Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 01

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Tên dân đen không đáng thương hại
“Trần Nhược Vũ, tôi bị bệnh.”
“Chúc mừng anh, bác sĩ Mạnh.”
“Tới đây giúp tôi nấu cơm.”
“Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại nhanh như bị ma đuổi, tâm trạng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều. Tên bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ ૮ɦếƭ tiệt, quyết không để cho anh ta coi cô là kẻ dưới trướng, thích sai gì thì sai nấy được.
Trần Nhược Vũ ném điện thoại vào trong túi, chỉ hy vọng có thể khiến tên bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ kia ức đến nổ mắt, như thế tâm trạng cô thể vọt đến chín tầng mây.
Chuông di động lại kêu, màn hình hiện lên hai chữ Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ lấy điện thoại di động nhìn nhìn, do dự liệu có nên nghe hay không, để đến khi đổ chuông lần thứ hai, không nhẫn nại được nữa đành nghe máy.
“Trần Nhược Vũ, em mau phi ngựa tới đây nấu cơm cho tôi ăn, nếu không em chờ nhặt xác của tôi. Đương nhiên, em còn lựa chọn thứ hai, nếu số em bất hạnh, để tôi khỏe lại, tôi sẽ thay em nhặt xác của em."
Tôi sợ chắc!
Nghe giọng oang oang như thế không giống kẻ cận kề cái ૮ɦếƭ. Thằng nhãi này, chắc chắn sẽ cố gắng sống sót để chờ ngày nhặt xác của cô, đúng là tai họa ngàn năm có một!
Trần Nhược Vũ bỗng thấy rợn người.
Còn tại sao cô sợ, sợ cái gì cô cũng không biết. Tuy rằng, Mạnh Cổ không có khả năng biến cô thành xác ૮ɦếƭ, càng không dùng bạo lực với cô nhưng mỗi lần bị anh uy Hi*p, cô lại sợ đến tái xanh cả mặt.
Trần Nhược Vũ thở dài, người có bệnh phải là cô mới đúng.
Có điều tinh thần tên Mạnh Cổ kia hoàn toàn không bình thường.
Uhm, nhất định là vậy. Nếu đúng anh mắc bệnh thần kinh, thì quả thực tên này là tai họa rất đáng sợ.
Trần Nhược Vũ xách túi thức ăn trong tay, cau mày nhăn mặt đi tới cửa nhà Mạnh Cổ bấm chuông. Đợi mãi không thấy anh ra mở cửa, lâu đến mức cô nghĩ đến khả năng mình phải nhặt xác của Mạnh Cổ! Đang chìm trong suy nghĩ thì lúc đó cánh cửa được mở ra.
Mạnh Cổ cởi trần, anh mặc chiếc quần hình tam giác đứng ở trước cửa. Trần Nhược Vũ nhìn cơ thể của Mạnh Cổ, cũng có chút cơ bắp, bởi vì bị sốt nên khuôn mặt anh ửng hồng, có phần tiều tụy.
Đúng là anh bị bệnh rồi.
“Anh sao lại cháy sạch đến mức như này.”Trần Nhược Vũ bươc vào nhà, đưa tay sờ trán của Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ nhân cơ hội cô đang sờ trán mình, ép sát người vào Trần Nhược Vũ, đem cả người mình đổ lên người cô, giọng nói thều thào: “Em nghĩ rằng tôi lừa em?”
“Vừa rồi trong điện thoại rõ ràng giọng nói anh còn rất tỉnh mà.”
“Tôi đã dùng nốt chỗ tinh thần còn sót lại để gọi điện cho em, còn không nhanh tạ chủ long ân.”
Tên dân đen này đúng là không đáng thương hại.
Trần Nhược Vũ tức giận đẩy anh ra, đem nguyên liệu nấu ăn để trên bàn, sau đó dùng sức lôi Mạnh Cổ vào phòng ngủ.
“Nóng như vậy sao không mặc quần áo?”
“Đi ngủ, toát mồ hôi, mặc quần áo làm gì? Nếu không vì mở cửa cho em, ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ tôi cũng không mặc.”
Câu trả lời đặc sắc thật! Vô cùng đặc sắc.
Khuôn mặt Trần Nhược Vũ thoáng đỏ lên, oán hận nhét Mạnh Cổ vào trong chăn. Thầm nghĩ, làm thế nào để bịt kín cho hắn ૮ɦếƭ?
“Tâm trạng dậy sóng vì tôi đúng không?”Mạnh Cổ  vẫn còn sức để đùa giỡn: “Nhưng tôi phải cảnh cáo em, không nên suy nghĩ lung tung. Tuy rằng hôm nay tôi rất gợi cảm, sức hấp dẫn tràn trề nhưng thể lực lẫn tinh thần của tôi hôm nay không được khỏe.”
Trần Nhược Vũ xém chút nữa hất anh ra khỏi giường. Cô kiềm chế lùi hai bước, cố gắng lắm mới không dùng gối đè ૮ɦếƭ tên đàn ông xấu xa này.
“Em cũng đừng quá thất vọng.”Mạnh Cỗ vẫy vẫy tay: “Nhanh đi nấu cơm. Tôi uống thuốc rồi, ngủ một giấc dậy muốn ăn cơm, nói không chừng có thể ‘sử dụng được’.”
Có thể ‘sử dụng’?
Trần Nhược Vũ quay đầu đi ra ngoài, vùng vằng đi thẳng đến phòng bếp. Tự oán trách với bản thân, dấn thân vào chỗ này, đúng là sai lầm nghiêm trọng.
Nhưng, vì sao cô còn vo gạo nấu cháo cho anh?
Nên để anh bị bệnh ૮ɦếƭ, bệnh không ૮ɦếƭ thì đói ૮ɦếƭ, đói không ૮ɦếƭ thì cũng tức mà ૮ɦếƭ.
Kết quả? Sự thật là cô suýt ૮ɦếƭ vì bị anh chọc cho uất nghẹn họng.
Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên.
Trần Nhược Vũ điên cuồng thái hành lá phầm phập trên thớt.
Sao cô lại gặp phải tên yêu nghiệt như này?
Cô đã sớm nhìn thấu thế cục, tự mình thức tỉnh nên tránh đi thật xa, nhưng cứ mỗi lần hạ quyết tâm lại thêm một lần dây dưa với tên ௱ôЛƓ Cổ này?
Hơn nữa, lại chẳng rõ ràng!
Năm bước “đốn”trai
Trần Nhược Vũ quen biết Mạnh Cổ thông qua cô bạn tốt của Cao Ngữ Lam.
Mạnh Cổ là bạn chí cốt của Doãn Tắc – chồng của Cao Ngữ Lam.
Ngày đó, Doãn Tắc cùng với họ có vụ xích mích, hậu quả là dắt nhau tới bệnh viện nơi Mạnh Cổ làm việc, tìm bác sĩ ngoại khoa kiểm tra vết thương. Trần Nhược Vũ đi theo sau, nhìn thấy tên bác sĩ trước mặt, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tướng tá của một vị bác sĩ đáng kính.
Anh nói, cha anh họ Mạnh, mẹ anh họ Cổ, cho nên tên anh là Mạnh Cổ.
Khi đó, nghe tiểu sử về cái tên của anh, Trần Nhược Vũ suýt bật cười. Cái người gọi là Mạnh Cổ làm nghề bác sĩ, rất thích hợp gọi là bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ*.
(*) ௱ôЛƓ Cổ và Mạnh Cổ phát âm giống nhau.
Tên bác sĩ Mạnh Cổ này gây ấn tượng mạnh với Trần Nhược Vũ bởi bản tính khôi hài của anh ta.
Trần Nhược Vũ thích những tên đàn ông tính tình hoạt bát, khôi hài, bởi vì tính cách cô xuề xòa, nói trắng ra thì có phần thô lỗ. Cho nên dạng đàn ông tinh tế, dịu dàng mà lại mẫn cảm thì không hợp khẩu vị của cô.
Lúc đó cô đã bị vẻ ngoài của tên đàn ông này dẫn vào con đường tội lỗi. Cô không có mắt nhìn người, bị vẻ ngoài sáng sủa khôi ngô cùng cái miệng dẻo như kẹo kéo của anh làm cho mờ mắt.
Khi đó cô đang ở cái độ tuổi tìm kiếm một nửa còn lại, sống một mình cô đơn, ngày ngày đánh vật với công việc nên cô mong ngóng có một cuộc sống hôn nhân nhưng lại không có đối tượng kết hôn. Căn bệnh mà cô mắc phải, gọi là thiếu thốn tình yêu.
Quay đầu nhìn lại quá khứ, cô không thể không thừa nhận có đôi khi con gái rất dễ bị xúc động, khát vọng được yêu thương làm cho mờ mắt nhìn nhầm người mà không hay. Và cô chính là nạn nhân trong công cuộc tìm kiếm tình yêu này.
Cô sai khi đem lòng yêu thích một tên đàn ông khôi hài để rồi cuộc sống sau này thảm đến không thể kể hết.
Lúc ấy, Trần Nhược Vũ có hai mục tiêu lựa chọn, một là Lôi Phong – là cảnh sát cũng là bạn của Doãn Tắc. Một người đàn ông hào phóng tính tình trầm ổn, biết trên biết dưới. Người thứ hai là bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ - Mạnh Cổ.
Nói cho sĩ diện thì là có hai lựa chọn nhưng thực tế Trần Nhược Vũ đối với hai đối tượng này cũng không mặn mà cho lắm. Chẳng qua trong thời gian ngắn gặp được hai người đàn ông tốt, cô thấy nếu có phát sinh tình cảm với một trong hai ứng cử viên này cũng chẳng sao, cô đâu phải ni cô.
Cô thừa nhận, bản thân có nhiều tật xấu nhưng phụ nữ bình thường ai chả vậy.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ nhất thời không biết chọn ai, nếu đã chọn thì không thể sai được. Cô liền tìm đến người bạn tốt Cao Ngữ Lam giúp mình dò hỏi từ chỗ Doãn Tắc, xem hai ứng cử viên kia thân thế ra sao, còn độc thân không. Vậy là Trần Nhược Vũ vui vẻ chờ đợi kết quả khảo sát từ Cao Ngữ Lam.
Làm một bảng điều tra ‘mặt hàng’ là điều cần thiết, con gái thời đại này cũng nên biết tính toán cho mình. Trần Nhược Vũ nghĩ vậy thấy có vẻ ổn, chờ có kết quả điều tra xem ai tốt hơn cô sẽ xuống tay, tiến hành theo đuổi.
Đúng vậy, cô không ngại chủ động.
Cô không phải là người con gái bảo thủ, cũng không phải dạng ôm ấp tình cảm đơn phương. Cô muốn có mối quan hệ nam nữ tốt đẹp, một công việc ổn định, sống những ngày như thế thì còn gì bằng.
Trong cuộc sống, Trần Nhược Vũ đều nỗ lực hết mình, cố gắng làm việc. Trong công việc đã vậy, ngay cả chuyện tình cảm, cũng chẳng ngại mình là người chủ động.
Sau khi biết Lôi Phong đã có vợ chưa cưới, Trần Nhược Vũ dồn hết vào mục tiêu còn lại, Mạnh Cổ.
Và đây là lựa chọn sai lầm của đời cô.
Sai lầm nối tiếp sai lầm.
Sai lầm đầu tiên.
Trần Nhược Vũ không hề phát hiện được, bản chất thực của Mạnh Cổ là một tên đàn ông xấu xa đích thực, sau khi cô quyết định xuống tay cũng là tự mình chui đầu vào lưới. Cục diện đảo lộn bất ngờ.
Sai lầm tiếp theo, cô để cho Doãn Tắc biết mình có hứng thú với hai người bạn của anh ta, lẽ dĩ nhiên sẽ lọt tới tai Mạnh Cổ. Sau việc đó, thằng nhãi Mạnh Cổ này được đà, nhìn thấy cô là nhiệt tình trêu chọc, lấy tình cảm ra để làm trò cười.
Mà lỗi lầm lớn nhất, chính là cô đã chọn sai mục tiêu, đi sai phương hướng, để cho những ngày sau, muốn quay đầu cũng không kịp.
Trần Nhược Vũ trừng mắt với đống hành lá nằm nát bét trên thớt, băm chặt đã tay xong mới sực nhớ là chưa rửa hành. Bùn đất bắn đầy lên mặt cô.
Làm sao bây giờ?
Ăn bẩn sống lâu? Nhưng người bệnh ăn sẽ không sao chứ?
Trần Nhược Vũ có chút do dự. Hay đổ hết chỗ hành này đi?
Nhưng Mạnh Cổ thích ăn cháo thịt nạc với hành lá, cháo nhất định phải có hành mới thơm. Đổ không được mà đem nấu cũng không xong, Trần Nhược Vũ cảm thấy thật oái oăm, rõ ràng vấn đề không lớn nhưng sao cô cứ do dự mãi thế?
Đầu óc bắt đầu bốc khói, Trấn Nhược Vũ đem tới bồn rửa rau, vặn nước rồi trút đống hành trên thớt vào bồn nước, dù sao cũng nhúng qua nước, coi như là đã rửa rồi. Ngoáy hành trong nước một vòng, thấy hành lắng xuống dưới đáy cô lại lấy tay khuấy nó lên.
Đúng là hành động ngu ngốc.
Trần Nhược Vũ đem nước đổ vào rổ, hối hận sao lại nghe lời anh đến thế.
Cô còn đang bực mình với anh, muốn không để ý đến anh nữa, vậy mà chỉ vì cú điện thoại của anh, đã chạy như điên như dại tới.
Rốt cuộc chuyện này sao lại xảy ra? Tại sao cô không thể tự điều khiển bản thân của mình, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nồi cháo.
Ngày trước, cô quyết định theo đuổi Mạnh Cổ, còn lên hẳn kế hoạch đốn đổ anh.
Bước đầu tiên, tạo ra tình huống không hẹn mà gặp, sau đó thúc đẩy lẫn nhau, tăng cường hiểu biết.
Bước thứ hai, ςướק đoạt trái tim.
Bước thứ ba, duy trì cục diện, củng cố tình cảm.
Bước thứ tư, tiến đến hôn nhân, hạnh phúc qua ngày.
Nếu thuận lợi hơn nữa, sẽ có bước thứ năm, sinh con đẻ cái.
Xem xem, một cuộc sống đẹp như mơ!
Nhưng Trần Nhược Vũ đã bỏ sót một điều, bước đầu tiên triển khai kế hoạch với Mạnh Cổ đã là một sai lầm, bởi cô thất bại từ vòng đầu.
Vào một ngày nọ, cô tới phòng khám của Mạnh Cổ để khám bệnh. Vì muốn cưa đổ anh, Trần Nhược Vũ tính toán kĩ lưỡng, kế hoạch đã lên xong, bắt đầu triển khai bước thứ nhất. Ngày tiếp theo, cô mang một giỏ hoa quả tới định cảm ơn anh, còn nhờ Cao Ngữ Lam với Doãn Tắc thay cô hẹn anh ra ngoài.
Nói tóm lại, lúc đó Trần Nhược Vũ ngu đần mới chạy theo anh.
Dù gì Trần Nhược Vũ cũng là con gái, cô cũng biết ngượng ngùng e ấp chứ, sao có thể đối diện anh ngả bài muốn theo đuổi Mạnh Cổ được. Nhưng thói đời rất quái gở, càng che dấu thì càng muốn bày tỏ, cô muốn nói hết suy nghĩ của mình với anh, muốn theo đuổi anh.
Rồi đến một ngày, trong bệnh viện, cô nghe được cuộc trò chuyện của nhóm y tá.
“Cô nói xem, cái cô Trần Nhược Vũ sao lại không biết xấu hổ đến thế? Bác sĩ Mạnh Cổ đã không thèm để ý đến cô ta, mà vẫn bám lấy không buông.”
“Với điều kiện của cô ta sao tìm được đối tượng tốt. Bề ngoài cũng không phải xinh đẹp, chỉ là nhân viên bán bảo hiểm quèn, nói ra chỉ sợ dọa ૮ɦếƭ người. Tôi nghĩ, chỉ vì cô ta là bạn của bác sĩ Mạnh, nên anh ấy mới nhiệt tình chăm sóc, nếu không có nhìn thôi cũng không muốn, người như vậy đâu xứng với bác sĩ Mạnh.”
“Phải đấy, người bác sĩ Mạnh thích là y tá Điền. Tôi thấy, hai người ấy thường xuyên trò chuyện, cử chỉ rất thân mật.”
“Đúng rồi. Ngày đó, y tá Điền còn ai oán không biết cái cô Trần Nhược Vũ kia là ai, tại sao bác sĩ Mạnh quan tâm cô ta đến thế. Aiz, tôi hận không thể chặt đứt suy nghĩ mơ mộng của cô ta, nếu tôi là bạn của Trần Nhược Vũ tôi sẽ nói cô ấy đừng đến đây nữa. Phụ nữ theo đuổi đàn ông, coi đàn ông như mật mà hút, thật mất mặt. Phải hiểu rõ nhân tình thế thái, như vậy có phải đỡ mất mặt hơn không, cô nói đúng không?”
“Đúng vậy, đồ của cô ta tặng cho bác sĩ Mạnh anh ấy đều đem đi cho người khác. Tôi thấy, bó hoa kia là cho y tá Điền, còn sầu riêng đường thì chia cho các y tá. Nếu tôi là Trần Nhược Vũ, tôi không dám vác mặt tới đây nữa.”
Trần Nhược Vũ lui lại một góc, nghe mấy người kia bàn tán về mình, xấu hổ không dám đi qua đám người đó. Nhìn túi sầu riêng đường cầm trong tay lại thấy buồn tủi, đây là món cô thích ăn nhất, đến ngày thường dù có thèm đến mấy cũng không dám mua loại quả đắt đỏ này để ăn. Lúc Mạnh Cổ nhận quả sầu riêng đường còn cười tủm tỉm, cô nghĩ anh thích, hóa ra không phải.
Nếu anh không thích thì cứ nói thẳng ra, vì sao không nói? Nếu là muốn chừa lại cho cô chút mặt mũi biết khó mà lui, có thể uyển chuyển biểu đạt một chút cô cũng sẽ hiểu. Nhưng ngay cả thể diện anh cũng không cho cô, bây giờ nếu quay người rời đi sẽ chạm phải mặt đám người đó.
Đầu óc Trần Nhược Vũ trở nên trống rỗng, khó xử cùng với nhục nhã khiến cô bất động một chỗ. Cô nghe được nhóm y tá đang nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu thấy họ đi tới chỗ mình.
Nhóm y tá tỏ vẻ ngạc nhiên, họ sao biết nhân vật chính trong câu chuyện đang nói tới lại trở thành khán giả. Trần Nhược Vũ mở to đôi mắt nhìn nhóm y tá một hồi lâu, thấy họ đang định lên tiếng cô nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nghĩ cách đánh bài chuồn. Lúc này sắc mặt Trần Nhược Vũ vô cùng thảm, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nâng mắt nhìn nhóm y tá ở trước mặt, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Sau đó quay người rời đi.
Cảm ơn!
Phí đăng kí ba tệ rưỡi, tôi mời khách, thế nào?
Trên đời này có rất nhiều chuyện kì lạ.
Trong thời gian Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ, cô cũng không rõ mình có thích anh hay không. Chỉ thấy đây là đối tượng tốt, là một mục tiêu chất lượng đáng để theo đuổi.
Cũng do áp lực tâm lí muốn trở thành kẻ thắng cuộc trong cuộc theo đuổi tình yêu này, hơn nữa cô là người xuất binh trước và cô nhất định phải thắng. Sự nôn nóng muốn sớm chốc leo lên đỉnh thành công đã khiến Trần Nhược Vũ quên đi cảm giác yêu hay không yêu của mình.
Cuối cùng, người thua cuộc là cô, người đau lòng cũng là cô, Trần Nhược Vũ quyết định không gượng ép bản thân nữa, không làm những chuyện chính bản thân mình cũng thấy kì lạ.
Cô nghĩ, trong thời gian ngắn cô sẽ chán ngấy Mạnh Cổ, bóng dáng của anh sẽ sớm bị xóa khỏi não bộ của mình.
Nhưng cô không làm được.
Cô nhớ anh, nhiều hơn so với lúc đầu theo đuổi anh, càng nhận thấy rõ hơn bản thân ngày càng lún sâu hơn.
Trần Nhược Vũ làm cuộc tổng kết tâm lí cho chính mình, từ lúc nào cô chú ý đến anh, bản thân đã ghi nhớ hình bóng của anh từ bao giờ, khi nào anh đã xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của mình.
Cô nhớ tới nụ cười của anh, anh có nhiều kiểu cười. Nụ cười tươi, cười dịu dàng, đôi khi lại có chút lạnh lùng, nụ cười lơ đễnh, những tràng cười không dứt, có lúc anh lại nở nụ cười bí hiểm, có nụ cười dối trá, có nụ cười kiêu ngạo ... Nụ cười của anh, phong phú đến vậy, đẹp đẽ làm sao.
Cô không dám đi tìm anh, chỉ một mình ngồi đó, nhớ lại từng nụ cười của anh.
Nụ cười của anh rất tươi in lên trên khuôn mặt điển trai khiến trái tim cô nhảy tưng tưng trong Ⱡồ₦g иgự¢ chật hẹp.
Đáng tiếc, cô không nhớ được, khi bày tỏ tình cảm anh có cười hay không. Sở dĩ nhớ không được bởi lúc đó cô đối với anh không phải là tình cảm chân thành, cho nên cô không nhớ được nụ cười của anh lúc đó ra sao.
Cảm xúc rối bời, chính bản thân Trần Nhược Vũ cũng không hiểu nổi chính mình. Cô chỉ biết, mỗi khi nhớ tới anh, cô lại thấy trái tim mình nhói đau. Cô nói với chính mình, cô đã quyết định sai, đem Mạnh Cổ trở thành mục tiêu theo đuổi là một sai lầm.
Tuy rằng, anh sở hữu một gương mặt tuấn tú, công việc ổn định, tính tình vui vẻ nhưng anh và cô không cùng một thế giới. Cho nên mới tạo thành cục diện thê thảm đến như này, cô không còn mặt mũi nào gặp anh, loại tình cảm hư vô mờ mịt này cần nhanh chóng phải dứt bỏ, đứng dậy sống tiếp cuộc đời phía trước.
Cô cũng không còn trẻ nên cô phải tìm một người đàn ông cùng thân phận với mình, cùng một thế giới với cô, có thể cùng nhau sống đến hết cuộc đời.
Ngày nọ, Trần Nhược Vũ đi siêu thị, vô tình gặp lại Mạnh Cổ.
Thật đáng sợ! Ở khu chung cư này lâu như vậy, đến siêu thị như cơm bữa, cô chưa từng gặp được anh. Đến khi hạ quyết tâm không nghĩ tới nữa thì anh lại vô tình xuất hiện trước mặt cô. Sao lại xảy ra những chuyện lạ đời đến vậy?
Trần Nhược Vũ giả vờ như không thấy anh.
Quẳng hai túi mì vào xe đẩy rồi nhanh chóng quay xe chạy nhanh về bàn thu ngân. Mặc dù chỉ thoáng nhìn qua chỗ anh, nhưng cô thấy anh đang chọn hộp thịt bò nhập khẩu, trong xe đẩy của anh còn có hai hộp trứng gà quê nổi tiếng.
Quả nhiên là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Cô chưa bao giờ mua trứng gà ở siêu thị. Giá một quả trứng ở đây có thể mua ba quả trứng gà ở chợ. Càng không nên nhắc tới chuyện mua thịt bò nhập khẩu về làm bít tết, nhìn một bữa ăn của anh đã bằng tiền cả tuần chợ của cô.
Cho nên, hôm nghe đám ‘chị em’ y tá nói về mình, đã cho thấy rõ sự chênh lệch giữa anh và cô, giống như tát cho cô một bạt tai, thức tỉnh cô thôi không lãng phí tuổi thanh xuân cùng với thời gian vào anh.
Đang trong đà suy nghĩ miên man, bỗng xe đẩy của cô đâm vào thứ gì đó đến ‘rầm’ một cái, Trần Nhược Vũ há miệng nhìn núi giấy vệ sinh đang trút xuống đầu mình.
Quá mất mặt.
Phản ứng đầu tiên của Trần Nhược Vũ là quay ngoắt nhìn sang chỗ của Mạnh Cổ. Đúng như cô dự đoán, anh nghe thấy tiếng rơi đổ liền đưa mắt nhìn tới chỗ cô.
Trần Nhược Vũ vội chôn đầu vào kệ xếp giấy vệ sinh, vốn trong mắt anh đã là kẻ mặt dày như vậy quá đủ rồi, đừng thêm lần xấu hổ này nữa.
Mọi người xung quanh vội tới giúp cô nhặt từng túi giấy vệ sinh xếp lên kệ, Trần Nhược Vũ lẩn trong đám người đang giúp mình, chân tay luống cuống xếp nhanh lên kệ giấy, mắt mũi liếc ngang liếc dọc như đang ăn trộm. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không phát hiện kẻ gây chuyện là cô.
Xếp xong đống giấy vệ sinh vào chỗ cũ, Trần Nhược Vũ nhanh chóng đẩy xe đi thanh toán. Bỗng thấy đứa trẻ vấp phải cuộn giấy vệ sinh còn sót lại, đầu đập mạnh vào thắt lưng của một bà cô đứng trước đó.
Không xảy ra thương tích gì lớn, nhưng lại gây sự chú ý!
Giọng nói bà cô này khá to, hai mắt trừng lớn nhìn đứa trẻ gây ra chuyện. Đứa trẻ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên vì sợ hãi. Trần Nhược Vũ đẩy xe qua, vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng thấy đứa trẻ bị mắng nhìn trông rất tội nghiệp mà không thấy cha mẹ của nó đâu, bà cô thì luôn miệng quát tháo không ngừng.
Trần Nhược Vũ đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại.
“Cô có sao không ạ?”
“Hỏi thừa, cô thử bị nó ᴆụng vào xem. Không trông nó cẩn thận, mắt mũi để đi đâu vậy? Không hiểu người lớn dạy dỗ đứa nhỏ kiểu gì, làm thắt lưng tôi bị đau.”
“Cô chăm sóc sức khỏe thật tốt, thắt lưng cũng rất dẻo dai.”Câu nịnh bợ của Trần Nhược Vũ khiến bà cô có vẻ ngạc nhiên.
“Thắt lưng mềm thế này rất dễ bị tổn thương. Cô à, đừng so đo với đứa nhỏ, nên đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm. Phí đăng kí ba tệ rưỡi, cháu trả tiền.”Xem xem, cô chỉ là người qua đường cũng dũng cảm đến nhường này, còn chi trả cả tiền viện phí.
Mọi người xung quanh cũng kẻ tung người hứng, bà cô cũng không dám so đo với đứa trẻ. Lại thấy Trần Nhược Vũ móc tiền định trả tiền đăng kí phí khám, càng thấy ngượng ngùng, đành ‘ hừ ‘ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Trần Nhược Vũ thở phào một hơi, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới quầy thu ngân. Nói thì anh hùng như vậy, chứ thực chất cô đâu có nhiều tiền, nếu bà cô nhất quyết đòi tới bệnh viện khác gì lấy mạng cô.
Đến chỗ thanh toán, Trần Nhược Vũ đứng xếp hàng chờ tới lượt. Đang nghĩ không biết bên kia Mạnh Cổ đang chọn loại sa lát loại nào thì cảm thấy ai đó đang chạm vào thắt lưng của mình.
Trần Nhược Vũ quay đầu, nhìn thấy Mạnh Cổ đang cười với cô.
“Thật trùng hợp.”
Trần Nhược Vũ cố gắng kiềm chế cảm xúc, rặn ra nụ cười tươi rói: “Trùng hợp quá, bác sĩ Mạnh đến mua đồ sao?”
“Đúng, đi mua đồ, không phải đến để ᴆụng đổ giấy vệ sinh của người ta.”
Anh thấy rồi!
Nét mặt Trần Nhược Vũ bỗng cứng đơ không kịp ứng phó với tình huống này đành xoay người đưa lưng về phía anh, tìm cách lẩn tránh. Người xếp hàng sao lại nhiều đến vậy!
Thắt lưng cô lại bị ai đó chạm vào: “Trần Nhược Vũ, thắt lưng của cô không được dẻo dai cho lắm.”
Cô không dám quay đầu lại: “À, không dẻo không hề dẻo chút nào.”
“Tôi thấy gần đây sức khỏe của cô hình như khá lên, lâu rồi không thấy tới bệnh viện.”
“Đúng vậy. Kinh mạch thông suốt, sức khỏe dồi dào, không cần tới bệnh viện.”
“Sao trước kia tôi không phát hiện ra cô là người hài hước đến vậy.”
Trần Nhược Vũ quay người lại ném cho anh một nụ cười gượng gạo, rất muốn hỏi thẳng vào mặt anh, anh có thể ngậm miệng lại được không? Nhưng cô không dám.
Được đà, Mạnh Cổ càng nói càng hăng, nói: “Nếu ngày nào đó sức khỏe xuống dốc, nhớ đến tìm tôi.”
“Không cần. Cho dù tôi đi bệnh viện nhưng không cần đến ngoại khoa, tôi tới não khoa.”
“Vì sao?”Anh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Mắc bệnh ngu đần, đương nhiên phải đi khám não.”Trần Nhược Vũ lạnh lùng nói. Hừ, nếu cô còn đi tìm anh, thì đúng là đứa con gái ngu đần.
Mạnh Cổ cười haha, Trần Nhược Vũ lườm anh một cái.
Lúc đến lượt cô thanh toán, cô chạy như bay tới quầy thu ngân, vừa chạy vừa nói: “Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Thanh toán xong, vừa lao ra đến cửa chính của siêu thị thì nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ.”
Cô giả vờ như không nghe thấy, nhưng hai chân lại phản chủ, càng bước càng chậm lại.
Mạnh Cổ chỉ tốn vài ba bước đã đứng bên cạnh cô, cười nói: “Trần Nhược Vũ, tôi muốn nhắc nhở cô một chút. Não khoa cũng chia làm hai khoa, một là khoa ngoại thần kinh, hai là khoa nội thần kinh. Nhưng cô sai rồi, bệnh ngu đần không phải tới não khoa mà phải tới khoa thần kinh. Phí đăng kí ba tệ rưỡi, tôi mời khách? Thế nào?”
Thế nào ư?
Cô muốn dùng mì sợi đâm thủng gương mặt đáng ghét của người đàn ông này, dùng sợi mì chà nát nụ cười tươi rói kia, để xem còn dám huênh hoang nữa không!
Tâm trạng hôm nay của Trần Nhược Vũ được gói gọn trong hai chữ: Hỗn loạn!
Cả một ngày, Trần Nhược Vũ đờ đẫn ngồi một chỗ, phân tích nụ cười đáng ghét của tên bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ. Trên đời này, cô không thể tìm được người đàn ông thứ hai, có thể nở nụ cười cợt nhả nhưng lại mê hồn đến thế!
Tám phía đầy áp bức, thật sự cô muốn đấm vào mặt anh một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc