Chào Anh, Bác Sĩ Tần - Chương 15

Tác giả: Dạ Mạn

Bà Tần lái xe đi về, Tần Hành ngồi ở ghế phụ chơi lấy điện thoại.
"Con cùng Lâm Vu quan hệ thế nào?"
Tần Hành mở mắt ra, "Mẹ hỏi cái này làm gì?"
"Cô bé ấy thật không dễ dàng, nếu con ở lớp học có thể giúp người ta thì tốt."
"Cậu ấy là Iron Man, nào đâu cần con hỗ trợ."
Bà Tần cười, "Nói bậy không. Lâm Vu dung mạo xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng nhu mì. Dì Dương của con rất thích cô bé ấy. Ta cười trêu ghẹo Lâm Vu với Nghi Hành vài tiếng."
Tần Hành hừ lạnh một tiếng.
"Cái thời đại gì rồi, nếu Thẩm gia muốn báo ân chắc cũng không cần để hắn lấy thân báo đáp đâu nhỉ."
Bà Tần cười cười, "Chỉ là đùa thôi mà."
Tần Hành: "Tư tưởng cổ hủ."
Bà Tần không hiểu làm sao con mình lại tức giận, "Cái gì mà tư tưởng cổ hủ! Mẹ đã cảm thấy Nghi Hành và Lâm Vu rất xứng đôi."
"Mẹ à! Nghe ý tứ của mẹ là bây giờ con mà nói yêu đương cũng không thành vấn đề đúng không!"
Bà Tần một hơi chặn lấy, có vấn đề gì à? Vấn đề là, cái đứa con này này tính cách cao ngạo, làm sao có cô bé nào chịu được.
Ngày thứ hai, cách thời gian vào hõ còn năm phút, cửa trường học có mọtk biển người lưu động.
Tần Hành ở cửa trường học gặp được Khuất Thần, hai người cùng dừng xe.
Khuất Thần hỏi: "Hôm qua sinh nhật Thẩm Nghi Hành cậu cũng đi à?"
Tần Hành vai phải khoác balo, "Ừ."
Khuất Thần: "Tớ nhìn thấy Đình Đình up ảnh chụp."
Tần Hành: "Ảnh nào?"
Khuất Thần lấy điện thoại di động ra, mở ảnh chụp. Tần Hành tinh tế mà xem xét, tấm ảnh chụp chung bị cắt xén, chỉ thấy một góc áo Lâm Vu.
Khuất Thần: "Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì? Bên cạnh cậu cái người mặc áo lam là ai? Không có ảnh chụp, tớ không đoán ra được. Nhìn xem khí chất rất tốt, chẳng lẽ là Thẩm Nghi Lâm?"
Tần Hành cười, "Lâm Vu."
"Cậu ấy cũng đi? Quả nhiên Thẩm gia đối cậu ấy không tầm thường."
Đang khi nói chuyện, xa xa liền thấy Hách chủ nhiệm theo thông lệ đứng tại cửa chính, ông thỉnh thoảng nhìn thời gian, nếu thấy học sinh mang đồ ăn sáng vào trường thì đứng phê bình.
Khuất Thần âm thầm nhả rãnh, "Hách chủ nhiệm gần đây điên rồi sao?"
Tần Hành theo biển người mà đi vào.
Khương Hiểu vội vàng từ phía sau chạy tới, "Chào, Tần Hành Khuất Thần."
Tần Hành cười khẽ với cô, "Còn có mấy phút cơ, không cần chạy đâu."
Khương Hiểu nháy mắt mấy cái, "Tớ vội gặp Lâm Vu nha. Một tí nữa gặp sau."
Khuất Thần a một tiếng, "Mấy người các cậu cùng Lâm Vu quan hệ làm sao lại tốt như vậy?"
Tần Hành cũng không hiểu. Khuất Thần nghiêng đầu nhìn qua hắn, "Tớ nghe chú tớ nói, túi tiền của Lâm Vu là cậu nhờ cha cậu đi tìm. Chú tớ còn nói, tiền bị kẻ trộm lấy hết rồi, sáu trăm khối là chính cậu bỏ ra nha."
Tần Hành nửa ngày mới nói ra: "Việc này mình cậu biết là được rồi."
Khuất Thần một mặt rung động, Tần Hành cũng không phải là người nhiều chuyện. Hắn ý vị thâm trường nhìn xem hắn, "Làm sao mà cậu quan tâm cô ấy như vậy?"
Cái dây cung trong lòng Tần Hành giống như bị người ta gảy một. Vì cái gì nhỉ? Hắn không muốn thấy cô khó chịu, không muốn thấy cô cau mày.
Thấy hắn trầm mặc, Khuất Thần tùy ý nói một câu, "Cậu không phải là thích người ta rồi chứ?"
Đuôi lông mày Tần Hành mày khẽ nhúc nhích, không nói một lời đi lên phía trước.
Khuất Thần một đường làm ầm ĩ, "Thật là nhìn không ra nha!"
Đến phòng học, hai người về chỗ ngồi. Khương Hiểu cùng Lâm Vu thân mật đầu dựa vào đầu, hai người không biết đang nhìn cái gì. Khuỷu tay Tần Hành ᴆụng ᴆụng Tôn Dương, "Khương Hiểu lại mang cái gì tới rồi?"
Tôn Dương đang chép bài tập, rất bận rộn, không ngẩng đầu.
"Poster phim truyền hình, đang phổ cập cho Lâm Vu về nam minh tinh."
Lớp số học, Trương Cần chọn người lên bảng làm bài.
"Khương Hiểu —— "
Khương Hiểu lập tức nhíu mày, nhanh chóng mở sách.
"Không cần lật sách. Tôi vừa mới giảng có bài tương tự như này đấy thôi."
Lâm Vu nhanh chóng viết đáp án xuống giấy nháp, đáng tiếc cũng không kịp. Trương Cần vân đạm phong khinh chọn một người khác, "Chu Nhất Nghiên lên làm đi."
Khương Hiểu lúng túng đứng ở đằng kia. Không đến một phút, Chu Nhất Nghiên làm xong bài rồi tràn đầy tự tin trở lại chỗ ngồi. Trương Cần chỉ vào bảng đen, "Làm tốt lắm. Chu Nhất Nghiên trong khoảng thời gian này, toán học tiến bộ rất lớn. Chính các em nhìn lại biểu hiện của mình trong khoảng thời gian này đi. Có ít bạn học xuống dốc rồi đấy. Các bạn học, các em năm nhất, không phải năm hai. Khoảng cách thi đại học, còn có 985 ngày. học kỳ II sau, còn có phân khoa văn lý, các em năm nhất làm không tốt chả lẽ các em cho rằng chỉ dựa vào năm hai năm ba nói bù lại liền có thể bù lại sao?"
"Thật sự là hoàng đế không vội ——"
Trương Cần lời nói bỗng nhiên, người phía dưới phốc một tiếng cười.
"Trương lão sư, thầy đừng nóng vội, chúng em đang cố gắng mà."
"Đừng tưởng rằng các em thi giữa kỳ thi cũng không tệ lắm, liền có thể kiêu ngạo. Các em nhìn thành tích đợt kiểm tra gần đây của Lâm Vu đi. Ngữ văn cùng Anh ngữ điểm số một mực cao. Lâm Vu có rảnh cùng bọn họ nói một chút kinh nghiệm của em nhé."
Lâm Vu hít một hơi, đứng lên.
"Trương lão sư, ngữ văn của em tiến bộ là bởi vì Khương Hiểu giúp em phân tích đề bài, còn có bình thường cậu ấy giúp em mượn rất nhiều sách ở thư viện thành phố nữa."
Tất cả mọi người nhìn xem hai người, nửa học kỳ cùng nhau, nguyên lai tình cảm của các cô lại tốt như vậy. Thật là khiến người ta hâm mộ. Khương Hiểu nháy mắt với cô mấy cái.
"Giữa bạn học chung lớp trợ giúp lẫn nhau không sai. Bất quá, thành tích của Lâm Vu một mực vững vàng dẫn phía trước, thế còn Khương Hiểu lại không thể có điểm áp lực? ngữ văn thành tích tốt không thể được thì thành tích môn khác cũng phải dành thêm chút sức."
Khương Hiểu: "Em đã biết."
Trương Cần không khỏi lắc đầu, "Hách chủ nhiệm gần đây rất nghiêm khác, các em nếu như bị hắn bắt thì thầy cũng không giúp các em đâu! Tốt rồi, tan học."
Nghỉ giữa khóa, Lâm Vu mở poster ra, nhìn Tấn Trọng Bắc mặc áo khoác trắng, thật đặc biệt đẹp đẽ.
Gần đây bộ phim « Bản Sắc Bác Sĩ » đang dậy sóng trêm mạng nhưng cô không có thời gian xem tivi, nghe Khương Hiểu nói nên cok đã biết toàn bộ kịch bản. Đây là lần thứ nhất cô động tâm với nghề bác sĩ. Lúc này Khương Hiểu đối tương lai không có kế hoạch gì. Thẩm Nghi Hành một mực hi vọng cô có thể đi Bắc Kinh học, kỳ thật trong nội tâm cô cũng không muốn đi xa. Bây giờ ở tại Tấn thành cô đều lo lắng thân thể mẹ không tốt, còn bà thì đã già. Cô không thể bỏ mọi người một mình được. Lâm Vu nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng li từng tí đọc báo Thượng Hải.
Ký túc xá quản nghiêm, cô cũng không thể đem áp phích dán tại trên tường được, bất quá ngược lại tại bàn học có dán mấy tấm tranh của Trương Tấn Trọng Bắc tranh.
Chu Nhất Nghiên cầm bài tập toán học tới nhờ Tần Hành giảng nwn nhìn thấy áp phích.
"Lâm Vu, cậu cũng thích anh này hả?"
Lâm Vu biểu lộ chậm nửa nhịp, "Cũng tạm."
Chu Nhất Nghiên nói, "Tớ biết anh ấy, có thể giúp các cậu lấy chữ ký."
Lâm Vu mím mím khóe miệng, "Cảm ơn."
Tần Hành hỏi một câu, "Hắn là ai?"
Chu Nhất Nghiên biểu lộ sinh động, "Tấn Trọng Bắc, cha là đạo diễn Tấn Thân, mẹ hắn là ảnh hậu Lương Nguyệt. Tần Hành, cậu cũng thích hắn sao?"
Tần Hành nhàn nhạt nói ra: "Tơa chỉ là hiếu kì thôi. Cậu muốn giảng đề nào?"
Chu Nhất Nghiên lật ra bài tập, "Cái này."
Tần Hành nhìn một chút đề bài, "Cái đề này chính là tính hàm số tăng giảm."
Hắn cực nhanh viết mấy trình tự, "Cậu nhìn một chút."
Chu Nhất Nghiên gật gật đầu, cô nhìn qua mặt mày của hắn, nguyên lai tìm hắn nhờ giảng cũng không phải khó khăn như vậy.
"Cám ơn nha."
Nghỉ giữa khóa, Lâm Vu cùng Khương Hiểu cùng đi lấy nước. Lâm Vu nói cho Khương Hiểu chuyện phát sinh ở thời giam trước.
Khương Hiểu trợn mắt hốc mồm, "Cho nên bởi vì việc này mà cậu mới cùng với Tần Hành cãi nhau?"
Lâm Vu a một tiếng, "Cậu ấy rất tức giận."
Khương Hiểu thở dài một hơi, "Thế nhưng tớ không hiểu vì cái gì mà chính Thẩm Nghi Đình không đi hỏi Tần Hành luôn cho nhanh?"
Lâm Vu mím mím khóe miệng, "Cậu ấy sợ Tần Hành không thích mình."
Khương Hiểu trầm ngâm nói: "Tần Hành thật sự là đáng sợ! Cảm giác là nữ sinh nhất trung đều thích cậu ấy vậy! Lớp chúng ta liền có hai người, một là Thẩm Nghi Đình, một là Chu Nhất Nghiên. Đều là hạt giống siêu cường! Nếu là ở cổ đại thì Tần Hành may mắn rồi."
Lâm Vu bị chọc cười.
"Thế nhưng tại sao cậu phải giúp Thẩm Nghi Đình truyền lời?"
Lâm Vu vặn lấy mi, "Chuyện này hơi dài."
"Cậu cứ từ từ nói."
Chờ Lâm Vu nói xong, Khương Hiểu miệng lớn lên, "Đây không phải phim truyền hình chứ?"
"Thật xin lỗi, mãi mà không có nói cho cậu biết."
"Lâm Vu, cậu bây giờ nói cho tớ, nói rõ như vậy là vì vị trí của tớ trong lòng ngươi cậu trọng yếu."
Lâm Vu biểu lộ nghiêm túc, "Rất trọng yếu!"
Cô giữ chặt tay của nàng, như chủ động cảm ơn.
"Tớ cảm thấy Thẩm Nghi Hành đối cậu rất tốt đấy."
Lâm Vu mỉm cười, bước chân dừng lại, "Nghi Hành ca ca từ nhỏ đối tớ liền rất chiếu cố. Có đôi khi là quá tốt rồi."
"Cậu đừng có gánh vác tất! Bởi vì cậu đáng giá mà thôi! Cậu luôn luôn đối với người khác rất tốt. Cậu cho mọi người mượn sách, ai có gì không hiểu đều thích đến hỏi cậu nhờ giảng."
"Cái này không có gì mà."
Lâm Vu cảm thấy cái này rất bình thường, điểm này lớp bọn họ mấy cái người học giỏi đều như vậy, lớp trưởng, Tần Hành đều sẽ giúp người khác giảng bài.
"Không phải tất cả mọi người đều giống vậy. Kỳ thật, chờ cậu trưởng thành, cậu có thể trở về báo bọn họ. Tựa như tớ, tớ vừa ra đời, mẹ tớ liền qua đời, cha tớ ở bên ngoài lâu dài để vẽ tranh. Tớ rất nhiều chuyện, đều là nhờ cô."
Khương Hiểu bình tĩnh nói mình sự tình, khóe miệng ngậm lấy ý cười chua xót.
"Chờ về sau phát đạt tớ, tớ muốn trả ơn cho cô."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trải qua chuyện này, giống như lại không đồng dạng.
Tôn Dương nhìn hai cô, "Tần Hành, cậu nói nữ sinh vì sao mà đi WC cũng muốn cùng nhau, lấy nước cũng muốn đi cùng nhau?"
Ánh mắt Tần Hành đảo qua, gặp Khương Hiểu cùng Lâm Vu vừa nói vừa cười tiến đến, nữ sinh ở giữa cảm tình thật sự là kì lạ.
"Không biết."
Tôn Dương hỏi Khương Hiểu.
Khương Hiểu: "Con gái chúng tớ có chuyện muốn nói riêng chứ sao."
Tôn Dương nháy mắt nhìn Tần Hành, "Vậy lần sau chúng ta cũng cùng nhau đi đi, tớ cũng có điều muốn cùng cậu nói." [ =))))))))) ]
Tần Hành lạnh lùng nhìn lướt qua.
Tôn Dương: "Thật ra là tớ phát hiện Trương Cần cùng Đào Mạn cuối tuần đi hẹn hò."
Tần Hành: "..."
Tấn thành ở mùa đông này còn giống như tại mùa xuân, tràn đầy yêu thương.
Thanh xuân tuổi trẻ, những cái cảm tình kia nhàn nhạt nhàn nhạt nhưng luôn luôn chân thật sinh động. Thời gian lặng yên trôi đi, trong bất tri bất giác liền muốn đến thi cuối kỳ. Rất nhiều học sinh vì ôn thi nên tham gia tự học buổi tốic. Thẩm Nghi Đình cũng là một trong số đó. Người Thẩm gia ngay từ đầu không tán thành, bọn họ đối Thẩm Nghi Đình bảo hộ quá mạnh, bình thường lúc cô đi đều là cẩn thận từng li từng tí, đây cũng là lí do bà Thẩm nghỉ công tác. Về sau không nhịn được Thẩm Nghi Đình bướng bỉnh, cuối cùng mỗi lúc trời tối đều sẽ để xe đưa đi đón về.
Tự học buổi tối trên lớp, trong phòng học yên tĩnh, chỉ có lật sách tiếng xào xạc. Đêm nay trực ban lão sư là thầy giáo thể dục năm nhất, hắn ngồi tại hàng cuối cùng xem bóng rổ tranh tài.
Lâm Vu đang học, đột nhiên một tờ giấy rơi vào trên mặt bàn cô. Mới đầu cô không có chú ý tới. Lâm Vu ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy trên bàn rất nhiều tờ giấy. Lâm Vu tưởng rằng gửi cho cô, biểu lộ chớp mắt hoảng hốt, chậm rãi mở ra. Một hàng chữ nhảy vào mi mắt của cô —— tớ thích cậu, Tần Hành. Lâm Vu trong lòng không hiểu sao nhảy lên một chút! Sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ lên! Đầu óc của cô chậm rãi lặp lại câu nói này. Chỉ là mấy giây, cô liền suy nghĩ minh bạch rồi nhíu nhíu mày, tiện tay ném tờ giấy cho Tần Hành ở phía sau.
Tần Hành giật khóe miệng một chút, "Cái gì ——" tay vừa muốn đưa tới.
Một cái tay khác hơi mập ςướק đi tờ giấy.
Hách chủ nhiệm ở nơi đó, mở ra xem, con mắt trong nháy mắt liền trừng lớn, tần suấy hô hấp liên tiếp tăng nhanh.
Tần Hành đứng dậy, hô một tiếng, "Hách chủ nhiệm —— "
Lâm Vu xoay đầu lại. Hách chủ nhiệm nhìn Lâm Vu, lại nhìn xem Tần Hành, nhìn nhìn lại tờ giấy trong ray. Ông kìm chế lại tính tình của mình. Hai đứa bé này đều là học sinh khá giỏi, thời gian này không thể vội vàng xao động.
"Lâm Vu, đến phòng làm việc của tôi một chút."
Lâm Vu biểu lộ trầm mấy phần.
Tần Hành an ủi, "Không có chuyện gì đâu."
Hách chủ nhiệm: "Không có việc gì á? Một tí đến cậu đấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc