Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 07

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thời đại học của Mạnh Cổ rất vẻ vang
Cuối cùng cũng không ai uống giọt R*ợ*u nào, nhưng không khí mỗi lúc một náo nhiệt. Đám đàn ông càng nói càng lộ rõ vẻ thô bỉ của mình, đồng loạt bóc mẽ lẫn nhau, còn tỏ ra oán hận vì sao không thể đem đối phương giẫm đạp bẹp dí xuống dưới đất.
“Lôi Phong là kẻ xảo trá nhất trên thế giới này.”Doãn Tắc đưa ra kết luận: “Hiểu Vân, em phải chú ý đến con người này, một bụng xấu xa.”
“Không phiền đến cậu phải lo lắng, không cần phải châm ngòi chia rẽ nội bộ.”Lôi Phong gây bão khắp nơi: “Hiểu Vân rất hiểu tôi. Trong ba người chúng ta, tôi là người có mối tình đầu duy nhất, rất chung thủy. Sao như các cậu, một đám bại hoại.”
“Dựa vào câu nói này của cậu, cũng đủ châm ngòi rồi.”Doãn Tắc chuyển hướng sang nhìn Cao Ngữ Lam, vẻ mặt thành khẩn: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, anh rất ngây thơ. Kẻ hèn hạ nhất chính là tên Mạnh Cổ kia, cậu ta có rất nhiều phụ nữ.”
“Cút.”Mạnh Cổ ném viên đậu phộng sang chỗ Doãn Tắc.
Doãn Tắc bắt đầu giơ ngón tay lên đếm: “Lương Tiểu Hòa, Khiến Mỹ Hoa, Vương Phương, Lưu Dĩnh ... Tầm khoảng mười người là tôi biết, còn lại thì chưa rõ số lượng.”
Trần Nhược Vũ dựng thẳng tai lên nghe ngóng, đúng là loại đàn ông trăng hoa, cô khinh thường anh, quả nhiên là người không đáng tin cậy. May mắn, cô đã quay đầu về bờ, chưa bị lún sâu vào đống bùn lầy nhầy này.
Đinh Hiểu Vân gỡ rối giúp Mạnh Cổ: “Nhưng không thể tính đó là bạn gái của Mạnh Cổ, những cô ấy theo đuổi anh ấy. Hơn nữa, không theo đuổi được anh ấy còn nói những lời khó nghe. Theo em, Mạnh Cổ mới là người bị hại.”
“Chính xác.”Mạnh Cổ nhếch môi cười: “Vẫn là Hiểu Vân hiểu anh, cho nên đời này anh yêu nhất là em.”
Trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn ngay phải khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Hiểu Vân, cả người toát lên vẻ quý phái thanh tao, so với y tá Điền hay Lương Tư Tư vượt trội hơn hẳn.
Ở đầu chiến tuyến bên kia, Lôi Phong trừng mắt với Mạnh Cổ: “Chán sống rồi hả?”
“Đánh tay đôi sao?”Mạnh Cổ nhướng mày khiêu khích.
“Mẹ nó. Lúc trước không nên giúp cậu, để cho cái loại cặn bã này lưu lạc đầu đường xó chợ cho đến ૮ɦếƭ.”
“Hiểu Vân tìm thấy mình trước, không liên quan đến cậu.”
“Hiểu Vân thấy nể cậu là anh em của mình nên mới tìm cậu, cô ấy nể mặt mình thôi.”
“Lẽ nào, cậu đối với mình là thật lòng? Hiểu Vân đang giúp cậu che giấu?”Mạnh Cổ không biết xấu hổ, ôm chầm lấy Lôi Phong: “Thân mến, sao không nói với mình sớm, mình cũng yêu bạn lắm.”
“Mình cũng thế, mình yêu cậu lắm, Phong a ~ “Doãn Tắc ôm ***: “Cậu nghe thấy tim mình đang đập dữ dội không?”
“Mẹ nó.”Lôi Phong không thể chịu được nữa, đứng lên nện cho hai tên này mỗi người cú.
Ba người đàn ông xông vào đánh nhau, Hiểu Vân và Doãn Ninh quay sang giải thích với Trần Nhược Vũ.
Thì ra trước đây, tính tình Mạnh Cổ rất nóng nhảy, thời niên thiếu tính tình rất khó bảo, thường xuyên đối đầu với gia đình. Cha của anh là phó viện trưởng cho nên hy vọng anh sẽ kế thừa sự nghiệp của ông. Từ nhỏ đã dạy dỗ nghiêm khắc Mạnh Cổ theo ngành y, nhưng ông giáo dục quá nghiêm khắc nên quan hệ cha con giữa hai người không tốt, luôn ở hai thế đối nghịch, không học hành tử tế đã đành, còn nói có ૮ɦếƭ cũng không thi vào ngành y. Trong trận cãi nhau to nhất với cha, anh đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Với hành động dứt áo ra đi này của Mạnh Cổ, cha mẹ anh ngạc nhiên vô cùng, sợ anh ra ngoài chơi bời lêu lổng rồi dấn thân vào xã hội đen. Mọi người trong nhà đành xuống nước đi tìm anh nhưng tìm không ra. Trùng hợp thay, có lần bạn bè Hiểu Vân cho cô xem mấy bức ảnh tự chụp, trong hình lại thấy bóng dáng của Mạnh Cổ. Vì thế mọi người mới tìm được ra anh.
Thật ra, Mạnh Cổ không tình nguyện trở về nhưng vì mẹ lo lắng cho anh đến sinh bệnh, phải đưa vào bệnh viện, Mạnh Cổ sau khi biết được chuyện nên mới chấp nhận về nhà. Cũng bởi vì mẹ bị bệnh, thiếu chút nữa không giữ được mạng sống, đả kích này đã giúp Mạnh Cổ tỉnh ngộ, từ đó về sau an phận học hành, tu tâm dưỡng tính. Đồng thời, cha anh cũng cảm thấy mình quá nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái, nên đã sửa đổi và một nhà ba người cùng nhau sống hòa thuận. Mạnh Cổ theo sự sắp xếp của gia đình, thi vào đại học Y, ra trường trở thành bác sĩ.
Mạnh Cổ vốn là người thông minh, chong đèn dùi mài kinh sử, khi tốt nghiệp đã đứng đầu trường Đại Học, thành tích nổi bật xuất sắc, tiếng tăm vang khắp cả trường. Chẳng những đề tài luận văn còn đứng đầu trường mà còn có nhiều bệnh viện xếp hàng mời anh về công tác. Thành tích này của anh khiến cha rất hài lòng, coi như những lỗi lầm trước đây của anh đều xí xóa.
Trần Nhược Vũ nghe xong, thầm nghĩ khó trách anh đối với chuyện trong nhà của cô lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy, ngẫm lại chính mình, cũng cảm thấy áy náy với gia đình.
Bên này, Doãn Tắc cùng đồng bọn náo loạn một hồi, nghe được Hiểu Vân cùng với Doãn Ninh đang nói chuyện về Mạnh Cổ: “Đừng nên khen ngợi cậu ta, con người này không nên để cho bay quá cao, nếu không sẽ mắc bệnh tự cao tự đại. Nói thêm, tên khốn này xấu xa không ai bằng, hại chúng tôi bị đánh úp không biết bao nhiêu lần, còn cả cái mồm độc địa kia nữa, đắc tội với bao nhiêu người. Con mẹ nó, ông đây chỉ là gặp vận đen mới quen được loại bạn này, bây giờ nhớ lại, mỗi lần đánh nhau đều họa từ cái miệng quạ này mà ra.”
“Cút ngay. Cậu rước họa con nhiều hơn mình.”
“Hai người câm miệng lại, những lời này chỉ có tôi mới có tư cách để nói.”Lôi Phong chỉ vào hai tên trước mặt: “Hai người đều là loại thích gây sự. Nhớ lần đó chúng ta đi tìm Mạnh Cổ, kết quả thấy có nữ sinh đòi tự sát. Hai tên đểu cáng này còn châm chọc người ta, khiến tôi không biết đem mặt chui vào đâu để giấu.”
“Phì. Cậu đứng đó ăn khoai tây chiên và uống coca xem trò còn gì, chúng tôi mới là người mất mặt.”
“Thế nhưng cậu xem, cuối cùng cô ấy cũng đâu có ૮ɦếƭ.”
“Phải, cô ấy không muốn ૮ɦếƭ, mà cô ấy muốn chém ૮ɦếƭ hai người này trước.”
Doãn Tắc nhớ tới chuyện đó, cười như hoa nở được mùa: “Con nhóc đó tên là gì ấy nhỉ, ngày nào cũng đến tìm chúng ta báo thù, nhưng mà anh đây không học ở trường đấy, cuối cùng lại phải lòng Mạnh Cổ, vô cùng si tình đó. Hahaha, nghĩ đến là buồn cười. Mẹ cô ấy cũng rất yêu quý Mạnh Cổ, yêu đến ૮ɦếƭ luôn, nói là Mạnh Cổ đã cứu con gái bà, muốn Mạnh Cổ làm con rể cơ mà. Thời đại học của Mạnh Cổ rất vẻ vang.”
Lôi Phong nghĩ lại cũng phải bật cười, chỉ có Mạnh Cổ mặt mũi xám ngoét lại.
Doãn Tắc vỗ vai Mạnh Cổ: “Người anh em à, kì thật cuộc đời này của cậu sống cũng đâu dễ dàng. Nhân duyên cậu tốt như vậy, đáng tiếc chỉ có tiếng mà không có miếng, một cánh hoa đào thối rữa. Cậu quen được người khác bám theo, hưởng thụ đủ kiểu theo đuổi, nhưng sao tuổi cao như vậy rồi, mà một mối tình vắt vai còn chưa có? Mình cảm thông sâu sắc với cậu.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Trần Nhược Vũ cảm thấy như đang nói chính mình. Trước đây, cô cũng đang nằm trong danh sách những người theo đuổi Mạnh Cổ đó. Với điều kiện này của cô, có lẽ ngay cả một cánh hoa đào thối nát bám theo anh cũng không xứng, miễn cưỡng chỉ có thể coi là cành đào mục rữa.
Cô nghe thấy tiếng Hiểu Vân hỏi: “Sao chuyện này em không biết? Khi đó các anh nói gì có thể khiến người ta không muốn ૮ɦếƭ.”
“Anh không nói gì cả.”Doãn Tắc đầy vẻ vô tội, nói: “Anh nói, anh còn chưa nhìn thấy người khác nhảy lầu bao giờ. Lần này gặp may rồi, có thể thỏa lòng mong ước.”
Quá đê tiện.
Trần Nhược Vũ yên lặng cúi đầu uống nước, chặn lại tiếng đập của nhịp tim.
“Vậy Mạnh Cổ nói gì.”
Mạnh Cổ suy nghĩ, nhớ ra rồi: “Anh nói, dù sao cô cũng muốn ૮ɦếƭ, không bằng kí cho tôi một chữ, đồng ý cho tôi lấy xác cô luyện tập giải phẫu tử thi.”
Càng đê tiện hơn.
Trần Nhược Vũ bị sặc nước ho khan vài tiếng.
“Sau đó, thấy cô ấy do dự mãi không nhảy. Anh đã nói; bỏ đi, chờ lâu như vậy xác của cô tôi không cần nữa. Nói xong, anh rời đi.”
Đê tiện nhất trong các loại đê tiện.
Trần Nhược Vũ không nén được cơn ho, ho một tràng không dứt
Thì ra, anh đối với cô như vậy xem ra là đã rất dịu dàng rồi, chẳng lẽ tuổi càng cao, sự tôi luyện càng nhiều làm cho anh hòa nhã hơn trước?
Quên đi, cô đã nói không nghĩ tới rồi mà. Anh mà hòa nhã? Hòa nhã cái rắm!
Doãn Tắc xen miệng vào: “Nhược Vũ, em đừng để ý tới cậu ấy, nhân phẩm con người này thối không thể thối hơn, có ૮ɦếƭ cũng không thay đổi được. Đáng đời kẻ một thân đào hoa thối rữa, làm sao có thể kiếm được người con gái tử tế mà yêu chứ? Chỉ có người không bình thường mới để ý đến người đặc biệt không bình thường này. Em xem, Lam Lam yêu anh; Hiểu Vân yêu Lôi Phong. Còn cậu ta?”
Doãn Tắc không biết xấu hổ, đón ánh mắt của Cao Ngữ Lam.
Trần Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu, ho liên tục không dứt.
Cô ư, cô được xem là ...
Thì ra, cô không chỉ là cành đào mục nát, còn là người không bình thường.
Nhưng cô sai rồi, loại người đê tiện nhất không phải là Mạnh Cổ, mà là Doãn Tắc!
Bác sĩ Mạnh, tôi muốn ngất
Bữa tiệc tẩy trần thuần khiết đã biến thành bữa tiệc nói xấu lẫn nhau kéo dài đến hơn mười giờ.
Về sau, mọi người đều tập trung phóng hỏa lực lên người Lôi Phong. Doãn Tắc với Mạnh Cổ thi nhau bêu rếu quá khứ thiếu niên của Lôi Phong, anh gây rối như nào, đưa Hiểu Vân vào tròng như nào, sau lưng cô anh phạm tội gì, cả hai thêm mắm dặm muối vào câu chuyện khiển Hiểu Vân run rẩy cả người.
Đinh Hiểu Vân vừa nghe vừa cười, không hề tức giận ngược lại cô cảm thấy rất thú vị với câu chuyện này. Tính cách này của Đinh Hiểu Vân khiến Trần Nhược Vũ rất có thiện cảm, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.
Lôi Phong thi thoảng bật lại vài câu, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Hiểu Vân, tỏ ra vợ chồng nghĩa nặng tình thâm, cho dù các người nói thế nào cũng không lay lạc được. Chấm dứt bản kết án Lôi Phong, Hiểu Vân mới lên tiếng: “Các anh đừng gây rối nữa, còn nhiều chuyện Lôi Phong giấu diếm mà các anh không biết.”
“Đấy, anh đã bảo cậu ta là con người nham hiểm đó thôi.”
“Những chuyện các anh biết, đều là rau dưa thôi.” Đinh Hiểu Vân chớp mắt mấy cái, nở nụ cười ngọt như đường.
“Chẳng lẽ cậu ta còn giấu cả một bàn tiệc sau lưng bọn anh? Hiểu Vân, em mau nói cho bọn anh biết.”
“Không nên.”Đinh Hiểu Vân càng cười càng ngọt ngào: “Muộn rồi, nên về thôi.”
“Hả?”Doãn Tắc ôm ***: “Quá độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Tung mồi nhử như vậy rồi còn dám tuyên bố tan cuộc.
Chúng ta đều nhìn lầm người, thì ra Hiểu Vân mới chính là người ở sau lưng ra tay hạ độc thủ, anh Phong của chúng ta vô tội.”
Đinh Hiểu Vân cười thành tiếng, Lôi Phong hôn lên mặt cô một cái, rồi kéo tay cô đứng lên, to tiếng nói: “Được rồi, tan cuộc, đã trễ rồi Hiểu Vân nhà tôi mệt rồi.”
Mạnh Cổ châm biếm: “Với cậu ư? Cô ấy về nhà với cậu còn mệt hơn!”
Lời này quả đúng là có màu sắc. Là một khán giả trung thành, da mặt Trần Nhược Vũ hơi ửng đỏ.
Thế nhưng Lôi Phong cảm thấy là chuyện bình thường, thản nhiên phát ngôn: “Mọi người về nhà, ai có vợ ôm vợ, ai không có vợ ôm gấu bông ngủ. Ngủ ngon.”
Thâm, quá thâm luôn!
Ngay lập tức, Doãn Tắc quay đầu hỏi Cao Ngữ Lam: ‘“Anh không phải ôm gối ôm đúng không?”
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, không thèm quan tâm đến Doãn Tắc.
Mạnh Cổ cười hì hì: “Về nhà mình sẽ đặt tên cho gối. Một cái tên Phong, một cái tên Vân. Mình nằm ở giữa, trái ôm phải ấp.”
Lôi Phong đá cho anh một đạp, sau đó kéo tay Đinh Hiểu Vân chào tạm biệt với mọi người rồi ra về.
Doãn Tắc thân là ông chủ, cần phải ở lại để dọn dẹp, Doãn Ninh đang ôm nhóc con ngủ say sưa trong lòng. Cao Ngữ Lam đương nhiên là phải cùng chồng dọn dẹp.
Trần Nhược Vũ bị bỏ rơi.
Loại tình huống như này, đều do bác sĩ Mạnh đảm nhận trách nhiệm đưa cô về. Mạnh Cổ vẫn chưa lên tiếng, từ cú điện thoại vào ban đêm, rồi sáng sớm nhận được tin nhắn đe dọa, anh với cô chưa hề có chuyện gì xảy ra thêm.
Trong lòng Trần Nhược Vũ nhức nhối, nhưng để không lộ mọi chuyện, cô cũng chỉ có thể giả vờ như không có việc gì xảy ra, theo Mạnh Cổ xuống dưới lầu.
Cô rất muốn có dũng cảm để nói rằng, cô có thể về một mình nhưng đã muộn như này, không có chuyến xe bus nữa, nếu đi taxi lại tốn thêm mấy chục đồng cô tiếc tiền không nỡ. Vì vậy, Trần Nhược Vũ quyết định mạo hiểm ngồi xe Mạnh Cổ.
Trên đường về, mọi chuyện vẫn bình an vô sự. Trần Nhược Vũ cũng không dám nói cảm ơn, nói xong thì câu tiếp theo nên nói gì? Cô chưa nghĩ ra, cứ do dự mãi nên thời gian cũng theo thế mà trôi đi.
Bầu không khí trong xe rất im lặng, im lặng đến mức khiến cô lo lắng.
Xe đi được một nửa quảng đường, Mạnh Cổ đột nhiên hỏi: “Cô gọi điện về nhà chưa?”
Toàn thân Trần Nhược Vũ cứng đờ, ấp úng nói không nên lời. Không muốn nói dối nhưng cũng không dám nói rằng: “Liên quan gì tới anh.”
Cô liếc trộm Mạnh Cổ, đúng lúc anh đang quay đầu nhìn cô, cô sợ quá cúi vội đầu xuống. May, anh cũng không lên tiếng nói tiếp, chỉ chăm chú lái xe.
Trần Nhược Vũ khẽ thở dài một hơi, nghĩ rằng có lẽ thằng nhãi này vừa tiêu hao năng lượng tàn bạo vào bữa tiệc tẩy trần kia rồi, nên bây giờ đang trong thời gian hồi sức. Như vậy cũng tốt, cứ thế mà đi về tới nhà, nói không chừng cô có thể thoát được kiếp nạn này.
Thế nhưng, cô vừa tự trấn an bản thân xong đã thấy Mạnh Cổ đỗ xe ở ven đường. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên nói: “Tôi đi mua bao thuốc, cô ở trên xe chờ tôi.”
Trần Nhược Vũ “uhm “một tiếng, vừa định gật đầu, Mạnh Cổ nói tiếp: “Hy vọng lúc tôi mua thuốc quay về, cô đã gọi điện xong cho người nhà.”
“Hả?”
“Kiểu như này, tôi thấy suốt rồi. Không có người ép cô, chắc chắn cô sẽ không làm. Bây giờ còn chưa quá muộn, cha mẹ cô ngủ chưa? Gọi điện báo bình an thôi, chắc không quá khó khăn.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm, mở to mắt nhìn anh.
“Cô cùng với người nhà cãi nhau?”
Cô lắc đầu.
“Đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ?”
Cô lại lắc đầu.
“Vậy gọi điện thoại đi, đừng để cho cha mẹ cô tưởng rằng cô đã ૮ɦếƭ ở bên ngoài.”Anh nói xong, đẩy cửa xuống xe.
Trần Nhược Vũ nhìn theo bóng của anh, thấy anh đi vào một cửa hàng tiện lợi, một lúc sau đã thấy anh đi ra. Trên tay cầm theo một bình nước, hình như là cả một bao TL, sau đó anh đi đến vườn hoa bên cạnh, dựa vào gốc cây ***, cô nhìn đóm thuốc lóe lên trong bóng tối, lại thấy anh đang nhìn bóng đèn đường, giống như đang suy nghĩ điều gi đó, rất bí ẩn.
Quan sát một lúc, cũng thấy anh không có ý định trở lại xe luôn, Trần Nhược Vũ suy đi tính lại, mãi mới rút điện thoại di động ra.
Thật ra, đề nghị này của anh không phải là sai, cô cảm thấy anh nói đúng.
Nếu anh không ép cô, chắc chắn cô sẽ trì hoãn vô thời hạn cú điện thoại này.
Cô bấm nút gọi về cho gia đình, nghe tiếng ‘ tút tút’ chờ đến hồi chuông thứ ba, bên kia có người nghe máy.
Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cố gắng khích lệ chính mình: “Mẹ, là con.”
Nghe được tiếng “alo”từ đầu dây bên kia, rồi lại nghe thấy tiếng nói của Trần Nhược Vũ. Mẹ Trần lúc này mới có phản ứng trở lại: “Còn biết gọi điện thoại về sao?”
“Con ... Con phải nằm viện một thời gian, vì bị viêm dạ dày, sau đó điện thoại hỏng phải chờ đổi cái khác ...”Cô không biết nên nói như thế nào, trước đây cô luôn tìm cớ nói dối mọi người trong nhà. Và bây giờ, lại đang tiếp tục tìm cớ.
“Thế sao?”Giọng nói của mẹ Trần có chút chua ngoa.
“Mẹ, là con có lỗi. Con không muốn cha mẹ phải lo lắng cho nên mới nói là làm ở công ty thương mại.”
“Chỉ có chuyện này thôi sao? Không còn gì khác mẹ cúp máy, đang chơi mạt chược.”Giọng nói mẹ Trần lạnh lùng, không đợi cô trả lời, bà đã cúp máy.
Trần Nhược Vũ vẫn đang nghe máy, thì nghe tiếng ‘ tút tút tút ‘ trong điện thoại truyền tới, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Bỗng cảm thấy hốc mắt của mình cay cay, giống như có thứ gì đó nóng hổi đang muốn chảy ra.
Cô cắn chặt môi, nhắm mắt lại, rồi lại chớp chớp. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, đẩy cửa xe ra ngoài hít không khí.
Mạnh Cổ vẫn đang tựa người vào thân cây cổ thụ hút nốt *** của anh. Anh nhìn được hết tất cả những hành động của Trần Nhược Vũ, anh không lên tiếng, cũng không đi tới.
Trần Nhược Vũ bỗng nhiên cảm thấy con người này không hẳn là quá xấu xa, không hẳn khiến cô chán ghét. Cô cảm kích anh khi đã để cho cô một mình, cô thực sự muốn yên tĩnh một mình.
Hai bóng người, một người dựa vào xe, một người dựa vào thân cây. Khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn được bóng dáng cả đối phương, nhưng không thấy được cảm xúc của nhau lúc này. Bóng đèn đường phát ra những ánh sáng mờ ảo, ở trên đường có tiếng những người qua lại, tiếng xe cộ qua lại, những âm thanh này như đang bao vây lấy họ, giống như một thế giới nho nhỏ.
Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Cổ, anh không nhìn cô, ánh mắt của anh đang nhìn vào con đường trước mắt, dường như đang chăm chú đếm từng chiếc xe đang lưu thông trên đường. Nhìn anh như vậy, Trần Nhược Vũ lại có cảm giác bình lặng, cô chăm chú theo dõi bóng dáng của anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô đã cố gắng vớt vát hết sự dũng cảm của mình để gọi điện về nhà, nghĩ đến đủ loại cảnh tượng bị ăn mắng lại không đoán được, cha mẹ lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Mẹ cô tức giận, rất tức giận. Trần Nhược Vũ biết, nước mắt như sắp tràn ra, cô cố gắng ngăn nó lại, chớp nhanh đôi mắt của mình.
Mạnh Cổ dường như đã đếm xong, đi tới, hỏi: “Rất đẹp trai phải không?”
Trần Nhược Vũ ngây người.
“Nhìn tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không phải vì tôi quá đẹp trai?”
Trần Nhược Vũ ruốt cuộc cũng hiểu được ý của anh, hắng hắng cổ họng, gật đầu: “Đẹp trai.”
“Đẹp như nào?”Mạnh Cổ hỏi.
Trần Nhược Vũ im lặng, sau đó cô rất muốn nói da mặt anh dày bao nhiêu lớp, thì có bấy nhiêu đẹp trai. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên vọt tới, đâm vào xe Mạnh Cổ, làm vỡ gương chiếu hậu của anh, đi được một đoạn chiếc xe đó mới dừng lại.
Mạnh Cổ nhíu mày, mặt mày đen sầm lại rồi đi tới chiếc xe màu trắng.
Chiếc xe kia hạ cửa kính xe xuống, bên trong có tiếng nhạc rất lớn, ở hàng ghế trước có hai tên cơ bắp cuồn cuộn đang ngồi. Sau khi ***ng xe, chúng dừng lại một lúc rồi lại chuẩn bị nổ máy đi tiếp. Trần Nhược Vũ sợ Mạnh Cổ chịu thiệt thòi, cũng chạy theo anh.
Hai người trên xe nhìn thấy Mạnh Cổ đi tới, liền cười hahaha, trong đó một người còn giơ ngón giữa với anh. Trần Nhược Vũ ngửi được mùi R*ợ*u trong xe rất nồng, cô lại thấy Mạnh Cổ đang tức giận, anh ra lệnh cho hai tên đàn ông kia xuống xe. Hai tên đó tỏ ra không quan tâm những gì anh nói, ngồi trên xe văng ra những lời thô tục rồi cười ngả ngớn với nhau, sau đó còn đạp ga phóng xe đi.
Sau đó, cảnh tượng như trong phim điện ảnh diễn ra ngay trước mắt Trần Nhược Vũ. Chiếc xe hơi màu trắng vượt đèn đỏ ***ng phải một chiếc xe khác. Xe kia vòng tay lái tránh cú va chạm này, sau một hồi xoay mòng mòng, một tiếng nổ ‘bùm’ vang lên, ***ng phải làn đường phân cách.
Mạnh Cổ chạy nhanh về nơi xảy ra tai nạn, Trần Nhược Vũ cũng không nghĩ gì mà chạy theo anh.
Chiếc xe màu trắng bị đâm đến móp cả đầu xe, hai tên cơ bắp cuồn cuộn mặt dính đầy máu, tên ngồi ở ghế lại còn rên hư hử, còn tên lái xe thì ngây dại ra đó, không nhúc nhích nổi.
“Trả lời được không?”Mạnh Cổ nhìn vết thương, rồi hỏi tên lái xe.
Tên đó ra sức lắc đầu, giống như đang không thở được, mặt mũi xanh mét. Trần Nhược Vũ đuổi tới nơi, không biết tại sao lại xảy ra như thế này. Sau đó, Mạnh Cổ quay sang nhìn cô, hạ chỉ: “Đi ra cốp xe lấy túi cấp cứu lại đây.”
Trần Nhược Vũ không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng nghe theo chỉ thị của anh rồi chạy về xe. Cô vô cùng lo lắng chỉ biết chạy thẳng về xe của Mạnh Cổ, mở mãi cũng không mở được cốp xe, loay hoay thế nào cũng mở không được. Một người đi qua đường, nhìn thấy vậy liền chỉ cho cô cách mở cốp. Mở cốp xe cô thấy chiếc túi cấp cứu cỡ lớn, ôm chặt nó chạy đến chỗ Mạnh Cổ. Người qua đường lại gọi: “Cô gái, chìa khóa xe.”
Trần Nhược Vũ luống cuống chạy về xe rút chìa khóa, sau đó ôm túi cấp cứu chạy tiếp.
Chạy tới nơi, nhìn thấy Mạnh Cổ đang chuyển người bị thương trên xe xuống, Trần Nhược Vũ đưa túi cấp cứu cho anh, anh không nói nhiều lời, cầm lấy túi cấp cứu rồi mở toang ra, lấy những vật dụng cần thiết. Mạnh Cổ nhanh tay xé quần áo của tên lái xe, hình như hắn hơi đau nên hơi vặn vẹo rồi cổ họng rên hừ hừ. Sau đó, khuôn mặt của hắn cũng dần có sức sống, hơi thở cũng đều hơn.
“Đừng nói, đừng nhúc nhích, đồ ngu. Số anh cũng may, tôi là bác sĩ.”Mạnh Cổ nói. Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn anh.
“Gọi xe cấp cứu.”Mạnh Cổ đại nhân lại ra lệnh. Lúc này Trần Nhược Vũ mới nhớ tới điều này. Mấy người qua đường cũng bâu lại, có người nói: “Tôi gọi,tôi gọi.”
Mạnh Cổ cầm túi cấp cứu đến bên cạnh tên bị thương còn lại, tên này cũng bị thương không ít, máu chảy khá nhiều. Trần Nhược Vũ nhìn thấy máu liền choáng váng mặt mày, cô sợ máu!
Mạnh Cổ bắt đầu sơ cứu, nhìn Trần Nhược Vũ nói: “Cô lại đây, ấn chỗ này.”
Hai chân Trần Nhược Vũ nhũn ra, cắn răng cố gắng lết qua chỗ anh. Anh nói ấn tay xuống vết thương, hiểu sơ sơ là đang cầm máu. Cô cố gắng hít thở, nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng.
Người bị thương hình như còn tỉnh táo hơn Trần Nhược Vũ, hắn còn lớn tiếng chửi bậy: “Chân của tao bị gãy, con mẹ nó, đừng chạm vào ông.”Hắn rú giật lên một tiếng thảm thiết, Trần Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, cô rơi dần vào trạng thái hôn mê.
“Chân của tao, mày đừng có ***ng vào, đừng có động vào tao ...”Tên kia dùng sức giãy dụa, Mạnh Cổ liền nện cho hắn hai phát khiến hắn câm mồm luôn.
Trần Nhược Vũ muốn cười nhưng cười không được. Tuy rằng cô nhắm hai mắt nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu, hơn nữa cảm giác dính dớp vẫn còn ở trên tay, cô cảm thấy như sắp ngất tới nơi.
Tên bị thương lại hú lên: “Con mẹ nó, mày chờ, chờ ông đánh gãy chân mày.”
“Thử xem?”Giọng nói Mạnh Cổ lạnh như băng: “Ông đây không thèm đánh gãy chân mày, từ trước đến nay ông chỉ chặt chân của người khác, kĩ thuật của ông rất giỏi.”
Trần Nhược Vũ lại muốn bật cười nhưng cô không dám cười, cô dùng sức điều hòa hơi thở, cũng không biết mình đang nói gì: “Bác sĩ Mạnh, tôi muốn ngất.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc