Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 12

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Sau khi nhận được sự thỏa hiệp của Tô Niệm Khâm, hai người tìm KFC gần đó ăn cơm. Bây giờ không phải là giờ cao điểm, nhưng không khí trong tiệm vẫn rất náo nhiệt. Còn vẻ mặt Tô Niệm Khâm và không khí xung quanh hoàn toàn tương phản. Hắn chưa từng tới nơi này, có chút không thích ứng được. Âm nhạc ồn ào, còn có giọng trẻ nhỏ đùa giỡn, tất cả âm thanh đều lọt vào tai khiến hắn không khỏi nhíu mày. 
“ Ta và hắn quen nhau từ trong bụng mẹ.” Tang Vô Yên nói xong, hung hăng cắn một ngụm ham­burg­er, cũng không quản Tô Niệm Khâm ngồi đối diện có tâm tình nghe hay không, đem chuyện của ba người bọn họ kể ra hết.
Tô Niệm Khâm sờ sờ đồng hồ bên tay trái, có điểm bất đắc dĩ.
“ Chúng ta sinh cùng một bệnh viện, lớn lên cùng một sân nhà. Hắn chỉ lớn hơn ta hai tháng, ta còn gọi hắn là ca ca, lúc đó là gì có Hứa Thiến? Vậy thì dựa vào cái gì nàng nói ta là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì?” Trong mắt Tang Vô Yên nổi sương.
“ Trước kia, nàng chỉ xinh hơn ta, nói chuyện ngọt hơn ta, thành tích hai người đều giống nhau, nhưng lão sư lại thích nàng. Ta vào hội sinh viên, nàng cũng vào. Ta đi ra­dio, nàng liền theo. Nói cái gì là bạn tốt, cùng tiến cùng lui với ta. Hắn và ta đều thi vào ĐH A, Hứa Thiến cũng đăng ký ĐH A, kỳ thật chính là gạt ta, muốn quen hắn. Hai người bọn họ coi ta là đồ ngốc, vẫn gạt ta.”
Tang Vô Yên vừa nuốt thịt gà, vừa dùng khăn tay lau nước mắt,“ Hắn thích nàng, ta biết hắn thích nàng. Nhưng hắn lại muốn quen ta, ta mới tức.” Nàng hít một hơi, tiếp tục khóc thút thít: “Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, lại bị ta chia rẽ, ta cũng biết. Nhưng mà, ta chỉ muốn chia rẽ họ, ta cũng không biết tại sao nữa, có lẽ ta chưa chuẩn bị tâm lý.”
Vẻ mặt nàng rất tội nghiệp, khóc sướt mướt, một mạch nói ra hết, làm cho người ta cảm thấy vừa giận vừa đáng yêu. Việc này đổi thành người bình thường, mặc cho ai nghe đều phải dở khóc dở cười.
Mà ba ba của Tang Vô Yên và Ngụy Hạo là bạn thời ĐH, sau khi tốt nghiệp bị phân phối một đơn vị, ở cùng một dãy nhà. Tang Vô Yên chơi chung với Ngụy Hạo từ lớp hai.
Sau đó cha mẹ Ngụy Hạo ly dị, hắn bị phán cho mẹ, chuyển đi nơi khác.
Trẻ con thường hay quên. Cho nên, chuyện của Ngụy Hạo, Tang Vô Yên hầu như quên hết không còn gì.
Nháy mắt một cái liền trôi qua nhiều năm.
Tang Vô Yên biết Hứa Thiến là ở cấp hai, vì học chung lớp tăng cường, chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ dực theo thành tích của học kỳ cuối. Hứa Thiến và Tang Vô Yên một người xếp bảy, một người xếp thứ tám, vừa vặn ngồi cùng bàn. Trước kia, Tang Vô Yên và Hứa Thiến cũng không thân. Hứa Thiến có dáng cao, da trắng, người xinh đẹp, cá tính kiêu ngạo, với Tang Vô Yên hoàn toàn không phải cùng một loại người.
Hai người ngồi chung một bàn, người cao người thấp, vừa xem biết ngay. Cho nên ngồi cạnh nhau nửa tháng, Tang Vô Yên và Hứa Thiến trừ bỏ “Lão sư gọi ngươi”, “Hôm nay bài tập toán làm gì?” Cơ hồ không động trao đổi bất kì chuyện gì nữa.
Trong lớp Tang Vô Yên học rất tốt, lịch sử và âm nhạc lại kém cực kỳ. Đặc biệt âm nhạc, các ký hiệu âm nhạc để trước mặt nàng nhìn giống như nòng nọc, nàng dùng bảy Ng'n t mới biết đâu là “đô rê mi pha son la si” .
Trải qua nhiều lần luyện tập, thành tích Tang Vô Yên tốt hơn trước, nhìn nhạc phổ có thể biết “Si đến mi” Sau đó tấu lên.
Đáng tiếc, đến kì thi cuối học kỳ môn nhạc, trả bài bằng miệng, càng về sau đề càng khó. Tang Vô Yên đang cầm nhạc phổ, đứng trên bục giảng, chân run run, giày vò nửa ngày mới phát ra âm “Si” sau đó, không thể tiếp tục hát xuống.
Im lặng nhìn đầu Ng'n t, mặt Tang Vô Yên bị nghẹn thành màu đỏ. “Nam Quách tiên sinh” rốt cục muốn hiện nguyên hình.
Ngay lúc ấy, Hứa Thiến đột nhiên nhấc tay nói: “Lão sư, Tang Vô Yên bị đau họng, nói không ra lời.”
Tang Vô Yên hết hồn quay đầu lại, thấy Hứa Thiến lén lút hướng mình nháy mắt.
Hứa Thiến luôn là trò ngoan của thầy cô dạy nhạc. Trong cuộc thi ca nhạc thiếu nhi “Một hai. Chín” nàng là đại diện của trường. Nói chung, trước mặt cô dạy nhạc, Hứa Thiến nói cái gì là cái đó.
“Vậy Tang Vô Yên đi xuống trước. Lần sau thi lại.” Cô âm nhạc gật gật đầu ý bảo nàng ngồi xuống.
Đây là đoạn thời gi­an hai người quen biết ở cấp hai, vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Yến qua đời. Hứa Thiến xuất hiện, lập tức trở thành phao cứu sinh của Tang Vô Yên. (ý là bạn thân đó mà)
Tang Vô Yên đột nhiên phát hiện, nguyên lai nhân vật trong fim truyền có hình thành tích tốt, lại xinh đẹp chỉ biết khi dễ bạn học không phải lúc nào cũng đúng.
Nhưng mà, hình tượng Hứa Thiến bắt đầu trở lên hoàn mỹ trong lòng Tang Vô Yên là vào một buổi chiều sau giờ học.
Hôm đó, thời tiết rất lạnh, Tang Vô Yên vừa về nhà, má Tang đã kêu nàng xuống lầu mua nước tương. Dưới lầu có một tiệm cho thuê sách gần tiệm quần áo. Lúc ấy nàng còn nhỏ , gia đình dạy học, sách bên ngoài dối với nàng chỉ có hai loại—bốn tác phẩm cổ điển và sách nổi tiếng của nước ngoài.
Trên lớp học nữ sinh cầm tiểu thuyết tình yêu, nàng vụng trộm xem vài lần, liền cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Lại thêm má Tang lúc nào cũng dạy nàng, sách đó trẻ ngoan không thể xem. Kết quả là, Tang Vô Yên vẫn cảm thấy“ sách thuê” tương đương“ Sách cấm”.
Hai tay Tang Vô Yên đang cầm chai nước tương, lúc đi ngang qua tiệm thuê sách, nàng nhìn thấy Hứa Thiến đứng ở một ngay dãy tiểu thuyết ngôn tình, tay cầm truyện, vẻ mặt như si như túy.
“ Hứa Thiến?” Tang Vô Yên gọi nàng.
Mặt Hứa Thiến ngước lên, vừa thấy Tang Vô Yên, không khỏi xấu hổ.
Con người hoàn thiện tới đâu thì cũng có nhược điểm và đó đã là chân lý mà Tang Vô Yên ngộ ra. Từ ngày đó trở đi, Hứa Thiến và nàng chính thức trở thành bạn thân.
Nguyên lai, gia cảnh Hứa Thiến cũng không đơn giản như nàng nghĩ. Hứa mẹ là xuống nông thôn làm việc, gặp và yêu hứa ba ba. Cả nhà Hứa mẹ đều là phần tử trí thức, nhưng hứa ba ba lại xuất thân từ nông dân, quê mùa. Vậy mà trong hoàn cảnh đó, hai người lại kết hôn. Sau đó, một nhà Hứa Thiến chuyển đến thành phố, mẹ làm công nhân ở ưởng dệt, nhiều năm sau mới có Hứa Thiến.
Cũng không biết có phải hay không, tất cả nguyện vọng đều đặt lên người Hứa Thiến, nên Hứa mẹ có một số yêu cầu gần như khắc nghiệt, mọi chuyện đều phải làm được tốt nhất. Nay, hứa mẹ không đi làm, hứa ba ba mở tiệm sửa xe đạp, thu vào không nhiều. Nhưng bà vẫn cho Hứa Thiến đi học pi­ano, thậm chí còn mua đàn để ở nhà.
Đến khi chọn nguyện vọng vào trường cấp ba, Tang Vô Yên mới hiểu rõ Hứa mẹ là người cực kỳ chuyên chế. Lúc đó ở thành phồ B không tổ chức thi chung, mà là từ trường trung học tự ra đề. Thí sinh muốn thi trường nào thì phải đến trường đó thi, tuyển từ thấp đến cao. Đương nhiên, vì chắc chắn tuyệt đối, phụ huynh đều đại diện chọn trường. Dù sao thời gi­an thi của các trường đều khác nhau, đăng kỳ thi nhiều trường sẽ có nhiều cơ hội trúng tuyển hơn, nhiều nhất thì chỉ tồn thất phí báo danh thôi.
Tang ba ba đối con gái, chắc cả đời cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong bình an hạnh phúc. Trường điểm tốt, trường bình thường cũng tốt, chỉ cần đi học, lớn lên có thể tự nuôi bản thân là được, chưa bao giờ tạo áp lực cho con mình. Má Tang tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng mà còn có thể nhận rõ tình thế. Cho nên những trường mà Tang Vô Yên có thể đậu vào đều báo danh hết.
Mà Hứa Thiến thì lại khác, chỉ chọn Thất Trung.
“ Ngộ nhỡ không đậu?” Tang Vô Yên hỏi.
“ Mẹ ta nói, không đậu được Thất Trung về quê cày ruộng, ruộng đất của ba sẽ gi­ao lại cho ta.” Hứa Thiến trả lời. Tuy rằng, Hứa Thiến nói được ngữ khí rất bình thường, nhưng đó là lần đầu tiên, Tang Vô Yên nhìn thấy sương trong mắt nàng.
Kia một khắc, nàng mới cảm thấy, mình so với Hứa Thiến may mắn rất nhiều. Hai tháng sau, hai người cố hết sức cho kỳ thi. Nghỉ hè, Thất Trung đưa danh sách học sinh mới, hai người lại là bạn học, mọi người đều vui mừng.
Ngày khai giảng, ba tiết đầu đều là tự giới thiệu. Bạn cuối cùng lên giới thiệu là một học sinh có dáng người cao: “Ta gọi là Ngụy Hạo, tốt nghiệp ở……”
Tang Vô Yên nghe thấy hai chữ Ngụy Hạo rất quen tai.
Đến khi tan học, người tên là Ngụy Hạo đi đến bàn của Tang Vô Yên, cười hì hì nói:“ Tang Vô Yên, ngươi còn nhớ ta không.”
Tang Vô Yên ngước lên ngước xuống hai lần, cố gắng đào móc trí nhớ. Hình như là Ngụy Hạo tên này từng xuất hiện khi trong tuổi thơ của nàng.
Lại nháy mắt mấy cái, giống như nhớ ra cái gì.
Hắn sinh trước nàng hai tháng, hình như là: “Tiểu Hạo ca ca.” Nàng liền thích nắm lấy góc áo của hắn, rồi chạy đến ngọn đồi.
Hắn thường mang nàng đi ra ruộng bắt ốc. sau đó rửa, bỏ vỏ thêm một chút muối, nướng ăn. Chờ đến khi Tang Vô Yên về nhà, bụng nhỏ no đến ba ngày.
Tháng giêng, hắn rủ mọi người đi nướng lạp xườn, Tang Vô Yên trộm toàn bộ bản thảo của ba ba làm củi đốt.

Nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ, Tang Vô Yên liền vui vẻ đứng lên, lộ ra một đôi răng nanh, cười hắc hắc, “Là ngươi nha.”
Thanh mai và trúc mã gặp nhau.
Ba năm trung học, quan hệ một nam hai nữ là bạn bè thuần khiết, sau đó cùng nhau thi vào ĐH A. mãi đến buổi tối ngày thông báo kết quả, Hứa Thiến hẹn Tang Vô Yên phòng thể dục trong trường, nói:“ Tiểu Yên, trước giờ ta vẫn có một chuyện gạt ngươi.”
“Chuyện gì?”
“ Ta yêu đương.”
“ Thật sao?” Tang Vô Yên cực kỳ kinh hỉ ,“ Ai vậy?”
Hứa Thiến cười, hơi ngượng ngùng.
“ Ta quen không?”
Hứa Thiến gật đầu.
“Học chung lớp với chúng ta?” Tang Vô Yên đoán.
“Uh.”
“ Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?”
Đoán một lượt, Hứa Thiến đều là lắc đầu.
“Tóm lại là ai?” Tang Vô Yên nóng nảy.
“ Là Ngụy Hạo.” Hứa Thiến cười.
Cuối cùng, Tang Vô Yên cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rõ mình còn cười nói với Hứa Thiến:“ Kia không tệ.” Sau đó cuộn mình trong chăn, mới cảm thấy không thích hợp.
Bắt đầu là nín thở, liền cảm thấy khó chịu, và cuối cùng nàng cư nhiên hu hu hu, gối ôm bị khóc ướt hết.
Năm thứ nhất ĐH, nàng làm như không biết hai người bọn họ đang yêu, ỷ vào Ngụy Hạo sủng nàng liền đi theo làm bóng đèn, quyết định “ Phá hư Hứa Ngụy” Vì mục đích nàng bắt đầu tính kế, lôi kéo Trình Nhân nhập bọn, Trình Nhân lắc đầu:“ Tang Vô Yên, ngươi đúng là bị bệnh.”
“ Ngươi mới có bệnh.”
“ Ngươi so với bà mẹ kế của công chúa bạch tuyết còn ác hơn.”
“ Phi phi phi. Trình Nhân, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, ngươi ngừng được rồi.”
“ Ta không ăn trong càng không đào bên ngoài, ta là gương thần bên cạnh mẹ kế đại nhân. Chỉ nói thật, không nói dối.”
Đến ngày Ngụy Hạo bỏ Hứa Thiến trở lại bên người mình, Tang Vô Yên mới phát hiện, kỳ thật nàng cũng không muốn như vậy.
Nàng bắt đầu chột dạ, né tránh ánh mắt chán ghét của Hứa Thiến, cũng trốn Ngụy Hạo. Mãi đến khi thấy Ngụy Hạo dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Hứa Thiến trong lúc say R*ợ*u, cư nhiên cảm giác của nàng lại là nhẹ nhàng thở ra, mà không phải ghen.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc~~ đổi mới
Ngẫu làm độc giả truy văn cũng là thích sở hữu văn đều chỉ có nam chủ nữ chủ, những người khác xuất hiện giống nhau không đợi gặp, cũng chỉ muốn nhìn nam nữ chủ nói chuyện yêu đương hoặc là hắn Tra t** nàng nàng Tra t** hắn. Nhưng là~~~ làm chính mình mã tự thời điểm mới cảm nhận được, nếu không có phối hợp diễn không thể thôi động tình tiết a.~~~~~~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc