Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 50

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tô Niệm Khâm đang ở một nhà hàng trong thành phố khác mời đồng sự và Bành Đan Kì dùng cơm, làm cho buổi tiệc riêng tư của Bành Đan Kì mời biến thành một hội nghị trên bàn ăn.
Giọng Tang Vô Yên hét lớn từ trong điện thoại truyền ra, khiến cho những người ở đó nhất thanh nhị sở nghe hết.
Nàng ợ một hơi R*ợ*u, tức giận biến thành khóc nức nở nói tiếp: “ Ngươi vì sao lại hoa tâm như vậy, Tô Niệm Khâm, ngươi đúng là không hơn không kém một hoa tâm đại cải củ, đại phôi đản.” Sau đó nàng bắt đầu khóc thút thít.
Tô Niệm Khâm đứng lên, rời đi chỗ ngồi, giận dỗi nói:“ Ngươi say đến như vậy, bên cạnh có ai không?”
“ Không có. Có…… Lí Lộ Lộ.” Tang Vô Yên khóc không thành tiếng.
“ Các ngươi ở đâu?” Tô Niệm Khâm cố gắng bảo trì tính nhẫn nại.
“ Ta…… sao ta phải nói cho ngươi biết.” Tang Vô Yên bĩu môi, lau nước mũi.
“ Lí Lộ Lộ đâu? Kêu cô ấy nghe diện thoại.” Tô Niệm Khâm cảm thấy nói thể nói chuyện với nàng.
“ Ta…… Ta vì sao…… Vì sao muốn cô ấy nói chuyện với ngươi, ngươi muốn…… cô ấy nghe là cô gái phải nghe àh.” Cho dù là say không còn biết gì, nàng cũng không quên khóc nức nở cãi lại hắn.
“ Tang Vô Yên!” Hắn quát nhẹ.
Tang Vô Yên không để ý tới hắn, lại bắt đầu khóc trong điện thoại.
“ Tang Vô Yên! Ta cho ngươi đưa điện thoại cho Lí Lộ Lộ nghe!! Lập tức! Ngay lập tức!” Tô Niệm Khâm bộc phái, rống lên trong điện thoại. Nhất thời mọi người tron nhà hàng đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của nam tử anh tuấn kia.
Bên kia, không cần Tang Vô Yên nói, Lí Lộ Lộ cũng nghe thấy tiếng gầm hét của Tô Niệm Khâm, cô vội vàng chạy qua giật lấy điện thoại từ tay Tang Vô Yên, “Alo, Tô tiên sinh, ta là Lí Lộ Lộ.”
Tô Niệm Khâm thở sâu, cố gắng khôi phục giọng khách khí nói:“ Lí tiểu thư, xin hỏi các ngươi hiện tại ở đâu?”
Lí Lộ Lộ vội vàng báo địa chỉ quán lẩu.
Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần gọi xe tới, vừa nói:“ Lí tiểu thư, làm phiền cô hãy coi chừng Vô Yên trước kia ta tới.”
“Được.” Lí Lộ Lộ rất ít thuận theo chỉ thị của người xa lạ, tuy rằng hắn dùng từ cực kỳ khách khí lại mang một loại uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Một người rất đàn ông, lúc Lí Lộ Lộ gác điện thoại nghĩ, khí chất và vẻ ngoài thanh tú tuấn nhã rất khác nhau.
Lúc Tô Niệm Khâm tới, Tang Vô Yên tựa đầu lên vai lý Lí Lộ Lộ, vẫn ôm chặc một chai bia.
“ Hai người uống bao nhiêu rồi?” Tô Niệm Khâm đem Tang Vô Yên đặt ở trên xe, sau đó quay đầu hỏi.
“Bốn chai, còn có một nửa là ta uống.” Lí Lộ Lộ vô tội nói.
“ Cô ở đâu? Ta phái người đưa cô trở về.”
“ Không cần không cần, ta tự đi được rồi.”
“ Bây giờ đã rất muộn, một mình cô về không tiện. Hơn nữa cám ơn cô đã chiếu cố Vô Yên.”
“ Hôm nay cô ấy quậy như vậy ta cũng có trách nhiệm, sao lại cảm ơn ta nữa.” Lí Lộ Lộ thật có lỗi nói.
“ Không, không chỉ là hôm nay, ngươi vẫn rất chiếu cố nàng, cho nên cám ơn ngươi.”
Khi nói chuyện cùng Tô Niệm Khâm, Tiểu Tần đã gọi xe đưa Lí Lộ Lộ về.
Vẫn là một người đàn ông không chấp nhận cự tuyệt, Lí Lộ Lộ lên xe lại thầm nghĩ.
Trên đường, Tang Vô Yên lại không chịu an tĩnh, tranh cãi ầm ĩ giãy dụa đến dưới khách sạn, Tô Niệm Khâm ôm nàng, nàng lại la lại cắn, trên đường còn dùng móng vuốt nhéo đỏ hết mặt Tô Niệm Khâm.
Trở lại phòng, Tô Niệm Khâm đem nàng đặt trên sô pha, chai bia bị nàng ôm chặc như bảo bối, hơn nữa bên trong vẫn còn một ít.
“ Lấy ra!” Bạo quân xanh mặt, hạ lệnh.
“ Không.” Tang Vô Yên dùng sức ủng nó trước ***.
“ Cho ta.” Bạo quân bình thường không muốn lần lặp lại chỉ thị củ mình.
Nàng chẳng những không nghe, ngược lại lui đến một bên khác, cách hắn rất xa, giày cũng chưa cỡi ngồi xổm trên sô pha.
Hắn rốt cục không kiên nhẫn, ngồi xuống áp dụng cường ngạnh thi thố.
Tang Vô Yên vừa đá vừa cắn hắn, vừa cố hét lên như muốn phá tung màng nhĩ.
Tiểu Tần kích động chạy tới, thấy một màn như vậy, dở khóc dở cười nói: “Tô tiên sinh, Tang tiểu thư uống R*ợ*u, loại tình huống này chỉ có thể hảo hảo dỗ.” cô nhìn nhìn đôi tay Tô Niệm Khâm gắt gao bắt lấy cổ tay Tang Vô Yên, “Hơn nữa, ngài làm như vậy sẽ khiến cô ấy rất đau.”
Tô Niệm Khâm ngẩn ra, nghe thấy lời Tiểu Tần nói, nhanh chóng buông ra, sau đó hơi xấu hổ khụ hai tiếng. Hảo hảo dỗ? Hắn chưa bao giờ biết phương pháp dỗ ngọt con gái.
Tiểu Tần hiểu ý, nhỏ giọng giải thích nói: “Cô ấy muốn làm cái gì ngươi đều theo, nói chuyện giọng cũng phải nhỏ nhẹ một chút.”
Nói xong, cô cảm thấy mình ở chỗ này hơi dư thừa: “ Ta về trước, Tô tiên sinh, một lát cần giúp gì thì gọi cho ta, ta lập tức tới đây.”
Tiểu Tần đi rồi một lúc lâu, Tang Vô Yên như trước đối đãi như kẻ thù, phòng bị hắn.
Tô Niệm Khâm chậm rãi đi qua, nói:“ Vô Yên, đem cái chai cho ta.”
“ Không cho.” Nàng than thở nói.
“ Nếu R*ợ*u dính vào người sẽ rất khó chịu, hơn nữa vạn nhất rơi xuống sẽ vỡ, ta nhìn không thấy không thể thu dọn, sẽ cắt vào người em?” Hắn tận lực làm cho giọng nói nghe qua rất nhẹ nhu, bắt đầu học dỗ nàng. (nhẹ nhu: nhẹ nhàng và ôn nhu)
“ Sẽ không làm hư.” Nàng như tiểu hài tử giải thích với hắn, nhưng thái độ cũng bình tĩnh hơn.
“ Vậy….. ngươi ôm như vậy.” Tô Niệm Khâm vừa cố gắng làm theo hướng dẫn của Tiểu Tần, vừa để ý thực tế.
“ Tốt.” Tang Vô Yên ngây ngô cười.
Tô Niệm Khâm nghe tiếng cười của nàng, biểu tình mới bắt đầu lơi lỏng xuống, dang hai tay nói:“ Lại đây, ta ôm ngươi.”
Nàng hơi chần chờ, “ Ngươi là ai?”
“Em nói ta là ai?” Vừa nghe đến lời này, Tô Niệm Khâm lại bắt đầu giận, giọng lên cao.
Tang Vô Yên lập tức bước ra xa, lại rụt trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay