Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 45

Tác giả: Tuyền Thương Tư Phàm

Cũng Bình Thường
Nơi khúc quanh chỉ có ánh đèn vàng nhạt từ phía trên chiếu xuống lên người Hàn Mộ và Ninh Doãn Tích, có chút mập mờ, có chút xa mi.
Ninh Doãn Tích hôn từ thô lỗ trở nên dịu dàng, anh đem hai tay Hàn Mộ chống *** đầu.
Đầu lưỡi chạy trên đôi môi đỏ của Hàn Mộ, môi mỏng mang theo nhàn nhạt cùng lạnh lẽo đánh thẳng vào đáy lòng cô.
Hàn Mộ khiếp sợ, căm tức, tiếp theo chính là đỏ mặt lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.
Đây là lần thứ hai cô cùng đàn ông vô cùng thân mật. Mà hai lần thân mật đều xảy ra trên cùng một người đàn ông. Loại cảm giác này tê tê, khiến cho lòng của cô nhảy loạn không ngừng, dường như không thể kháng cự. . . . . .
“Ừ. . . . . .” Một tiếng than nhẹ từ trong miệng Hàn Mộ tràn ra.
Mồm miệng tương trợ, gắn bó lẫn nhau!
Hàn Mộ nhắm hai mắt lại, cả người gần như xụi lơ trong ***g *** Ninh Doãn Tích.
Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi cong lên một cái, giữ chặt eo nhỏ của Hàn Mộ, vừa hôn sâu hơn.
Môi của cô rất ngọt. . . . . .
Đột nhiên Ninh Doãn Tích có cảm giác huyết khí toàn thân mình nhảy lên trên đỉnh đầu, nhiệt huyết nhất thời sôi trào lên! Anh không muốn buông cô gái trong *** mình ra. Cô làm cho anh muốn dừng mà không được, vào giờ khắc này anh chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại, không di chuyển nữa.
Hai lưỡi ở trong miệng lẫn nhau cùng múa, một ít nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Hai mắt Hàn Mộ ௱o^ЛƓ lung, vừa mang theo mơ màng nhè nhẹ.
Cô làm sao vậy? Cô không khống chế được mình chút nào. . . . . .
Cô rất muốn đẩy trói buộc ở trên người mình ra, chỉ là hai tay của cô mềm đến mức một chút sức lực cũng không có!
“Tích. . . . . .” Cách đó không xa, một tiếng bén nhọn của tiếng loa truyền đến, một tia sáng chói mắt đột nhiên bắn qua.
Hàn Mộ chợt tỉnh, đẩy Ninh Doãn Tích một cái.
Đồ ngựa đực này, lại ăn đậu hũ của cô!
Hai tay của Hàn Mộ bị khống chế ở trên đỉnh đầu khẽ giãy dụa, hung hăng cắn vào môi mỏng của Ninh Doãn Tích.
Ninh Doãn Tích bị Hàn Mộ cắn đau, nói: “Cô gái, cô cắn tôi?”
Gương mặt Hàn Mộ khẽ nóng lên, xú nam nhân không biết xấu hổ.
“Mùi vị cũng bình thường.” Hàn Mộ thu tâm tình của mình lại, lạnh lùng quét nhìn Ninh Doãn Tích.
Trong lòng Hàn Mộ có chút không có cảm giác, tại sao cô có thể lạc trong cái hôn của người đàn ông này. . . . . .
"Ninh thiếu, ngài chỉ có bản lĩnh này?" Hàn mộ khoanh hai tay, vẻ mặt khinh thường, nhạt nhẽo liếc nhìn Ninh Doãn Tích.
Lời nói của Hàn Mộ chậm rãi, có điều mờ ám truyền vào trong tai Ninh Doãn Tích. Anh vừa nghe, sắc mặt như bầu trời tháng sáu tháng bảy, thay đổi bất thường, thoáng cái đã thành Bao Thanh Thiên.
Cô gái này sao khi cùng anh hôn nhau triền miên, lại hoài nghi trình độ kỹ thật của anh sao?
Đây không phải là giống như hoài nghi tiêu thân thể đúng tiêu chuẩn đàn ông của anh sao, hung hăng mà đả thương trái tim của anh.
"Sao? Vì thẹn mà hóa thành giận?" Hàn Mộ thấy sắc mặt Ninh Doãn Tích thay đổi, khóe môi mỉm cười nói.
Giây phút này nụ cười của Hàn Mộ mà Ninh Doãn Tích nhìn thấy chính là nụ cười mỉa mai. Anh, da mặt Ninh Doãn Tích còn chưa đủ dày sao? Muốn đối phó những chuyện như vậy vẫn là thừa sức.
Một tay Ninh Doãn Tích để ở trong túi tiền, lười nhác dựa vào vách tường, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười lớn, "Kỹ thuật của tôi, không phải em đã thử qua. Nếu không hài lòng..."
Ninh Doãn Tích dừng lại một chút, dừng lại khoảng ba mươi giây, hơi cúi người, tới gần bên tai Hàn Mộ, hơi thở lạnh buốt luồn sát qua cổ cô, giống như những cặp tình nhân bình thường trầm thấp nỉ non, "Tôi biết rồi, cô đang muốn thử lại một lần nửa!"
"Anh…” Khuôn mặt Hàn Mộ nóng lên. Người đàn ông này giảo hoạt như thế... Giống như là một con hồ ly!
"Như thế nào?" Một tay Ninh Doãn Tích *** theo sợi tóc mai bên má Hàn mộ, "Thử lại một chút đi!"
Khóe miệng Hàn Mộ rụt lại, cái tên đàn ông thối kia ...
Khóe mắt vừa mới nhìn xuống mỉm cười, bây giờ lại rất vui vẻ.
Cười quyến rũ, Hàn Mộ chủ động tới gần Ninh Doãn Tích, hai tay đọng ở trên cổ của anh, ghé vào lỗ tai của anh nhẹ nhàng thổi, tràn đầy mê ly.
Ninh Doãn Tích ngây ngốc sửng sốt, tiếp theo là sự mừng rỡ chứa từng tồn tại trong lòng mình. Cô gái này lại chủ động như thế?
Hàn Mộ cười đắc ý, thấy cô liên tục đâm thọt vào trái tim của anh!
Một tay *** ở ***g *** Ninh Doãn Tích. Đầu Hàn Mộ khẽ dựa vào bên bờ vai anh, cười nhẹ, "Ninh thiếu, anh biết cái gì là Binh Bất Yếm Trá không?" (*Binh Bất Yếm Trá: việc quân cơ không ngại dối lừa…)
Nhấc chân, hung hăng đá vào phía dưới của anh…
Nàng muốn đả thương làm anh đoạn tử tuyệt tôn!
"A..." Ninh Doãn Tích la một tiếng liền đẩy Hàn Mộ, che phía dưới của mình, ánh mắt trở nên hung dữ, "**! Cái cô gái đáng ૮ɦếƭ này!"
"Hừ..." Hai tay khoanh lại cười nhạt, hoa lệ xoay người, "Ninh thiếu, chào tạm biệt gặp lại sau!"
Lúc này không đi thì đợi đến bao giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc