Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 02

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Bác sĩ ௱ô** Cổ đã trở lại
Tình huống không hẹn mà gặp như này giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, nhanh đến nhanh đi.
Và tảng đá được ném xuống kia, lại đè nặng lên cảm xúc của cô.
Nếu tảng đá kia là Mạnh Cổ thì Trần Nhược Vũ chính là cái hồ nhỏ bé tội nghiệp, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm cô không ngừng chấn động.
Còn tảng đá kia ư, ở trong lòng cô không phải không có cảm xúc.
Rõ ràng người coi thường cô là anh. Gặp cô, cái miệng độc địa của anh lại bám riết không tha, không chỉ cảm thấy mất mặt mà cô còn như bị anh điểm trúng vào tử huyệt.
Chột dạ cũng phải, bởi đúng là cô nhớ anh.
Nhớ cái con quỷ!
Cô ghét anh đến tận xương tủy, hễ nhớ tới anh là muốn phỉ nhổ khinh bỉ anh. Không sai, cô đã không biết lượng sức mình, chọc đúng vào ổ kiến lửa, còn đến địa bàn của anh gây hấn, khiến người khác dè bỉu cô, trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng khó chịu.
Cô phải hận anh mới đúng chứ! Hừ.
Cô phải sống tốt hơn anh! Hừ!
Cô muốn tìm đối tượng mới trong thời gian ngắn nhất, kết hôn rồi sinh con, nhất định phải cưới trước anh. Sau này, nếu trùng hợp gặp lại anh, cô sẽ nói: “A, bác sĩ Mạnh sao vẫn còn độc thân vậy? Có phải do yêu cầu quá cao không, như thế là không nên.”
Đúng, kiểu trả thù như này thấy hả hê làm sao! Trần Nhược Vũ tự biện bạch cho bản thân, dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, đôi khi làm những chuyện tầm thường như này cũng chẳng sao.
Vì thế, Trần Nhược Vũ tìm kiếm lại sự yên bình trong suy nghĩ, thức tỉnh tự mình đứng lên. Cô tích cực nhờ vả đồng nghiệp giới thiệu cho mình đối tượng xem mắt càng nhanh càng tốt.
Cô muốn xem mắt!
Bạn cùng phòng của Trần Nhược Vũ là Lương Tư Tư, sau khi nghe tin cô tìm đối tượng xem mắt, liền giơ Ng'n t cái tỏ vẻ rất hài lòng, chỉ có điều nếu đi xem mắt rất khó có thể tìm kiếm được tình yêu đích thực: “Nhược Vũ, mình nói với cậu, xem mắt rất khó tìm được tình yêu như ý.”
“Sao không thể chứ. Chỉ cần cậu biến đối tượng thành khách hàng cần phải tiếp đãi tử tế. Phân tích rõ ràng, nắm lấy trọng điểm, công kích trúng đích là được.”
“Bình thường, khi đi gặp khách cậu cũng đâu phân tích rõ ràng, đều là ăn nói mơ màng, cho nên xác xuất thành công rất thấp.”
Trần Nhược Vũ không khỏi sửng sốt, nghe cô bạn cùng phòng nói, hình như tình cảnh này cô đã từng trải qua. Cô liền lắc đầu, giải thích: “Nhưng mỗi tháng mình vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Việc xem mắt này, mình cũng coi như là một chiến lược, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Lương Tư Tư xua tay: “No, no, như vậy không được. Tình cảm đâu có thể so sánh như vậy, nhất định phải tạo được cảm giác lãng mạn, ấn tượng nhất mới có thể nảy sinh. Cậu xem xem, vì sao mỗi lần mình yêu đều đến rất nhanh? Chính là dựa vào yếu tố cần thiết; thời gian, địa điểm, cảnh vật xung quanh còn có cả đối tượng nữa. Chỉ cần có đủ những yêu cầu này, cho dù chỉ lướt qua ánh mắt của nhau, nói một câu cả hai cũng nảy sinh cảm giác với đối phương, tình yêu tự nhiên sẽ tới.”
Lương Tư Tư là kiểu người lãng mạn điển hình, suốt ngày chỉ vùi đầu vào khu rừng tiểu thuyết mơ mộng, tình yêu ngọt ngào trong tiểu thuyết ngôn tình được cô bạn cùng phòng này tôn sùng đến tận trời xanh.
“Mình nói cậu nghe, kiểu xem mắt như này rất không thích hợp, trò này xưa rồi. Lúc chưa gặp nhau, còn nghĩ ra đủ loại tình huống nhưng khi gặp rồi, cảm giác bỗng bay biến đi đâu hết. Còn nữa, xem mắt cũng cần đến duyên phận, như tình cờ gặp gỡ ở siêu thị chẳng hạn, anh ta vô tình chạm vào cậu, hoặc xe đẩy của anh ta không cẩn thận ***ng vào cậu ...”
Trần Nhược Vũ định giương nanh múa vuốt phản kháng, mà khoan, Tư Tư lén theo dõi cô tới siêu thị sao?
“Còn nữa, chẳng may trên đường sảy chân suýt ngã vừa hay có người tới đỡ cậu. Nếu không, khi trời mưa hai người cùng chạy tới trú mưa dưới cùng một mái hiên.”
“Tư Tư à.”Trần Nhược Vũ không chịu được nữa đành phải cắt lời cô bạn tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn này: “Cuộc đời với tiểu thuyết khác nhau nhiều lắm, chất lượng hoàn toàn khác biệt.”
“Cậu đừng vội không tin. Gặp được nhau cũng là một định luật. Trong phim điện ảnh cũng thế, bỗng nhiên hai người phát hiện ra mình có tình cảm với đối phương đó thôi. Cậu xem xem, ba bốn cuộc tình của mình đều là ngẫu nhiên mà tới. Có phải hữu hiệu hơn chuyện đi xem mắt không.”
“Đến nhanh mà đi cũng nhanh.”Trần Nhược Vũ trả lời chân thành: “Hiện tại, mình cũng hiểu vì sao mỗi lần cậu yêu đều không kéo dài được lâu. Mình sẽ tiếp thu kinh nghiệm này, cảm ơn Tư Tư.”
“Aiz aiz.”Lương Tư Tư có vẻ không được hài lòng: “Nhược Vũ, mình có lòng tốt muốn giúp đỡ cậu, đừng dùng những lời cay độc này nói với mình. Nếu không, sau này cậu sẽ gặp được anh chàng cay độc như ý. Nồi nào thì úp vung nấy, biết chưa?”
Chọc trúng chỗ đau!
Lần này, tới lượt Trần Nhược Vũ xua tay: “Mình không có ý đó, sẽ không nói lời cay độc nữa. Mình dịu dàng hiền lành, muốn tìm một người đàn ông hiền lành.”
Lương Tư Tư vỗ vai cô: “Cố lên, Nhược Vũ. Chỉ cần thực sự cố gắng, phương pháp thích hợp, người đàn ông dịu dàng hiền lành sẽ có. Cậu nghe mình, nếu nhận thấy không có cảm giác với đối phương hãy nhanh chóng thay đổi mục tiêu. Lấy mình làm ví dụ, sau khi tu luyện thông qua các bí kíp tình yêu trong tiểu thuyết ngôn tình, lấy kinh nghiệm yêu đương dài thườn thượt nói cho cậu biết, tình yêu luôn vượt ngoài dự đoán.”
Ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ đi xem mắt.
Đối phương tên là Lý Kiện – làm trong một công ty cung cấp đồ trang điểm, do đồng nghiệp của cô giới thiệu, quan hệ có thể nói là bạn của bạn, cách hai tầng quan hệ.
Lương Tư Tư nói đúng, trong lần xem mắt này, Trần Nhược Vũ đặt rất nhiều kì vọng, vừa tưởng tượng lần đầu tiên gặp nhau sẽ ra sao, đối phương là người như thế nào, nhưng kết quả cô không có cảm giác gì với người đàn ông đang ngồi đối diện.
Không nên lãng phí thời gian, Trần Nhược Vũ liền giới thiệu các gói bảo hiểm. Lý Kiện cũng hiểu được hành động của đối phương, tỏ ra rất phối hợp, cũng giới thiệu cho Trần Nhược Vũ đồ trang điểm.
Buổi xem mắt biến thành cuộc hội đàm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, một nam một nữ thi nhau giới thiệu sản phẩm của công ty mình, cuối cùng còn oán thán vì sao thời gian trôi nhanh đến thế.
“Nếu gặp sớm được cô thì tốt rồi, chắc cô cũng có nhiều đồng nghiệp nữ, nhớ giúp tôi giới thiệu sản phẩm trang điểm, tôi sẽ đưa cho cô nhiều hàng mẫu.”
“Các gói bảo hiểm anh cũng giúp tôi để ý một chút, nếu có bạn bè muốn mua, nhất định phải giới thiệu cho tôi.”
Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, Trần Nhược Vũ vô cùng vui mừng, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng ho nhẹ, giọng nói quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “Sao khéo thế này, ở đây mà cũng gặp được cô.”
Là Mạnh Cổ.
Cơ mặt Trần Nhược Vũ bỗng đông cứng lại, lí luận của Lương Tư Tư đang lầm rầm bên tai cô.
Đáng tiếc, không hẹn mà gặp không phải là duyên phận, mà là oan gia.
“Có hẹn?”Oan gia hỏi.
Trần Nhược Vũ chỉ cười, không trả lời.
“À, hình như không phải. Đi xem mắt?”
Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, theo phép cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Mạnh Cổ cũng cười, anh nhìn thấy trên bàn có đồ trang điểm dùng thử cùng tư liệu của các gói bảo hiệm: “Buổi xem mắt của hai người cũng rất đặc biệt.”
Người này sao cứ mở mồm ra là đáng ghét đến thế! Cảm giác ân hận lại dâng lên trong suy nghĩ Trần Nhược Vũ, ngày trước sao cô có thể theo đuổi con người như này cơ chứ!
“Đàn ông thì nên thanh toán.”Mạnh Cổ lơ đi gương mặt biến sắc của Trần Nhược Vũ, vỗ vai Lý Kiện căn dặn nhiệt tình. Nói xong, vẫy vẫy tay rời đi cùng người bạn của mình.
Lý Kiều bị người đàn ông không quen biết vỗ vai, liền quay sang hỏi cô: “Trần tiểu thư, người đó là ai?”
“Một người bạn, bình thường.”Trần Nhược Vũ bị Mạnh Cổ phát hiện trong buổi xem mắt lại nói về việc đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu anh không xuất hiện, cô cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng bị anh nhìn thấu toàn bộ, mặt mũi biết để đi đâu.
“Hình như điều kiện của anh ta rất tốt.” Lý Kiện lỡ lời nói ra, cảm thấy hơi đường đột.
Trần Nhược Vũ gật đầu: “Uhm, đúng là vậy.”Ngẫm lại thấy không ổn: “Thật đáng ghét, hẹn hò thì cứ hẹn đi, sao lại quấy rầy người khác.”
“Hẹn hò?”Lý Kiện nhớ lại ban nãy Mạnh Cổ ra về với một người đàn ông, giống như thông suốt điều gì đó, “À”một tiếng: “Hóa ra là như vậy?”
Như vậy là sao? Trần Nhược Vũ nhìn biểu cảm của Lý Kiện cũng hiểu được anh ta đang nghĩ đến điều gì. Cô thề, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện xấu hổ sao cứ liên tiếp đến với cô. Cô căm ghét kiểu tình huống như thế, giống như gặp ma quỷ giữa ban ngày, cơn bực tức với Mạnh Cổ dâng lên tới họng: “Bị anh nhìn thấu rồi, anh ta đúng là như vậy đó.”
Lý Kiều gật mạnh đầu, giống như vừa đọc xong mẩu truyện cười, vô cùng H**g phấn: “Đã thấy, đã thấy.”
“Nhìn ra cái gì?”Âm thanh thâm trầm ở phía sau người Trần Nhược Vũ vang lên, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lại là anh.
Bác sĩ Mạnh Cổ đã trở lại.Top of FormBottom of Form Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn
Nói xấu sau lưng bị phát hiện, tình huống này nên giải quyết thế nào?
Trần Nhược Vũ không có kinh nghiệm dàn xếp những tình huống như này. Cô chỉ biết hóa thành tảng băng, cứng đờ đứng đó, sau một hồi đành phải lên tiếng giải thích: “Lý tiên sinh nói, bác sĩ Mạnh là người thành đạt, rất có tiền đồ.”
“Người có mắt nhìn như vậy, tôi rất dễ phải lòng.”Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta, Trần Nhược Vũ vô cùng hãi hùng.
“Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn.”Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện vừa nói vừa cười, cười đến Lý Kiện cảm thấy rợn cả xương sống.
Anh ta trở thành đối tượng của vị bác sĩ này ư? Anh ta không có phước lớn đến vậy.
Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, muốn cô nhờ giải vây cho mình.
Trần Nhược Vũ cũng là kẻ có tội, có ૮ɦếƭ cũng không dám lên tiếng.
Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện nở nụ cười ma quỷ, tay còn sờ vào đù* của Lý Kiện: “Không biết nên xưng hô với Lý tiên sinh như nào?”
“Lý ... Lý Kiện.”
“Kiện Kiện à.”Mạnh Cổ nhấn mạnh chữ cuối làm cho Trần Nhược Vũ rợn cả tóc gáy, còn Kiện Kiện, anh không phải có hứng thú với đồng giới chứ?
Lý Kiện nghe xong nổi cả da gà, không nói nên lời, chỉ nhanh chóng nghĩ cách chạy lấy thân.
Mạnh Cổ cũng không vội vàng bắt người lại, nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lý Kiện: “Anh không cần phải xấu hổ, tôi làm bác sĩ, tương lai tươi sáng hơn.”
Trần Nhược Vũ nhịn không được: “Bác sĩ Mạnh.”
Vừa mở miệng đã gặp ngay ánh mắt ra điều ‘trừng trị’ của anh, Trần Nhược Vũ co người lại, ngậm chặt lấy miệng.
“Kiện Kiện à, có phải anh không có kiến thức về vấn đề tình yêu đồng giới, cho nên cảm thấy bỡ ngỡ?”Đây là ý gì?
Lý Kiện liều mạng lắc đầu. Anh ta không hề hiếu kì, cũng không muốn làm vật thí nghiệm cho vị bác sĩ có tương lai sáng lạn này.
“Nếu không phải có hứng thú thì nhân phẩm có vấn đề. Nếu không sao lại có thể sau lưng người khác phán đoán lung tung, phỉ báng người khác bằng vẻ mặt đắc ý như này? Người khác đi chung với bạn cùng giới thì liên quan cái rắm gì đến anh! Nhân phẩm không tốt, không sợ cô đơn thì nên ở trong nhà, xem phim tình yêu hay phim đánh đấm gì đó mà giết thời gian, đừng ra ngoài nói xấu bịa đặt về người khác.
Cho dù anh không ra ngoài gieo mầm mống tai họa cho nhân loại, thì ở nhà phải chăm chỉ soi gương vào, nên dọn dẹp sạch sẽ bản thân rồi hãy ra ngoài gặp người khác. Anh xem xem, bộ quần áo anh mặc dính đầy dầu mỡ như này, thật mất mặt. Càng đừng nói đến việc đi xem mắt với người khác, khuôn mặt như này nói là bốn mươi tuổi là còn khiêm tốn, còn muốn đi làm quen với các cô gái trẻ, anh không thấy có lỗi với xã hội sao?”
Giọng văn lưu loát, âm thanh trầm bổng liền mạch, không cần nói, gương mặt Mạnh Cổ quay ngoắt 180 độ khiến cho Lý Kiện chỉ biết trợn mắt há mồm.
Trần Nhược Vũ cảm thấy nóng rát cả một bên má, những lời nói này giống như một cái tát giáng mạnh xuống mặt cô.
Người bị trừng trị là Lý Kiện, anh ta chỉ biết nhìn Mạnh Cổ lắp bắp: “Anh ... Anh ...”
Nửa ngày nói cũng không tròn câu, trước mặt Trần Nhược Vũ không giữ được bình tĩnh thẹn quá hóa giận. Nhưng quan trọng, anh ta biết mình không phải đối thủ của bác sĩ Mạnh.
Nhìn thấy đối phương tinh thần sảng khoái, tự tin có thừa, Lý Kiều hệt như đống bùn nhão.
“Kiện Kiện, anh thấy tôi nói sai sao? Không đúng chỗ nào? Nếu anh có ý kiến, cứ nêu ra, chúng ta có thể từ từ thảo luận, đi sâu vào vấn đề cùng nhau phân tích. Tôi sẽ tiếp anh.”
Vị bác sĩ tràn trề tự tin nào đó lại sờ đù* của Lý Kiện.
Lý Kiện giật nảy mình đứng thẳng người, một câu cũng không dám nói, câu tạm biệt cũng không kịp nói với Trần Nhược Vũ, lòng bàn chân như được tra dầu chạy nhanh ra ngoài cửa.
Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng của Lý Kiện, bản thân hóa đá ngồi tại chỗ, không biết nên làm gì.
Lý Kiện đi rồi, Mạnh Cổ quay sang nhìn Trần Nhược Vũ, lưng cô theo bản năng đông cứng lại, cô biết người kế tiếp anh xử lí chính là cô.
“Vốn định quay lại là để nói cho cô biết, cuối tuần Doãn Tắc mời cơm, muốn họp mặt bạn bè. Tôi muốn mời cô đi cùng tôi. Nhưng cô lại cùng loại người này ở sau lưng bịa đặt lung tung về tôi, tôi nghĩ cô không nên tới.”
Trần Nhược Vũ ngẩn người, khuôn mặt như đang đặt lên bếp lò nóng hầm hập.
“Cao Ngữ Lam chắc sẽ gọi điện mời cô, tôi hy vọng cô sẽ từ chối, lý do thì tự mình nghĩ, đừng khiến cho mọi người khó xử.”Giọng nói Mạnh Cổ điềm đạm, nhưng đối với Trần Nhược Vũ, mỗi câu nói của anh đều như đang nghiêm khắc trừng phạt cô.
Anh đang tức giận, cô biết.
Mạnh Cổ nói xong, xoay người rời đi. Trần Nhược Vũ vẫn ngơ ngác ngồi đó, tâm trạng rối bời.
Cô không phải là người như thế, nhưng sao cô lại nói như vậy, còn bị anh tóm gáy dù có giải thích cũng vô ích. Cô ở trong suy nghĩ của anh, là một kẻ chuyên đi nói xấu sau lưng, thật đau đớn.
Trần Nhược Vũ ngây người ngồi một chỗ, bóng dáng lẻ loi giống như du hồn phiêu lãng trên trần thế. Lúc ra về, cô cũng không gọi xe, chỉ cắm đầu đi về phía trước, không biết bản thân đang đi về đâu. Đến khi cảm giác hai đôi chân mỏi nhừ, bất chợt có giọt nước rơi xuống khuôn mặt của cô, ngẩng đầu mới biết hóa ra trời mưa.
Trần Nhược Vũ thở dài, xui xẻo cứ nối đuôi nhau đến với cô. Đang muốn tìm xe để trở về nhà thì trở lại mưa to hơn. Trần Nhược Vũ hai tay ôm lấy đầu, chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đó.
Vừa chạy tới dưới mái hiên, đã thấy có người đi từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, một người đàn ông xách theo một cái túi lớn, một tay đẩy cửa một tay nghe điện thoại: “Mua ... mua ... mua, các anh muốn mua cá mực sợi, thịt bò khô, khoai tây chiên, bia, đậu phộng? ... Cái gì? Muốn mua canh cay? Mấy người cút! Đánh mạt chược thôi sao nhiều yêu cầu thế, có biết bây giờ đang mưa to hay không, mua được gì thì ăn cái đó, đừng có hạch sách quá ...”
Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa quay đầu lại nhìn Trần Nhược Vũ.
Khéo ghê, lại là anh.
Bác sĩ Mạnh Cổ.
Người khắp thế gian này không gặp, gặp ai không gặp, lại gặp ngay anh.
Trần Nhược Vũ thấy lúng túng, lại gặp người quen, giá như cô không nhìn thấy anh thì tốt.
Trong đầu Trần Nhược Vũ nhộn nhạo, cộng thêm biểu tình kinh ngạc của Mạnh Cổ, cô xoay người chạy trốn trong cơn mưa tầm tã. Thà rằng bị mưa dội cho ૮ɦếƭ chứ không muốn ૮ɦếƭ vì mất mặt.
Anh sẽ không nghĩ cô theo dõi anh chứ? Anh sẽ không nghĩ có cố tình gây rắc rối cho anh? Anh liệu có biết, anh ở trong lòng cô quan trọng thế nào không?
Trần Nhược Vũ chạy trốn trong mưa, vừa hay có chiếc xe bus chạy tới, không cần biết xe này vì sao lại xuất hiện ở đây, nhanh chóng chui lên xe. Chật vật mãi mới ngồi được xuống ghế.
Ngồi xuống, theo bản năng Trần Nhược Vũ quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mạnh Cổ. Anh đứng cạnh chiếc xe ô tô đỗ ven đường. Trần Nhược Vũ nhận ra chiếc xe này là của anh.
Cô xoay người dựa lưng vào ghế, một người ngồi xe công cộng, một người lái xe riêng, quả nhiên là hai thế giới.
Khoan!
Đây không phải là nguyên nhân khiến cô trở nên bối rối trước mặt anh. Trọng điểm nằm ở chỗ khác, nó nằm ở chỗ anh là người bị nói xấu sau lưng và cô chính là thủ phạm trong mắt anh. Đây mới là hai thế giới.
Cảm giác coi thường lại xuất hiện.
Đây chính là kết quả.
Trần Nhược Vũ ngồi nhầm chuyến xe, phải đón tới ba chuyến xe, vượt mưa gió mới về được tới nhà
Ở nhà, Lương Tư Tư đã chờ từ lâu, cô H**g phấn hỏi người bạn thân kết quả: “Buổi xem mắt thế nào? Người đàn ông đó có hợp khẩu vị hay không?”
Trần Nhược Vũ gật đầu.
“Có ngẫu nhiên gặp ai khác không, khiến trái tim cậu nhảy tưng tưng?”
Trần Nhược Vũ lại gật đầu, không chỉ nhảy tưng tưng, mà còn thiếu chút nữa nhảy đến ૮ɦếƭ.
“Ồ. Mình nói chỉ có chuẩn. Xem xem, trời đang mưa, có phải rất lãng mạn không?”
Trần Nhược Vũ quay đầu, cả người ướt sũng nước: “Tư Tư à, ngẫu nhiên gặp lại đâu hẳn là chuyện tốt, đôi khi gặp lại giống như ác mộng.”
Cơn ác mộng này khiến cô tổn thương nặng nề. Cô muốn đi tắm rửa, sau đó lên giường đổi một giấc mơ khác.
Cô nằm mơ thật.
Trong mơ, Mạnh Cổ mặc chiếc áo blouse trắng, dịu dàng nói với cô: “Xin lỗi, anh không nên nói chuyện về em với nhóm y tá, anh xấu miệng, em tha thứ cho anh được không?”
Quá kinh khủng! Bác sĩ Mạnh đang xin lỗi cô!
Càng kinh hãi hơn, cô không biết xấu hổ là gì, trưng ra bộ mặt đầy cảm động, nghẹn ngào đáp lại: “Không sao, em không ngại.”
Không đúng! Không đúng! Ai nói cô không ngại?. Cô sao có thể không để ý chứ, cô bị anh làm cho thương tích đầy mình cơ mà!
Nhưng Mạnh Cổ không nghe được mấy lời hò hét trong lòng của Trần Nhược Vũ, anh tiếp tục dùng giọng dịu dàng nói với cô: “Nếu không ngại, vậy em cũng nên nói chuyện đó đó với anh?”
Muốn nói gì? Cô chớp mắt mấy cái, khuôn mặt dần ửng đỏ. Nhanh như vậy đã muốn cô nói, cô yêu anh sao?”
Chờ một chút, anh biết cô yêu thầm anh?
Chẳng lẽ anh đang muốn cô bày tỏ?
Nói cái rắm, cô cùng anh đoạn tuyệt quan hệ từ đây.
Tự mình giãy dụa trong giấc mơ của mình, Trần Nhược Vũ bắt đầu suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên, khuôn mặt Mạnh Cổ trở nên dữ tợn, gào rít với cô: “Nói cho cô biết, ông đây mà phải đi xin lỗi với cô sao. Cô cùng tên đàn ông xấu xa kia nói ông đây là người đồng tình ***, chẳng phải cô mới là người phải nói hàng trăm lần lời xin lỗi với tôi?
Cô biết ông đây yêu đàn ông từ lúc nào? Bạn gái mà ông đây quen biết trải dài từ cửa bệnh viện cho đến nhà cô cũng còn chưa hết! Cô có muốn mở cuộc phỏng vấn có đúng ông đây yêu đàn ông hay không? Mau mau xin lỗi ông đây! Nếu không đừng hòng ông đây để yên chuyện này!”
Trần Nhược Vũ trừng mắt, tỉnh.
Má ơi, ác mộng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc