Cha Con Tranh Sủng - Chương 21

Tác giả: NÁO NÁO

CHẠY TRỐI CHẾT
Triệu Linh Linh chạy như bị sói đuổi, đến bây giờ cô còn không dám tin mình đã bị người khác chỉnh lại, thù này cô nhất định phải báo.
“Ai nha, lão bà, em đừng chạy nhanh như vậy chứ, chồng em đuổi theo không kịp mất.” Tên đàn ông Biến th' nói. Chỉ kém một chút là không lộ ra móng vuốt sói của hắn thôi.
“Đừng gọi loạn, ai là lão bà của anh chứ, cút ngay.” Vừa nói Triệu Linh Linh vừa nhanh chóng chạy tới bãi đậu xe, ૮ɦếƭ tiệt sao bãi đậu xe lại ở xa thế chứ.
“Người nào kêu loạn chứ, lão bà anh không phải em thì là ai, lão bà em đừng tức giận, lần sau anh nhất định sẽ không vụng trộm sau lưng em nữa, em tha thứ cho anh một lần đi.” Người đàn ông nhất quyết không buông tha, tiếp tục dây dưa cô.
“Nếu anh tiếp tục kêu loạn, tôi liền báo cảnh sát.” Triệu Linh Linh đe dọa.
“Em cứ báo đi, anh không sợ đâu, những người ở quán ăn vừa rồi có thể làm chứng cho thân phận của anh. Đi thôi, chúng ta đi mua sữa cho con nhé.” Người đàn ông nói xong, liền muốn tiến lên kéo cô đi.
Triệu Linh Linh nhanh trí né tránh. Không nhịn được nói “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Chẳng muốn gì cả?” Người đàn ông nhún nhún vai nói.
“Vậy thì cút ngay.” Triệu Linh Linh rống giận, thật xui xẻo, cô thế nhưng lại gặp phải một tên bị tâm thần.
“Không bao giờ, nhưng nếu em hôn anh, anh liền tránh ra.” Hắn mặt dày mày dạn nói.
Triệu Linh Linh tức giận đá hắn một cước, “Anh vô sỉ.” (vô sỉ có 2 nghĩa, xấu xa hoặc không có răng)
“Anh có răng mà, em xem, còn rất trắng đây này.” Nói xong, hắn sợ đối phương không tin, bèn nhe ra hàm răng trắng noãn của mình.
Triệu Linh Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, tại sao lại có người như vậy, “Nhàm chán (vô vị).”
“Sao lại nhàm chán, những người xung quanh anh, đều nói anh rất vui vẻ, thú vị đấy, ở đâu có anh ở đó sẽ có tiếng cười đùa ngay.” Hắn “mặt không đỏ, hơi thở không gấp” bình thản nói.
“Tại sao lại có loại người “da mặt dày” như anh chứ.”
“Da mặt anh dày ở chỗ nào chứ, em xem xem, một chút cũng không dày, da anh rất mỏng rất mềm da.” Nói xong hắn “xấu hổ” che che mặt mình.
Ọe Triệu Linh Linh đem toàn bộ thứ trong bụng mình phun ra.
“Ai nha, lão bà em làm sao vậy.” Hắn tốt bụng, vỗ vỗ lưng của cô.
“Anh cút ngay cho tôi.” Lời hắn nói thật ghê tởm, được lắm, hiện tại bụng cô đã trống không rồi.
“Lão bà em đừng như vậy chứ, em làm vậy sẽ khiến tâm linh bé bỏng mỏng manh của ai đó tổn thương mất.” Hắn tiếp tục nói lời buồn nôn. Hắn phát hiện, việc trêu chọc cô gái này thật rất vui.
Ọc dịch mật trong bụng cô cũng được phun ra rồi, hắn rốt cuộc lại loại yêu nghiệt gì, ông trời ơi, mau thu hồi tên yêu nghiệt này giùm đi.
“Ai nha, lão bà em đừng làm anh sợ, em làm sao vậy, anh rất nhát gan, đừng hù dọa anh.”
Cô không để ý tới hắn, chỉ trừng mắt tức giận nhìn hắn, rồi thờ ơ.
“A anh hiểu rồi, lão bà em lại “có” đúng không, lão bà đây là phản ứng mang thai đấy, lão bà em thật tốt, nhanh như vậy đã cho anh thêm một đứa con trai.” Hắn phấn khích ôm lấy Triệu Linh Linh, người ngoài nhìn vào ai cũng cho là thật.
Triệu Linh Linh không thể nhịn được nữa, hung hăng đá vào đùi hắn.
Hắn bị đau, liền buông ra Triệu Linh Linh.
“Lão bà, sao em lại độc ác như vậy, anh bị đá rất đau nha.” Nói xong, hắn bất mãn chu miệng lên.
Triệu Linh Linh hung ác, trừng mắt liếc hắn một cái “Tôi cảnh cáo anh, anh không được kêu tôi là lão bà, lần sau khi anh nhìn thấy tôi, tốt nhất nên tránh xa đi, nếu không anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị chịu đòn đau đi. Hẹn gặp lại, không, vĩnh biệt.” Nói xong, cô nhanh chóng đi vào xe mình. Hệt như, cô đang bị cọp đuổi.
Hắn nhìn bóng lưng chạy trối ૮ɦếƭ kia, khóe môi bèn cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Bọn họ nhất định còn có thể ở gặp nhau.
TÌNH CỜ GẶP ĐƯỢC TẦN PHONG
“Khoái Khoái, con mau tới thử bộ y phục này xem.” Thường Mạn Mạn cầm một chiếc áo thun in hình Crayon Shinchan*, rồi ngoắc ngoắc tay về hướng con trai mình.
(*) : còn có tên Việt Nam là “Shin – cậu bé Pu't chì”, coi hình minh họa áo phía dưới nhé
Thường Khoái Khoái nhìn bộ quần áo kia, mắt nhóc không ngừng nhíu nhíu lại, đầu đầy hắc tuyến*, nhóc cũng không còn là baby nữa rồi, tại sao mẹ luôn tìm những bộ quần áo trẻ con ngây thơ như vậy cho nhóc chứ.
(*) : tức vẻ mặt này =.= | | |
“Không.”
“Nhưng nó rất đáng yêu.” Thường Mạn Mạn không có ý buông tha, cô cố thuyết phục bé.
“Con nói không muốn là không muốn, Mạn Mạn không cần phải tốn nước bọt đâu, không là không.” Thường Khoái Khoái kiên quyết nói. Nếu không phải là cô cứ kì kì kéo kéo nhóc tới đây, nhóc còn lâu mới tới, mỗi lần nhóc theo cô đi dạo phố thật là một sự “may mắn” kinh hoàng, nhóc hiện tại chỉ muốn về nhà xem TV.
“Được, được, được rồi, không thử thì không thử, vậy con muốn mua gì nè, con chọn đi.” Cô đành chịu nghe lời nhóc vậy, con trai cô nói được là làm được, không bao giờ chịu thua.
“Chúng ta không mua có được không, dù sao quần áo của con cũng nhiều rồi, chúng ta đi ăn đá bào đi.” Thường Khoái Khoái gợi ý. Nhóc không muốn đi tiếp nữa, mà nhóc cũng biết, chỉ cần là ăn, mẹ nhóc nhất định không phản đối.
“Ý kiến hay. f Nào con trai, chúng ta đi ăn đá bào nào.” Thường Mạn Mạn vừa nói vừa lôi kéo Khoái Khoái chạy ra ngoài. Cô chỉ sợ chút nữa con trai cô đột nhiên thay đổi chủ ý.
Thường Khoái Khoái mặc cho cô kéo đi. Nhóc biết sẽ có cái kết quả này mà.
“Mạn Mạn ” Tần Phong vui mừng chạy tới bên Thường Mạn Mạn.
Thường Mạn Mạn không chú ý tới người phía trước, do đó cô trực tiếp vọt vào *** Tần Phong. Tần Phong tức thời ôm lấy cô.
“Mạn Mạn “
“Ách Tần Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Tính Thường Mạn Mạn vốn trì trệ, nên cô không phát hiện mình giờ đây đang ở trong *** người khác.
“Mạn Mạn, qua đây.” Khoái Khoái khó chịu lôi kéo Thường Mạn Mạn.
Thường Mạn Mạn lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong *** người ta. Mặt cô lập tức chuyển sang màu hồng.
“Ách, thật xin lỗi.”
Cảm giác mềm mại trong *** liền biến mất, lòng Tần Phong bỗng cảm thấy mất mác. b Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền khôi phục thái độ hòa nhã thường ngày của mình, nhanh đến mức khiến người ta không phát giác kịp.
“Nhóc luôn lỗ mãng như vậy sao?” Tần Phong buồn cười nhìn Khoái Khoái.
“Ách ha ha đúng rồi, đây là con trai của em – Thường Khoái Khoái. Con trai đây là Tần thúc thúc.” Thường Mạn Mạn không thể làm gì khác hơn là lấy con trai làm bia đỡ đạn, dùng nó che giấu sự lúng túng vừa rồi.
“Chào chú Tần.”
“Chào con.”
Hai người ngầm liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ đây là lần đầu gặp mặt.
“Đúng rồi, sao anh lại đến đây?” Thường Mạn Mạn thắc mắc hỏi, đây không phải là giờ hành chính hay sao, sao hắn lại thoải mái đi dạo chứ, đáng lẽ là nên bận rộn làm việc mới đúng.
“Đây là cửa hàng của anh.” Tần Phong nói ngắn gọn nhưng đầy đủ ý.
“Oh.”
“Có muốn mua gì không, để anh dẫn em đi.” Tần Phong hào phóng nói.
“A không cần, em đang định đi ngay.” Thường Mạn Mạn ngược lại, cô có chút ngượng ngùng.
“Vết thương của em đã khỏi hẳn chưa?” Tần Phong quan tâm hỏi.
“Đã lành hẳn rồi ạ.” Thường Mạn Mạn cảm kích, cười một tiếng với hắn, cô cảm thấy hắn là một người thật tốt.
“Hiện tại em muốn đi đâu?”
“Mẹ con em định đi ăn đá bào.” Thường Mạn Mạn thành thực nói.
“Anh biết một nhà hàng có món đá bào rất ngon, để anh đưa bọn em đi nhé.”
“Thật à, không làm phiền anh chứ.” Thường Mạn Mạn vừa nghe đến ăn ngon, hai mắt liền sáng lên.
“Sẽ không, dù gì anh cũng đang rảnh, đi thôi.” Tần Phong buồn cười nhìn Thường Mạn Mạn, xem ra hắn thật không uổng công.
Ánh mắt Thường Khoái Khoái phức tạp nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cô gái ngu ngốc này lại bị dụ dỗ bởi đồ ăn ngon người ta cho rồi, nhóc nhìn ra được người đàn ông này rõ là có ý với mẹ, mà người đàn ông này lại không đơn giản, xem ra “lão đầu” kia gặp phải kình địch rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc