Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 247

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Tử Thất Thất tuyệt đối tín nhiệm Phương Lam!
Không thấy Thiên Tân đâu?
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn cửa phòng, sau đó Tử Thất Thất vội vàng bước xuống giường, hai người cùng nhau chạy tới mở cửa phòng bệnh ra.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thiên Tân làm sao lại không thấy đâu? Nó không phải vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường sao?" Tử Thất Thất nắm ống tay áo Bạch Trú, khẩn trương hỏi.
Chân mày Bạch Trú nhíu lại, trầm giọng nói, "Vừa rồi tôi vốn định xem bệnh tình Thiên Tân có ổn định hay không, nhưng lúc tôi vừa mở cửa lại phát hiện trong phòng không có ai, mà bên trong phòng trừ giường bệnh ra, những nơi khác đều rất chỉnh tề, cho nên tôi đoán có thể cậu bé đã tự đi!"
Tự đi?
Tử Thất Thất hoang mang.
Nó tại sao muốn tự đi? Thân thể nó ngồi cũng không đứng lên nổi, làm sao có thể tự đi? Chẳng lẽ nó không muốn phẫu thuật, cho nên mới bỏ đi hay sao? Nó muốn trốn đi, len lén chờ ૮ɦếƭ?
"Không. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Không thể. . . . . . Con không thể. . . . . ." Tử Thất Thất bối rối nói liền đẩy Bạch Trú ra, chạy tới phòng bệnh cách vách.
Mặc Tử Hàn lập tức đi theo phía sau cô.
Hai người đứng ở cửa phòng, nhìn trên giường bệnh xốc xếch không có một bóng người, bắt đầu hoảng hốt, lo lắng, sợ hãi. . . . . .
Mặc Tử Hàn ôm bả vai cô, ra vẻ trấn định nói, "Thất Thất em không nên lo lắng, anh lập tức phái người đi tìm, từ lúc chúng ta ra khỏi phòng mới được nửa giờ, thân thể nó kém như thế không thể nào đi xa được, chúng ta nhất định có thể tìm được nó!"
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn giường bệnh, hai mắt lóe ra nước mắt trong suốt.
"Thằng bé ngốc kia. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao ngốc như vậy? Không nên. . . . . . Không nên. . . . . ." Không nên một mình trốn đi chờ ૮ɦếƭ, không nên làm chuyện ngốc nghếch này, "Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . ."
Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại, sau đó hai tay ôm thật chặt cô, đem đầu cô áp vào ***g *** mình, cho cô cảm giác an toàn.
"Không có chuyện gì, anh lập tức cho người đi tìm, rất nhanh là có thể tìm được Thiên Tân rồi!"
Nước mắt Tử Thất Thất trào ra, hai tay níu chặt vạt áo của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, cả người đều kinh sợ.
"Không có chuyện gì. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . . Đến. . . . . . Đi theo anh!" Mặc Tử Hàn vừa nói, liền ôm thân thể cô, từ từ trở lại phòng bệnh cách vách, dẫn cô vào sau đó để cô ngồi ở lên giường, vuốt ve mái tóc dài của cô, ôn nhu nói, "Em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh đi gọi người tìm Thiên Tân, lập tức có thể tìm được, em đừng lo lắng, biết không?"
". . . . . ." Tử Thất Thất không nói gì, chỉ là ngây ngốc gật đầu.
Mặc Tử Hàn xoay người gấp gáp muốn đi, nhưng chân phải vừa bước ra, rồi lại đột nhiên thu trở lại, sau đó quay người dùng hai tay nắm hai cánh tay của cô, từ từ cúi thấp người, hôn một cái vào trán cô, tiện đà chống trán, từ khoảng cách gần nhìn đôi mắt hoảng sợ của cô, nói, "Tin tưởng anh, anh nhất định tìm Thiên Tân trở về , anh nhất định sẽ làm cho nó bình an vô sự , tin tưởng anh, em phải tin tưởng anh. . . . . ."
Tử Thất Thất nhìn ánh mắt của hắn, nghe lời của hắn, trong lòng từ từ bình tĩnh lại, mà thân thể run rẩy cũng chầm chậm ổn định lại.
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ gật đầu nói, "Em tin tưởng anh, anh nhất định có thể đem Thiên Tân trở về, em tin tưởng anh!"
"Ngoan, chờ anh!" Mặc Tử Hàn khẽ nhếch miệng, lại một lần nữa hôn trán cô, sau đó vội vội vàng vàng xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng hắn rời đi, sau đó hai mắt thất thần nhìn về phía trước.
Thiên Tân nó lựa chọn không chấp nhận phẫu thuật, nó lựa chọn không thương tổn bất cứ người nào, nhưng còn cô? Cô thế nhưng dao động, lúc nhìn thấy Thiên Tân tiến vào phòng cấp cứu, cô hoàn toàn dao động, cô không muốn nhìn thấy nó ૮ɦếƭ, cô không muốn để nó ૮ɦếƭ, cô sợ con ૮ɦếƭ. Đây chính là đứa bé cô hoài thai mười tháng rồi tân tân khổ khổ nuôi lớn, là một miếng thịt trên người cô, là toàn bộ hạnh phúc của cô, mặc dù lương tâm như thế nào cũng không có cách nào đồng ý chuyện này, nhưng là làm một người mẹ, cô khống chế không được sự ích kỷ của mình, cô không cách nào trơ mắt nhìn con nhận thống khổ mà ૮ɦếƭ.
"Thiên Tân. . . . . . Con rốt cuộc ở đâu?" Cô rù rì mở miệng, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác.
. . . . . .
Phòng bệnh VIP lầu ba
Mặc Tử Hàn đi nhanh tới một phòng bệnh, hắn cũng không có gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa ra, đi vào.
Bên trong gian phòng, Kim Hâm nằm trên giường nhắm mắt khẽ ngủ, hắn nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên mở mắt ngồi dậy, khi hắn thấy người đi tới là Mặc Tử Hàn, hắn lập tức bước xuống giường, cung kính cúi đầu, nói, "Điện hạ!"
"Thương thế của đã tốt hơn rồi chứ?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.
"Vâng!"
"Tôi hiện tại có vài chuyện trọng yếu muốn anh đi làm, thân thể của anh không có vấn đề gì chứ?"
"Vâng, không thành vấn đề!"
"Được!" Mặc Tử Hàn nhíu chặt hốc mắt, lạnh lùng nhìn hắn, nói, "Anh bây giờ lập tức liên lạc Hổ Phách cùng Trân Châu, gọi bọn họ mang nhiều người đến bệnh viện này, để một nhóm triệt triệt để để lục soát bệnh viện, mà nhóm khác thì tìm kiếm xung quanh bệnh viện, nhất định phải mau sớm tìm được tiểu thiếu gia!"
Tiểu thiếu gia?
Kim Hâm có chút kinh ngạc.
"Tiểu thiếu gia mất tích?" Hắn không nhị được hỏi.
"Anh không cần hỏi nhiều, chỉ cần theo mệnh lệnh của tôi mà làm!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
"Vâng!"
"Còn nữa, sáng sớm ngày mai anh với Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu, ba người các anh tới nhà chú Chung, tìm một bé trai tên là Tuyết Minh mười hai tuổi cùng một cô bé tên là Tuyết Lê năm tuổi, mang bọn họ rời khỏi nhà chú Chung, hơn nữa bọn họ muốn đi đâu thì các anh cứ đưa đi, bất quá tám giờ sáng ngày mốt nhất định phải đưa bọn họ dẫn tới nơi này, nhớ kỹ. . . . . . Ba người các anh tuyệt đối phải bảo vệ họ an toàn, không thể để cho bọn họ chịu một chút tổn thương!" Mặc Tử Hàn nghiêm trọng cảnh cáo, vẻ mặt lạnh lùng.
"Vâng!" Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại, hắn lập tức xoay người, đi nhanh rời khỏi phòng.
Kim Hâm đứng ở tại chỗ, không khỏi có chút nghi ngờ.
Điện hạ sao lại để ba người bọn họ đi bảo vệ hai đứa trẻ con, bọn chúng là người quan trọng vậy ư? Bọn chúng rất nguy hiểm sao? Có người muốn giết bọn chúng sao? Người giết bọn chúng rất lợi hại? Nếu không. . . . . . Tại sao phải đồng thời xuất động ba người bọn họ đây? Hơn nữa trong tình huống tiểu thiếu gia mất tích, điện hạ vẫn phái ra ba người bọn họ, xem ra hai đứa trẻ này cực kỳ quan trọng với điện hạ, hơn nữa cũng nói, nguy hiểm mà hai đứa trẻ này gặp phải, cũng không phải là mấy hộ vệ bình thường có thể giải quyết .
Rốt cuộc. . . . . . Mấy ngày qua khi hắn nằm viện đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhanh chóng hoàn hồn, đè nén lại những nghi ngờ này, lập tức gọi điện thoại cho Hổ Phách cùng Trân Châu.
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Mặt trời như cũ từ phía đông mọc lên, tản ra ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất.
Trong phòng bệnh VIP
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn ngồi ở trên giường, trên mặt hai người đều lo lắng, chân mày cũng từ tối ngày hôm qua sau khi Mặc Thiên Tân mất tích cũng chưa có giản ra quá nửa.
"Cộc, cộc, cộc!"
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, hai người cùng kích động mở to hai mắt.
"Vào đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
Cửa phòng vội vàng bị mở ra, Hổ Phách cùng Trân Châu đi nhanh tới trước mặt bọn họ, cùng cung kính cúi đầu, máy móc nói:
"Điện hạ, phu nhân!"
"Điện hạ, phu nhân!"
"Tìm được rồi sao?" Mặc Tử Hàn vội vàng hỏi.
"Thưa điện hạ, tôi đã tìm khắp ba lần bên ngoài bệnh viện, cũng không có tìm được tiểu thiếu gia!" Trân Châu trả lời.
"Thưa điện hạ, tôi cũng vậy đã dựa theo phân phó của ngài cẩn thận tìm kiếm khắp chung quanh bệnh viện, nhưng cũng không có tìm được tiểu thiếu gia!" Hổ Phách trả lời.
"Đồ vô dụng!" Mặc Tử Hàn lớn tiếng mắng.
Hổ Phách cùng Trân Châu lập tức thật sâu cúi đầu.
Tử Thất Thất vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, nói, "Đây không phải là lỗi của bọn họ, anh đừng phát tiết trên người bọn họ."
Mặc Tử Hàn dùng sức nắm chặt tay, hai mắt hung hăn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, từ từ đè lửa giận trong lòng xuống.
Làm sao lại tìm không được đây? Tại sao lại không tìm được đây? Thiên Tân thân thể căn bản ngay cả đường cũng đi không được, không thể nào sẽ đi xa , hơn nữa trên người nó cũng không có tiền, cũng không thể gọi xe, nhưng tại sao lại không tìm được nó đây? Nó rốt cuộc đi đâu?
"Mấy người đi tìm thêm cho tôi, tìm không được người cũng đừng có trở lại báo cáo!" Hắn phiền não lớn tiếng ra lệnh.
"Vâng!"
"Vâng!"
Hổ Phách cùng Trân Châu hai người lập tức lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Tử Thất Thất bất an nắm lấy cánh tay Mặc Tử Hàn, hốc mắt bối rối sưng đỏ, mà hai tay nắm cánh tay hắn cũng không tự chủ mà càng ngày càng gấp, càng ngày càng chặt.
Mặc Tử Hàn cảm nhận được đau đớn trên cánh tay, lập tức quay đầu nhìn gương mặt lo lắng của cô.
"Không được, em không thể ngồi ở đây đợi, em muốn tự mình đi tìm!" Tử Thất Thất đột nhiên buông tay hắn ra, bước nhanh tới cửa phòng.
"Thất Thất!" Mặc Tử Hàn kêu to đuổi theo.
Mà lúc Tử Thất Thất tay vừa muốn cầm lấy nắm cửa, cửa phòng đột nhiên "cạch" một tiếng bị mở ra, Phương Lam và Mặc Thâm Dạ hai người đứng ở cửa phòng, kinh ngạc nhìn sắc mặt khó coi của hai người đối diện.
"Hai người sao vậy? Vội vàng hấp tấp , hơn nữa sắc mặt khó nhìn như vậy, còn cả mắt quầng thâm, ai nha, Thất Thất mắt cậu sao lại sưng đỏ lên như vậy? Cậu khóc? Anh ta khi dễ cậu?" Phương Lam bối rối, tiến tới bên cạnh cô, đẩy Mặc Tử Hàn ra, nắm lấy cánh tay cô lo lắng hỏi.
Tử Thất Thất thấy Phương Lam, cảm giác chua xót trong lòng trào dâng, nước mắt lại một lần nữa xuất hiện, không ngừng rơi xuống.
"Tiểu Lam!" Cô khóc, ôm lấy cô ấy, giống như là một đứa bé tìm được mẹ, không ngừng ôm chặt cô ấy.
"Sao vậy? Sao vậy?" Phương Lam kinh ngạc vỗ lưng cô, bối rối nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khóc a? Đừng khóc, cậu nói với tớ, bất kể là chuyện gì tớ cũng sẽ giúp cậu giải quyết !"
Mặc Thâm Dạ đứng đối diện nghi hoặc nhìn Tử Thất Thất, sau đó lại nhìn về phía Mặc Tử Hàn, Mặc Tử Hàn nhíu mày, chẳng những tránh né tầm mắt của hắn, mà vẻ mặt còn trầm trọng.
"Thiên Tân. . . . . ." Tử Thất Thất nức nở, nói, "Thiên Tân nó. . . . . . Không thấy đâu nữa!"
Không thấy?
Phương Lam và Mặc Thâm Dạ cùng khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
"Làm sao lại không thấy đâu? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Phương Lam khẩn trương hỏi.
"Tớ cũng vậy không biết nó thế nào lại biến mất, nhưng là theo tớ đoán, Thiên Tân nó không muốn phẫu thuật nên mới đi!" Tử Thất Thất nghẹn ngào trả lời.
Phương Lam vừa lau nước mắt cho cô, vừa nói, "Lúc nào xảy ra chuyện này? Phái người đi tìm chưa? Còn chưa có tìm được sao?"
Tử Thất Thất ngừng lại nước mắt rơi, nắm chặt tay kiên cường nói, "Là tối ngày hôm qua, đại khái ở hơn một giờ, đã phái người đi tìm rồi, nhưng là còn chưa có tìm được!"
Phương Lam chau mày, sau đó ngẫm nghĩ một chút.
"Thất Thất, cậu yên tâm, chuyện Thiên Tân giao cho tớ đi, không có ai hiểu được trong đầu nó suy nghĩ gì hơn tớ đâu, đừng quên nó là đứa con nuôi tớ dạy từ nhỏ tới lớn, tớ nhất định có thể tìm được nó, cậu an tâm ở đây chờ tin tức tốt của tớ đi!" Phương Lam tự tin, mỉm cười nói với cô.
"Tớ muốn đi tìm cùng cậu!" Tử Thất Thất bắt lấy tay cô.
"Không cần, cậu xem sắc mặt cậu tiều tụy như vậy, tối hôm qua khẳng định không có ngủ chứ gì? Hơn nữa thân thể của cậu vừa mới hồi phục, cần nghỉ ngơi điều trị nhiều hơn, như vậy mới có thể hoàn toàn hồi phục, tóm lại cậu không cần lo lắng, chuyện Thiên Tân đặt hết trên người tớ, có tớ ra tay, cậu an tâm 120% đi, hơn nữa cậu xem. . . . . . Tớ không phải còn có tùy tùng bé nhỏ sao!" Phương Lam an ủi nói, vẫn không quên tổn hại tổn hại người khác.
Tùy tùng bé nhỏ?
Mặc Thâm Dạ nghe thế, trên mặt xoắn hết lại.
"Anh sao lại là tùy tùng bé nhỏ? Ít nhất đầu anh cũng rất lớn!" Hắn rầu rĩ nói.
"Đúng đúng đúng, anh không phải là tùy tùng bé nhỏ, anh ngay cả tùy tùng bé nhỏ cũng không bằng, nhiều nhất chính là con tôm nhỏ!" Phương Lam tiếp tục chửi hắn.
"Anh là con tôm nhỏ? Em dám nói anh là con tôm nhỏ? Anh rõ ràng rất lớn!"
"Lớn cái đầu anh, anh có chỗ nào mà lớn?"
"Đương nhiên là. . . . . ." Mặc Thâm Dạ ba câu không rời bản tính, lập tức biến chuyển thành vẻ sắc sắc, còn thân hơn mật nhích tới gần cô nói, "Anh nghĩ em hẳn rõ ràng nhất anh chỗ nào lớn chứ? Bởi vì. . . . . ."
"Câm miệng!" Phương Lam hét lớn, hai mắt tàn bạo nhìn chằm chằm hắn, sau đó vội vàng vừa lúng túng cười nói với Tử Thất Thất, "Tớ sẽ đi Thiên Tân ngay bây giờ, cậu đừng lo lắng, cũng đừng có sợ hãi, hảo hảo ngủ một giấc, chờ cậu tỉnh, là có thể thấy Thiên Tân hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt của cậu rồi. Tốt lắm, cứ như vậy, chúng ta đi thôi!" Cô vội vã nói xong, lại đột nhiên biến chuyển thành vẻ mặt hung thần ác sát, hơn nữa còn dùng sức lôi lỗ tai Mặc Thâm Dạ, rồi đi nhanh.
"Oa! Cưng ơi, lỗ tai của anh đau quá. . . . . . A, đau ૮ɦếƭ. . . . . . Muốn rớt. . . . . . Mau buông a. . . . . ." Anh chàng nào đó bi thúc dục hô to.
"Đau ૮ɦếƭ đáng đời, rớt cũng xứng đáng! Em cảnh cáo anh Mặc Thâm Dạ, nếu như anh dám tìm không được Thiên Tân, em tựu lập tức thiến anh!"
"Cái gì? Thiến? Thiến anh? Lời như thế em cũng có thể nói ra? Em không sợ em nửa đời sau không có ‘tính’ phúc sao? Hơn nữa là em đáp ứng muốn tìm, cũng không phải là anh, tại sao bị thương chỉ có anh!"
"Bởi, vì, anh, đáng!" Phương Lam từng chữ từng chữ, khí thế bàng bạc.
"A? A a a —— đau đau đau. . . . . . Cứu mạng a a a ——"
. . . . . .
Tử Thất Thất nhìn chằm chằm vào Phương Lam, cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cuối hành lang, cô mới khẽ cười, thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tử Hàn nhìn cô, nhìn biến hóa trên mặt cô.
Chỉ bất quá nghe Phương Lam nói mấy câu mà thôi, cô liền an tâm như vậy, chân mày giãn ra, sắc mặt tái nhợt hòa hoãn, còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Em tin cô ta như vậy? Em cho là cô ta nhất định có thể tìm được Thiên Tân?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tử Thất Thất hai mắt tràn đầy lòng tin, thật giống như trong nháy mắt quét sạch hết thảy bất an, khẽ cười nhìn hắn nói, "Tiểu Lam đáp ứng chuyện của em cho tới bây giờ cũng không có một lần không làm được, em tin cô ấy có thể tìm được Thiên Tân, hơn nữa cô ấy nói rất đúng, Thiên Tân từ nhỏ sống cùng cô ấy, kiến thức trong đầu Thiên Tân phần lớn cũng là cô ấy dạy cho nó, cho nên cô ấy nhất định có thể biết Thiên Tân đi đâu, cũng nhất định có thể tìm nó."
Mặc Tử Hàn nghe cô nói những lời này, chân mày lại chau lên.
Ghen tỵ!
Hắn ghen tỵ với Phương Lam có năng lực nháy mắt có thể khiến cô an tâm, hắn ghen tỵ sự tín nhiệm của cô với Phương Lam, lại càng ghen tỵ với quan hệ nhiều năm của các cô. Cho nên không tự chủ liền nghĩ, nếu đổi lại là hắn thì thật tốt, nếu như hắn cũng có loại năng lực này thì thật tốt, nếu như hắn cũng có thể từ nhỏ cùng cô lớn lên thì tốt bao nhiêu.
"Chúng ta đi vào chờ thôi, tiểu Lam nhất định có thể rất nhanh tìm được Thiên Tân !" Tử Thất Thất khẽ cười, nhẹ nhàng kéo tay của hắn, xoay người đi trở về phòng bệnh.
Mặc Tử Hàn trên mặt mơ hồ có chút hờn dỗi.
※※※
Mặt khác
Chung trạch
Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, ba người chia ra đi ba chiếc xe tới trước biệt thự của Chung Khuê. Ba người bọn họ cùng tắt động cơ, cùng mở cửa xe, cùng bước xuống xe, mà ba người bọn họ đều mặc âu phục màu đen giống nhau, ngay cả vẻ mặt cũng là giống nhau như đúc, lạnh, như, băng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc