Chào Anh, Bác Sĩ Tần - Chương 18

Tác giả: Dạ Mạn

Vì cái gì mà vừa đến mùa đông tất cả mọi người đều ngóng trông tuyết rơi? Vì cái gì mà khi nhìn thấy tuyết sẽ vui vẻ? Dù là ai đi chăng nữa cũng không có cách nào giải thích loại tâm tình này.
Bông tuyết bay theo gió, im ắng rơi vào bên trên hành lang, chớp mắt một cái liền tan biến.
"Cậu nói thử xem ngày mai có hay không có tuyết đọng nhỉ?"
"Có khả năng nhưng mà đêm nay cũng sẽ bị xúc hết thôi."
"Thật đẹp nha."
"Đúng vậy đấy."
Khương Hiểu một mặt hưng phấn, "Tớ muốn chụp mấy tấm hình, kỷ niệm trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay. Ai nha, điện thoại quá cặn bã, chụp không đẹp."
Tôn Dương lập tức nói: "Tần Hành có điện thoại xịn đó, vừa mới lên thị trường tháng chín xong."
Tần Hành lấy điện thoại di động ra, tùy ý chụp mấy bức. Lúc hắn đang chuẩn bị thu hồi điện thoại, dư quang vừa vặn rơi vào hướng Lâm Vu đang đứng, cô hơi vểnh mặt lên, dùng tay đi đón mấy bông tuyết. Bông tuyết từ thái dương của cô trượt xuống, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, trông rất ôn nhu.
Hắn sững sờ, đây là lần thứ nhất hắn thấy được trên mặt cô một chút cảm giác nhẹ nhõm. Đầu ngón tay Tần Hành hơi động một chút, chụp một tấm hình.
"Khương Hiểu, ảnh gửi Wechat cho cậu rồi đấy."
"Cám ơn a."
Tần Hành hững hờ ừ một tiếng, "Tớ đi vào trước."
Hành lang bên trên đứng đầy người, trên mặt của mỗi người đều mang ý cười, hài lòng, vui vẻ. Mấy vị lão sư cũng bị tuyết hấp dẫn, ra xem.
Đào Mạn liếc mắt nhìn qua, "Tuổi 15, 16 đơn giản lại tươi đẹp, thật hoài niệm a."
Trương Cần đứng đằng sau, "Đào lão sư, than vậy thì bà cũng không thể trẻ ra vài tuổi đâu."
Đào Mạn mặc dù cùng tuy Trương Cần học nhất trung, bất quá bà đi học sớm, so với Trương Cần còn nhỏ hơn hai tuổi.
"Nữ sinh ai mà không muốn chính mình mãi mãi tuổi 18 chứ."
Trương Cần cười, "Mặc dù ngươi không thể vĩnh viễn ở tuổi 18, nhưng tương lai trong hơn mười năm, ngươi mỗi ngày đều sẽ cùng bọn trẻ 17,18 tuổi sinh hoạt đấy."
Đào Mạn cười, "Trương lão sư, ngài đây là tại an ủi tôi sao? A, Hách chủ nhiệm muốn lên lầu rồi."
Trương Cần sắc mặt xiết chặt, lập tức trở về văn phòng, bưng lấy một tập dày sách bài tập, "Tôi muốn đi cùng đám này hầu tử này hảo hảo nói chuyện."
Một lão sư khác nói ra: "Trương Cần đây là bị Hách chủ nhiệm hù dọa à."
Trương Cần đi thoáng qua một cái, mọi người trong lớp 2 tự giác về lớp. Lúc trước bạn học đều khuyên hắn không nên làm lão sư, học sinh thời nay khó giáo dục vô cùng nhưng hắn vẫn kiên trì chính mình ý nguyện của mình.
"Sắp thi cuối kì rồi, mọi người nhớ tập trung tinh thần nhé. Các em xem bài tập của mình xem, đại đề trống không? Bình thường lưng công kỳ đâu? Tôi nói bao nhiêu lần rồi là toán học của năm nhất không hề khó!"
"Trương lão sư, thầy nói nhẹ nhõm quá, làm sao lại không khó được chứ, so với toán học thời sơ trung khó hơn nhiều."
"Đó là do các em không có bỏ công sức ra. Được một tí lại xem tuyết, nghe một chút nhạc, chả lẽ các em nghĩ là điểm toán có thể rơi từ trên trời xuống sao?"
Phòng học lặng im xuống. Trương Cần cũng không muốn đả kích học sinh của mình.
"Gần đây thời tiết rất lạnh, mọi người cẩn thận một chút, đi đường nhớ chú ý an toàn. Mặt khác, nói sự tình, học kỳ sau muốn chọn một người để nói chuyện đầu tuần ( đoạn này tôi không biết dịch sao cho hay nhưng đại loại là giống liên đội trưởng nói chuyện dưới cờ ở VN). Tôi sẽ cho ba người ứng cử là Lâm Vu, Tống Dật Minh và Tần Hành, mọi người có ý kiến gì hay không?"
"Không có."
"Các em được đề cử, giờ ra chơi nhớ bỏ phiếu nhé."
"Lão sư, tại sao là ba người này? Có điều kiện gì sao?"
Trương Cần: "Tần Hành giỏi toán, Lâm Vu cùng Tống Dật Minh có thành tích thi giữa kỳ nằm top 10. Muốn đi lên phát biểu sao? Vậy thì hảo hảo học tập đi, về sau cơ hội rất nhiều. Khóa đại biểu sẽ đem bài thi số học phát một chút, bài tập hôm nay thì buổi sáng ngày mai tôi giảng."
"Aizz."
Trương Cần: "Vất vả sao? Thời gian vất vả hơn còn chờ ở phía sau cơ."
Đám người buồn cười.
Nghỉ ra chơi, Tống Dật Minh đến tìm Lâm Vu cùng Tần Hành.
Lâm Vu nói thẳng: "Tớ không tham gia."
Tống Dật Minh: "Vì sao?"
Lâm Vu: "Tớ muốn chuẩn bị thi hóa, không có thời gian."
Tống Dật Minh: "Tần Hành đâu?"
Tần Hành đối với mấy cái này cũng là không thèm để ý, vừa định cự tuyệt.
Tống Dật Minh lại nói ra: "Tần Hành cậu cũng không thể rời khỏi chứ, có mỗi tớ thì có ý nghĩa gì? Tớ muốn công bằng cạnh tranh."
Lâm Vu đứng dậy đi các tổ thu bài thi hóa, đợi cô đến tổ của Thẩm Nghi Đình, ánh mắt Thẩm Nghi Đình rơi vào Lâm Vu, nhìn xuyên áo bông bên trên, màu vàng nhạt, cô mặc đồng phục bên trong áo khoác, chỉ lộ ra một cái mũ. Màu vàng làm cho làn da cô càng trắng hơn. Bộ quần áo này cũng là một lợi thế. Thế nhưng là bởi vì Lâm Vu cũng có, cô ( Thẩm Nghi Đình) liền không có mặc qua.
"Lâm Vu, cậu giúp tớ nói một chút về đề này được không?"
"Để tớ nhìn xem. Công thức viết sai, hẳn là thế này 3Cu+8HNO3(hiếm)=3Cu(NO3)2+2NO↑+4H2O."
"Khó trách tớ làm mãi không ra."
Lâm Vu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lâm Vu đi ra sau, Thẩm Nghi Đình còn chìm trong suy nghĩ. Thượng Đế thật là công bằng, mặc dù Lâm Vu không có một gia đình hoàn chỉnh, thế nhưng lại có một cái đầu thông minh.
Chuyện học tập đối với cô mà nói luôn luôn chuyện dễ như trở bàn tay. Mà mình thì sao? Cuối tuần còn mời gia sư phụ đạo, thành tích mới còn không có. Có thể chính cô ( TNĐ) cũng biết, học ở khoa tự nhiên đối với mình là cố hết sức.
Trần Đồng ᴆụng chút Thẩm Nghi Đình, "Nghe nói, Hách chủ nhiệm không truy cứu vụ tờ giấy nữa."
Mắt Thẩm Nghi Đình chưa biến, "Lâm Vu nói à?"
Trần Đồng lên tiếng.
"Vì sao chứ?"
"Tớ hỏi qua Lâm Vu, cậu ấy cũng không nói nguyên nhân gì. Đại khái là chuyện này đã huyên náo rất lớn đi."
Thẩm Nghi Đình á một tiếng.
"Các lão sư đều rất thích cậu ấy. Tớ nghĩ là Lâm Vu cùng Tần Hành yêu đương thì lão sư cũng sẽ không làm gì đâu. Hai người bọn họ thành tích đều tốt như vậy."
Thẩm Nghi Đình biến sắc, "Ai biết được chứ."
"Bất quá quan hệ của bọn họ cũng thật tốt. Khương Hiểu cả ngày đọc tiểu thuyết rồi đọc manga nhưng có thể kiểm tra gần đây thành tích ở lớp đều có thể tầm mười trở lên."
"Có Lâm Vu cùng Tần Hành ở đó, thành tích của cậu ấy làm sao lại kém được chứ."
Lúc này Tưởng Nam đi đến bục giảng, "Vậy chuyện này mọi người ngẫm lại xem muốn chọn ai thì viết tên người đó lên giấy, một lát nữa tôi sẽ thu."
Lâm Vu về chỗ ngồi, đem tên viết xong, xếp giấy lại, đặt lên bàn.
Tôn Dương: "Tớ đoán! Lâm Vu khẳng định cũng chọn cậu."
"Khương Hiểu, một hồi giúp tớ nộp một chút."
"Được."
Khương Hiểu lên tiếng, tranh thủ thời gian cũng viết xong. Cô khẳng định là chọn Tần Hành, mặc dù ban trưởng là người rất tốt. Thế nhưng Tần Hành vừa mới đưa cho cô ảnh của Tấn Trọng Bắc mà có cả ký tên nha.
Tôn Dương thấy Lâm Vu đứng lên muốn đi, "Lâm Vu, cậu chọn ai vậy?"
Lâm Vu dừng lại, nhìn về hướng sau tòa.
Tần Hành vân đạm phong khinh quét qua cô một chút.
Lâm Vu: "Không phải bỏ phiếu kín sao? Tớ đi đưa bài tập, Tôn lão sư cần gấp."
Tôn Dương: "Có điều mờ ám. Khương Hiểu! Khương Hiểu!"
Khương Hiểu: "Tôn Dương, tương lai cậu nên đi làm phóng viên đi."
Tôn Dương: "Tớ thật hiếu kỳ à nha. Mà Tần Hành lại đặc biệt muốn biết."
Tần Hành: "Tớ không muốn biết."
Tôn Dương: "Không biết trong lòng cậu giờ có đang mơ tưởng không ý chứ."
Tần Hành: "..."
Lâm Vu đi đến văn phòng của lão sư dạy hóa để đưa bài tập, Tôn lão sư lại đưa cho cô một bản hóa học tư liệu.
"Bản này chính là hoá học hữu cơ, có chút khó."
Lâm Vu sững sờ: "Tôn lão sư, ngài đưa cho em thật nhiều sách."
Tôn lão sư cười cười, "Lão sư cho học sinh sách có cái gì không đúng sao? Các em học tốt thì lão sư mới vui vẻ. Thi cuối kỳ kết thúc có chỗ nào không hiểu thì ghi lại, học kỳ sau khai giảng, chúng ta lại thảo luận."
Lâm Vu lên tiếng, "Vâng."
Tôn lão sư gật gật đầu, "Có một số việc a, quá khứ qua rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều."
Lâm Vu thẹn thùng. Làm sao lão sư đều chú ý tới chuyện kia rồi?
Chờ Lâm Vu trở lại phòng học lúc, Tưởng Nam đang đứng ngay tại trên giảng đài. Trên bảng đen viết tên Tống Dật Minh cùng Tần Hành, hiện tại đang đếm số phiếu.
"Tần Hành -- Tống Dật Minh -- Tống Dật Minh -- Tần Hành -- "
Xem ra đã bỏ phiếu kết thúc.
Cô yên lặng trở lại trên chỗ ngồi, Khương Hiểu thì đang vẽ tranh. Lâm Vu nhìn qua bảng đen, số phiếu đều đàn rất căng.
Tống Dật Minh là ban trưởng, bình thường cùng bạn học cùng lớp tương đối nhiều, nhân duyên quan hệ rất không tệ. Tần Hành mặc dù điều kiện ngoại hình có thể đến max điểm, bất quá tính nết lại là một điểm trừ lớn, đại khái nhân duyên bình thường đi. Cô không tiếp tục chú ý, lật sách Tôn lão sư vừa mới đưa.
Tưởng Nam lấy ra cuối cùng một tờ giấy, cất cao thanh âm: "Ban trưởng 25 phiếu, Tần Hành 24 phiếu. Tôi cùng Trương lão sư nói một chút."
Lâm Vu ngẩng đầu, hơi kinh ngạc một chút, Tần Hành vậy mà cùng ban trưởng có số phiếu ngang nhau.
Tần Hành một mực nhìn qua phía trước, Lâm Vu nghe được số phiếu thì ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một ria kinh ngạc. Cô kinh ngạc vì số phiếu của mình cao như vậy sao?
Tôn Dương thở dài một hơi, "Còn kém một phiếu a! Đáng tiếc." Tần Hành ngược lại là không quan trọng.
Thời điểm tan học, Lâm Vu đi toilet vừa vặn gặp được Thẩm Nghi Đình. Lại nói, Thẩm Nghi Đình một mực đang chờ cô.
"Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho tớ, mẹ nói rằng có tuyết, hỏi quần áo cậu có đủ hay không?"
"Cám ơn dì nhưng đủ, lần trước dì mua cho tớ hai cái áo lông rồi."
Tẩm Nghi Đình dừng một chút, "Vụ tờ giấy, mẹ tớ cũng biết."
Lâm Vu nhíu nhíu mày, "Để dì lo lắng rồi."
"Lâm Vu, cậu biết vụ đó là sao?"
Lâm Vu lắc đầu, "Không biết."
Thẩm Nghi Đình: "Chúng ta cũng không nghĩ tới là cậu sẽ nói lên loa đâu."
Lâm Vu híp híp mắt, "Tớ cũng không nghĩ tới."
Đập nồi dìm thuyền đi. Mặc dù náo có chút lớn, nhưng là bây giờ thanh tĩnh. Cô nghĩ ba năm này mình cũng sẽ không lại bị quấy rầy.
Vừa tan học, trong phòng học vang lêb tiếng nói chuyện không ngừng. Khó trách Hách chủ nhiệm sẽ chê bọn họ ầm ĩ.
Tôn Dương thần bí hề hề, "Tần Hành, cậu đoán Lâm Vu chọn ai?"
Tần Hành: "Không biết."
Tôn Dương: "Đoán một chút đi."
Tần Hành: "Tống Dật Minh."
Tôn Dương giật một vòng cười, "Cậu không có lòng tin với chính mình như vậy sao?"
Tần Hành quét mắt nhìn hắn một cái, "Nói."
"Tớ vừa hỏi Khương Hiểu, cậu ấy nói Lâm Vu chọn cậu."
Tần Hành sửng sốt một chút, hắn ngược lại là không nghĩ tới, khóe miệng có chút giương lên.
"Cậu ấy chọn tớ thì có gì không đúng đâu chứ."
"Trong lòng đang phởn chứ gì."
Tần Hành hừ một tiếng, trong lòng giống như có chút ngọt.
Mùa đông chạng vạng tối, trời tối càng ngày càng sớm. Thời điểm Lâm Vu từ nhà ăn trở về, trong phòng học không có mấy người, lại ngoài ý muốn phát hiện Tần Hành còn chưa đi. Cô nhìn lướt qua, Khuất Thần không ở đây. Vừa mới tan học, Khuất Thần không phải cùng hắn hẹn cùng đi sao.
Hai người liếc nhau, riêng phần mình không nói chuyện. Cô ngồi xuống sau, Tần Hành bắt đầu thu dọn cặp sách, động tác không nhanh không chậm, ngẫu nhiên cái bàn sẽ ᴆụng phải cái ghế của cô. Trên mặt đất đọng lại một tầng tuyết thật dày, nguyên bản là lớp tự học buổi tối rất nhiều học sinh liền về nhà. Vì lý do an toàn, lão sư cũng đề nghị đêm nay học sinh ngoại trú không nên lên tự học.
Lâm Vu chậm rãi ổn định lại tinh thần, bắt đầu đọc tiếng Anh, đột nhiên một thân ảnh cao to đứng tại trước bàn của cô, trước mặt là một tảng lớn bóng đen.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, "Thế nào?"
Vì ngược sáng nên cô có chút thấy không rõ lắm nét mặt của hắn.
"Nghe nói cậu chọn tớ?"
Thanh âm Tần Hành có chút căng lên. Đại não Lâm Vu chậm một nhịp, "Cái gì cơ?"
"Bỏ phiếu ấy."
Hắn nói, "Vì sao lại chọn tớ?"
Lâm Vu gặp biểu lộ nghiêm túc của hắn, cô nói suy tư của mình ra: "Tại tớ nghĩ số phiếu của ban trưởng hẳn là sẽ rất nhiều."
Tâm tư Tần Hànhtrong nháy mắt liền ngăn chặn, "... Cho nên cậu là cảm thấy số phiếu của tớ sẽ rất ít nên mới mới chọn tớ?"
Lâm Vu trầm mặc. Lúc ấy bỏ phiếu, cô liền muốn, dù sao ban trưởng không hơn thua với cô một cái phiếu đâu, vậy liền cho Tần Hành đi. Hắn nhìn cô một hồi, trên mặt một điểm cảm xúc đều không có, ngược lại là nghiêm trang nói ra: "Thật sự là cám ơn cậu."
Lâm Vu: "... Không cần khách khí."
Hắn cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn, ấm ức vô cùng. Tần Hành không có lại nói cái gì, đeo túi xách ra khỏi phòng học. Lâm Vu cảm thấy Tần Hành từ nhỏ được sủng nhiều, hiện tại cảm xúc không ổn định.
Ban đêm, Tần Hành làm xong bài tập, liền lướt lại ảnh chụp tỏng điện thoại di động. Hắn bình thường rất ít chụp ảnh, ảnh chụp có mỗi mười mấy tấm. Vừa mở ra album ảnh, liền thấy ảnh Lâm Vu. Hắn lướt ngón tay, zoom vào mặt cô, ánh mắt dừng lại.
Mẹ Tần mang sữa bò nóng gõ cửa một cái đi tới, "Bài tập xong rồi sao?"
"Dạ."
Bà đem sữa bò đặt lên bàn, "Chơi điện thoại ít thôi, không tốt cho mắt đâu. Mà nhìn cái gì đấy?"
"Con dâu tương lai của mẹ!"
Tần Hành đã quen cùng với mẹ mình nói hươu nói vượn rồi.
Mẹ Tần cười, "Được, con từ từ xem."
Vẫn là hoài niệm thời điểm thằng nhóc ba bốn tuổi nha, rất đáng yêu. Bà đi tới cửa lại dừng lại, "Đình Đình hiện tại cũng tới lớp tự học buổi tối, con bé học khoa học tự nhiên thành tích không tốt lắm, nếu con bình thường có thời gian thì giúp con bé một chút."
"Sang năm hai cậu ấy có thể chuyển sang khoa có Văn."
Bà Tần lắc đầu, nhìn bộ dáng này của con thì làm sao ta mới có con dâu được chứ.
Tần Hành đảo list friends ở Wechat, nhìn thấy bài đăng của Khương Hiểu.
Khương Hiểu: Nay là trận tuyết rơi đầu tiên, cũng đáng yêu! [xin]
Tôn Dương like một cái. Tần Hành do dự một chút, cũng like một cái.
Khương Hiểu nhắn tới một tin: Tần Hành, cậu phát cho tớ đồ không phải nguyên đồ.
Tần Hành lại lần nữa đem đồ gửi tới.
Khương Hiểu: Cám ơn a!
Qua hơn một phút đồng hồ. Tần Hành nhắn một tin: Lâm Vu có Wechat không? Tớ có đề muốn hỏi cậu ấy.
Không qua mấy giây, Khương Hiểu trực tiếp đem nick Wechat của Lâm Vu gửi qua, cũng nói luôn là cậu ấy cơ hồ rất ít onl trên Wechat.
Tần Hành: Cảm ơn.
Tần Hành nhìn xem ảnh avatar Wechat của Lâm Vu, ảnh chân dung, chỉ có một cái phim hoạt hình số lượng "0".
Qua một hồi lâu, hắn liền gửi lời mời kết bạn. Lúc này là 10h8". Chờ đợi đúng là một sự kiện dài dằng dặc.
Lâm Vu ban đêm trở lại ký túc xá cùng mẹ mình nấu cháo điện thoại một chút. Trời lạnh, cô không biết trong nhà thế nào.
"Mẹ, Tấn thành có tuyết rơi."
"Vậy con nhớ mặc ấm vào."
"Bà đâu ạ, bệnh ho có tốt hơn chút nào không?"
Mẹ Lâm trầm mặc một chút, "Tốt hơn nhiều. Tiền của con có đủ hay không? Tháng trước, mẹ làm chút đồ cũng bán được ít tiền."
"Tiền kia mẹ cứ để dành đi, con ở trường học không hao phí tiền gì."
"Quần áo kia đâu? Trời lạnh, con đi mua thêm một cái áo bông đi."
"Dì mua cho con rồi. Chính mẹ với bà cũng phải cẩn thận, tuyết rơi cũng đừng ra ngoài."
Mẹ Lâm thở dài một hơi.
"Con thi xong liền trở lại. Mẹ cùng bà phải chiếu cố thật tốt với chính mình."
Mẹ Lâm nhàn nhạt cứng ngắc đáp, "con đi ngủ sớm một chút, ban đêm nhớ đắp kín chăn."
"Vâng."
Cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống của nhà cô không có bết bát như vậy, đã tốt hơn nhiều. Cô cúi đầu nhìn màn hình, đột nhiên phát hiện Wechat có một cái thông báo màu đỏ.
Ấn mở ra xem, là một lời mời kết bạn.
Xin chào -- tớ là Tần Hành.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Từ đây trở xuống là tác giả không chịu trách nhiệm YY.
Cô bé con của Tần Hành và Lâm Vu mến mộ một tiểu ca ca nên muốn lên học tiểu học, khóc nháo cũng muốn đi lên học tiểu học, không chịu bên vườn trẻ.
Lâm Vu làm sao đều không được, "Con gái giống ba quả thật không sai, thật sự là đủ bá đạo."
Tần Hành đau lòng ôm con gái, "Bảo bối, là ba mẹ không đúng, hẳn là nên kết hôn sớm một chút."
Lâm Vu: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc