Chào Anh, Bác Sĩ Tần - Chương 67

Tác giả: Dạ Mạn

Thứ sáu, sau giờ học, Lâm Vu nhanh chóng đến ga tàu đứng.
Ở trong dòng người, cô đón Triệu Ngọc Tuyền. Lúc này mới hơn hai tháng không gặp, Triệu Ngọc Tuyền gầy đi trông thấy. Cô tùy ý mang theo một vali nhỏ, "Ga đông người thật."
Lâm Vu nhận hành lý của cô, "Lần đầu em đến thành phố B, từ tàu xuống, đầu óc cũng choáng váng."
Triệu Ngọc Tuyền mím môi cười một tiếng, "Chỉ chớp mắt đã đi qua nhiều năm như vậy."
Lâm Vu nói: "Tần Hành từ bệnh viện đến phòng ăn trước, đúng, cậu ấy để cho chị mấy ngày nay ở chỗ của cậu ấy."
Triệu Ngọc Tuyền liên tục cự tuyệt, "Không cần. Chị thuê khách sạn rồi. Đó là nhà mới của các em, sao chị có thể ở."
Lâm Vu cười: "Đúng là chị của em."
Triệu Ngọc Tuyền trong lòng ấm áp, "Đi ăn cơm trước đã."
Tần Hành đối với Triệu Ngọc Tuyền một mực rất kính trọng, lần này Triệu Ngọc Tuyền đến thành phố B, anh tự nhiên mà muốn chiêu đãi tốt.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Ngọc Tuyền kiên trì muốn ở khách sạn.
Hai người đành phải đưa cô tới.
Trên đường, điệm thoại di động của Triệu Ngọc Tuyền vang lên ba lần, cô đều nhìn thoáng qua rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Vu đoán là Trần Hạ Triết gọi, sắc mặt chị Tuyền không tốt, cô cũng không hỏi.
Đến khách sạn, Tần Hành chờ ở dưới lầu, Lâm Vu dẫn Triệu Ngọc Tuyền đi nhận phòng.
Triệu Ngọc Tuyền vô lực ngồi ở trên ghế sa lon, cô thở dài một hơi, không còn giấu diếm, "A Vu, chị có thai."
Ánh mắt Lâm Vu trong nháy mắt biến đổi, "Bao lâu rồi ạ?"
Triệu Ngọc Tuyền: "Hơn một tháng." Ngữ khí của cô nhàn nhạt.
Lâm Vu nghe xong liền hiểu, "Anh Hạ Triết biết không? Chị Tuyền lần này chị tới thành phố B, là muốn —— "
Triệu Ngọc Tuyền gật gật đầu, "Ở Tấn thành không tiện, chị dứt khoát coi như cho mình không gian riêng vậy."
Lâm Vu mím mím khóe miệng, cô ngồi xổm người xuống, nắm chặt tay của chị, cô nhìn ngang chị, "Chị Tuyền, chị suy nghĩ kỹ chưa?"
Triệu Ngọc Tuyền lành lạnh cười một tiếng, "Ừm."
Lâm Vu khẽ cắn môi, "Được. Em sẽ cùng Tần Hành nói chuyện, anh ấy quen biết nhiều hơn."
Triệu Ngọc Tuyền gật gật đầu, "Làm phiền em rồi."
Lâm Vu nhíu mày lại, anh Hạ Triết tốt như vậy, vì gì mà hai người ra nông nỗi này. Thời gian trước mọi chuyện đều cùng nhau trải qua, hiện tại tất cả mọi người đều ổn, cuối cùng lại là kết cục như vậy sao?
Lâm Vu muốn ở đây chăm sóc Triệu Ngọc Tuyền, kết quả Triệu Ngọc Tuyền không muốn, cô đợi Triệu Ngọc Tuyền ngủ thiếp đi, mới xuống lầu.
Tần Hành một mực ở dưới lầu, thấy cô tới, anh khép laptop."Thế nào?" Một buổi tối, anh tự nhiên có thể nhìn ra Triệu Ngọc Tuyền gặp phải chuyện gì.
Khóe miệng Lâm Vu nhẹ cười, thanh âm hơi câm, "Chị Tuyền mang thai, nhưng chị ấy không muốn đứa bé." Chị ấy rất khó chịu, lại cảm thấy tiếc hận.
Trên mặt Tần Hành lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, "Chị Tuyền đã quyết định, liền theo ý chị ấy. Anh không nên quá lo lắng! Mọi chuyện đều sẽ giải quyết được. Có nên cùng Trần Hạ Triết liên lạc qua không?"
Lâm Vu lắc đầu, "Chị Tuyền tỷ trước đó bảo em không nên liên lạc với anh ta."
Tần Hành: "Muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông. Trần Hạ Triết người này bên chị Tuyền nhiều năm như vậy, anh nhìn cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa."
Mắt Lâm Vu sáng lên, "Vậy em cùng anh ta liên lạc một chút."
Trần Hạ Triết nhận điện thoại của Lâm Vu, cả người thở dài một hơi."A Vu, Tuyền Tuyền đi tìm em đúng không? Nhờ em giúp anh chăm sóc cô ấy thật tốt."
Lâm Vu: "Chuyện của hai người là thế nào?"
Trần Hạ Triết: "Là chuyện trong nhà anh, để Tuyền Tuyền chịu ủy khuất. Anh rất xin lỗi. Em yên tâm, anh và chị Tuyền Tuyền em không có việc gì. Chờ anh xử lý chuyện trong nhà xong sẽ đi tìm cô ấy."
Lâm Vu nuốt yết hầu, "Anh Hạ Triết, anh có thể xử lý được không?"
Trần Hạ Triết trong lòng lấp kín, tràn đầy bất đắc dĩ."A Vu, anh đối với tình cảm này là nghiêm túc. Lúc anh quyết định với Tuyền Tuyền, anh vẫn cảm thấy anh có thể cùng cô ấy bên nhau cả một đời. Chuyện gần đây là hiểu lầm, anh sẽ giải thích rõ."
Lâm Vu nhàn nhạt cười một tiếng, "Anh Hạ Triết, nhanh lên."
Tần Hành dắt tay cô, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Lâm Vu nghiêng đầu, bỗng nhiên cười một tiếng.
Tần Hành hỏi: "Cười cái gì?"
Lâm Vu mím mím khóe miệng, "Nếu như chú dì cũng phản đối chúng ta thì sao?"
Tần Hành nhéo mi tâm, "Anh sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra."
Mắt Lâm Vu sáng lên, "Đi thôi, về nhà."
Trần Hạ Triết buổi tối liền trở về nhà một chuyến. Mẹ anh năm nay về hưu, đại khái là nhàn hạ.
Truyện được up tại wattpad melbournje.
"Hạ Triết, làm sao về không bảo mẹ?"
Trần Hạ Triết xụ mặt, "Con tới lấy sổ hộ khẩu."
"Muốn hộ khẩu làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Con muốn kết hôn! Con ba mươi rồi!"
Mẹ Trần: "Con không thấy mình hồ đồ sao! Con bé kia là cố ý bám theo con!"
Trần Hạ Triết mặt đen: "Mẹ! Những năm này con đều chờ cô ấy! Mẹ cho rằng cô ấy liều mạng như vậy, cố gắng như vậy là vì cái gì? Cô ấy là muốn lúc gả cho con, người khác sẽ không thể xem thường cô ấy. Đúng vậy! Cô ấy ở nông thôn, không học đại học. Thế nhưng cô ấy đâu cần bằng đại học mà vẫn có thể tự lập? Gia đình của cô ấy thì liên quan gì cô ấy? Lại nói, cô ấy cho ba mẹ tiền, mua nhà cho anh, đó là họ hàng cô ấy. Mẹ đặt mình vào người ta mà nghĩ, đó là do cô ấy hiền lành. Mấy năm trước, có thủ khoa ở Nhất Trung, một chút quan hệ cùng cô ấy đều không có, Tuyền Tuyền đối xử với con bé như chị em ruột. Những năm này, con mua cho cô ấy quà, quý nhất không cao hơn 2000 tệ. Không phải con không nỡ, mà là người ta không muốn." Anh hô một hơi, "Tuyền Tuyền này, thiện lương cố gắng, con mẹ nó chứ có thể lấy được cô ấy là phúc của con. Nếu mẹ không chấp nhận cô ấy, về sau con sẽ ở giá cả đời!"
Mẹ Trần đưa tay vuốt tim, "Trần Hạ Triết! Con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy!"
Trần Hạ Triết mắt đỏ, "Con chính là đau lòng! Mẹ, mẹ đi tìm cô ấy, có hay không nghĩ tới con?"
Bà Trần nhìn con trai như này, trong lòng đau lòng, trên mặt lúng túng không thôi."Mẹ cũng không nói gì! Con xưa nay không để cho chúng ta tìm hiểu con bé, mẹ làm sao biết cô ấy là người thế nào?"
Trần Hạ Triết mũi chua chua, "Được, đều là lỗi của con."
Bà Trần kiên trì, "Đó cũng không phải."
Trần Hạ Triết xoay người mở tủ sắt nhà mình, cầm lấy sổ hộ khẩu.
Bà Trần cắn răng, "Con có lễ phép không? Cứ như vậy đi lấy chứng kết hôn?"
Trần Hạ Triết: "Cô ấy đang muốn nói chia tay, lễ phép để làm cái rắm gì chứ!"
Bà Trần đau đầu, "Mau mau cút!"
Trần Hạ Triết: "Con lăn! Về sau con sinh con, con cũng không chạy về đâu." Mẹ anh tính cách như nào, anh sớm rõ. Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nếu anh hôm nay không nói ác, mẹ anh vẫn sẽ như vậy
Bà Trần: "Con dừng lại! Con nói cái gì mà con?"
Trần Hạ Triết: "Con của con cùng Tuyền Tuyền. Con đã từ Trần gia lăn ra ngoài, về sau con của con cùng cô ấy sẽ tên mang họ cổ, tên Triệu Trần."
Bà Tần muốn phun máu ra ngoài.
Trần Hạ Triết đoán không sai lắm, tranh thủ thời gian chuồn.
Vừa rạng sáng hôm sau, anh đuổi tới thành phố B, cũng may Lâm Vu còn giúp anh, để anh trực tiếp đến bệnh viện X. Một đường anh còn nghi hoặc, Tuyền Tuyền có phải là bị bệnh hay không. Trần Hạ Triết ở trong điện thoại kích động nói: "A Vu, cám ơn em! Anh sẽ nhớ kỹ cả đời."
Lâm Vu: "Em chỉ hi vọng chị Tuyền Tuyền hạnh phúc."
Trần Hạ Triết: "Em yên tâm đi."
Chờ anh đến bệnh viện, phát hiện chính mình đang ở khoa phụ sản, cả đường đi đều có chút phiêu.
Lâm Vu chăm sóc Triệu Ngọc Tuyền làm kiểm tra, Triệu Ngọc Tuyền vẫn kiên trì không muốn giữ con. Đợi hai cô từ trong phòng khám ra, liền thấy Trần Hạ Triết đứng ở hành lang, biểu lộ rắc rối phức tạp.
Triệu Ngọc Tuyền nhìn Lâm Vu, Lâm Vu kéo tay của cô, "Chị, chị nghe anh Hạ Triết giải thích đã."
Ánh mắt Trần Hạ Triết không nhúc nhích rơi trên người Triệu Ngọc Tuyền, "Cái này —— cái kia —— anh ——" nói chuyện đều không bị khống chế."Tuyền Tuyền, anh mang theo hộ khẩu."
Lâm Vu cố nén cười, yên lặng rời đi đi tìm Tần Hành.
Cô nói: "Hi vọng hết thảy đều có thể giải quyết viên mãn."
Tần Hành nhíu mày, trêu ghẹo nói: "A Vu, em là đúng là có số với em bé."
Lâm Vu chậm mấy giây mới hiểu được, đầu tiên là Khương Hiểu sau lại đến chị Tuyền Tuyền, cô hiện tại đã có duyên với hai đứa bé. Sợ anh lại có ý nghĩ gì, cô vội vàng nói, "Không phải muốn đi chữa bệnh từ thiện sao? Đến trễ rồi đó."
Tần Hành đoán được suy nghĩ trong lòng của cô, "Anh không vội, dục tốc bất đạt."
Lâm Vu: "... Chúng ta đi thôi."
Câu lạc bộ Y ở đại học B, cuối tuần sẽ đi tuyên truyền và từ thiện về sức khỏe con người.
Các học sinh luôn luôn nhiệt tình.
Ngày nắng to, bọn họ đứng trước gian hàng, không ít người già đi tới, mọi người có thứ tự xếp hàng. Lâm Vu phụ trách hạng mục giảng giải cho người già.
Đúng vào lúc này, một bà lão ôm một đứa trẻ lao đến, "Giúp đỡ chút! Giúp đỡ chút!"
Đám người xem xét, nguyên ngón tay của đứa trẻ bị chiếc nhẫn kẹt.
Đứa trẻ mười tuổi, ngón tay đã sưng lên. Ban đầu đứa bé không dám nói với bà, lúc nãy khó chịu, mới nói ra. Bà lau dầu vừng cho cháu bé, vẫn lấy không được.
Mắt thấy ngón tay đứa trẻ càng ngày càng sưng.
"Bà ơi, liệu tay con có hỏng không ạ?"
Mọi người cũng mặt lộ vẻ lo lắng."Gọi 120 đi."
Tần Hành nhìn kỹ, "Ngón tay sưng, bao lâu rồi?"
"Hơn bốn tiếng."
Học sinh học Y ở đây đều có chút lo lắng.
Tần Hành hỏi: "Có kìm không?"
"Có! Trong nhà của tôi có!"
Tần Hành nhìn cô bé, "Đừng sợ!"
Cô bé cắn răng, "Được." Thanh âm đều đang phát run.
Chỉ chốc lát sau, có người đưa tới cái kìm.
Tần Hành: "Được, bạn nhỏ, hiện tại em chỉ cần nhắm mắt lại." Anh nháy mắt, Lâm Vu che mắt cậu bé.
Tần Hành cùng một bạn học nam khác bắt đầu cắt chiếc nhẫn.
Lâm Vu khẩn trương nhìn Tần Hành, chỉ gặp anh cẩn thận từng li từng tí cầm cái kìm tháo nhẫn ra.
Mấy phút sau, một tiếng nhỏ vang lên, chiếc nhẫn gãy ra.
Tần Hành mỉm cười: "Được, mở mắt ra đi, động động ngón tay đi."
Cô bé lộ ra nụ cười thật to, "Ngón tay này của em giống như quả cà rốt vậy."
Tần Hành: "Về sau gặp chuyện như vậy, đừng dùng lực kéo, nóng nở ra lạnh co lại, đầu ngón tay càng ngày càng sưng, vì vậy mà không tháo ra được."
"Anh, em đã biết. Em về sau cũng không tiếp tục đeo nhẫn nữa, kết hôn cũng không mang."
Mọi người rốt cục như thả được quả tạ trong lòng.
"Anh Tần, hôm nay nhờ có có anh."
Tần Hành cười nhạt một tiếng, "Hai ngày trước tới khoa nhi gặp một tình huống tương tự. Gặp chuyện như này, nhất định không được sợ, có thể dùng nước lạnh ngâm ngón tay, dùng xà phòng bôi lên chung quanh, nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn lấy xuống."
Có người thở dài: "Làm bác sĩ thật không dễ dàng!"
Tần Hành bật cười: "Có nghề gì bây giờ là dễ dàng đâu."
Lâm Vu yên lặng nhìn anh, trong mắt đầy ôn nhu.
Tần Hành cười với cô.
Trên đường trở về, Lâm Vu đột nhiên mở miệng, "Cho tới nay, cảm giác không có chuyện gì anh không giải quyết được vậy."
Tần Hành nghiêng đầu, "Cũng không phải."
Lâm Vu nghi hoặc: "Cái gì?"
Tần Hành mỉm cười: "Nghĩ cách nhanh nhanh cùng em kết hôn."
Ánh nắng chiều rơi đầy mặt đất, năm tháng yên tĩnh như vẽ.
Lâm Vu cười, nhón chân lên, hôn khóe môi của anh, "Chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn."
Tần Hành chấn động, đáy mắt lóe lên."A Vu ——" anh chỉ có một lần đã nhớ kỹ tên của cô.
Anh thích cô, yêu cô, cùng nhau đi qua nhiều năm như vậy, cô biết tất cả mọi chuyện. Nghe được câu ấy, anh giống như ăn được mật ngọt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc