Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau - Chương 220

Tác giả: Ngũ Nguyệt Thất Nhật

Mặc Tử Hàn, Anh đã có bao nhiêu người phụ nữ ? !
Lòng của Mặc Tử Hàn đột nhiên hỗn loạn , Mặc Thâm Dạ trong miệng Kim Hâm nói là Mặc Thâm Dạ mà anh hoàn toàn không quen biết , từ nhỏ hai người cùng nhau lớn lên, tất cả mọi chuyện anh đều biết rõ , chỉ có anh hiểu rõ tính cách của anh ta, nhưng hiện tại anh chợt thấy mâu thuẫn, anh thực sự hiểu Mặc Thâm Dạ? chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao? Anh ta vẫn luôn ngụy trang mình ? Vẫn luôn cố giấu mình?
Rối loạn rối loạn. . . . . .
Trong nháy mắt anh, Mặc Thâm Dạ thật giống như biến thành người anh không quen . . . . . . Một người xa lạ!
"Điện hạ!" Kim Hâm nhìn mặt anh trầm tư, một lần nữa vội vàng mở miệng.
Mặc Tử Hàn từ trong hỗn loạn lấy lại tinh thần, hai mắt có chút bối rối nhìn Kim Hâm.
"Cậu muốn nói gì?" Anh cố làm ra vẻ trấn định hỏi.
"Điện hạ, tôi đang lo lắng, nếu như Phương Lam cùng đại thiếu gia quen biết nhau từ rất sớm, hơn nữa quan hệ không cạn, như vậy phu nhân cô ấy. . . . . ." Anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó đánh bạo nói tiếp, "Có phải hay không cũng đã quen biết đại thiếu gia rất sớm!"
Cái gì?
Tử Thất Thất trước kia cùng Mặc Thâm Dạ quen biết?
Mặc Tử Hàn trừng lớn hai mắt, khi*p sợ sửng sốt, cũng lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, thời điểm lần đầu tiên Mặc Thâm Dạ cùng Tử Thất Thất chạm mặt , bộ dạng hai người bọn họ giống như rất quen thuộc, mà Mặc Thâm Dạ đối đãi với Tử Thất Thất cũng không giống những người con gái khác, có khả năng bọn họ đã sớm quen nhau? Giống như Phương Lam vậy, khi anh chưa biết chuyện thì đã biết nhau? Như vậy bọn họ là cái dạng quan hệ gì? Có quá khứ như thế nào đây? Không. . . . . . Không đúng. . . . . . Anh không nên nghĩ, bọn họ có lẽ cũng không biết nhau, trong lòng chỉ là có chút bất an, trong đầu tưởng tưởng ra một chút ý niệm xấu .
Kim Hâm nhìn anh không nói, hơn nữa hai mắt mất hồn, không khỏi cau mày.
Đôi môi của anh ta hơi chu ra , sau đó nhẹ giọng nói, "Điện hạ, nếu như phu nhân cùng đại thiếu gia từ sớm đã quen biết nhau , như vậy. . . . . . Cô ấy ở lại bên cạnh của ngài, có thể hay không. . . . . ."
"Sẽ không!" Mặc Tử Hàn cáu kỉnh, lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta.
Kim Hâm kinh hãi ngậm miệng! Hổ Phách đứng ở cuối giường cùng Trân Châu bị Mặc Tử Hàn gầm nhẹ thanh âm cũng làm cho sợ hết hồn, thân thể đột nhiên chấn động.
"Tử Thất Thất không thể nào quen biết Mặc Thâm Dạ , khẳng định cô ấy không quen biết hắn!" Anh kiên định nói xong, nhưng trong lòng vẫn bất an.
"Nhưng điện hạ, nếu như Phương Lam cùng đại thiếu gia quen biết, thì quan hệ giữa Phương Lam cùng phu nhân, cô ấy sẽ không biết sao?" Kim Hâm đánh bạo mở miệng.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, mặc dù tức giận, mặc dù cố phủ nhận, nhưng anh không thể không thừa nhận, lo lắng của Kim Hâm là chính xác, hoài nghi của anh ta cũng là chính xác, nếu như Phương Lam biết Mặc Thâm Dạ, mà quan hệ giữa hai người này không bình thường, như vậy Tử Thất Thất không thể nào không biết việc này, lấy quan hệ các cô ra phân tích, là người thân quen với Phương Lam, cô cũng nên biết mới đúng. . . . . .
Nếu quả thật giống như Kim Hâm nói, ba người bọn họ trước kia rất sớm đã quen biết nhau, như vậy Tử Thất Thất ở bên cạnh anh, có phải do Mặc Thâm Dạ an bài hay không? Có phải âm mưu của hắn hay không? Như vậy Tử Thất Thất đối với hắn là cảm tình gì đây? Là giả sao? Giả vờ sao?
"Không phải như vậy, Tử Thất Thất sẽ không gạt tôi !" Anh nhẹ giọng nói, giống như đang nhắc nhở chính mình, giống như đang thôi miên chính mình.
"Điện hạ! Bất kể phu nhân có quen biết hay không quen biết đại thiếu gia, tôi cho là. . . . . . Anh cũng nên cẩn thận !" Kim Hâm lo lắng dặn dò.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc cau chặt chân mày.
"Điện hạ! Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ ràng , bằng không. . . . . ."
"Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa gầm nhẹ.
Kim Hâm lập tức im miệng, cũng cau mày nhìn anh.
Chưa từng nghĩ tới điện hạ lại có thể thích một người phụ nữ như vậy, mà tình cảm của ngài đối với Tử Thất Thất đã sâu đậm ngoài dự liệu, nhưng nếu như Tử Thất Thất thật sự là người nằm vùng, thì coi như anh sẽ liều ૮ɦếƭ, tuyệt đối cũng không để cho cô tạo một chút xíu uy Hi*p đến điện hạ. Trong lòng anh đang âm thầm thề, nếu như Tử Thất Thất ở lại bên người điện hạ thật có mục đích khác, như vậy anh . . . . . Hãy cùng cô đồng quy vu tận!
"Chuyện này tôi tự có tính toán , cậu hãy ở lại chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện của Phương Lam tôi sẽ an bài người khác, cứ như vậy!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói xong, liền lập tức xoay người, ba bước lớn đi đến cuối giường, sau đó đột nhiên dừng lại.
"Trân Châu!" Anh cáu kỉnh.
"Dạ, điện hạ!" Trân Châu lên tiếng, cung kính khẽ cúi đầu.
"Sau này cô ở lại Đài Loan, không cần trở về nước Anh, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho cô , đồ dùng của cô tôi cũng sẽ cho người ở Anh quốc gửi đến đây, nếu như Phương Lam còn làm ra hành động kỳ lạ , dùng thuốc kỳ quái, vậy thì tôi phải giao cho cô rồi !" Mặc Tử Hàn cáu kỉnh ra lệnh.
"Dạ!" Trân Châu cúi đầu nhận lệnh.
Thật ra vừa nãy nghe được bọn họ nói về Phương Lam, cô đã có ý định phải ở lại chỗ này rồi, thời điểm mấy tháng trước điện hạ ở Anh quốc hôn mê bất tỉnh, cô cũng đã hoài nghi người bào chế thuốc mê có phải là Phương Lam hay không, đã nhiều năm chưa thấy qua cô, dáng vẻ ngạo mạn của cô ấy đã in sâu ở trong đầu cô cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội cùng cô phân cao thấp rồi, cô cũng muốn xem xem cô ấy còn có thể nghiên cứu ra thứ thuốc quỷ gì.
A. . . . . .
Trong lòng nhẹ giọng cười, nhưng thái độ cũng chỉ khẽ nhúc nhích, một dạng như cũ lạnh như băng.
"Hổ Phách!" Mặc Tử Hàn tầm mắt dời đi, thanh âm như cũ lạnh lùng.
"Dạ, điện hạ!" Hổ Phách cùng Trân Châu một dạng, cung kính khẽ cúi đầu.
"Cậu theo tôi ra ngoài!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói xong, chân liền bước ra, sải bước đi ra cửa phòng bệnh.
"Dạ!" Hổ Phách trả lời , đi theo anh.
Gian phòng cũng chỉ còn hai người Trân Châu cùng Kim Hâm .
Hai mắt Trân Châu lạnh lùng nhìn về phía Kim Hâm, nhẹ giọng mở miệng, châm chọc nói "Không nghĩ tới anh cũng có lúc bị người khác đánh bại, hơn nữa còn là bị phụ nữ đánh bại!"
"Cái này kỳ lạ lắm sao? Trước kia lúc luyện tập cùng đại thiếu gia, tôi chưa bao giờ thắng qua đại thiếu gia!" thời điểm Kim Hâm nói ra những lời này, đột nhiên thức tỉnh.
Khi anh cùng Phương Lam giao thủ, vẫn cảm thấy động tác của cô rất quen thuộc, hiện tại anh rốt cuộc cũng nghĩ ra, mỗi một cái động tác của cô ta đều giống với đại thiếu gia, chẳng lẽ võ công của cô ta cũng là đại thiếu gia dạy? Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì ?
"Đại thiếu gia. . . . . ." Trân Châu gọi, khóe miệng hờ hững khẽ nâng lên, "Xác thực, anh ta thật rất lợi hại!"
Anh ta là loại đàn ông mà không người nào có thể tưởng tượng ra được, loại sợ hãi đối với người đàn ông đó cũng không ai có thể tưởng tượng ra được.
. . . . . .
Ngoài phòng bệnh
Mặc Tử Hàn đi ra khỏi phòng bệnh liền trực tiếp đi tới một góc không người, Hổ Phách theo sát phía sau.
Chợt, hai chân Mặc Tử Hàn dừng lại, hờ hững xoay người.
Hổ Phách lập tức cúi đầu.
"Chuyện tôi để cho cậu điều tra , tra như thế nào rồi ?" Mặc Tử Hàn lạnh giọng hỏi.
"Hồi điện hạ, tạm thời vẫn chưa có tìm được trái tim tưng xứng với tiểu thiếu gia !" Hổ Phách trả lời.
"Chưa ?" Chân mày Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu lên, hơi giận nói " Trên thế giới có nhiều người như vậy , coi như là loại máu hiếm thấy cũng không thể không có lấy một người có trái tim tưng xứng với của Thiên Tân, cậu có cẩn thận tìm cho tôi hay không? Tôi đã nói rồi, bất kể là bệnh nặng, sắp ૮ɦếƭ, hoặc là còn sống khỏe mạnh, đều phải tìm đến cho tôi !"
"Hồi điện hạ, thật sự tôi có làm theo ý của ngài phân phó đã cẩn thận điều tra, nhưng thật sự đến bây giờ vẫn không có tìm được người có trái tim thích hợp với thiếu gia, hơn nữa phải làm phẫu thuật đổi tim có rất nhiều vần đề, không chỉ là loại máu , còn có. . . . . ."
"Tôi không cần biết !" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời của anh ta, lạnh lùng ra lệnh, "Tôi không cần biết còn có vấn đề gì, tóm lại phải tìm cho tôi, nhất định phải sớm tìm ra cho tôi !"
"Dạ!" Hổ Phách cúi đầu lĩnh mệnh.
"Còn có. . . . . ." Mặc Tử Hàn mở miệng lần nữa, trong mắt cảnh cáo, "Chuyện này không cho phép cậu nói cho người khác biết , tôi muốn bí mật tiến hành!"
"Dạ!"
"Đi xuống đi!"
"Dạ!"
Hổ Phách lập tức xoay người sải bước rời đi, Mặc Tử Hàn cao ngạo đứng tại chỗ, cau mày thật sâu thở dài một cái.
Tại sao phải khó khăn như vậy? Chẳng qua là tìm một trái tim tương xứng với Thiên Tân mà thôi, tại sao lại không tìm được đây? Trên thế giới có thiên thiên vạn vạn người, chẳng lẽ cũng không có một người có thể cứu Thiên Tân sao?
Anh sẽ không buông tha, anh tuyệt đối sẽ không buông tha, cho dù bị Tử Thất Thất ghét, bị cô căm hận đi chăng nữa, anh vẫn khư khư cố chấp muốn chữa khỏi bệnh của Thiên Tân, anh nhất định phải cho Thiên Tân khỏe mạnh, nhất định phải!
Chỉ là chuyện thay đổi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp.
Tử Thất Thất rốt cuộc cùng Mặc Thâm Dạ có quan hệ như thế nào? Anh có nên cẩn thận điều tra không ? Hay là trực tiếp đi hỏi Tử Thất Thất đây? Hoặc là trầm mặc lựa chọn tin tưởng cô?
"Đáng ૮ɦếƭ!" Anh phiền lòng mắng, chân mày co lại không cách nào thả lỏng ra .
※※※
Vào đêm
Sau bữa cơm tối
Mặc Thiên Tân nghe lời bản thân mình tự trở về phòng nghỉ ngơi, Tử Thất Thất cũng trở về phòng của mình, theo thói quen đi tới bên cửa sổ, nhìn trời càng lúc càng tối .
Lại một ngày nữa trôi qua , ngày sinh nhật của Thiên Tân càng đến gần . Nếu theo tư tưởng của người bình thường, nhất định cũng rất trông mong sinh nhật của con trai mình chứ? Bởi vì đó là ngày lễ tượng trưng cho cậu lớn thêm một tuổi, ngày rất vui vẻ, nhưng hiện tại thực sự cô không muốn ngày đó đến , bởi vì ngày đó là ngày bác sĩ phán định tử hình cho Thiên Tân. Nếu như một ngày có 48 giờ hoặc có 72 giờ là tốt nhất, như vậy ngày đó sẽ chậm đến, thì có thể cho Thiên Tân sống lâu hơn một chút , thế nhưng đây là định luật vĩnh viễn bất biến, cô lại có thể nói đổi liền đổi hay sao?
૮ɦếƭ ai cũng sẽ có, ai cũng đều phải trải qua, chỉ là. . . . . . Cô hi vọng Thiên Tân có thể ૮ɦếƭ sau cô, không phải đi trước cô.
Ở trên thế giới này, có sự đau khổ nào có thể so với việc người đầu bạc tiễn người đầu xanh? Còn có đau lòng nào bằng việc không thể nhìn con của mình khỏe mạnh lớn lên, đau xót nào bằng nhìn con của chính mình bị bệnh tật ђàภђ ђạ, mà mình lại bó tay hết cách cứu chữa? Trên thế giới rộng lớn này , trừ phương pháp thay tim ra , thật không còn cách nào có thể cứu Thiên Tân sao? Nếu như có, coi như để cho cô lên núi đao xuống chảo dầu, nhảy vào biển lửa, cô cũng nguyện ý, chỉ là. . . . . . Ai có thể nói cho cô biết, phương pháp khác để cứu Thiên Tân đây?
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh, vài ngôi sao thưa thớt lóe sáng, mà mặt trăng cũng là cong cong một luồng , chợt. . . . . . Một giọt nước mắt từ khóe mắt của cô lăn xuống . . . . . . Man mát lành lạnh !
"Rắc rắc!"
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cô hốt hoảng lau nước mắt trên mặt, sau đó khóe miệng nâng lên nụ cười, hít một hơi thật sâu, từ từ xoay người.
Mặc Tử Hàn đứng ở cửa phòng, hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng tràn đầy ấm áp .
"Đã về rồi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng mở miệng.
"Ừ! Hôm nay trong công ty có chút chuyện, cho nên về trễ!" Mặc Tử Hàn mỉm cười trả lời.
"Ăn cơm chưa?" Tử Thất Thất hỏi.
" Chưa , chẳng qua anh không đói bụng !" Mặc Tử Hàn nói xong, sải bước đi về phía cô .
"Không đói bụng cũng phải ăn một chút , em đi gọi nhà bếp chuẩn bị cho anh !" Tử Thất Thất nói xong, chân của mình bước ra , muốn đi ra ngoài.
"Không cần!" Mặc Tử Hàn đột nhiên ôm lấy thân thể cô, trong nháy mắt cảm nhận được thân thể của cô lạnh như băng, không khỏi cau mày, oán trách nói "Sao em lại đứng ở cửa sổ vậy? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, gió đêm rất lạnh, em sẽ bị cảm, hơn nữa thân thể của em vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục, làm sao em lại không nghe lời vậy?"
"Đó chỉ là thói quen của em thôi !" Đôi môi Tử Thất Thất hơi nhíu lên, thanh âm làm nũng .
"Nếu như là thói quen, vậy em từ bỏ thói quen này đi, bằng không ngày mai anh sẽ cho người phong cái cửa sổ phòng này lại !" Mặc Tử Hàn bá đạo, gương mặt tức giận.
Tử Thất Thất hơi cau mày!
Không đến nỗi phong cửa sổ chứ? Chuyện nhỏ mà anh cũng làm cho lớn rồi.
"Em hiểu rồi, em đổi, em nhất định sẽ sửa !" Cô thỏa hiệp đáp ứng, cũng kiên định gật đầu.
"Ừ, lúc này mới ngoan!" Mặc Tử Hàn vừa mỉm cười nói , vừa hôn lên trán của cô, sau đó còn tham lam nói, "Nụ hôn đón anh về nhà đâu? Em còn chưa có hôn anh!"
"Vừa nãy không phải anh đã hôn rồi sao!"
"Anh hôn thì không được tính , muốn em hôn anh mới được!"
Tử Thất Thất nhìn hai mắt thâm thúy kia, theo dõi sự chờ đợi trên khuôn mặt của anh, đầu tiên cô hơi cau mày, nhẹ nhàng thở dài, sau đó nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng, từ từ nhón chân của mình lên, đem môi của mình nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, một nụ hôn nhàn nhạt .
"Hoan nghênh anh trở về nhà!" Cô một lần nữa mở miệng.
"Anh đã trở về!" Mặc Tử Hàn phối hợp trả lời, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhưng đột nhiên trong nháy mắt, thanh âm của Kim Hâm thoáng qua, làm cho anh nhớ lại chuyện trưa hôm nay ở trong bệnh viện .
"Điện hạ! Bất kể phu nhân có biết hay không biết đại thiếu gia, tôi cho là. . . . . . Anh cũng nên cẩn thận đó!"
Cô ấy biết Mặc Thâm Dạ sao? Cô là nằm vùng sao ? Nụ cười của cô cùng với hôn vừa rồi đều là giả dối sao?
Trong lòng bắt đầu bất an, mà nụ cười trên mặt cũng chầm chậm biến mất.
"Anh làm sao vậy?" Tử Thất Thất nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của anh, không khỏi lo lắng hỏi.
"Không sao!" Mặc Tử Hàn nhanh chóng hồi hồn trả lời, khóe miệng lần nữa đã phủ lên nụ cười.
Tử Thất Thất cau mày nhìn anh, cảm giác vừa rồi của anh giống như đang gặp vấn đề gì khó khăn? Mà đồng thời cô cũng có một luồng cảm giác, cảm giác khó khăn của anh dường như có liên quan đến cô .
"Mặc Tử Hàn. . . . . ." Cô nhẹ giọng kêu tên của anh.
"Ừ? Chuyện gì?" Anh nghi ngờ đáp trả.
"Em cảm thấy hai chúng ta, nên ngồi xuống hàn huyên một chút, hàn huyên chuyện trong lòng của nhau !"
Tâm sự?
Cô muốn tâm sự với anh?
Chẳng lẽ cô nhìn ra chuyện anh mới vừa nghĩ đến? Cô đang cho anh cơ hội chủ động hỏi thăm cô sao?
"Được!" Anh nhẹ giọng đáp ứng, chân mày hơi nhíu lên.
"Vậy chúng ta ngồi xuống tán gẫu!" Tử Thất Thất kéo cánh tay của anh, đi tới cuối giường.
Hai người cùng nhau ngồi xuống.
Mặc Tử Hàn xem chừng mặt của cô , hơi mở to miệng, rồi lại ngập ngừng từ từ khép lại, mà trong lòng bắt đầu do dự. Rốt cuộc có cần trực tiếp hỏi cô không? Nếu như cô cho anh một câu trả lời giả thì làm thế nào? Nếu như cô lừa gạt anh thì như thế nào đây? Mà nếu như cô nói sự thật, nói mình biết Mặc Thâm Dạ, anh sẽ làm thế nào đây? Hoặc cô toàn bộ đều phủ nhận, nói cô không biết Mặc Thâm Dạ, vậy anh chẳng phải đã trách lầm cô? Như vậy đến lúc đó. . . . . . Anh phải làm sao?
Tử Thất Thất nhìn mặt của anh do dự không quyết, nhìn đến dáng vẻ khổ sở của anh, đột nhiên hơi mỉm cười.
"Chi bằng để cho em hỏi anh một vấn đề trước có được hay không?"
"Em nói đi!" Anh trả lời, trong lòng hơi thả lỏng thở ra một hơi.
"Anh có thể cho em biết, từ lần đầu tiên của anh đến giờ anh có tổng cộng bao nhiêu người phụ nữ?" Tử Thất Thất hỏi thẳng vấn đề sắc bén nhất, mà thật ra thì cô nhẫn nại cũng đã lâu rồi, chỉ là không tìm được cơ hội hỏi mà thôi. "Ách. . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên hốt hoảng, nhỏ giọng chậm rãi mở miệng, do dự nói, "Anh. . . . . . Không biết!"
"Anh không biết?" Chân mày Tử Thất Thất trong nháy mắt nhíu lại, sau đó mặt cô cười mà nói, "Anh thật không biết ? Hay là không có đếm qua đây? Hay là đếm cũng đếm không xuể đây?"
"Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Anh. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc