Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 20

Tác giả: Tuyền Thương Tư Phàm

Cao Thủ So Chiêu
Trong căn phòng đen tối bắt đầu có một hơi thở, một cương một cường, đối diện trực tiếp.
"Ha ha ha ha ha...a !" Hàn Mộ lười biếng ngồi dựa vào ghế, buông đôi mắt xuống. "Ninh Thiếu nói chìa khóa vàng là cái gì, tôi nghe không hiểu!"
Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, nhếch môi mỏng, một đôi mắt như hoa đào nhìn Hàn Mộ, giống như muốn chăm chú nhìn xuyên thủng cô.
Bóng đen trước mặt làm cho anh không thể nhìn thấy rõ cô gái cách đó không xa. Không biết vì sao, anh như vậy mà đáy lòng lại dâng lên một cỗ suy nghĩ khao khát muốn cô.
"Cô gái, cuối cùng cô muốn như thế nào?" Ninh Doãn Tích nghiến răng nghiến lợi, hai tay buông thỏng bên người Ϧóþ lại thật chặt, thật sự anh nghĩ muốn xông lên làm điều này, đó là xé cô gái này cho hả giận. Chính là anh không nghĩ ra, anh luôn luôn bình tĩnh vì sao lại luôn thua trên tay cô gái này?
"Vì sao tôi lại không biết bản thân mình thiếu Ninh Thiếu thứ gì?" Cánh môi Hàn Mộ xinh đẹp mỉm cười quét xuống, "Bất quá... Tôi ngược lại nhớ rõ Ninh Thiếu mạnh mẽ đoạt một thứ trên thân tôi."
Thật là từ trên người cô lấy đi một thứ quan trọng nào đó.
Bất quá...
Hàn Mộ tùy ý cười, bất quá, trái lại anh lại tặng cho cô một lễ vật lớn!
Sắc mặt HÀn Mộ hơi đổi, cô tuyệt đối không thể cho anh biết sự tồn tại của tiểu thiên sứ của cô. Bởi vì, tiểu thiên sứ là của cô, cô không cho phép bất luận người nào đi theo bên người cô mang tiểu thiên sứ của cô đi. Quá khứ đã qua, không thể thay đổi. Trong lòng cô mặc dù có oán cũng có hận, nhưng mà, cô có thu hoạch không tưởng, chiếm được thứ quý trọng của đời này.
HÀn Mộ thoải mái, có lẽ, bằng vào điểm này có thể làm cho anh ấy thiếu nợ cô.
Cho nên, hiện tại cô cần nhìn về phía trước, tương lại phát sinh mỗi một chuyện gì, cô HÀn Mộ nhất định phải nắm chúng ở trong bàn tay. Cô tuyệt đối không cho phép có chút lỗi lầm nào.
Lần này về nước, cô hướng về âm mưu phía sau chìa khóa vàng kia. Cô nhất định phải gở bỏ âm mưu này! Mà thứ duy nhất có thể giúp cô xóa bỏ âm mưu này chính là chìa khóa vàng trên tay cô, còn có chủ nhân của chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích.
Có lẽ, anh có thể sẽ biết được chút gì! Nếu không, cô sẽ không bất chấp nguy hiểm trở lại thành phố A này, lại càng không xuất hiện gặp người đàn ông trước mặt này.
"Thứ gì?" Ninh Doãn Tích cảm thấy một trận suy tư, cười tà mị, "LÀ đang nói đến đêm hôm đó sao? Hiện tại tôi đâu có thể trả lại cho cô!"
Nếu nói trước đây đối với thân phận của cô gái này anh chỉ khẳng định 70%. Nhưng hiện tại anh có thể hoàn toàn xác định, trăm phần trăm là cô, là cô gái cùng anh mong manh ngắn ngủi kia.
"ANh..." Trong lòng Hàn Mộ tức giận, trên mặt đỏ bừng bừng.
Thật là một tên khốn nạn, ngựa giống khốn nạn...
"Mặc kệ anh có tin hay không, dù sao thật sự chìa khóa vàng không có trên người tôi!"
Chìa khóa vàng là ở trên người cô. Nhưng mà, cô không thể cho. Đương nhiên, về lời đồn đãi ồn ào về chìa khóa vàng. Mặc kệ kho báu có tồn tại hay không, cô không yêu thích. Bằng vào năng lực hiện tại của cô, cô cũng không nhỏ, về kho báu kia, cô mới không để mắt tới. Nhưng mà, sau lưng chìa khóa vàng này là một bí mật, cô nhất định phải tìm ra! Chìa khóa vàng này có quan hệ đến người, nhiều lắm...
"A...?" Ninh Doãn Tích hai tay ôm trước иgự¢, "Không có trên người cô?"
"Vâng..."
"Vậy hôm nay cô rãnh rỗi hẹn hò với bổn thiếu?" Ninh Doãn Tích khẽ mở môi mỏng, "Có phải sáu năm không gặp bổn thiếu, nhớ bổn thiếu đúng không?"
"Hừ..." Một tiếng hừ lạnh. Trong lòng Hàn Mộ thầm mắng, nhớ em gái ngươi á.
"Nếu nhớ bổn thiếu, vậy thì để cho bổn thiếu nhìn em xem nào...."
Vừa nói xong, bóng dáng Ninh Doãn Tích vừa động. Hàn Mộ chỉ nghe một tiếng tách, nhất thời trong phòng sáng lên.
Bốn mắt nhìn nhau trong ánh sáng.
Lông mày Hàn Mộ nhíu lại, đáng ૮ɦếƭ... Lại bị anh giành trước một bước, diện mạo của mình đã bị bại lộ hoàn toàn trước ánh sáng.
Có lẽ, thân phận thật sự của mình cũng sắp không giấu được rồi. Bởi vì bằng năng lực của NInh Doãn Tích, muốn tìm ra một người là chuyện dễ dàng.
Một khi đã như vậy, quyết định như vậy đi!
Hàn Mộ có chút thoải mái, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng biết rõ thân phận của mình.
Bất quá, Ninh Doãn Tích thật sự so với trên những tạp chí kia, càng đẹp trai hơn so với hình ảnh trên báo chí, đẹp mắt. CŨng khó trách chỉ cần một chút bóng dáng liền làm điên đảo các cô gái kia, càng không cần phải nói thêm đến năng lực và quyền lực của anh, có bao nhiêu cô gái tự nguyện quỳ gối dưới ống quần của anh.
"Ninh thiếu, xin chào!" Hàn Mộ nhếch môi, một câu chào hỏi từ miệng đỏ phát ra, cái lạnh lẽo bỗng nhiên tăng lên.
"Quả nhiên là cô!"" Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm Hàn Mộ, không có ý muốn dời tầm mắt của mình.
Thật sự là cô! Là cô, cùng anh một đêm hô mưa gọi gió, là cô, làm cho anh khổ sở "tìm kiếm" suốt sáu năm.
Sáu năm rồi...
Sáu năm trước, cô mềm mại như mặt nước, như mặt nước yếu mềm, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, hoa lê đẫm mưa, tinh khiết, giống như là Bạch Liên trên hồ nước, duyên dáng yêu kiều, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn chứ không thể khing nhờn (Tiểu Phàm có chuyện nói: "Haizzz, tôi nói này Tiểu Doãn, Mộ Mộ nhà tôi không thể khinh nhờn như vậy không phải lại bị dạng như anh ăn sạch sẽ rồi sao...")
Hiện giờ, cô ấy đứng trước mặt mình. Nhưng mà, Ninh Doãn Tích cảm giác được có chút gì đó không đúng rồi. Người vẫn là người đó... Chỉ là, trong ánh mắt không còn rưng rưng lặng lẽ, mà là nhìn mình, mang theo một nụ cười tàn sát. Cả người nhìn qua...
Ninh Doãn Tích hơi ngừng lại, "Dường như không thể tìm được lời nào có thể miêu tả cô rồi!"
"Đây là khen ngợi tôi sao?" Khóe môi Hàn Mộ hơi cong.
"Vâng!" Ninh Doãn Tích sảng khoái trả lời, "Nhưng mà... Mặc kệ chìa khóa vàng có trong tay cô hay không, cô đều không thể đi được."
"Ha ha..." Môi mỏng cong lên, Hàn Mộ cười tùy ý, "Muốn Gi*t tôi?"
"Đương nhiên không." Ninh Doãn Tích lắc lắc đầu, hai tay ôm иgự¢.
Sáu năm trước cô đã mang tới sự hứng thú cho mình. Anh không có hứng thú đối với con gái mà bây giờ lại vì một cô gái xa lạ mà xuống tâm. Ninh Doãn Tích anh là ai, tại thành phố A, anh muốn cô gái nào là không có, có biết bao nhiêu cô gái nguyện ý chờ đợi anh yêu thương.
Nhưng mà, sau khi gặp cô gái này, bộ não trong đầu của anh có vài thứ bắt đầu thay đổi. Giây phút cô biến mất, anh tốn công sức tìm kiếm cô sáu năm. Kết quả lại không hề có một tin tức nào. Có thể là càng không có được càng trân quý. Từ lúc đó trở đi, từ tận đáy lòng của anh như bị côn trùng cắn nuốt tim anh, làm anh không thể nào an tâm.
Loại cảm giác này là gì, anh lại không xác định được!
"Ninh Thiếu luôn tự tin như vậy sao?" đôi mắt Hàn Mộ chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, " Vậy thì thử xem!"
Tiếng nói vừa phát ra, người Hàn Mộ vừa động, nhẹ nhàng lướt đi, người đã đến trước mặt Ninh Doãn Tích.
Một cái xoay người tao nhã, cánh tay ngọc ngà tràn đầy sức lực, khoa tay vung về hướng Ninh Doãn Tích.
Đôi mắt Ninh Doãn Tích hơi sững sờ, một giây sau giơ tay, ngăn chặn cánh tay của Hàn Mộ.
Hàn Mộ ngẩn ra, cô thật sự không ngờ được, Ninh Doãn Tích có thể dễ dàng ngăn cản mình. Là do bản thân mình không dùng hết sức lực sao?
"Ha ha..." Ninh Doãn Tích lười biếng cười thành tiếng, "Nhanh như vậy đến chân cũng dùng tới, không chờ được yêu thương nhớ nhung rồi sao?"
Một cái xoay người nhẹ nhàng, Ninh Doãn Tích buông một tay Hàn Mộ ra, đem cô di chuyển, hóa giải một cước của Hàn Mộ, mang cô vào trong lòng mình, ôm chặt ở trong lòng.
"Khốn khi*p, buông..." Hàn Mộ vô cùng khó khăn, hai mắt hung hăn trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích.

Ngọn đèn U Lam chiếu lên nơi hai người đang ôm nhau.
Ninh Doãn Tích nhếch môi nhìn Hàn Mộ, tay hơi dùng lực giữ ở phía dưới Hàn Mộ, bắt cô nhìn thẳng vào anh.
Lông mày Hàn Mộ cau lại, không có ngước mắt lên.
"Nhìn tôi!" Ninh Doãn Tích có đôi chút buồn bực, ra lệnh. Cái cô gái ૮ɦếƭ tiệt này, đây là thái độ quái quỷ gì? Không lẽ bản thân mình không được cô để vào trong mắt sao?
"Khốn khi*p, hoặc là buông. Hoặc là Gi*t tôi, là do năng lực của tôi không bằng anh, tôi đã hiểu rồi!" Đôi bàn tay Hàn Mộ càng siết chặt, nghiến răng nghiến lợi. Là do kỹ năng tay chân của cô không bằng anh, nếu giờ phút này trong tay mình có khẩu súng, cô nhất định sẽ không chút do dự bắn vào tên đàn ông đang đùa giỡn mình này!
"Cô....!" Mày Ninh Doãn Tích đã nhíu chặt lại rồi.
Nhìn cánh môi hồng của Hàn Mộ, một trận ngứa ngáy từ đáy lòng của Ninh Doãn Tích dâng cao. Từ khi gặp cô sáu năm trước, sau một đêm vui thích, anh liền không có ᴆụng chạm cô gái của anh, là không muốn ᴆụng chạm đến.
"Biết tôi nhịn sáu năm sao?" Ninh Doãn Tích cúi đầu, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.
"Cái gì?" Giọng nói của đàn ông làm cho Hàn Mộ run rẩy, toàn thân khó chịu đứng thẳng lên.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, để cho cô muốn đi đến gần, lại không dám.
Đầu dựa trên vai Hàn Mộ, hai tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, làm cho cả người cô gắt gao dán vào иgự¢ anh, "Anh nói, anh đã tìm em sáu năm rồi!"
Lời nói từ trong miệng Ninh Doãn Tích nói ra, dường như mang theo hơi thở dài.
Hàn Mộ nhíu mày, có phải cô nghe lầm hay không? Cô từ trong những lời Ninh Doãn Tích vừa mới nói nghe ra một chút dung túng cùng bất đắc dĩ!
"Buông!" Làm sao có thể, đột nhiên Hàn Mộ tỉnh táo trở lại.
Anh ấy là Ninh Doãn Tích, là tổng giám đốc Ninh Thị. Người ngoài nói, anh ấy lãnh khốc vô tình. Người ta đồn nói cô gái của anh nhiều như quần áo. Bất quá sáu năm trước mong manh ngắn ngủi, làm sao anh ấy có thể để tâm đến bản thân mình?
"Không, sẽ không buông!" Ninh Doãn Tích tăng thêm sức mạnh ở tay, cúi đầu, thở vào cái cổ trắng nõn của Hàn Mộ.
Hàn Mộ ngẫn ra, cô cảm giác bản thân mình đang dâng lên từng đợt nóng ẩm. Đột nhiên, Hàn Mộ "A" lên một tiếng.
Anh ấy cứ vậy mà cắn mình...
"Đây là sự trừng phạt cho em vì sau năm trước đã biến mất!" Ninh Doãn Tích nặng nề cắn lên cổ Hàn Mộ.
"Ninh Doãn Tích, anh là chó à!" Hàn Mộ tức giận, khủy tay dùng lực đánh vào bụng Ninh Doãn Tích.
"A!" Ninh Doãn Tích bị đau, buông Hàn Mộ ra.
"Em gái, em có biết mình đang làm cái gì không?" Ninh Doãn Tích che bụng mình, trừng mắt nhìn Hàn Mộ.
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này, lại ra tay mạnh như vậy.
"Tôi còn muốn hỏi Ninh thiếu anh muốn là cái gì đó!" Hàn Mộ xoa xoa chổ Ninh Doãn Tích cắn, " Xin hỏi, đời trước của Ninh Thiếu anh là chó sao?"
Em gái anh... Sổ sàng còn chưa tính. Lại còn coi mình như xương chó không bằng.
"Được, Ninh thiếu anh có thể rời đi!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích một cái, "Những gì về bốn năm trước anh hãy quên đi! Tôi coi giống như bây giờ bị chó hoang cắn một cái. Về sau đường ai nấy đi!"
Ninh Doãn Tích lập tức đứng trước mặt Hàn Mộ, trừng mắt nhìn cô, hai tay ôm trước иgự¢, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói câu nào.
"Thế nào chó hoang không sủa rồi sao?" Hàn Mộ nói thầm trong miệng, "Được, anh không đi, tôi đi...."
"Em gái, em còn muốn gạt anh?" Giọng nói Ninh Doãn Tích lạnh lùng vang lên ở phía sau, "Em đi không dễ đâu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc