Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 56

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Cừu sập bẫy, ngổn ngang trăm mối nghi ngờ...
Mặc Tử Hàn ngạo nghễ đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm mắt cô, nhìn nét mặt khi*p sợ của cô trong lòng không khỏi mừng thầm.
Biểu tình rất thú vị, phản ứng rất thú vị, khiến người ta không nhịn được muốn trêu ghẹo cô.
Chợt bước chân lõa lồ của anh từng bước một... đi gần về phía cô.
"Thình thịch...thình thịch..."
Trống иgự¢ Tử Thất Thất đập dồn dập theo anh tới gần, không ngừng tăng tốc, thật giống như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ cô, hoảng hốt không thôi.
Phải chạy!
Chân, nhanh di chuyển đi!
Trước khi người đàn ông này ᴆụng vào cô... phải chạy khỏi nơi này...
Cô dùng hết sức điều khiển hai chân mình, hơi di chuyển, chậm rãi lùi về sau, bỗng nhiên...
"Cô chính là người do công ty môi giới KG giới thiệu?"
Mặc Tử Hàn đứng trước mặt cô, đột nhiên mở miệng, mà giọng anh vô cùng lạnh nhạt, giống như lần đầu tiên gặp mặt, cực kỳ lạnh nhạt.
Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn anh, ngơ ngẩn sửng sốt.
"Sao không trả lời tôi? Là không muốn nói, hay là không nghe thấy?" Mặc Tử Hàn lại hỏi.
Tử Thất Thất thình lình trở lại bình thường.
Hai mắt nhìn khuôn mặt anh, nhìn cơ thể lõa lồ của anh.
"Anh... anh... anh..."
"Tôi? Tôi làm sao?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc.
"Sao anh không mặc quần áo? Biến thái!" Tử Thất Thất buột miệng nói ra, lập tức xoay người.
Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Rõ ràng vừa nãy không dám nhìn thân thể anh, hơn nữa còn thấy được chuyện kia vậy mà giờ mới quay lưng đi, thu lại tầm mắt của mình, phản ứng này cũng... quá chậm đi.
"A..." Anh cười khẽ, nói: "Tôi ở trong nhà đi lại, mặc quần áo hay không là vấn đề của tôi, không phải sao? Hơn nữa tôi cũng không có ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ trên đường, tại sao cô lại bảo tôi \'biến thái\' ? Huống chi, hiện tại bị người nhìn, bị người chiếm tiện nghi... có vẻ như là tôi?"
Tử Thất Thất không nhịn được rùng mình một cái.
Anh ta thật sự không nhớ ra cô sao? Thật sự quên mất cô là ai sao?
"Đúng rồi... thực xin lỗi!" Cô lúng túng xin lỗi.
Quả nhiên vẫn không được, cô nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, như vậy tốt hơn.
Một chân bắt đầu lùi lại, đang định chạy trốn.
"Quên đi, biết sai là tốt rồi, lần sau không như vậy được đâu, nhưng... vấn đề vừa rồi cô chưa trả lời tôi. cô là người do công ty môi giới KG giới thiệu tới sao?" Mặc Tử Hàn thấy cô muốn chạy, lập tức đưa ra câu hỏi.
"Tôi..." Chân Tử Thất Thất cứng ngắc dừng lại, lo lắng không yên trả lời: "Đúng là tôi!"
"Vậy là tốt, tôi hiện tại muốn đi tắm, trong lúc này cô thu dọn nơi này, đặc biệt là đống đồ vật kia..."
Đống đồ vật gì?
Tử Thất Thất nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhìn về phía người phụ nữ đang mê man bất tỉnh trên ghế.
"Sau khi thu dọn tốt, cô có thể đi, nhưng mà ngày mai nhớ lại đây quét dọn, còn có... chìa khóa dự bị trên bàn, về sau cô có thể tùy ý ra vào mỗi ngày, cho nên cô nhất định phải cẩn thận, đừng lộn xộn... cứ như vậy, cô bắt đầu làm đi!" Anh đi nhanh vào phòng tắm, hoàn toàn không hề liếc cô một cái, gióng như đối với người xa lạ.
Tử Thất Thất ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.
Anh ta... thật sự không nhớ rõ cô?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc