Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 31

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Anh sai rồi
Lương Tư Tư đứng dựa người vào cửa cười hì hì: “Bác sĩ Mạnh, anh từ đâu tới? Nếu từ nhà anh tới đây thì giá vé máy bay bao tiền vậy?”
Mạnh Cổ cau mày, không để ý tới lời trêu chọc của Lương Tư Tư, nghiêng người đi vào trong nhà.
Trong phòng khách, Trần Nhược Vũ còn đang cầm điện thoại lải nhải vào trong đó không ngừng. Mạnh Cổ hết cách, đành cúp điện thoại. Trần Nhược Vũ ngẩn người trước điện thoại nửa ngày, sau đó khóc òa lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tư Tư: “Anh ấy cúp điện thoại của mình, anh ấy dám cúp điện thoại của mình. Tư Tư, mình đá anh ấy được không?”
“Không được!”Tiếng quát ghê rợn khiến Trần Nhược Vũ rơi vào hoảng sợ.
Cô vừa định nức nở thêm chút nữa thì nhìn thấy một người có hình dáng vô cùng giống Mạnh Cổ!
Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, người vừa rồi nói chuyện trong điện thoại rõ ràng là Mạnh Cổ, trước mắt bây giờ cũng là Mạnh Cổ. Nhất thời đầu óc của Trần Nhược Vũ dừng hoạt động, ngây ngốc hỏi một câu: “Rốt cuộc là có mấy Mạnh Cổ?”
Lương Tư Tư bật cười haha.
Khuôn mặt Mạnh Cổ thì xanh mét lại, một tay nắm lấy tay của Trần Nhược Vũ kéo đứng dậy: “Lần sau em dám uống R*ợ*u làm loạn thử xem.”
Trần Nhược Vũ lúc này mới cảm nhận được cảm giác này là thật, sau đó bắt đầu như nước vỡ đê phát tác trên người Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh kia không phải là người tốt, anh ấy cúp điện thoại của em, còn không thèm để ý đến em nữa.”
Mạnh Cổ bị cô ủn cho một cái lảo đảo cả người, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Ở bên cạnh, Lương Tư Tư còn đang cười haha, cười đến nước mắt chảy cả xuống. Anh không thể chịu được nữa đành ôm Trần Nhược Vũ, chật vật đi vào trong phòng của cô.
Vừa vào đến phòng, Trần Nhược Vũ hét loạn cả lên: “Muốn lên giường cơ, anh ôm em lên giường.”Người ở ngoài là Lương Tư Tư được trận cười vỡ bụng.
Mạnh Cổ ngay cả đến mặt cũng chẳng buồn đỏ lên, đưa Trần Nhược Vũ tới giường, sau đó nhanh chóng xoay người khóa cửa phòng lại, mặc kệ Lương Tư Tư đang cười ngặt nghẽo ở ngoài. Xoay người lại, thấy Trần Nhược Vũ đang ôm chân ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Em không đi giày.”Cô nói.
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, sau đó lại thở dài, rồi đi tới bên cạnh cô ngồi xuống. Cô không muốn ngồi cạnh anh, đạp anh, đá anh, thấy anh chẳng nhúc nhích gì thế nên tự mình lăn sang chỗ khác.
Mạnh Cổ kéo cô sát bên người, muốn ôm cô nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Trần Nhược Vũ, em đừng làm loạn.”
“Bác sĩ Mạnh, anh đừng có mà mặt dày. Em đang giận anh.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, cô cũng trừng mắt nhìn lại.
Một lát sau, Mạnh Cổ nhận thua: “Được rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi.”
“Sai như nào?”
“Là anh ích kỉ?”
“Anh ích kỉ như thế nào?”
Đối với vấn đề này, Mạnh Cổ vờ như không nghe thấy.
Trần Nhược Vũ tiếp tục hỏi anh: “Tại sao lại ích kỉ dai đến như thế?”
“Cũng không có lâu lắm.”Mạnh Cổ có ý đồ muốn nắm quyền chủ động: “Hai tuần này anh rất bận, có đề tài nghiên cứu đang tham gia, sau đó phải viết luận văn, còn tham gia hoạt động thảo luận nữa ...”
“Vậy anh tham gia hoạt động thảo luận là được rồi, còn tìm em làm gì. Còn luận văn của anh thì thế nào rồi? Bác sĩ Mạnh vốn là người vui buồn thất thường, nóng lạnh bất ngờ sao không nghiên cứu về lĩnh vực này?”
Mạnh Cổ nghẹn cứng họng. Quả nhiên, sức chiến đầu của Trần Nhược Vũ nhà anh khi say R*ợ*u là không thể hình dung được.
“Anh nói xem, vì sao không để ý tới em?”
“Anh không hề như vậy.”
Cô trừng mắt nhìn anh, trừng mắt rồi bất giác nước mắt rơi lã chã: “Anh còn lí lẽ như vậy hẳn là cũng chẳng tình nguyện tới đây, còn nói là để ý tới em.”
“Được rồi, là anh sai.”Anh thì thầm, sau đó kéo cô sát lại, giúp cô lau nước mắt.
“Trong quãng thời gian qua, em rất khó khăn. Muốn tìm người trò chuyện nhưng anh lại đối xử với em như vậy, em càng thấy khó khăn hơn rất nhiều.”
“Anh sai rồi.”Ác bá tiên sinh ăn nói khép nép, thái độ nhận sai rất chân thành.
“Sai như nào?”
“Không nên ở trong điện thoại quát mắng em, không nên nhỏ mọn như thế.”
“Vậy bây giờ anh đang bực mình gì chứ?”
“Khi nhìn thấy em đi ăn cơm cùng người đàn ông khác. Em còn trang điểm, ăn mặc rất xinh đẹp, vậy mà còn không thèm đi ăn cơm với anh. Em còn nói là đi ăn với Lương Tư Tư, đương nhiên là anh tức giận.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm, dụi dụi mắt, vẻ mặt như muốn hỏi: “Đây là Mạnh Cổ sao?”
“Vẻ mặt này của em có ý gì vậy?”
“Xem xem có phải đây là ác bá tiên sinh của em không, có phải em uống R*ợ*u nên nhận nhầm người không.”
Mạnh Cổ cốc vào đầu cô: “Chuyện đi ăn cơm anh có thể nhịn, nhưng em còn dám dẫn người đàn ông khác vào nhà, anh sẽ trừng trị em.”
Trần Nhược Vũ kéo tay anh xuống: “Em nghe chẳng hiểu gì cả.”
“Em còn dám đặt biệt danh cho anh? Cái gì mà ác bá tiên sinh?”
“Ý em là đang khen ngợi vẻ nam tính của anh.”Trần Nhược Vũ đang choáng váng đầu óc nhưng cũng không quên nịnh hót anh. Ngẫm lại thấy không đúng, anh đang giận sôi tiết tới đây, không thể đối với anh quá xu nịnh được: “Không phải, em nói sai rồi. Ý nói rằng, anh là người không phân rõ phải trái, tính tình thì xấu tệ, hệt như con khủng long. Ý nghĩa của biệt danh này là khinh bỉ anh.”
“Còn gì nữa?”
“Còn cả biệt danh đào hoa tiên sinh, nguyên cả một rừng hoa đào.”
Mạnh Cổ ngẩn người, còn có cả loại biệt danh như này sao?
“Trần Nhược Vũ, em là người rảnh rỗi đến mức này sao?”
“Cái kiểu ăn nói như này quả đúng là anh, không nhận sai người rồi. Nhưng em đi ăn cơm với ai chứ?”Trần Nhược Vũ cau mày, ngẫm nghĩ đến nát óc đột nhiên cô bổ nhào vào người Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, em đau đầu, anh giúp em xoa P0'p đi.”
“Xóa P0'p thì có ích gì chứ?”Mạnh Cổ tức giận nhưng vẫn xoa P0'p đầu cho cô.
“Bác sĩ Mạnh, em khát muốn uống nước.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô nửa ngày, sau đó đứng lên mở cửa chuẩn bị đi rót nước cho cô. Vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng của Lương Tư Tư truyền ra tiếng khóc. Mạnh Cổ quay đầu nhìn lại, thấy
Trần Nhược Vũ hình như chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đang ngơ ngác nhìn theo bóng của anh.
Ánh mắt ngây ngô ấy khiến cho chân Mạnh Cổ bỗng mềm nhũn cả đi, anh kiềm chế không được quay về ôm lấy cô.
Trần Nhược Vũ cũng ôm lại anh, ôm một lúc thấy hơi ngột ngạt, Trần Nhược Vũ hỏi: “Bác sĩ Mạnh, thị lực của anh vẫn tốt chứ?”
“Cái gì?”
“Em còn chẳng nhớ là em đi ăn cơm với ai cả. Anh có nhận sai người không?”
“Không hề.”Mạnh Cổ nhíu mày, giống như đang hiểu được có điều bất ổn trong việc này.
“Vậy anh nhìn thấy em ở quán ăn?”
“Ở dưới nhà em.”
“Từ lúc nào?”
“Thì em nói là đi ăn cơm với Lương Tư Tư không thể đi với anh, chính là ngày đó. Anh thấy thời gian vẫn còn sớm, cố ý tới tìm em, kết quả là thấy em đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ với một người đàn ông. Là Chu Triết đúng không? Sau khi anh ta tiễn em lên nhà xong còn đứng một lúc lâu ở dưới nhà.”
Trần Nhược Vũ không đóng miệng lại được, vô cùng ngạc nhiên: “Vì thế anh ghẻ lạnh với em?”
“Em và Lương Tư Tư đồng lõa gạt anh là đi ăn cơm, đương nhiên là anh phải tức giận. Anh còn gọi điện thoại cho em, hỏi em đang ở đâu, em còn nói là đang đi cùng Lương Tư Tư.”
Trần Nhược Vũ tiếp tục ngây ngốc há lớn miệng.
Mạnh Cổ nói tiếp: “Lúc ấy anh rất tức giận.”
“Uhm.”Trần Nhược Vũ không biết nên nói gì, hoặc có thể không muốn nói gì cả.
Thấy cô phản ứng như vậy, Mạnh Cổ thấy hơi chột dạ, anh vội vàng đứng lên, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Nhưng ngày hôm sau, khi cơn tức vơi đi một ít, anh nghĩ nếu em gọi điện thoại nói chuyện với anh, dỗ dành anh một chút, có thể anh sẽ nghe em giải thích. Thế nhưng, em chẳng làm gì cả, mỗi lần gọi điện đến toàn nói mấy chuyện quái đản.”
“Uhm.”Trần Nhược Vũ gật đầu, không có phản ứng gì.
Trần Nhược Vũ phản ứng như vậy khiến cho Mạnh Cổ không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, càng thấy chột dạ hơn: “Anh hôm nay xong việc rồi, hai ngày tới anh được nghỉ nên tới đây thăm em. Mấy ngày nay em cũng không tới tìm anh...”Kì thực, anh cũng rõ tính cách của mình xấu tệ đến mức nào, cô cũng không nhiệt tình như trước, trở nên lãnh đạm, anh cũng có đôi chút lo lắng: “Khi anh lái xe đến dưới nhà của em, đợi một lúc lâu, đang nghĩ xem nên nói thế nào với em, kết quả là em đã gọi tới trước.”
“Uhm.”Trần Nhược Vũ vẫn như trước, cả người uể oải.
“Này.”Mạnh Cổ xoay người, nhìn chằm chặp vào cô: “Anh đã nhận sai rồi, là lòng dạ anh hẹp hòi. Thế nhưng, anh cũng không trông cậy rằng em sẽ dỗ dành anh, em cũng đừng có mà giận dỗi nữa. Anh cam đoan về sau sẽ không nhỏ mọn như vậy, có chuyện gì khó chịu trong lòng nhất định sẽ nói với em, được chưa?”
Trần Nhược Vũ nhìn anh, nhìn rồi lại nhìn, bỗng nhiên nói: “Bác sĩ Mạnh, em khát nước.”
Mạnh Cổ nhíu mày, ngẫm lại thấy nên ra ngoài rót nước cho cô. Rót nước xong quay lại phòng thì phát hiện cửa đã bị khóa.
“Trần Nhược Vũ.”Anh gõ cửa.
Cửa không mở nhưng có tiếng nói của Trần Nhược Vũ vọng ra: “Bác sĩ Mạnh, không phải chỉ có mình anh tức giận, bây giờ em cũng rất giận.”
Trần Nhược Vũ tức giận trong cơn say cũng rất ghê gớm.
Ngoại truyện Mạnh Cổ I
Nói thật, Mạnh Cổ không nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nhược Vũ anh có ấn tượng như thế nào.
Anh chỉ nhớ lúc ấy cô đi cùng Cao Ngữ Lam và nhóc con. Khi đó, anh vội vàng cốc vào đầu nhóc con một cái, sau đó cũng quay sang đùa bỡn với Cao Ngữ Lam. Đối với Cao Ngữ Lam, anh cũng rất ngạc nhiên. Đây là người con gái khi uống say vừa đánh vừa mắng Doãn Tắc khiến cho tên đó nhớ mãi không quên suốt ba năm, anh tự hỏi người con gái này rốt cuộc là như thế nào?
Quan trọng nhất chính là: “Duyên phận là chuyện rất thần kì.”Doãn Tắc tìm được cô gái ấy. Không, phải nói rằng đã đợi được đến ngày đó. Cho nên anh muốn gặp người con gái ấy một lần, xem rốt cuộc cô gái ấy như thế nào.
Gặp được rồi, cho nên anh không hề chú ý tới Trần Nhược Vũ cũng là chuyện bình thường. Anh chỉ nhớ rõ, cô ấy là bạn của Cao Ngữ Lam.
Sau đó lại nghe thấy cái tên Trần Nhược Vũ một lần nữa, là Doãn Tắc tới hỏi anh, hỏi rằng anh có muốn tìm bạn gái hay không.
Chuyện này Doãn của anh* biết rất rõ, đã lâu rồi anh chưa có bạn gái, không phải là anh không muốn mà là cơ hội chưa đến. Đương nhiên, nói về cơ hội thì nói ít không ít mà nói nhiều cũng chẳng nhiều. Anh biết rất rõ, điều kiện của mình rất tốt, luôn thu hút được ánh mắt của người khác phái, nhưng điều kiện có tốt đến mấy thì chuyện anh thích ai đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
(*) Doãn Tắc
Kì thực, anh không biết bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, có thể do Thích Dao đã gây tổn thương sâu sắc cho anh, sau đó những lần yêu đương về sau đều gặp phải thất bại, có lẽ bóng ma về mối tình đầu vẫn theo anh dai dẳng.
Anh đã ba mươi tuổi, anh cũng nên nói chuyện yêu đương. Yêu là gì chứ? Một người đàn ông sao lại đi hỏi câu hỏi quê mùa và thiếu thực tế như này, quá ngây thơ, không phải vậy sao?
Anh cảm thấy không phải.
Bên cạnh có rất nhiều ví dụ. Ở đâu không nói đến, nhưng cha mẹ anh là một ví dụ, đó là một cặp đôi vô cùng ***. Không phải kiểu *** ngọt ngào đến phát ngấy, mà giống như cả hai đều là một đôi trời sinh cho nên cuộc sống của cha mẹ anh đều rất hạnh phúc. Trước đây, anh là đứa con ngỗ ngược thì không hiểu hết nhưng hiện anh đã ba mươi tuổi, anh thực sự hâm mộ cha mình, đã tìm được một đối tượng như mẹ anh, một người phụ nữ vô cùng đáng yêu.
Ví dụ khác đi, đó là người bạn thân thiết của anh – Lôi Phong. Tên trời đánh ấy đang trong men say của tình yêu, nói chuyện yêu đương đã được hơn hai mươi năm, đương nhiên chuyện này khiến người khác phải đố kị, có người thì cảm thấy ngứa mắt vì hạnh phúc của tên đó.
Còn thằng nhãi Doãn Tắc nữa, kì thực tên này cũng chẳng khá hơn anh là mấy, cũng từng bị gái đá. Nhưng tên này vì điều kiện không tốt nên mới bị đá, còn anh ư, điều kiện anh quá tốt tại sao vẫn bị đá? Đương nhiên khiến anh cảm thấy căm phẫn vô cùng. Hơn nữa, ông trời đối với Doãn Tắc tốt hơn anh. Sau đó ông trời còn đưa người con gái trong lòng của Doãn Tắc trở lại.
Cho nên, làm sao anh có thể chịu nỗi nhục nhã này được? Ai cũng có người yêu để nương tựa, vì cái gì mà anh không có?
Được rồi, có lẽ trong ba người, anh là tên soi mói kĩ tính nhất, có lẽ vì anh là tên khó biết cách chiều lòng người nhất nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đi tìm tình yêu thôi.
Thế nhưng, người con gái cùng ‘đồng loại’ với anh hiện đang ở nơi nào?
Doãn Tắc đề cập đến chuyện này, hỏi thăm tình hình cuộc sống tình cảm của anh chắc là có người nhờ vả đây.
“Lắm lời, chắc là cậu được ai nhờ vả phải vậy không. Hay đột nhiên phát hiện thì ra không thích Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Giời ơi.”Doãn Tắc tạo dáng khoa trương, mở mắt thật to: “Bị cậu phát hiện rồi, đáng ghét quá.”
“Nếu chuyện đã đến nước này, có lẽ mình cũng nên thông báo với người nhà.”Mạnh Cổ cầm lấy điện thoại: “Mình gọi điện cho mẹ, nói cho bà rằng cậu yêu mình, đến lúc đó bà hẹn cậu ra ngoài ăn cơm đừng có mà lẩn đi đâu.”
“Mình thèm vào, tên không có tình người.”Doãn Tắc khinh thường ra mặt: “Có nhất thiết phải lôi các cụ ra để nâng tầm sát thương cao thế này không.”Doãn Tắc duỗi đôi chân dài: “Này, sao không hỏi xem cô gái ngoan hiền nhà ai đã để mắt tới cậu?”
“Không hỏi, cho cậu nghẹn ૮ɦếƭ.”
Doãn Tắc vờ như không nghe thấy, tự hỏi tự giải đáp: “Là Trần Nhược Vũ, cậu nhớ ra chưa?”
“Là ai?”
“Là bạn học kiêm bạn thân của Lam Lam. Lần trước đi cùng cả nhóc con tới bệnh viện của cậu đó, gặp qua rồi còn gì.”
“Ờ.”Mạnh Cổ không hề có chút ấn tượng nào. Đương nhiên Doãn Tắc không hề có ý định thâm nhập quá sâu xa, cho nên đề tài cô gái nào đó yêu quý bác sĩ Mạnh đến đây coi như tạm gián đoạn.
Khi Mạnh Cổ có ấn tượng với Trần Nhược Vũ là khi anh thường xuyên ở bệnh viện gặp được cô.
Lần đầu tiên là lúc anh tan tầm gặp được cô ở cổng bệnh viện, cô chào hỏi anh, anh cũng thản nhiên chào lại. Thật ra, anh cũng chẳng nhớ rõ cô là ai, chỉ nghĩ rằng cô có thể là một trong số người bệnh của anh, nhưng nhìn thấy cô hơi khẩn trương khiến anh không thể không chú ý, nhưng kết quả anh vẫn rời đi.
Lần thứ hai là ở phòng bệnh, anh đang ở trong phòng của bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật để giải thích qua về vấn đề giải phẫu để người nhà bệnh nhân kí tên. Vừa ngẩng đầu lên, anh lại nhìn thấy cô đang thập thò ở cửa phòng giải phẫu, khi đó anh nhớ tới đã từng gặp qua cô một lần, lúc này Mạnh Cổ chỉ nghĩ chắc cô là người nhà của bệnh nhân, có lẽ vì lo lắng cho người nhà đang bị bệnh cho nên cô mới thấp thỏm không yên tới vậy.
Vì thế anh nói với người nhà của bệnh nhân đang kí đơn giải phẫu rằng chờ anh một lát, sau đó anh đi ra, muốn hỏi xem giường bệnh của người nhà cô là số bao nhiêu, có chuyện gì quan trọng cần giúp đỡ không, kết quả anh vừa bước tới chỗ cô, cô đã quay đầu chạy trốn nhanh như bay, ngay cả bóng dáng anh cũng chưa kịp nhìn.
Quái lạ.
Mạnh Cổ quay lại văn phòng, chuyên tâm làm việc, đem cái cô gái trẻ tuổi quái đản kia ném ra khỏi đầu.
Lần thứ ba, anh lại gặp cô, lần này là cô tới khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh! Bởi vì cô chẳng có bệnh gì cả.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang luống cuống chân tay, ăn nói lắp bắp, cô nói rằng là bạn của Cao Ngữ Lam, mà Cao Ngữ Lam là bạn gái của Doãn Tắc.
Phương thức tự giới thiệu như này khiến cho Mạnh Cổ có chút ấn tượng.
Kì thực, lúc nhìn vào máy tính và phiếu khám được đăng kí, nhìn thấy tên Trần Nhược Vũ anh đã nghĩ tới lời nói của Doãn Tắc, anh còn đang phân vân xem liệu có phải trùng tên trùng họ hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, anh đã hiểu rõ vấn đề.
Theo đuổi đàn ông mà dùng cách thức đăng kí khám bệnh, lãng phí tài nguyên như này là điều anh không hề thích chút nào.
Thế nhưng cô không chỉ làm lãng phí tài nguyên của bệnh viên mà cô còn là đại biểu cho kiểu con gái có chỉ số thông minh thấp kém.
Cô tặng hoa cho anh nói lời cảm ơn vì anh đã chữa bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô vì cô đăng kí khám, hơn nữa cô nào có bệnh gì, anh chỉ muốn mượn cơ hội này hù dọa cho cô một phen, muốn để cô biết khó mà lui, kết quả cô gái keo kiệt này không chịu nổi phí khám anh đề ra nhưng lần sau cô vẫn tới. Phiếu khám bệnh còn có thể ghi nợ sao? Ngu đần!
Nói thêm, bình thường hoa tặng cho các bác sĩ tay nghề cao cũng là bệnh nhân phẫu thuật chiếm đa số. Anh nhận hoa không ít nhưng đều là người nhà bệnh nhân được anh phẫu thuật thành công, chứ chưa có ai bị anh ghi cho một đống giấy kiểm tra tỉ mỉ mà tặng hoa cả.
Những bác sĩ mà kê nhiều thuốc, bắt kiểm tra nhiều nơi là bác sĩ không có chuẩn mực đạo đức, cô không biết điều này sao?
Một thời gian sau, cô nói Cao Ngữ Lam muốn hẹn đi ăn cơm, cô còn nói Doãn Tắc cũng sẽ tới, hỏi anh có muốn đi hay không. Anh rất muốn hỏi cô, tiểu thư à, cô có biết tôi và Doãn Tắc thân thiết với nhau thế nào không? Nếu tên đó mời ăn cơm, có cần cô phải đứng ra hẹn hò thay không?
Sau một thời gian nữa, cô tặng anh một bịch kẹo sầu riêng. Anh nghĩ anh không thể biểu hiện vẻ kinh ngạc cũng như không thể khống chế được sắc mặt đang thay đổi của mình.
Phải có đầu óc như nào mới nghĩ ra chuyện như này? Lúc theo đuổi đàn ông đi tặng cái loại đồ ăn có mùi khó chịu đến cực điểm như vậy?
Mạnh Cổ rất muốn cùng cô bàn luận một chút: “Tiểu thư à, cô thực sự đã theo đuổi đàn ông rồi chứ? Những loại chiêu trò như này sao cô có thể nghĩ ra được? Cô nghĩ rằng chỉ với quà cáp thế này có thể khiến đàn ông xao xuyến sao?”
Đương nhiên, anh không cùng cô thảo luận tới vấn đề này.
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, vờ như không biết nói gì. Muốn thay đổi người khác có lẽ anh nên thẳng thắn đánh bay suy nghĩ trong đầu của cô, để những suy nghĩ ngu ngốc và tình tiết ấy mau chóng biến mất. Thế nhưng Doãn Tắc là tên ngáng đường, tên đó là bạn thân của anh, cho dù thế nào anh cũng nên chừa lại mặt mũi cho Doãn Tắc.
Anh cảm thấy người con gái ngu ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu được ý của anh, cho dù có là ngu siêu cấp đi chăng nữa cũng biết anh đang từ chối mối tình này.
Thế nhưng, Trần Nhược Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu hiểu ra vấn đề này. Cô vẫn tìm đủ loại lí do tới gặp anh, có thể nói là càng bị khống chế thì tinh thần của cô mỗi lúc một phát triển mạnh mẽ, chứng minh cho sự kiên trì của bản thân. Đôi lúc, anh rất muốn hỏi cô: “Tiểu thư à, rốt cuộc thì cô thích tôi ở điểm gì? Phải thế nào thì mới buông tha cho tôi?”
Mạnh Cổ cảm thấy sức chịu đựng của mình đã hết, đã đến lúc ngả bài ngửa, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Không tiếng động, không tin tức, không hề có báo trước, cho dù là một cú điện thoại cũng không có, đột nhiên mất dạng.
Điều này khiến cho Mạnh Cổ thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng khơi mào tính hiếu kì trong lòng anh.
Người con gái kì quặc này, sao có thể dễ dàng từ bỏ đến thế?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc