Cha Nuôi Biến Thái - Chương 06

Tác giả: tuongveiii

CHƯƠNG 5
Bạch Tử Ngạn về biệt thự,tức giận bước nhanh về phòng Tố Uyên.Thấy cô đang nhắm mắt,hắn tới gần kéo tóc cô dậy.
-”Em mở mắt ra cho tôi!”-hắn rống lên.
Cô tỉnh dậy, rên khẽ.
-”Đau..”
-”Hm?Biết đau à?Chẳng phải tôi nói phải ngoan ngoãn,không được lại gần đàn ông.Vậy đây là cái gì?”-hắn nói,đồng thời lôi tập ảnh trong túi ra ném trước mặt cô.
Cô hoảng hốt,liếc nhìn hắn.
-”Tôi không cố ý..Là hắn ta..”-cô đang định nói thì hắn ngắt lời.
-”Câm miệng!”
Hắn lôi tóc cô đi,cơn đau làm cô khóc.
-”Đau quá!Thả tôi ra..”-cô nói khẽ.
-”Hừ!Thả em?Đừng mơ!Vĩnh viễn đừng mong có thể thoát khỏi tôi!Vì số mệnh của em là để tôi ђàภђ ђạ!”
Hắn mặc kệ cô gào khóc,lôi cô đến phòng hắn.
Bạch Tử Ngạn đẩy cô xuống giường lớn,chiếc váy trắng tinh vì sự *** của hắn mà nhàu nhĩ đi.
Hắn cầm lấy điều khiển,nhấn nút.Lập tức xung quanh chân tay cô hiện lên vòng xích,chúng luồn vào tay chân cô.Hiện tại cô bị trói lại,hai chân mở ra hình chữ Đại.
-”Anh..muốn làm gì?Mau tháo xích ra!”-Cô nói,đồng thời nước mắt thi nhau chảy xuống.Cô đã mệt mỏi,tâm dường như đã ૮ɦếƭ.Liệu còn sự nhục nhã nào có thể hơn?
-”Không bao giờ!”-hắn gầm lên,rồi như con mãnh thú tiến đến phía cô.
Bạch Tử Ngạn xé toạc chiếc váy của cô,bàn tay tham lam chiếm giữ một bên ***.Hắn P0'p mạnh,làm chúng thành mọi loại hình thù.
-”Không!..Anh không được làm vậy!”-cô liên tiếp lắc đầu,nước mắt chảy dài thấm đẫm drap giường.
-”Tại sao lại không?Em là của riêng tôi!Tôi muốn làm gì cũng được!Tốt nhất em nên câm miệng lại,đừng trách tôi không nể tình!”
Hắn nói xong thì cúi đầu,chiếm giữ đôi môi xinh đẹp của cô.Hắn điên cuồng hôn cô,đúng hơn là cắn ***.Chiếc l*** luồn vào miệng cô,trêu trọc.
Sau đó hắn dời xuống cần cổ trắng mịn của cô,tham lam cắn.Hắn để lại dấu vết ở mọi nơi trên cơ thể cô,dường như là đánh dấu chủ quyền.
-”Ưm..”-cô không nhịn được ***,phía dưới cũng chảy ra một tia mật dịch.
Hắn nhìn biểu hiện của cô,nhếch môi lên.
-”Hừm!Tiện nhân ***!Tôi sẽ cho em hưởng thụ,sung sướng đến cực đỉnh!”
Bạch Tử Ngạn xé *** của cô,bàn tay xoa nhẹ nơi đó.Ngón tay thọc vào trong,lúc nhanh lúc chậm,kịch liệt ra vào.Có khi lại xoay vòng.
Cô đã rất K**h th**h,phía dưới không ngừng chảy ra,thấm đẫm một mảng giường.Cô cắn môi,ngăn chặn không cho mình ***.
-”Uyên nhi,khó chịu thì kêu ra!Đừng kìm nén,tôi rất thích nghe em kêu!”-hắn nói xong thì cười nhẹ,ngón tay dính mật dịch cho vào miệng cô.
Tố Uyên như kết hợp với hắn,*** trọn ngón tay của hắn.
Bạch Tử Ngạn cuối cùng cũng trút bỏ quần áo của hắn,đưa *** vào nơi ẩm ướt của cô.
-”Ưm..a”-như được lấp đầy,cô kêu lên.
Hắn điên cuồng ra vào,luật động.Mặc cho cô mệt mỏi ngất đi mấy lần.Đến lúc mãi về sau,hắn mới chôn vào thân thể cô mầm mống của mình.
Bạch Tử Ngạn xuống giường mặc quần áo.Hắn nhấn nút,vòng xích ở tay cô cởi ra.Hắn lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc rồi lạnh lùng nói.
-”Uống thuốc đi!Tôi không muốn có con với kẻ thù!”
Tố Uyên mệt mỏi nhấc người dậy,cầm viên thuốc cho vào miệng rồi uống.
Bạch Tử Ngạn thấy cô uống xong,đôi mắt lãnh ngạo liếc nhìn cô.Chuyển tầm mắt đến những dấu hôn trên cơ thể cô,hắn thấy thoả mãn.
Hắn mặc áo vest,bước ra khỏi phòng.
Tố Uyên nằm trên giường,nghĩ lại lời hắn nói lúc nãy thì nước mắt bỗng rơi ra,cô rất buồn.Bao giờ có thể kết thúc?Bao giờ hắn mới hiểu cô yêu hắn?Bao giờ cô mới được tự do?Những câu hỏi ấy lần lượt hiện lên trong đầu cô.Rồi cô mỉm cười tự giễu.
Không bao giờ,chỉ trừ khi cô ૮ɦếƭ!
Sáng hôm sau,Tố Uyên thức dậy.Hạ thân đau nhức,xung quanh chi chít những dấu hôn.Cô chán nản lết xuống giường,mặc đồng phục để tới trường.Đối với cô,ở lại ***g giam xa hoa này một phút cũng đủ hít thở không thông.
Cô đứng trước gương,nhìn bộ dạng thê thảm của mình.Trang điểm nhẹ để che bớt đôi mắt sưng phồng lên.
Bước xuống cầu thang,cô gặp Bạch Tử Ngạn đi vào.Vậy ra hôm qua hắn không có ở nhà.Để ý có dấu son môi trên cổ áo sơ mi của hắn,cô vội chuyển tầm nhìn.Ánh mắt lộ vẻ phức tạp,trong lòng nhói đau.Cô vờ như không thấy hắn,bước đi tiếp.
-”Đứng lại!”-hắn nói.
-”Có chuyện gì sao?”-cô hờ hững nhìn hắn.
-”Tôi chưa cho phép em rời khỏi đây!”-hắn tiến đến,bàn tay nắm lấy cằm cô.
-”Nghe đây,có thể anh hận,rất hận tôi.Tôi cũng sẽ chịu đựng sự ђàภђ ђạ của anh thay cha mẹ tôi nhưng có một điều anh nên nhớ.Tôi không phải là con rối của anh.Tôi có tự do của riêng mình.Vậy nên xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.”-cô nói,đồng thời gạt tay hắn ra.
Bạch Tử Ngạn thấy hàng động của cô thì rất tức giận.Cô gái này!Cư nhiên dám đặt điều với hắn.Được,nếu đã vậy hắn sẽ trói buộc cô đến cùng.
-”Hừm!Tự do?Tốt nhất đừng nói đến hai chữ đó trước mặt tôi,vì.Tự do của em là do tôi nắm giữ”-bốn chữ cuối hắn gằn mạnh,sau đó hất cằm cô ra rồi đi thẳng lên lầu.
Sau khi hắn đi,cô ngồi bệt xuống sàn cầu thang thạch cẩm,hốc mắt đỏ lên.Cô cố để nước mắt không rơi xuống,đứng dậy rồi ra khỏi nhà.
Tố Uyên lái xe đến trường.Đây là chiếc xe ô tô mà Bạch Tử Ngạn tặng cô nhân dịp sinh nhật nhưng bây giờ cô mới lấy ra đi.
Ngồi trong lớp,cô chẳng học hành gì mà chỉ ngồi nhắn tin tán gẫu với Uyển Nhi(c này ở trong tổng giám đốc,anh là ác ma đó.)
Bỗng chuông điẹn thoại reo lên.
-”Ai vậy?”-cô hỏi
-”Tiểu thư,thiếu gia nói tan học xong cô về nhà thay quần áo.Thiếu gia đưa cô đến một buổi tiệc nhỏ.”-thư kí Kỷ nói.
-”Ừm!”-cô đáp.
Tố Uyên thở dài một hơi,nằm gục xuống bàn rồi nhắm mắt lại.
Khi chuông báo hết giờ,cô thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp.Lái xe về biệt thự.
Vừa vào tới cửa thì có nhiều người làm đưa cô tới một phòng.Họ chọn trang phục rồi trang điểm lại cho cô.Khi xong xuôi,nhìn mình trong gương cô thật không nhận ra.Toàn thân cô toát ra vẻ yêu kiều,thân váy đen giản dị mà vẫn nổi bật.Tóc nâu xoăn được xoã ra như gợn sóng lăn tăn.Vẻ đẹp của cô quả thật khiến không ít người đê mê.
Cô ngồi lên ghế salon,dở điện thoại ra thì có tiếng nói.
-”Em xong chưa?”-vẫn là giọng nói quen thuộc ấy.
-”Xong rồi!”-cô đứng dậy.
-”Vậy đi thôi!”-hắn nhếch môi,quay người đi.
Hắn mặc một bộ đồ màu đen,vẻ ngoài lạnh lùng của hắn làm tăng thêm sự khí thế.Ai ai cũng mở to mắt ngưỡng mộ.
___________________
Đến buổi tiệc,Tố Uyên và Bạch Tử Ngạn vừa bước xuống xe thì một thân hình nóng bỏng bước đến.Đó là tiểu thư nhà Hàn- Hàn An Nhiên. Cô nghe đồn người phụ nữ này chính là vị hôn thê của hắn.Lúc đầu cứ nghĩ không phải,vậy mà bây giờ lại rõ mồn một.
-”Ngạn..anh tới trễ!”-ả ta phụng phịu,bàn tay bám lấy vai hắn.
-”Bảo bối,để em chờ lâu rồi!Lát sẽ đền bù cho em!”-hắn cười,lấy bàn tay vuốt tóc người phụ nữ.
Một màn này lọt vào mắt Tố Uyên,cô thấy khó xử.Cảm nhận mình là người thừa thãi không nên có mặt ở đây.
-”Ngạn!Đây là..”-Hàn An Nhiên hướng về phía hắn hỏi.
-”A!Quên giới thiệu với em,đây là con gái nuôi của tôi.Bạch Tố Uyên!”-hắn nhếch môi,hướng về phía Tố Uyên nói.
Cô chỉ cười trừ,mong có thể nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi nơi này.
-”Đây là Hàn An Nhiên,vị hôn thê của tôi!”-hắn nói.
Nghe ba chữ vị hôn thê,tim cô như thắt lại.Cô cố nặn ra nụ cười rồi viện cớ đi khỏi đây.
-”Xin lỗi,tôi đi vệ sinh chút!”-nói xong cô bước đi.
Bạch Tử Ngạn hiểu rõ sự bối rối của cô,trong lòng không ngừng vui sướng.
Tố Uyên lên sân thượng,ngắm nhìn mọi vật ở xa.Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.Tại sao khi nhìn thấy hắn cùng bạn gái tim cô lại đau đến vậy?Hắn rõ ràng chị là một tảng đá trong cuộc sống của cô.Vậy cần gì phải đau lòng vì hắn?Tuy nghĩ vậy nhưng trong tâm cô lại phản bác lại.
Cô cứ đứng đó khóc,khóc đến nỗi mắt mờ đi,nhoè đi mascara. Bỗng một bàn tay chạm vào vai cô,khẽ vuốt ve.
-”Ai?”-cô quay đầu lại thì ngẩn ra.Là hắn!
Không được,cô không thể để hắn thấy dáng vẻ mình bây giờ.Cô quay mặt lại,thu hồi nước mắt lại,ngăn cho chúng không được rơi.
-”Uyên nhi sao lại lên đây đứng?Còn khóc như vậy!Chậc,em không biết dù em có khóc nhưng dáng vẻ lại vẫn mê người!”
Hắn nói xong,khẽ cắn lấy vành tai cô.
-”Buông ra!Đồ cầm thú!”-cô gắt lên,muốn đẩy hắn ra.”
-”Đúng!Tôi là cầm thú,vậy nên cả cuộc đời em chỉ có thể làm đồ chơi của con cầm thú này thôi!Uyên nhi thân mến ạ.”-hắn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Tố Uyên thấy ghê sợ con người này,cô không nhịn được khóc,nước mắt lại tuôn ra.
-”Không!!”-cô nói,liên tiếp giãy dụa.
Nhưng hắn không để yên cho cô.Bàn tay hắn nắm chặt hai tây cô để không di chuyển được.Đôi môi hắn hung hăng dán vào môi cô,hắn cắn *** môi cô như để trừng phạt.Nụ hôn của hắn rất ***,khẳng định cô là của hắn.
Hắn hôn cô triền miên,mặc cho nước mắt mặn chát rơi xuống nơi môi hai người ***ng chạm.Cuối cùng,hắn buông cô ra.
Hắn bế ngang cô lên rồi bước đi.Hạ thân nóng bừng.Cô gái này hại hắn chỉ hôn môi cũng có phản ứng lớn đến vậy.
-”Ưm!Anh làm gì?”-hai mắt sưng lên,đôi môi còn ẩm ướt.Cô với bộ dạng này nói chuyện với hắn.Hắn rốt cuộc sắp không chịu nổi,bế cô rồi nhét vào xe.
-”Em tốt nhất nên im miệng,nếu em còn nói đừng trách tôi ở đây liền muốn em!”-hắn bá đạo nói.
-”Anh!..”
Tố Uyên im lặng ngồi,nhìn ra cửa sổ.Một hồi lại quay sang nhìn hắn.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì?Cô không hiểu nổi.Tại sao hắn một mực giam giữ cô?Trong khi hắn đã có vợ sắp cưới.Cô mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu,ngả đầu xuống ghế rồi nhắm mắt lại.
CHƯƠNG 6
Bạch Tử Ngạn lái xe về nhà.Hắn nhấc cô từ xe ra.Đôi mắt nhiễm đầy ***.
-”Anh làm gì?”-cô hỏi hắn.
Hắn không trả lời,chỉ bước về phía phòng ngủ.Hắn đạp cửa phòng ra.Thả bịch cô xuống chiếc giường lớn.
-”Không!”-cô nức nở,toan đứng dậy để chạy.
-”Bạch Tố Uyên!Em tốt nhất nên ngoan ngoãn.Đừng để đến lúc tôi tức giận.”-hắn gầm nhẹ,kéo lấy tóc cô.
Cô sợ hãi,đành nghe theo hắn.Chân tay cũng không vùng vẫy nữa.
Bạch Tử Ngạn cởi cavart ra rồi vứt xuống đất.Hắn kéo người cô lại gần mình,bàn tay thành thục kéo khoá váy xuống.
Thân thể mịn màng lộ ra trước mắt hắn.Vòng eo mảnh khảnh cùng bộ *** tương đối khép nép lại.
-”Đừng!..”-cô nhìn hắn,hai mắt long lanh.
Tầm mắt hắn di chuyển đến nơi đẫy đà của cô,môi mỏng ngậm lấy một nụ hoa.Hắn cắn ***,tay kia vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể cô.
Tố Uyên cảm thấy mơ màng trong ***.Cô không còn phản bác lại động tác của hắn nữa.Ngược lại còn chủ động lấy tay bám vào vai hắn.
-”Em như vậy liền thoả mãn?”-hắn rời khỏi nơi ấy,nhếch môi.
-”Ưm..”-dường như mất đi sự K**h th**h,cô khẽ kêu lên.
-”Em yên tâm!Em có thể thoả mãn nhanh vậy tôi rất vui.Nhưng em nên nhớ tôi còn chưa thoả mãn đâu.”-nói rồi hắn đặt cô nằm xuống,thả từng nụ hôn trên cổ cô.
Cô ngửa đầu đón tiếp hắn,đôi mắt hơi nhắm lại.Hắn kéo *** của cô xuống,ngón tay khẽ vuốt *** bí ẩn đó.
Như cảm nhận thấy một tia mật dịch chảy ra.Hắn liền đưa hai ngón tay vào,xoay tròn như đang tìm kiếm cái gì đó.Sau đó hắn tiến sâu hơn,ấn vào.
-”A..a..ưm”-cô thét lên,đồng thời rướn người lên.
-”Em xem hình ảnh *** của em bây giờ này!Không ngờ tôi tìm đúng đến vậy.”-hắn nói,hai ngón tay vẫn không ngừng ấn vào nơi đó.
-”Ưm!Xin anh đừng làm vậy nữa!”-cô lắc đầu,đôi tay bé nhỏ đẩy hắn ra nhưng không thành.
-”Đừng?Chẳng phải em còn đang hưởng thụ như vậy sao?Nhưng nếu em muốn,tôi sẽ thả ra.”-hắn cười nhẹ,đồng thời rút ngón tay ra.Mật dịch đua nhau chảy ra.
Tố Uyên ngoài miệng nói vậy nhưng cô rất muốn được hắn làm.Cảm nhận sự trống rỗng ở bên dưới cô thấy khó chịu,xoay người liên tục.
-”Thế nào?”-giọng hắn khàn khàn.
Cô không trả lời,chỉ tiếp tục động tác vừa nãy.
Bạch Tử Ngạn cũng là đàn ông,đương nhiên thấy vật ngon trước mắt phải chiếm lấy.Hắn *** áo ra,nằm đè lên người cô.
-”Muốn không?”-hắn thì thầm,khẽ cắn vào vành tai cô.
-”Ưm..muốn!”-cô thành thật nói.
Hắn không suy nghĩ nhiều liền mở chân cô ra,chôn vật to lớn vào nơi đã sớm ẩm ướt.
-”A..”-cô kêu lên.*** đạt tới đỉnh điểm,cô đong đưa người theo luật động của hắn.
-”Uyên nhi,làm đã nhiều như vậy.Em đã biết kết hợp,tôi sẽ thưởng cho em.”-hắn nói,*** đôi môi khô khốc của cô.
Bàn tay hắn đặt vào nơi đẫy đà,nắn P0'p đủ hình dạng.Đôi môi hắn áp vào môi cô,tạo ra tiếng Pu' *** nghe đỏ cả mặt.
Sau một hồi luật động kịch liệt,Tố Uyên mệt mỏi ngủ thiếp đi.Hắn để cô nằm cạnh rồi nhắm mắt.
__________________
Sáng hôm sau.
Cô thức dậy trước hắn,nhìn người đàn ông bên cạnh,lại nghĩ đến chuyện hôm qua.Cô thấy thật nực cười.Hắn đã có vợ sắp cưới,còn trêu đùa với thân thể cô.Cho dù hắn hận cô đến mức nào,tại sao lại dùng cách này để trả thù chứ.
Nước mắt rơi xuống gối.Cô nằm quay lưng về phía hắn.Bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại,cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
-”Alo?”-hắn với lấy điẹn thoại.
-”Thiếu gia,cô Hàn đang ở trong bệnh viện.Mọi người khuyên thế nào cũng không chịu chữa bệnh.Một mực đòi gặp thiếu gia..”-thư kí Kỷ nói,giọng ấp úng.
-”Được,tôi đến ngay!”-hắn trả lời.
Căn phòng khá yên tĩnh nên Tố Uyên nghe thấy hết cuộc hội thoại.Lòng cảm thấy chua xót,sống mũi cũng cay cay.
Bạch Tử Ngạn bước xuống giường,mặc quần áo lại.Hắn nhìn về phía cô với con mắt lạnh lẽo.Sau đó đi khỏi phòng.
Khi hắn đi,cô mở mắt.Quả nhiên người hắn yêu quan trọng đến vậy.Nếu Hàn An Nhiên có thể thay thế cho người cũ bị cha mẹ cô hãm hại.Cô sẽ chúc phúc cho họ,mong họ kết duyên vợ chồng rồi sống hạnh phúc.Còn cô sẽ sống với nỗi thù hận bao quanh mình,làm thứ để Bạch Tử Ngạn chà đạp,trả thù.
Hắn có thể bình yên vui vẻ.Cô một lòng cũng cảm thấy vui hơn.
Tố Uyên mệt mỏi thiếp đi mà không để ý giờ giấc,bây giờ đã là khuya.Bạch Tử Ngạn tới chỗ Hàn An Nhiên từ sáng,bây giờ cũng không có dấu hiệu quay trở lại.
Cô đứng dậy,lết thân thể rã rời của mình đến tủ quần áo,mặc chiếc váy trắng đơn giản vào.Quay lại giường ngồi,cô lại liên tưởng đến hình ảnh hắn cùng Hàn An Nhiên thân mật.
Cô rất ngưỡng mộ những người phụ nữ bình thường khác.Họ có một gia đình trọn vẹn.Có người yêu thương họ hết mực,vui có người hưởng chung.Khóc cũng có một bàn tay lau nước mắt cho họ,có một bờ vai vững chắc để dực vào,còn cô?Gia đình cũng không có!Niềm vui cô chưa từng được trải qua trong 15 năm cuộc đời.Dù là sống trong nhung lụa nhưng có ai hiểu được lòng của cô đau như thế nào.
Nước mắt lại không kìm được rơi xuống.Cô đã tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ,có chuyện gì thì nước mắt cũng không được chảy ra.Nhưng..cô sẽ khóc nốt lần này thôi!Chỉ một lần này thôi.Cô phải mạnh mẽ,có vậy cha mẹ ở trên trời mới an tâm.Cha mẹ cô đã gây ra tội ác tày trời,cô không một lời oán trách vì cô biết họ là bất đắc dĩ mới làm vậy.
Cô cũng là phụ nữ.Họ luôn có người che chở cho,còn cô thì có ai?Họ có một bờ vai vững chắc để dựa,cô cũng không có.Họ rơi nước mắt,sẽ có người đau lòng,gạt đi nước mắt,còn cô?Ai đau lòng cho cô,nước mắt cứ rơi,ai lau?
Cô khóc rất lâu,đến nỗi mắt sưng phồng lên.Đột nhiên đèn điện tắt vụt đi.
-”Aaa..”-cô hét lên,mỗi khi ở trong bóng tối tâm trí cô rất hoảng loạn,nếu không cẩn thận có thể hại đến chính bản thân mình.
Lần trước Bạch Tử Ngạn nhốt cô vào phòng tối,cô cũng rất sợ nhưng đó là hắn muốn nhốt cô.Trường hợp bây giờ không khác gì ngày hôm ấy...đèn cũng đột nhiên tắt..
Tố Uyên hoảng loạn,dò từng bước chân,không cẩn thận làm vỡ lọ hoa.Thuỷ tinh *** vào chân cô.Hoảng sợ làm cô quên cả đau.
Giờ phút này cô rất sợ hãi,có ૮ɦếƭ đi cô còn thấy dễ chịu hơn là hồi kí lại đêm hôm ấy!Dù gì cô cũng nợ hắn một mạng,vậy bây giờ trả lại hắn..cô đã mệt lắm rồi,thật sự đã không còn sức..
Nếu ông trời đã muốn vậy, cô cũng không nghĩ ngợi gì mà theo.
Tố Uyên cầm mảnh thuỷ tinh ở bình hoa vỡ,kề lên tay rồi xoẹt một đường.Máu tanh xộc vào khoang mũi.
Nhìn cô nhớp nhác,mồ hôi nhễ nhại.Váy trắng trở nên nhàu nhĩ,dính vài vệt máu đỏ.Sàn nhà đầy thuỷ tinh,máu...
Cô ngã xuống,nhắm mắt...
Trong đầu cô bây giờ,chỉ nghĩ đến một người duy nhất..là hắn.Nhưng hắn đang ở cùng người phụ nữ hắn yêu..cô dù muốn cũng có thể làm gì.
-”Coi như..kiếp này không...có..duyên”-cô cười nhẹ,đồng thời một giọt nước mắt chảy dài từ khoé mắt xuống.
Tố Uyên buông thõng tay,hoàn toàn bất tỉnh.
________________
****
Bạch Tử Ngạn lái xe về biệt thự.Cả ngày bị Hàn An Nhiên quấn lấy.Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nghĩ đến cô,hắn sực nhớ ra.Tốc độ càng nhanh hơn,muốn xem cô giờ đã dậy chưa.(sắp ngủ ngàn thu cmnrr:>)
Chỉ mấy chốc hắn đã đến nơi,bước vào biệt thự chỉ thấy tối om.Người làm cũng không thấy đâu.
Mở cửa phòng ra thì đèn bật hết lên.Một mảng hỗn độn đập vào mắt hắn.Lần đầu tiên trong đời hắn thấy nhịp tim đập nhanh như vậy,sự sợ hãi và hoảng hốt bao trùm lấy hắn.Sự lạnh lùng,kiêu ngạo nay đã biến mất,thay vào bằng sự lo âu,mất bình tĩnh.
Hắn như con mãnh thú lao về phía cô.
-”Uyên nhi!!?”-hắn lay cô dậy nhưng chẳng có sự thay đổi nào.
Toàn thân hắn trở nên lạnh toát.Bộ vest cao cấp của hắn bây giờ đã dính đầy máu.
Cơ thể Tố Uyên lạnh dần đi.Dường như thấy rõ sự thay đổi của cô,hắn gầm lên.
-”Người đâu?!..Chuẩn bị xe!”
Hắn bế ngang người cô ra,chạy nhanh về phía xe rồi ngồi vào.
-”Mau đến bệnh viện dành tiêng cho Bạch Gia,nhanh!!”-hắn gấp gáp nói.
Bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô.Vỗ nhẹ vào hai má.
-”Uyên nhi..mau tỉnh lại!Tôi ra lệnh cho em phải tỉnh lại!Em nghe thấy chưa hả!!!??”-hắn nói.
Hàng mi cô khẽ rung,đôi mắt hơi hé ra.Cô nghe thấy hết lời hắn nói,mệt rồi thì sao không thể buông?Hắn hết lần này đến lần khác chiếm hữu cô cả thể xác lẫn tinh thần.Hắn nào hiểu cô đã đau đớn,khổ sở như thế nào.
Lần này cô sẽ dứt khoát nói với hắn..!
-”Anh..đừng..như vậy!..”-giọng cô yếu ớt.
-”Em được lắm!..Em nghĩ tự tử thì có thể thoát được tôi à?Đừng có mơ!Nghe rõ chưa Uyên nhi?Dù có ૮ɦếƭ tôi cũng lôi em về.Cả đời này em luôn phải ở bên cạnh tôi!..”-hắn gằn từng chữ một,như khắc sâu vào tim cô.
-”Tôi mệt lắm rồi!..Xin anh tha cho tôi đi! Cha mẹ..tôi nợ anh một mạng,bây..giờ tôi thay họ trả nợ cho anh...Như vậy đã quá công bằng rồi..Cuộc sống của tôi đã đen tối,mịt mù.Tôi..không muốn nó đen..kịt hơn nữa.Một câu tôi muốn..nói với anh,đó là anh hãy..hạnh phúc nhé!Xin lỗi vì cha mẹ tôi đã làm điều sai trái,đã huỷ hoại anh.Còn nữa..tôi..rất..thích anh!Thích anh từ..rất lâu rồi..dù cho anh có tàn nhẫn đến đâu..đi nữa..tôi vẫn..thích..an..!”-Tố Uyên nói chưa xong,gục vào lòng hắn.
-”UYÊN NHI!!!”-hắn hét lên,nhìn hắn giống một con thú đang nổi điên.
Đến cổng bệnh viện,hắn điên cuồng đi vào.Để bác sĩ kéo cô vào phòng phẫu thuật..
Bạch Tử Ngạn hắn sống 25 năm trên đời,có mơ cũng không nghĩ có ngày mình sẽ trở thành như vậy.Sống mũi cay cay.Đây là lần đầu tiên sau khi cô ấy ra đi,hắn đau lòng vì một người con gái.
Giờ phút này hắn chỉ mong thần ૮ɦếƭ đừng mang cô ấy đi,cầu thượng đế ban lại phép màu cho cô gái nhỏ bé của hắn.
Cô như một thiên sứ bước vào cuộc đời của hắn.Cô đơn thuần,đáng yêu..vậy mà hắn lại đối xử với cô như vậy.Hại cô tìm đến cái ૮ɦếƭ!Nếu cô có mệnh hệ gì,hắn sẽ không tha cho chính bản thân mình..
Một câu nói thật sự nằm trong tâm hắn bao lâu nay hiện lên..
Uyên nhi..anh thích em!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc