Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ - Chương 03

Tác giả: Tuyền Thương Tư Phàm

Bàn Tay Quỹ Dữ Hắc Ám
Hàn Mộ run run đẩy cửa ra. Vừa bước đến cửa, toàn thân cô vô lực, muốn té ngã trên mặt đất.
"Về nhà , về nhà rồi..." Hàn Mộ thì thào tự nói, "Không có việc gì rồi..."
Không biết qua bao lâu, cô đã bình ổn sự dao động ở trong lòng mình, Hàn Mộ hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ mặt mình. Lúc gặp em trai, nhất định không thể để nó nhìn thấy bộ dáng khổ sở của mình. Nếu để lộ ra chuyện gì, nói không chừng nó sẽ làm những chuyện mà không ai đoán trước được!
"Tiểu Phong, Tiểu Phong." Hàn Mộ khẽ gọi hai tiếng. Cô bị mẹ kế đem đêm đầu tiên của mình đi bán, thì Hàn Phong sẽ bị mang về nhà, Hướng Ngôn Vũ sẽ không làm gì nó chứ?
"Tiểu Phong!" Hàn Mộ lại gọi một tiếng.
Vẫn như trước, không có người đáp lại cô.
Sao thế này, Hàn Mộ sốt ruột rồi.
Tại sao nó lại không ở nhà? Tuy rằng Hàn Phong mới mười một tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, là một đứa bé ngoan, nhất là lúc trong nhà xảy ra biến cố, nó lại càng hiểu thêm về cái gọi là đối nhân xử thế rồi.dღđ☆L☆qღđ
"Sẽ không!" Hàn Mộ lắc lắc đầu.dღđ☆L☆qღđ Hướng Ngôn Vũ sẽ không làm gì Hàn Phong chứ!
Hàn Mộ không ngừng an ủi bản thân, "Sẽ không!" Nhất định Hàn Phong sẽ không việc gì.
Hàn Mộ bước tập tễnh, sờ soạng đi lên lầu.
"Ưm... A..." Từng bước chân đến gần hơn, ở nơi nào đó có *** rỉ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông dần dần truyền vào lỗ tai của Hàn Mộ.
Hàn Mộ run lên. Âm thanh này rất quen thuộc... Tối hôm qua, âm thanh giống âm thanh của người con trai tối hôm qua đã chơi đùa vỗ về cô, còn âm thanh của người phụ nữ lại giống âm thanh được phát ra từ trong miệng cô lúc tối qua. Nghĩ đến đây, mặt Hàn Mộ đỏ lên, tối hôm qua có đau đớn một chút, nhưng vẫn tồn tại *** không thể che lấp.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhưng mà vào giờ khắc này, sao lại phát ra âm thanh này, là Hàn Phong?
Không đúng! Hàn Phong vẫn đang còn là một đứa trẻ mà thôi! Như vậy, sẽ là ai...
Hàn Mộ bước thêm vài bước, nhưng cô không có dũng khí bước tiếp. Cô có dự cảm, hơn nữa là dự cảm không tốt, nhất định sẽ phát sinh ra chuyện gì đó!
Âm thanh *** không ngừng truyền đến.
Hàn Mộ quyết tâm, cô nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì!
Chậm rãi đi đến gần cửa phòng. Trong phòng tràn ngập hơi thở ái muội, còn có tiếng kêu la vang bên tai Hàn Mộ.
"Nhanh chút, mau một chút!" Người đàn bà không biết thỏa mãn la lên.
Là Hướng Ngôn Vũ!
Hàn Mộ che miệng mình, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Hàn Mộ có thể xác định người đàn ông trong phòng không phải cha mình.
Làm sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Hàn Mộ cảm thấy tâm của mình đều bị bể nát. Bà ta có thể không đối xử tốt với mình, nhưng tại sao bà ta có thể phản bội ba chứ?
"A......" Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng kết thúc động tác của mình, "Thế nào, có vừa lòng không?"
"Đáng ghét!" Truyện được Miu edit và đăng tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thanh âm hờn dỗi của Hướng Ngôn Vũ truyền vào lỗ tai Hàn Mộ, " Thằng nhỏ kia có thể bán được ba bốn mươi vạn, như vậy, chúng ta có tiền rồi !"
"Bảo bối, về sau chúng ta có thể ăn thịt, uống R*ợ*u rồi ! Đây thực sự là công của em." Người đàn ông hài lòng nở nụ cười, "Đến, anh thưởng cho em!"
"Chán ghét..."
Ầm......
Hàn Mộ như bị sét đánh, bỗng chốc không hề có phản ứng.
"Tiểu Phong!" Nước mắt rơi trên khoé miệng của Hàn Mộ. Tại sao có thể như vậy? Ngay cả Tiểu Phong bà ta cũng không buông tha!
"Không được, mình nhất định phải tìm được Tiểu Phong, sao nó có thể bị bán đi được chứ?" Tâm của Hàn Mộ vỡ nát, máu chảy không ngừng.
Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?
Lúc này Hàn Mộ giống như nai con lạc đường, rối rắm, "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ? Rời khỏi nơi này. Đúng, mình phải rời khỏi nơi này..." Tìm đường đi loạn, Hàn Mộ hướng về phía dưới lầu tập tễnh bước đi.
Chu Tiêu Bằng dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Hàn Mộ.
Trong lúc ngủ mơ Hàn Mộ ngủ không yên ổn, trong miệng có tiếng nói đứt quãng, "Tiểu Phong... Tiểu Phong... Em ở nơi nào... Ở nơi nào..."
Chu Tiêu Bằng cảm thấy đau xót. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Mộ, để lên trên bờ môi khẽ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.
"Tiểu Mộ, thực xin lỗi." Chu Tiêu Bằng thấp giọng nói, "Anh cũng không tìm thấy Tiểu Phong!"
Anh - Chu Tiêu Bằng, là thanh mai trúc mã của Hàn Mộ .
Lúc anh năm tuổi, Hàn Mộ ba tuổi. Hai nhà bọn họ là thế giao (mấy đời thân nhau). Mẹ của anh và mẹ của Hàn Mộ là chị em tốt, cùng nhau lớn lên. Lúc bọn họ còn rất nhỏ, mẹ anh đã nói sau này bà sẽ để Hàn Mộ làm vợ của anh. Cho nên, ngay từ nhỏ anh đã rất quý trọng, yêu thương Hàn Mộ.
Nhưng mười năm trước, đột nhiên mẹ Hàn Mộ biến mất không tung tích. Bọn họ tìm như thế nào cũng không thấy, giống như bà đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Không lâu về sau, Ba Hàn cưới vợ hai - Hướng Ngôn Vũ. Từ đó, cuộc sống của Hàn Mộ và Hàn Phong cực kì bi thảm.
"Tiểu Mộ, thực xin lỗi. Anh không thể chăm sóc tốt cho em, để em chịu ủy khuất và đau khổ , thực xin lỗi!" Chu Tiêu Bằng lại hôn lên mu bàn tay của Hàn Mộ. Anh thật sự rất thích cô gái đang nằm ngủ trước mắt này. Mỗi một nụ cười cùng điệu bộ nhăn mặt của cô, nhất cử nhất động đều khắc sâu khắc ở trong ký ức của anh, không có cách gì để xoá mờ.
Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Hàn Mộ. Cô mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, vẻ mặt thẹn thùng đứng ở trước mắt anh. Tại thời điểm đó, ánh mắt Hàn Mộ thật sự rất đẹp, giống như ngôi sao trên trời vậy. Nhưng mà...dღđ☆L☆qღđ
Sắc mặt Chu Tiêu Bằng buồn bã, vì sao khi Hướng Ngôn Vũ vừa xuất hiện, ánh mắt của Hàn Mộ lại có vấn đề? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh muốn tra ra việc này nhưng tra thế nào cũng không ra? Tăm tối mờ mịt, giống như có người đã ngăn chặn phương hướng của anh, để anh không điều tra được gì. Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra, là ai đã ngăn cản anh?
"Đinh..." Tiếng chuông điện thoại chấm dứt suy nghĩ của Chu Tiêu Bằng.
Chu Tiêu Bằng khẽ cau mày, cầm di động lên, ấn xuống nút nghe, "Mẹ..."
Không biết đầu dây bên kia nói gì. Chỉ thấy sắc mặt Chu Tiêu Bằng càng ngày càng không tốt.
"Con sẽ không cưới cô ta! Mẹ, người đừng hi vọng gì cả!" Chu Tiêu Bằng tức giận nói trong điện thoại. Anh cũng không rõ, vì sao bà luôn duy trì quan hệ tốt với mẹ của Hàn Mộ nhưng ở thời điểm này lại muốn anh cưới người khác!dღđ☆L☆qღđ
"Ưm..." Ở trên giường, Hàn Mộ rên lên một tiếng, mở đôi mắt sưng đỏ ra.
"Tiểu Mộ!" Chu Tiêu Bằng vui mừng, "Tiểu Mộ, em tỉnh. Em có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Đúng rồi, em đói sao?"
Hàn Mộ nghe được giọng nói của Chu Tiêu Bằng, đáy lòng cảm động nhưng sau đó lại dâng lên cảm giác đau đớn, "Anh Bằng, em tốt lắm. Nhưng em cũng hơi đói bụng!"
Mặt Hàn Mộ hơi đỏ lên, giống như có một chút ngượng ngùng.
"Được, được..." Chu Tiêu Bằng đứng lên, "Tiểu Mộ, em đợi chút, Anh Bằng làm đồ cho em ăn..." Vừa nói xong, người đã chạy ra ngoài cửa.
"Anh Bằng ..." Hàn Mộ vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, nắm lấy không khí, "Ngay cả anh cũng rời đi sao?"
Nước mắt lẳng lặng rơi xuống từ khoé mắt của Hàn Mộ, nhỏ giọt lên drap giường màu trắng...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc