Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 46

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Nhưng Tang Vô Yên tạo thành ra một trận lớn như vậy, đã khiến Bành Đan Kì chú ý đi về phía bên này. Tang Vô Yên liều mạng xin lỗi những người xung quanh, sau đó cùng bồi bàn thu dọn tàn cục. 
“ Duệ Hành, ngươi không thay chú chiêu đãi khách, còn ở đây gây chuyện?” Bành Đan Kì giậm giày cao gót, lãi nhãi trước mặt nam nhân kia.
“ Ta……” Bành Duệ Hành nhìn đến Tang Vô Yên, tìm cái lấy cớ, “Ta đang bồi tiểu thư này hỏi về đồ ăn.”
Tang Vô Yên ngồi xổm nhặt miểng chai.
“ Nàng là ai?” Bành Đan Kì hỏi.
“ Một phục vụ.” Bành Duệ Hành nói.
“ Không có khả năng, nàng không có mặc quần áo lao động cũng không có mang thẻ tên.” Xem ra cô ấy thông minh hơn Bành Duệ Hành.
Cô đánh giá một chút người gây ra họa này, bởi vì tràng sự cố này làm cho âm nhạc có chút gián đoạn, một ít người tò mò vây quanh bên cạnh.
“ Tiểu thư, xin hỏi ngài có giấy mời không?” Một phụ trách hội trường lại đây hỏi.
“ Ta……” Tang Vô Yên gãi gãi tóc,“ Ta đi với một người bạn.” Nàng rốt cục hiểu được cái gì là cắn người miệng mềm.
“ Nga? Bạn nào? Những người ở đây chúng ta đều quen.” Bành Đan Kì nói.
Tang Vô Yên nhìn đến vẻ mặt cô gái mặc váy hồng, xem mình giống như vô đây ăn chùa vậy. Tang Vô Yên nhìn chung quanh một chút, rất nhiều người, nàng không đủ cao, nhìn tìm được Tô Niệm Khâm ở đâu.
“ Khụ khụ……” Bành Duệ Hành ra giải vây, “ Kì kì, ngươi không nên vô lễ như vậy.” Hắn nghĩ, ăn liền ăn, dù sao cũng không nhiều người, cũng cảm thấy không phải phóng viên thì cũng không phải phần tử phạm tội, đường tỷ này luôn có tật xấu không thể có người thích được.
“Bạn gái mới cùa ngươi?” Bành Đan Kì như nhìn ra manh mối.
“ Không phải. muội muội này rất giảo hoạt, ta không dám ăn.”
Bành Duệ Hành phủ nhận.
Lúc này, một cánh tay từ sau giữ chặt Tang Vô Yên, “Sao vậy?” Là Tô Niệm Khâm.
“ Ta làm rớt hết món ăn trên bàn, tất cả hỏng bét hết.” Tang Vô Yên biết điều nói.
“ Không sao, Bành tiên sinh và Bành tiểu thư sẽ không để ý.” Tô Niệm Khâm đi vào một chút.
Bành Đan Kì nhìn thấy Tô Niệm Khâm cũng ra giải vây, khuôn mặt tươi cười, “ Không sao. Gọi người đến dọn là được.” Ngừng một chút lại hỏi: “ Niệm Khâm, vị tiểu thư này bạn của ngươi?”
“ Uh,” Tô Niệm Khâm gật đầu,“ Còn chưa kịp hướng Bành tiểu thư giới thiệu, đây là vị hôn thê của ta, Tang Vô Yên.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bành Đan Kì kinh ngạc, Tang Vô Yên mở lớn miệng.
“ Ta……” Tang Vô Yên ngây người nửa ngày sau mới nhớ phản bác.
Tô Niệm Khâm dùng sức nhéo khửu tay nàng, cúi đầu nói nhỏ,“ Câm miệng.” Sau đó Tô Niệm Khâm mặt không đổi sắc lại lớn tiếng nói; “ Vô Yên, vị này là Bành tiểu thư. Bên cạnh là thiếu gia của Toro Bành Duệ Hành tiên sinh.”
Bành Duệ Hành cười, “ Ta thật vất vả mới tìm được một cô gái duy nhất trong hội trường không bị mị lực Tô tiên sinh hấp dẫn, kết quả cư nhiên là vị hôn thê của ngươi.”
Bành Duệ Hành bất cần đời nói ra câu vui đùa, nhưng người nói vô tình người nghe có tâm, người bên ngoài cảm thấy bị châm chọc.
Tang Vô Yên không vui nhíu mày nói: “ Bành tiên sinh, ta so với những người khác càng thương hắn, hơn nữa quan tâm hắn, điểm ấy ngươi không cần nghi ngờ.”
Tô Niệm Khâm nắm lấy cánh tay Tang Vô Yên trấn an nàng.
Tang Vô Yên thế này mới phát giác lời nói của mình quá rõ ràng đi, trên mặt nóng lên.
Bành Đan Kì có chút quẫn, lại vẫn như cũ không thay đổi, “ Tô tiên sinh đính hôn khi nào, cũng không báo cho chúng ta biết một tiếng.”
“Chuyện cách lâu lắm, cũng không phải một ngày hai ngày, khi kết hôn nhất định đưa thi*p cưới đến.” Tô Niệm Khâm nói dối hai người này.
Tiểu Tần nghĩ, lão bản chính là lão bản, một tên trúng ba nhạn. Thứ nhất đoạn tuyệt sự dây dư của Bành Đan Kì , thứ hai có năng lực tan biến ý định của Bành Duệ Hành, thứ ba còn có thể chiếm tiện nghi của Tang tiểu thư.
Hai tỷ đệ Bành gia phẫn nộ rời đi, lúc nãy cũng không sớm, Tô Niệm Khâm liền mang theo Tang Vô Yên cáo từ.
“ Ta khi nào cùng ngươi đính hôn.” Tang Vô Yên ở trên xe hỏi.
“ Ba năm trước đã đính.”
“ Không có khả năng.”
“ Nhớ lần cuối cùng chúng ta cãi nhau ở nhà ta, ngươi còn nhớ rõ không?”
“ Nhớ rõ.” Tang Vô Yên ảm đạm nói, cả đời khó quên.
“Câu cuối cùng ngươi nói với ta là gì?”
Tang Vô Yên nhớ lại đoạn cãi nhau khắc cốt minh tâm ấy, “ Ngươi già như vậy, ta sẽ mệt ૮ɦếƭ?”
“ Không đúng, một câu trước.”
Nàng lại nghĩ, “Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể lập tức đi đăng ký kết hôn.”
“ Ta nguyện ý.”
“ Ách?” Tang Vô Yên không phản ứng không kịp.
Tô Niệm Khâm quay sang, con ngươi đen không hề tiêu cự sáng lên, lại chậm rãi lập lại một lần,“ Ta nói, ta nguyện ý.”
Tang Vô Yên giật mình ba giây sau mới nóng nảy,“ Ta cũng không cầu hôn ngươi. Ta chỉ lặp lại lời nói năm đó.”
“ Ngươi hỏi ta đáp, không cần trở mặt không nhận trướng.”
“ Đó là ba năm trước ta nói.” Tang Vô Yên thấy như tú tài gặp được binh.
“ Dù sao ta đáp ứng rồi.” Tô Niệm Khâm ăn quỵt.
Tang Vô Yên không nói lại hắn.
Vẫn chưa từng nói lại hắn.
Xe đến nội thành, nàng nói:“ Ta về nhà.”
“ Ngươi về nhà lấy sổ hộ khẩu sau đó ngày mai cùng ta đến chính cục sao?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“ Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên muốn một cước đá hắn xuống xe.
Bạo quân lần đầu tiên thỏa mãn yêu cầu, quy củ đưa nàng về nhà.
Sau đó Tô Niệm Khâm bắt đầu mở cửa kính hóng gió, chủ động tiếp nhận hương vị thành phố này, đây là nơi Tang Vô Yên đã lớn lên.
Vô luận ai đều nhìn ra giờ phút này tâm Tô Niệm Khâm rất tốt, bởi vì vừa rồi Tang Vô Yên nói câu kia với Bành Duệ Hành.
Nàng nói nàng thương hắn, so với bất luận kẻ nào đều yêu hơn. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc