Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Chương 8

Tác giả: Phúc Bảo

Hà Hoa chột dạ, chỉ ở trong phòng yên lặng dọn đồ ăn lên, cùng Trường Sinh lẳng lặng ngồi bên mâm chờ. Chỉ chốc lát sau bà Tứ từ phòng đi ra, sắc mặt vẫn chưa khá hơn, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ ngồi xuống ghế cầm bát đũa ăn cơm. Bà không nói chuyện, đương nhiên Hà Hoa cũng không dám hé răng nói nửa lời, ngồi ở mép ghế dựa, vừa ăn cơm vừa cẩn thận quan sát sắc mặt bà Tứ.
“Hôm nay Hà Hoa bị bệnh, cháu khiêng cô ấy về.” Trường Sinh đột nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
Hà Hoa liếc mắt lườm Trường Sinh một cái, thầm nghĩ sao người này lại lắm lời thế không biết! Nếu không phải biết rõ Trường Sinh là tên ngốc, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là hắn cố ý nói vòng vo để tố cáo cô ấy chứ.
Bà Tứ đến mi mắt cũng chẳng thèm động đây, giống chẳng chú ý gì cả ừ một tiếng.
Trường Sinh hơi kinh ngạc nhìn bà Tứ một lát, dường như đang chờ bà đáp lời, thấy bà vẫn không có phản ứng gì tiếp, lại nói: “Cháu còn chăm sóc Hà Hoa, lấy chăn đắp cho Hà Hoa, lấy khăn mặt đặt lên trán cho Hà Hoa, còn lấy thuốc thầy Chu cho bôi thuốc cho Hà Hoa nữa đó.”
“Ừ.” Bà Tứ lại ừ một tiếng, làm như hoàn toàn không có tí hứng thú nào với lời nói của Trường Sinh cả.
Hà Hoa trừng mắt lườm Trường Sinh, chỉ hận không thể ở dưới bàn dùng sức đạp vào chân hắn một nhát. Trường Sinh căn bản lại không nhìn cô, chỉ nghiêng đầu nhìn bà Tứ, vẻ mặt hắn rất chờ mong, nhưng dường như bà Tứ lại không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu chăm chú gắp rau ăn cơm.
Trường Sinh đợi một lúc lâu, cúi đầu thất vọng, hơi tức giận nói: “Cháu thương vợ, mỗi lần thương vợ là được một hạt đậu phộng mà. Cháu đắp chăn cho cô ấy, lấy khăn mặt đặt lên trán, còn bôi thuốc nữa, hẳn là phải thưởng cho cháu ba hạt đậu phộng chứ…”
Hà Hoa nghe xong suýt chút nữa cắn gãy đũa, cô nghiêng đầu vẻ mặt không hiểu trừng mắt nhìn Trường Sinh. Chờ tới khi cô hiểu ra, trong lòng tức giận không thôi, thầm nghĩ bản thân mình cảm động cả nửa ngày, hóa ra hắn đối xử với cô như vậy, chỉ vì muốn mấy hạt đậu phộng?!
Chát! Bà Tứ đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.
Hà Hoa bị dọa tới run sợ, cũng quay đầu tức giận với Trường Sinh. Nhưng Trường Sinh vẫn thờ ơ không để ý, cúi đầu xuống tức giận vì bản thân làm tốt mà không được thưởng.
Lúc này Hà Hoa cũng không biết là nên đi tới chỗ bà Tứ nhận lỗi, hay là nên an ủi Trường Sinh, dù sao cũng không ăn nổi bữa cơm này nữa. Xem bà cháu hai người kia chắc hẳn là cũng không ăn nữa, cô do dự chốc lát bèn đứng dậy thu dọn bát đũa.
Đột nhiên, rèm cửa bị vén lên, bà Tứ lại đi vào phòng, đi tới trước mặt Trường Sinh đặt ba hạt đậu phộng lên bàn.
Trường Sinh thấy vậy, nhếch miệng lên, bỏ đậu phộng vào trong lòng bản tay như bảo bối, rồi cẩn thận đếm như người ta đếm tiền.
Bà Tứ nói: “Cháu về phòng trước đi, bà có chuyện muốn nói với vợ cháu.”
“Vâng.” Trường Sinh thấy được thưởng, cũng không hỏi han quan tâm xem vợ mình có phải sẽ bị mắng hay không, mà cầm đậu phộng sung sướng trở về phòng.
Tới đêm, Trường Sinh trải chăn đệm của mình và Hà Hoa xong xuôi liền chui vào túi ngủ, nằm một lúc lâu vẫn không thấy Hà Hoa vào nhà, liền đứng dậy đẩy cửa sổ ngó ra bên ngoài nhìn xem. Thấy đèn trong nhà bếp vẫn còn sáng, hắn nghển cổ nhìn một lát, lại hạ cửa sổ xuống, đi giày vào, chạy tới bếp tìm người.
Lúc này Hà Hoa đang quỳ trên mặt đất tủi thân lau bệ bếp. Cô vừa mới nghĩ không có chuyện gì thì bất ngờ bà Tứ tới và bị bà răn dạy một hồi. Cuối cùng bà còn chỉ vào cô nói nếu rảnh rỗi không có việc gì mà chạy đi tranh chấp với người trong thôn, thì chi bằng dọn dẹp sạch sẽ bếp một lần đi, sáng sớm ngày mai bà muốn thấy bếp không có một chút bụi bẩn nào.
Nếu nói trước khi bị phạt thì Hà Hoa còn hơi chột dạ, giờ bị phạt bị mắng như thế, lại chỉ cảm thấy tủi thân. Đúng thế, hôm nay cô đúng là có hơi xúc động, nhưng đâu phải cô cố ý gây sự, rõ ràng là cô đã bị nhục mạ, sao còn không cho cô tự minh oan cho mình! Động thủ đánh nhau với người ta là sai, nhưng cũng phải làm rõ nguyên do chứ, cùng lắm thì mắng cô mấy câu là được rồi, sao lại phạt cô thế này. Hà Hoa khịt khịt mũi, trong lòng trăm ngàn lần không phục.
Đúng lúc này, Trường Sinh thò tay vén rèm nhìn vào trong bếp, thấy Hà Hoa quỳ rạp trên mặt đất lau chùi, vội vàng nói : “Khuya rồi, nên đi ngủ.”
Trong lòng Hà Hoa còn đang tức giận tủi thân, giương mắt thấy Trường Sinh, lại nghĩ tới hắn đối tốt với cô hoàn toàn là vì chuyện trao đổi đậu phộng, tức giận cuồn cuộn trào lên không có chỗ phát, trừng mắt lườm hắn một cái, tức giận nói: “Biến đi chỗ khác chơi!”
Trường Sinh bị nghẹn lời, nghĩ ngợi, cũng không biết bản thân mình làm sai cái gì, đứng ở cửa không nhúc nhích, mờ mịt hỏi: “Sao cô lại tức giận?”
Hà Hoa lấy khăn lau một cái vung, ngẩng đầu quát: “Mắt huynh để đâu mà thấy ta tức giận hả?! Ta có nói ta tức giận bao giờ?! Huynh chính là tên ngốc! Huynh thì biết cái gì mà bảo tức giận?! Trở về phòng của mình mà ngủ đi! Cẩn thân ta đánh huynh!”
Trường Sinh mấp máy miệng, nhíu chặt mày, tức giận xoay người rời đi.
Hà Hoa tức giận ném khăn lau vào trong chậu nước, nhưng lại bị nước bẩn bắn tung tóe lên mặt, càng khiến cho cô tủi thân hơn, dứt khoát đẩy chậu nước sang một bên, ngồi xuống bên cạnh hai bó củi. Ngồi chưa lâu, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Trường Sinh đi vòng trở lại, vẫn là cái cánh tay trần thò vào vén rèm cửa ra trước, dường như đầy một bụng tức giận quay trở lại, vừa bước vào cửa liền quay sang lớn tiếng nói với Hà Hoa: “Ta không có làm sai chuyện gì, cũng không có gây rắc rối, cô bệnh ta còn quan tâm cô, sao cô lại quát mắng ta?”
Hà Hoa cũng gào lên bật lại: “Ai cần ngươi quan tâm! Không phải ngươi được đậu phộng hay sao? Còn chạy tới nhìn ta làm gì! Ta cũng không có đậu phộng cho ngươi!”
Trường Sinh hơi sửng sốt: “Ta không phải muốn xin cô đậu phộng mà, ta tới gọi cô đi về ngủ.”
Hà Hoa lắc đầu: “Ta đây không muốn ngủ, không cần ngươi lo.”
Trường Sinh nói: “Nhưng mà cô mới khỏi bệnh, không ngủ thì sẽ lại bị bệnh nữa.”
Hà Hoa hừ mũi: “Như vậy không phải huynh càng có cơ hội thương vợ hơn, lại được thưởng đậu phộng à? Không phải như thế huynh càng hài lòng hơn sao?” Nói xong lại liếc hắn chất vấn tiếp: “Huynh nói đi, có phải chính huynh là người nói chuyện tên Phùng thọt kia ra với bà nội để đổi đậu phộng đúng không?”
Trường Sinh nói ngay: “Không phải, không hề nói, ta không có nói.”
Hà Hoa bĩu môi bảo: “Ta không thèm tin, huynh giúp ta đánh tên khốn khiếp kia, lại ngày nào cũng đưa đón ta lên núi xuống núi, còn không phải vì để đổi đậu phộng hay sao?”
Trường Sinh xua tay: “Không phải, tên đó là kẻ xấu, nó bắt nạt cô, không phải vì đậu phộng.”
Hà Hoa biết Trường Sinh ngốc nghếch ngây thơ sẽ không biết nói dối. Nhưng vừa nổi cơn giận dỗi nên không muốn dễ dàng tin hắn như thường ngày, xòe tay ra nói : “Được thôi, huynh đem ba hạt đậu phộng mới của huynh cho ta, ta sẽ tin huynh.”
Trường Sinh chớp mắt cúi đầu xuống, vẻ mặt không tình nguyện.
Hà Hoa thu tay lại, tức giận nói: “Không cho thì đúng là bị ta nói trúng rồi, đừng ở chỗ này khiến ta chướng mắt, mau tránh ra chỗ khác đi!”
Trường Sinh bị bắt nạt dường như quay đầu đi thật, Hà Hoa thầm mắng nhỏ tên ngốc, bưng chậu nước đi lau dọn, vừa mới vắt miếng giẻ lau xong, liền thấy Trường Sinh lại đi vào trong bếp, xòe tay ra trước mặt cô.
Hà Hoa nhìn ba hạt đậu phộng trong tay hắn, lại nhìn vẻ mặt một mực tủi thân ấm ức của hắn liền mềm lòng, nhưng cũng cố ý trêu hắn, cầm lấy đậu phộng, giả bộ ném vào trong bếp.
“Á…á..” Trường Sinh nhìn chằm chằm vào bếp cuống tới nỗi hét lên, đau lòng giống như bị cắt thịt trên người ra vậy, muốn nhảy vào tìm, nhưng sợ Hà Hoa tức giận, hai tay không ngường chà lau vào quần.
Hà Hoa buồn cười, chỉ nói: “Xem ra cũng có chút tiền đồ đó.” Nói xong đem tất cả đậu phộng trong tay đưa lại cho Trường Sinh : “Cho huynh, ai thèm mấy hạt đậu cỏn con này.”
Trường Sinh vội vàng nhận lấy, để ở trong lòng bàn tay đếm đếm, một hạt, hai hạt , ba hạt, đủ rồi.
Hà Hoa nói: “Được rồi, đậu phộng cũng cho huynh rồi, nửa đêm còn chạy tới đây làm chi, tự chuốc lấy phiền phức, mau trở về phòng ngủ đi.”
Trường Sinh bảo: “Cô cũng ngủ.”
Hà Hoa bĩu môi một cái: “Bây giờ ta không thể ngủ. Nhìn thấy chưa, bà nội bảo ta phải dọn dẹp bếp.”
Trường Sinh nghĩ ngợi, làm như đã hiểu rồi, kéo dài tiếng nói: “Ừ…Cô gặp rắc rối rồi.”
Hà Hoa nói: “Còn lâu mới…” Còn chưa kịp đợi cô nói xong, Trường Sinh đã xoay người đi rồi. Ra tới cửa còn ấm ức than thở : “Tự mình gây rắc rối rồi còn mắng ta…”
Hà Hoa giận dỗi lại mắng thêm mấy tiếng tên ngốc, chỉ hối hận khi nãy mềm lòng không nghiền nát mấy hạt đậu phộng kia cho hắn đau lòng ૮ɦếƭ thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc