Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi - Chương 23

Tác giả: Tát Không Không

Thấy vậy, Cổ Thừa Viễn lập tức dập tắt TL, xoay người, vỗ nhẹ lên lưng Du Nhiên.
Sau khi vỗ vỗ, tay anh ta bỗng nhiên khẽ động, chớp mắt đã ôm Du Nhiên vào lòng.
Du Nhiên muốn giãy dụa theo phản xạ, nhưng một câu nói của Cổ Thừa Viễn khiến cô bỏ qua cho ý định này: “Du Nhiên, anh mệt muốn ૮ɦếƭ, để anh dựa vào một lát, được không?”
Giọng nói của anh ta mang theo một cảm giác cầu xin bất lực, khàn khàn trầm thấp, thấm qua da, truyền vào tận xương tủy, bất cứ ai cũng không thể từ chối.
Du Nhiên để mặc anh ta tựa đầu trên người mình.
Cơn gió mát mang theo hương vị của nắng thổi lời nói của Cổ Thừa Viễn vào trong tai Du Nhiên.
“Biết vì sao anh lại hận Khuất Vân như vậy không? Bởi vì khi anh và Khuất Vân ở cùng một phòng ký túc, anh đã từng tận mắt nhìn thấy bố mẹ cậu ta ân cần hỏi thăm cậu ta, nhưng thái độ của Khuất Vân đối với sự quan tâm của bọn họ rất lạnh lùng. Tình thương của bố mẹ, một thứ mà anh vĩnh viễn không thể có, trong mắt cậu ta lại không đáng để tâm đến, vì vậy, anh ghen tỵ với cậu ta, ghen tỵ tới mức căm hận. Cho nên anh vờ làm bạn của cậu ta, cho nên anh mới có ý định để cậu ta nhìn thấy sự phản bội của anh và Đường Ung Tử.”
Bầu trời rất xanh, là một màu xanh rất tinh khiết, không có bất cứ tạp chất nào, một chiếc máy bay bay qua bầu trời phía trên bọn họ, phát ra những tiếng ù ù, phá tan những đám mây thành từng mảnh nhỏ.
“Anh đối với em, cũng là như vậy phải không, khi anh đau khổ, em lại không hề hay biết, thậm chí còn vô số lần thể hiện sự hạnh phúc của mình ngay trước mặt anh.”
Anh, nhìn xem, bố mẹ mua váy và giày mới cho em này, có đẹp không?
Anh, cuối tuần sau bố mẹ sẽ đưa em đi công viên trò chơi.
Anh, vì sao bố anh chưa bao giờ đưa anh ra ngoài chơi?
Chính Du Nhiên cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc, rốt cuộc cô đã xát muối lên vết thương của Cổ Thừa Viễn bao nhiêu lần.
“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn vùi mặt sâu vào trong tóc Du Nhiên, ngửi hương thơm đặc biệt tươi mát của cô: “Anh ghen tị với em, ghen tị từng chút hạnh phúc của em, anh cho rằng, nếu không vì em, mẹ sẽ không bỏ anh lại, anh cho rằng, em chính là người đã ςướק đi hạnh phúc của anh.”
“Ngày từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã lên kế hoạch làm sao để em cảm nhận được sự đau khổ sâu nhất. Sau nhiều năm, cuối cùng anh đã làm được, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của em, anh lại phát hiện, kết quả này không khiến anh vui vẻ như anh đã tưởng.”
“Sau khi đã tổn thương em, anh mới biết được mình thật sự muốn gì từ em – điều anh muốn chính là khi em kéo cánh tay anh, cố ý cau mày làm nũng; điều anh muốn chính là em dựa vào vai anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời; điều anh muốn chính là em không hề cảnh giác ngủ trên người anh, cho dù đang ngủ vẫn nắm chặt lấy áo anh, giống như chỉ cần có anh là có được toàn bộ thế giới.”
“Thế nhưng một Du Nhiên như vậy không bao giờ quay trở về nữa. Em bị anh *** một dao, từ đó về sau, ánh mắt em nhìn anh tràn ngập đề phòng và trốn tránh.”
“Anh bắt đầu quấn lấy em, anh uy hiếp em, anh ép bức em, đều để có được em lần nữa, anh tự cao tự đại cho rằng, em sẽ tha thứ cho những tổn thương anh từng mang đến cho em, cuối cùng em sẽ trở về.”
“Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy bộ dáng đó của ông ta, khi anh nhớ tới những thương tổn ông ta đã gây ra cho anh, anh mới hiểu được cảm nhận của em, mới hiểu được sự chối từ của em đối với anh – tha thứ, không phải một chuyện dễ dàng.”
Cổ Thừa Viễn dựa vào càng ngày càng nặng, giống như anh ta không thể chịu nổi bất cứ điều gì nữa.
“Du Nhiên, nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?”
Đám mây bị xé rách, trải qua thời gian tự sửa chữa lại hợp với nhau, nổi bật trên nền trời xanh biếc, như chốn thiên đường, càng tươi đẹp.
“Anh, cứu ông ta đi, ông ta đã biết sai rồi, cho hai bố con anh một cơ hội, mở ra nút thắt trong lòng anh, sống một cuộc sống mới.”
Du Nhiên nói.
Cổ Thừa Viễn đồng ý.
Trải qua một loạt kiểm tra, trong thời gian ngắn nhất bệnh viện đã sắp xếp cuộc phẫu thuật cho bọn họ.
Ngày phẫu thuật, Du Nhiên đi cùng Cổ Thừa Viễn.
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Cổ Thừa Viễn cầm tay Du Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
“Có lẽ, anh sẽ một lần nữa có bố.” Anh ta nói.
Du Nhiên nặng nề gật đầu, giống như một lời hứa hẹn.
Thời gian phẫu thuật rất dài, Du Nhiên luôn ngồi bên ngoài chờ đợi, cho tới khi Bạch Linh đến.
“Con nên nói cho mẹ biết.” Bạch Linh nói.
“Con không muốn khiến mẹ lo lắng.” Du Nhiên giải thích, sau đó thở dài một hơi: “Con nghĩ, lúc này, có lẽ bọn họ đã hòa thuận rồi.”
Rồi cô kể lại đoạn đối thoại của Cổ Chí và Cổ Thừa Viễn, tất cả đều kể lại cho mẹ.
Nghe vậy, Bạch Linh không có vẻ vui mừng, ngược lại, trên mặt có chút lo lắng.
Một lúc lâu sau, bà giãn nếp nhăn trên trán ra, nói đến một việc khác: “Thừa Viễn luôn rất hiếu thuận, trước đây, mỗi lần mẹ về đến nhà đều chạy đi lấy dép cho mẹ, thấy mẹ mệt mỏi, lập tức chạy tới đấm lưng cho mẹ, khi mẹ bị bệnh, cũng luôn hoảng hốt như thế giới sắp sập xuống vậy… Thừa Viễn, là một đứa trẻ ngoan, lại phải chịu sự tổn thương không công bằng mà những người lớn gây ra.”
Du Nhiên dựa đầu vào tường, hít vào mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, chậm rãi tưởng tượng Cổ Thừa Viễn khi còn bé sẽ thế nào.
Giống như tất cả những đứa trẻ khác, đều có đôi mắt trong sáng, thuần khiết, đều có một trái tim không chút bụi bẩn.
Thế nhưng, tất cả những tổn thương khủng khiếp đó đã dần dần dập tắt ánh sáng trong trái tim anh ta, để lại trong nó những vết thương xấu xí như vết roi quất.
Đang suy nghĩ, Bạch Linh đột nhiên hỏi: “Du Nhiên, đối với Thừa Viễn, rốt cuộc con có tình cảm thế nào?”
Du Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ, đôi má cô nhất thời ửng đỏ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Mẹ biết nói vậy rất kỳ lạ, thật ra, ngay từ khi hai con còn bé, mẹ và bố con đã thương lượng có nên nói cho các con biết chuyện các con không có quan hệ huyết thống hay không. Con biết không? Ý của bố con là hy vọng các con có thể là một đôi thanh mai trúc mã, vô tư lớn lên bên nhau, hy vọng các con kết hôn, hy vọng Thừa Viễn có thể vĩnh viễn chăm sóc con. Nhưng mẹ đã khăng khăng giấu diếm, bởi vì…” Bạch Linh hạ tầm mắt: “Mẹ không thật sự hy vọng lại có dính dáng gì tới nhà họ Cổ.”
Du Nhiên cúi đầu, nhìn đôi giày vải của mình, trên đó có dính chút bụi.
“Nhưng mẹ không ngờ rằng, hai con vẫn…” Bạch Linh cố gắng lựa chọn từ ngữ: “Thật ra, như vậy cũng tốt. Du Nhiên, mẹ nhìn ra được Thừa Viễn rất thích con, nếu con cũng bằng lòng, mẹ và bố con rất vui nếu hai con ở bên nhau.”
“Mẹ…” Du Nhiên cắn môi, lắc đầu.
“Đương nhiên, chuyện này phải xem ý của con.” Bạch Linh nhìn về phía phòng phẫu thuật, cái đèn đỏ vẫn phát sáng: “Thế nhưng, Du Nhiên à, nếu Thừa Viễn ở bên con, thằng bé sẽ rất vui vẻ.”
Du Nhiên không trả lời, chỉ nhìn giày của mình, trong lòng cũng hỗn loạn, quấn quýt như đám dây giày kia.
Bởi vì thời gian phẫu thuật khá dài nên Bạch Linh về nhà mang cơm đến cho Du Nhiên, một mình Du Nhiên ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.
Thật ra, sâu trong tim, trải qua liên tiếp những chuyện mấy ngày nay, Du Nhiên đã không còn hận Cổ Thừa Viễn như trước nữa.
Những tổn thương anh ta từng chịu khiến cô tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng, tha thứ là một chuyện, ở bên anh ta lại là một chuyện khác.
Giống như Du Nhiên từng nói với chính mình, thời gian không thể quay trở lại.
Cô đã bước qua Khuất Vân, đã bước qua Tiểu Tân, cô đã cách nơi đó rất xa rồi.
Cô của hiện tại nên suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Khuất Vân.
Nghĩ vậy, Du Nhiên cúi đầu nhìn danh bạ trong di động của mình, ở đó có một dãy số, không có tên, chỉ có số.
Đó là số của Khuất Vân.
Giống như rất xa lạ, nhưng Du Nhiên lại khắc ghi nó trong đầu.
Không có gì phải cố gắng, chỉ mỗi ngày đều nhìn vài lần, lâu dần, nó cứ hiện lên trước mắt.
Giống như chủ nhân của nó, Du Nhiên muốn quên, nhưng cô phát hiện ra, rất nhiều thứ đã chôn sâu vào tim, cho dù có dùng một con dao sắc bén nhất cũng không cắt bỏ được.
Đã rất nhiều lần, cô từng chữ, từng chữ nói với Khuất Vân, nói mình không còn yêu anh, nói mình sẽ sống một cuộc sống mới, nói mình sẽ không quay đầu lại.
Nhưng những lời này, dưới sự tiến công của anh, đã chậm rãi dao động.
Nghe xong câu chuyện của ba đương sự năm đó, cuối cùng Du Nhiên đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vốn nghĩ rằng vì Đường Ung Tử Khuất Vân mới chọn cách trả thù, nhưng giờ nhìn lại xem ra cũng không phải như vậy.
Tuy Du Nhiên đã chịu tổn thương, nhưng có một số loại động cơ vẫn khiến người ta dễ tiếp thu hơn.
Trong khoảng thời gian này, Khuất Vân cũng làm rất nhiều chuyện mà Du Nhiên từng cho rằng cả đời này anh cũng không thể làm.
Anh vì cô mà bị thương, anh vì cô mà quỳ một gối, anh vì cô mà không để ý đến chuyện loét dạ dày, giúp cô chắn R*ợ*u.
Khuất Vân là một người lạnh lùng, không hay để lộ cảm xúc, để anh làm được những việc như vậy, Du Nhiên cho rằng, trong lòng anh, ít nhất cô cũng quan trọng.
Mấy ngày trước, Du Nhiên đã kể lại tất cả những chuyện này cho gái Diệp.
Lúc đó, gái Diệp cảm động đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc chán lại mắng Du Nhiên cố chấp, suy nghĩ lung tung, khuyên cô mau làm hòa với Khuất Vân.
Có lẽ, từ bên ngoài nhìn vào, Khuất Vân tuy đã tổn thương cô, nhưng anh đã biết lỗi, đã ăn năn, đã dùng toàn bộ sức lực để cứu vãn, nếu đã vậy, cô không nên tự làm khó mình, nên quý trọng người trước mắt, nên ở bên Khuất Vân một lần nữa.
Chỉ là, suy nghĩ của người trong cuộc lại không giống vậy.
Du Nhiên không qua được chính suy nghĩ của mình.
Vẫn không cách nào phóng khoáng như vậy, thoải mái như vậy.
Dù sao, cô đã yêu sâu nặng như vậy, bị thương sâu nặng như vậy.
Cô vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc cô và Khuất Vân phải đi bước tiếp theo thế nào?
Du Nhiên thở dài, đút điện thoại vào trong túi.
Cuộc phẫu thuật thành công, không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là Cổ Thừa Viễn gầy đi nhiều, sức khỏe bị ảnh hưởng.
Mỗi ngày Bạch Linh đều đun những loại canh dưỡng thương bồi bổ, Du Nhiên chịu trách nhiệm đưa tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, tự tay đút cho anh ta uống.
May mà thân thể vốn tốt, một vài ngày sau, Cổ Thừa Viễn đã có thể xuống đất đi vài bước.
Rất nhiều lúc, Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, muốn nói lại thôi.
Du Nhiên biết, anh ta muốn hỏi tình trạng của Cổ Chí.
Cổ Chí lớn tuổi, khôi phục chậm hơn anh ta, nhưng hôm trước đã có thể ngồi dậy, mở miệng nói chuyện.
Nhưng, Du Nhiên cũng biết, từ sau khi tỉnh dậy, cho tới giờ Cổ Chí vẫn không nhắc tới tên của Cổ Thừa Viễn.
Chưa từng.
Du Nhiên không đành lòng để Cổ Thừa Viễn tiếp tục ngóng đợi như thế, vì vậy, cô chủ động tới phòng bệnh của Cổ Chí.
Khi cô tới, Cổ Chí đang nhàn nhã nằm trên giường, xem ti vi.
“Ông không quan tâm tới tình trạng của anh ấy sao?” Du Nhiên cảm thấy tức giận với thái độ dửng dưng của ông ta.
Cổ Chí cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển kênh, không thèm liếc nhìn Du Nhiên một cái, chỉ dùng giọng nói thờ ơ nhất thế gian để nói: “Nó ૮ɦếƭ rồi à?”
“Sao có thể?!” Du Nhiên nhíu mày.
“Nếu chưa ૮ɦếƭ thì có gì phải hỏi?” Vẻ mặt Cổ Chí không có cảm xúc gì, cùng với vẻ hối hận chân thành trước đó Du Nhiên nhìn thấy là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Là anh ấy cứu ông! Lẽ nào ông không muốn thăm anh ấy lấy một lần sao?” Du Nhiên bỗng nhớ lại sự lo lắng trong ánh mắt mẹ cô khi nghe cô kể về chuyện này, trong nháy mắt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.
“Tôi đã cho nó sinh mênh, giờ nó nên trả lại cho tôi.” Giọng nói Cổ Chí không phải sự trầm thấp khi bị bện***, mà là sự cứng rắn, vô tình như sắt thép.
Du Nhiên kích động tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm đó rõ ràng ông đã ra vẻ sám hối trước mặt tôi, ông…”
“Nếu tôi không nói thế, sao có thể lừa được nó hiến gan cho tôi?” Lời nói của Cổ Chí khiến toàn thân Du Nhiên lạnh run.
“Sao ông có thể làm vậy?!” Du Nhiên bỗng cảm thấy mắt hoa lên, giống như thế giới vốn thanh bình đột nhiên bị màu đen từ bên ngoài xâm nhập, P0'p chặt.
“Khi cô muốn sống, cô có thể làm một số chuyện, nói một số lời trái lương tâm, tỏ vẻ yếu đuối một chút, có gì ghê gớm đâu?” Hôm nay thời tiết thật đẹp, bầu trời trong vắt, không một gợn mây, ánh mặt trời thỏa sức chiếu vào phòng bệnh, nhưng dù có sáng đến thế nào chăng nữa cũng không khiến những đường cong cứng rắn trên gương mặt Cổ Chí mềm mại hơn được.
Gương mặt ông ta thon gầy, giống như một con dao lạnh lùng, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm trái tim người ta bị cắt một cái.
“Ông không phải người!!!” Du Nhiên mạnh mẽ lên án: “Sao ông có thể tổn thương anh ấy như thế?!”
Cổ họng Cổ Chí giống như làm từ băng, mỗi một chữ thoát ra đều như băng tuyết: “Nếu đây là làm tổn thương nó, cô cũng là đồng lõa… Nếu cô không khuyên nó, nó sẽ cứu tôi sao?”
Những lời này giống như một chậu nước đá giữa trời đông, dội xuống Du Nhiên từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến cô lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập.
Đúng vậy, cô là đồng lõa, là cô ngu ngốc đã khuyên Cổ Thừa Viễn tha thứ, đã khuyên Cổ Thừa Viễn hiến gan, đã khuyên Cổ Thừa Viễn chịu tổn thương một lần nữa.
Du Nhiên nghe thấy được tiếng vang từ chính hàm răng của mình, ngoài ra, còn có tiếng động từ cửa truyền đến – tiếng nắm tay, bị người ta siết rất chặt, rất chặt, chặt như muốn P0'p nát chính nó.
Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thừa Viễn đứng bên cửa.
Không có kích động hay bất cứ cảm xúc nào khác, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, giống như vực sâu không đáy, giống như nước trong giếng cổ, nơi ánh mặt trời không cách nào chiếu tới được, hoàn toàn không có một gợn sóng.
Thế nhưng, sắc mặt anh ta tái nhợt, giống như máu toàn thân đều dồn hết về lòng bàn chân.
Du Nhiên đứng sững tại chỗ, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, cô không biết phải làm thế nào mới có thể giảm sự tổn thương của Cổ Thừa Viễn tới mức thấp nhất.
Có lẽ, làm thế nào cũng là vô dụng.
Thời gian bất lực của Du Nhiên cũng không kéo dài lâu – Cổ Thừa Viễn xoay người, dùng sự bình tĩnh đặc biệt của anh ta, rời đi.
Du Nhiên vội vàng cất bước, đuổi theo anh ta.
Nhưng cô không dám tới gần, bởi vì cô không biết nên làm gì, nên nói gì với anh ta.
Vì vậy, cô chỉ có thể đi theo anh ta từng bước.
Trên hành lang, hai người, một trước một sau, người ngoài nhìn vào không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng trái tim Du Nhiên lại đau đớn như chìm trong lò lửa.
Sau khi về đến phòng bệnh, Cổ Thừa Viễn đi thẳng vào toilet, khóa trái cửa lại, lập tức, bên trong truyền ra tiếng nước chảy che lấp tất cả âm thanh.
Du Nhiên đứng sát cạnh cửa toilet, không biết làm gì.
Cô nghĩ, cô nên để Cổ Thừa Viễn yên tĩnh một mình, vì vậy, cô cố gắng đè xuống ý định gõ cửa, chỉ thấp thỏm, hoảng sợ chờ đợi.
Thời gian từng phút trôi qua, mỗi một giây đều như chiếc kim châm bén nhọn đâm vào tim Du Nhiên.
Bên trong, ngoại trừ tiếng nước, không còn chút động tĩnh nào.
Sự im lặng khiến người ta bất an.
Sau nửa giờ khó kìm nén nhất, Du Nhiên không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trái tim cô đã phồng lên đến mức đè vào khí quản, khiến cô không hít thở nổi.
Vì vậy, cô định gõ cửa.
Nhưng gần như đồng thời với lúc cô giơ tay lên, cửa toilet mở ra, Cổ Thừa Viễn lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
“Anh…”
Du Nhiên vừa gọi một tiếng, Cổ Thừa Viễn lập tức vươn tay, ôm chặt lấy cô.
Lúc này, anh ta dùng rất nhiều sức, tràn ngập tuyệt vọng.
Lúc này, Du Nhiên không có lý do gì, không có tư cách gì, cũng không có dũng khí để đẩy anh ta ra.
Du Nhiên vươn tay, ôm lấy Cổ Thừa Viễn.
Trong giờ khắc toàn bộ thế giới này đều vứt bỏ anh ta, Du Nhiên không thể cũng buông tay.
Tuyệt đối không thể.
Cùng lúc với ý nghĩ này nảy ra trong đầu, khóe mắt Du Nhiên liếc thấy một tia sáng quen thuộc.
Một tia sáng lạnh lạnh, tia sáng phản chiếu từ đôi mắt kính cũng lạnh lạnh như thế.
Du Nhiên vừa duy trì tư thế bị Cổ Thừa Viễn ôm và ôm lấy Cổ Thừa Viễn, vừa quay đầu lại.
Quả nhiên, Khuất Vân đứng ở cửa, một đôi mắt sáng tối khó dò.
Tôi ị vào! Du Nhiên thấp giọng chửi một tiếng, lẽ nào gần đây lưu hành kiểu xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt sao?!
Du Nhiên cảm thấy bản thân lúc này đang ở trong Địa Ngục.
Phía trước đang ôm chặt cô là một cái tội mà cô nên chịu, phía sau đang nhìn chằm chằm cô là một cái tội mà cô đã tạo.
Ánh mắt phía sau là băng, đang không ngừng đâm thủng lưng cô, cái ôm phía trước là lửa, đang không ngừng hòa tan một ít mỡ vốn cằn cỗi trước *** của cô.
Thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Sau khi tiếp nhận loại dày vò này một phút, cuối cùng Du Nhiên không chịu nổi nữa, quyết định ít nhất phải giải quyết xong một người.
Vì vậy, cô quay đầu lần nữa, liếc mắt về phía Khuất Vân ý bảo anh ra ngoài chờ cô.
Khuất Vân lặng lẽ liếc cô một cái, đợi Du Nhiên hứng đủ hàn khí rồi mới làm theo ý cô.
Chờ anh ra khỏi cửa, Du Nhiên cố gắng nhẹ nhàng đẩy Cổ Thừa Viễn ra, nói: “Anh, em ra ngoài một chút đã.”
Khi cô đang xoay người, Cổ Thừa Viễn giữ tay cô lại.
Ánh mắt anh ta là một mảng rêu xanh âm u lạnh lẽo.
“Trong lòng em, cậu ta vẫn quan trọng hơn, phải không?”
Cổ Thừa Viễn đã hỏi một cậu như vậy.
Anh ta đã nhìn thấy Khuất Vân.
Sợ Khuất Vân ở ngoài chờ lâu mất kiên nhẫn lại xảy ra chuyện gì đó, Du Nhiên đành nói: “Em sẽ quay lại.”
Ngữ điệu, ngay cả chính cô cũng cảm thấy qua loa.
Sau đó, cô buông tay anh ta ra, ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang, Du Nhiên nhìn thấy Khuất Vân, cô do dự một chút rồi bất chấp tiến lên, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Khuất Vân không trả lời, mà hỏi lại một câu khiến Du Nhiên bất ngờ, không kịp đề phòng: “Tôi nghe được một tin – em và Cổ Thừa Viễn, không có quan hệ huyết thống, phải không?”
Du Nhiên cũng không ngờ anh vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, chỉ khẽ nhếch môi, không biết trả lời thế nào.
“Phải không?” Khuất Vân hỏi tới.
Du Nhiên cố gắng ra vẻ tự nhiên, đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy, cái ôm vừa rồi là thế nào?” Khuất Vân tiếp tục hỏi.
“Chính là, tứ chi ở cùng một chỗ.” Du Nhiên nói.
“Tôi biết.” Tia sáng trên kính của Khuất Vân lại lạnh hơn.
Du Nhiên: “Biết rồi còn hỏi làm gì?”
Khuất Vân: “…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây hai người đã từng qua lại.” Khuất Vân nói.
“Đó là chuyện rất lâu trước đây.” Du Nhiên không rõ trọng tâm nằm ở đâu.
“Nhưng chuyện này thật sự tồn tại.” Khuất Vân nói ra trọng tâm.
“Anh muốn nói gì?” Du Nhiên hỏi.
“Em và cậu ta, nên tránh mặt, không phải sao?” Khuất Vân nói.
“Anh đang dạy bảo tôi sao?” Du Nhiên nhíu mày: “Còn nữa, vì sao lại im lặng chạy tới đây, tôi nhớ anh đã hứa sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ cẩn thận.”
“Nếu thời gian em gọi là suy nghĩ cẩn thận có nghĩa là ở cùng với Cổ Thừa Viễn, vậy lời hứa này, tôi rút lại.” Ngữ khí của Khuất Vân cũng không vui.
“Anh ta phải phẫu thuật, tôi nghe lời mẹ tới chăm sóc anh ta, chuyện này có gì sai?” Du Nhiên cố gắng để biểu hiện của mình thêm vẻ cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng.
“Đường Ung Tử nói với tôi một chuyện.” Một câu nói của Khuất Vân chứa rất nhiều hàm nghĩa.
Thì ra đây mới là sự trả thù của Đường Ung Tử, Du Nhiên cũng không hiểu rốt cuộc cô ta trả thù Khuất Vân hay trả thù mình nữa.
Từ khi Đường Ung Tử tới chỗ Vưu Lâm, nhất định biết được không ít chuyện về cô và Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên cũng không rõ rốt cuộc Khuất Vân đã biết được bao nhiêu.
Biện pháp duy nhất chính là nói lảng sang chuyện khác.
“Đường Ung Tử, thì ra hai người vẫn còn liên lạc.” Du Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái.
“Em cho rằng chiêu này dùng được à?” Khuất Vân rất lớn, rất mạnh, thỉnh thoảng còn rất gian trá liếc mắt đã nhìn ra ý định của cô.
“Nếu anh không tin tôi, có thể bỏ cuộc, đi tìm người khác tốt hơn.” Sau khi nói ra những lời này, Du Nhiên bỗng cảm thấy rất hả giận.
Hai người rất gần nhau, xuyên qua đôi mắt kính, Du Nhiên nhìn thấy đôi mắt Khuất Vân.
Nơi đó, một chút tức giận bắt đầu trào lên, nhưng khi tới gần sát phía ngoài đôi mắt, lại từ từ hóa thành một loại bất đắc dĩ: “Nếu có thể khống chế, tôi đã làm như vậy từ lâu.”
Câu trả lời như vậy khiến Du Nhiên không cách nào đánh trả.
Nhưng cô xác định, hiện tại, không phải lúc để tiếp tục dây dưa với Khuất Vân.
Thứ nhất, tâm trạng Cổ Thừa Viễn không ổn định, là lúc cần người làm bạn.
Thứ hai… Đối mặt với một Khuất Vân như vậy, trái tim Du Nhiên có chút mơ hồ.
Giống như trời thu mưa rơi, ngồi trong xe, kính thủy tinh mờ mờ, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Vì vậy, cô phất tay: “Giờ tôi không có thời gian nói với anh những chuyện này, cứ dựa theo hứa hẹn giữa chúng ta, anh về trước đi… Nếu như anh còn muốn chờ.”
Đang định bỏ đi, lời nói của Khuất Vân lại bay tới: “Tôi sẽ không để em một mình ở cạnh Cổ Thừa Viễn.”
Sau đó, anh xoay người chắn trước mặt Du nhiên, đôi mắt sâu thẳm của anh tập trung nhìn thẳng vào Du Nhiên một cách kiên định: “Tôi và cậu ta, em chọn ai?”
“Ai cũng không chọn.”
Du Nhiên ghét thái độ cứng rắn này của Khuất Vân, dời bước, định đột phá vòng vây từ bên cạnh.
Nhưng Khuất Vân nắm lấy vai cô, tiếp tục ép hỏi: “Ít nhất, cho tôi một lời chắc chắn, em coi cậu ta là người thân hay một người đàn ông?”
Mắt thấy thời gian trôi qua, cô đã ra ngoài hơi lâu, tình huống của Cổ Thừa Viễn khiến Du Nhiên lo lắng không thôi.
Lúc này cô không có thời gian để nói chuyện phiếm với Khuất Vân.
Chạy trốn từ bên cạnh có vẻ có chút khó khăn, dưới tình huống cấp bách, Du Nhiên đành phải cắn răng, hai chân dùng chút lực khuỵu xuống, muốn trực tiếp chui qua hai chân Khuất Vân.
Cũng không phải ý định kỳ lạ.
Đầu tiên, hai chân Khuất Vân đang ở vị trí xa nhau, đủ không gian cho cô hoạt động.
Thứ hai, hai tay Khuất Vân đang nắm vai cô, dùng lực đè xuống tạo cho cô một lực đẩy nhất định.
Vì vậy, Du Nhiên quyết định làm vậy.
Nhưng kế hoạch của cô chỉ có khởi đầu mà không có kết thúc.
Khuất Vân có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Du Nhiên sẽ dùng chiêu này, vì vậy, khi thân thể cô vừa khuỵu xuống, anh đành khom người bảo vệ chính mình, bởi vậy, khe hở *** lại càng lớn hơn, Du Nhiên có thể chui qua càng thuận lợi.
Vốn là, nếu cái ௱ôЛƓ Du Nhiên lướt sát qua mặt đất, vậy đầu của cô có thể lướt qua ngay bên dưới đũng quần Khuất Vân.
Đáng tiếc, bởi vì sức lực của Khuất Vân đủ lớn nên có thể túm lại thân thể cô lại, cách mặt đất còn hai mươi phân.
Nói cách khác, đầu của Du Nhiên, cao hơn kế hoạch hai mươi phân.
Vì vậy, mặt cô, đập thẳng vào cậu em trai nhà Khuất Vân.
Đó là một vật cứng, làm cho cái mũi của Du Nhiên đau nhức.
Vừa chịu đau khổ, Du Nhiên vừa an ủi chính mình: quên đi, quên đi, coi như ăn đậu hũ của anh ta một lần là được.
Lực tác động lẫn nhau, mặt Du Nhiên cũng làm Khuất Vân đau, lúc này, anh thả lỏng sự kiềm chế đối với Du Nhiên ra.
Nhân cơ hội này, Du Nhiên vội vàng cúi người, chui qua đôi chân dài của Khuất Vân, vắt chân chạy về phía phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.
Đang đau đầu suy nghĩ phải an ủi Cổ Thừa Viễn thế nào, khi bước vào phòng bệnh, Du Nhiên lại phát hiện không cần phải đau đầu vì vấn đề này nữa.
Bởi vì sẽ không có ai nghe lời an ủi của cô – Cổ Thừa Viễn đã không thấy đâu nữa.
Thân thể Du Nhiên lạnh đi một nửa, biến mất với sự đả kích đó, có trời mới biết Cổ Thừa Viễn sẽ xảy ra chuyện gì.
Du Nhiên vội vàng báo cho bệnh viện, mọi người tìm khắp các ngóc ngách một lần, vẫn không tìm thấy dù chỉ là cái bóng của Cổ Thừa Viễn.
Cuối cùng, là Khuất Vân đưa ra đề nghị kiểm tra máy ghi hình an ninh mới phát hiện sau khi Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh nói chuyện với Khuất Vân được một hai phút, Cổ Thừa Viễn liền mặc áo khoác vào, rời khỏi phòng bệnh, từ một cầu thang bên cạnh phía bên kia hành lang đi xuống, ra khỏi bệnh viện.
Du Nhiên vội vàng báo với bố mẹ, nói rõ tình hình với họ, ba người bàn bạc chia nhau ra tìm.
Mấy chỗ như nhà ở, nhà bạn bè, nhà bạn làm ăn của Cổ Thừa Viễn, chỉ cần Du Nhiên biết, bọn họ đều đi tìm, nhưng không có thu hoạch gì.
Du Nhiên biết, Khuất Vân vẫn đi theo cô từ nãy đến giờ, nhưng cô không muốn để ý tới anh.
Thất vọng đi ra khỏi nơi cuối cùng mà cô cho rằng Cổ Thừa Viễn có thể đến, Du Nhiên giẫm phải một hòn đá, nghiêng đi một chút.
Khuất Vân lập tức tiến lên đỡ lấy cô, nhưng Du Nhiên đẩy mạnh tay anh ra.
Cô hoàn toàn nổi giận rồi.
Không chỉ giận Khuất Vân mà còn giận chính mình.
Vì sao lại rời khỏi Cổ Thừa Viễn trong lúc thế này, thật là điên rồi.
Du Nhiên cho rằng, cô ngu ngốc đến mức không đáng sống trên đời nữa.
Ra vẻ thánh mẫu khuyên Cổ Thừa Viễn bỏ qua thù hận, hiến gan cứu cha, cô tưởng đây là một bộ phim truyền hình cũ rích hay sao?
Mà ngay lúc Cổ Thừa Viễn đang suy yếu nhất lại vẫn không để ý rời khỏi phòng bệnh của anh ta, còn không để ý tới cảm nhận của anh ta.
Đúng vậy, cô ngu ngốc đến mức ngay cả chính cô cũng phải ghét bỏ bản thân.
“Đừng đi theo tôi, nhìn thấy anh tôi lại càng không vui.” Du Nhiên đẩy Khuất Vân ra.
Sau đó, cô chặn một chiếc taxi, nhanh chóng đi tới, đóng cửa lại, tùy tiện nói một địa chỉ cho tài xế.
Cho đến khi tách ra một khoảng cách tương đối, Du Nhiên mới dám quay đầu lại.
Cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng tại chỗ, giống như điêu khắc từ đá, không nhúc nhích.
Du Nhiên cảm thấy thân mình cứng lại.
Cô thực sự đã làm mọi thứ rối loạn.
Sau khi xuống xe, Du Nhiên đứng ven đường, suy nghĩ như lạc vào mê cung.
Những nơi nghĩ đến đã tìm hết một lượt, vẫn không tìm thấy tung tích của Cổ Thừa Viễn, bước tiếp theo nên làm gì?
Đúng lúc này, di động vang lên, sau bốn tiếng, Du Nhiên mới như tỉnh lại từ trong mơ, nhận điện.
Ai ngờ bên kia lại là giọng nói của Cổ Thừa Viễn.
“Du Nhiên.” Giọng nói của anh ta thật yếu ớt, gần như bị bao phủ bởi hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh.
“Anh, anh ở đâu?” Du Nhiên kêu to, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người đi đường.
Cổ Thừa Viễn không trả lời, anh chỉ cúi đầu nói thầm: “Du Nhiên, giờ anh đang rất lạnh.”
“Anh, xin anh nói cho em biết, anh đang ở đâu, em sẽ đến ngay lập tức!” Du Nhiên nhìn trái nhìn phải trên đường, tóc mái trên trán đung đưa.
“Rất lạnh, giống như khi đó em rời khỏi anh, lạnh như vậy.” Giọng nói đông cứng của Cổ Thừa Viễn mang theo chút mờ ảo.
Xem ra Cổ Thừa Viễn không chịu nói cho cô biết anh ta đang ở đâu.
Du Nhiên sốt ruột, nhưng cô ép mình phải bình tĩnh lại, cố gắng nghe những âm thanh xung quanh phía bên kia điện thoại.
Dường như có rất nhiều tiếng cười, nghe như phần lớn là tiếng trẻ con, còn có tiếng nhạc.
Tiếng nhạc du dương loáng thoáng truyền đến, chạm đến một chỗ nào đó sâu trong ký ức của Du Nhiên.
Đó là trong công viên trò chơi, tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ.
Du Nhiên còn nhớ, sinh nhật năm mười tám tuổi đó, Cổ Thừa Viễn đã đưa cô tới công viên trò chơi nằm ở tận cùng phía Bắc thành phố.
Ngày hôm đó, Du Nhiên đã ngồi vòng quay ngựa gỗ hết lần này đến lần khác, còn Cổ Thừa Viễn, luôn ở bên cạnh cô.
Tiếng nhạc đó, giống hệt như tiếng nhạc đang truyền qua ống nghe.
Có lẽ Cổ Thừa Viễn đang ở đó.
Du Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới công viên đó, sau khi mua vé, cô chạy thẳng tới vòng quay ngựa gỗ.
Khi vừa đến được khu ghế dựa bên cạnh rào chắn, Du Nhiên nhìn thấy Cổ Thừa Viễn.
Cô xông lên, nhưng khi cách anh ta một đoạn lại đứng lại.
Ánh mắt Cổ Thừa Viễn đang nhìn hai đứa bé ngồi cùng nhau trên một con ngựa gỗ trong vòng quay, nhưng anh ta biết, Du Nhiên đang ở ngay bên cạnh mình.
“Em còn nhớ không? Chiều hôm đó, em chỉ thích ngồi cái này, để anh nhớ lại xem, em đã ngồi con ngựa màu trắng kia phải không?”
“Anh, vết mổ của anh còn chưa lành, chúng ta về bệnh viện trước đi.” Du Nhiên khuyên nhủ.
“Ngày đó, anh đã ở bên cạnh rào chắn này, nhìn em, trên gương mặt em là ngàn vạn ánh mặt trời. Anh mỉm cười với em, nhưng trong lòng luôn bị chút do dự gặm cắn.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng kể lại: “Anh đã nghĩ, nếu anh làm chuyện tiếp theo, anh sẽ không còn nhìn thấy gương mặt tươi cười của em nữa.”
“Nhưng khi đó em đã nói một câu, em nói khi em còn bé, mỗi cuối tuần bố mẹ đều đưa em đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”
“Em biết không? Trước đây, mẹ cũng thường đưa anh đi chơi vòng quay ngựa gỗ, chỉ có mẹ và anh, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của anh… Nhưng những chuyện đó, đều là trước khi em ra đời.”
“Trong một giây đó, anh bỗng nảy sinh ra rất nhiều thù hận đối với em, vì vậy, anh đã lôi em xuống vực sâu.”
“Em là người duy nhất yêu thương anh, nhưng anh đã dùng chính tay mình đẩy em ra. Giống như em từng nói, anh sẽ cô đơn cả đời.”
Không biết vì suy yếu hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói của Cổ Thừa Viễn chậm rãi thấp xuống.
“Anh, đó là em lỡ lời, anh đừng tưởng thật.”‘ Du Nhiên vội vàng giải thích.
“Đó là sự thật, mẹ đã buông tay anh, còn em, cũng buông tay anh, sẽ không ai nắm lấy tay anh nữa, đều do anh tự làm tự chịu.” Cổ Thừa Viễn nở nụ cười, mỏng manh, giống như một đóa hoa trong suốt bằng băng.
Rất nhanh sẽ tan chảy dưới ánh mặt trời.
Du Nhiên nắm lấy vai Cổ Thừa Viễn, muốn nâng anh ta dậy, nhưng bàn tay Cổ Thừa Viễn lại trùm lên bàn tay cô: “Du Nhiên, em sẽ đi cùng Khuất Vân sao?”
Du Nhiên không có thời gian để trả lời vấn đề này, bởi vì cô cảm giác được bàn tay của Cổ Thừa Viễn dính dính, ướt đẫm.
Cô rút mạnh tay ra, ngạc nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay mình đầy máu!
Đi nhanh tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhìn thấy, miệng vết thương trên bụng anh ta đang thong thả chảy máu.
Du Nhiên quá sợ hãi, lấy điện thoại ra định gọi xe cứu thương, nhưng Cổ Thừa Viễn cầm chặt lấy tay cô.
“Buông tay, anh không muốn sống nữa sao!” Du Nhiên vô cùng lo lắng,
“Du Nhiên, em không hiểu, sống cô đơn như vậy còn sống làm gì.” Đóa hoa bên môi Cổ Thừa Viễn ngày càng mỏng manh.
“Em, và cả bố mẹ nữa, đều ở bên cạnh anh mà!” Du Nhiên kiềm chế mình, bởi vì dùng quá nhiều sức để giãy dụa sẽ làm vết thương của Cổ Thừa Viễn rách lớn hơn.
“Tình cảm đó không sưởi ấm được cho anh, điều anh muốn, chỉ là em, là vợ của anh.” Cổ Thừa Viễn bỗng lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, những ngón tay nhuốm máu ánh lên một màu hồng trên viên kim cương sáng bóng: “Du Nhiên, đồng cảm với anh cũng được, thương hại anh cũng được, đừng rời khỏi anh lần nữa, đừng buông tay anh nữa.”
“Giờ không phải lúc nói những chuyện này!” Nhìn máu nhỏ xuống mặt đất, trong lòng Du Nhiên như có lửa đốt.
“Hứa với anh.” Môi Cổ Thừa Viễn ngày càng tái nhợt: “Giờ, anh chỉ còn mình em.”
Máu chảy ra khỏi thân thể càng ngày càng nhiều, đôi mắt của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng mờ nhạt, bàn tay cầm lấy tay cô cũng càng ngày càng lạnh.
Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng giật lấy chiếc nhẫn, xỏ mạnh vào ngón áp út.
Cảm giác lạnh lẽo giống như xiềng xích.
Cuối cùng, Cổ Thừa Viễn cũng thả cô ra, Du Nhiên vội vàng gọi xe cứu thương, cũng nhờ nhân viên của công viên trò chơi giúp cô nâng anh ta đi.
Cho dù đã hôn mê, Cổ Thừa Viễn vẫn nắm chặt tay Du Nhiên.
Sau khi đưa Cổ Thừa Viễn vào phòng phẫu thuật, Du Nhiên rất nhanh đã gặp bố mẹ và… Khuất Vân.
Bố mẹ kéo tay Du Nhiên, cẩn thận hỏi mọi chuyện.
Trong lòng Du Nhiên là một mảnh hỗn loạn, ngay cả chính mình nói gì cô cũng không nhớ.
Nhưng cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cô.
Du Nhiên vô thức nắm chặt tay, viên kim cương trong lòng bàn tay vừa cứng vừa lạnh, giống như ánh mắt Khuất Vân.
Sau khi hỏi han xong, Bạch Linh và Lý Minh Vũ bị y tá gọi đi nộp viện phí, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn một mình Du Nhiên đối mặt với Khuất Vân.
Du Nhiên dùng tay kia che khuất chiếc nhẫn kim cương, nhưng không ngờ như vậy càng giấu đầu hở đuôi.
Khuất Vân chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn về phía bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Xem ra, em đã cho tôi đáp án.”
“Cái gì?” Du Nhiên hỏi.
“Giữa tôi và cậu ta, em chọn cậu ta, em coi cậu ta là một người đàn ông.” Khuất Vân nói, giọng nói thật chậm.
Du Nhiên cố gắng sắp xếp những từ ngữ trong đâu, muốn nói rõ với anh những chuyện vừa xảy ra.
Nhưng Khuất Vân không cho cô cơ hội mở miệng.
Anh vươn tay, vuốt ve gương mặt Du Nhiên, mang theo một cảm giác thật nặng nề: “Du Nhiên, tôi thừa nhận, tôi đã thua, tôi đã đánh mất em, tôi không có khả năng để thắng trở lại. Tôi đã cố gắng, nhưng kết quả vẫn là vô dụng. Em yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền em nữa, sẽ không cản trở bước chân của em nữa… Vậy, tạm biệt.”
Nói xong, anh xoay người, bỏ đi.
Đây là bài học thứ hai mươi mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc