Chào Anh, Bác Sĩ Tần - Chương 62

Tác giả: Dạ Mạn

Mùa hè, trời hửng đông sớm.
Ngoài hành lang có rất nhiều âm thanh kéo vali.
Sáu giờ sáng, Tần Hành bị tỉnh bởi tin nhắn điện thoại.
Bà Tần sáng sớm đã gửi tin nhắn: Tối hôm qua con không về nhà? Ở khách sạn sao?
Tần Hành: Đúng thế.
Một lát sau có một tin nhắn gửi đến: Lâm Vu ở cùng với con sao?
Xem ra bà gửi tin nhắn thế này là đã cân nhắc một hồi lâu.
Tần Hành: Vâng.
Cách màn hình, nhưng anh có thể tưởng tượng ra gương mặt bát quái của mẹ mình.
Bà Tần: Vậy các con nghỉ ngơi thật tốt, tối nay trở về cũng không sao.
Tần Hành: "..." Mẹ anh quả thật là xem nhiều phim quá rồi. Anh tiện tay đem điện thoại đặt sang một bên.
Đồng hồ sinh học của Lâm Vu luôn luôn rất chuẩn, sáu giờ rưỡi, cô chậm rãi tỉnh giấc. Thân thể nhẹ nhàng khẽ động, cái nệm này quá mềm mại khiến cả người cô như bị dính vào giường. Cho tới nay, cô đều ngủ giường trúc, sớm thành thói quen.
Cô vừa muốn xuống giường, Tần Hành giữ chặt tay của cô, "Nằm với anh một lát nữa đã." Thanh âm của anh dễ nghe êm tai, như là tiếng đàn tâm sự.
Tần Hành nghiêng người sang, con mắt nhìn qua cô, "Ngủ có ngon không?"
"Ngon chứ, đây là lần đầu tiên em ngủ cái giường mềm như thế đó."
Anh cười, "Nếu em thích, về sau giường của chúng ta cũng mua nệm loại này. Giường ở ký túc xá quả thật rất cứng."
"Bạn Tần Hành à, em còn có năm năm đại học nữa mới tốt nghiệp." Cô cảm thấy cần phải nhắc nhở anh.
Tần Hành cầm tay của cô, "Thực tập trong nhà tương đối dễ dàng!"
Lâm Vu quay đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đầu Tần Hành ngang nhiên xông qua, "Em không biết đâu, anh vừa mới mở mắt ra nhìn thấy em, cảm giác chính mình như đang nằm mơ."
Lâm Vu á một tiếng, "Đợi chút nữa tám giờ đã tập trung, chúng ta nhanh lên đi." Cô muốn đứng lên, lại bị anh xoay người đặt ở Dưới ***.
Động tác của anh chạm đến điều khiển từ xa, rèm che nắng chậm rãi kéo ra, ngoài cửa sổ tia nắng sáng tỏ, chỉ có một lớp rèm mỏng che lại thế giới bên ngoài..
Lâm Vu nhìn thẳng vào con mắt thâm thúy của anh, "Thời gian không còn kịp rồi."
Tần Hành mấp máy vành môi, thanh âm trầm thấp khàn khàn, tràn đầy dụ hoặc."A Vu, để cho anh nhìn em chút."
Trái tim Lâm Vu đột nhiên đập nhanh, cô nháy nháy mắt, yên lặng nhìn anh. Anh nhẹ nhàng nằm ở trên người cô, *** bên trên, Lâm Vu rõ ràng mà nhìn anh, *** của anh khỏe mạnh nam tính, anh đi tập rất nhiều nên thân hình thẳng tắp.
Anh như này, quả thật rất quyến rũ.
Cái hình xăm kia lại khiến cô chú ý hơn.
"A Vu ——" anh lẩm bẩm lấy tên cô, âm cuối câu người.
Lâm Vu cổ họng khô rát, chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ của anh.
Tần Hành hôn cô thật sâu, ngón tay của anh chuyển qua cái áo choàng tắm của cô, thời điểm sắp cởi ra, động tác của anh thoáng dừng lại.
"A Vu, anh hiểu."
Lâm Vu nhắm mắt lại, "Tần Hành, anh thật lưu manh!" Cô vẫn thẹn thùng.
Tần Hành không tiếp tục do dự, ***, đập vào mắt anh là thân hình mềm mại trắng lóa như tuyết, eo thon, hai chân thon dài...
Một giây này, đầu óc của anh trống rỗng.
Tần Hành nghiêng người, "A Vu, em thật đẹp."
Lâm Vu toàn thân bất lực, "Được chưa?"
Làm sao có thể nhanh như vậy liền được? Anh quả thực động tâm. Tần Hành cắn lỗ tai của cô, "Em mở to mắt nhìn anh!"
Lâm Vu mở mắt ra, đối đầu với khuôn mặt tươi cười của anh, anh cười xán lạn như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Tần Hành bật cười, "Thế sau này em đi thực tập thì phải làm sao bây giờ? Em không nhìn thân thể của bệnh nhân sao?"
Lâm Vu: "Đến lúc đó tự thành thói quen."
Tần Hành thế nhưng là hiểu rõ tính cách của cô, "Anh giúp em làm quen trước. Bắt đầu từ ngũ quan ——" anh lôi kéo tay của cô chậm rãi trượt, sờ qua hầu kết, đến ***, anh giống một người thầy tốt, nói cho cô biết từng nơi này tên gì.
"Nơi này ——" Dưới *** thể anh gần sát cô, "A Vu, em có muốn sờ nó hay không?"
Lâm Vu: "..."
Tần Hành mang theo tay của cô, chậm rãi nắm chặt chính mình.
Ngón tay của cô lạnh buốt, anh chỉ cảm thấy có một chuỗi dòng điện chạy toàn thân.
Lâm Vu chưa từng nghĩ tới, lần thực tập đầu tiên của mình lại như này. Hồi lâu, Tần Hành nằm ở ***g *** của cô, thở hổn hển.
Tần Hành hôn cổ của cô, "A Vu, thật hi vọng chúng ta có thể nhanh kết hôn."
Hai người cùng ngày đúng như bà Tần nói, không có đi ra. Lâm Vu trở về cầm hành lý, vừa vặn Hàn Dịch Tâm cũng ở đó.
"Chị, chị không có ra ngoài?"
"Quá nóng. Về sau có cơ hội mùa thu lại đến vậy." Hàn Dịch Tâm cũng đã thu dọn xong hành lý, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
"Chị chừng nào thì đi?"
"Mười một giờ." Hàn Dịch Tâm trả lời, "Lâm Vu, em nghĩ về sau sẽ ở phòng nào?"
Lâm Vu lắc đầu.
"Em thông minh như vậy, ở cái phòng nào đều không có vấn đề. Được, chị đi đây. Chúng ta trở về gặp." Cô đứng dậy, cầm hành lý."Em nhớ trả phòng hộ chị nhé."
"Vâng."
Đi tới cửa, cước bộ của cô ấy dừng lại, "Lâm Vu, chúc mừng em."
Tần Hành hôm qua cầu hôn, Lâm Vu hiện tại đã đeo chiếc nhẫn.
Thật tốt.
Lâm Vu cất kỹ hành lý, giật mình ngộ ra cái gì. Thì ra chị ấy...
Cô nhìn một chút chiếc nhẫn trong tay, khẽ thở dài một hơi. Bọn họ hiện tại đã có thể sử dụng lý trí để khống chế tình cảm, sẽ không còn giống như hồi cấp ba nữa.
Tần Hành đã tính tiền trả phòng, ở dưới lầu chờ Lâm Vu, anh vừa mới thương lượng với Lâm Vu một chút, một hồi đi đến nhà anh.
Tần Hành nói đó là ý của mẹ, Lâm Vu ngược lại không tiện từ chối.
Lúc Hàn Dịch Tâm xuống, cũng nhìn thấy Tần Hành. Cô tự nhiên hào phóng chào hỏi.
"Trở về à?"
"Đúng vậy. Lần này rất vui!"
"Về sau có cơ hội lại đến Tấn thành, chọn hôm nào mát mẻ xíu, chơi cho vui."
Hàn Dịch Tâm cười giả dối, "Cậu theo giúp tớ nhé?"
"Tớ cùng Lâm Vu sẽ giúp cậu."
"Tớ nói đùa, về sau tớ sẽ cùng bạn trai về."
Cái người Tần Hành này có bao nhiêu ôn nhu quan tâm thật sự là đều dành cho Lâm Vu.
"Đúng, bao giờ cậu đi bệnh viện nhân dân?"
"Chờ xong chuyện ở đây liền trở về."
Hàn Dịch Tâm gật gật đầu, "Tớ đi, gặp lại sau."
"Thuận buồm xuôi gió nhé!"
Giữa bọn họ có thể giữ tình bạn bè như này quả thật không dễ, anh cũng không muốn lại để cho Lâm Vu trải qua những chuyện đau buồn đã từng trải.
Lúc trước bởi vì chuyện của nhà Thẩm, anh lo lắng Lâm Vu sẽ cự tuyệt anh. Tần Hành cơ hồ có thể tưởng tượng ra. Bọn họ thuận buồm xuôi gió được trên mặt đất đại học, là vì Lâm Vu cách anh xa tám trượng.
Bất quá, anh tình nguyện như thế này, cũng không kể nếu cô trượt đại học hay gì. Đến đại học, anh vẫn sẽ chủ động tiếp cận cô.
Như vậy anh vẫn sẽ chọn chọn học y sao?
Có lẽ sẽ không.
Buổi chiều, Lâm Vu cùng Tần Hành cùng nhau trở về nhà họ Tần. Cô kiên trì muốn mua quà, Tần Hành bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuối cùng dưới đề nghị của anh, hai người chút hoa quả.
Tần Hành cười: "Cha mẹ anh hiện tại thiếu con dâu, em đến đã là quà tốt nhất rồi."
Lâm Vu quét mắt nhìn anh một cái, "Chú dì còn trẻ như vậy, làm sao phải gấp gáp như thế? Anh lại đùa em à?"
Tần Hành nhún vai, "Ai bảo anh học y, mẹ anh nghe xong tám năm mới tốt nghiệp, bà liền trong tiềm thức cảm thấy trong vòng tám năm, cũng chính là đến lúc anh hai mươi sáu tuổi cũng sẽ không thể kết hôn."
"Lần trước thầy giáo y đến trường học bắt đầu bài giảng, em gặp được một đàn chị. Chị nói, chúng ta ba mươi tuổi kết hôn vẫn còn sớm."
Tần Hành yếu ớt nói: "Em không biết rất nhiều người theo đuổi anh sao? Anh có bạn gái, có vợ, anh còn thèm nhìn các cô gái khác à!"
Lâm Vu: "..."
** ***
Ông bà Tần đã sớm chờ ở phòng khách.
Lâm Vu cùng Tần Hành vừa đến, bà liền nghênh đón."Bên ngoài nóng không? Làm sao còn mang quà chứ? Tần Hành cũng vậy, cũng không ngăn cản con bé."
Tần Hành cười khổ: "Mẹ, con ngăn không được."
"Dì, con có chút hoa quả."
"Một lát nữa rửa sạch sẽ, ăn cơm xong rồi ăn."
Bà Tần hôm nay mặc một cái váy liền áo màu xanh đen, khí chất lỗi lạc.
Lâm Vu đánh giá nhà anh, cái khách sạn ban nãy cách nhà Thẩm chỉ mười mấy phút, mấy khu đầu này của Tấn Thành là khu nhà giàu.
Bà Tần rót cho cô một cốc nước trái cây, "Dì và chú một mực ngóng trông con đến nhà chơi, Tần Hành không chịu." Bà Tần quá biết nói chuyện.
Tần Hành cũng không đâm thủng bà.
"Lần sinh nhật đó của Tần Hành, vốn là dự định mời bạn học tới nhà chơi. Về sau nó nổi điên không chịu sinh nhật. Không phải cháu liền có thể đến đây sớm một chút sao."
Lần đó Lâm Vu có ấn tượng, cô từ chối, nhưng có đưa Tần Hành một phần quà sinh nhật. Cô không biết Tần Hành tức giận, sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Nghi Hành, cô có thể đi. Nhưng sinh nhật mười tám tuổi của anh, cô liền không tới.
Tần Hành: "Khi đó học tập căng thẳng như vậy, cái gì mà sinh nhật chứ."
Lâm Vu tê rần, lúc trước cô nói như vậy, học tập bận quá.
Bà Tần cũng cười, làm sao bà lại không biết chuyện này, bà đoán cũng đoán được.
Bà đứng dậy, "Đồ ăn đều chuẩn bị rồi, dì lại đi làm hai món nữa đã."
Lâm Vu lập tức đứng lên, "Dì, để con đến giúp dì."
Hai vị nữ sĩ vừa đi, Tần Hành nói: "Mẹ có bộ quần áo này ở đâu vậy, giống như đầu bếp ấy."
Ồn Tần thảnh thơi uống trà, "Mẹ con có chút H**g phấn quá độ. Lâm Vu thỏa mãn bà ấy, bà ấy thích con gái, nên đối với con gái hết thảy ảo tưởng, thông minh xinh đẹp nhu thuận động lòng người."
Tần Hành: "... Sinh con ra, hai người cứ như vậy không hài lòng sao?"
Truyện được up tại wattpad melbournje.
Ông Tần ho một tiếng, "Không phải ý này. Lúc trước kế hoạch chúng ta là muốn sinh con gái."
Tần Hành đứng lên, "Cha, hiện tại con không ngại hai người lại cho con thêm một em gái nữa đâu."
Ông Tần sắc mặt cứng đờ, "Tiểu tử thối! Bắt cha nói đùa à."
Tần Hành cười nhẹ đi vào phòng bếp, nghe thấy bên trong tiếng nói chuyện.
Bà Tần: "A Vu, kĩ thuật dùng dao của con rất tốt. Trước kia ở nhà hay nấu cơm sao?"
Lâm Vu: "Ngày nghỉ sẽ giúp ạ. Bình thường mẹ con không cho."
Bà Tần: "Mọi người mẹ trên thế giới đều như thế, mẹ cùng bà con thật vĩ đại, đem con nuôi tốt như vậy."
Lâm Vu bắt đầu đem rau củ bỏ vào nồi, cô thuần thục chiên xào, thêm muối thêm gia vị.
Bà Tần một mặt hài lòng, "Ta và chú bình thường bận rộn công việc, cơ hội xuống bếp của dì có hạn. Ở chỗ này ở mười năm, số lần nấu cơm của dì có thể đếm được trên đầu ngón tay."
"Mười năm?" Lâm Vu nghi hoặc, "Dì, mọi người trước kia không phải ở thành phố C lân cận sao?"
"Không có. Tần Hành mười hai tuổi chúng ta liền đến nơi này, một mực chưa từng thay đổi."
Lâm Vu khóe miệng giơ lên một nụ cười, ý vị thâm trường.
Tần Hành đột nhiên lên tiếng, "Mẹ, cần con giúp sao?"
Bà Tần nhìn anh một cái, "Vậy thì thật là tốt, đem đồ ăn bưng lên bàn đi."
Tần Hành nhìn thấy Lâm Vu đáy mắt có ý cười, anh có chút xấu hổ. Đi đến bên cạnh cô, anh hạ giọng nói: "Khi đó là thời điểm đặc biệt!"
"Vâng." Cô nhẹ nhàng ứng thanh, khuỷu tay lại đẩy anh đi ra ngoài. Mẹ anh còn đang ở bên cạnh đó.
Bữa cơm này, mọi người tâm tình phi thường vui vẻ.
Ông bà Tần hiền lành, đối với hai đứa bé, đề một chút. Ông cảm thấy người trẻ tuổi nên đi lại một chút, có cơ hội có thể đi ra bên ngoài mở mang kiến thức.
Lâm Vu nghe vào trong lòng, nhân sinh của cô cho tới nay đều là chính mình quyết định, mẹ cùng bà từ trước đến nay đều là nghe cô.
"A Vu là người Miêu sao?" Ông Tần hỏi.
Lâm Vu gật gật đầu, "Quê con ở Vân Nam, thôn XX."
Ông Tần đột nhiên buồn vô cớ, "Cái chỗ kia chú có ấn tượng."
"Cha, cha đi rồi sao?"
"Không có. Trước đây quen biết một người bạn cùng cha nói qua, nói nơi đó rất đẹp. Không nói nữa, ăn cơm đi." Ông Tần đánh giá Lâm Vu, khóe miệng có chút nhẹ cười. Bọn họ người quen xa gần cũng không có người dân tộc thiểu số, chuyện này ngược lại rất mới lạ.
Sau bữa ăn, Tần Hành đưa Lâm Vu trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Hành ngủ ở lầu hai, thư phòng cùng phòng ngủ thông nhau, gian phòng trang trí ngắn gọn, lấy xám trắng đen làm chủ.
Giá sách bên trên mỗi ngăn đều chứa đầy sách.
Lâm Vu kìm lòng không kìm được đi qua, ánh mắt đảo qua, sách rất nhiều loại. Cô nói, "Em hiện tại rốt cuộc cũng biết, vì sao mà cái gì anh cũng biết."
Tần Hành đưa tay, giữa ngón tay nhẹ nhàng *** một loạt sách."Khi còn bé cha mẹ anh bận rộn công việc, anh lại không thích trên lớp, dứt khoát một mình tự đọc sách."
Lâm Vu nắm tay của anh, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Ban đêm, Lâm Vu ở tại nhà Tần Hành.
Bà Tần sớm đã đem phòng cho khách thu dọn xong, thậm chí còn mua cho cô hai bộ áo ngủ.
"Cháu xem một chút xem có cái gì thiếu, lần sau dì lại đi mua thêm."
"Dạ đủ rồi ạ."
"Con thích là được rồi. Dì trước kia bận rộn công việc, Tần Hành trưởng thành đi đều không có tâm tư gì, kỳ thật vẫn là rất tiếc nuối." Bà Tần nhẹ nhàng nói."A Vu, không nên cảm thấy có cái gì không có ý tứ. Con là đứa trẻ tốt, dì nghĩ cha mẹ nhà ai đều sẽ rất thích cháu. Năm đó Dương Hi trong âm thầm cũng đã nói, nếu con là người yêu của Nghi Hành, bà ấy liền vui vẻ. Không nghĩ tới bây giờ lại bị nhà dì chiếm tiện nghi."
Lâm Vu yên lặng.
"Được, con nghỉ ngơi một chút. Buổi sáng ngày mai chúng ta xuất phát sớm chút."
Bà Tần xuống lầu không bao lâu, Tần Hành lại tới."Anh ngủ không được, em đang xem cái gì đấy?"
"Xoa P0'p huyệt vị. Xương cổ bà có chút không thoải mái, em muốn trở về thử với bà một chút."
Tần Hành nhíu mày, cùng cô nghiên cứu.
"Đông đông đông —— A Vu, con đã ngủ chưa? Đi vừa mới nghĩ, đi nấu một bát tổ yến." Bà Tần đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, trong phòng ngủ, hai người đều có chút trở tay không kịp.
Lâm Vu nhìn thoáng qua Tần Hành, trong mắt quẫn bách.
Tần Hành xuống giường, "Nếu không anh trốn ở trong tủ?"
Lâm Vu trừng mắt liếc anh một cái, lúc này anh còn có hứng nói đùa.
Tần Hành hào phóng đi mở cửa, "Mẹ, chúng con đang đọc sách."
Bà Tần chững chạc đàng hoàng, "Đừng cố đọc sách, mấy ngày nay mệt mỏi như vậy."
Lâm Vu đỏ mặt gật đầu.
Bà Tần nhìn thoáng qua, Lâm Vu giờ phút này đã thay áo ngủ, *** trắng nõn trước *** có thể thấy được nhàn nhạt chút màu tím."Vậy các con sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Tần Hành dứt khoát cũng đi ra theo.
Hai mẹ con trầm mặc một khắc.
Bà Tần đột nhiên mở miệng, "Tần Hành, con cũng nên khắc chế một chút. A Vu dù sao cũng mới năm ba."
Tần Hành: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc