Chàng Ngốc Bám Người - Chương 02

Tác giả: Bụt Tiên

Tiến vào bên trong biệt thự cô liền nhìn thấy một lão nhân gia trên dưới 80 nhưng vẫn khỏe khoắn đứng nói chuyện với một số nhân vật cấp cao trong giới chính trị.
- " Chào Phùng đại lão gia."
Người kia nghe thấy một cô gái chào mình thì quay qua nhưng lại khiến ông kinh ngạc là tại sao đứa cháu trai của ông lại ở đây. Hình như là đi theo cô gái kia. Nhìn vẻ cuối mặt mím môi đầy ủy khuất của cậu thì ông càng kinh ngạc hơn. Phải nói trong Phùng gia này ngay cả ông còn phải nhường đứa cháu này 3 phần nên tính cách trẻ con càng trở nên phách lối ngang bướng. Vậy mà bây giờ ông lại thấy vẻ oan ức đầy ủy khuất của cậu đi theo cô gái kia thì liền nhìn cô gái trước mặt thêm mấy phần suy tư.
- " Cô đây là......?"
Du Linh thấy ông hỏi mình liền kính trọng đáp.
- " Dạ cháu là Du Linh con gái của Du Hải. Theo lời cha, cháu đến đây chúc ông thọ như đông hải, tỉ phúc tề khang."
- " Ừm . Haha ta không ngờ Du Hải lại có đứa con gái lớn thế này. Không chỉ xinh đẹp tài giỏi mà còn ăn nói khéo léo như vậy. Vậy cháu cứ tự nhiên xem như trong nhà mình là được rồi"
Ông nói với cô xong liền nhìn ra phía sau cô người đang đứng cúi đầu.
- " Tiểu Nhạc. Còn không mau lại đây. Cháu đi đâu từ nảy giờ mà ta không thấy vậy?"
Giọng nói đầy cưng chiều khiến mọi người xung quanh bất giác quay lại nhìn. Thì ra lời đồn nói Phùng đại lão gia cưng chiều thương yêu đứa cháu trai duy nhất là thật. Chỉ cần nghe giọng kia thôi thì mọi người liền biết người con trai gọi là Tiểu Nhạc kia là ai.
Phùng Nhạc từ đầu bước vào đây cậu luôn cuối mặt theo Du Linh. Cậu không thích chỗ đông người nhưng lại sợ cô bỏ đi mất nên p hải cố nhẫn nại đi theo. Ngay cả lúc đứng trước mặt ông nội cậu cũng không biết. Chỉ khi nghe giọng nói quen thuộc kia cậu mới bất giác ngẩn đầu lên nhìn người phía trước. Đôi mắt ngân ngấn lệ bên má đỏ chét đều hiện lên hết.
- " Cháu làm sao vậy?"
Phùng đại lão gia thấy dáng vẻ của cháu trai thì quản hồn chạy lại trước mặt cậu ân cần hỏi thắm. Nhìn bên má cháu trai hơi xưng khiến ông vừa đau lòng vừa tức giận. Ai dám trong Du gia đánh cháu trai của ông. Nếu để ông biết được nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ tên kia.
Du Linh nhìn hết biểu hiện của Phùng đại lão gia thì trong lòng thầm nói thôi rồi. Nhưng cô là người dám làm dám chịu nên vừa tính mở miệng nhận tội thì một giọng nói mang âm mủi vì khóc lên tiếng.
- " Là cháu tự ngã ạ ."
Nói với ông xong Phùng Nhạc liền nhìn thẳng cô ánh mắt long lanh đợi chờ như muốn được cô khen. Tuy cậu ngốc nhưng nếu nói cô đánh cậu thì nhất định ông nội sẽ tức giận với cô nên cậu không nói. Vì vậy cô ấy có thấy mình ngoan không ta???
Lời nói kia như một cú đánh vào tim Du Linh. Đây là gì? Hắn đang giúp đỡ mình ư? Mình đánh hắn còn hung dữ với hắn như vậy sao hắn không nói với Phùng đại lão gia? Đã vậy còn viện cớ nói mình tự ngã nữa chứ. Nhìn đến cặp mắt đang mong chờ nhìn mình thì cô liền nhìn lại. Đối mắt hắn nhẹ mỉm cười.
Phùng Nhạc mặc kệ ông nội mình bên cạnh mà vẫn nhìn cô chờ được khen. Khi thấy Du Linh mỉm cười với mình thì vui vẻ chạy lại bên cô. Cậu biết cô sẽ không giận cậu nửa mà hihi.
- " Cậu đó. Làm ơn đừng có giống con nít như vậy dùm cái."
Nhìn tên tiểu tử kia có thể gạt ông nội hắn qua một bên mà chạy lại đây thì cô thầm thở dài. Không biết Phùng đại lão gia sẽ nghĩ như thế nào đây. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt cún con kia thì cô không thể nào đuổi hắn đi được vì vậy liền nhàn nhạt gõ nhẹ đầu hắn mắn.
Phùng đại lão gia tất cả đều xem vào mắt. Nhìn đứa cháu bướng bỉnh đến lời ông cũng không nghe mà bây giờ lại ngoan ngoãn trước mặt cô gái kia như vậy. Ông thật sự không biết trong lòng mình có cảm giác gì nửa. Nhưng nhìn trong mắt cô gái không có dối trá hay tính kế gì thì ông cũng không biểu hiện gì ra mặt nhưng đối với đứa cháu ngây thơ thì ông vẫn phải luôn đề phòng những người bên cạnh hắn. Tránh cho tên tiểu tử ngốc kia bị tổn thương.
÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷
Thời gian trôi qua rất nhanh. Mới đó đã gần xế chiều. Tất cả quan khách cũng lần lần về bớt. Bây giờ cô cũng muốn đi về. Một ngày này đã quá mệt mỏi. Không những vậy cô còn phải bồi bạn bên tiểu tử ngốc kia thật sự là quá hao tổn trí lực mà.
Nhìn Phùng đại lão gia đang ngồi phía đối diện cô liền đi qua phía ông chào tạm biệt.
Nhưng cô muốn về nhưng còn người nào đó thì hình như không muốn vậy. Luôn túc trực sau lưng cô nên nghe cô muốn đi về liền nháo lên.
- " Không được, không muốn. Linh Linh phải ở lại đây với Tiểu Nhạc. Không cho đi."
Yên lành không bao lâu tính cách đại thiếu gia của hắn lại trở chứng. Một hai nắm lấy tay cô ôm chặt lấy chỉ thiếu nước là ôm luôn chân cô thôi.
Hắn không muốn. Ở bên cô hắn rất vui. Cô chỉ hắn cái này cái kia hắn luôn luôn làm theo mà. Cô còn nói tên mình cho hắn. Không phải hai người đã rất vui vẻ vì hắn nghe lời hay sao. Sao bây giờ cô lại muốn đi rồi. Hắn không cho . Không cho. Nghĩ đến không được nói chuyện với cô nửa nước mắt liền trào ra đảo quanh khóe mắt một vòng rồi rớt xuống. Nhất quyết không cho cô đi.
Nhìn Phùng Nhạc trở chứng Du Linh liền nhíu mày nhưng ngại Phùng đại lão gia ở đây nên cô không thể làm căng quá mức mà chỉ nhìn hắn chằm chằm nói.
- " Trời đã tối tôi còn phải đi về nhà nửa. Anh không cho tôi đi vậy tối nay tôi phải ngủ đâu đây. Ngoan thả tay ra nào. Khi nào rảnh tôi sẽ lại đến thăm anh được không.?"
- " Không. Linh Linh có thể ngủ ở phòng Tiểu Nhạc. Không cho Linh Linh đi. Không cho Linh Linh đi huhu..... Linh Linh gạt người... Hức.... Linh Linh đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nửa huhu....."
Hắn biết. Cô nói vậy chỉ gạt hắn thui. Nếu cô đi thì hắn sẽ không bao giờ có thể gặp cô nửa.
Du Linh thật sự không tin được. Tên này mà ngốc ư? Cô thật sự tính nói an ủi hắn thui. Cô còn công chuyện nhiều việc hơi nào mà đến đây bồi hắn. Cứ tưởng gạt hắn đi không ngờ lại bị hắn đoán trúng thật là......
Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phùng đại lão gia bên cạnh mong ông có thể kéo tên này ra giúp cô được không.
Phùng đại lão gia không hổ là người từng trải. Chỉ nhìn ánh mắt của cô liền biết được. Nhìn đứa cháu trai đang khóc bù lu bù loa mà ông nhức đầu. Ông không thể vì cháu trai mà làm phiền con gái nhà người ta được. Vì thế liền kêu người bên cạnh đi đến kéo Phùng Nhạc ra khỏi người cô.
- " Tiểu Nhạc ngoan nào. Mau buông Du tiểu thư ra. Cô ấy còn phải đi về nhà mình. Nếu không ông kêu cô ấy ngày mai đến chơi với cháu được không."
- " A... Cháu....."
Du Linh nghe ông nói thì hết hồn. Cô nào có rảnh đâu mà đến chơi với hắn. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt đang nháy nháy với mình của Phùng đại lão gia thì cô liền nuốt những lời muốn nói vào trong. Hùa theo ông.
- " Ừ Ừ. Cậu cho tôi về thì ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu chịu không."
Nhìn ông nội rồi nhìn cô. Phùng Nhạc khó khăn gật đầu. Luyến tiếc buông cô ra nhưng tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Nước mắt đã ngừng nhảy nhưng khóe mắt còn lưu lại.
- " Được. Ngoan lắm. Vậy cậu tiễn tôi ra ngoài rồi buông tay ra được không?"
Lấy tay lau lau khóe mắt cho hắn. Cô cũng không hề phát hiện chỉ trong một ngày mà cô lại có nhiều hành động thân mật như vậy đối với một người mới quen. Nhưng chắc có lẽ do Phùng Nhạc quá ngây thơ giống đứa trẻ khiến cô không hề đề phòng nên mới thân cận với cậu như vậy. Nhìn bàn tay hai người giao nhau ở một chỗ mà trong lòng cô xao động.
Lại nhìn Phùng đại lão gia đang bất đắc dĩ nhìn cô thì cô liền gật đầu chào một tiếng rồi nắm tên kia cùng đi ra ngoài.
- " Được rồi mau buông tay đi."
- " ... ....."
- " Anh còn không thả tay ra thì ngày mai tôi sẽ không đến đâu đó."
Lúc này người nào đó giả điếc liền vội vàng thả tay cô ra. Đôi mắt vẫn còn đỏ vì lúc nảy khóc bây giờ lại có nước đảo quanh. Nhìn cô chằm chằm.
Hê... Nhẹ vỗ đầu hắn cô nhàn nhạt nói.
- " Đừng khóc. Ngày mai tôi sẽ đến."
- " Alô?...."
- "... ......"
-" Được. Tôi sẽ đến ngay."
÷÷÷÷÷÷÷÷==÷==÷==÷÷=÷
Hôm nay Du Linh cô phải tăng ca đến 10h mấy mới về tới nhà. Vừa tắm xong liền nhận được một cuộc điện thoại. Cô lại không ngờ người của Phùng gia lại liên lạc với mình vào lúc này. Nhưng khi nghe được nội dung của người bên kia liền khiến cô hết hồn. Không phải chứ? Tên kia thật sự là chờ cô tới hả? Bây giờ nghe người bên kai nói cô mới nhớ ra. Vì thế liền một mình một người lái xe chạy đến biệt thự của Phùng gia.
... .....
-" Du tiểu thư . Cô cuối cùng cũng tới rồi."
Giọng nói của Lâm quản gia nghe như trút được gánh nặng. Lật đật dẫn cô đi vào trong.
Nhưng Du Linh lại không nghe ra. Cô từ từ tiến vào trong lòng thầm nói có cần quan trọng như vậy không. Nếu không phải nể mặt Phùng gia thì nếu ai kêu cô giờ này đi ra ngoài thì cô còn chưa chửi người đó thì cô không phải mang họ Du. Nhưng khi thấy người con trai hoạt bát đáng yêu mới hôm kia mà bây giờ lại ngồi thẫn thờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má cùng với đôi mắt đỏ chét sưng vù kia khiến một người lạnh nhạt như Du Linh cũng phải hoảng sợ.
- " Linh Linh.....Linh Linh.....huhu Linh Linh. Cuối cùng cô cũng đến huhu. Tiểu Nhạc thật sự chờ cô thật lâu nha... Hức..... Cứ tưởng Linh Linh sẽ không trở lại nửa. Linh Linh đừng đi nửa được không. Tiểu Nhạc thật sự rất nhớ cô huhu....."
Một hàng câu nói không hoàn thiện vang khắp căng phòng rộng lớn. Phùng Nhạc đã thấy cô. Hắn đã thấy cô ngay từ khi cô vừa cùng Lâm quản gia nói chuyện. Bây giờ hắn mới khóc nấc lên. Vừa khóc vừa bậc dậy chạy về phía cô nhưng do ngồi quá lâu trong một tư thế nên khi đứng dậy liền khiến cả người tê rần không thể di chuyển được vì vậy liền lảo đão muốn ngã nhưng người nào đó đã nhanh tay bắt được hắn.
- " Cậu đó. Sao lại biến thành bộ dạng này rồi?"
Du Linh cảm nhận được người nào đó ôm mình cực kỳ chặt thì hơi khó chịu muốn đẩy Phùng Nhạc ra nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.Nghe giọng nói không mạch lạc vì tiếng khóc của cậu mà cô người rất ít khi đau lòng lại cảm thấy tim mình như đang nhói lên. Đây là gì?
- " Du tiểu thư. Cô xem. Thiếu gia đã chờ cô từ sáng đến giờ ai khuyên cũng không chịu nghe ngay cả cơm cũng không chịu ăn. Cô có thể nói cậu ấy được không."
Lâm quản gia luôn là người sáng suốt. Ông thấy thiếu gia ôm cô gái kia như vậy liền thuyết phục cô đi khuyên Phùng Nhạc.
- " Cái gì? Ngay đến cơm cũng không chịu ăn?"
Đẩy người nào đó đang rúc trong lòng cô ra. Du Linh cô là người sống rất có quy tắc nên sức khỏe luôn là vấn đề quan trọng nhất. Vì vậy khi nghe Phùng Nhạc không chịu ăn cơm thì cô cực kỳ tức giận. Nhìn đôi mắt đang sưng vù gần ngay trước mắt mình cô lạnh lùng nói.
- " Cậu đây là có ý gì? Chỉ vì tôi không đến mà cậu tính tuyệt thực ư? Phùng đại thiếu gia cậu cũng không còn nhỏ nửa sao lại khiến người khác phải lo lắng như vậy hả?"
Cô lại quên rằng anh tuy lớn xác nhưng tâm trí chỉ là một đứa trẻ thôi.
Phùng Nhạc bị cô đẩy ra liền đã khó chịu . Bây giờ lại bị cô quát mắng càng uất ức buồn tủi hơn. Hắn đã chờ cô thật lâu vậy mà bây giờ cô còn la hắn. Linh Linh thật đáng gét.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn người nào đó bị mắng một trận. Rồi nhìn người nào đó lại khóc tức tửi chạy lên lầu sau đó là " RẦM" tiếng cửa phòng bị đóng lại một cách mạnh tay khiến mọi người bên dưới giật mình.
Đây là gì a? Tên nhóc này dám làm mình làm mảy với cô à? Du Linh nhìn người mới ngồi trước mặt mình mới mấy giây trước bây giờ đã biến mất thì khóe miệng giựt giựt. Đưa ánh mắt qua nhìn Phùng đại lão gia vẫn im lặng từ khi cô tiến vào đến giờ.
Tiếp nhận ánh mắt cô Phùng đại lão gia cũng phải thở dài đầy xấu hổ nhìn Du Linh.
- " Cháu đừng chấp nhứt với nó. Đứa cháu này của ta từ nhỏ được cưng chiều nên sinh hư rồi. Bản tính thì lại cứng đầu số một nên cháu có thể khuyên nó giúp ta không. Thật ra từ nhỏ Tiểu Nhạc đã mắc bệnh nên nếu mà cứ để nó như vậy thì ta thật sự rất lo lắng."
Một người có máu mặt trên thương trường bây giờ lại nhỏ giọng đầy bất lực nói với Du Linh thì cô cảm thấy kinh sợ. Lòng cũng thầm nói giúp ông lần này vậy nhưng cô có thể làm được ư?
- " Cháu mới tiếp xúc với Phùng thiếu gia một ngày thôi thì làm sao hắn nghe lời cháu được chứ?"
- " Nghe. Nhất định sẽ nghe. Sao cháu không thử xem."
Phùng đại lão gia nhìn cô nói chắc chắn.
- " Thôi được. Để cháu thử xem."
+÷+÷×++×÷÷××+×÷÷÷×++×÷÷÷
Trong khi bên dưới không biết là xảy ra chuyện gì thì người trên lầu đang cực kỳ rối bời đi qua đi lại. Thường thì nếu cậu làm vậy thì ông nội và mọi người sẽ chạy theo năng nỉ nhưng sao bây giờ Linh Linh còn chưa lên nửa . Cậu đã lên đây rất lâu rồi mà. Không lẻ cô ấy không thích cậu như vậy nên đi rồi? Làm sao đây? Làm sao đây? Linh Linh gét cậu rồi huhu....
" Cốc cốc cốc."
- " Phùng Nhạc."
- "... ......."
- " Phùng Nhạc."
Du Linh thấy hắn không trả lời liền gọi lần nửa.
- " Linh Linh?"
Lần này người nào đó hình như quá hưng phấn đến ngốc hay sao nghe thấy giọng cô gọi liền vui mừng gọi lại cô.
- " Ừm tôi đây. Mở cửa đi."
" Cạch"
- " Linh Linh đừng giận. Tiểu Nhạc sai rồi. Sau này tôi sẽ không như vậy nửa. Linh Linh đừng giận Tiểu Nhạc có được không."
Người nào đó sau khi mở cửa ra liền không dám ngẩn đầu lên nhìn cô. Hắn thật sự muốn ôm lấy cô nha. Nhưng lại sợ cô tức giận giống lúc nảy thế là chỉ đứng nghiêm một chỗ không dám tiến tới cũng chả dám lùi.
Du Linh quan sát cậu mà thấy mắc cười. Tên ngốc này thật là tính tình thất thường mà. Lúc nảy còn giận dõi cô mà bây giờ lại khúm núm như vậy y như cô bắt nạt hắn vậy.
- " Thôi được rồi. Vậy anh có thể ăn cơm chứ."
Giơ mâm đồ ăn lên trước mặt Phùng Nhạc. Lúc nảy cô chờ ở dưới để cô đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho đại thiếu gia đây. Du Linh cô thật không ngờ mình cũng có ngày hôm nay. Từ trước tới giờ chỉ có người khác phục vụ cô thôi chứ chưa bao giờ cô phục vụ ai. Tên này coi như ngoại lệ đi.
- " Được , được."
Phùng Nhạc nhìn mâm đồ ăn trên tay cô vui vẻ gật đầu. Nhịn đói lâu như vậy hắn cũng thật là đói bụng nha.
- " Vậy còn không mau tránh ra cho tôi đi vào. Anh tính ăn tại đây à."
Tên ngốc này thiệt chứ. Có gì mà phải cười đến ngốc nghếch giữ vậy. Nhìn cặp mắt đỏ chét và sưng vù đang *** lại thành một đường kẻ thì cô mắc cười. Nhìn tên ngốc này trong bộ dáng này càng thấy ngốc hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc