Cha Nuôi Biến Thái - Chương 12

Tác giả: tuongveiii

Phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng.Tố Uyên nằm trên giường,ánh mắt hướng lên trần nhà.Đột nhiên cửa phòng được mở ra.Cô nghĩ là Bạch Tử Ngạn nhưng không phải,đó là Hoắc Gia Quân.Anh ta vẫn ở lại ư,vậy mà cô cứ nghĩ đã đi từ lâu rồi.
-"Cô Tố Uyên,tôi muốn nói chuyện với cô một chút.Nhân lúc Ngạn không có ở đây!"-anh ta ngồi xuống ghế.
-"Có chuyện gì sao?"-cô nói nhẹ.
-"Tôi muốn biết ai nói với cô là Ngạn đã *** đứa bé trong bụng cô?"-anh ta vắt hai chân lên.
-"Là Hàn..An Nhiên!"
Nghe được câu trả lời,Hoắc Gia Quân vỗ tay một cái.
-"Quả là tôi đoán không sai!"
-"Nếu anh đã biết vậy sao còn hỏi lại tôi?"-cô xoay người nói.
-"Tôi chính là muốn cô nghĩ lại.Cô ta rất yêu Ngạn.Nhưng lại thấy anh ấy có mối quan hệ không rõ ràng với cô.Vậy đương nhiên cô ta sẽ bịa chuyện,làm cô và Ngạn hiểu lầm nhau.!"
Đúng rồi,sao cô lại có thể hồ đồ đến vậy.Biết rõ Hàn An Nhiên có ác cảm với mình mà lại đi tin cô ta.Là cô đã nghĩ xấu về hắn.
-"Cô muốn tin hay không cũng được.Nhưng tôi thấy Ngạn chưa từng hồ đồ vì một người con gái nào,kể cả Tuyết Nhi.Mong cô dành thời gian nghĩ kĩ về chuyện này!"
Nói xong,anh ta đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng.
Lúc Hoắc Gia Quân rời đi cũng là lúc Bạch Tử Ngạn đi vào.
Vẻ mặt của anh thật tiều tuỵ,đôi mắt lờ đờ như thể đêm qua anh không ngủ.
-"Tôi đã dặn vú Dung nấu cháo mà cô thích.Mau dậy ăn đi!"-giọng anh có chút khàn.
-"Tôi không muốn ăn!"-cô lẩm bẩm.
-"Vậy nằm ngủ một chút!"-hắn chẳng những không tức giận mà còn dịu dàng.
-"Tại sao tôi vẫn còn sống?"-dù cô nói bé nhưng hắn nghe rất rõ,không thiếu chữ nào.
-"Điều đó chứng tỏ 1 điều.Vận mệnh của cô là mãi mãi ở bên tôi.Thế nào đi nữa cô cũng không thể rời khỏi tôi."-hắn nói.
-"Bạch Tử Ngạn!Xin anh hãy hiểu cho tôi đi mà!Tôi không muốn ở cạnh anh,đối với tôi việc đó còn ghê sợ hơn cả ૮ɦếƭ.Vậy nên chúng ta căn bản không thể ở bên..!"-nước mắt chảy dài thấm đẫm gối.
-"Cô muốn thế nào?"-hắn trả lời rất điềm tĩnh nhưng trong lòng thì nhói lên.Cô ghê tởm hắn đến vậy sao?Đến nỗi ૮ɦếƭ cũng muốn rời khỏi hắn.
-"Tôi muốn được tự do!"-cô nói rõ ràng từng chữ.
Tố Uyên năm lần bảy lượt muốn thoát khỏi hắn.Chẳng lẽ hắn đã sai?Giữ cô ở bên cạnh thật sự là sai sao?Tâm trí hắn giờ đây rất rối bời.
-"Cô thật sự muốn rời khỏi tôi?"-hắn hỏi lại.
-"Đúng vậy!"-cô vẫn kiên quyết trả lời.
-"Cho dù mất đi vinh hoa phú quý,người hầu kẻ hạ.Hay là tiền bạc,vật chất sao?"-hắn nhìn lên khuôn mặt xanh xao của cô.
-"Đúng vậy!"
-"Cho dù.!Rời đi cô sẽ không thể..yêu tôi?"
-"Đúng..vậy!Yêu anh là việc tôi cảm thấy hối hận nhất từ trước đến giờ."-cô nhếch môi.
....
Hắn im lặng một hồi lâu,sau đó mới lên tiếng.
-"Được rồi!Tôi sẽ cho cô tự do!"-hắn nhắm mắt,chốt lại một câu.
-"Anh nói..thật chứ?"-dù có vui nhưng trong lòng cô lại thấy mất mác.
-"Tôi trước giờ chưa từng nói dối.Nhưng tôi có một điều kiện!"
-"Là gì?"-cô nhíu mày.
-"Tốt nhất là cô hãy đi thật xa khỏi tầm nhìn của tôi.Nếu tôi còn bắt gặp cô một lần,điều đó có nghĩa là cô sẽ phải trở lại bên tôi mãi mãi.Lúc đấy dù cô có ૮ɦếƭ trước mặt tôi cũng không để cô rời đi!"-ánh mắt hắn có vẻ phức tạp.
-"Đ..được!"-cô ngước mắt lên nhìn hắn.
Bạch Tử Ngạn tới gần,bàn tay nắm lấy cằm cô.Môi mỏng dán lên đôi môi nhợt nhạt của cô.Đó có lẽ là nụ hôn cuối cùng.Nó chỉ như chuồn chuồn lướt.Không hề rườm rà nhưng cả cô và hắn trong lòng đều cảm thấy đặc biệt hơn so với những nụ hôn trước kia.
Là cô và hắn đã nảy sinh tình cảm sao?Không thể nào,thật hồ đồ.Hắn trước giờ đối với cô chỉ có thù hận và chiếm đoạt.Cô ngoài ngưỡng mộ và biết ơn hắn thì cũng chỉ có một chút tình cảm.Căn bản là không thể.
Hắn lưu luyến nhìn cô một lượt.
-"Bắt đầu từ giờ phút này trở đi,yêu cầu của tôi có tác dụng..!"
Nói rồi hắn xoay người,đi ra khỏi phòng bệnh.Một dàn vệ sĩ cũng theo đó mà đi mất.
Tố Uyên nhìn về phía chân trời.Bàn tay lại xoa phần bụng bằng phẳng của mình.Cô đã được tự do rồi.Tự do cô vất vả mới lấy lại được,rốt cuộc cũng thành công.
Nước mắt lại thi nhau chảy xuống trên khuôn mặt thanh tú.Đáng lẽ ra cô nên vui mừng mới phải.Tại sao lại khóc chứ?Cùng lắm sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.Cô sẽ dành phần đời còn lại để quên hắn.Thay hắn chăm sóc cho bảo bảo.
....
-"Bảo bối à!Chúng ta đã được tự do rồi.Con sẽ không trách mẹ chứ?Có trách cũng trách mẹ con ta không thể nào với tới cha được!Con yên tâm mẹ sẽ hoàn thành nghĩa vụ thay cho cha con!Con hãy bình an mà ra đời nhé!"-cô mỉm cười,bàn tay lại xoa lên bụng.
Đối với cô,bảo bảo mới là quan trọng nhất.Cô sẽ thật vui vẻ,hưởng thụ cuộc sống không bị gò bó.Rồi sống hạnh phúc bên cạnh con.Chỉ cần thế là đủ.
..Và hắn
sẽ là hồi ức tuyệt đẹp với cô..!Một hồi ức không bao giờ quên.!
Tại một buổi tiệc ngoài trời,mọi thứ trang hoàng thật vui mắt.Hôm nay chính là ngày ra mắt bộ sưu tập "Delicate comely".
Các tín đồ thời trang nổi tiếng đều đổ về nơi đây,muốn xem xem bộ sưu tập được ấp ủ lâu sẽ ra sao.
Và người sáng tạo ra nó không ai khác,chính là Valeria-một nhà thiết kế thời trang mới nổi.Thật không ai tin cô mới chỉ có 18 tuổi.Những đường nét trong trang phục của cô gợi cho người ta một cảm giác tinh tế và hoà nhã.
-"Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đến với buổi ra mắt bộ sưu tập Delicate comely.Và nhà thiết kế Valeria hôm nay đặc biệt tới đây,trả lời mọi câu hỏi do các bạn đặt ra.Xin hãy cho một tràng pháo tay!"-MC nữ nói.
Khán giả ở dưới đồng loạt vỗ tay.
Không lâu sau,bước ra từ trong sân khấu là một cô gái thật xinh đẹp,kiều diễm.Đôi mắt cô tựa như thiên sứ lay động lòng người,không những vậy cô còn khoác lên mình bộ váy trắng xoè.Cô nở một nụ cười làm khán giả phía dưới đều muốn gục ngã.
-"Xin chào,tôi là Valeria.Tôi rất vui vì quý vị đã đến buổi ra mắt ngày hôm nay.."
-"Vâng thưa cô Valeria,hiện nay trên một số trang báo có nói cô mới chỉ 18 tuổi,điều đó có phải sự thật không?"-một phóng viên hỏi.
-"Đúng vậy,có thể mọi người không tin nhưng tôi mới 18 tuổi!"-cô cười nhẹ.
-"Tôi được biết bộ sưu tập Delicate comely đã được rất nhiều người biết đến.Vậy cô có nghĩ sẽ cùng một công ty lớn nào đó hợp tác không?"-một người khác hỏi.
-"Tôi cũng không biết trước,nếu có công ty nào muốn hợp tác cùng tôi thì tôi rất sẵn lòng.!"-cô trả lời.
Khán giả phía dưới đồng loạt vỗ tay.Ai nấy đều rất hài lòng về cách trả lời của cô gái này.
Buổi ra mắt rất nhanh kết thúc.Khi cô lấy xe chuẩn bị về nhà thì một người phụ nữ tiến đến gần.
-"Xin chào,cô là cô Tố Uyên-Valeria đúng không?"-cô ấy cười nói.
-"Đúng vậy,có chuyện gì sao?"-cô trả lời.
-"Công ty chúng tôi đang cần một nhà thiết kế tài năng.Vậy nên tôi muốn mời cô hợp tác cùng chúng tôi.Cô thấy thế nào?"
-"Tôi rất sẵn lòng..!Vậy công ty của cô là..?"-cô cười nhẹ.
-"À,tôi chỉ là quản lý ở đây thôi.Nhưng ông chủ công ty tôi giao toàn bộ trọng trách cho tôi.Đây là danh thiếp của tôi!"-cô ấy nói.
Tố Uyên cầm lấy tờ danh thiếp.
-"Có gì tôi sẽ liên hệ sau,tạm biệt!"-cô vẫy tay.
-"Hẹn gặp lại!"-cô ấy mỉm cười rồi bước đi!"
Cất tờ danh thiếp vào túi xách,cô mở cửa xe rồi ngồi vào.Cùng lúc điện thoại reo lên.
-"Alo?"-vừa thắt dây an toàn,cô trả lời.
-"Mommy à,người sắp về chưa vậy con đã chờ người lâu lắm rồi đó!Bụng của con cũng sắp teo lại rồi!"-giọng một bé trai nghịch ngợm vang lên.
-"Tiểu Vũ,không phải mommy nói con ăn cùng bác giúp việc sao?Con lại không nghe lời rồi!"-cô mỉm cười nhưng cố hằn giọng.
-"Nhưng phải có mommy ăn cùng Tiểu Vũ mới ăn a!"-cậu bé cười nghịch ngợm.
-"Được rồi,bây giờ mommy liền về.Con mau thay quần áo đi!"-cô khởi động xe.
-"Tuân lệnh mommy!"-cậu bé dập máy.
Cô lái xe về nhà,đã thấy bóng dáng nhỏ bé chạy ra.
-"Mommy!"-cậu bé tinh nghịch dang tay ra.
-"Tiểu Vũ,con ở nhà có ngoan không?"-cô mỉm cười xoa đầu cậu bé.
-"Ngoan lắm ạ!Mommy người mau thưởng cho Tiểu Vũ đi!"-nói rồi cậu bé chìa má ra.
Cô đặt một nụ hôn lên má cậu bé.
-"Được rồi,con muốn ăn gì nào?Mommy lập tức đưa con đi!"
-"Con muốn ăn don chicken!"
Cô mỉm cười,đưa cậu bé vào trong xe rồi đi đến cửa hàng ăn.
Đến nơi,mới thấy nhà hàng thật là đông.Cô dắt tay Bạch Tử Vũ vào,chọn chỗ ngồi rồi ngồi vào.
-"Tiểu Vũ,con muốn ăn gì mau gọi đi!Con muốn ăn bao nhiêu cũng được!"-cô bẹo má cậu.
-"Mommy con muốn ăn combo2!"
Người phục vụ mỉm cười vì độ đáng yêu của cậu bé.Cách ăn mặc của cậu cũng thật sành điệu.Không ai có thể tin cậu mới có 2 tuổi.Mái tóc xoăn đi cùng đôi đồng tử màu xám.Khẳng định lớn lên chắc chắn sẽ có nhiều cô gái bao quanh.
Khi người phục vụ đi rồi,bỗng có một người phụ nữ bụng hơi nhô lên,có lẽ cô ta đang mang thai.Cô bước đến.
-"Tố Uyên,thật không ngờ lại gặp cô ở đây!Cậu bé này là..!"-không ai khác chính là Lệ Ngọc Băng.
Tố Uyên hoảng hốt.Nếu cô ta nói lại chuyện này với Bạch Tử Ngạn thì cô sẽ bị tóm.Hắn ta không hề biết sự tồn tại của Tiểu Vũ ở trên đời này.Nếu hắn biết thì chỉ cần nhấc một Ng'n t cô đã hoàn toàn trở về bên hắn.Không thể nào để nó diễn ra được!
-"À xin chào!Đây là một cậu bé vô gia cư,tôi muốn đãi cậu bé một bữa.Không biết cô sao lại ở đây?"-Tố Uyên cố nặn ra nụ cười.
-"Mommy!Con không phải cậu bé vô gia cư!"-Bạch Tử Vũ bĩu môi,khoanh hai tay trước ***.
Lệ Ngọc Băng đứng một bên nhìn cậu bé.Quả thật giống với Bạch Tử Ngạn.Như hai giọt nước vậy.Từ phong thái đến vẻ ngoài.
-"Cô yên tâm,tôi sẽ không nói với anh ấy!"-cô mỉm cười,xoa xoa cái bụng của mình.
Lúc này Tố Uyên mới để ý đến phần bụng của Lệ Ngọc Băng.Trái tim đập dồn dập..
Là con của..hắn sao?Trong lòng cô như đã vỡ nát.Cố giữ hô hấp ổn định lại,cô kéo tay Bạch Tử Vũ.
-"Tôi mong cô sẽ không nói lại chuyện này với anh ta.Vả lại nếu có nói cũng sẽ thiệt thòi cho cô.Nếu anh ta biết được mình có một đứa con trai liệu sẽ quan tâm đến đứa bé trong bụng cô hay không?"-Tố Uyên mỉm cười,bàn tay bị nắm đến trắng bệch.
-"Cô hiểu nhầm tôi rồi!Tôi là muốn khuyên cô hãy quay về với anh ấy! Ba năm này anh ấy luôn đi khắp mọi nơi với mong muốn gặp được cô.Có trời mới biết anh ấy đau lòng tới mức nào!Tôi chỉ muốn cô quay về bên anh ấy!"-Lệ Ngọc Băng nói.
Hừ!Đau lòng sao?Vậy mà hắn vẫn có con với người phụ nữ khác?
-"Tôi đi trước,tạm biệt!"
Vừa nói Tố Uyên nắm tay Bạch Tử Vũ ra khỏi cửa hàng.
-"Băng nhi,em đi đâu vậy?Làm anh tìm em mãi!"-Một giọng nói nam quen thuộc vang lên.
-"Vương Khải,em vừa gặp cô ấy!"-Lệ Ngọc Băng kéo tay người đàn ông.
-"Là Tố Uyên à?"-không ai khác chính là Hắc Vương Khải.(í hị hị sốc chưaa><)
-"Đúng vậy!Không những cô ấy còn đi với một bé trai.Chính là con trai của hai người họ!"-cô mỉm cười.
-"Vậy sao?Anh lập tức nói với Bạch Tử Ngạn!"
-"Đừng,Khải!Em đã hứa với cô ấy không được nói cho anh ta."-cô mím môi.
-"Vậy không nói cũng được!Em đừng phiền lòng!Anh đảm bảo hai người họ sẽ quay về bên nhau.Cẩn thận ảnh hưởng đến con!Được không?"-anh ta ôm cô vào lòng.
-"Ừm!"-cô cười nhẹ.
_______________
Tố Uyên đưa Bạch Tử Vũ tới một quán ăn khác.Gọi đồ cho con,cô chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ.
Quả nhiên hắn đã có hạnh phúc riêng...Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.Bao nhiêu thương nhớ,đau xót cô phải chịu trong ba năm qua đối với hắn không là gì cả...
-"Mommy,sao mommy lại khóc?"-cậu bé đưa khăn giấy đến trước mặt cô.
Quên mất đang có con trai ở đây,cô thu hồi nước mắt lại,mỉm cười nhận lấy khăn giấy.
-"Mommy không sao!Tiểu Vũ ăn có ngon không?"
-"Ngon lắm!Mommy người mau ăn cùng Tiểu Vũ đi!"-nói rồi cậu bé đưa cho cô miếng hamburger.
Cô cầm lấy rồi ăn,cảm thấy cuộc sống thế này là quá đủ rồi.Có một cậu nhóc đáng yêu ở bên,đối với cô là quý lắm.
Sau khi ăn xong,Tố Uyên đưa cậu bé về nhà.Dỗ mãi cậu mới chịu ngủ.
Cô mở ngăn kéo ra,là một tập ảnh của hắn.Đó là những tấm ảnh cô chụp trộm hắn khi còn ở bên hắn.
Ngắm mãi,ngắm mãi cô cũng không thấy chán.Kết cục này là do cô chọn,biết là mình không có quyền nhưng sao trái tim vẫn đau quá.Liệu trong 3 năm hắn có từng nhớ đến cô một chút không?(nhớ nhiều chút đó má nội >
Cô cất tập ảnh lại vào ngăn kéo.Ngắm nhìn cậu bé đang ngủ say.Thật là,như hai giọt nước vậy.Nếu một ngày hắn bắt gặp Tiểu Vũ trên đường cô không chắc hắn có không nhận ra đó là con trai của hắn không.
-"Con à!Mommy mong lớn lên con sẽ không hư như daddy!"
Cô hôn nhẹ lên má cậu bé rồi rời khỏi phòng.
___________
Giới thiệu nhân vật mới:
Hello các bạn,mình là Bạch Tử Vũ,con của Bạch Tử Ngạn và Bạch Tố Uyên.
Sở thích của mình là trêu mommy và mặc quần áo đẹp,ngoài ra mình còn thích ăn donchicken❤️các bạn nếu iu mình thì hãy để lại ⭐️???? nhaaa ilu ilu ilu❤️❤️❤️
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc