Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 21

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Bỏ được rồi?
Tâm trạng Trần Nhược Vũ giống như mũi tên bị tuột khỏi cung.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Mạnh Cổ. Trong lòng cô đang rất hỗn loạn, tương lai mờ mịt, về công việc của cô, về tình yêu của cô, cô muốn nghe lời góp ý của Mạnh Cổ. Tuy rằng anh nói chuyện hơi khó nghe nhưng lại là người luôn đưa ra những quan điểm bình tĩnh và khách quan.
Đáng tiếc, trên đường về nhà không được thuận lợi như cô nghĩ. Trên đường cao tốc, hai người lại thấy tai nạn xe cộ xảy ra, gây nên ùn tắc giao thông.
Xe đỗ nửa tiếng vẫn không nhúc nhích được. Trần Nhược Vũ hơi sốt ruột, cô gọi điện cho Mạnh Cổ, nhưng không có người nghe máy.
Chu Triết an ủi cô, bảo cô không nên sốt ruột, anh ta còn đùa: “Dường như cứ mỗi lần chúng ta ở cùng một chỗ là đều gặp phải tai nạn xe.”
Trần Nhược Vũ không cười nổi, cô nhớ tới một người khác, khi ở cùng anh, cũng gặp phải tai nạn xe cộ, nhớ tới lúc anh xông lên cứu người, nhớ tới lúc anh bảo cô đi lấy túi cấp cứu ở cốp xe.
Chu Triết chạy đi hỏi thăm tình hình, một lúc sau trở về xe, nói: “Cảnh sát giao thông đang thu dọn hiện trường, chắc sẽ không phải chờ lâu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cô lại gọi điện cho Mạnh Cổ, vẫn không có ai nghe máy. Chu Triết mở radio trên xe, bản tin về giao thông khá nhanh nhạy, vụ tai nạn ở đây đã được đưa tin, tám chiếc xe đâm vào nhau nối thành một đường dài, trong đó còn có hai người bị thương nặng. Những người khác đã được đưa tới bệnh viện, cụ thể về số người thương vong còn chưa rõ.
Tên bệnh viện, là bệnh viện của Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ nghe xong, cảm thấy rất lo lắng.
Đợi một lúc lâu, đường đi rốt cuộc đã được thông thoáng. Chu Triết theo dòng xe đi qua hiện trường, anh ta nhớ tới chứng sợ máu của Trần Nhược Vũ, bèn nhắc nhở cô: “Không nên nhìn, bên kia có máu.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cảm kích trước sự săn sóc của anh ta. Cô bỗng nhiên nói: “Tôi chưa muốn trở về nhà, anh có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?”Cô đọc tên bệnh viện, nơi Mạnh Cổ làm việc.
Chu Triết sửng sốt, giật mình nhớ tới: “Muốn đi thăm vị bác sĩ kia sao? Anh ấy là bạn của cô?”
“Đúng vậy.”
“Hai người ...”Chu Triết hơi chần chừ: “Là bạn trai của cô? Có phải người nhà còn chưa biết phải không?”
“Không phải. Chỉ là bạn thân thôi.”Trần Nhược Vũ bỗng nhiên chột dạ, cô cắn cắn môi, cô không nên chột dạ mới đúng, nếu nói trên đời này, người nào không thể trở thành người yêu của cô, thì nhất định người đó sẽ là Mạnh Cổ.
Chu Triết gật đầu, không hỏi thêm. Xe đi qua đoạn đường xảy ra tai nạn, rốt cuộc cũng có thể bình yên về nhà. Sau một đoạn đường đi thuận lợi, anh ta đưa cô tới cổng bệnh viện.
Trong bệnh viện, mọi người đang bận rộn với công tác cấp cứu, xem ra có không ít người bị thương. Chu Triết muốn dừng xe đưa Trần Nhược Vũ vào trong, nhưng cô từ chối. Cô cảm ơn Chu Triết, rồi bảo anh ta về trước, sau đó lén lút đi vào phòng khám.
Phóng viên, cảnh sát, người nhà, người bị thương, còn có mấy bệnh nhân khác khiến cho bệnh viện trở nên đông nghẹt. Các nhân viên y tá bận rộn đi lại.
Trần Nhược Vũ lại gọi điện cho Mạnh Cổ, vẫn không có người nghe máy. Vì vậy, cô nhắn tin cho anh: “Tôi đã trở về, nghe thấy bản tin tai nạn xe cộ, anh đang bận việc sao? Đọc được tin nhắn này, hãy gọi điện lại cho tôi, tôi ở vườn hoa chờ anh.”
Trần Nhược Vũ ngồi ở vườn hoa một lúc, sắc trời dần tối, cô cũng thấy đói bụng. Cô đi tới nhà ăn ở bệnh viện mua bánh mì cùng chai nước khoáng, rồi chạy nhanh về chỗ ngồi, sợ Mạnh Cổ ra lại không thấy cô.
Thấy phòng khám cũng đã vãn người đi, cô lại gọi điện cho Mạnh Cổ, nhưng vẫn không có ai nghe máy, rồi nhắn thêm một tin nữa, sau đó cô trở lại vườn hoa, ngồi xuống.
Theo như thường lệ, cô ăn bánh mì xong liền uống nước khoáng. Lần này không có ai cùng cô nói chuyện, Mạnh Cổ cũng không xuất hiện. Cô ngẩng đầu nhìn thấy trăng và sao.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi ở vườn hoa của bệnh viện, bỗng dưng nhớ tới hai câu thơ:
“Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương.”(*)
(*)Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương ( Tĩnh Da Tứ - Lý Bạch)
Nhưng cô sợ hãi khi nhớ tới quê nhà, mỗi lần nhớ tới quê nhà cô thấy rất phiền não. Bây giờ đang ở thành phố A cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, cô cách ác bá tiên sinh của cô không xa, phiền não cách cô rất xa.
Chờ một chút, sai rồi, không phải của cô.
Trần Nhược Vũ lại cắn một miếng bánh.Rừng đào hoa, bên trong có các bông hoa đào và cả ác bá tiên sinh.
Cô lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hình ảnh đào hoa tiên sinh đẹp trai như vậy, đáng tiếc, không có tin nhắn hồi âm.
Trần Nhược Vũ quyết tâm chờ.
Người tên Chu Triết kia cũng rất tốt, tính tình hiền lành, nhiệt tình, có việc làm ổn định, hiếu thuận, ở chung với anh ta cũng rất vui vẻ, nếu không phải vì việc trở lại thành phố C, liệu cô có đồng ý cùng anh ta chính thức qua lại không?
Nhưng cô vẫn không tìm thấy cảm giác tim đập bình bịch như Lương Tư Tư nói, giống như khi hai người gặp nhau trái tim liền loạn nhịp. Cô phát hiện, trước đây khi cô thích Mạnh Cổ, cô luôn cảm thấy bối rối, cảm giác lúc nào cũng bâng khuâng, lại giống như ...
“Bỏ được rồi nên mới trở lại?”Một câu hỏi đã cắt ngang suy nghĩ của Trần Nhược Vũ.
Cô quay đầu lại, thấy Mạnh Cổ, anh đã thay quần áo mặc hàng ngày, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói cũng không được vui.
Trần Nhược Vũ bĩu môi, xem nhẹ cái thái độ ghê gớm của anh.
Mạnh Cổ đi tới, đặt ௱o^ЛƓ ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhược Vũ đưa cho anh chai nước, anh lắc đầu.
“Anh ăn cơm chưa? Đói sao?”Anh lắc đầu, lại gật đầu. Trần Nhược Vũ đương nhiên hiểu được ý anh, cô đưa bánh ra: “Đây, hương tỏi, là bánh mặn, anh lót dạ trước.”
“Khô lắm, không muốn ăn.”
Không uống nước, cũng không ăn khô. Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, lấy lại chiếc bánh, ngồi cạnh anh.
Hai người im lặng ngồi một lúc, Mạnh Cổ bỗng nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, không phải ngày thường em nói rất nhiều sao. Bây giờ nói gì đi cho tôi nghe.”
“Tôi đâu có?”Trần Nhược Vũ không phục: “Anh đã quên rồi sao, đó là khi tôi bị người khác vứt bỏ.”
“Thế lúc bán bảo hiểm cũng không nói?”
“Chuyện bán bảo hiểm là phải thu phục khách hàng, phải nói mới có thể bán được. Doanh số tiêu thụ của tôi cũng rất bình thường.”Trần Nhược Vũ ngẫm lại, nói thêm: “Lượng khách của tôi rất ổn định, hơn nữa khách cũ còn tự giới thiệu cho khách mới, vì thế tôi cũng đỡ mệt phần nào.”
“Uhm.”Mạnh Cổ dựa lưng vào ghế ngồi, không hề hứng thú với thành tích của cô.
Hình như anh rất mệt, Trần Nhược Vũ cũng không biết nên nói gì. Vì thế, lại im lặng ngồi đó.
Mạnh Cổ bỗng nhiên lên tiếng: “Trần Nhược Vũ, tâm tình của tôi không được tốt, em nói gì đó để hạ hỏa cho tôi đi.”
“Những lúc như này thì nên đi ăn bát mì nóng, sau đó thì về nhà ngủ.”
“Mệt quá, không muốn cử động.”
Cái lí do này! Trần Nhược Vũ nhíu mày.
“Tâm tình không tốt thì có thể ăn kẹo, nhưng tôi không mang theo kẹo sầu riêng.”
“Ghét nhất là vị sầu riêng.”Mạnh Cổ không có chút khách sáo với thái độ phản cảm về mùi vị.
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh: “Tôi đây không biết làm thế nào để hạ họa cho anh, anh nên đi ăn cơm sau đó về nhà nghỉ ngơi.”
Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô, ngón tay xoa xoa hàng lông mày đang nhíu lại: “Dỗ cho tôi vui vẻ, không phải sở trường của em sao?”
Trần Nhược Vũ ngạc nhiên, mở to mắt: “Tôi khi nào có năng lực siêu nhân này?”
“Tôi vừa ở phòng phẫu thuật ra, tâm trạng xấu hết chỗ nói, mệt ૮ɦếƭ đi được. Nhưng khi nhìn thấy di động có hai tin nhắn chưa đọc và bốn cuộc gọi nhỡ, bỗng dưng tâm tình tôi khá hơn nhiều.”
Quá Biến th'. Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, người này hình như thích lấy sự lo lắng của người khác làm thú vui cho bản thân.
“Anh còn không biết xấu hổ, hôm nay còn nói sẽ đón tôi, thế mà điện thoại cũng không gọi cho tôi.

“Em có người đưa về rồi còn gì, còn đưa đến tận cửa, về sau còn muốn có một tên quản gia tha hồ sai bảo, tôi làm sao dám lấy mặt nóng để tiếp ௱o^ЛƓ lạnh. Hơn nữa, là em gọi điện thoại cho tôi!”Anh càng nói càng cho thấy vẻ tức giận: “Không chủ động gọi điện cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không gọi trước.”
Anh đang cáu kỉnh sao? Người này quả thực rất đáng ghét. Trần Nhược Vũ rất muốn đập anh một trận.
“Mau đi ăn cơm đi.”Cô không để ý đến anh, muốn mặc kệ anh.
“Không có khẩu vị.”
“Tôi sẽ gọi cho anh vài cú điện thoại nữa, anh đừng nghe, sau đó anh xem xem có thích nghe hay không, tâm trạng mà thấy vui hơn thì sẽ có khẩu vị.”
Mạnh Cổ bật cười, duỗi đôi chân dài của anh: “Tôi đã nói rồi mà, em giỏi nhất là dỗ tôi vui vẻ, biện pháp ngu đến thế mà em còn nghĩ ra, đúng là biết cách làm tôi vui.”
“Bốp.”Trần Nhược Vũ nhịn không được, đánh anh một cái.
Mạnh Cổ xoa xoa cánh tay, thầm oán tính cách *** của cô, sau đó thở hắt ra một hơi, tựa lưng vào ghế, không nói lời nào.
“Rốt cuộc anh có đi ăn không?”Trần Nhược Vũ mất hết kiên nhẫn, rất muốn đá anh một cái, nhưng cô đành nuốt xuống, hỏi anh: “Dạ dày có đau không?”
“Một chút.”Anh gật đầu trả lời.
“Vậy đi thôi, đi tìm cửa hàng bán cháo hoặc mì, uống một bát canh nóng sẽ thoải mái hơn.”
Cô kéo tay anh, anh bỗng nhiên giơ hai tay lên nói: “Trần Nhược Vũ, vừa mới có hai sinh mạng ở trong tay đã trốn đi. Tôi không đưa họ trở về được.”Giọng nói của anh bỗng trầm xuống.
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, nhìn anh, ánh mắt không hề có chút bông đùa, không có trêu chọc, mà là sự đau thương. Anh đang cảm thấy bất lực, thất vọng.
“Trần Nhược Vũ, trước đó, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với em, nhưng hiện tại, tâm trạng tôi quá tệ.”
Anh cúi đầu, nhìn bàn tay mình. Trần Nhược Vũ trở nên buồn bã, không biết nên an ủi anh thế nào.
“Tôi nghĩ, mình làm bác sĩ lâu như vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết, nhưng xem ra khả năng của tôi vẫn còn thấp kém, tôi đi ra từ phòng phẫu thuật, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng với tiếng gào khóc của người nhà bệnh nhân, tôi cảm thấy rất khó chịu.”Anh lẩm bẩm tự nói, nhắm hai mắt lại: “Đôi tay này của tôi, không thể cứu được họ nữa rồi.”
Trần Nhược Vũ vỗ vỗ vai anh, nhưng vẫn không biết nên nói gì. Cô nghĩ nghĩ, sau đó lấy từ trong chiếc túi của mình ra một tuýp kem.
Cô lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, sau đó, kéo tay Mạnh Cổ ra, xoa xoa, P0'p kem dưỡng da lên tay anh. Mạnh Cổ nhìn cô, không hề từ chối. Cô giúp anh, mát xa tay, để kem dưỡng da thấm vào trong da.
“Có phải sau khi rửa tay khử trùng không bôi kem dưỡng da tay? Đôi tay rất quan trọng. Đối với bác sĩ, đôi tay là quan trọng nhất, anh xem đi, bản thân là bác sĩ, phải tự hiểu lấy, nghĩ mình là thần tiên sao? Anh còn trẻ, còn phải học hỏi kiến thức về y thuật rất nhiều, anh đã cố gắng cứu họ, họ đều biết. Chỉ hai người đó anh không cứu được, nhưng ngoài ra anh đã cứu được rất nhiều người, phải vậy không?”
Mạnh Cổ không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn cô đang mát xa tay cho anh.
“Làm bác sĩ, không thể yếu đuối như vậy được, không tự giải quyết được áp lực, về sau sao có thể cứu nhiều người khác được? Giống như chúng tôi bán bảo hiểm, thường xuyên bị người khác cúp máy, từ chối, còn có những người dùng lời lẽ thô tục chửi mắng. Nếu tôi là người yếu đuối, thì sẽ chẳng dám gọi cuộc điện thoại nào mất.”
“Em mà yếu đuối sao, thần kinh của em cứng như chân voi.”Mạnh Cổ không chịu lép vế, kiên quyết chen vào một câu, nhưng vì giọng nói nhỏ quá nên Trần Nhược Vũ không nghe được.
“Anh lầm bầm cái gì?”Trần Nhược Vũ đổi sang bàn tay khác của anh: “Dù sao, anh là bác sĩ thì phải nên chăm sóc bản thân mình cho tốt, cứ mỗi lần không có khẩu vị thì không ăn cơm, tâm trạng xấu thì không muốn về nhà, thói quen như này không thể làm được. Biết chưa? Phải tự chăm sóc tốt lấy bản thân, mới có thể chăm sóc được người bệnh. Các anh làm bác sĩ tiền lương cao như vậy, vất vả cũng đúng thôi, áp lực cũng là chuyện thường. Phải tự biết vượt qua chính mình.”
Cô giáo huấn anh đến mức lôi cả tiền lương ra để nói. Mạnh Cổ nghe xong nhíu mày rồi lại nhíu sâu thêm nữa.
Vất vả lắm mới mát xa xong hai tay của anh, Trần Nhược Vũ bắt lấy tay anh nhìn nhìn, cảm thấy rất hài lòng: “Được rồi, P0'p kem cũng vừa đủ. Tay anh to như vậy, quả thực rất tốn kém, phải P0'p lượng kem gấp ba với người bình thường mới bôi đủ.”Nói xong, cảm thấy rất đau lòng, lọ kem đó là hàng hiệu đó, quá xót xa.
Cô đem cất kem dưỡng da vào trong túi, kéo tay anh, vênh mặt- hất hàm- miệng sai bảo: “Đi, ăn cơm. Cơm nước xong thì về nhà, về nhà thì tắm rửa rồi đi ngủ. Ngủ dậy xong sẽ thấy tinh thần phấn chấn của một vị bác sĩ sẽ trở lại.”
Vừa kéo đi được vài bước, cô bỗng thấy cổ tay được nắm chặt, có một lực nào đó kéo cô trở lại.
Cô quay lại nhìn, Mạnh Cổ dùng thêm sức, kéo cô vào trong lòng. Trần Nhược Vũ còn chưa phản ứng lại đã thấy trước mắt tối sầm lại, anh cúi thấp đầu, đặt nụ hôn lên môi cô.
Trần Nhược Vũ chớp chớp mắt, cảm giác được sự mềm mại từ đôi môi của anh. Anh không giống với lần trước, chỉ mơn man rồi thôi, nụ hôn lần này của anh trằn trọc đầy tính độc chiếm.
Trần Nhược Vũ không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, chỉ biết theo bản năng, nâng cánh tay ôm lấy gáy của anh, rồi cũng đáp trả.
Mạnh Cổ bộc phát thú tính
Mạnh Cổ thừa cơ hội tiến vào. Anh tỏ ra tham lam, tăng thêm độ sâu cho nụ hôn, chia sẻ hương vị của anh cho cô.
Trần Nhược Vũ cảm giác như lưỡi của mình bị ai đó quấn lấy, nhịp tim của cô lại nhảy tưng tưng, đầu óc choáng váng mơ hồ, không có cách nào để cho chúng đứng im trở lại. Ngay khi cô tìm lại được chút phản ứng, anh cũng không để cho cô có cơ hội phản kháng.
Anh rất mạnh mẽ, rất bá đạo.
Có thể tương đương với nụ hôn của ác bá tiên sinh.
Anh ôm chặt thắt lưng của cô, chế trụ chiếc gáy của cô, đem đầu cô hướng chặt về phía mình. Cùng cô dây dưa, cùng cô hít thở.
Gió thổi nhè nhẹ, không biết từ đâu hương hoa bay tới, Trần Nhược Vũ trở nên mê loạn. Cô mất tự chủ, kiễng mũi chân, nghênh đón nụ hôn của anh.
Nụ hôn này khiến cho cô vừa thấy ngọt ngào vừa thấy mê đắm.
Cô nhắm hai mắt lại.
Cô thích cảm giác được anh ôm, thích nụ hôn bá đạo của anh, thích sức lực từ cánh tay truyền tới của anh, cũng thích hương vị khoan khoái, tươi mát của anh.
Cô thích anh!
Cô hơi cựa mình trong vòng ôm của anh, chống lại ánh mắt của anh. Đôi mắt của anh sâu xa thâm thúy, vẻ mặt anh dịu dàng. Mà cô chỉ thấy, mặt mình nóng bừng, trái tim nhảy điên loạn.
Rối loạn, rối loạn.
Anh sao có thể hôn cô, mà cô sao có thể sung sướng đón nhận chứ?
Cô bỗng nhiên giận anh, rồi giận cả chính mình!
Cô trừng mắt nhìn anh.Vì thế, sắc mặt Mạnh Cổ tái nhợt.
“Trần Nhược Vũ, nụ hôn của anh tệ đến thế sao?”Anh quát cô.
Câu trả lời của Trần Nhược Vũ là đạp cho anh một cái, sau đó co giò chạy như bay.
Cô chạy nhanh như bay, không để ý ở phía sau, Mạnh Cổ ra sức gọi cô. Thực tế cho hay, anh càng gọi, cô chạy càng nhanh.
Trần Nhược Vũ chạy một hơi, hết nguyên con phố, sau đó vừa vặn thấy xe taxi, liền đưa tay vẫy xe. Đợi xe chạy được một nửa đường, cô bắt đầu thấy ruột gan quặn lại, quá ngu, sao lại gọi taxi chứ, ngồi xe bus mới phải!
Nhưng bây giờ không phải lúc tiếc tiền xe taxi. Nhịp tim của cô còn đang nhảy tưng tưng, loạn cào cào hết cả lên. Cô gặp rắc rối rồi, không đúng, là anh gặp rắc rối. Cũng không đúng, không thể nói anh đang gặp rắc rối.
Tóm lại, tình bạn tốt đẹp của hai người đã kết thúc.
Thế nhưng, cô không nghĩ vậy, cô quý trọng như vậy, mọi buồn phiền trong lòng đều dựa hết vào mối quan hệ bạn bè thân thiết này, nhờ có anh để chống đỡ sống qua ngày. Vậy, bây giờ phải làm sao? Tinh thần cô rối như tơ vò.
Cô đã được khai thông, một khi vi phạm, sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây! Cả hai trước đây không phải rất thoải mái hay sao? Còn có thể tự do nói chuyện trên trời dưới biển hay sao?
Hôm nay anh chịu đả kích, thế mà cô cũng điên theo.
Không đúng, phải nói hôm nay thú tính của anh bộc phát, ngay cả cô cũng dám xuống tay. Đồ lưu manh!
Không may, biểu hiện của cô còn tỏ vẻ khao khát! Cô cũng lưu manh!
Rối loạn, rối loạn.
Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt.
Chuông điện thoại không ngừng réo, càng réo cô càng khiếp sợ. Vừa cầm thấy hai chữ Mạnh Cổ hiện lên. Cô nhìn tiếp, cũng là Mạnh Cổ gọi tới.
Cô đành tắt chuông, không dám nghe.
Trờ về nhà, vội vàng chào hỏi Lương Tư Tư rồi chạy vào trong phòng trốn tránh. Ở trong phòng ngây người ngồi đó, điện thoại hiện lên có 19 cuộc gọi nhỡ.
Trần Nhược Vũ sợ tới mức ૮ɦếƭ khiếp. Không khỏi nghĩ đến một vấn đề, vì sao người nào đó thấy có N cuộc gọi nhỡ thì thấy vui vẻ, còn cô thì lại thấy khiếp đảm?
Quả nhiên là quá Biến th'.
Mà cô thì trình độ còn quá non.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, rất muốn tìm một ai đó để nói chuyện.
Loại quan hệ nam nữ như này nên giải quyết thế nào? Việc này không thể lại đi hỏi Tư Tư, loại logic của cô ấy, đều bắt đầu từ . đó.
Còn Trần Nhược Vũ không cho là vậy.
Cô theo đuổi Mạnh Cổ, cô biết, cô và anh không có khả năng.
Không chỉ nhìn thấy không có khả năng, mà còn thấy sự thật tàn khốc đã xảy ra ngay trước mắt. Bạn gái trước kia của anh là Thích Dao – người đang chảy máu đầm đìa là một ví dụ. Lấy điều kiện của Thích Dao, đóng vai cô bé lọ lem yêu thương hoàng tử mà còn thua trận, huống chi cô là loại dân dã bình thường, cô gái làng quê hiền lành gió thổi bay, đã là cái gì.
Hơn nữa, ác bá tiên sinh không phải dạng ăn uống tạp nham!
Mà cô, vừa có chút tận hưởng, đã bắt đầu tham lam!
Bỏ qua anh, không nói đến đi. Chính cô cũng đã sớm xác định được phương hướng, cô muốn tìm đối tượng khác, không thể nghĩ đến hình ảnh của anh được. Thực ra, người qua đường tốt bụng – Chu Triết, nếu sống cùng anh ta, thì cũng không tệ .
Dừng, dừng. Trần Nhược Vũ nhắc nhở chính mình không thể chuyển sang đề tài khác, chuyên tâm đem chuyện Mạnh Cổ suy nghĩ thật cẩn thận.
Tóm lại, tình huống hiện tại hơi loạn, chưa xác định rõ ràng. Đừng nói hai người bọn họ đều không có cảm giác, không có khả năng sống chung, chỉ cần hai bên cha mẹ gặp nhau thôi, cũng sẽ tạo ra bi kịch.
Nghĩ xa quá, nghĩ xa quá, đời này có lẽ tình huống cha mẹ anh gặp cha mẹ cô sẽ không xảy ra.
Dù sao, hiện tại hôn thì cũng hôn rồi, nói thuần khiết một chút thì coi như đi đường gặp phải ma đi.
Thế nhưng, cô không muốn mất anh.
Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, trong lòng rất hỗn loạn. Rất muốn kề dao vào cổ Mạnh Cổ, lớn tiếng quát mắng anh, vì sao lại hôn cô, vì sao lại phá đi mối quan hệ bạn bè thân thiết này.
Cô quý trọng như vậy, cô thích cảm giác ở bên anh, cho dù là bạn cũng có thể cùng nhau nói những lời thiếu dinh dưỡng, cùng nhau làm trò cười, cùng nhau tán gẫu tâm sự, cô cũng rất vui vẻ.
Cô muốn dùng dao chém anh, chặt đầu anh, vì sao lại phá hỏng nó!
Được rồi, lấy chiều cao chênh nhau một cái đầu, hình như cô chưa đủ cao để kề dao vào cổ anh, nhưng nếu đá anh mấy phát thì có thể. Vừa rồi, cô chỉ đá một cái. Tiếc quá, đá quá ít!
Lúc đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lại kêu lên. Trần Nhược Vũ hoảng sợ, nhịp tim đập càng nhanh, không dám nhìn nhưng lại không kiềm được. Lần này, may quá, là Cao Ngữ Lam gọi điện tới.
Trần Nhược Vũ nhanh chóng nghe máy, những lúc như này rất cần bạn bè an ủi.
“Nhược Vũ, sao bạn lại dây vào Mạnh Cổ?”Cao Ngữ Lam vừa lên tiếng, đã hỏi luôn vấn đề này.
Trần Nhược Vũ trợn mắt, há hốc mồm: “Làm sao vậy? Mạnh Cổ làm sao?”
“Anh ấy gọi cho Doãn Tắc, gào rú trong điện thoại tròn nửa tiếng đồng hồ. Mình không nghe rõ, chỉ nghe thấy mỗi tên bạn.”
Hả! Tên đàn ông xấu xa này còn dám gọi cho Doãn Tắc tố cáo cô.
“Vậy bạn giúp mình hỏi Doãn Tắc một chút, Mạnh Cổ nói gì về mình?”
“Thăm dò không được, anh ấy ra ngoài rồi. Nói là hẹn Mạnh Cổ đi uống R*ợ*u. Mình thừa dịp anh ấy không có nhà, mới dám gọi điện thoại cho bạn. Bạn với bác sĩ Mạnh Cổ sao vậy?”
“Mình thì có thể làm gì được anh ấy chứ. Sao bạn không hỏi anh ấy đã làm gì mình?”
“Được rồi, vậy anh ấy đã làm gì bạn?”Cao Ngữ Lam tò mò như đang ngồi trên đống lửa.
“Mình .”Trần Nhược Vũ nói không nên lời. Cô cũng không biết rốt cuộc là như nào, vì sao cô lại tỏ ra thích thú với nụ hôn đó, cô lại rối rắm, lại hỗn loạn.
“Haiz, phản ứng như này, có thật là không có gì chứ? Mau nói cho mình nghe.”
Trần Nhược Vũ đau đầu: “Mình cũng không biết nên nói như nào, chờ mình suy nghĩ lại, để mình hiểu rõ rồi sẽ nói cho bạn.”
“Thật sao? Không được che giấu đấy.”Giọng nói của Cao Ngữ Lam khiến cho Trần Nhược Vũ hiểu được, con người này đã bị lây bệnh của Doãn Tắc rồi.
“Uhm, không che giấu. Nhưng để cho mình mau chóng hiểu được vì sao mình lại như thế này, bạn hãy giúp mình hỏi Doãn Tắc, rốt cuộc Mạnh Cổ đã nói với anh ấy chuyện gì.”
“Chuyện này không cần bạn phải nhắc, mình nhất định sẽ hỏi. Mình rất tò mò đó! Nhược Vũ, bạn lợi hại thật, đó là bác sĩ Mạnh Cổ, sao có thể gào rú trong điện thoại nửa tiếng được, mình có xem đồng hồ, không hơn không kém, tròn nửa tiếng.”
Trần Nhược Vũ sắc mặt đen sì. Một cô gái đáng yêu vậy là xong đời rồi, biến thành Doãn Tắc phiên bản nữ, thật khiến cho người ta phiền muộn.
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng càng rối loạn. Cô hơi sợ, ác bá tiên sinh phun lửa hết nửa tiếng, vấn đề chắc ghê gớm lắm. May quá, cô không nghe điện thoại của anh, bằng không sẽ có tai nạn ૮ɦếƭ người.
Chờ một chút, chờ một chút, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm nào đó.
Cô gọi lại cho Cao Ngữ Lam.
“Lam Lam à, bạn mau gọi cho Doãn Tắc, nói với anh ấy, hôm nay bác sĩ Mạnh tăng ca nên chưa ăn cơm tối, bảo anh ấy nhắc Mạnh Cổ phải ăn cơm, dạ dày anh ấy đang đau đó, không thể uống R*ợ*u. Bảo Doãn Tắc ngăn anh ấy lại.”
Cao Ngữ Lam hân hoan tiếp chỉ, gọi điện thoại. Một lát sau, gọi điện lại cho Trần Nhược Vũ.
“Doãn Tắc nói với anh ấy rồi, cũng không nói là bạn nói. Nhưng Mạnh Cổ quát lên với Doãn Tắc, nói: “Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”
Trần Nhược Vũ bắt đầu tưởng tượng, vẻ mặt của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, cặp đôi này sẽ H**g phấn đến thế nào, sau đó hình ảnh ác bá tiên sinh đang phun lửa.
Cô thở dài một hơi, nhìn màn hình di động, hình ảnh đào hoa tiên sinh, nhìn thế này có phải đẹp hơn bao nhiêu không?
Thế nhưng, cái tên đàn ông xấu xa kia, không ăn cơm, dạ dày thì đau lại còn uống R*ợ*u, rốt cuộc là muốn thế nào?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, lại gọi điện cho Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, bạn có biết bác sĩ Mạnh có lái xe không? Bạn gọi cho Doãn Tắc, nhắc nhở hai người uống R*ợ*u thì đừng lái xe.”
“Có lái, lúc Doãn Tắc rời khỏi cửa, mình đã dặn dò anh ấy đừng lái xe, nếu uống R*ợ*u, hai người đó tự có cách.”
“Bác sĩ Mạnh có ‘tiền án’, trước đây có uống R*ợ*u lái xe, bạn nên nhắc nhở Doãn Tắc một chút.”
Một lát sau, Cao Ngữ Lam gọi điện tới: “Doãn Tắc nói với Mạnh Cổ, anh ấy lại gào lên: “Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, tức giận, tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này đúng là quá đáng ghét.
Trần Nhược Vũ ngồi đó mười phút, lại có chút không yên tâm. Tên Doãn Tắc kia chỉ biết gây chuyện, không đáng tin cậy, bảo anh ta ngăn chặn Mạnh Cổ không cho uống R*ợ*u, không biết có làm không.
Cô nhịn không được nữa rồi, đành gọi điện thoại cho Mạnh Cổ. Kết quả, Mạnh Cổ không nghe máy.
Vì thế, Trần Nhược Vũ gọi điện cho Doãn Tắc, Doãn Tắc nghe.
Giọng nói anh ta vặn hết cỡ volume: “Nhược Vũ à, nhớ anh sao? Sao em gọi điện thoại cho anh vậy? Có muốn đến đây cùng bọn anh làm vài chén không?”
Trần Nhược Vũ biết, anh ta đang cố ý, rất muốn ghi âm lại đoạn này rồi gởi cho Cao Ngữ Lam nghe, mới nghe thấy giọng sang sảng của Doãn Tắc, cô đã như bị lõm màng nhĩ: “Ông chủ Doãn, hai người uống ít một chút. Tâm trạng bác sĩ Mạnh hôm nay không được tốt, lại tăng ca, anh khuyên anh ấy một chút. Hai người uống nhiều chưa?”
Doãn Tắc cười hì hì, nghe xong liền trở nên tỉnh táo: “Không uống là bao nhiêu, tỉnh đến mức còn có thể đánh nhau nữa ấy.
Em đừng lấy lí do tâm trạng của tên này không tốt, đêm nay còn tỏ ra kiêu kì, anh rất muốn đánh cho tên này một trận.”
Trần Nhược Vũ thở dài, cô biết hai người này, hễ vui lên là lôi nhau ra đánh đấm. Biểu đạt tình bạn thắm thiết của hai người này rất đặc biệt. Cô bất đắc dĩ, đành nói: “Ông chủ Doãn, anh có thể đưa điện thoại cho bác sĩ Mạnh được không?”
Cô nghe thấy tiếng Doãn Tắc nói chuyện với Mạnh Cổ, sau đó là tiếng ngà ngà say đang quát tháo của Mạnh Cổ: “Không nghe. Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”
Hừ! Lần nào cũng là câu này.
Trần Nhược Vũ cắn răng, lễ phép hỏi Doãn Tắc: “Ông chủ Doãn, nơi hai người tụ tập là ở đâu?”
Trần Nhược Vũ sống ૮ɦếƭ đành lết tới.
Hai tên Doãn Tắc và Mạnh Cổ đang uống R*ợ*u ở quán bar, liếc mắt một cái là nhìn thấy dáng vẻ lười biếng to tướng của hai người đang ngồi ở ghế dài. Một người phụ nữ cũng cho là xinh đẹp đang đi tới gần Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ đi tới, nghe thấy người con gái kia nói: “Anh đẹp trai, không tìm bạn tâm sự sao?”
Mạnh Cổ cười lạnh, đáp: “Nên hỏi thế này trước, cô phải hỏi rằng vì sao tôi không để ý đến cô?”Đặc mùi châm chọc làm cho người con gái kia tức đến tái mặt.
Doãn Tắc ở bên cạnh cười haha, kêu lên: “Nếu cô hỏi tôi, câu trả lời của tôi nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Người phụ nữ kia quay đầu rời đi, Trần Nhược Vũ đi sát qua người cô ta, vừa hay, đứng trước mặt Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “A, xem này, xem ai đến đây.”
Doãn Tặc lạnh nhạt nói: “Chính là người con gái cậu mắng cả đêm đó thôi.”
Trần Nhược Vũ không để ý tới lời trêu chọc của hai người, cô hỏi Mạnh Cổ: “Anh ăn tối chưa?”
“Chưa ăn.”Mạnh Cổ trả lời.
Doãn Tắc ở bên cạnh nhìn hai người họ, rồi cười.
“Anh lái xe tới sao?”
“Đúng.”Mạnh Cổ còn gật đầu.
Trần Nhược Vũ kéo tay anh, nghĩ anh sẽ không chịu phối hợp, ai dè anh ngoan ngoãn đi theo.
“Anh nên ăn chút gì đó, sau đó đi về tắm rửa rồi ngủ. Xe để ở đây, ngày mai đến lấy.”
“Em quản lí anh?”Mạnh Cổ không kiềm chế được, vung tay cô ra.
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn Doãn Tắc. Vẻ mặt anh ta như đang xem kịch vui, thấy cô nhìn qua, đành buông tay nói: “Anh không quản được tên này, hắn hung hăng lắm. Anh muốn về nhà, Lam Lam nhà anh đang rất lo lắng cho anh.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn Doãn Tắc, đúng là không thể trông chờ vào con người này được. Cô cũng mặc kệ, kéo Mạnh Cổ ra ngoài. Mạnh Cổ không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.
Ra đến cửa quán bar, tiếng âm nhạc chát chúa không còn nữa, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, không khí cũng thông thoáng hơn.
Trần Nhược Vũ thở hắt ra, kéo Mạnh Cổ đi vài bước, quay đầu định hỏi anh muốn ăn mì hay ăn cháo, ở gần đây có hàng ăn nào không, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy cổ tay bị nắm lại, anh đã kéo cô ôm vào trong lòng.
Không đợi cô phản ứng lại, lại thấy xây xẩm mặt mày, cô bị kéo đến ven đường, anh cúi xuống, hôn cô ngấu nghiến.
Trần Nhược Vũ hoảng sợ, lắp bắp: “Ưm”một tiếng. Định giãy giụa ra thì chân tay đã bị anh ghìm chặt lại, toàn thân bị cơ thể anh trấn áp, không thể động đậy.
Cô rất tức giận, ngọ nguậy không cho anh hôn. Anh một tay nắm chặt hai cổ tay của cô, một tay nắm cằm cô, P0'p mạnh một chút, ép cô phải mở miệng.
Đầu lưỡi của anh tiến vào dò xét, dùng sức cuốn lấy lưỡi cô, xâm nhập bá đạo, triền miên không dứt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc