Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 342

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Cùng đi gặp mẹ của Mặc Tử Hàn!
Trời vừa tối
Trong phòng ăn
Cả nhà đang quây quần bên bàn cơm, ai cũng mỉm cười cùng nhau dùng bữa tối. Chợt hai mắt của Tử Thất Thất hơi nâng lên, len lén liếc mắt nhìn Mặc Thiên Ân đang ngồi đối diện, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
"Khụ!"
Đột nhiên vang lên tiếng ho, khiến mọi người đều chú ý về phía Tử Thất Thất, mà lúc này Tử Thất Thất liền lập tức cúi đầu, làm bộ như không có xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ có Mặc Thiên Ân mới biết ngụ ý của tiếng ho khan này, bởi đây chính là ám hiệu của hai mẹ con bọn họ lúc trưa ở trong vườn hoa đã luyện tập.
Không khí im lặng, tâm tình của hắn bắt đầu khẩn trương hơn, hắn nắm chặt đôi đũa trong tay, quay đầu quan sát Mặc Thiên Tân đang ngồi bên cạnh, sau đó có chút chần chờ cùng do dự, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, vẻ mặt vẫn tiếp tục giả bộ tự nhiên, hắn gắp lấy một miếng tôm viên mà hắn thích nhất, nhanh chóng đặt vào trong chén của Mặc Thiên Tân nói "Anh hai, cố ăn nhiều. . . . . . Ăn nhiều một chút!"
Trong một giây!
Trừ Tử Thất Thất ra, tất cả mọi người đều bất ngờ cùng sửng sốt, ai cũng đều há hốc mồm mà quan sát Mặc Thiên Ân đang cố gắng bày ra khuôn mặt bình tĩnh, người bất ngờ nhất chính là Mặc Thiên Tân, đôi đũa trong tay run lên, làm rơi trên bàn.
Anh trai?
Này. . . . . . Hắn đang đùa giỡn sao?
Hắn ăn nhầm cái gì rồi sao? Sao lại gọi mình là anh hai chứ? Trời ơi, kinh khủng quá, chuyện này thật khó tin.
Vừa rồi chắc mình đã nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm rồi!
Mặc Thiên Tân từ từ phục hồi lại tinh thần, sau đó nhìn vào trong chén của mình, nhưng tôm viên kia vẫn đang nằm ở trong chén của mình, cũng không để cho hắn không thể không thừa nhận, chuyện mới vừa rồi là thật.
Mặc Thiên Ân vẫn bình tĩnh ăn cơm trong chén, nhưng trong lòng cũng đang thấp thỏm không yên giống như núi lửa đang bộc phát vậy.
Sắp tới sẽ thế nào đây? Hắn đã làm theo lời của mẹ. Thế nhưng như vậy có thể được sao?
"Anh Thiên Ân!" Mặc Thiên Ái ngồi đối diện cũng hào hứng mở miệng nói "Vừa nãy có phải anh đã dùng sai từ trong xưng hô hay không? Hay là miếng tôm viên anh gắp cho anh Thiên Tân có chứa thuốc độc? Thật kỳ lạ, sao anh lại chủ động gắp thức ăn cho anh hai, còn gọi anh ấy là anh trai nữa!"
Mặc Thiên Ân cô nói, đột nhiên ngẩng đầu, mặt cứng nhắc nhìn cô.
"Khụ, khụ!"
Tử Thất Thất tìm đúng thời cơ lại một lần nữa ho khan, phát ra ám hiệu.
Thái độ của Mặc Thiên Ân liền chuyển thành nhu hòa, sau đó mỉm cười nhìn Mặc Thiên Ái nói "Nói về tuổi tác thì anh ấy lớn hơn anh, nên anh gọi anh ấy là anh trai cũng phải phép thôi, anh nghĩ là em cũng hiểu biết đạo lý này, em xem anh nói có đúng hay không, em. . . . . . Em gái!" Hai chữ cuối cùng này của hắn vô cùng lúng túng, trong lòng hắn rõ ràng không có bất kỳ suy nghĩ xấu nào, nhưng trong lời nói cộng với nụ cười miễn cưỡng của hắn, khiến bộ dáng của hắn vô cùng quỷ dị.
Nghe Mặc Thiên Ái nói, trong lòng không khỏi run rẩy, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Kỳ lạ quá!
Hôm nay anh Thiên Ân thay đổi khác lạ so với vẻ lạnh lùng thường ngày, càng khiến người khác cảm thấy không lạnh mà run. Hơn nữa mẹ vừa ho hai tiếng kia là có ý gì? Hai người đang giở trò quỷ gì đây?
Tử Thất Thất nghe Mặc Thiên Ân nói, quan sát vẻ mặt của hắn, trong nháy mắt trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng.
Ai. . . . . . Thất bại!
Xem ra, đã chuẩn bị trước rồi cũng không thành công, còn cần phải luyện tập nhiều hơn nữa mới được.
Lúc này, Mặc Thiên Ân cũng đã cảm nhận được mình thất bại, hơn nữa không khí càng ngột ngạt hơn, khiến hắn không thể nào giữ được bình tĩnh. Đột nhiên đứng lên, sau đó hốt hoảng nói "Con . . . . . . Con đã no, con . . . . . . xin lui xuống trước!"
Nói xong, hắn liền nhanh chóng di chuyển hai chân của mình, như đang chạy trốn rời đi.
Trên bàn ăn, Mặc Thiên Tân nhìn Mặc Thiên Ái đang ngồi đối diện, sau đó trên mặt hai người cùng lộ ra gương mặt tà ác.
"Anh muốn nói, Thiên Ân này, tối nay em có rãnh hay không, có muốn cùng anh tắm không, xúc tiến tình cảm giữa huynh đệ ấy? Yên tâm, anh sẽ giúp em đấm lưng đấy!" Mặc Thiên Tân nhìn bóng lưng của hắn, cố ý lớn tiếng nói.
Mặc Thiên Ân nghe hắn nói, hai chân cũng dừng lại.
"Đúng rồi, anh Thiên Ân, cùng nhau tắm sẽ rất vui , em cũng muốn tham gia, vì chúng ta là anh em mà, nên bồi dưỡng thêm tình cảm anh em, em sẽ cho anh nhìn miễn phí, dĩ nhiên phải là toàn thân trên dưới, bao gồm chỗ đó. . . . . . Cùng chỗ đó. . . . . ." Mặc Thiên Ái gương mặt tà ác, cố ý trêu cợt hắn.
Mặc Thiên Ân cô nói.
Chỗ đó? Cùng chỗ đó?
Đó là nơi nào ?
Trong nháy mắt mặt đỏ giống như quả cà chua, sau đó hốt hoảng trả lời "Không. . . . . . Không cần, em thích tắm một mình!"
"Không được!"
"Không được!"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh nói, sau đó lại đồng thanh bá đạo mà nói:
"Chúng mình là anh em đó nha, nhất định phải tắm chung, không được từ chối!"
Trên mặt Mặc Thiên Ân đổ mồ hôi hột!©¸®!
Tại sao đột nhiên lại có cảm giác sợ? Mẹ chỉ gạt người thôi, nói xưng hô như vậy bọn họ sẽ thay đổi trở nên thân thiết, bây giờ mặc dù có thân thiết, nhưng kiểu thân thết này lại thấy không đúng lắm?
"Em đi trước, anh trai và em gái cứ từ từ ăn!" Hắn hốt hoảng nói, nhanh chóng mở rời khỏi phòng ăn.
"Em trai thân yêu, buổi tối không gặp không về !"
"Anh trai thân yêu, buổi tối không gặp không về !"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh nói , trên mặt vui vẻ trưng ra nụ cười như ý.
Trên bàn ăn ba người lớn đang quan sát bọn họ, đồng thời cùng nhau lắc đầu, cũng đều hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Tử Thất Thất quay đầu nhìn cánh cửa phòng ăn đóng lại, cũng lộ ra vẻ mặt dịu dàng. Mặc dù kế hoạch đã thất bại, nhưng cô cũng cảm nhận được, Thiên Tân và Thiên Ái cũng rất thích hắn. Chỉ là . . . . . phương thức thích của bọn họ có chút khác lạ!
. . . . . .
Bên ngoài phòng ăn
Trán Mặc Thiên Ân đổ đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng trở về phòng của mình.
Tối hôm nay phải tắm chung sao?
Hắn nên mặc quần áo như thế nào thì tốt đây? Ăn mặc đẹp trai? Hay là bình thường? Không được, không được, hình như khi đi tắm sẽ không phải mặc quần áo mới đúng chứ? Như vậy thì ba người bọn họ sẽ Tʀầռ tʀʊồռɢ ở trong một cái bồn tắm sao? Chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . . Chuyện này thì sẽ rất xấu hổ đó?
Làm sao đây? Làm sao đây?
Chỉ còn cách chạy trốn là tốt nhất? Nhưng . . . . .Nhưng hắn cũng đang rất mong đợi.
Hốt hoảng đi vào phòng của mình, sau đó mặt đỏ bừng tim đập rộn lên dựa vào cửa phòng.
"Cùng nhau tắm . . . . . ." Hắn lầm bầm lầm bầm nói, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ "Chắc là sẽ vui lắm?"
Lần đầu tiên cùng người nhà thẳng thắn đối đãi, đây chính là biểu hiện của thân cận sao?
Trong lòng cảm thấy có một dòng ấm áp chảy qua!
Đây chính là hạnh phúc sao?
※※※
Đêm khuya
Tử Thất Thất mặc đồ ngủ đứng gần cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao.
Cô muốn tìm cơ hội đi ra ngoài, đi tìm mẹ của Mặc Tử Hàn. Cô vẫn để ý đến lời nói của ba, cô rất muốn đi xem bà ấy. Rốt cuộc mẹ của Mặc Tử Hàn là người phụ nữ như thế nào.
"Tử Thất Thất. . . . . ."
Sau lưng truyền đến giọng của Mặc Tử Hàn, ngay sau đó hai tay của Mặc Tử Hàn liền vòng qua hông của cô, từ phía sau ôm lấy cô, sau đó ở bên tai của cô mà nói "Người này có một thói quen làm thế nào cũng không thể đổi được? Mỗi tối em đều đứng ở chỗ này, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì? Không thể nói với anh sao?"
Trên mặt Tử Thất Thất lộ ra cô đơn biểu tình. Cô do dự không biết mình có nên nói chuyện này cho hắn biết hay không. Mặc Tử Hàn thấy cô im lặng không trả lời, còn tưởng cô đang suy nghĩ chuyện trong lòng, cho nên hắn cũng do dự, không biết có nên hỏi cô hay không, không biết cô có muốn đem chuyện trong lòng nói ra cho hắn biết hay không.
Đột nhiên!
Tử Thất Thất chậm rãi từ trong иgự¢ của hắn xoay người lại, sau đó mỉm cười nói "Không có gì đâu, em chỉ nghĩ về chút chuyện trước đây, và những chuyện xảy ra gần đây thôi, đúng rồi. . . . . ." Cô đột nhiên nói sang chuyện khác "Hôm nào có cơ hội, chúng mình sẽ dẫn Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái cùng đi gặp ba của em nhé, em muốn ba gặp mặt cháu ngoại và . . . . . . Con rể!"
Con rể?
Nghe cô gọi như vậy, lòng của Mặc Tử Hàn trong nháy mắt chuyển biến.
"Em đang nói gì, em đã công nhận anh là chồng của em rồi hả? Vậy có phải em đang muốn bày tỏ với anh hay không?"
"Bày tỏ cái gì? Anh lại muốn làm gì đây?"
"Thật ra thì tâm nguyện của anh rất là đơn giản, chỉ cần mỗi ngày em gọi anh là ông xã là được rồi, suy nghĩ lại, mỗi lần thấy em gọi anh là Mặc Tử Hàn này, Mặc Tử Hàn nọ, như vậy khiến anh có cảm giác anh với em như người xa lạ vậy, ai. . . . . . Khiến anh đau lòng quá!" Hắn oán trách nói, liền thở một hơi thật dài, bày ra khuôn mặt bi thương.
"Anh không cần phải giả bộ, em sẽ không mắc mưu của anh đâu!" Tử Thất Thất vô cùng kiên quyết vừa nói.
"Em độc ác như vậy thật sao? Một lần cũng không gọi?"
"Không sai, trước khi chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, em sẽ không gọi! Tuyệt đối không gọi!" Cô cố ý lặp lại hai lần.
"Vậy cũng được, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn, chi bằng tối hôm nay kết hôn luôn đi, đi. . . . . . Bây giờ chúng ta đến nhà thờ!" Mặc Tử Hàn bá đạo nói xong, liền kéo tay của cô hướng cửa phòng đi.
"Này, anh điên rồi, đã hơn nửa đêm, đi nhà thờ cái gì chứ!" Tử Thất Thất kéo hắn.
"Không sai, anh đã điên rồi, hơn nữa còn là điên rất nặng! Rõ ràng con cái của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng hôn lễ cuả chúng ta một lần lại đến một lần bị ngăn cản, hôm nay anh bất kể sẽ phải kết hôn, lập tức để em trở thành vợ của anh!"
"Được rồi, Mặc Tử Hàn, anh không cần phải náo loạn nữa!" Tử Thất Thất vô cùng trịnh trọng ngăn lại hắn, dùng sức bắt lấy tay của hắn.
Mặc Tử Hàn quan sát mặt của cô, chân mày hơi nhíu lên nghiêm túc nói "Anh không có náo loạn, anh đây đang nói thật, hiện tại anh muốn cưới em, muốn kết hôn với em, anh muốn em trở thành phu nhân, vợ của anh . . . . . Ngay bây giờ, ngay lập tức!"
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, nghe lời nói bốc đồng của hắn, cô mỉm cười, sau đó dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng vỗ trán của hắn nói "Đừng tùy hứng và lỗ mãng như một đứa trẻ nữa, bất kể sẽ có bao nhiêu cản trở, em cũng sẽ chỉ gả cho một mình anh thôi, cho nên anh hãy yên tâm đi, em không bỏ trốn, em sẽ ở bên cạnh anh !"
"Thật sao?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Ừh!" Tử Thất Thất gật đầu.
"Được rồi, em hãy gọi anh là ông xã đi, anh sẽ tin em ngay!"
Lại nữa!
Tử Thất Thất đổ mồ hôi !©¸®!
(︶︿︶|||)~
"Em mặc kệ anh, em đi ngủ đây!" Cô nói xong, liền đến bên giường.
"Gọi một tiếng cũng không có ૮ɦếƭ đâu mà, tối hôm qua em cũng to gan như vậy rồi, cần gì phải căng thẳng nữa đây?"
"Mặc Tử Hàn, anh còn dài dòng thêm câu nào nữa, thì tối nay đến phòng khách mà ngủ đi!"
"Ai. . . . . ." Mặc Tử Hàn thở dài, ở sâu trong lòng hắn lại muốn ca một bài hát xưa :
"Tâm sự của con gái thì con trai đừng đoán . . . . . ."
"Có đoán tới đoán lui, vẫn không thể hiểu. . . . . ."
"Cũng không rõ tại sao cô ấy rơi lệ. . . . . . Cũng không rõ tại sao cô ấy cười . . . . . ."
. . . . . .
Có lẽ, giống thần bí khó hiểu nhất trên thế giới này chính là phụ nữ, nhưng có lẽ do phụ nữ thần bí nên mới hấp dẫn được đàn ông . . . . . .
※※※
Mấy hôm sau
Buổi trưa
Tử Thất Thất cố ý vào giờ làm việc của Mặc Tử Hàn, liền gọi cho Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ đi cùng cô. Cô quyết định hôm nay phải đi gặp mẹ của Mặc Tử Hàn. Mà cô thì không muốn thần bí hay chiến đấu để rời khỏi, với lại cô cũng đã đáp ứng Mặc Tử Hàn sẽ không để cho hắn lo lắng, nên. . . . . .
Cô lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Mặc Tử Hàn, sau đó để điện thoại di động đặt ở bên tai:
『Tử Thất Thất ?』trong điện thoại di động rất nhanh liền truyền đến giọng nói của Mặc Tử Hàn.
"Là em đây!" Tử Thất Thất nhẹ giọng trả lời.
『Em gọi điện thoại tìm anh có chyện gì? Chẳng lẽ em nhớ anh . . . . . . 』
"Thật xin lỗi, đã khiến cho anh thất vọng!" Tử Thất Thất vội vàng cắt lời của hắn nói "Em muốn nói cho anh biết, hôm nay em muốn ra ngoài một chút, nhưng sẽ trở về trước bữa tối!"
『Em muốn đi ra ngoài sao? Muốn đi đâu?』Mặc Tử Hàn có chút khẩn trương hỏi.
"Hiện tại em không thể nói cho anh biết, nhưng khi em trở về sẽ nói với anh. Anh yên tâm đi, em sẽ gọi Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ đi với em, sẽ không xảy ra việc gì đâu, em có thể bảo vệ mình!"
『Cứ coi là như vậy, nhưng . . . . . . 』
"Không bằng như vậy đi, em cũng sẽ gọi Hỏa Diễm cùng Hổ Phách đi cùng, nhưng bọn họ phải nghe theo lệnh của em, ngay cả anh cũng không được làm quá, không được hỏi nhiều!" Tử Thất Thất lùi một bước, đưa ra đề nghị.
『. . . . . . 』trong điện thoại di động Mặc Tử Hàn trầm mặc một lúc, sau đó trả lời rất dứt khoát『 Được rồi! Vậy làm theo ý của em đi! Nhưng em phải về trước bữa tối đó, em nhất định phải trở lại, anh sẽ chờ em cùng ăn tối! 』
"Ừh!" Tử Thất Thất cười trả lời, sau đó tắt điện thoại.
Vũ Chi Húc cùng An Tường Vũ ở bên cạnh cũng nghe được mẩu đối thoại của bọn họ, hai người cùng nhìn nhau, sau đó cùng nói:
"Đi ra đi!"
"Đi ra đi !"
Hỏa Diễm cùng Hổ Phách đang núp ở trong góc liền cùng nhau đi ra, đứng trước mặt của Tử Thất Thất, đồng thời cúi người chào, đồng thanh nói:
"Phu nhân!"
"Phu nhân!"
Tử Thất Thất nhìn bọn họ, mỉm cười nói "Vừa nãy chắc là hai người cũng đã nghe tôi nói chuyện điện thoại với Mặc Tử Hàn rồi phải không? Anh ấy đã đồng ý để tôi ra ngoài, hai cậu cũng có thể đi cùng tôi, nhưng hai cậu phải nghe theo lệnh của tôi, Mặc Tử Hàn cũng không thể vượt quá. Nếu như hai cậu nghi ngờ lời nói của tôi, có thể tự mình gọi điện thoại cho Mặc Tử Hàn để xác nhận lại !"
"Thưa phu nhân không cần đâu, chúng tôi tin tưởng lời nói của phu nhân,và cũng sẽ nghe theo lệnh của phu nhân, nếu như điện hạ có hỏi, chúng tôi cũng sẽ không nói ra!" Hỏa Diễm cung kính cúi đầu, kiên định mở miệng.
"Được rồi!" Tử Thất Thất nhìn bọn họ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói "Vậy tôi sẽ giao mệnh lệnh đầu tiên cho hai cậu, bắt đầu bây giờ cho dù tôi đi đến đâu, gặp gỡ những ai, nói chuyện với những người nào, thì hai cậu cũng không được nói cho Mặc Tử Hàn biết, nếu như hắn có hỏi tới, thì hai người cũng phải giữ kín miệng, chức trách của hai cậu chính là giúp tôi làm như vậy, không còn vấn đề nào khác nữa, hiểu không?"
Hỏa Diễm cùng Hổ Phách quan sát dáng vẻ nghiêm túc của cô, nghe giọng nói của cô, hai người cũng hơi sửng sốt, bị khí thế của cô áp bức.
"Dạ!"
Hai người cùng nhau cúi đầu nhận lệnh.
Hai mắt của Tử Thất Thất chuyển dời đến phía trước, nhìn bầu trời bao la, nhẹ giọng nói "Chúng ta mau đi thôi!"
Đi thăm mẹ của Mặc Tử Hàn, cha cô thần bí kể về bà ấy như vậy, là có gì đặc biệt . . . . . .
※※※
10 phút sau,trên xe thể thao của Vũ Chi Húc, Vũ Chi Húc ngồi vào vị trí ghế lái, An Tường Vũ ngồi ở kế bên tài xế, Tử Thất Thất ngồi ở ghế sau, còn Hỏa Diễm và Hổ Phách thì ngồi một chiếc xe khác đi theo xe của bọn họ, sau khi lên xe thì bám đuôi thật chặt, chỉ sợ mất dấu.
Đột nhiên!
Vũ Chi Húc từ từ dừng xe lại, sau đó nhẹ giọng nói "Đến nơi!"
Hai mắt Tử Thất Thất nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía tòa nhà màu trắng bên trong cánh cổng kia, nơi này không giống chung cư mà cũng không giống nhà. Cô nghi ngờ không khỏi chau mày, hai mắt chuyển dời đến bảng hiệu đang treo trước cổng, từ trái sang phải viết sáu chữ rất rõ ràng《Bệnh Viện Tâm Thần XX》
Bệnh viện tâm thần?
Tử Thất Thất khi*p sợ! Tại sao lại muốn đưa cô đến đây? Chẳng lẽ mẹ của Mặc Tử Hàn . . . . . .
"Tử Thất Thất, mau xuống xe đi!" Vũ Chi Húc nhẹ giọng gọi.
"Hả? Àh. . . . . ." Tử Thất Thất kinh ngạc đáp lại, sau đó hốt hoảng xuống xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc