Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 349

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Mặc Thâm Dạ trở về, gia đình đoàn tụ!
Tử Thất Thất nhìn hắn đắc ý, trong lòng cũng có chút tức giận.
"Được, để em đút!" Cô đột nhiên nghe lời, liền cầm chén đũa trên tủ đầu giường lên, sau đó đem cái chén đặt ngay miệng của Mặc Tử Hàn, nhanh chóng dùng đũa đem cơm trong chén mà nhét vào miệng hắn, không ngừng nhét, cho đến khi đầy miệng.
"Ăn ngon không? Mặc tổng giám đốc?" Cô cố ý nhẹ giọng dịu dàng hỏi, lộ ra nụ cười đắc ý.
Miệng của Mặc Tử Hàn nhét đầy cơm không cách nào mở miệng để nói chuyện, cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt của cô, đưa ngón tay cải của mình ra. Ngụ ý : Em lợi hại lắm!
Tử Thất Thất vui vẻ ngẩng đầu lên, gương mặt của người chiến thắng!
※※※
Buổi tối
Mặc Tử Hàn đã kiên nhẫn chờ đợi suốt cả một ngày, rốt cuộc mặt trời cũng xuống núi, lần này muốn xem cô sẽ từ chối như thế nào đây ?
"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười, ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn cửa phòng tắm ở đối diện, chờ đợi người ở bên trong đi ra.
Một tiếng sau
Tử Thất Thất cũng chậm rãi tắm xong, hai chân đứng ở cửa phòng tắm, khẩn trương dùng sức hít thở thật sâu. Rõ ràng mình không thể tránh khỏi, hơn nữa bản thân mình cũng không bài xích chuyện như vậy, cũng không phải cự tuyệt hắn, chỉ là cảm thấy xấu hổ, bất luận là bao nhiêu lần rồi, nhưng khi đối mặt hắn vẫn còn loại cảm giác xấu hổ ngượng ngùng này .
"Ưh. . . . . ." Cô thở dài, sau đó đưa tay của mình ra, mở cửa phòng tắm ra.
Trong nháy mắt
Cô thấy Mặc Tử Hàn mặc áo ngủ màu trắng đang ngồi ở trên giường, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm Tử Thất Thất bao gồm toàn thân đang quấn khăn tắm, hắn nhìn hai gò má đang ửng đỏ của cô, quét qua thân thể sạch sẽ và thơm tho mới được cọ rửa xong, cuối cùng là dừng lại trên đôi mắt e lệ của cô.
Khóe miệng không nhếch lên, sau đó đưa một tay ra, đồng thời nói: "Mau tới đây. . . . . . Bảo bối của anh!"
Tử Thất Thất nghe hắn gọi mình như vậy, trái tim đột nhiên nhảy loạn xạ, đôi chân trắng trẻo khẩn trương bước từng bước, từ từ đi đến cạnh giường.
"Đưa tay cho anh!" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng ra lệnh.
Tử Thất Thất từ từ đưa tay của mình ra, ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay của hắn.
Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, sau đó đột nhiên dùng sức kéo cô xuống, đồng thời lật người đè lên cô.
"Ah . . . !" Tử Thất Thất sợ hãi kêu, cả người cô đều đã bị hắn đè.
"Tử Thất Thất . . . . . ." Mặc Tử Hàn ở khoảng cách gần ngắm nhìn cô, nhẹ giọng gọi.
Hiện tại Tử Thất Thất cảm thấy trái tim cô không còn đập loạn xạ nữa, mà cô cảm thấy nó đang khẩn trương giống như sắp ૮ɦếƭ một dạng, rõ ràng đã trải qua nhiều lần kết hợp như vậy, nhưng lần đầu tiên thứ nhất, thế nhưng so lần đầu tiên thời điểm còn muốn cho cô khẩn trương.
Cô từ từ nhắm hai mắt của mình lại, biểu tình đồng ý. . . . . .
Mặc Tử Hàn mỉm cười hôn lên môi của cô, bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy khăn tắm của cô, trong nháy mắt thân thể bóng loáng liền lộ ra trước mắt hắn, *** của hắn cũng đột nhiên căng thẳng, gấp gáp *** ngủ trên người xuống, sau đó nặng nề đè lên người của cô, vuốt ve một tấc *** trên người cô, tay hắn đang gấp gáp kéo một chân của cô ra thì đột nhiên. . . . . .
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng . . . . . ."
Điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên, cắt đứt không khí mập mờ, còn Tử Thất Thất cũng đành mở mắt ra xem.
Điện thoại?
Là ai gọi tới vậy?
Vừa định muốn đưa tay ra lấy điện thoại, Mặc Tử Hàn liền ra lệnh mà nói: "Không cho phép nghe điện thoại!"
"Nhưng mà. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, anh nói không được nghe, là không được nghe!" Mặc Tử Hàn tức giận rống to, một lần nữa hôn lên môi của cô, che miệng cô lại.
"Ưm ưm. . . . . . Ưm ưm. . . . . ." Tử Thất Thất vừa dùng sức giãy giụa, vừa đoán xem người gọi điện thoại tới là ai.
"Reng reng reng . . . . . . Reng reng . . . . . . Reng reng . . . . . ."
"Reng reng . . . . . . Reng reng reng . . . . . ."
"Reng reng reng . . . . . ."
Điện thoại không ngừng vang lên, cũng không biết kêu hết bao nhiêu lần, ồn ào khiến cho Mặc Tử Hàn thấy rất phiền lòng. Tại sao lại gọi điện thoại đến vào lúc này chứ? Đây là cố ý sao? Là tên nào không có mắt vậy? Đáng ૮ɦếƭ, thật muốn đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nếu như ném thật, thì nhất định cô ấy sẽ tức giận. Như vậy thì tắt máy? Nếu tắt máy rồi, cô ấy cũng sẽ tức giận?
Thật là phiền quá!
Đột nhiên buông lỏng môi của cô, sau đó vươn cánh tay dài của mình ra, cầm lấy điện thoại di động, liền ấn phím kết nối, vừa đặt ở bên tai, vừa lớn tiếng nói: "Hiện tại Tử Thất Thất rất bận, không rảnh nghe điện thoại đâu!"
"Này! anh đang nói nhăng nói cuội gì đó? Mau đưa điện thoại cho em đi!" Tử Thất Thất hốt hoảng nói, đưa hai tay ra.
Mặc Tử Hàn dùng một tay khác của mình, dễ dàng bắt lấy hai tay của cô, giữ chặt không để cho cô giãy giụa. Mà lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói của đàn ông . . . . . .
“Ah ??? Thì ra là em rể, cậu mới nói Tử Thất Thất đang rất bận? Cô ấy đang bận chuyện gì thế? Tôi gọi điện thoại nhiều lần như vậy sao cô ấy cũng không có nghe điện thoại, theo kinh nghiệm phong phú của tôi, chắc không phải là cô đang rất bận, mà là cậu khiến cô ấy phải bận? ”
Em rể ?
Mặc Tử Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt liền nổi giận xung thiên.
"Anh gọi điện đến đây làm gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
“Tôi gọi điện thoại cho em gái của tôi, còn phải cần lý do sao?”
"Em gái ? Em gái cái gì chứ?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ chau mày.
“ Sao? Cậu vẫn chưa biết chuyện này sao? Tử Thất Thất là em gái ruột của tôi đó, chẳng qua tôi không phải là con trai của Mặc Hình Phong, nhưng mẹ của Tử Thất Thất là mẹ ruột của tôi. Tóm lại, cậu muốn biết cặn kẽ hơn thì hãy đi hỏi Tử Thất Thất đi, nhưng mà. . . . . . Nếu cậu muốn cưới Tử Thất Thất làm vợ thì sau này cậu sẽ là em rể của tôi, vậy thì tôi sẽ là anh vợ của cậu, về sau có phải cậu sẽ phải cung kính và lễ độ với tôi hay không đây? Tôi cho cậu biết trước, tôi thích kiểu em rể khéo léo biết nghe lời, còn nữa khi anh rể vừa gọi điện thoại đến, thì phải lập tức nghe điện thoại ngay!”
Mặc Tử Hàn nghe hắn thao thao bất tuyệt, lửa giận không ngừng tăng cao.
Tử Thất Thất là em gái của hắn? Hắn không phải là con trai của Mặc Hình Phong sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lời nói của hắn là có ý gì đây? Cố ý nói tính tình của mình khó chịu sao? Mặc dù không biết tại sao hắn lại trở thành anh vợ của mình, nhưng chẳng lẽ sau này mình phải nịnh bợ lấy lòng hắn ưh?
Đừng mơ tưởng!
Không có cửa đâu!
"Anh nói xong rồi phải không? Vậy tôi cúp điện thoại được chưa?" Mặc Tử Hàn cắn răng nghiến lợi nói, cố gắng nhẫn nại kìm chế bản thân khỏi đem điện thoại ném đi.
“ Àh . . . Đợi chút, còn có một việc nữa tôi muốn cậu giúp chuyển đến Tử Thất Thất, là. . . . . . Tôi đã về, hiện tại đang ở sân bay, mau đến đón tôi đi!”
"Àh. . . . . . Vậy sao?" Mặc Tử Hàn tà ác cười nói: "Vậy anh ở đó từ từ đợi đi!"
Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tử Thất Thất vẫn nhìn chằm chằm hắn, từ trong lời nói của hắn, cô cũng đoán được người gọi điện thoại đến là Mặc Thâm Dạ. Cô muốn giành lấy điện thoại, nhưng hai tay của cô lại bị hắn gắt gao khống chế.
"Anh ấy nói gì thế? Anh ấy gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy? Sao anh lại cúp máy? Mau buông em ra!" Cô không ngừng chất vấn, tức giận rống to.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nổi giận nhìn cô chằm chằm, hơn nữa còn dùng khoảng cách rất gần để chất vấn cô: "Em và Mặc Tử Hàn là anh em ruột ? Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh không nghe em nói qua vậy?"
"Àh?" Tử Thất Thất kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa nói chuyện Mặc Thâm Dạ cho hắn biết .
"Cái đó . . . . Thật ra là như vậy, năm năm trước . . . ."
"Hiện tại không cần giải thích nữa!" Mặc Tử Hàn ngắt lời cô, trong giọng nói mang theo chút ấm ức nói: "Em cứ chờ đến khi nào bị trừng phạt rồi, thì hãy giải thích rõ ràng với anh !"
"Sao? Khoan đã, hiện tại em sẽ giải thích cho anh, lập tức giải thích với anh, ngay bây giờ. . . . . ."
"Không cần, hiện tại anh chỉ muốn trừng phạt anh thôi! Em Dạng ch*n ra cho anh!"
"Đừng mà! Đúng rồi. . . . . . Lúc nãy anh Thâm Dạ nói gì vậy? Anh ấy gọi điện thoại tìm em có chuyện gì thế?"
"Ah. . . . . . Em muốn biết?" Một người cười xấu xa.
"Muốn. . . . . . Đương nhiên là muốn, nhưng mà. . . . . ." Người khác lại có khuôn mặt hắc tuyến, biết đại họa sắp rơi trúng đầu mình.
"Nếu muốn, thì hãy mở hai chân ra đi. Mở ra rồi, anh sẽ nói cho em biết!"
"Cái tên sắc lang này. . . . . . Khốn kiếp. . . . . ."
"Không sai, anh chính là sắc lang, còn là một sắc lang đặc biệt lớn đó. . . . . ."
"A, đừng mà. . . . . . A. . . . . ."
". . . . . ."
Trong khi bọn họ đang vui vẻ ân *** ái, thì có một người khác đang ngồi trong sân bay than thở, cô đơn một mình ngồi đợi em gái đáng yêu đến đón . . . . . .
※※※
Nửa đêm mười hai giờ
Sân bay
Một chiếc xe thể thao đột nhiên dừng ở cổng sân bay, sau đó Tử Thất Thất nhanh chóng xuống xe, vội vã chạy vào bên trong sân bay, vừa vặn lại ***ng phải Mặc Thâm Dạ.
"Em gái đáng yêu của anh, rốt cuộc em cũng đã đến rồi, để anh đợi lâu như vậy !" Mặc Thâm Dạ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tử Thất Thất, mà trên cổ cô còn lưu lại những dấu hôn không che giấu được hết, giống như Mặc Tử Hàn đang đắc ý cười hắn vậy .
"Xin lỗi anh, em đã đến trễ!" Tử Thất Thất thở dài hai cái, ổn định hơi thở của mình.
"Không sao, chuyện này không thể trách em, nhất định là tên Mặc Tử Hàn không cho em đi!"
"Không. . . . . . Không phải anh ấy, là có chút chuyện làm trễ nãi, cho nên em mới. . . . . ."
"Sao? Có một chút việc? Là chuyện gì thế? Chẳng lẽ là chuyện này?" Mặc Thâm Dạ cố ý đưa tay của mình ra, nhẹ nhàng chạm vào vết hôn trên cổ của cô: "Dấu vết này là mới in phải không? Tên Mặc Tử Hàn kia, tinh lực vẫn dồi dào như xưa!" Cẩn thận tính toán lại, từ lúc hắn gọi điện thoại cho đến bây giờ, đã hơn bốn giờ rồi !
Trong nháy mắt Tử Thất Thất hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Ghê tởm!
Ở trong lòng cô chửi thầm: Cái tên khốn kiếp Mặc Tử Hàn này, lại dám để lại dấu vết ở chỗ này, chờ mình trở về, hắn nhất định sẽ biết tay mình!
"Á. . . . . . Ha ha . . . Ha ha. . . . . ." Tử Thất Thất lúng túng cười, lập tức lảng sang chuyện khác mà nói: "Đúng rồi, Tiểu Lam đâu? Sao cô ấy lại không cùng về với anh ?"
"Chuyện đó. . . . . Chuyện đó một lát nữa anh sẽ nói với em, anh phải xử lý chuyện này trước !" Mặc Thâm Dạ nói xong, liền xoay về phía Vũ Chi Húc đang ngồi ở trong xe, mà nãy giờ hắn vẫn chưa muốn xuống xe, dùng tay vẫy vẫy hắn.
Vũ Chi Húc chau mày thật chặt, không cam tâm tình nguyện từ trong xe bước ra, đứng ở trước mặt của hắn.
"Đã lâu không gặp, mặt của cậu vẫn như cũ vậy, trông thấy liền khiến người ta chán ghét!" Gương mặt nở nụ cười, đồng thời phán một câu khiến người khác cười không nổi.
"Cũng thế, cậu cũng giống vậy thôi, vừa mở miệng đã khiến người ta hận không được muốn đánh cậu một quyền!" Trên mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn như cũ treo lên nụ cười bất cần đời, nhưng lời nói cũng giống Vũ Chi Húc vậy, căn bản làm cho người nghe cười không nổi.
"Cậu gọi tôi xuống xe làm gì vậy? Thưởng thức danh lam thắng cảnh sao?" Vũ Chi Húc hỏi.
"Ánh trăng hôm nay cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà so với ánh trăng. . . . . . Bên phải có ba, bên trái thì bốn, cậu muốn chọn bên nào?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao, tôi mạnh hơn cậu, dĩ nhiên phải chọn bốn rồi!"
"Vậy cậu nên cẩn thận đó, nhân vật hôm nay cũng không phải tầm thường đâu, nếu như cậu không cẩn thận mà ૮ɦếƭ, tôi nhất định sẽ giúp cậu nhặt xác, chỉ có điều toàn bộ tài sản của cậu sẽ thuộc về tôi đó!"
"Nực cười, cậu ૮ɦếƭ mấy lần tôi vẫn còn chưa có ૮ɦếƭ đó, muốn tài sản của tôi? Tôi sợ cậu không có mạng để dùng đâu!"
"Ha ha ha. . . . . . Vậy thì hành động đi!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười to.
"Ha ha ha. . . . . . Được!" Vũ Chi Húc cũng cười theo.
Trong nháy mắt hai người liền thu hồi nụ cười trên mặt, gương mặt lạnh như băng, sau đó một người chạy bên trái, người còn lại chạy bên phải.
Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bên phải ba, bên trái bốn là gì thế? Bọn họ đang nói gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy đi? Này này . . . . . . Rốt cuộc bọn họ đang giở trò quỷ gì đây?
Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cũng đều tỏ ra rất kỳ quái, rõ ràng quen nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt lại thích đấu đá lẫn nhau đây?
Ai. . . . . . Đàn ông rất khó hiểu!
. . . . . .
Năm phút sau
Mặc Thâm Dạ từ hướng bên phải trở về, trên người không có gì thay đổi. Còn ở phía sau của hắn, Vũ Chi Húc cũng từ bên trái đi đến, áo khoác ngoài đã bị hắn cởi ra, một tay cầm áo khoác đang vắt ở trên vai, bộ dáng tự tin bước tới.
"Ui ? Cậu vẫn chưa ૮ɦếƭ àh? Đúng là mạng lớn đó!" Mặc Thâm Dạ mỉm cười, vừa mở miệng đã khiến người khác tổn thương.
"Buồn cười! Cậu cho rằng tôi là ai chứ? Chỉ có bốn tên nhóc đó, cũng không lọt vào mắt của tôi nữa!" Vũ Chi Húc phách lối ngước mặt thật cao nói.
"Àh? Vậy sao?" Mặc Thâm Dạ đi tới trước mặt của hắn, đưa tay kéo áo khoác đang vắt trên vai của hắn xuống: "Chỉ có bốn tên nhóc mà cũng có thể làm dơ áo khoác của cậu, xem ra trình độ của cậu chẳng qua cũng chỉ đến đó mà thôi, so với tôi thì còn kém xa!"
Vẻ mặt của Vũ Chi Húc đang phách lối liền chuyển thành lúng túng, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ y phục còn nguyên vẹn không hao tổn của người kia, vô cùng tức giận muốn cùng hắn quyết đấu một trận.
"Được rồi, được rồi!" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng can ngăn, đứng ở giữa hai người nói "Hai người đừng tranh cãi nữa, mau lên xe đi!"
Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc nhìn nhau một cái, một người thì mỉm cười xoay người, còn một người khác thì là tức giận xoay người, hai người cùng nhau đi về phía chiếc xe thể thao.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, thở dài cùng lắc đầu một cái.
. . . . . .
Trên xe
Vũ Chi Húc buồn buồn một mình ngồi ở ghế lái, vững vàng lái xe.
Mặc Thâm Dạ thoải mái ngồi ở ghế sau, Tử Thất Thất ngồi bên cạnh hắn, hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người lái xe.
"Tử Thất Thất, đây là quà mà Tiểu Lam nhờ anh chuyển cho em, cô ấy có chuyện quan trọng, nên tạm thời không thể trở về gặp em!" Mặc Thâm Dạ nói xong, lấy từ trong giỏ ra một hộp quà đặt trên đùi cô, bên ngoài hộp quà được gói bằng giấy kiếng rất đẹp.
"Đây là cái gì thế?" Tử Thất Thất vui vẻ nhìn hộp quà.
"Đợi sau khi em về đến nhà, mở ra xem thì sẽ biết!"
"Hiện tại không thể mở ra sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Ừh. . . . . . Dĩ nhiên bây giờ cũng có thể mở, nhưng sau khi anh trở về, thì Tiểu Lam cũng sẽ đem anh ra xử tội!" Tuy Mặc Thâm Dạ đang nói giỡn, nhưng cũng là đang truyền đạt lời của Phương Lam.
Tử Thất Thất quan sát mặt của hắn, liền cười nói: "Rốt cuộc Tiểu Lam có chuyện quan trọng, sao lại không đến thăm em vậy, chuyện này kỳ lạ quá, cô ấy sẽ không làm như vậy đâu?"
"Chuyện này . . . . . ." Mặc Thâm Dạ kéo dài thanh âm, rõ ràng là có miệng nhưng cũng khó trả lời.
"Thôi, em không làm khó anh nữa, đợi lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Lam, còn anh thì mau ra quyết định đi? Anh định khi nào thì đi gặp ba đây?" Tử Thất Thất ôm lấy hộp quà mà Phương Lam tặng cho cô, nhẹ giọng hỏi.
"Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải đi, không bằng đi ngay bây giờ đi!" Mặc Thâm Dạ buông lỏng nói. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn một mực ở sân bay đợi cô đến đón.
"Bây giờ?" Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.
"Ừh! Lúc nãy người của Chung thúc phái tới theo dõi đã bị anh và Chi Húc giải quyết hết rồi, nên bây giờ ông ấy vẫn chưa biết tin anh trở lại, nhân cơ hội này nên đi đến chỗ của ba đi, anh nghĩ chỗ của ba là an toàn nhất, an toàn hơn nhiều so với ở khách sạn!" Lúc Mặc Thâm Dạ chưa trở về Đài Loan cũng đã có tính toán qua. Hắn không thích lề mà lề mề, cũng không thích nhăn nhăn nhó nhó, nếu đã quyết định muốn đi gặp ba, thì không bằng trực tiếp liền đi gặp, cũng không cần phải suy nghĩ lung tung.
Tử Thất Thất quan sát mặt hắn, nhìn vào đôi mắt của hắn, đột nhiên cố ý trêu cợt mà nói: "Không phải anh là đang cố tỏ vẻ bình tĩnh đó chứ?"
"Cái gì? Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh? Buồn cười quá, việc gì khiến anh phải hốt hoảng chứ?" Gương mặt của Mặc Thâm Dạ vẫn giả bộ thong dong.
"Anh không có hốt hoảng sao? Xem trán của anh đã đổ đầy mồ hôi hột rồi kìa!" Tử Thất Thất chỉ vào trán của hắn.
"Mồ hôi hột? Không thể nào! Làm sao lại có thể . . . . . ." Mặc Thâm Dạ hốt hoảng nói xong, vội vàng lấy tay sờ trán của mình, nhưng căn bản cũng không có lấy nửa giọt mồ hôi.
"Ha ha ha ha. . . . . . Anh xem, quả nhiên là đang rất khẩn trương đó!" Tử Thất Thất vui vẻ cười to.
"Cái con bé này!" Mặc Thâm Dạ lườm cô
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc