Chàng Ngốc Bám Người - Chương 17

Tác giả: Bụt Tiên

Đợi Phùng Nhạc tắm xong cũng đã đến giờ dùng bửa tối.
Thấy Phùng Nhạc cuối cùng chịu đi ra, Du Linh nhìn da cả người anh đỏ ửng cả lên thì thở dài. Cô thật sự không ngờ vì câu nói giỡn của cô mà Phùng Nhạc thật sự tắm đến sạch sẽ đến mức cô ngồi chờ muốn ngủ gục luôn. Nghĩ sao mà anh lại tắm đến gần 1 tiếng đồng hồ vậy trời. Ngồi bên ngoài chờ đợi khiến cô nghĩ Phùng Nhạc thật sự muốn lột một lớp da rồi mới chịu đi ra hay sao đó.
"Linh Linh, em ngửi xem anh còn hôi hay không vậy?"
Phùng Nhạc ngây thơ tiến sát lại gần cô như muốn nói cô mà còn chê hôi thì cậu sẽ quay vào tắm tiếp.
"Hết rồi hết rồi." Du Linh hoảng sợ lôi kéo anh tránh xa phòng tắm.
"Thơm không?"
"Thơm, rất thơm."
Du Linh nhìn gương mặt cuối cùng cũng thỏa mãn của Phùng Nhạc thì yên tâm. Trời ơi! Cô sau này thật sự không dám nói đùa với anh nữa nha. Nếu như lúc nào cô tức giận mắn anh \'đi ૮ɦếƭ đi\', đến lúc đó nếu anh tự sát thật thì...... Ôi! Cô không dám nghĩ nữa. Tốt nhất sau này cẩn trọng với anh một tí mới được.
--- ---------
Đến khi hai người xuống tới phòng ăn thì mọi người đã có mặt ở đó.
Phùng đại lão gia thấy cháu trai cuối cùng cũng bình thường trở lại thì tâm trạng căng thẳng của ông cuối cùng cũng thả lỏng.
Du Linh nắm tay Phùng Nhạc đi đến bàn ăn, cô ngồi xuống nhưng lại không cho Phùng Nhạc ngồi. Liếc nhìn anh ra hiệu.
Phùng Nhạc bĩu môi nhưng lại không dám chống cự. Anh buông tay Du Linh ra, đi đến trước mặt Phùng đại lão gia.
"Xin lỗi ông nội! Cháu sai rồi, cháu không nên trẻ con như vậy rồi để ông lo lắng." Nói lớn một hơi rồi anh cúi đầu 90° xuống trước mặt ông nội mình.
Một màn này khiến Phùng đại lão gia cực kì cảm động. Vốn cưng chiều cháu từ nhỏ, lúc anh làm sai ông cũng không nỡ trách phạt nên trong nhà này Phùng Nhạc luôn không phải xin lỗi ai. Bây giờ nhờ có cô gái kia mà cháu trai ông đã biết mình làm gì sai và cũng biết nói xin lỗi ông già này rồi. Bây giờ cho dù ông có ૮ɦếƭ cũng mãn nguyện rồi.
"Ngoan lắm, ngoan lắm. Không cò gì là được rồi. Mau về chỗ ngồi rồi dùng cơm đi."
Nhưng Phùng Nhạc không có theo lời ông mà đi về chỗ ngồi. Anh đứng thẳng người nhìn mọi người xung quanh phòng ăn rồi một lần nữa lớn tiếng nói. "Xin lỗi mọi người vì đã làm mọi người lo lắng." Nói xong anh cũng không để ý mấy ngưòi kìa mà chạy về phía Du Linh.
"Anh đã xin lỗi mọi người rồi ." Phùng Nhạc giống như một đứa trẻ tranh công khoe với người thân của mình như muốn được khen ngợi.
Du Linh cũng không keo kiệt mà kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh. Vỗ mặt anh cười nói. "Anh làm tốt lắm. Bây giờ thì ăn cơm đi, có phải đã rất đói rồi không."
"Ừm." Phùng Nhạc ngoan ngoãn ăn hết tất cả đồ ăn mà Du Linh gắp cho hắn. Đúng vậy, một ngày rồi hắn chưa ăn gì cả, thật là đói nga.
"Ăn từ từ thôi." Du Linh thấy dáng vẻ ăn hấp tấp của anh thì mỉm cười. Người này thật là.....
Vân Hằng ngồi đối diện thấy anh họ mình đã trở lại bình thường nên cũng yên tâm. Cô liền trở về như lúc trước liếc nhìn Phùng Nhạc gét bỏ nói. "Quỷ ૮ɦếƭ đói."
Phùng Nhạc đang ăn ngon thì nghe Vân Hằng mắn liền ngẩn đầu lên, miệng còn dính vài hột cơm hỏi."Em ấy nói ai vậy."
"Nói anh đó. Quỷ tham ăn." Vân Hằng vốn hoạt bát nhanh miệng nhanh mồm, liền cải tay đôi với Phùng Nhạc.
Du Linh ngồi ở một bên vừa giúp Phùng Nhạc gắp đồ ăn vừa lau mấy hột cơm dính bên miệng anh xuống. Mỉm cười nhìn hai anh em họ này đâu khẩu.
"Hừ. Anh mới không thèm nói với em. Linh Linh, em đừng để ý đến con bé đáng gét đó nha." Nói với Du Linh rồi anh quay về phái Phùng đại lão gia."Ông nội, ông đuổi con bé kia về đi, cháu không thích thấy nó. Vẫn là Tiểu Họa ít nói dễ thương hơn nhiều."
"Anh....." Vân Hằng tức giận trợn trừng mắt nhìn Phùng Nhạc.
"Xấu xí." Phùng nhạc không thèm để ý đến Vân Hằng nữa. Anh nắm lấy tay Du Linh rồi tiếp tục ăn. Trong lòng thầm nói \'vẫn là Linh Linh của anh đáng yêu nhất\'.
Bửa cơm trôi qua rất mau, mọi người vốn cũng đã mệt nên Du Linh cũng không biết làm gì liền nói với Phùng đại lão gia mình dẫn Phùng Nhạc về phòng nghĩ ngơi trước.
--- -------
Trăng cũng đã lên cao, Du Linh nhìn người nằm bên cạnh mình ngủ ngon đến khóe miệng cũng nhếch lên. Vuốt khuôn mặt tuấn tú khiến cô yêu thích không thôi kia, cô cuối đầu xuống hôn lên môi anh một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Phùng Nhạc, em không biết mình nên làm gì với anh bây giờ. Từng ngày trôi qua tình cảm ban đầu chỉ là thương hại mà bây giờ lại trở thành tình yêu ngày một to lớn rồi. Ngày ngày nhìn anh bám theo em, ỷ lại em, tất cả đều khiến em cảm động. Tuy có hơi mệt mỏi nhưng em lại vui vẻ chấp nhận. Vui vẻ dung túng tên không biết ngừng là anh. Phùng Nhạc, em đang chờ, chờ anh dần học được trở thành, tuy không cần phải tài giỏi gì nhưng em vẫn mong anh có thể lớn lên hiểu được sự bao dung của em đối với anh là vì yêu nên mới sinh ra. Còn bây giờ em sẽ không nói với anh ba chữ kia. Lời hứa lấy anh em sẽ không quên, đến lúc đó không phải em cưới anh mà là em gả cho anh, gả cho Phùng Nhạc mà em yêu. Có được không.
Không biết có phải vì rút kinh nghiệm lần trước hay không mà Phùng Nhạc không hề đòi kết hôn với cô nữa. Bù vào đó anh ngày càng bám cô hơn, so với keo con voi còn dính hơn.
Du Linh ngồi trong phòng làm việc nhìn Phùng Hạo chơi một mình ở trên ghế sofa đã ngủ từ lúc nào. Cô cầm điện thoại di động lên tìm kiếm một số mà gần như đã lâu rồi không có gọi.
Tiếng tút tút chờ đợi vang lên không lâu liền có người bên kia bắt máy.
"Mẹ!" gọi một tiếng, nghe giọng của người ở đầu dây bên kia, ánh mắt Du Linh trở nên dịu dàng hơn.
"Tuần sau con sẽ về nhà. Mẹ nói với ba một tiếng."
"... ...."
"Dạ. Mọi chuyện vẫn ổn. Mọi người ở nhà có khỏe không ạ?"
"... ...."
"Vâng. Lần này con sẽ dẫn bạn theo."
--- ------ ------
Thời gian 1 tuần trôi qua rất nhanh. Việc đi về nhà chính của Du gia, Du Linh không có nói cho Phùng Nhạc biết. Cô chỉ nói với Phùng đại lão gia và Phùng Hạo, công việc ở Du thị thì đã giao lại cho Sơ Liên quản lý, nếu có việc gì quan trọng thì mới liên lạc cho cô.
Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất tốt, thời gian đi từ trong thành phố đến nhà chính Du gia phải mất 2 tiếng đi xe. Sáng sớm cô đã kêu gọi Phùng Nhạc dậy soạn đồ đi. Người nào đó vì không biết chuyện gì xảy ra nên lật đật ngồi dậy đi theo Du Linh.
"Mình đi đâu vậy Linh Linh?" 7h sáng Phùng Nhạc còn ngái ngủ lề mề đi theo sau Du Linh xuống dưới nhà.
Du Linh quay đầu nhìn cặp mắt đang hiếp lại vì buồn ngủ của anh thì mắc cười. Nhưng lại thấy bàn tay anh xách 2 vali đồ cỡ nhỏ rất chặt. Đây chính là đồ của 2 người, cảm giác có một bốc giác của riếng mình khiến Du Linh rất hưởng thụ.
"Chúng ta là đang đi về nhà của em."
"Vậy thì tại sao lại xách nhiều đồ như vậy?" Phùng Nhạc khó hiểu. Về nhà của 2 người thì xách chi nhiều đồ vậy. Không phải ở nhà đã có đầy đủ rồi hay sao?
"Không phải. Nhà đây là nhà của em, ở đó có ba, mẹ và cả em trai của em nữa. Bây giờ em dẫn anh đến gặp họ có chịu không?"
"A...." Phùng Nhạc trợn tròn mắt nhìn cô. Cặp mắt đang mơ màn cũng thanh tĩnh. Tay xách 2 vali bước nhanh đi theo cô. "Thật sao Linh Linh? Em thật sự dẫn anh đến đó ư? Nhưng..... Anh còn chưa mua quà, chưa chuẩn bị gì cả. Làm sao bây giờ?"
"Không cần đâu." Du Linh thấy bộ dáng sốt sắn của anh thì mỉm cười.
Hai người đi từ từ xuống đại sảnh, lúc này dưới đại sảnh Phùng đại lão gia và Phùng Hạo đã ngồi chờ sẵn. Một người ngồi độc báo tài chính-kinh tế, một người ngồi xem thời sự buổi sáng.
"Tiểu Nhạc đến đây." Phùng Hạo giờ này chưa đi làm, thấy Phùng Nhạc tay xách hai vali nhỏ đi xuống thì liền gọi anh lại.
Đến khi hai người Du Linh và Phùng Nhạc đi đến thì ông liền chỉ đống đồ trên bàn nói. "Lần đầu tiên ra mắt nhà gái thì không nên đi tay không. Đây là đồ ta chuẩn bị cho cha mẹ của Tiểu Du, con đem mấy cái này đi đi."
"Dạ cha." Phùng Nhạc vui vẻ cảm ơn ông.
Du Linh cũng không từ chối, mua thì cũng đã mua nên hai người ngồi ăn sáng cùng ông nội và cha của Phùng Nhạc xong liền xuất phát.
Đoạn đường dù sao cũng không xa nên Du Linh liền tự thân mình lái xe. Trên xe chỉ có cô cùng Phùng Nhạc, vốn đây luôn là đoạn đường mà cô thường đi trở về Du gia luôn chỉ có một mình, nhưng bây giờ bên cạnh cô đã có anh, người này bắt đầu từ bây giờ sẽ cũng cô đi tất cả đoạn đường trong cuộc đời này.
Phùng Nhạc ngồi bên ghế phụ cũng rất háo hức. Đây là lần đầu tiên Linh Linh dẫn hắn về nhà thật sự của cô.
"Linh Linh."
"Hả?" Du Linh đang lái xe thì nghe anh gọi nên liền theo phản xạ trả lời.
"... ...." Im lặng, hoàn toàn im lặng. Phùng Nhạc đang hồi hộp nên không biết nói gì.
15 phút sau.
"Linh Linh." Phùng Nhạc quay đầu nhìn cô.
"Sao...?"
"... ......." Tiếp tục im lặng.
Du Linh thấy anh không trả lời thì khó hiểu nhưng cũng không để ý cho lắm nên tiếp tục lái xe về phía trước. Đây là đường chính để chạy từ trong thành phố ra ngoại thành. Hôm nay lại là cuối tuần nên xe trên đường hơi nhiều, chắc có lẻ một số gia đình đi đau đó chơi.
Lại thêm nửa tiếng sau.
"Linh~Linh~~~" Phùng Nhạc buồn chán tiếp tục quay đầu gọi cô mong cô để ý đến mình.
"Anh làm sao thế?" Du Linh thật sự không chịu được nửa liền quay đầu qua nhìn Phùng Nhạc một cái. Người này thiệt là, từ nảy giờ cứ gọi cô hoài mà lại không chịu nói gì. Rốt cuộc muốn gì đây.
Phùng Nhạc thấy Du Linh cuối cùng chịu quay đầu nhìn mình thì tinh thần lập tức được nâng cao.
"Chừng nào mới tới vậy. Thật buồn chán nha. Linh Linh cũng không chịu để ý đến anh."
"Chắc khoảng 1 tiếng nửa chúng ta sẽ tới. Nếu buồn thì anh nhắm mắt ngủ một tí đi. Tới nơi em sẽ gọi dậy, không phải hồi sáng thiếu ngủ nên ngáp ngắn ngáp dài hay sao. Em bây giờ phải chú ý lái xe nên không nói chuyện tiếp với anh nữa. Ngủ một tí đi." Du Linh biết đây là lần đầu tiên anh đi xa như vậy. Nhưng biết làm sao đây, biết anh sẽ buồn chán thì sáng sớm cô đã cho lái xe đi theo rồi. Như vậy cô mới có thể nói chuyện để ý đến anh được.
"Không. Anh nhìn em lái xe, không có buồn ngủ."
--- ------ -------
Nhà của Du Linh nằm ở phía Đông ngoại thành. Nơi đây luôn là những khu đất vàng rất đắt đỏ mà chỉ có các gia đình giàu có mới dám ở. Khí hậu trong lành, điều kiện sinh thái tự nhiên, an ninh cũng rất tốt. Du gia có một căn biệt thự rất rộng lớn ở đây.
Khi Du Linh và Phùng Nhạc chạy đến nơi thì cũng đã 11h trưa. Chạy dọc đường Phùng Nhạc luôn lo lắng ngồi không yên mà cứ xoay tới xoay lui khiến Du Linh muốn phát hỏa luôn. Cô biết anh lo lắng điều gì nên dùng một tay để lái xe còn tay kia thì giơ qua nắm lấy tay anh.
"Đừng lo lắng. Cha mẹ em rất dễ, họ nhất định sẽ thích anh mà."
"Thật sao?" Phùng Nhạc dùng hai tay bao bộc lấy tay cô. Đúng vậy, anh lo sợ cha mẹ của Linh Linh sẽ không thích mình, sẽ không cho Linh Linh ở với anh nữa. Nếu thật sự như vậy thì anh nên làm sao bây giờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc