Chàng mù hóa ra em yêu anh - Chương 1

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Đúng 5h30, đám người từ trong phòng học và thư viện hướng căn tin chạy, Tang Vô Yên sớm ăn cơm xong, đang đi đến phòng tự học. Qua 10 phút, đúng giờ nghe được ra­dio trường học bắt đầu phát thanh. Hôm nay thứ Tư, không biết ai dẫn chương trình ở phòng phát thanh.
Sau đoạn gi­ai điệu quen thuộc, truyền ra thanh âm Hứa Thiến: “Chào mọi người, ta là Tiểu Thiến, lại đến mỗi thứ Tư thời gi­an lưu hành âm nhạc. Đầu tiên là đề cử các ca khúc mới, sau đó là bảng xếp hạng tuần trước của chúng ta ……”
Ra­dio trường học lúc nào cũng sinh động, so với lúc Tang Vô Yên mới vào trường thì các tiết mục phong phú hơn. Đáng tiếc, phòng ra­dio đó nàng đã đã lâu không đi.
Đang đứng đợi Trình Nhân ở vườn hoa nhỏ đã mấy phút, mới thấy Trình Nhân cười khanh khách đi tới.
“Làm sao vậy? Vẻ mặt ngốc quá àh.” Trình Nhân hỏi.
“Ta đang say mê giọng nói của Hứa Thiến.”
“Ta nghĩ là ngươi đang ăn dấm chua thì có.”
“Không có, không có, không có.” Tang Vô Yên nhéo nàng.
“Còn nói không có, ngươi……” Trình Nhân nói một nửa đột nhiên bị Tang Vô Yên đánh gãy
“Hư–” Nàng lên tiếng thủ thế, tai nghiêng qua một bên như chăm chú nghe gì đó, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thấy vậy Trình Nhân cũng im theo, qua một lát mới nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?”
Tang Vô Yên nói: “Ngươi nghe bài này.”
Trong ra­dio đang phát ca khúc đầu bảng.
“Ta ở thảo nguyên lạc đường, gió thổi thảo thấp, có nhân từng xướng thiên giống như khung lư……” Cuối cùng giọng nam hơi chậm và kéo dài ra, tựa hồ như đến tâm khảm.
Suốt buổi tối, trong đầu Tang Vô Yên đều là bài hát đó. Vốn ra­dio vào thứ tư chương trình âm nhạc là do nàng làm, nên có chút chức nghiệp mẫn cảm.
“ Không biết ca khúc tên gì nữa? Nghe hay như vậy.”
“ Phỏng chừng là nhạc mới ra.”
“ Muốn biết quá đi.” Tang Vô Yên thở dài.
“ Ngươi gọi điện thoại hỏi Hứa Thiến là được rồi.” Trình Nhân đề ra chủ ý.
“ Đánh ૮ɦếƭ ta cũng không đi.”
“ Vậy thì lên mạng tìm đi, có lẽ sẽ tìm thấy.” Trình Nhân lại đưa ra ý kiến thứ hai.
“ Không biết tên bài hát thì sao tìm?” Tang Vô Yên lên tiếng phủ nhận.
“ Ách–” Hai người nhìn nhau,“ Ta cũng không biết.” Trình Nhân cũng không biết.
“……”
Xem ra nữ nhân không thể dựa vào nữ nhân.
Tang Vô Yên và Trình Nhân là bạn cùng thuê phòng bên ngoài khi mới vừa vào học. Đều tốt nghiệp một ban, trường học cũng quản không nghiêm, hơn nữa nàng lại kiêm chức trong phòng ra­dio, chỉ sợ có đôi khi phải trễ về, trờ lại ký túc xá cũng không tiện.
Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa hừ hừ kỉ kỉ hát lại đoạn nhạc ngày hôm qua, giống như nghĩ được cái gì ói ra một ngụm kem đánh răng bọt, ngẩng đầu hỏi:“ Trình Nhân a, không bằng vào lớp ta hát lại điệu hỏi các nàng một chút?”
“ Ngươi như thế nào còn suy nghĩ chuyện này.”
“ Đương nhiên, ta là ra­dio, có chức nghiệp mẫn cảm.”
“ Còn chức nghiệp mẫn cảm?” Trình Nhân bật cười,“ Ngươi không phải là nhà quê ngũ âm không được đầy đủ, cái gì từ miệng ngươi hát ra đều có thể hư thành tiếng hợp xướng của sông Hoàng Hà.”
“ Trình Nhân!!” Tang Vô Yên giận.
Buổi chiều, Tang Vô Yên không có khóa học nên đi đến ra­dio. Buổi tối là ra­dio thời gi­an của Nhiếp Hi. Tang Vô Yên đến phòng ra­dio chủ yếu là làm tạp vụ. Trước đó không lâu, trợ lý Nhiếp Hi vừa mới tạm rời cương vị công tác, chưa chọn được người thích hợp, cũng may chủ nhiệm cảm thấy Tang Vô Yên đầu óc không sai, nên cho nàng làm thế thân tạm thời.
Nhiếp Hi mặc dù rất có danh tiếng nhưng lại rất thân thiện, bất kì chuyện gì cũng tự mình làm, vẻ ngoài nhìn rất hiền. Vô Yên liền học những người mới trong đài kêu nàng“ Hi tỷ”.
Tang Vô Yên cùng một bảo vệ đem một đống thư lên lầu, tất cả đều do Nhiếp Hi quản lý. Nàng thay Nhiếp Hi mở từng phong thư, nên trả lời thì trả lời, nên chuyển đi thì chuyển đi. Bất quá, cơ hồ mỗi lần Tang Vô Yên đều có thể thấy những nội dung làm cho nàng buồn cười.
Nàng mỗi lần kể lại cho mọi người trong đài nghe, bảo đảm ai ai cũng cười.
Nhiếp Hi luôn lắc đầu, “Vô Yên a, ngươi thật sự là quá vui vẻ.”
Tang Vô Yên đang sửa sang lại đống sách, thấy Nhiếp Hi sau khi ăn cơm từ căn tin về đã muốn đến phòng công tác chuẩn bị một chút.
“Hi tỷ, đến sớm vậy.”
Nhiếp Hi nhìn nàng, vừa điều chỉnh mấy đoạn nhạc vừa nói: “Muốn nghe thử mấy ca khúc mới, để coi hiệu quả như thế nào.”
“ Nga.” Tang Vô Yên nghe vậy ánh mắt tập trung lại ở đống sách.
Ngay lúc xoay người sang chỗ khác, Tang Vô Yên nghe thấy Nhiếp Hi thay đổi nhạc khác, đoạn nhạc dạo gi­ai điệu có chút quen thuộc. Bỗng nhiên, đầu óc nàng chợt lóe, cư nhiên là bài hát ngày hôm qua, làm cho nàng đau khổ tìm kiếm.
Nàng vội vàng trở lại, lớn tiếng hỏi: “Hi tỷ, bài này tên gì vậy?”
Nhiếp Hi đang chuyên chú viết này nọ, đang chăm chú nghe nhạc, nhất thời không có nghe thấy nàng hỏi cái gì.
“ Hi tỷ, ngươi biết bài này tên gì không?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“ Ngươi nói là bài này?” Nhiếp Hi nói, “ là Libya vỏ sò.”
“ Thật là dễ nghe.” Tang Vô Yên cảm thán.
“ Đúng vậy. Tuy rằng là nhạc mới của người mới, nhưng ta tim rằng nó sẽ nhanh chóng nổi tiếng.”
“ Đúng đúng, mới nghe đã mê mẩn.”
Nhiếp Hi thấy bộ dáng nàng, không khỏi cười nói, “Vô Yên, ta cũng có đĩa CD, ngươi muốn mượn nghe không.”
Tang Vô Yên vừa nghe, gật gật đầu như bâm tỏi.
Sau khi tan tầm về nhà nàng liền đem đĩa nhạc trong túi xách để vào máy CD. Tên bài hát cũng là tên ca khúc chủ đề của al­bum, được xếp hạng thứ nhất.
Nàng vừa ăn táo, lời bài hát nghe vài lần mới nhớ hết.
Bìa al­bum thường là chân dung của ca sĩ, hiện nay đang lưu hành quảng cáo như vậy, ánh sáng ௱ôЛƓ lung chiếu vào một bên khuôn mặt nhìn càng đẹp hơn.
Tang Vô Yên mở trang đầu tiên, cư nhiên là một bức tranh phong cảnh mà không phải hình chân dung thiếu niên kia. Bức tranh đó thật rất mỹ lệ, mặt trời vàng óng ánh chiếu vào sa mạc mênh ௱ôЛƓ bát ngát, ánh sáng cũng không quá chói mắt, mà gần chỗ đó có một cái vỏ sò, ánh vàng chiếu xuống tựa như nhiễm một tầng rực rỡ.
Kế bên là lời bài hát.
(Libya vỏ sò)
Ta ở thảo nguyên lạc đường,
Gió thổi cỏ thấp,
Có người từng hát lên giống như bầu trời.
Bầu trời a bầu trời,
Bắc đẩu chỉ đường cho ta.
Ta ở sa mạc lạc đường,
Cát vàng mênh ௱ôЛƓ,
Cổ nhân từng kêu nó biển cát chằng chịt.
Biển cát a biển cát,
Ngươi là đem ta hơ khô phải không.
Mà ta ở lòng hải lý của ngươi lạc đường,
Người yêu của ta
Ngươi là nguyện ý thổi lên vỏ sò Lybia vì ta phải không
Làm kèn của ta?
Ta ở thành thị lạc đường,
Lầu các ngàn trượng,
Người yêu xim nói cho ta biết nhà ở nơi nào.
Nhà của ta a nhà của ta,
Tách ra Hồng Hải vòng qua Libya.
Lấy một túi nước khói,
Một cái khăn trùm đầu,
Con ngươi màu đen,
Nói xong tình cùng nóng,
Vỏ sò Lybia của ta,
Ngôi sao rơi xuống.
Ca từ rất dễ hiểu, có chút hương vị cổ điển hơi bất đồng với những ca khúc đang lưu hành trong thị trường hiện nay, có nét đặc sắc của âm nhạc Arab. Gi­ai diệu như vậy, hát lên tựa hồ như vương tử Arab ngồi giữa sa mạc đang khảy đàn kế bên có một gi­ai nhân hát cùng.
Tang Vô Yên trong lúc vô tình nhìn đến chế tác ở mặt sau, dòng đầu tiên chỉ có bốn chữ ngắn gọn:
“Lời nhạc: Nhất Kim”
Chú ý: trích trong bảng con­vert
*Khâm hà dĩ khâm : Khâm làm sao mà chịu được…(Khâm là tên nam chủ)??Chữ Khâm ( 衾 ) trên có chữ Kim ( 今 ) dưới có chữ Y ( 衣 )~ giải thích với bạn nào đọc truyện thấy hơi lạc lạc. Mình nghĩ chắc anh ý nguyên bản muốn lấy nghệ danh là Y Kim ( 衣今 ), tên tách của ảnh, nhưng nói thế nào mà lại thành Nhất Kim ( 一今 ) (chữ Nhất và chữ Y gần đồng âm đọc)
---2---
Nàng tổng cảm thấy nhìn này hai chữ có chút quen mắt, lại nhớ không nổi gặp qua ở đâu. Thôi không nghĩ nữa, đi tắm rồi ngủ.
Đáng tiếc là mới rạng sáng, Tang Vô Yên đã bị tiếng gà gáy của thái thái bên lầu ba đánh thức. Đã nhiều ngày trôi qua, cũng không biết lão thái thái khi nào mới làm thịt con gà đó nữa. (chòy ơi, gà trống cũng ăn)
Tang Vô Yên mặc kệ tiếp tục ngủ, đáng tiếc con gà kia giống như ăn phải thuốc kích thích, liên tiếp cất giọng ca vàng. Sau đó, di động vang.
Tang Vô Yên nhìn màn hình hiển thị là tên Ngụy Hạo, tim đập nhanh hơn, có nên tiếp hay không đây.
Nàng lại không dám tắt, tiếng chuông vang mãi như vậy. Cả buổi mới an tĩnh lại.
Nàng chưa kịp thở, điện thoại lại vang lên lần nữa — vẫn là Ngụy Hạo.
“ Người này cũng là, không biết sáng tinh mơ người ta còn buồn ngủ sao?” Trình Nhân nói.
“ Đúng vậy.” Nàng nhíu nhíu lông mày.
“ Tiếp đi tiếp đi, cũng không ăn ngươi.”
“ Dựa vào cái gì nha!” Tang Vô Yên nói xong khẩn trương đem điện thoại đặt vào trong chăn , để âm thanh nhỏ lại.
Điện thoại vừa ngừng, tiếp theo lại vang.
Tang Vô Yên đặt thêm cái gối ở phía trên điện thoại di động, qua thật lâu tiếng chuông mới ngừng.
Nhưng mà, một buổi sáng không có khóa có thể ngủ thẳng mặt trời lên cao thì sáng sớm cứ như vậy — bị phá hư.
Tang Vô Yên tuyệt vọng đứng lên, mặc quần áo, trong phòng phát hạ quyết tâm, một mình ra cửa đến khu tây phố ăn bánh bao xiên nướng mà nàng đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc