Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi - Chương 21

Tác giả: Tát Không Không

“Trong hoàn cảnh này, em chỉ có hai sự lựa chọn, một là từ đêm nay trở đi, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Hai là…” Long Tường dừng lại một chút, nhưng gần như chỉ là chốc lát: “Hai là, em và tôi, bước vào một cuộc tình thật sự… Đừng coi tôi là Tiểu Tân của em, coi tôi là một người đàn ông, cho tôi một tư cách như vậy, thứ tôi cần, chỉ là điều này.”
Trước khi cậu ta nói xong, Du Nhiên đã lắc đầu: “Tôi không muốn tổn thương cậu, tôi không nghĩ tôi sẽ yêu một người nhanh như vậy.”
“Lẽ nào em còn không hiểu?” Ngọn đèn màu cam, mang theo chút màu đỏ của máu, chiếu xuống gương mặt Long Tường, cái bóng của hàng lông mi của cậu ta kéo dài vô hạn: “Tổn thương lớn nhất chính là sự tước đoạt quyền được yêu em của tôi. Chưa thật sự thử, sao em biết em có thể tiếp nhận tôi hay không, nếu không thật sự thử, cả đời này… tôi sẽ không cam tâm.”
“Cho tôi một cơ hội, Lý Du Nhiên.” Long Tường đã yêu cầu như thế.
Ý của cậu ta, đã rất rõ ràng.
Khi bọn họ uống rượu đến mức tình cảm biến chất, hai người đã không thể giả bộ như chuyện đó không xảy ra, trước mặt lúc này, chỉ có hai con đường.
Du Nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay mình, cô dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng vẽ theo những đường chỉ tay.
Giờ cô mới phát hiện, thì ra mình ích kỷ như vậy.
Sau khi chia tay với Khuất Vân, cô rất cô đơn, may mà cô gặp Tiểu Tân, cô dùng thời gian vốn để khóc thương cho tình cảm đã mất đi của mình vào việc đùa giỡn với Tiểu Tân.
Là cậu ta đã giúp cô đứng lên.
Từ khi đó, cô bắt đầu ỷ lại vào cậu ta. Mặc dù cô thường cười cậu ta trẻ con, nhưng sâu trong lòng, cô hoàn toàn đã ỷ lại vào tình bạn của cậu ta.
Vì vậy, khi cậu ta thể hiện lòng mình với cô, cô chọn phương pháp trốn tránh, cô biết rõ mình sẽ không nhanh như vậy đã có một tình cảm mới, cô biết rõ cậu ta không phải người để cô quên đi quá khứ, vì vậy cô vẫn trốn tránh, vẫn lấy mối quan hệ chị em, bạn bè, bạn rượu để định nghĩa mối quan hệ giữa bọn họ.
Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo bấy lâu, đây là suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Tuy cô đã thẳng thắn từ chối cậu ta, nhưng trên thực tế, cô vẫn dừng lại bên cạnh cậu ta, bước chân của cô không hề di chuyển, giống như đang nói cho cậu ta biết, cậu có cơ hội, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng mối quan hệ hoàn toàn không rõ ràng này, đối với cậu ta mà nói, là một sự tổn thương rất lớn.
Giống như tiếng hát của quái vật biển, dẫn dụ cậu ta tới gần cái ૮ɦếƭ.
Thứ châm ngòi cho đêm hôm đó, tuy là sự ưu tú của Khuất Vân, là sự khiêu khích cố ý của Khuất Vân, nhưng nếu xét đến cũng, lại xuất phát từ thái độ thường ngày của cô.
Không muốn lôi kéo cậu ta, nhưng mỗi khi cậu ta muốn tới gần một chút lại dùng cái mác em trai để giữ chân cậu ta.
Vì vậy, một người luôn trắng đen rõ ràng như cậu ta không chịu nổi, cậu ta tuyên bố giới hạn của mình.
Hoặc là rời đi, hoặc cho cậu ta tư cách để cạnh tranh.
Thua, cũng đồng nghĩa là rời đi.
Nhưng ít nhất, chuyện đó là công bằng đối với cậu ấy.
Có lẽ, cũng là cho cô một cơ hội chăng.
Có người từng nói, kẻ ngốc chính là kẻ kết hôn với người mà mình yêu nhất.
Tình yêu, cũng là vậy sao?
Cô đã ngốc một lần, hủy hoại toàn bộ lòng can đảm, mà lúc này, đổi lại là cô được yêu, có phải sẽ khác trước hay không?
Dưới ánh đèn màu cam, gương mặt Long Tường không rõ ràng lắm, nhưng sự thấp thỏm và kiên quyết trong mắt cậu ta lại vô cùng rõ ràng.
Vậy, kệ mẹ nó đi, cứ yêu một lần nữa đã rồi tính.
Trên mặt đất có một cái bóng, cái bóng đó gật đầu một cái.
“Được.”
Cứ như thế, Du Nhiên và Long Tường bắt đầu hẹn hò.
Long Tường trở lại trường, vẫn như trước, sáng sớm mỗi ngày chờ Du Nhiên bên ngoài ký túc xá, cùng nhau đi ăn sáng, tan học lại đón cô ở cửa lớp, cùng nhau ăn trưa, khi không có lớp lại cùng nhau tới thư viện, tới phòng tự học.
Giống như trước, nhưng, những người ngoài nếu cẩn thận nhìn vẫn có thể nhìn ra, bầu không khí giữa bọn họ không giống lúc trước.
Rất ít khi cãi vã, mà đối thoại, cũng ít hơn nhiều.
Long Tường dường như càng ngày càng khác với Tiểu Tân ranh mãnh.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là khi Du Nhiên đọc sách, cậu ta không chơi máy tính nữa, không đọc truyện tranh nữa, mà cầm lấy sách chuyên ngành, bắt đầu ra sức học tập.
Chỉ là, cả nữa tiếng đồng hồ cũng không xong được một trang.
Đối với những điều khác lạ này, Du Nhiên tự an ủi bản thân rằng, mãi rồi sẽ quen thôi.
Vừa ăn xong món ăn chua loét Khuất Vân, giờ lại ăn món ăn cay thè lưỡi này, phải có thời gian mới thích ứng được.
Nhưng chưa đợi cô thích ứng được hai ngày, Khuất Vân đã biết chuyện.
Du Nhiên bị gọi vào khu phòng làm việc của giáo viên, nói có người tìm.
Du Nhiên theo lời đi vào, giống như dự đoán, trong phòng làm việc chỉ có một mình Khuất Vân.
Khi Du Nhiên đến, Khuất Vân đang chuẩn bị file PPT cho cuộc họp toàn khoa sắp tới, gần đây vì nghênh đón đoàn kiểm tra của bộ giáo dục, các khoa thường xuyên phải họp.
Khuất Vân đeo mắt kính, nhìn những chữ màu xanh trên màn hình, mười ngón tay không ngừng gõ phím, những chữ cái hiện ra nhanh như chớp.
Trên bàn làm việc của Khuất Vân, đồ đạc của anh trước giờ đều nghiêm chỉnh đặt ở một chỗ, ngay cả một cm cũng không chịu xê dịch.
Người khác cũng phải thừa nhận, để như vậy là phù hợp nhất, ngăn nắp, sạch sẽ lại trang nhã nhất.
Chỉ là sự tỉ mỉ vô cùng, nhưng vô hình chung lại làm cho người ta cảm thấy xa cách.
“Anh muốn biết chuyện gì?” Du Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
“Vì sao em còn chơi trò chơi này với cậu ta, bài học đêm đó còn chưa đủ sao?” Khuất Vân không ngừng động tác trên tay.
“Lần này…” Du Nhiên ngừng lại một chút, nói: “Tôi và Long Tường, là thật.”
Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, Khuất Vân ngẩng đầu lên, nhìn Du Nhiên qua đôi mắt kính.
Du Nhiên quyết định nói rõ tất cả với anh: “Lần này, tôi và Long Tường, là hẹn hò nghiêm túc.”
“Cậu ta uy Hi*p em?” Khuất Vân hỏi.
“Không, không ai có thể miễn cưỡng tôi, tôi đồng ý vì…” Du Nhiên vắt tay ra sau lưng, ngón cái nhẹ bấm vào ngón trỏ: “Bởi vì tôi nghĩ, mình nên tiếp tục đi về phía trước, phía sau núi rốt cuộc là cái gì, tôi muốn tự mình nhìn thấy.”
Nói xong, Du Nhiên hạ tầm mắt, tóc mái trên trán cũng thuận theo, buông xuống.
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Khuất Vân, cũng… không muốn thấy.
Qua một lúc lâu, tiếng gõ phím lại vang lên lần nữa, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Khuất Vân truyền tới.
“Tôi đã biết, em ra ngoài trước đi.”
Dường như rất bình tĩnh, như vậy cũng tốt, Du Nhiên không chần chờ một giây, lập tức xoay người ra khỏi cửa.
Nhìn đồng hồ, 3 giờ 45, Du Nhiên nhớ 4 giờ phải đi họp, vì vậy cô cũng lười phải về ký túc xá, đi thẳng tới phòng học ngồi đọc sách.
Hiệu suất rất cao, mấy trang sách tiếng Anh lật như bay.
Những sinh viên khác cùng khoa cũng lục tục đi vào, Du Nhiên không muốn tham gia, tự mình ngồi trong một góc xa nhất, giả làm trò ngoan.
Tuy chăm chú ôn bài, nhưng cô vẫn cảm giác được sự biến đổi xung quang.
Khi một số bạn nữ trước mặt “oa” lên một tiếng cảm thán, Du Nhiên hiểu rằng, thầy Khuất đã tới.
Dù sao cũng chỉ nhắc lại với mọi người rằng bộ giáo dục sắp tới tuần tra, các tiểu thư, công tử phải biểu hiện cho tốt, đừng làm trường học mất mặt, nếu không các hình thức kỷ luật cũng không phải để không cho đẹp.
Du Nhiên cảm thấy những điều này thật vô nghĩa, liền mang tai nghe ra nghe nhạc, vùi đầu vào đại nghiệp nghiên cứu sinh của mình.
Cuối cùng, trong giọng hát của Black Eyed Peas, Du Nhiên đã học xong những từ mới bắt đầu bằng từ H.
Lỗ tai hơi đau, Du Nhiên tháo tai nghe xuống, nhưng phát hiện ra một, không, là rất nhiều rất nhiều điều kỳ lạ.
Những bạn học xung quanh đang khe khẽ nói nhỏ.
Tuy Khuất Vân đang ở trên bục giảng, phía dưới có vài tiếng thì thầm mới là chuyện bình thường, nhưng nội dung lần này không phải mấy lời khen như: “thầy Khuất thật đẹp trai”, “chân thầy Khuất thật dài”, hay “௱ôЛƓ thầy Khuất thật cong”…
Lúc này, nội dung mấy lời thì thầm là: “Thầy Khuất bị ma ám à?!”
Du Nhiên ngẩng đầu, phát hiện ở trên bục giảng, Khuất Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay cả màn hình trình chiếu cũng quên không kéo xuống.
Cuối cùng, một người nào đó không sợ ૮ɦếƭ nhỏ giọng nhắc nhở: “Thầy Khuất, thầy… thầy đã đứng ở trên đó mười phút rồi.”
Khuất Vân giống như vẫn không nghe thấy gì, chỉ nhìn vào máy tính của mình, không nhúc nhích, đôi mắt kia cũng không chăm chú, dường như đã rơi vào khoảng không của chính mình, không có điểm đặt chân.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhúc nhích: “Xin lỗi, bài giảng còn chưa hoàn thành, ngày mai họp nhé.”
Tốc độ lời nói nhanh hơn bình thường nửa nhịp.
Sau đó, anh mặc kệ một phòng đầy người, đi thẳng ra ngoài.
Khi xoay người, góc áo của anh kéo theo vài tờ giáo trình trên bàn rơi xuống bục giảng.
Du Nhiên cúi đầu, lại đeo tai nghe lên, không hề nghe những lời bàn luận của các bạn học xung quanh.
Không liên quan đến mình, Du Nhiên nói với bản thân như vậy.
“Du Nhiên, Long Tường nhà cậu mua bánh quẩy, sữa đậu nành cho cậu, đang đứng dưới lầu kìa.” Bạn cùng phòng A lớn tiếng gọi, khiến cả một tầng lầu đều nghe thấy.
Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, đi dép, lạch bạch chạy xuống dưới lầu, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Tân.
“Sao cậu lại tới đây?” Du Nhiên kéo cậu ta sang một bên: “Không phải đã nói với cậu hôm nay tôi không tới phòng tự học sao?”
“Hôm qua không phải em nói muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành sao, hôm nay tôi dậy sớm nên đi mua.” Tiểu Tân đưa sữa đậu nành nóng hầm hập và bánh quẩy giòn khạy, vàng ươm cho Du Nhiên.
“A, cảm ơn nhé.” Du Nhiên ngẩn người, thật không ngờ hôm qua chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiểu Tân lại nhớ.
“Về ngủ tiếp đi.” Tiểu Tân đút tay vào túi quần.
Du Nhiên gật đầu, khi đang xoay người, bỗng nổi lên một ý định, bàn tay tự chuyển động, hướng về phía đầu Tiểu Tân, muốn xoa một cái, giống như ngày xưa vậy.
Nhưng còn chưa chạm đến Tiểu Tân đã cầm tay cô lại.
“Tôi không phải trẻ con.” Cậu ta nhấn mạnh.
Bị ngăn lại như vậy, Du Nhiên có chút ngượng ngùng, đành phải thu tay lại.
Tiểu Tân dường như cũng ý thức được rằng chính mình không đúng, lập tức cười giải vây: “Chờ tôi làm kiểu đầu con nhím sẽ cho em sờ thoải mái, đảm bảo tay em nhỏ máu, vô cùng kích thích.”
Du Nhiên cũng muốn đáp lại hai câu, nhưng há miệng lại không biết nên nói gì.
Vì vậy, cô đành phải vẫy tay với bạn trai đương nhiệm, quay về phòng ngủ.
Thứ gì vào đến phòng ngủ đều tự động bị chia đều.
Du Nhiên chỉ ςướק được nửa cây quẩy, ʍúŧ ngón tay, lại trở về giường nằm xuống.
Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, mấy cô nàng cùng phòng còn ngậm quẩy trong miệng cũng bắt đầu không tiếc nước miếng mà khen ngợi Tiểu Tân.
“Xem ra người ta đối với cậu thật là tốt, còn đưa đồ ăn sáng tới tận cửa, cậu đời trước chắc tu luyện nhiều lắm nhỉ.”
“Ngày nào cũng quấn quýt lấy cậu, đảm nhiệm chức bảo tiêu, bạn đọc sách, cu li, giờ còn tìm đâu ra loại bạn trai tận tâm thế này chứ?”
“Làm cho người ta cảm động nhất là Long Tường núi lửa, hung thần ác sát, gặp phật Gi*t phật kia lại bị cậu dạy thành con cừu ngoan ngoãn, nhanh nói cho mọi người biết cậu đối phó với cậu ta thế nào đi?”
Du Nhiên ngồi dậy, dựa vào thành giường, vô cùng kịch nghệ mà che miệng, yểu điệu nói một câu: “Người ta xinh đẹp, không có cách nào khác.”
“Huỵch huỵch huỵch” ba cái gối đồng loạt đập vào mặt Du Nhiên.
Mấy tháng hỗn loạn gà bay chó sủa, cuối cùng mấy người ở bộ giáo dục cũng tới thị sát, trong vòng một tuần.
Trên dưới toàn trường đều sẵn sàng đón địch.
Quy định của lãnh đạo cũng nghiêm ngặt ở một trình độ biến thái khác.
Bất kể có lớp hay không, sáng 7 giờ mỗi ngày đều phải đến phòng tự học, nếu đến muộn, thông báo điểm tên trước toàn trường. Đoạn thời gian đó, trong phòng tự học, đám gấu trúc mệt mỏi, mất ngủ quây thành một đàn, người ngoài nhìn vào còn tưởng đi lạc vào vườn bách thú.
Tóc phải đen, phải thẳng, tóc nam sinh phải ngắn trên mang tai, những người làm trái với những điều này đều bị các lãnh đạo ép đi cắt tóc. Có một tài tử thuộc khoa mỹ thuật vừa mới nhuộm tóc thành đủ mọi màu sắc cá tính đã vì sự kiện này mà náo loạn đòi tự sát, đáng tiếc là đứng trên mái nhà rồi, giang tay ra rồi mà không dám nhảy, cuối cùng bị người ta bắt được, gọt thành đầu đinh.
Những đôi uyên ương phải tạm thời kiềm chế. Hôn, ôm là tuyệt đối không được, ngay cả nắm tay, bị nhìn thấy cũng bị cảnh cáo. Đoạn thời gian đó, những bà giáo Lý Mạc Sầu lớn tuổi chưa chồng trong trường hưng phấn như đánh tiết canh, ngày ngày nấp trong bụi cây, chỉ cần đánh hơi thấy điều gì khác thường là lập tức nhảy ra, bắt được những đôi trai gái không an phận, xử phạt không chút nương tay.
Ngoại trừ nghỉ trưa và mấy tiếng buổi tối, thời gian còn lại không cho phép ở trong phòng ngủ, dì quản lý sẽ kiểm tra từng phòng một, Du Nhiên từng trốn trong chăn cũng bị dì ấy lôi ra, đoạn thời gian đó, một góc tối nhất trong thư viện luôn để đầy túi ngủ, toàn bộ đều là của những sinh viên không nhà để về.
Nhưng biến thái nhất là, để chế tạo biểu hiện giả dối rằng toàn trường đang chăm chỉ học tập, nhóm lãnh đạo quy định mỗi ngày phải phái ra năm người, học tiếng Anh trên con đường đi bộ trong trường.
Thời gian, là sáu giờ sáng tinh mơ.
Quy định này đối với những kẻ chưa tới giờ chuông reo chưa rời giường như Du Nhiên mà nói, quả thực là sự ђàภђ ђạ nơi Địa Ngục.
Ngày đến lượt biểu diễn, Du Nhiên phải nhờ tới mấy cái đạp của ba người bạn cùng phòng và chiêu liên hoàn điện thoại Gi*t người của Tiểu Tân mới khiến cô mở được nửa con mắt.
Chỉ bằng nửa con mắt này, cô mộng du rời khỏi giường, rửa mặt, xuống lầu gặp Tiểu Tân, đi tới đường đi dạo.
Sắc trời mới tờ mờ sáng, những người biểu diễn xung quanh mắt cũng dính vào với nhau, đọc tiếng Anh như tụng kinh Phật.
Du Nhiên vừa ăn bánh bao Tiểu Tân đưa cho mình, vừa nhìn sách tiếng Anh, nhưng hai tròng mắt không ngừng lắc lư, chữ tiếng Anh như có sức sống, không ngừng bay ra khỏi trang giấy.
“Tựa vào lưng tôi đi.” Tiểu Tân tin rằng cứ tiếp tục thế này, tám chín phần mười là cô sẽ lăn ra đất ngủ.
Du Nhiên nghe lời, vì vậy, Du Nhiên còn buồn ngủ, trong miệng ngậm bánh bao, đầu dựa vào lưng Tiểu Tân, tia nắng ban mai tỏa xuống, cảnh sắc vô cùng đẹp.
Nhưng chưa đẹp được bao lâu, Du Nhiên bỗng cảm giác sống lưng Tiểu Tân có vẻ thẳng lên.
Chỉ nghe người ta nói nửa người dưới của đàn ông thích dựng lều, sao Tiểu Tân lại ngược lại, nửa người trên thích dựng lều?
Đang định hỏi xem có chuyện gì, ngẩng đầu, lại thấy một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
Đuôi mắt cong lên, vẫn sâu lắng mê người như trước, chỉ là trong đó là bóng tối vô hạn, lạnh đến mức hoa đào xung quanh đều héo tàn.
Anh đứng cách đó tầm hơn một mét, nhìn bọn họ, không biết đã bao lâu.
Nhưng chỉ một giây sau khi Du Nhiên nhìn thẳng vào anh, Khuất Vân lập tức im lặng dời mắt.
Giống như cái nhìn chằm chằm vào bọn họ vừa rồi chỉ là vô ý đảo qua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng có người phá vỡ công sức của Khuất Vân.
“Bạn Lý Du Nhiên, thầy Khuất vừa rồi nhìn chằm chằm vào bạn và bạn Long Tường, ánh mắt vô cùng khó chịu.”
Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khiến Du Nhiên và Tiểu Tân lại càng hoảng sợ, quay đầu, đã thấy gương mặt bánh bao của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vỗ vai hai người, cười như cái vỏ bánh bao trơn bóng, vô cùng hòa ái: “Tiếp tục cố gắng nhé, tôi thấy hai bạn được đấy.”
Du Nhiên và Tiểu Tân hoàn toàn còn chưa kịp phải ứng gì, hiệu trưởng đã mang theo gương mặt bánh bao, chắp tay sau ௱ôЛƓ, ha ha cười bước lên con đường đá, thân mình rẽ một cái… đi vào nhà vệ sinh công cộng phía bên kia.
Lúc này, Khuất Vân cũng đi về phía Du Nhiên.
Du Nhiên ngồi thẳng dậy, quyết định binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Cho đến khi tới trước mặt cô, Khuất Vân vươn tay ra, đưa cho cô danh sách ký tên.
Du Nhiên thở phào, một tay cầm danh sách, một tay nhận lấy chiếc 乃út Khuất Vân đưa.
Cô đã cầm được 乃út, nhưng… Khuất Vân không buông tay.
Cái 乃út giằng co giữa hai người, tuy thời gian chỉ nửa giây, nhưng đối với Du Nhiên lại là một sự khó xử đáng kể.
Khuất Vân nhìn Du Nhiên, ánh mắt buông xuống, vẻ mặt mang theo sự nghiêm túc, mê hoặc, khóe miệng luôn luôn hơi cong lên thường ngày lúc này cũng nhếch lên.
“乃út của thầy không tiện dùng, dùng 乃út của tôi đi.” Một cái 乃út khác theo giọng nói của Tiểu Tân được đặt vào tay Du Nhiên.
Du Nhiên không nghĩ nhiều, vội càng nhận lấy, mở nắp 乃út, ký tên rất nhanh, sau đó lập tức trả lại danh sách cho Khuất Vân.
Không có một giây chậm trễ, cô theo Tiểu Tân đến một cái đình nghỉ chân.
Khuất Vân ở phía sau, hoặc là ngừng lại, hoặc là đi tiếp, bọn họ không nhìn thấy.
Màn diễn sáng sớm hoàn thành, Du Nhiên tới lớp học, buổi trưa vẫn hẹn Tiểu Tân ở căn tin như trước.
Món ngon của căn tin trường là sườn xào chua ngọt, nhưng mỗi ngày chỉ bán rất ít, cung không đủ cầu, vì vậy trước cửa chỗ bán sườn xào chua ngọt luôn chen đầy người.
Du Nhiên đã từng không sợ ૮ɦếƭ mà chen vào, kết quả thật thảm: mặt bị giẫm bẹp, chân bị đạp sưng, ngay cả bát thịt kho tàu cũng bị người ta nhân cơ hội trộm mất ba miếng.
Thế nhưng từ ngày có Tiểu Tân, mỗi ngày Du Nhiên đều có sườn xào chua ngọt để ăn.
Cậu ta chỉ cần đứng đó, lông mày nhướng lên một cái, quanh người lập tức lượn lờ sương mù, lạnh đến mức như thế giới tiến vào kỷ băng hà.
Đời còn tươi đẹp, không đáng để ૮ɦếƭ vì một miếng sườn xào chua ngọt, đương nhiên, mọi người nhanh chóng nhường đường cho cậu ta, để cậu ta tới trước.
Mỗi lần thấy Tiểu Tân bê sườn xào chua ngọt mềm mềm, thơm ngào ngạt đi về phía mình là Du Nhiên lại nghĩ, lúc này, Tiểu Tân có thể được đặt biệt danh đại tướng quân trong bộ phim “một cái bánh bao phát sinh thảm án”.
Còn cô, đương nhiên phải nói ra lời thoại kinh điển “theo cậu, có thịt ăn”.
Du Nhiên nhận lấy, đang ăn vui vẻ, Tiểu Tân bỗng nói: “Thật không hiểu vì sao em cứ thích ăn ở căn tin.”
“Căn tin là chỗ để ăn, ký túc xá là chỗ để ngủ, WC là chỗ để nặn bánh.” Du Nhiên bắt đầu phổ cập tri thức cho cậu ta.
“Nhưng ở đây quá ầm ĩ, theo tôi thấy, sau này ăn ở bên ngoài cho tiện, tầm nhìn cũng tốt.” Tiểu Tân khuyên nhủ.
“Bạn học Long Tường, bạn đang hẹn hò với một nữ sinh gia đình bình thường, mời nhận rõ khả năng tiếp nhận của tôi.” Du Nhiên thầm lắc đầu thở dài, bọn trẻ con có tiền tuyệt đối không biết cuộc sống vất vả thế nào.
“Đương nhiên là tôi trả tiền.” Khi nói những lời này, ngữ điệu của Tiểu Tân có vẻ rất đương nhiên.
Du Nhiên đặt cái dĩa xuống, túm cổ áo, nghiêng đầu về một bên, trán nhăn lại, dùng giọng điệu diễn kịch để nói: “Không, Long Tường, tôi không thể để cậu bao nuôi!”
“Có người chịu bao nuôi, em hẳn là cười trộm chứ gì.” Tiểu Tân rất không nể mặt.
Dù sao bị đả kích đã thành quen, Du Nhiên mặc kệ, tiếp tục gặm xương sườn.
Gặm xong một miếng, lại gắp một miếng khác, ngậm trong miệng gặm xong, đang định phun xương ra, một câu nói của Tiểu Tân lại suýt chút nữa khiến cô nuốt vào bụng: “Trước đây… khi em hẹn hò với Khuất Vân, cũng không dùng tiền của anh ta chứ?”
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mặt Du Nhiên “xoẹt” một tiếng nóng lên, rất giống nướng mặt trên bếp gas, “bùng” một phát, ngọn lửa dấy lên, đốt cháy mặt cô, không chỉ nóng mà còn đau nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Cậu xác định muốn biết chuyện giữa bạn gái hiện tại của mình với bạn trai cũ?”
Tiểu Tân dùng đũa chọc mấy cái vào bát cơm, nhẹ giọng nói: “Nói vậy, đáp án là có?”
Du Nhiên dùng đũa chọc cơm trong bát.
Bát cơm đáng thương.
“Nếu nói đến chuyện này, phải là gọi cơm về nhà, tôi và anh ấy đều không biết nấu cơm, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn.” Du Nhiên không thể giữ im lặng, đành nói thẳng.
“Vậy, ai trả tiền?” Tiểu Tân vẫn quấn quýt lấy vấn đề này.
“… Là anh ấy.” Đến đây, trong lời nói của Du Nhiên có chút cứng rắn, giống như đang thầm giận dỗi với ai đó.
“Tôi và anh ta có chỗ nào không giống nhau?” Đôi đũa của Tiểu Tân chọc vào bát cơm lần cuối cùng rồi không rút ra nữa.
“Loại chuyện này cũng phải dựa vào nguyên tắc đối xử bình đẳng sao?” Du Nhiên cảm thấy buồn cười.
Mắt thấy bầu không khí sắp đông cứng lại, ba bạn cùng phòng đã đi tới, ngồi cùng hai người.
Du Nhiên không tiện nói gì nữa, liền lấy tinh thần đối phó với mấy lời trêu chọc của bạn cùng phòng về chuyện của mình và Tiểu Tân.
Cứ như thế, chuyện này bị chuyển hướng.
Nhưng gió đã thổi qua, lá cây không khỏi rơi xuống vài lá.
Càng làm cho Du Nhiên dở khóc dở cười chính là, buổi chiều cùng ngày, cô bị gọi vào phòng giáo viên, thư ký hiệu trưởng đưa một chiếc 乃út máy thường được dùng làm phần thưởng cho cô, cũng truyền thánh chỉ của hiệu trưởng: “Cô bé này, có tiền đồ, tôi thích.”
Đợi thư ký hiệu trưởng rời đi, các lãnh đạo của trường tươi cười thân thiết hỏi thăm: “Bạn Lý Du Nhiên, vì sao hiệu trưởng lại đưa chiếc 乃út máy này cho bạn?”
Du Nhiên tay trái chống lên bàn, tay phải che vạt áo, nghiêng đầu đi, đợi đến khi các lãnh đạo tò mò đủ một phút rồi mới vừa buồn bực, vừa xấu hổ nói rằng: “Em đoán… thầy hiệu trưởng muốn bao nuôi em.”
Trong một giây đó, lãnh đạo học viện vô cùng muốn cầm lấy hộp mực bên cạnh ném vào đầu cô sinh viên này.
Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi đọc sách, ra cửa túi xách đã có Tiểu Tân cầm giúp, tiêu hao quá ít năng lượng, dần dần, Du Nhiên bắt đầu béo lên.
Khi không mặc nổi chân váy 乃út chì của năm ngoái nữa, Du Nhiên mới bất ngờ, hoảng sợ nhận ra bản thân không thể tiếp tục thế này nữa.
Vì vậy, cô đăng kí một lớp học bơi, chiều nào cũng phải đi bơi giảm béo trong vòng một tiếng.
Nói đến đây, mọi hôm đều có Tiểu Tân đi cùng, nhưng chiều nay Tiểu Tân phải tham gia một trận đấu bóng rổ, Du Nhiên đành đi một mình.
Đeo kính bơi, kéo bịt tai xuống, Du Nhiên bắt đầu bơi.
Đây là sở thích quái dị của cô – ở dưới nước tha hồ thưởng thức nửa người dưới của người khác.
Chiều nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong bể bơi, những gợn ánh sáng lăn lăn trong thế giới của nước.
Một thế giới không tiếng động và vô số… cặp đùi.
Có đôi chân tráng kiện như cây cột điện, có đôi chân xù xì như mặc quần lông, có đôi chân mảnh khảnh như sợi đay, lại có đôi chân đen như bôi một lớp sô cô la.
Nổi lên mặt nước, hít vài hơi, đổi một phương hướng khác tiếp tục tìm kiếm.
Vừa đổi hướng, phía trước hai mét đã có một đôi chân rất đẹp.
Là chân đàn ông, thon dài thẳng tắp, nhưng không gầy, mà tràn ngập sức mạnh một cách thích hợp, cái quần bơi vây quanh cái ௱ôЛƓ cong, càng khiến người ta không nhịn được mà sinh ra ý đồ đen tối muốn sờ một cái.
Thế nhưng, càng nhìn, càng quen mắt.
Đang ở ngay sát tường, cặp chân kia đi thẳng về phía bên này, trong khi di chuyển, ánh mặt trời chiếu vào chỗ cong nơi đầu gối, Du Nhiên nhìn thấy một nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt gạo.
Ánh điện lóe lên một cái, cuối cùng Du Nhiên cũng nhớ ra – cặp chân đẹp đẽ này, chính là của Khuất Vân.
Con mẹ nó, Du Nhiên thấp giọng chửi, anh mặc quần vào mình sẽ không nhận ra nữa.
Du Nhiên lúc này giống như một cái tàu ngầm phát hiện ra thủy lôi, bắt đầu phát ra tiếng báo hiệu nguy hiểm “tút tút tút”.
Cô quay đầu, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng đôi chân dài kia đi hai ba bước đã chắn ngay trước mặt.
Được thôi, nơi này không thông, cô đi nơi khác.
Thế nhưng, Khuất Vân nhiều lần đều chắn trước mặt cô, sau bốn năm lần, dưỡng khí của Du Nhiên đã dùng hết, cuối cùng không thở nổi nữa đành vùng ra khỏi mặt nước.
Tháo kính bơi xuống, Du Nhiên nhìn Khuất Vân ở trước mặt.
Nước từ trên trán cô chảy vào mắt, khiên Du Nhiên rất khó mở to mắt.
Khuất Vân cũng ướt, nước chảy dọc theo mái tóc đen của anh, nhỏ xuống từ những đường nét rõ ràng của anh, nhưng ở khóe mắt, đuôi lông mày, lại khô ráo, giống như bị những tình cảm phức tạp trong ánh mắt làm bốc hơi.
Hít sâu một hơi, Du Nhiên lại chìm xuống nước lần thứ hai, chuẩn bị lẩn trốn.
Không có thời gian đeo kính bơi, Du Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt, đi lung tung về phía trước, không ngờ đầu chạm vào một vật thể nói mềm không mềm, nói cứng không cứng.
Dựa vào cái đầu không thuần khiết của cô, Du Nhiên biết, đầu mình vừa chạm vào phần dưới của người khác.
Lần thứ hai nổi lên mặt nước, phát hiện một tin tức tốt: người bị ᴆụng vào là Khuất Vân.
Còn phát hiện một tin tức xấu: người bị ᴆụng vào, là Khuất Vân.
Du Nhiên vuốt mặt một cái, mở miệng, một lúc sau mới hỏi: “Đau không?’
Vẻ mặt Khuất Vân giãn ra một chút, anh lắc đầu.
“Vậy tôi không cần đền tiền rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Du Nhiên xoay người muốn chạy.
Khuất Vân bơi tới trước mặt cô lần nữa, lúc này, cũng phủ định lời vừa rồi: “Bây giờ, rất đau.”
“Vậy anh mau tới bệnh viện chữa trị, may ra còn cứu vớt được mấy phần công năng, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Du Nhiên xoay người lần thứ hai, muốn chạy lần thứ hai, nhưng Khuất Vân lại lại lại lại lần nữa chắn trước mặt cô.
“Nói chuyện với tôi khiến em không thể chịu đựng được như vậy sao?” Khuất Vân hỏi.
Giọng nói của anh giống như nhiễm phải cái bóng lăn tăn của ánh mặt trời.
“Long Tường nhìn thấy sẽ không vui.” Du Nhiên nói.
Nước trên mặt Khuất Vân chảy càng chậm, giống như bị sự lạnh lẽo vô hình đông cứng lại: “Từ lúc nào em trở nên quan tâm đến cảm nhận của cậu ta như thế?”
“Từ khi tôi chính thức trở thành bạn gái của cậu ấy.” Du Nhiên chậm rãi nói: “Tôi có nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm giác của cậu ấy.”
Khuất Vân nhắm mắt lại, một giọt nước từ trong lông mày anh trượt xuống, lướt qua mí mắt thật mỏng, dưới ánh mặt trời, những đường huyết quản thật nhỏ mơ hồ hiện lên.
Giọng nói của anh phiêu đãng bay đến theo mặt nước, mang theo chút lành lạnh của ký ức: “Đúng vậy, khi em yêu một người, em sẽ rất tốt với người đó… Giống như đối với tôi khi đó vậy.”
Nhung nhớ, chiêm bao, đều là của một người.
“Xin lỗi, không tiếp chuyện được.” Du Nhiên không muốn cùng anh nhớ lại quá khứ, cô nắm lấy lan can, định đi lên.
Thế nhưng Khuất Vân cầm tay cô, bàn tay ẩm ướt, cầm lấy cánh tay cũng ẩm ướt như vậy.
Nước chậm rãi nhỏ xuống từ nơi tiếp xúc.
“Buông tay.”
“Buông tay.”
Câu nói thứ nhất là của Du Nhiên.
Còn câu nói thứ hai là của Tiểu Tân.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tân đang đứng ngược sáng bên thành bể, tay cầm khăn tắm.
Còn chưa kịp nói gì, Tiểu Tân đã lưu loát vươn tay, kéo Du Nhiên lên bờ.
Hai bàn tay ẩm ướt, rời khỏi nhau.
Tiểu Tân đỡ Du Nhiên đứng vững, đưa lưng về phía cậu, dùng khăn tắm rộng quấn lấy cơ thể cô, sau đó, dùng một tư thế vô cùng thân thiết ôm thắt lưng cô, siết chặt cô vào lòng mình.
Sau đó, cậu ta hôn lên mặt Du Nhiên, còn đôi mắt lại nhìn thẳng Khuất Vân, tỏ ý chiếm giữ.
Khi đôi môi nhẹ nhàng rời khỏi gương mặt thấm nước của Du Nhiên, Khuất Vân nghe thấy một câu nói: “Hiện giờ, người có thể hôn cô ấy, chỉ có tôi.”
Tiếp đó, Tiểu Tân ôm lấy Du Nhiên, bỏ đi.
Thay quần áo xong, Du Nhiên từ phòng thay đồ đi ra, bước về phía Tiểu Tân đang đợi mình.
Tiểu Tân chưa nói gì, chỉ nhận lấy cái túi trong tay cô, nắm đấm đúт νàσ тяσиg túi quần, đi về phía trước.
Du Nhiên theo sát phía sau.
Trên đường, sự im lặng khó chịu.
Du Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng giải thích: “Tôi cũng không biết anh ta sẽ ở đó, lúc đó, tôi cũng muốn đi.”
Không có đáp lời, câu nói của Du Nhiên giống như rơi vào một hố sâu không đáy, một tiếng vang cũng không có.
Loại phiền muộn này, thật sự là văn chương cũng khó có thể hình dung.
Lại đi thêm khoảng mười bước nữa, Tiểu Tân trả lời: “Tôi biết.”
“Sao?”
“Tôi biết vì sao anh ta ở đó.” Tiểu Tân không quay đầu lại, bước chân cũng không ngừng: “Anh ta vẫn luôn đi theo em… Đối với em, anh ta chưa từng hết hy vọng.”
Nghe vậy, Du Nhiên đứng lại tại chỗ, mà Tiểu Tân dường như cũng cảm nhận được điều đó, làm cùng một động tác.
Nhìn quầng sáng óng ánh đến mức hơi chói mắt dưới đất, Du Nhiên nói: “Cậu suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa, anh ta nghĩ gì, có liên quan gì tới chúng ta?”
Đầu hè, ánh mặt trời ấm áp, dòng chảy thời gian, dưới cái nóng, trở nên thật chậm chạp.
Giống như qua rất lâu, Du Nhiên mới nghe được Tiểu Tân đáp lời: “… Không liên quan gì tới chúng ta sao?”
Một câu hỏi như vậy đã dằn vặt Du nhiên cả một đêm.
Con đường tình yêu gập ghềnh, mà con đường học tập cũng mạo hiểm không gì sánh được.
Nhóm người của bộ giáo dục không ngừng đi dạo khắp nơi, thị sát căn tin, phòng ngủ, theo như thầy giáo nói, bọn họ còn túm lại vài sinh viên nhìn không vừa mắt, hỏi bọn họ một số vấn đề.
Ví dụ như khẩu hiệu của trường là gì, lãnh đạo nhà trường tên gì, cái nhìn đối với nhà trường thế nào, hy vọng gì vào tương lai, còn kiểm tra cả kiến thức chuyên ngành và giao tiếp tiếng Anh.
Vì vậy, sinh viên toàn trường quyết định, chỉ cần nhìn thấy mấy lãnh đạo là nhất định phải bỏ chạy càng xa càng tốt.
Du Nhiên cũng có dự định tương tự, mỗi ngày mặc quần áo và giày thể thao, đi trong vườn trường phải nhìn trước nhìn sau, chỉ cần thấy nhân vật khả nghi là bật người chạy trốn.
Vì vậy, mấy ngày nay, vườn trường nơi nơi đều là mấy Ninja “vù” một tiếng biến mất, “xoẹt” một tiếng xuất hiện.
Thế nhưng con người ta đã xúi quẩy thì ngay cả nằm mơ cũng có thể mơ thấy vận rủi.
Hôm nay, Du Nhiên tới thư viện mượn vài cuốn sách, sau đó tới tầng hai khu phòng học chờ Tiểu Tân tan học, đang ở trên hành lang đeo tai nghe, bỗng một bàn tay vỗ vai cô.
Du Nhiên quay đầu, suýt chút nữa đã sợ đến mức nhảy từ tầng năm xuống.
Bởi vì, hình như, có vẻ là, có lẽ, cô gặp phải kiểm sát viên của bộ giáo dục.
Du Nhiên nhớ lại những lời chủ nhiệm lớp nói.
“Kiểm sát viên thường xuất hiện cùng vài người khác.”
Không sai, trước mặt chính là sáu người.
“Đều mặc Âu phục nghiêm trang.”
Không sai, còn rất phong cách.
“Đều đeo kính.”
Không sai, mười hai con mắt đang đồng loạt nhìn cô.
“Đều nhìn có vẻ dễ gần, thật ra rất gian trá.”
Không sai, trên mắt kính còn có tia sáng như của Khuất Vân nha.
Du Nhiên lo sợ đến mức sắp nôn cả mật ra ngoài, phải làm sao bây giờ?
“Bạn học, bạn tên gì? Thuộc khoa nào?” Người mở đầu là đặc vụ âm hiểm cố gắng làm ra vẻ hòa ái nhưng lực bất tòng tâm, cười như thời kỳ kháng chiến kia.
Du Nhiên chưa bao giờ có ham muốn được làm liệt sĩ, vì vậy, cô bật người dùng khăn quàng cổ che mặt, “vù” một tiếng lướt qua bọn họ, bỏ chạy.
Đang định reo hò vì sự thông minh của mình, phía sau đã truyền tới một giọng nói tỏa ra hương vị bánh bao: “Bạn Lý Du Nhiên, bạn Lý Du Nhiên khoa tâm lý, xin chờ một chút.”
Du Nhiên lập tức trở thành con dê béo đứng bơ vơ trên thảo nguyên, không còn đường nào để trốn.
Con dê béo chân ngắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía cái mặt bánh bao đỏ au đang cười như hoa loa kèn kia.
Người nhà họ Khuất, không có ai là người tốt.
Sau khi bị bắt, Du Nhiên bị hiệu trưởng kéo đi tham gia bữa tiệc hoan nghênh đoàn thị sát của bộ giáo dục.
Trong phòng bao lớn của một nhà hàng xa hoa, những món ăn sơn hào, lạ mắt bày đầy bàn, từng chai rượu năm mươi năm được mở ra, đây gọi là mục nát, cũng được gọi là hài hòa.
Tiền để mua rượu và thức ăn cho bữa tiệc này có thể cho bao nhiêu đứa trẻ thất học đến trường, đúng là cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xương ૮ɦếƭ cóng.
Du Nhiên vừa lẩm bẩm chửi rủa vài câu, vừa lùi tới bên cạnh hiệu trưởng, nhai đặc biệt nhanh.
Đang ăn sung sướng, cửa phòng bao mở ra, cô nàng nhân viên phát ra âm thanh ngọt đến rùng mình: “Tiên sinh, mời bên này.”
Giọng nói của cô nàng bao hàm ngạc nhiên và hưng phấn, Du Nhiên cảm thấy rất quen thuộc – những nữ sinh trong trường ái mộ Khuất Vân đều dùng cái giọng này.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Khuất Vân.
Sắc mặt anh hôm nay có chút tái nhợt, khóe miệng nhếch lên, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Gương mặt bánh bao của hiệu trưởng cười đến mức không thấy đôi mắt đâu nữa, vẫy tay, bảo Khuất Vân ngồi xuống bên phải mình.
Còn Du Nhiên, đang ngồi bên trái hiệu trưởng.
Hai người nói gần không gần, nói xa không xa.
Mấy người ở bộ giáo dục có vẻ biết Khuất Vân là con trai hiệu trưởng, không keo kiệt mấy lời tán thưởng.
Ý tứ trọng tâm là – hổ phụ vô khuyển tử.
Du Nhiên cảm thấy những lời này rất có vấn đề, Khuất Vân dù có thế nào cũng không có được gương mặt tròn ủng kia của hiệu trưởng nha.
Để ý đến anh ta làm gì, ăn xong rồi chuồn, Du Nhiên nghĩ như vậy.
Những lúc thế này, rượu là nhất định phải uống, là phái nữ duy nhất, đồng thời còn làm ra sự tích che mặt chạy trốn, Du Nhiên trở thành mục tiêu để mọi người cùng nhau đả kích.
Những người này đều đã lăn lộn trên bàn rượu thành quen, mấy câu nói đã khiến Du Nhiên cảm thấy nếu mình không uống chính là có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với bố mẹ, có lỗi với mấy con gà trống mỗi ngày không ngại vất vả cực nhọc gọi cô rời giường, có lỗi với tấm poster Ngô Ngạn Tổ quyến rũ trên tường.
Nhưng trước giờ Du Nhiên chỉ uống bia, sao chịu được loại hàng hóa cao cấp này?
Đang lúc định đâm lao đành phải theo lao, Khuất Vân nhận lấy chén rượu trước mặt cô, ngửa cổ uống cạn.
Lý do là, tửu lượng của sinh viên không tốt, để thầy giáo là anh thay thế.
Có mở đầu là không thể cứu vãn, mọi người kết thành một mặt trận thống nhất mà mời rượu anh.
Khuất Vân che trước mặt Du Nhiên, uống hết chén này đến chén khác.
Theo lý mà nói, mấy chén vào bụng, mặt hẳn nên đỏ ửng, nhưng sắc mặt Khuất Vân dường như ngày càng tái nhợt.
Hơn nữa, Du Nhiên còn thấy, thừa dịp người khác không chú ý, anh còn len lén ấn vào bụng.
Hơn hai tiếng sau, tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, khi tan cuộc, Du Nhiên lại phát hiện không thấy Khuất Vân đâu nữa.
Hiệu trưởng dùng xe riêng đưa Du Nhiên về trường, trên đường, Du Nhiên luôn có một thắc mắc nhưng rõ ràng là không có lập trường nào để mở miệng hỏi.
Cuối cùng hiệu trưởng bánh bao chủ động nói: “Không cần đoán nữa, thằng con trai của thầy giờ đang ở trong bệnh viện.”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Du Nhiên, hiệu trưởng tiếp tục nói: “Mấy ngày nay dạ dày nó khó chịu, sáng nay đi bệnh viện khám ra là loét dạ dày, vừa rồi còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày xuất huyết là cái chắc, giờ đang nằm viện.”
“Thầy biết anh ấy loét dạ dày còn để cho anh ấy uống rượu?”
“Nếu không phải muốn cho nó uống, hôm nay đưa em đi cùng còn ý nghĩa gì nữa?” Hiệu trưởng nói.
“Có ý gì?” Du Nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
“Nó vốn không thể ra ngoài, nhưng thầy nói với nó, em đang ở đây, đồng thời sẽ bị chuốc rượu. Nó ngắt máy rồi chạy tới trong mấy phút.”
Du Nhiên lúc này vô cùng muốn chọc bục cái gương mặt bánh bao cười lên có vẻ trong sáng, hòa ái kia của hiệu trưởng.
Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại, trong giờ phút này, lần đầu tiên hiệu trưởng không cười nữa, nghiêm túc nói: “Du Nhiên à, thằng con trai kia của thầy thật sự rất thích em, thầy chưa từng thấy nó quan tâm ai như thế.”
Du Nhiên nhẹ bấm vào ngón tay mình, không nói được câu nào.
“Nhưng, nó nhất định đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng, vì vậy…” Hiệu trưởng lại trưng ra gương mặt bánh bao và nụ cười vô hại nhất, nói: “Vì vậy, cộng thêm cả phần của thầy, thừa dịp hiện tại ђàภђ ђạ nó một lần cho thỏa đi.”
Du Nhiên: “…”
Khi xuống xe, Du Nhiên chậm rãi bước lên con đường trở về ký túc xá, trong lòng không yên.
Di động trong lòng bàn tay như đang nóng lên.
Giống như đang nhắc nhở cô gọi điện cho một người.
Đang do dự, di động vang lên, nhìn lại, là Tiểu Tân – hẹn cô gặp nhau bên ngoài trung tâm mua sắm.
Sau khi giúp cậu ta chọn một đôi giày thể thao, Tiểu Tân dẫn cô đi dạo trong khu đồ nữ.
Trên cơ bản, mỗi khi Du Nhiên thử một bộ, Tiểu Tân sẽ gọi người bán hàng viết hóa đơn.
Giá của quần áo trong trung tâm thương mại đối với sinh viên mà nói là hơi cao, nhưng Tiểu Tân bướng bỉnh muốn tranh trả tiền, đồng thời còn kéo cô tiếp tục dạo quanh.
Du Nhiên đành phải mượn cơ hội vào WC để nghỉ ngơi.
Trong phòng vệ sinh, Du Nhiên nhìn mình trong gương, luôn cảm thấy trong mắt có chút nặng nề.
Trong lòng, giống như có chuyện gì đó.
Là về Khuất Vân.
Dù nói thế nào đi nữa, anh vì giúp mình chắn rượu mới phải nằm viện, nếu vậy, có nên gọi một cuộc điện thoại xác định tình trạng của anh hay không?
Tay tự ý chuyển động, Du Nhiên lấy ra tờ giấy trong túi quần, gọi số điện thoại phía trên.
Đây là do hiệu trưởng đưa cho cô trước khi xuống xe, dường như ông biết Du Nhiên nhất định sẽ không giữ số điện thoại của bạn trai cũ.
Vì vậy, hiệu trưởng bánh bao cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Ấn vào phím gọi, còn chưa được một giây, Du Nhiên vội vàng ngắt máy, giống như một con mèo bị bắt quả tang ăn vụng.
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Dùng nước rửa mặt, Du Nhiên hít sâu một hơi, ra khỏi toilet.
“Tầng ba có rất nhiều kiểu mẫu mới, lên xem một lát đi.” Tiểu Tân rất hăng hái.
“Thôi, tôi mệt rồi.” Du Nhiên tìm một cái cớ.
“Bình thường khi em cùng bạn bè ra ngoài, đi giày cao gót dạo cả đêm cũng không thấy kêu la gì.” Tiểu Tân không tin lời cô nói.
Du Nhiên không nói gì.
Tiểu Tân lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói: “Em không muốn tiêu tiền của tôi đúng không?”
Những lời này đã nói đúng tâm sự của Du Nhiên, nhưng cô vẫn che giấu: “Không phải không muốn, chỉ cảm thấy không cần mua nhiều như vậy.”
“Không phải em từng dùng sinh hoạt phí của một tháng để mua một chiếc quần jeans đấy sao?” Tiểu Tân từng làm anh em của Du Nhiên, đối với quá khứ của cô có thể nói rõ như lòng bàn tay.
Du Nhiên bị hỏi đến á khẩu.
“Em cho rằng tiêu tiền của tôi sẽ khó chịu phải không?”
Giọng nói của Tiểu Tân lớn hơn một chút.
Xung quanh người qua kẻ lại, Du Nhiên không thích cảm giác bị vây quanh nhìn ngó, liền kéo Tiểu Tân tới một góc trung tâm mua sắm, giải thích: “Tôi chỉ nghĩ, sinh viên không cần thiết phải mua loại mặt hàng có giá thế này, dù sao chúng ta chỉ là mấy con sâu gạo…”
Tiểu Tân lạnh lùng ngắt lời cô: “Nguyên nhân thật sự em từ chối tiêu tiền của tôi là vì tiền của tôi không phải tự tôi kiếm ra, phải không?”
“Tôi không có ý này.” Du Nhiên vội vàng phủ nhận.
“Tiền của Khuất Vân do tự anh ta kiếm, vì vậy em dùng thật yên tâm, thoải mái, phải không?” Tiểu Tân hỏi.
Du Nhiên bỗng có chút buồn bực: “Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến anh ta, vì sao mỗi lần cãi nhau đều phải kéo anh ta vào?”
“Em thật sự cho rằng anh ta không ở giữa chúng ta sao?” Tiểu Tân hỏi thẳng vào vấn đề trong lòng Du Nhiên.
“Cậu không cảm thấy như vậy mệt muốn ૮ɦếƭ sao?” Du Nhiên hỏi: “Chuyện gì cũng phải nhắc đến anh ta, hơn nữa, cậu còn cố tình hay vô ý muốn so sánh với anh ta, muốn trở thành người như anh ta, thú vị lắm sao?”
“Bởi vì tôi muốn em thích tôi.” Đôi mắt Tiểu Tân đen đến mức trong vắt, trong vắt đến mức tràn ngập nặng nề: “Bởi vì em thích người như anh ta, vì vậy tôi nghĩ, nếu tôi cũng giống anh ta một chút, có phải em cũng sẽ yêu tôi một chút hay không?”
Du Nhiên lắc đầu: “Trước đây thích anh ta, bởi vì tôi ngu ngốc.”
“Vậy em không cần phải thông minh nữa.” Tiểu Tân lẳng lặng nói, giọng nói giống như hương khói trên miếu thờ, từng sợi trắng bạc, vất vưởng bay lên.
Du Nhiên dừng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi không muốn đấu võ miệng với cậu khi cậu không khống chế được cảm xúc… Chúng ta về đi.”
Nói xong, Du Nhiên xoay người định đi, nhưng Tiểu Tân giữ cánh tay của cô lại, không nói lời nào.
Hai người giằng co, trong lúc đó, di động của Du Nhiên vang lên.
Bài hát “prisonen of love” của Hikaru Utada vang lên trong túi một lần, ngừng lại, rồi lại vang lên lần nữa.
Du Nhiên ban đầu không phát hiện ra, nhưng khi nhớ ra cuộc điện thoại mình đã gọi trong toilet, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.
Tiểu Tân đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của Du Nhiên, cậu ta đưa tay vào trong túi áo của Du Nhiên, dùng một tay lấy điện thoại ra, mở máy, không nói gì, chỉ lắng nghe.
Bên kia chỉ nói hai câu, Tiểu Tân lập tức ngắt máy.
Vẻ mặt Tiểu Tân cố gắng làm ra vẻ không quá kích động, nhưng những chuyển động rất nhỏ trên từng phần cơ thể của cậu ta đang thể hiện điều đó, không thể nghi ngờ.
“Khuất Vân hỏi… năm phút trước, em gọi cho anh ta là có việc gì?”
Du nhiên không ngờ sự tình lại phát triển như vậy, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.
“Nói cách khác, khi tôi ở ngoài chờ em, còn em, lại ở trong toilet gọi cho anh ta… Em cho rằng, hành động như vậy của em còn có thể khiến cho tôi tin anh ta không đứng giữa chúng ta sao?” Giọng nói của Tiểu Tân khàn khàn hơn bình thường rất nhiều, giống như đám mây dày có thể đập vụn trước bão tố.
“Tôi tìm anh ta có việc.” Du Nhiên tìm từ ngữ để giải thích cho suy đoán của Tiểu Tân, dập tắt lửa giận của cậu ta.
Tiểu Tân im lặng, cậu ta chưa bao giờ im lặng như thế, giống như ngay cả thở cũng ngừng lại.
“Có thể bình tĩnh nghe tôi giải thích không?’ Du Nhiên hỏi.
Tiểu Tân cúi đầu phun ra hai chữ: “Có thể.”
Ngay khi trong lòng Du Nhiên thả lỏng một chút, nửa câu sau nặng nề, lạnh như băng của cậu ta theo tiếng đập điện thoại tiến vào trong tai cô: “Nhưng không phải hôm nay.”
Toàn thân Du Nhiên giống như bị đóng băng, ngẩn người nhìn mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất, cùng với bóng lưng Tiểu Tân bỏ đi.
Không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai, không phải ngày kia.
Tròn năm ngày, Tiểu Tân không xuất hiện trước mặt cô.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô – Du Nhiên đi tìm cậu ta vài lần, đều ra về không kết quả.
Tình cảm va phải đá ngầm, Du Nhiên không có tâm trạng làm gì, liên tục năm ngày không học nổi mười từ tiếng Anh.
Cả ngày Du Nhiên ngồi trên giường, hai tay ôm chân, cằm tì trên đầu gối, có khuynh hướng hóa thành tượng đá.
Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ tình cảm hỗn loạn của mình.
Ban đầu đồng ý hẹn hò với Tiểu Tân vì có chút hy vọng có thể giữ cậu ta lại.
Nhưng tình hình hiện tại, so với để cậu ta đi còn khó tiếp nhận hơn, giống như tất cả những ký ức tốt đẹp đều đã đổi màu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tân không vui, cậu ta thay đổi rất nhiều chuyện và việc mà mình yêu thích, ép mình phải làm một số chuyện không muốn làm.
Cậu ta không chơi game online nữa, không đọc truyện tranh nữa, không tham dự Comic Con nữa, không đấu bóng rổ nữa…
Tất cả những chuyện mà tuổi cậu ta nên làm, cậu ta đều không làm nữa.
Những điều cậu ta làm đều vì khiến chính mình tới gần Khuất Vân hơn một chút.
Nhưng cậu ta đã quên mình là Long Tường, sự Ϧóþ méo bản thân như vậy khiến sự vui vẻ giữa hai người biến mất.
Du Nhiên lúc nào cũng phải chú ý xem hành động của mình có khiến cậu ta suy nghĩ hay không, đó là một quá trình mệt muốn ૮ɦếƭ.
Những vui đùa giữa bọn họ trước đây đều mất tích, những thứ còn lại chỉ là nghi kỵ, là đứng trên băng mỏng, là không thể nào tin tưởng nhau.
Du Nhiên hiểu, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bước tới được vị trí mà họ mong muốn.
Ngay khi cái cằm nhọn sắp bị ép thành bình địa, Tiểu Tân gọi điện tới: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Là cần phải nói chuyện.
Khi điện thoại được gọi tới, Du Nhiên đang ở giảng đường sắp xếp hội trường, bởi vì công việc đã sắp xong, cô bảo các bạn học đi trước, cô ở lại vừa dọn dẹp vừa đợi.
Không lâu sau, Tiểu Tân tới.
Du Nhiên ngừng công việc trong tay, nhìn cậu ta, một lúc lâu sau, trong miệng phun ra một câu: “Đền điện thoại cho tôi.”
Tiểu Tân: “…”
Bình tĩnh lại, Tiểu Tân dời mắt về phía sợi dây ruy băng đang quấn lấy chân mình, cố gắng đạp nó ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Giọng nói thật nhẹ nhàng, giống như đã trải qua suy nghĩ kỹ càng.
“Cậu hỏi tôi?” Du Nhiên ngồi xổm xuống, kéo sợi dây đang quấn lấy chân Tiểu Tân ra.
Ánh mắt Tiểu Tân giống như một loại keo dính màu đen trong mùa đông, vừa cứng vừa thô ráp.
“Mọi chuyện vì sao lại biến thành thế này?” Cậu ta nói, không biết đang hỏi chính mình hay đang hỏi Du Nhiên.
Du Nhiên lắc đầu, chuyện đó cô cũng rất muốn biết.
“Tôi vốn tưởng rằng, vấn đề duy nhất giữa chúng ta chính là em không coi tôi là người có đủ tư cách để theo đuổi em; tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần qua được cánh cửa đó, tất cả đều có thể giải quyết. Nhưng khi chúng ta đã đi đến đây, tôi mới phát hiện, vấn đề lớn nhất giữa chúng ta, chính là Khuất Vân.” Tiểu Tân nhẹ giọng nói.
“Cậu cho rằng giữa tôi và anh ta vẫn còn dính dáng, phải không?” Du Nhiên hỏi.
“Em quan tâm đến anh ta, còn tôi để ý đến anh ta, bởi vì hai chúng ta cùng quan tâm, cho nên anh ta vẫn ngăn cách giữa chúng ta, vẫn cản trở mối quan hệ của chúng ta phát triển.” Tiểu Tân cho rằng tất cả đều là lỗi của Khuất Vân.
“Cậu thật sự cho rằng như thế sao?” Du Nhiên dùng chân đạp ra một sợi ruy băng.
Ít nhất để một bộ phận trên cơ thể có việc để làm.
“Không phải tôi có cho rằng như vậy hay không, mà sự thật là như vậy.” Tiểu Tân nhìn cô, đáy mắt là bóng tối vô tận.
“Tôi phải làm thế nào?” Giọng nói của Du Nhiên rất nhỏ, mang theo chút mệt mỏi: “Cậu nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào?”
“Lựa chọn.” Tiểu Tân cho một đáp án.
“Đề bài và lựa chọn thế nào?” Du Nhiên hỏi.
Tiểu Tân lấy ra một cái vé máy bay, đưa cho Du Nhiên.
Du Nhiên không nhận lấy, chỉ dùng ánh mắt cần câu trả lời nhìn về phía cậu ta.
Tiểu Tân tiến lên một bước, nhét chiếc vé vào trong tay cô: “Du Nhiên, tuy quá trình không thuận lợi như tưởng tượng, nhưng ít nhất, chúng ta đã thật sự hẹn hò một lần, tôi không còn gì không cam lòng nữa. Trong khoảng thời gian này, chúng ta đang lừa mình dối người, duy trì sự vui vẻ hòa thuận giả dối, mà nguyên nhân, rất nhiều nguyên nhân bắt nguồn từ sự không tự tin của tôi… Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta đều sẽ không ổn.”
Đúng, Du Nhiên gật đầu, cứ tiếp tục như vậy là không được.
“Tôi nghĩ điều tôi cần nhất là sự khẳng định của em. Tôi muốn xác định trong lòng em, tôi quan trọng.” Tiểu Tân chậm rãi nói: “Vì vậy, Du Nhiên, tôi cần em lựa chọn.”
“Còn cách kỳ nghỉ hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không quấy rầy em, tôi chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc… có bằng lòng ở bên tôi hay không.” Mái tóc Tiểu Tân, trơn bóng, đen kịt dưới ánh đèn, lấp lánh những tia sáng: “Nếu em bằng lòng, ngày bắt đầu kỳ nghỉ, hãy tới sân bay, cùng tôi đi Hải Nam. Nếu em không tới, tôi sẽ không ép buộc nữa, sẽ không bao giờ… quấy rầy em nữa.”
Nói xong, giữa hai người tràn ngập sự im lặng đầy áp lực.
Giống như không còn gì để nói, Tiểu Tân cảm thấy đây đã là lúc để rời đi: “Vậy, tôi sẽ chờ quyết định của em.”
Nói xong, cậu ta xoay người, rời đi.
Du Nhiên cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, đôi mắt bỗng hơi cay.
Nhưng vừa đi được ba bước, Tiểu Tân bỗng dừng lại, giây tiếp theo, cậu ta xoay lại rất nhanh, vươn tay, ôm Du Nhiên vào lòng.
Đầu Du Nhiên dựa sát vào trong иgự¢ cậu ta, giống như mỗi sợi tóc đều cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu ta.
“Bất kể em có quyết định gì… Tôi đều chấp nhận nó.” Cậu ta nói.
Du Nhiên cảm thấy miệng có chút khô: “Nếu tôi không đi, cậu sẽ vĩnh viễn rời khỏi tôi sao?”
Tiếng tim đập bên tai Du Nhiên dần bình tĩnh lại, giống như một bờ biển cuộn sóng dần biến thành một cái hồ tĩnh lặng.
“Đáp án này, cả hai chúng ta đã biết từ lâu.” Cậu ta nói.
Đúng vậy, đã biết từ lâu.
“Du Nhiên…” Tiểu Tân nhìn Du Nhiên, hé miệng, lại không biết nên nói gì, cứ dừng lại như thế thật lâu, cậu ta cúi đầu, vùi đôi môi mình vào bên má Du Nhiên, nhẹ chạm vào.
Giống như một nụ hôn.
Khi đôi môi rời khỏi làn da, tiếng động sinh ra cứ vang vang bên tai Du Nhiên, kéo dài không ngừng.
“Du Nhiên, tôi thích em… rất thích, rất thích.” Đây là câu nói cuối cùng của Tiểu Tân trước khi buông cô ra.
Du Nhiên nhìn cửa phòng học rộng mở, kinh ngạc, giống như hồn phách đã rời khỏi cơ thể.
Không lâu sau, tiếng mở cửa sắt nhẹ vang lên.
Giảng đường có cửa trước và cửa sau, cửa sau nối với phòng lưu trữ, là cửa sắt.
Du Nhiên giương mắt nhìn lên, một bóng người lay động chỗ cửa sắt, chớp mắt đã biến mất.
Lẽ nào, vừa rồi có người trốn trong phòng lưu trữ?
Vậy, đoạn đối thoại vừa rồi đã bị nghe thấy?
Du Nhiên muốn đuổi theo xem là ai, nhưng vừa mới bước một bước đã không còn sức để bước tiếp nữa.
Ai nghe thấy thì có sao, chuyện đã đến nước này, cô không còn sức đâu để truy cứu nữa.
Hai mươi ngày, bốn trăm tám mươi giờ, hai vạn tám nghìn tám trăm phút, một trăm bảy mươi hai vạn tám nghìn giây.
Mỗi một giây, Du Nhiên đều đang lựa chọn – ngày nghỉ đó, rốt cuộc có nên tới sân bay hay không.
Tấm vé máy bay, vẫn đặt dưới gối, không dám chạm vào.
Du Nhiên nhớ lại từng giây phút từ lúc bắt đầu quen biết Tiểu Tân, từ tranh đấu lúc đầu, đến thoải mái sau này, rồi lại đến tình yêu.
Oan gia ngõ hẹp, có lẽ để chỉ bọn họ chăng.
Chỉ là, kết cục rốt cuộc là HE hay BE, tất cả đều nằm trong sự lựa chọn của cô.
Du nhiên nghĩ mê man, cô nhớ ngày đó, trước mặt Khuất Vân, cô từng phong độ nói, người cô cần, là một người coi cô là báu vật trong lòng bàn tay.
Mà hiện tại, Tiểu Tân đã đối với cô như thế, nhưng vì sao cô còn do dự?
Cậu ta tốt với cô, là rõ như ban ngày, là phát ra từ nội tâm, là khiến cô vô cùng cảm động.
Thế nhưng vì sao cô còn ngập ngừng dừng bước?
Xét đến cùng, là vì sự ngây thơ và cố chấp của cô.
Sâu trong lòng, người cô muốn tìm chính là một người đàn ông coi cô là báu vật trong tay, mà chính cô, cũng phải yêu người đó.
Thế nhưng, tỷ lệ tìm được người này còn nhỏ hơn cả khả năng lên được mặt trăng mà không có bất cứ thiết bị gì.
Có bến cảng thoải mái như Tiểu Tân lại không muốn ngừng, còn muốn tiếp tục vượt sóng vượt gió, tìm kiếm giấc mơ mờ ảo.
Nếu cô muốn làm vậy, chính cô cũng phải chửi mình một tiếng ngu.
Lẽ nào những cố gắng đối với Khuất Vân ngày đó, mùi vị còn chưa đủ đắng hay sao? Còn muốn nếm trải trên người người khác một lần nữa sao?
Yêu hay được yêu, dường như bất cứ ai đều phải đối mặt với vấn đề này.
Vẹn toàn đôi bên, vấn đề này rất khó thực hiện, chúng ta luôn yêu người không yêu chúng ta và không yêu người yêu chúng ta.
Rốt cuộc cái gì mới là thứ mình muốn, mỗi người đều khó có thể biết rõ.
Chỉ cần chọn sai, đó là hối hận cả đời.
Thời gian đại thần dùng tay của ngài quay kim đồng hồ rất nhanh, hai mươi ngày, thoáng cái đã qua.
Ôn tập, thi cử, ăn, ngủ, mặt trời mọc, mặt trời lặn, giống một cuộn phim điện ảnh, rất nhanh đã tới hồi kết thúc.
Mà đáp án của Du Nhiên còn chưa thấy đâu.
Bên túi trái của cô là vé xe lửa về nhà, bên túi phải là vé máy bay Tiểu Tân đưa.
Ra khỏi cổng trường, bên trái là đường tới sân bay, bên phải là tới ga tàu.
Bên trái hay bên phải, Du Nhiên ngồi trên bồn hoa bên cạnh cổng trường, đặt hành lý bên cạnh chân, hai mắt ngơ ngẩn.
Máy bay 11 giờ cất cánh, mà hiện giờ là 9 giờ, nếu muốn đi, thời gian còn rất nhiều.
Chỉ là… Du Nhiên vẫn không rõ phương hướng mình nên đi tới.
Đầu óc vì suy nghĩ mà biến thành một nồi cháo sôi, nóng đến mức đau đớn.
Du Nhiên xoa thái dương, vùi đầu trong khuỷu tay, khiến đau đớn giảm bớt một chút.
Đúng lúc này, một tiếng còi vang lên bên cạnh cô.
Bên cạnh là khu phố xá sầm uất, xe cộ như nước, tiếng còi không ngừng, Du Nhiên cũng không để ý, nhưng tiếng còi xe này vẫn vang lên, giống như hướng về phía cô.
Du Nhiên ngẩng đầu, dưới sắc trời trong trẻo, cô nhìn thấy, người ngồi trong cái xe trước mặt – là Khuất Vân.
Đã là tháng sáu, dưới ánh mặt trời vàng óng, đôi lông mi dường như lại dài ra một cm kia của Khuất Vân hắt bóng xuống mặt anh, cái bóng màu vàng che khuất hơn một nửa gương mặt anh.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Du Nhiên chính là – gặp quỷ rồi.
Từ sau sự kiện kia, không phải Khuất Vân không bao giờ lái xe nữa sao?
Xem ra, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Nhưng… không liên quan đến chuyện của cô, ánh mặt trời quá gay gắt, làm chói mắt cô, Du Nhiên cúi đầu lại vùi mặt trong khuỷu tay lần nữa.
“Em muốn về nhà à?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, động tác rất nhẹ, cũng mặc kệ anh có nhìn thấy hay không.
“Dù sao hành lý cũng không nhiều, vậy tới lấy truyện tranh của em về đi.” Khuất Vân nói.
Lúc đó, khi ở nhà Khuất Vân, Du Nhiên đã để lại toàn bộ truyện tranh của quý của mình ở đó.
Cũng không phải không có chỗ nào khác để cất, chỉ vì muốn chiếm một góc trong nhà Khuất Vân, giống như nếu làm vậy là có thể chiếm một góc trong lòng anh vậy.
Lúc đó thật ngốc.
Khi chia tay, cô vẫn chưa có cơ hội lấy lại, cứ mặc chúng lưu lạc ở đó.
“Hôm khác đi.” Du Nhiên nói: “Hôm khác tôi đến lấy, hôm nay tôi… không có thời gian.”
Nghe vậy, ánh mắt Khuất Vân thay đổi một chút dưới cái nóng cực nóng ngày hè: “Tôi đã đem tới rồi, ở trong xe, em chỉ cần lấy đi thôi.”
Cũng đúng, chia tay rồi còn để đồ đạc ở nhà bạn trai cũ, nghĩ lại cũng thấy không tốt lắm.
Vì vậy, Du Nhiên đi tới cửa sau của xe, mở cửa ra, định lấy sách về, nhưng khi đôi mắt vừa thích ứng được với bóng tối trong xe lại phát hiện trên chỗ ngồi không hề có bóng dáng của mấy quyển truyện tranh.
Còn chưa kịp hỏi ra tiếng, Du Nhiên đã cảm thấy một sức lực túm cô lên xe, sau đó, cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại, cùng với tiếng động cơ khởi động.
Đột nhiên rơi vào tình huống như vậy, đầu tiên Du Nhiên ngẩn người, sau đó phục hồi tinh thần, lập tức hô lớn: “Dừng xe!”
Khuất Vân giống như không nghe thấy, tiếp tục nhấn ga, điên cuồng lao về phía trước, cuối cùng quẹo một cái, dừng lại trong một con hẻm nhỏ yên lặng.
“Anh điên rồi!” Du Nhiên thấp giọng chửi một tiếng, đưa tay mở cửa, định xuống xe.
Nhưng Khuất Vân đè lên vai cô, ấn hạ ghế phía trước xuống, xoay người ra sau, chặn Du Nhiên lại.
“Anh định làm gì?” Du Nhiên hoảng sợ, dùng sức giãy dụa.
“Đừng tới sân bay.” Khuất Vân thấp giọng nói: “Tôi không thể để em đi.”
Vì sao anh ta biết?
Trong nháy mắt, Du Nhiên nhớ lại bóng người biến mất trước cửa giảng đường… Thì ra là anh?
Khuất Vân đã nghe thấy toàn bộ đoạn đối thoại giữa cô và Tiểu Tân, để ngăn cô tới sân bay, anh mới lừa cô lên xe.
Thế nhưng, lựa chọn thế nào là quyền tự do của cô, anh không có quyền can thiệp.
“Khuất Vân, buông tay, tôi có đi hay không không liên quan đến anh.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân không buông ra, mà còn ép cô càng chặt, dùng toàn bộ xương cốt và cơ thể mình đè chặt cô.
“Khuất Vân, tôi nói một lần cuối cùng, buông ra!” Du nhiên thấp giọng cảnh cáo.
Khuất Vân không có động tĩnh gì, giống như một tảng đá lớn nặng nề không có sức sống, chỉ chăm chú đặt trên người cô.
Du Nhiên há miệng, cắn lên bờ vai anh.
Ngày hè, Khuất Vân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, Du Nhiên há mồm cắn một cái đã cắn rách da thịt anh.
Tơ máu, chậm rãi chảy ra, tràn ra khắp nơi trên hàm răng trắng bóc của Du Nhiên, giống như một đóa hoa Mạn Châu Sa trong tuyết, cánh hoa hé nở, một vẻ đẹp sắc bén, thê lương.
Toàn thân Khuất Vân run lên.
Nhưng chỉ run lên, sau đó, không có bất cứ động tĩnh gì khác.
Chỉ còn lại hơi thở phất qua tai Du Nhiên.
Cô vẫn cắn, còn anh, vẫn tiếp nhận.
Không tránh ra.
Từ 9 giờ, chờ tới 11 giờ.
Tròn hai tiếng, anh tùy ý để cô cắn.
Chỉ cần cô không tới sân bay.
Chỉ cần cô không đi gặp Long Tường.
Chỉ cần cô không rời đi.
Đây là bài học thứ mười chín mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Đàn ông khi đã nóng vội, là có thể bất chấp thủ đoạn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc