Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 4

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“ Học bổng hạng nhất của ta, bị ngươi dùng một từ không ngu ngốc để tóm lại, xem ra các ngươi đều thuộc loại không quá ngu.” Tang Vô Yên phản bác.
Tiết mục chỉnh hợp trong ra­dio. Nguyên lai tới sáu giờ, thời gi­an dành cho chuyên mục âm nhạc thịnh hành, bởi vì nghe đài tăng thêm và nhân khí Nhiếp Hi tăng vọt là nguyên nhân làm điều chỉnh.
Nhiếp Hi vẫn là DJ chính trong chương trình này, tương đối quen thuộc với người ở đây, hơn nữa tnhan6 tình cũng rõ ràng, thường thường có thể mời đến những người nổi tiếng có tiền cũng không mời được đến đến đây làm thăm hỏi.
Ví dụ như hôm nay, đến làm chương trình là ngôi sao A Quân — thần tượng cùa Tang Vô Yên.
A Quân theo nghệ đã nhiều năm vẫn không uấn không hỏa (mình nghĩ có lẽ là ko lên ko xuống), nhưng mà từ khi al­bum Bình minh màu xanh phát hành vào năm trước rất được yêu thích, mới nổi tiếng lại.
“ Một bài hát mang đến thành công lớn như vậy, bạn cảm thấy thành công này chủ yếu là đến từ nguyên nhân nào? Hoạt động tuyên truyền? Hay là sự cố gắng của bản thân?” Nhiếp Hi nói chuyện có vẻ tùy ý. “Như mọi người đã biết, trong nghề này bạn có tiếng chăm chỉ.”
A Quân cười cười, “Nhóm fan cũng là một trong những nguyên nhân đó. Sự giúp đỡ của công ty đĩa nhạc với ta rất nhiều, đương nhiên, còn muốn cảm ơn thầy Nhất Kim.”
“Uh, thầy Nhất Kim, tác giả lời bài hát Bình minh màu xanh.” Nhiếp Hi thuận miệng giải thích, để cho người nghe hiểu được.
“ Hắn thật sự rất tài hoa.” A Quân tiếp tục nói, “Ta biết ca khúc thầy Nhất Kim có tiền cũng khó cầu, lúc hắn cự tuyệt công ty đĩa nhạc, chúng ta đều tuyệt vọng.” A Quân trầm ngâm.
“Nhưng tuyệt chỗ phùng sinh *.” Nhiếp Hi cười. (*a` giống như là 1 việc nào đó mình tưởng chúng là việc bất khả thi nhưng cuối cùng lại được )
“Cho nên thực cảm ơn thầy Nhất Kim.” A Quân chân thành nói.
Đến lúc này, Tang Vô Yên mới nhớ đến, nguyên lai Bình minh màu xanh cũng là Nhất Kim viết, khó trách ngày đó lúc Libya vỏ sò vẫn cảm thấy tác giả kia rất quen.
Đại danh đỉnh đỉnh Nhất Kim, Tang Vô Yên nghe nói qua.
Gần hai năm, một bài hát của người này có thể làm cho một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng mà làm người lại cực kỳ không phô trương, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, cũng cự tuyệt phỏng vấn của truyền thông. Không chỉ nói tuổi, tướng mạo, sơ yếu lý lịch, ngay cả nam hay nữ thì gần đây mới sáng tỏ.
Tất cả đều không phải nhờ có tin đồn mà ra sao.
Năm nay có một mỹ nữ, ở trên In­ter­ đột nhiên tuyên bố chính mình là “Nhất Kim” , sau đó công khai blog cá nhân. Hơn nữa, còn nói bản nhân và ngôi sao A Quân có một loạt “Chuyện xưa không thể nói”.
Lúc ấy chỉ có một cục đá nhỏ đã tạo ra ngàn tầng sóng lớn, giới giải trí bùng nổ. Thậm chí có trang web lấy nàng làm tin nóng, sưu tầm các tác phẩm của nàng.
Phóng viên giáp: “Vì sao lại gọi là Nhất Kim vậy?”
Mỹ nữ rụt rè cười: “Một là trong quá khứ có một câu chuyện xưa mơ hồ và ấm xãy ra với tôi, thời thơ ấu của tôi lại bị ảnh hưởng bởi văn hóa Hán, nhưng sau nhiều năm học tập ở nước ngoài với một ý tưởng về gi­ao thoa giữa hai nền văn hóa, vì vậy Pu't danh này dựa trên hai tầng nghĩa thành một ngày hôm nay.
“Quá khứ hiện tại là những câu chuyện vừa mập mờ vừa ngọt ngào đã xãy ra trong cuộc sống của tôi, quá khứ hiện tại là những gì mà tôi chịu ảnh hưởng từ văn hóa nước ngoài, là một thứ tư tưởng được tác động và tích góp sau nhiều năm du học tại nước ngoài,vì thế tôi đã biến hai tầng ý nghĩa này thành nghệ danh hiện tại. ( 一今 : vừa có nghĩa là hiện tại, hôm nay, lại là nhất kim như phần văn án mà tác giả giải thích.)
Ta không bít cái nào đúng nữa. hai đoạn trên ta tích góp từ google và những người bạn bít tiếng hoa. Dịch đoạn đó có mấy chữ mà mất hết một ngày của ta lun.
Phóng viên đáp: “ Rất giỏi a, hai chữ vô cùng đơn giản cư nhiên ẩn chứa tư tưởng sâu sắc như vậy.”
Kết quả bên ra mặt làm sáng tỏ sự thật cư nhiên là công ty đĩa nhạc của ngôi sao A Quân, mà không phải bên Nhất Kim.
“ Tin đồn nàng và A Quân chỉ là hư cấu.”
“ Các ngươi có chứng cớ gì sao?”
“ Kỳ thật rất đơn giản, nàng này là giả mạo, bởi vì Nhất Kim căn bản chính là nam nhân.”
Các phóng viên ồ lên.
“ Như vậy, có thể mời Nhất Kim tham dự hội chiêu đãi ký giả không?” Có phóng viên hỏi.
Người phát ngôn hơi buông lỏng ,“ Thực xin lỗi, này…… Chúng tôi bất lực.”
Lúc ấy, Trình Nhân bình luận: “Nam nhân này không màng danh lợi đến trình độ Biến th' này.”
“ Ngươi mới là Biến th'.” Tang Vô Yên nhíu mày, cư nhiên dám nói xấu thần tượng của nàng.
“ Ta đây là khen ngợi hắn đó.”
“ Ngươi cảm thấy sẽ có người lấy từ Biến th' này để khen ngợi người sao?”–
---5---
Sáng thứ ba đại bộ phận mọi người ở ra­dio đều nghỉ ngơi, ngày hôm qua Tang Vô Yên lại để quên điện thoại di động trong ngăn kéo, vì thế một mình đạp xe đến phòng ra­dio.
Nàng đem xe đạp để bên ngoài rồi đi vào thang máy.
Kết quả, nơi đó còn có một người nam nhân đang đứng chờ thang máy.
Cư nhiên chính là chàng trai có đôi mắt mê người mà nàng đã từng gặp ở bên hồ. Nhưng lúc này sắc mặt hắn hơi nghiêm túc, trên tay cầm một cây trượng (gậy).
Một cây gậy màu đen làm bằng kim loại vừa nhỏ vừa nhẹ, nhìn rất bình thường.
Tang Vô Yên nghi hoặc, còn trẻ như vậy mà xài gậy?
Dáng người hắn rắn rỏi, nhưng nếu nhìn kĩ thì có vẻ hơi gầy, kết hợp với một khuôn mặt xinh xắn mang nét trẻ con, Tang Vô Yên cảm thấy một sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Hắn đứng thẳng trước cửa thang máy, lẳng lặng chờ thang máy đi xuống, thế nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự. Sau khi Tang Vô Yên bước tới, hắn lễ phép xê dịch một chút sang bên cạnh.
Tang Vô Yên thấy hơi kỳ quái, hậu trường ra­dio ngoại trừ người có nhiệm vụ, hầu như không ai vào, làm sao lại có một soái ca đến chỗ này ah, chẳng lẽ là đến để bàn việc quảng cáo?
Không biết có phải là cảm giác được mình bị Tang Vô Yên đang quan sát, hắn hơi nghiêng, Tang Vô Yên vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nàng nhanh chóng qua đầu lại đây, nhìn thẳng màn hình thang máy không chớp mắt nhìn con số dần dần thay đổi, “9,8,7,……”
Lúc này điện thoại vang lên, hắn từ trong túi lấy điện thoại ra.
“Uh, ta tự mình đi lên trước, ngươi không cần xuống dưới.”
Không biết đối phương nói gì, hắn thản nhiên đáp: “Cột bên phải nằm phí trong, cái thứ hai, ta nhớ kỹ rồi.”
Sau đó tắt máy.
Một cuộc điện thoại ngắn gọn như vậy, thậm chí đơn giản đến nỗi khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng, hơn nữa còn có hơi không kiên nhẫn.
Thật sự là chàng trai cực kỳ thiếu tính nhẫn nại, Tang Vô Yên nghĩ.
“ Leng keng–” Thang máy tới.
Hắn dừng một chút, giống như là nhường cho mình đi trước.
Ưu tiên nữ sĩ, đây là thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên). Tang Vô Yên không do dự đi vào trước, sau đó nàng xoay người ấn nút tầng trệt mới đột nhiên phát hiện, khi hắn bước về phía trước lấy cây gậy dò cửa thang máy, sau đó tay đỡ lấy khung cửa đi vào đến.
Tang Vô Yên đứng yên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ hắn là người mù.
Gậy kim loại màu đen bình thường kia không ngờ là gậy dành chon người mù.
Trong hoàn cảnh này, lại nhìn ánh mắt hắn, thật là như dừng ở chỗ rất xa, không hề có tiêu cự. Một đôi mắt đen sóng duyên dáng, chúng rất đẹp, lại cái gì cũng không thấy……
“ Phanh” Một tiếng, Tang Vô Yên thấy trái tim mình co rút mãnh liệt, nói không ra cảm giác gì.
Tiếc nuối, thương xót, đồng tình, cảm thông, cảm thán…… dường như lúc ấy trăm ngàn cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Nhớ lại buổi sáng ở công viên, lần đầu tiên gặp nam nhân kia, hắn ngồi bên hồ rất lâu, mắt nhắm lại. lúc ấy hắn ở đó làm cái gì vậy ? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?
Trong thang máy, Tang Vô Yên đứng phía sau hắn.
Tang Vô Yên vốn nghĩ rắng hắn sẽ kêu mình giúp hắn ấn thang máy, chờ nãy giờ cũng không thấy hắn mở miệng, liền chủ động hỏi: “Cần hỗ trợ không?”
Hắn dừng lại, hơi cúi đầu, sau đó lại nhìn thẳng vào phía trước, thản nhiên nói: “Không cần, cám ơn.”
Nói xong bốn chữ đó, hắn ngậm chặc đôi môi.
Tang Vô Yên bị cự tuyệt một cách không lễ phép như vậy, mày nhíu lại, dâng lên cảm giác không hài lòng, nhưng sự không hài lòng này lập tức bị bao phủ bởi sự đồng tình.
Nàng nhìn hắn nâng tay phải lên, sờ soạng hai hàng nút ở bên phải cửa thang máy. Ngón tay từ từ trên bề mặt kim loại, sau đó lại dần dần đi xuống.
Hai nút thang máy xếp theo chiều dọc, hắn sờ đến cột bên trong.
Thang máy đi lên trên, Tang Vô Yên không biết hắn có phải cũng muốn tới lầu hai hay không. Cho nên, tâm tình Tang Vô Yên bắt đầu khẩn trương.
Tay hắn rất nhạy, chạm được nút lầu tiên –12, hắn thoáng ngừng, lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Nhìn ngón tay lướt qua dường như không hề vội, Tang Vô Yên đột nhiên nhớ tới điện thoại vừa rồi.
Hắn nói: “Cột bên phải nằm phía trong, cái thứ hai, ta nhớ kỹ rồi.” Đó là người kia giúp hắn miêu tả quá trình ấn nút thang máy.
Hắn ***ng đến nút số 10, hắn dừng lại, không chần chờ ấn xuống.
Nhưng mà, Tang Vô Yên lại trợn tròn mắt, lầu 10 chính là nút không có đèn.
Thang máy trong ra­dio đặc tính chính là một nút sau khi ấn hai lần, đó bị hủy bỏ. Tang Vô Yên vừa rồi cũng ấn lầu 10, như vậy chắc chắn không nhảy lên.
Nam nhân không hề thấy nên nhẹ nhàng thở ra.
Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng vươn tay ra, đi vòng qua người hắn, sau đó lén lút một lần nữa “ấn” lầu 10. sau một loạt động tác, Tang Vô Yên tin tưởng hắn sẽ không phát hiện, mới yên lòng.
Tang Vô Yên vốn định thở dài, lại thôi, chỉ có thể cảm thán trong lòng, giống như làm trộm vậy. Nàng vô ý thức sờ sờ túi. không có chìa khóa.
“ Nha.” Nàng không khỏi sợ hãi than một tiếng.
Loại tạp âm này ở trong thang máy cực kỳ chói tai.
Hắn không hề động.
Tang Vô Yên che miệng lại, sau đó một lần nữa đưa tay vào túi, vẫn là không có.
Nàng nhíu mày, sau hai giây cực khổ nhớ lại, hình như nhớ ra quên khóa xe đạp, sau đó cái chìa khóa tính luôn chìa khóa xe đều đặt trong rổ xe đạp.
Tang Vô Yên nhìn qua màn hình mới đến lầu 6, vì thế vội vàng ấn cái nút lầu 7, chờ dừng lại, mở cửa lao đi, chuẩn bị thay thang máy khác xuống dưới.
Tang Vô Yên đang lúc sốt ruột chờ, vô tình nhìn nam nhân bên kia, thấy cặp mắt trong suốt chậm rãi biến mất ở cửa thang máy. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc