Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 2

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Sáng sớm như vậy, trừ bỏ học sinh vội vàng đi học, trên ngã tư đường cơ hồ không có người nào, đại đa số cửa hàng đều chưa có mở cửa.
Nàng vừa hát thầm vừa bước đi thong thả.
Tang Vô Yên đi ở trên đường hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Trước kia dậy sớm đều vội vội vàng vàng đến phòng ra­dio làm việc, thật lâu không có trải nghiệm qua loại cảm giác nhàn nhã.
Vì thế, nàng mua bánh bao ăn để khỏi đói bụng, một đường đến công viên.
Trong công viên không khì náo nhiệt hơn, tập thể dục, chạy bộ.
Bên hồ có tiểu hài tử mập mạp, cư nhiên đi theo một đám lão niên nhân (người già) học Thái Cực cũng rất ra dáng a. Nàng vẫn thích tiểu bằng hữu, nhìn bộ dạng tiểu hài nhi đáng yêu liền vui vẻ, ngồi xuống ở ghế dựa ven đường.
Có lẽ thời tiết hôm nay thật tốt. Tuy rằng mới chín tháng, nhưng mà thời tiết đã không còn nóng như trước, cứ như vậy ngồi trện băng ghế, gió thổi nhẹ, không khí trong lành, thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh.
Một khoảng trời xa xa dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu xuống như xuyên qua các tầng mây.
Một người nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên băng ghế bên cạnh. Lúc Tang Vô Yên vừa đến, nam nhân đã ở đây, người hướng mặt hồ, lẳng lặng nhắm hai mắt. Đại khái cho người ta cảm giác phi thường tốt, vì thế nàng nhịn không được vụng trộm nhìn thêm mấy lần.
Môi của hắn rất mỏng, môi mỏng mím quá chặt, hiện ra bộ dáng khá hờ hững.
Bởi vì hắn nhắm hai mắt, cho nên Tang Vô Yên mới cam đảm hơn nhìn hắn hơn nhiều vài lần. Nàng từ nhỏ thị lực rất tốt, cho dù cách vài thước đều có thể nhìn thấy lông mi hắn rất đen hơn nữa lại nồng đậm, không dài cũng không ngắn quá, giống như một cây quạt nhỏ vậy.
Nhưng mà cũng vì hắn nhắm hai mắt, cho nên biết khi nhìn toàn khuôn mặt sẽ có cảm giác gì.
Tang Vô Yên vẫn tin tưởng, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, một cặp mắt đẹp là tiêu chuẩn tạo lên mỹ nhân. Bởi vậy, trước khi tự phong bốn chữ “Cực kỳ anh tuấn”, nàng tạm thời đem hai chữ “Cực kỳ” thu hồi, chờ khi nhìn hết chỉnh thể (toàn bộ) mới tính tiếp. (bà này đúng là sắc nữ)
Gần đây có vài ông cụ bà lão luyện giọng. Còn có người đứng trước hồ thét to, nghe nói như vậy hơi từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ thoát ra, vị giác tốt hơn giúp kéo dài tuổi thọ.
Tâm tình Tang Vô Yên biến đổi tốt liền nhớ ra ca từ, vì thế cũng học bọn họ, đứng lên hai tay chống nạnh mặt hướng “Đại hải”, cao giọng hát lên.
“Tả ba vòng hữu ba vòng, ௱ôЛƓ xoay xoay cổ xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm chúng ta ở làm vận động, đẩu đẩu thủ a đẩu đẩu chân, cần làm hít sâu, học gia gia tập thể dục sáng sớm sẽ không già……”
Giọng lớn rống ra cũng không biết xấu hổ tiếp tục xoay thắt lưng xoay ௱ôЛƓ, khiến cho “Gia gia” bên cạnh đang tập thể dục buổi sáng bị nàng hát như vậy động tác từ từ chậm rãi rồi dừng lại.
Ách — hình như là ngây thơ nhí nhảnh.
Nàng nghĩ nghĩ, lại thay đổi bài.
“Cờ đỏ năm sao đón gió tung bay, thùng thùng tiếng ca cỡ nào đương đương làm, đây là chúng ta thâи áι tổ quốc theo nay đi hướng thùng thùng thùng đông……”
“Quốc ca” vừa ra khỏi miệng, bên cạnh có a di đang chạy thụt lùi bị nàng làm cho hoảng sợ, chân chuếnh choáng thiếu chút nữa té nhào.
Bất quá cũng có chút may mắn, lúc nàng há mồm xướng câu đầu tiên trừ bỏ chàng trai vừa rồi bị nàng nhìn chằm chằm hơi nghiêng tai, thời gi­an còn lại đều trấn định.
Tang Vô Yên hát chưa bao giờ nhớ lời nhạc, nhất là lúc ngân nga hát một mình thì đều loạn hết cả lên như kiểu ông nói gà bà nói vịt.
Hiển nhiên, bài Cờ đỏ năm sao cũng vậy. Những chỗ không biết nàng đều “Thùng thùng” và “Đương đương” để thay thế.
Hơn nữa, mỗi khi nàng đi hát karoke, kết cục đều là khi cầm lấy phone há mồm hát chưa đến ba câu sẽ bị đám người đánh.
Trình Nhân mỗi lần đều lắc đầu than thở, “Chúng ta nghĩ cũng không ra, ngươi thân là một phát thanh viên trong ra­dio, sao hát tệ thành như vậy?”
Quên đi, quên đi.
Tang Vô Yên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu.
Nơi này nhiều người già như vậy, vẫn là không nên hát lên bài ca bất hữu này, miễn cho nói nàng làm bẩn hình tượng vĩ đại của tổ quốc.
Trong lòng Tang Vô Yên quyết định, chuẩn bị chuyển sang bài khác.
Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới bài Bình minh vi lam rất nổi danh của thần tượng mà mình cực kì sùng bái – A Quân, với không khí lúc này cũng rất thích hợp. Vì thế, trong đầu nàng hiện ca từ, há mồm lại hát:
Hơi hơi hiểu gió thổi đưa
Đưa tới hương tóc của nàng
Làm cho ta ở trong gió mạnh đi bắt giữ
Hương vị của nàng
Thừa dịp trời chưa hiểu
Thừa dịp bí mật này nàng còn không biết
Ta ở dưới ánh sáng trời xang
……
Bởi vì thích cho nên bài hát này nàng ở nhà hát qua vô số lần, tất nhiên còn nhớ rõ một đoạn ca từ. Uh — Tang Vô Yên cảm thấy vừa lòng.
Lúc này, người muốn ngã không có nhiều như lần trước, có tiến bộ.
Bất quá, chàng trai ngồi bên kia quay đầu lại bởi vì giọng hát lần này của Tang Vô Yên, nguyên bản biểu tình bình thường, đột nhiên đứng lên vẻ mặt hơi kỳ quái.
Hắn vừa quay đầu, vừa chậm rãi mở ra hai mắt. Con ngươi dần dần xuất hiện, Tang Vô Yên trong lúc nhất thời lại quên hô hấp.
Hắn có một đôi mắt phi thường xinh đẹp.
Hai tròng mắt ở dưới lông mi đậm, thâm trầm như nước sơn bình thường.
Sau đó, Vô Yên hỏi hắn: “Ngươi có biết lần đầu tiên thấy ánh mắt ngươi, ta nghĩ đến cái gì hay không?”
Hắn nghi hoặc.
Nàng cười, “Giống như hạt thủy tinh ngâm trong nước đen.”
Kỳ thật, sau lời nói của nàng biểu tình chàng trai cùng có chút kỳ quái, không bằng nói thẳng là cực kỳ giận.
Tang Vô Yên buồn bực, nàng hát ca khúc của thần tượng A Quân, hắn giận cái gì? Chẳng lẽ hắn là fan hâm mộ của A Quân? Giờ phút này, trong đầu nhỏ của Tang Vô Yên không ngừng hiện lên hình ảnh mang tính bạo lực của các fan cuồng nhiệt mê nhạc.
Vì thế, để không biết ánh mắt như muốn lột da nhìn mình nữa, Tang Vô Yên không nói tiếng nào, cầm lấy túi xách chạy lấy người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có sâu mới nghe ta nói~~~~
---3---
Giữa trưa Tang Vô Yên quay về ký túc xá trường, vừa vặn gặp Lí Lộ Lộ bưng đồ tắm rửa từ nhà tắm trở về.
“Ta còn tưởng là ai, kết quả là Tang tiểu thư nha,” Lí Lộ Lộ nói,“ Như thế nào? Trở về thị sát?”
Lí Lộ Lộ ngoài miệng đặc biệt yêu mến Tang Vô Yên, nhưng mà thực tế thì không phải vậy.
“ Ta trở về thay chút quần áo.”
“ Đúng rồi, Ngụy Hạo luôn khuya khoắt gọi điện thoại tới tìm ngươi. Rất phiền nha, có thể làm cho chúng ta ko bị phá tỉnh hay không.”
“ Nga.” Tang Vô Yên vừa vùi đầu sửa sang lại tủ áo mình vừa đáp.
“ Ngươi nói rồi nha……” Lí Lộ Lộ dừng lại, lại khoát tay áo, “Không nói nữa.”
“ Nói cũng nói vô ích.” Tang Vô Yên tiếp miệng.
“ Đúng. Không biết Ngụy Hạo kia như thế nào lại thích một người như ngươi, thật sự là ngu tám đời.”
Tang Vô Yên hắc hắc cười.
“ Đừng cười, tối thứ bảy cùng nhau ăn cơm, đừng suốt ngày đều trốn ở ổ chó của ngươi, cũng nên đi chơi với mọi người.”
“ Không muốn đi.” Tang Vô Yên cúi đầu.
“ Ngươi khẳng định đã quên, ngày đó là sinh nhật ta. Ngươi nếu dám không đi, xem ta trù cho ngươi ૮ɦếƭ.”
Lí Lộ Lộ cười nói, chiêu này đối Tang Vô Yên rất hiệu quả.
Kết quả đến ngày đó lúc đi ăn lẩu thấy Ngụy Hạo đã ngồi ở đó, Tang Vô Yên cau mày liếc Lí Lộ Lộ.
“ Đồng hương thôi, không ý tứ khác.” Lí Lộ Lộ đầu cũng không nâng lên nói.
Ăn cơm tổng cộng tám người, vừa vặn bốn nữ bốn nam.
Tang Vô Yên suy nghĩ, vừa vặn đủ hai bàn mạt chược.
Mọi người đều là đồng hương, toàn bộ Tang Vô Yên đều quen.
Ngồi cách Ngụy Hạo và Tang Vô Yên là Lí Lộ Lộ. Tang Vô Yên không liếc hắn một cái, hắn cũng rất bình thường, toàn bộ quá trình tường an vô sự.
Chính là ăn đến một nửa đồ ăn lại không đủ, Lí Lộ Lộ kêu người bán ha2ng lấy thực đơn, thuận miệng hỏi Ngụy Hạo: “Soái ca, ngươi xem còn cần kêu thêm cái gì?”
Ngụy Hạo không hề nghĩ ngợi liền nói: “Thêm một phần thịt bò đi, Vô Yên thích ăn.”
Đũa của Vô Yên dừng một chút.
Đồ ăn bưng lên, Lí Lộ Lộ một hơi kêu hết các món ăn đều có thịt bò. Nhưng mà đũa Tang Vô Yên một chút cũng không ᴆụng tới.
Sau khi ăn xong, một đám người lại đi ca.
Lí Lộ Lộ và một đám người điên đòi mạng. Có lứa con gái thậm chí cởi giày, đứng trên sô pha hát. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo hai người đều tự ngồi hai hướng khác nhau.
Đồng hương a nói: “ Tang Vô Yên, hát đi.”
Đồng hương b nói: “ Đừng, đừng, đừng. Chờ ta đem lỗ bịt lại trước.”
Tang Vô Yên tức giận nói: “ Biến!”
Lí Lộ Lộ nói: “Ngụy Hạo, tới bài của ngươi rồi, chúng ta thay ngươi chọn đó, nhanh lẹ hát đi.” Nói xong, đem microphone đưa cho Ngụy Hạo.
Hắn lười nhác tiếp nhận microphone, sau đó nhạc đệm bắt đầu.
Trước kia, Ngụy Hạo vẫn không biết hát, sau đó cùng đồng học tổ chức cái dàn nhạc “eleven”, bắt đầu mới có chút danh tiếng, thường chọn nhạc có gi­ai điệu chậm, mà bây giờ trở thành chủ dàn nhạc bọn họ ở phòng ra­dio trong trường, bá chủ Hứa Thiến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc