Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 304

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Tôi tới tìm ông tính sổ, tính toán sổ sách cho thật tốt !
Cửa chính nhà họ Chung
Một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên dừng lại, Mặc Thâm Dạ từ ghế lái đi ra, hai mắt nhìn tòa biệt thự cổ kính trước mặt, chân mày không nhịn được liền nhíu lên, sau đó sải bước đến cửa chính đi vào bên trong.
Vừa đi vào đã trông thấy Tần quản gia đứng ở giữa đại sảnh.
Ông ấy hướng về phía hắn cung kính khom lưng cuối chào đồng thời nói " Đại thiếu gia, buổi tối tốt lành!"
"Chú Chung đâu ?" Mặc Thâm Dạ hỏi.
"Lão gia đang ở phòng ăn dùng cơm!" Tần quản gia trả lời.
Gương mặt Mặc Thâm Dạ lạnh lùng, bước chân của mình ra, đi đến phòng ăn lầu một .
. . . . . .
Bên trong phòng ăn
"Két ——" một tiếng, hai cánh cửa gỗ từ từ mở ra, Chung Khuê cũng không để ý đến, tiếp tục thưởng thức bữa tối .
Mặc Thâm Dạ sải bước đi vào, đứng trước mặt của ông ấy, gấp gáp hỏi "Cô ấy đâu ?"
"Cô ấy ? Cậu muốn nói ai vậy ?" Chung Khuê nhẹ giọng hỏi, dùng nĩa xiên một miếng bò bít-tết, bỏ vào miệng của mình.
"Phương Lam!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng trả lời.
Chung Khuê từ tốn nhai miếng thịt bò trong miệng sau đó nuốt xuống, không nhanh không chậm cầm khăn tay trên bàn lên, lau miệng của mình, cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mặt của hắn nói, "Sao cậu lại biết cô ấy ở chỗ của tôi ?"
" Ông cho rằng tôi không biết cô ấy ở chỗ nào sao ? Ông xem thường tôi ?" Mặc Thâm Dạ khí thế hào hùng hỏi ngược lại.
Chung Khuê nhìn mặt hắn lạnh như băng, khóe miệng hơi cười, sau đó cầm lên cây gậy đầu chim ưng đặt ở bên cạnh, rồi từ từ đứng lên.
"Người con gái kia đối với cậu mà nói, thật sự quan trọng đến thế sao?" Hắn hỏi
"Rất quan trọng!" Mặc Thâm Dạ trả lời ngay.
"Vậy cậu biết cô ấy là ai không ?"
"Không sao cả !"
"Nếu cô ấy muốn lấy mạng của cậu ?"
"Vậy thì tôi sẽ đem mạng của tôi cho cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn, bất luận là cái gì, tôi cũng sẽ không do dự hai tay dâng lên cho cô ấy !" Mặc Thâm Dạ kiên định trả lời, trong đôi mắt thâm tình giống như bầu trời sao mênh ௱ô**, thần bí, vô bờ bến, còn muốn bao trùm tất cả, làm cho người ta kinh ngạc.
"Trong lòng của cậu cô ấy quan trọng như vậy, nếu như tôi bắt cô ấy để uy hiếp cậu, vậy bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ nghe theo tôi phải không ?" Cái đuôi hồ ly của Chung Khuê hơi lộ ra.
"Đúng vậy!" Mặc Thâm Dạ lập tức trả lời, sau đó nói tiếp " Tôi sẽ không chút do dự làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy, nhưng ông cũng phải có bản lãnh để bắt cô ấy."
"Cô ấy cũng đã ở chỗ của tôi rồi !"
"Người đang ở chỗ này, cũng không nhất định nói là do ông chộp được, cũng có thể là cô ấy tự nguyện tới!"
". . . . . ." Chung Khuê đột nhiên trầm mặc.
Hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mặc Thâm Dạ, nhìn hai mắt nghiêm túc của hắn . Khí phách thật là giống người kia năm đó, ngay cả giọng nói cũng vô cùng giống người kia, quả nhiên con mắt nhìn người của hắn là chính xác, hắn mới chính là người đàn ông thủ lĩnh, hắn mới thích hợp ngồi ở vị trí cao nhất .
"Cô ấy đang ở đâu ?" Mặc Thâm Dạ có chút gấp gấp hỏi.
"Ở phòng khách lầu hai!" Chung Khuê không có bất kỳ giấu giếm gì, sau đó lại đột nhiên cáu kỉnh "Tần Phong!"
Tần quản gia lập tức xuất hiện ở cửa phòng ăn, cũng cung kính cúi đầu nhẹ giọng nói "Lão gia, ngài muốn phân phó chuyện gì?"
"Đi mời Phương tiểu thư tới cùng chúng ta ăn tối!" Chung Khuê ra lệnh.
"Dạ!" Tần quản gia lĩnh mệnh, lập tức xoay người đi mời Phương Lam.
Mặc Thâm Dạ có chút nghi hoặc nhìn mặt của Chung Khuê, chân mày khẽ nhíu lên, lạnh giọng mà nói "Ông muốn lấy cô ấy ra uy hiếp tôi hả ?"
"Câu nói tôi không có cách nào bắt được cô ấy, như vậy tôi làm sao có thể đem cô ấy ra uy hiếp cậu được chứ ? Chỉ là. . . . . ." Hắn muốn nói lại thôi không nói, cố ý dừng ở chỗ mấu chốt nhất.
Chân mày của Mặc Thâm Dạ hơi cau chặt, lộ ra sát khí.
Khóe miệng Chung Khuê hơi cười, sau đó ngồi lại trên ghế, chờ Phương Lam đến, chỉ là . . . . mới vừa rồi hắn chưa nói xong nửa câu dưới là : trải qua chuyện này ông ấy cũng có thể xác định, người phụ nữ này đối với hắn mà nói là thật rất quan trọng, như vậy, có thể nói hắn đi lên vị trí đầu rồng vẫn còn có hy vọng.
Dù sao cũng không vội, một ngày nào đó nguyện vọng của hắn sẽ thành công!
. . . . . . . . . . . .
Phòng khách lầu hai
Phương Lam vô cùng thoải mái pha sữa tươi tắm, sau đó lại tìm người xoa P0'p lòng bàn chân cho cô, còn tìm người làm tóc, cuối cùng là nhàn nhã nửa nằm ở trên giường, bắt đầu chơi game, mà Vũ Chi Húc vẫn ở bên cạnh cô, nhàm chán nhìn cô thỉnh thoảng lại bị cô châm chọc mấy câu.
Nói thật, hắn không thể giải quyết được người phụ nữ này . . . . . .
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng bị gõ vang lên, Phương Lam cùng Vũ Chi Húc cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.
"Vào!" Phương Lam nhẹ nhàng trả lời .
"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia đứng ở trước cửa .
Đầu tiên hắn cung kính cúi đầu chào, sau đó nhẹ giọng nói "Phương tiểu thư, lão gia mời cô xuống lầu cùng nhau dùng cơm!"
"Mời tôi ?" Phương Lam nghi ngờ lặp lại, sau đó cố ý ngạo mạn nói "Nếu như hắn muốn dùng cơm cùng với tôi, thì hãy mời hắn đi lên đây cùng ăn với tôi đi!"
". . . . . ." Tần quản gia có chút khó xử, vội vàng nói, "Phương tiểu thư, đại thiếu gia cũng đã tới đón cô, hắn đang ở dưới lầu chờ cô !"
Mặc Thâm Dạ?
Hai mắt Phương Lam đột nhiên hướng Vũ Chi Húc mà trừng lớn, hai mắt sắc bén giống như đang chất vấn hắn vậy : là cậu đã nhiều chuyện ?
Vũ Chi Húc lập tức tránh né ánh mắt của cô, giống như trả lời cô vậy : chuyện này không liên quan đến tôi!
Chân mày Phương Lam muộn khí chau chặt, sau đó ngạo mạn nói "Hắn tới thì thế nào ? Ai nói tôi muốn cùng hắn đi chứ ? Ai nói tôi cần hắn nhận? Nếu như hắn muốn gặp tôi ..., hãy để cho chính hắn lên, dù sao hôm nay bản tiểu thư tôi sẽ không đi ra khỏi cánh cửa này, ông hãy chuyển cáo cho hắn và lão gia nhà ông, để cho bọn họ hữu chiêu muốn đi, không có chiêu. . . . . . Sẽ ૮ɦếƭ đi!"
Tần quản gia xấu hổ!
Lời nói như vậy muốn hắn phải chuyển cáo như thế nào đây?
"Phương tiểu thư. . . . . ."
"Cái gì tôi cũng không muốn nói nữa, tóm lại tôi sẽ không đi xuống,nếu như có bản lãnh, thì ông tìm người khiêng tôi xuống đi, nhưng điều kiện là người đó có thể nâng được bản tiểu thư lên !" Phương Lam phách lối, đắc ý ngửa đầu thật cao.
Chính cô muốn đùa nghịch hỏa lão gia kia một chút, để cho hắn biết, khi dễ bảo bối Tử Thất Thất nhà cô, hậu quả sẽ thảm thành cái dạng gì.
Tần quản gia không còn cách nào khác, hầu hạ ông cụ hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn ***ng phải người phụ nữ như vậy, hai hàng lông mày của hắn không khỏi nhíu lên, không thể làm gì khác hơn là xoay người lui ra.
Phương Lam mỉm cười đắc ý.
Vũ Chi Húc nhìn tư thái của cô cao cao tại thượng giống như nữ vương, đột nhiên nhớ đến chuyện mười mấy năm trước hắn chỉ là nhìn Tử Thất Thất mấy lần, không nghĩ tới bắt đầu từ lúc đó, cô ấy xem hắn như cái đinh trong mắt, cái kim đâm trong thịt, chỉ cần hắn sơ hở một chút thì cô sẽ hãm hại hắn, hắn cũng từng nhiều lần ૮ɦếƭ hụt dưới bàn tay độc của cô.
Người phụ nữ kinh khủng a. . . . . .
Hắn không khỏi thở dài lắc đầu một cái!
. . . . . .
Phòng ăn lầu một
"Két ——" hai cánh cửa của phòng ăn mở ra, Tần quản gia một thân một mình đi vào, đứng ở trước bàn khom lưng cuối thật thấp xin lỗi .
"Phương tiểu thư đâu?" Chung Khuê hỏi.
"Bẩm lão gia, Phương tiểu thư nói cô ấy không muốn xuống!" Tần quản gia đem lời nói của Phương Lam tô điểm cho thật đẹp, ngắn gọn chuyển cáo.
"Không muốn xuống ?" Chung Khuê bất mãn cau mày.
Mặc Thâm Dạ nghe được câu này, liền đoán được lòng Phương Lam lập tức nói "Tần quản gia, cô ấy rốt cuộc nói gì với ông, ông không cần phải che giấu, đem những lời cô ấy nói lặp lại một lần cho tôi!"
Tần quản gia có chút kinh ngạc nhìn hắn sau đó nói, "Dạ! Phương tiểu thư nói, vô luận là đại thiếu gia hay là lão gia, nếu như muốn gắp cô ấy, thì chính mình tự mà đi, dù sao hôm nay cô ấy sẽ không ra khỏi cánh cửa kia, cô còn muốn tôi chuyển cáo đến đại thiếu gia cùng lão gia : để cho các ngươi hữu chiêu muốn đi, không có chiêu. . . . . . Sẽ ૮ɦếƭ đi!"
"Cái gì?" Chung Khuê đột nhiên tức giận, trong tay là cây gậy đầu chim ưng, dùng sức gõ lên nền nhà một cái.
"Ha ha. . . . . ." Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười to, vui vẻ nói "Quả nhiên là tác phong của Phương Lam, được nếu cô ấy đã nói như vậy, vậy làm phiền Tần quản gia giúp tôi chuyển cáo cho cô ấy mấy câu, nếu nếu như cô ấy không xuống, thì sẽ để cô ấy ở trong phòng kia cả đời cũng được, một ngày ba bữa cơm tôi nhất định sẽ nuôi cô ấy trắng trẻo mập mạp, dù sao đây cũng chính là tâm nguyện của tôi, ông nhất định phải nói cô ấy cẩn thận, bởi vì tôi yêu thích nhất chính tập thể dục buổi tối, mà hứng thú lớn nhất chính là tập thể dục với một mình cô ấy, cho nên cô ấy nhất định phải tắm rửa sạch sẽ thân thể, chuẩn bị xong mọi thứ để chờ tôi!"
Tần quản gia nghe lời của hắn, khóe miệng không khỏi len lén cười, vô cùng vui lòng ra sức nói "Dạ, tôi lập tức đi ngay!"
Tâm tình của Mặc Thâm Dạ vô cùng vui vẻ, còn khoan thai ngồi lên cái ghế bên cạnh, cầm dao nĩa lên, bắt đầu thưởng thức thức ăn trên bàn.
Chung Khuê nhìn thái độ của hắn, suy nghĩ trong lòng có chút hỗn loạn .
. . . . . .
Phòng khách lầu hai
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng một lần nữa bị gõ, thân thể Phương Lam lập tức ngồi thẳng dậy, bộ bộ dáng đắc ý nói "Vào!"
"Rắc rắc!" Cửa phòng mở ra, chỉ có một mình Tần quản gia đứng ở cửa .
Phương Lam nghi ngờ chớp chớp mắt, sau đó tức giận nói "Người đâu ? Mặc Thâm Dạ đâu? Chung Khuê đâu?"
"Thật xin lỗi, Phương tiểu thư!" Tần quản gia lễ phép nói xin lỗi trước sau đó nói "Đại thiếu gia nói hắn cũng có lời nói muốn chuyển đến cô hắn nói: ‘nếu như cô không muốn xuống, hắn sẽ để cô ở đây cả đời, hắn nhất định một ngày ba bữa cơm nuôi cô trắng trẻo mập mạp, dù sao đó cũng chính là tâm nguyện của hắn, chỉ là. . . . . . Hắn muốn cô phải cẩn thận, bởi vì con người hắn yêu thích nhất chính là tập thể dục buổi tối, mà hứng thú lớn nhất chính là tập thể dục với một mình cô, cho nên hắn muốn cô phải tắm rửa sạch sẽ . Chuẩn bị xong thì chờ hắn!"
"Cái . . . . . . Cái gì?" Phương Lam giật mình rống to, hai gò má trong nháy mắt ửng hồng.
Tên khốn đại sắc lang kia, lời nói như thế cũng dám nói ra khỏi miệng, hắn thật là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ . . . . .
"Phốc. . . . . ." Vũ Chi Húc không nhịn được cười, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Thật không hỗ danh là Thâm Dạ, quả nhiên lợi hại . . . . . Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."
Phương Lam nghe tiếng cười của hắn, tâm tình đột nhiên tức giận, hai mắt ác ngoan ngoan trừng về phía hắn. Vũ Chi Húc lập tức che miệng mình khống chế tiếng cười phát ra . Mà thể diện của Phương Lam trong nháy mắt mất sạch, cô thật sự là không cam lòng, rất muốn cùng hắn tiếp tục đấu nữa, nhưng Mặc Thâm Dạ là tên đàn ông ngu xuẩn, nhất định hắn sẽ tập thể dục buổi tối, hơn nữa hắn nhất định sẽ đem cô ra ăn sạch sành sanh, cho nên không thể ở lại được, ở lại chỗ này đối với cô mà nói là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Thật đáng ૮ɦếƭ!
Cô phiền não. . . . . .
. . . . . .
Phòng ăn lầu một
"Két ——" cửa phòng ăn mở ra lần thứ ba, một lần nữa Mặc Thâm Dạ cùng Chung Khuê nhìn về phía cửa phòng.
Phương Lam tức giận đứng ở cửa, ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm mặt đắc ý người khác, còn Vũ Chi Húc cùng Tần quản gia đứng ở bên cạnh cô .
Cô sải bước, bước chân nặng nề, quả thật giống như đang nhảy dậm vũ vậy từng bước từng bước đến gần Mặc Thâm Dạ cùng Chung Khuê, sau đó hai chân của cô dừng ở trước mặt của Mặc Thâm Dạ tức giận nói "Anh tới đây làm cái gì ? Tôi ở đây ăn ngon, ngủ tốt, chơi rất vui, tại sao anh lại tới quấy rầy tôi?"
"Anh chỉ là lo lắng cho em mà thôi!" Mặc Thâm Dạ mỉm cười trả lời.
"Tôi không cần anh lo lắng, tôi nói rồi, tôi chán ghét anh !" Phương Lam gầm nhẹ.
Trên mặt Mặc Thâm Dạ một giây cứng ngắc, mà trái tim đồng thời mơ hồ đau một chút.
Đối với việc của cha hắn, hắn xác thực phải nói lời xin lỗi, nhưng cô ngăn lại cử chỉ của hắn, hắn cũng không thừa nhận là mình sai.
"Ghét cũng không sao, chỉ cần anh thích em là được rồi !" Mặc Thâm Dạ thâm tình nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.
Phương Lam nhìn mặt của hắn, nghe hắn nói,giận dữ trong chớp mắt biến mất, trong lòng có chút bối rối.
Vũ Chi Húc đứng ở một bên nhìn đôi oan gia này, chỉ có thể âm thầm thở dài, lẳng lặng bàng quan. Hắn cũng không muốn nói, càng không muốn ông cụ biết hắn quen biết Phương Lam, không muốn ông ấy biết ba người bọn hắn có quan hệ .
Đột nhiên!
Gương mặt Phương Lam trở nên nghiêm túc, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn,đột nhiên quay đầu nhìn Chung Khuê đang ngồi ở chủ vị nói " Thời gian tôi lưu lại đây cũng không còn nhiều nữa, vậy bây giờ chúng ta mau tính toán sổ đi!"
"Tính sổ?" Chung Khuê nghi ngờ lặp lại .
"Không sai, lần trước ông bắt cóc Tử Thất Thất, lợi dụng Tử Thất Thất, còn hại Bách Hiên ૮ɦếƭ, còn làm cho Tử Thất Thất đau lòng, món nợ này nếu như không tính thật rõ ràng với ông, tôi không cách nào nuốt xuống được, cho nên. . . . . ." Nụ cười trên mặt cô đột nhiên thay đổi tà ác nói tiếp "Ông cho là ông phải như thế nào, muộn khí của tôi mới có thể tiêu tan đây ?"
Chung Khuê nghe cô phách lối nói, trong lòng mơ hồ tức giận bừng bừng, nhưng mà trên mặt lại là vô cùng nhạt định mỉm cười nói "Thì ra bản thân mình tình nguyện đến nơi này, chính là vì chuyện này!"
"Đó là dĩ nhiên, nếu không ông cho rằng tôi tới để gặp cái bộ mặt nếp nhăn lão bất tử này của ông sao, ông chơi khá lắm sao?" Phương Lam vô cùng lớn mật trực tiếp mắng hắn.
Chung Khuê nghe cô nói mà mặt lộ ra sát khí.
Vũ Chi Húc đứng ở một bên, mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Lam.
Mặc Thâm Dạ thì vô cùng thản nhiên cầm R*ợ*u vang ở trên bàn lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
"Tiểu cô nương, có khi lời nói ra khỏi miệng, sẽ là tai hoạ đấy !" Chung Khuê nhẹ giọng nói xong, trong lời nói rất rõ ràng mang theo ý uy hiếp .
"Tôi dĩ nhiên biết, nhưng tôi vừa nhìn thấy cái mặt của ông liền khiến cho tôi nổi giận, làm cho tôi thấy ghê tởm, làm cho tôi phát ngán, làm tôi hận không được muốn đánh ông một quyền, tôi rất muốn xuống Địa Ngục gặp Diêm Vương đại nhân trong truyền thuyết kia, không biết ông có thể hay không tiễn tôi một đoạn đường ? Thật ra thì tôi à. . . . . . Thật ước gì ông giết được tôi, chỉ là . . . . ." Cô hơi dừng lại, một bước tới gần hắn, vui vẻ cười nói "Ông có bản lãnh đó sao?"
Chung Khuê tay cầm gậy đầu chim ưng, đột nhiên nắm chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Lam, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất .
"Cô muốn ૮ɦếƭ như vậy phải không ?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Ưh? Ông nói cái gì ?" Phương Lam nghi hoặc nhìn, sau đó vui vẻ cười nói "Tôi mới không muốn ૮ɦếƭ đâu, tôi còn trẻ như vậy vừa đẹp lại vừa khỏe, đương nhiên là hi vọng mình có thể sống lâu một chút rồi, phải sống lâu giống như cái người này già này chứ . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi đùa giỡn với ông đó . . ., mặc dù ông không sống được mấy năm nữa, nhưng người sống thì phải tích cực lạc quan, cho nên ông không cần phải đau lòng, cũng không cần giận nữa, mỗi ngày tôi sẽ giúp ông cầu nguyện với Diêm Vương, cầu nguyện ông có thể sớm một chút xuống mười tám tầng Địa Ngục!"
Chung Khuê trong nháy mắt tức giận, đột nhiên từ trên ghế đứng dậy .
Vũ Chi Húc nhắm mắt lại hơi lắc đầu một cái, không nghĩ tới ông cụ luôn luôn bình tĩnh, cũng bị chọc giận như vậy, thật không hỗ là Phương Lam, quả nhiên có tài.
Mà Mặc Thâm Dạ vẫn ngồi trên ghế bình tĩnh thưởng thức R*ợ*u, đột nhiên đem R*ợ*u vang trong ly uống một hơi cạn sạch, sau đó thần kinh trong cơ thể nháy mắt căng thẳng, đề phòng hành động của Chung Khuê .
Phương Lam thấy hắn có vẻ tức giận, cô tiếp tục cười, sau đó một bước đi tới trước mặt của hắn giả bộ lo lắng nói "Thế nào ? Tức giận ? Tức giận thì sẽ ૮ɦếƭ nhanh hơn đó!"
"Nha . . . đầu . . . thối !" Chung Khuê từng chữ từng chữ một mắng ra, hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm.
Phương Lam hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại càng thêm vui vẻ nói "Xem ra ông giận thật rồi, như vậy thừa dịp ông tức giận, mà thời điểm này tôi lại vui vẻ,thì hãy để tôi bắt đầu tính sổ đi,đầu tiên. . . ."
Lời của cô đột nhiên dừng lại, rất nhanh sau đó giơ tay phải của mình ra, dùng sức hướng má trái của hắn mà tát.
"Bốp "
Giòn như một tràng pháo tay, vang khắp phòng ăn .
Mặc Thâm Dạ, Vũ Chi Húc, còn có Chung Khuê, cùng nhau khiếp sợ trừng lớn hai mắt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc