Chào Anh, Bác Sĩ Tần - Chương 79

Tác giả: Dạ Mạn

Bóng đêm như mực, đèn đường ánh lên màu cam.
Ba người đứng ở cửa, trong không khí mang hương hoa không rõ, để cho người ta trầm tĩnh lại.
Thẩm Nghi Hành những năm này vẫn bận việc học, tốt nghiệp xong, liền đến thành phố S. Số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần gặp gần đây nhất có lẽ là nửa năm trước.
Lâm Vu nhìn qua anh, cô vui vẻ. Anh đã hai mươi tám tuổi, sớm không còn là thiếu niên, thành thục ổn trọng.
"Anh về rồi sao!" Một câu thăm hỏi đơn giản, mang theo tình nghĩa nồng đậm. Thiếu niên này, Lâm Vu một mực nhớ kỹ.
Thẩm Nghi Hành cũng biết chuyện kết hôn, anh mỉm cười, giang hai cánh tay, ôm Lâm Vu. "Không biết các em hôm nay đến, không thì anh đã về sớm một chút."
Lâm Vu yết hầu chua chua, "Chúng em tới thăm dì."
Thẩm Nghi Hành nhíu nhíu mày, "Đình Đình nói với anh, anh lần này trở về cũng là vì chuyện của mẹ."
Tần Hành nói: "Không sao, tiểu phẫu thôi."
Thẩm Nghi Hành nghe được bọn họ nói nên cũng an tâm. "Cảm ơn các em đã đến thăm bà. Đúng, còn chưa có chúc mừng các em! Tần Hành, về sau phải đối xử thật tốt với A Vu." Lại nói, thật ra anh cũng không cần nói, Tần Hành vì Lâm Vu làm gì, tất cả mọi người đều biết.
Tần Hành nhẹ cười, "Tất nhiên."
Thẩm Nghi Hành nhìn về phía Lâm Vu, "Lúc em kết hôn, anh muốn dẫn một người bạn theo."
Lâm Vu thần sắc khẽ động, "Em biết sao?"
Thẩm Nghi Hành nói: "Cô ấy bảo anh tạm thời giữ bí mật."
Tần Hành bật cười lắc đầu, "A Vu mang thai, anh lại cho cô ấy quá nhiều kinh hỉ."
Lâm Vu liếc anh một chút, người này có chút đắc ý.
Thẩm Nghi Hành sắc mặt lộ ra mấy phần kích động, "Thật sự là quá tốt. Xem ra anh phải chuẩn bị thêm quà rồi."
Lâm Vu nói: "Dì còn đang chờ anh, hôm khác trò chuyện tiếp."
Thẩm Nghi Hành gật gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
"Chúng em đi về trước."
Tần Hành lái xe, Lâm Vu không biết đang suy nghĩ gì, biểu lộ rơi vào trầm tư. "Nhìn ra được, Thẩm Nghi Hành thay đổi thật lớn."
Lâm Vu liễm liễm thần sắc, ngoẹo đầu, "Không trở về nhà? Đây là đi đâu?"
"Đi Nhất Trung."
Anh mang cô đi vào Nhất Trung, kéo tay của cô, "Em không phải muốn ăn bánh trôi sao? Anh đi hỏi thấy quán vẫn còn mở đó."
Lâm Vu nhẹ nhàng cười, đêm đó, hai người nói chuyện trời đất, cô đột nhiên nói muốn ăn bánh trôi, lại nhắc đến cái quán gần trường.
Anh nhớ đến, cái quán này từng bị anh ghét bỏ.
Lâm Vu hồi cấp ba, xưa nay không chịu nhận gì của mọi người. Cô chỉ nhận bữa sáng của Khương Hiểu. Tần Hành nghĩ muốn mời cô ăn cơm đều không có cơ hội.
Hai người đi vào trong cửa hàng, cửa hàng trang trí không giống trước kia, bất quá ông chủ không có thay đổi.
Lúc này trường học đang vào lớp tự học buổi tối, chỉ có hai ba cái học sinh còn ở nơi này, đại khái cũng là nhân vật lợi hại của trường học.
"Lúc này mới năm đầu, liền đã tự học buổi tối, chúng ta về sau còn có ngày nào sống dễ chịu sao?"
"Hách hiệu trưởng yêu cầu. Ông ấy trước kia là thầy chủ nhiệm, chuyên môn bắt học sinh. Nhưng khóa mà ông ấy quản đều là người tài giỏi."
"Điên rồi!"
...
Lâm Vu cùng Tần Hành nhìn nhau cười một tiếng.
Tần Hành mở miệng: "Ông chủ, cho hai bát bánh trôi."
"Được rồi!"
Lâm Vu ngậm lấy mỉm cười, "Em nhớ khi đó, Khương Hiểu thường xuyên mua ở chỗ này, còn giúp Tôn Dương mang lên. Có một lần Tôn Dương lên lớp ăn vụng bánh bao hấp, bị thầy Hách phát hiện."
Tần Hành một mặt bất đắc dĩ.
Khương Hiểu hỏi qua Lâm Vu một vấn đề, vì cái gì Tần Hành lãnh ngạo như vậy, thích sạch sẽ như vậy, lại có thể ngồi cùng Tôn Dương ba năm.
Đại khái là duyên đi.
Lâm Vu khẩu vị rất tốt, ăn sạch một bát bánh trôi.
Tần Hành tâm tình cũng tốt, "Đã no chưa?" Từ xưa đến nay cô ăn ít, cũng không kén ăn, dễ nuôi vô cùng.
Lâm Vu gật gật đầu, "Đã nhiều năm như vậy, hương vị không có thay đổi."
Tần Hành quay đầu, nhìn vợ chồng ông chủ ngồi ở quầy thu ngân. Bọn họ đã ở chỗ này mười lăm năm, từ hơn hai mươi tuổi đến hơn ba mươi tuổi, nhiều năm như vậy, vợ chồng một mực bên nhau.
Hương vị đồ ăn, cũng cùng người làm có quan hệ.
Sau bữa ăn, Tần Hành lại dẫn cô dạo quanh mấy tiệm văn phòng phẩm ở trường học. Trước kia kinh tế của cô khó khăn, mua đồ dùng học tập cũng phải tính kĩ. Khi đó rất nhiều bạn nữ sẽ mua Pu't đẹp, vở các thứ. Chỉ có Lâm Vu mãi dùng một cây Pu't màu đen.
Tần Hành chọn lấy mấy cái Pu't, màu hồng, màu xanh, rất xinh đẹp. "Thử một chút —— "
Lâm Vu cầm lấy một cái, cô thích Pu't ngòi 0.5mm, viết lên rất đẹp.
Cô viết xuống giấy một dòng chữ:
Chào anh, bác sĩ Tần.
Viết xong, cô ngẩng đầu nhìn qua anh. "Y tá phòng chúng ta nói, chữ của bác sĩ Tần ở trong bệnh viện là đẹp nhất."
Tần Hành nhíu mày, "Các cô ấy không nói, vợ của bác sĩ Tần cũng là người đẹp nhất trong bệnh viên sao."
Lâm Vu mím mím khóe miệng, "Bác sĩ Tần, về nhà thôi."
Ngày 28 tháng 9, hai người ở trong nhà hàng uống R*ợ*u ngon nhất cử hành hôn lễ.
Cuộc hôn lễ này, mẹ Tần là người hao tâm tổn trí phí sức nhất, Lâm Vu cảm động không thôi. Mẹ Lâm chải tóc cho cô, "A Vu của mẹ thật xinh đẹp thật xinh đẹp!" Cô có chút nghẹn ngào.
Lâm Vu ôm mẹ, "Mẹ, cám ơn mẹ."
Mẹ Lâm nhẹ nhàng lau khóe mắt, "Mẹ thật cao hứng. A Vu, mẹ rất tự hào về con. Mẹ tin con và Tần Hành nhất định sẽ hạnh phúc."
"Vâng." Lâm Vu cũng tin thế.
Hôn lễ lãng mạn diễn ra.
Chu Tư Mộ mặc bộ âu phục mang theo cà vạt hình nơ, anh tuấn, khiến các cô bé đến dự đám cưới đều muốn chơi cùng cậu. Có thể cậu lúc nghe Lâm Vu bảo trong bụng có em bé xong, liền vạn phần khẩn trương. Biết đại khái mẹ không thể sinh cho mình em gái nữa, cậu bé kì vọng rất cao vào Lâm Vu.
Khương Hiểu cùng Tần Hành trêu ghẹo, "Nếu nhà cậu sinh con gái, có khi Tiểu Đậu Nha lại muốn dọn sang đó ở đây."
Chu Tư Mộ nhẹ nhàng sờ sờ bụng Lâm Vu, "Em gái đang ngủ, mọi người nói nhỏ thôi."
Lâm Vu sờ lấy cái đầu nhỏ của cậu, "Mộ Mộ thật thông minh."
Khương Hiểu đùa cậu bé, "Mộ Mộ, sau này cưới em bé trong bụng dì cho con được chứ?"
Chu Tư Mộ nghiêm trang nghĩ nghĩ, "Con thích dì, cũng thích em gái, vậy là được rồi."
Tần Hành hừ một tiếng, "Chú còn phải hao tâm tổn sức, con muốn thì phải cố lên."
Chu Tư Mộ nhìn qua Tần Hành, "Vậy được rồi."
"Đông đông đông ——" ngoài cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Mẹ Tần dẫn theo một vị phụ nhân đi tới, "Tần Hành, Lâm Vu, đây là cô của các con."
Tần Hành không nhận ra, cùng Lâm Vu cùng nhau gọi một tiếng.
"Lâu lắm không gặp Tần Hành, bây giờ đã cao như vậy rồi, chúc mừng các con." Bà từ trong túi lấy ra một cái hộp, "Chú các con để cho cô chuẩn bị."
Lâm Vu kinh ngạc.
Mẹ Tần gật gật đầu, "Nhận đi."
Lâm Vu: "Cảm ơn cô."
Mẹ Tần hỏi: "Nhất Lộ đâu?"
Cô: "Vừa mới đi toilet trang điểm lại, tôi đã nói, hôm nay người ta cũng không phải đến xem con bé, làm thần tượng nên phải chú trọng bề ngoài quá ấy!"
Mẹ Tần cười: "Minh tinh đều như vậy."
Hai người đang nói, một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ngượng ngùng cười cười. Lại nhìn thấy Khương Hiểu, "Chị Khương, mọi người cũng tới tham gia hôn lễ?"
Cô nhíu nhíu mày, "Mau tới gặp bá con chút đi, còn cả anh chị con nữa."
"Chào bá!" Cô gật gật đầu, Chào anh chị ạ."
Mẹ Tần cười: "Mười tám tuổi rồi sao! Nhìn còn xinh hơn cả trên TV."
Tần Nhất Lộ ngượng ngùng cười cười.
Tần Nhất Lộ, Tần Hành, Khương Hiểu chưa từng có nghĩ tới hai người sẽ là họ hàng.
Các trưởng bối đi ra sau, mọi người tự do nói chuyện.
Tần Nhất Lộ nói: "Hai nhà chúng ta có chút quan hệ, đại khái chính là em cùng anh Tần Hành chung ông bà. Em trước kia cũng đã nghe ba mẹ nhắc đến anh Tần Hành."
Tần Hành cười: "Cô chú nhắc đến anh?"
Tần Nhất Lộ cười, "Nói anh thông minh, từ nhỏ đã đứng đầu, bảo em phải học tập." Cô khi đó còn Tần Hành, thông minh như vậy làm cái gì?
Tần Hành nhìn mặt cô, "Cô cũng quá khen. Em cũng rất lợi hại."
Tần Nhất Lộ đánh giá Lâm Vu, hai người này thật sự là trời đất tạo thành một đôi. Một người là bác sĩ ngoại khoa, một người là bác sĩ khoa sản, tuyệt vời.
Lâm Vu mời Trình Trình cùng Hân Dương làm phù dâu. Hai người cố ý xin nghỉ tới, biết Lâm Vu mang thai sau, hai người kích động không thôi.
Trình Trình xem mắt một mực không thành công, "Lâm Vu, lúc này cậu cần phải ném hoa cho tớ, tớ cũng muốn kết hôn sinh con."
Lâm Vu cười: "Được."
Cùng ngày, Thẩm Nghi Hành mang theo Lý Duy Tịch tới tương đối trễ.
Lâm Vu cùng Tần Hành cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngày hôm đó, Lâm Vu liền đoán được. Bởi vì cô có thêm Wechat của Lý Duy Tịch, Lý Duy Tịch sau khi tốt nghiệp cũng đến thành phố S.
Vì ai mà đi có thể đoán được.
Chỉ là, chuyện xưa của bọn họ, ai cũng không biết đã xảy ra gì.
6 giờ 6 phút tối, hôn lễ bắt đầu.
Lâm Vu không có ba, liền do ông Tần nắm tay của cô chậm rãi đi đến đài. Người tới tham gia hôn lễ đều có chút giật mình, bất quá cũng nhìn ra sự yêu thích của nhà họ Tần với Lâm Vu.
Tần Hành mặc âu phục màu trắng, đứng thẳng tắp ở trung tâm sân khấu.
Lâm Vu từng bước một, đi vào cùng anh.
Anh vươn tay, quỳ một chân trên đất, có chút ngửa đầu, ánh mắt sáng tỏ.
Anh thành kính vì cô nà trao cho cô chiếc nhẫn, ở bên tai cô mà cam kết.
Cả đời gắn bó!
Tần Hành mời thầy Hách tới, bây giờ cũng chính là hiệu trưởng Hách làm người chứng giám hôn nhân. Tất cả mọi người hi vọng một đôi này có thể hạnh phúc.
Ba mẹ Thẩm nhìn thấy Lý Duy Tịch, kích động không thôi, con trai cuối cùng cũng đã đem bạn gái về!
Thẩm Nghi Đình ở cạnh mẹ Thẩm, "Mẹ, mẹ cũng không cần quan tâm. Bạn gái của anh, là thủ khoa khoa học tự nhiên của trường chúng con."
Mẹ Thẩm: "... Làm sao không hề có một chút tin tức nào!"
Thẩm Nghi Đình: "Anh con không nói thôi. Nghe nói, Lý Duy Tịch cũng du học Columbia, có thể vì vậy mà hai người yêu nhau."
Mẹ Thẩm gật gật đầu, "Cảm ơn Columbia!"
Lý Duy Tịch nhìn trên sân khấu, đôi mắt bên trong lóe mấy phần hâm mộ, "Thật tốt! Chúng ta cũng là người chứng kiến quá trình từ cấp ba đến lúc kết hôn của họ."
Thẩm Nghi Hành đưa cho cô một cốc nước, "Đi đường xa như vậy, em uống nước đi đã."
Lý Duy Tịch quay mặt lại, nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan rõ ràng, trước kia nhìn ảnh chụp, bây giờ nhìn thật, cô vẫn nhìn mãi không chán. "Cảm ơn."
Thẩm Nghi Hành nhíu mày, "Khách khí với anh như thế làm gì."
Lý Duy Tịch cười, cô từng rất hâm mộ Lâm Vu, có Thẩm Nghi Hành che chở, bây giờ, người đàn ông ấy đã bên cạnh mình rồi.
Bởi vì cái gọi là, có công mài sắt có ngày nên kim, cô chưa từng hối hận qua.
Ngày đó hôn lễ kết thúc, Tần Hành cùng Lâm Vu cũng còn ổn. Tất cả mọi người đặc biệt chiếu cố Lâm Vu, bất quá đối với Tần Hành sẽ không mềm lòng.
Mọi người cũng biết, chỉ có vào hôm nay mới có thể giày vò Tần Hành.
Tần Hành tâm tình tốt, đều phối hợp với. Im lặng, anh nhàn nhạt nói ra: "Khuất Thần, sang năm cậu cử hành hôn lễ đi."
Khuất Thần sợ, "Được, được, tất cả mọi người là bạn học. Chúng tớ cũng muốn cho Lâm Vu chút mặt mũi!"
Đám người cười ha ha.
Tiệc cưới kết thúc, hai người trở lại phòng cưới.
Tần Hành giúp cô tắm rửa, hai người nằm ở trên giường. Lâm Vu trên người đắp lấy chăn, "Cảm giác giống đang nằm mơ."
Tần Hành hôn khóe miệng của cô, tay che ở trên bụng của cô, thanh âm mang theo ý cười, "Hiện tại tỉnh giấc rồi sao?"
Lâm Vu ôm lấy khóe miệng, "Tần Hành —— "
Tần Hành mặt mày lưu chuyển, "A Vu, sau này em phải gọi anh cả đời là —— chồng?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc