Cha Con Tranh Sủng - Chương 20

Tác giả: NÁO NÁO

KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP NHAU
“Tiểu thư, thịt bò bít tết của cô đây, xin mời dùng.” Phục vụ lễ phép nói.
“Cám ơn.”
“Không cần cám ơn.”
Triệu Linh Linh uống một hớp R*ợ*u đỏ, sau đó ăn bò bít tết, đây là món cô thích nhất ở tiệm, trước kia cô có kêu Mạn Mạn đi cùng, nhưng Mạn Mạn lại không thích ăn đồ tây, nên cô đành đi một mình.
“Anh nói đi, tại sao anh lại làm vậy, em không bằng người khác ở điểm nào, em yêu anh như thế, anh nói chia tay liền chia tay vậy sao, em không trách cứ anh càng không quản anh về việc anh trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, như thế còn chưa đủ sao, em kiên quyết không đồng ý chia tay.”Nói xong, cô gái cúi thật thấp khóc.
Người con trai hửng hờ nhìn cô gái còn đang khóc thút thít kia, cuối cùng lạnh lùng nói “Cô là bạn gái tôi khi nào, đừng tự tâng bốc mình, chính cô cũng hiểu rõ giữa chúng ta không có tình yêu, chỉ có T*nh d*c.”
“Em mặc kệ, em yêu anh, đó là sự thật, anh phải phụ trách.” Cô gái cường ngạnh nói.
“Nực cười, nếu đúng như vậy, tôi phải phụ trách với bao nhiêu cô gái đây, đây là chi phiếu trắng, cô tự điền đi, về sau đừng quấn lấy tôi.” Tên đàn ông vô tình nói.
“Anh thật xấu xa, không phải chúng ta “phối hợp” rất tốt với nhau sao, không phải anh cũng rất hài lòng sao, tại sao chúng ta phải chia tay nhanh như thế?” Cô gái đấu tranh lần cuối. Quả thật, lúc ban đầu cô đối với hắn chỉ có T*nh d*c, nhưng khi dần dần tiếp xúc với hắn, cô đã yêu người đàn ông này.
“Chơi đã lâu rồi cũng sẽ tới lúc chán, tôi đã không còn cảm thấy mới mẻ với cô, tôi muốn ra ngoài tìm đồ chơi mới, tôi muốn thả là thả muốn bắt là bắt.” Hắn không chút tình cảm nói.
Triệu Linh Linh không muốn nghe tiếp, đàn ông đúng không phải người tốt, cô ngay cả đồ ăn mình thích cũng không còn muốn ăn. Cầm lên túi xách, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời đi nơi này thôi.
“Anh, anh sẽ phải hối hận.” Cô gái nói xong, liền cầm lên ly R*ợ*u ý muốn đổ lên người hắn, rồi bước nhanh ra ngoài. Nhưng bởi vì tức giận, cô vẩy nhầm hướng, toàn bộ đổ vào người Triệu Linh Linh.
Triệu Linh Linh sững sờ, áo sơ mi trắng giờ đã có một đóa “hoa hồng”.
Cô gái thấy mình đã gây họa, bèn cầm lên chi phiếu, bước nhanh ra khỏi quán, để mặc Triệu Linh Linh cùng người đàn ông đó.
Một hồi lâu, Triệu Linh Linh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại. Nhìn chằm chằm cái tên đàn ông đang cười vui vẻ kia.
“Là anh.” Triệu Linh Linh rốt cuộc cũng nhận ra hắn.
“Tôi còn đang nghĩ không biết mất bao lâu cô mới nhận ra tôi.” Người đàn ông nhạo báng, thật ra thì vừa nhìn hắn đã nhận ra cô – người khiến hắn trọn đời không quên.
“Anh làm tốt nhỉ.” Triệu Linh Linh cắn răng nghiến lợi nói.
“Không phải là lỗi của tôi nha, cô nên biết rõ chứ, đừng đổ oan cho người tốt chứ.” Người đàn ông vừa nháy mắt vô tội mắt to vừa nói.
“Anh nói tôi đổ oan cho anh, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người vô phẩm như anh.” Triệu Linh Linh hừ lạnh một tiếng, quyết định không để ý đến hắn nữa, hôm nay coi như cô xui xẻo đi.
Người đàn ông vội vàng kéo cô lại, “Nói rõ một chút đi, ai vô phẩm ?”
“Buông tay.” Triệu Linh Linh hung tợn nhìn chằm chằm hắn. Cô quyết định không so đo với hắn nữa rồi, hắn còn muốn thế nào đây.
“Không buông, cô không nói rõ, tôi sẽ không buông tay.” Nam nhân kiên trì nói.
“Anh nói cái gì?”
“Cô nói đi tôi vô phẩm ở chỗ nào?”
“Anh buông tay cho tôi, tôi không muốn nói.”
“ Cô không nói, tôi không buông tay.”
“Được, anh nói đấy, sau này đừng hối hận.”
“Tôi không hối hận, nếu hôm nay cô không nói thì đừng hòng rời đi.”
ĐẠO CAO MỘT THƯỚC, MA CAO MỘT TRƯỢNG*
(*) : câu này khá gần nghĩa với câu “núi cao còn có núi cao hơn”
Triệu Linh Linh tặng cho hắn một nụ cười đen tối. Cô đã cho hắn cơ hội, giờ hắn đừng có trách cô.
Người đàn ông cảm thấy nụ cười của cô khiến toàn thân hắn rét run, một cảm giác u ám bỗng ập tới.
“Hức hức, anh là người không có lương tâm, cả ngày anh chỉ biết làm đẹp rồi đi quyến rũ các cô gái, anh không chịu chăm sóc mẹ già tám mươi tuổi đang ngã bệnh cùng đứa con thơ ở nhà, em đã không nói gì, nhưng anh còn dùng tiền mua sữa bột cho con tìm mua hoan. Anh rốt cuộc có còn là con người không, sao ngày xưa tôi lại mù quáng mà yêu anh như thế. Ư hức sao số mệnh của tôi lại khổ như vậy”.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, thế nhưng anh lại còn để cho cô gái kia đổ R*ợ*u lên người tôi, y phục này là do tôi mượn của người khác, giờ sao có thể trả lại cho người ta đây. Ư hức hu hu ” Triệu Linh Linh khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi cứ tuôn ra. Cô quả thật diễn rất đạt vai một người vợ, người mẹ đáng thương bị chồng mình ruồng bỏ.
“Ư cô gái, đừng thương tâm nữa, người đàn ông này không đáng để cho em làm như thế.” Một cô gái khác cũng thương thay cho cô.
“Đúng vậy, cô gái đừng khóc, để tôi thay cô đi tố cáo hắn, đàn ông như anh ta tốt nhất nên đi ngồi nhà giam.” Một cô gái khác cũng bất bình dùm.
“Đúng thế, tên đàn ông giống như anh, thật khiến cho phái nam chúng tôi mất mặt, bỏ mặc mẹ già cùng con thơ, anh có còn là con người không.” Những người bên cạnh cũng lên tiếng.
Bây giờ, ở trong mắt mọi người hắn là một tên đàn ông đại khốn kiếp, tội ác tày trời.
Ngây ngốc nhìn mọi thứ diễn ra, khi hắn nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng của Triệu Linh Linh, ngược lại hắn bỗng trấn tĩnh, nếu cô muốn chơi cùng hắn, thì hắn cũng nên chơi đùa với cô một chút, nếu không cô còn không biết thế nào là “trời có bao cao, thì đất có bao dày”.
“A anh thật xin lỗi bà xã, anh sai rồi, anh biết trên đời này em là người tốt với anh nhất, em yên tâm, kể từ giờ khắc này anh nhất định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ cùng em kiếm thật nhiều tiền để mua sữa đủ cho con. Ư anh đúng là người ngu nhất thế giới, có người vợ tốt như thế này mà lại không biết, lại còn làm ra đủ chuyện đại nghịch bất đạo”.
“Lão bà, anh sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội nhé.” Vừa nói, hắn vừa ôm Triệu Linh Linh còn đang ngẩn cả người vào trong ***.
Triệu Linh Linh sững sờ, để yên cho hắn ôm, chuyện gì đang xảy ra thế, hình như cô lấy đá đập vào chân mình rồi.
“Lão bà, em nói gì đi chứ, anh thật lòng hối cãi rồi, em cho anh thêm một cơ hội đi, hãy vì con của chúng ta, con còn nhỏ như vậy nếu là không có ba, về sau sẽ thế nào.” Hắn cố không để mình cười ra tiếng, nhưng bờ vai đang run run đã có chút bán đứng hắn, nhưng tất cả mọi người đều không biết, chỉ thấy hắn đang khóc thương tâm.
“Đúng vậy, cô gái, cô tha thứ cho anh ấy đi, nếu anh ấy thật lòng hối cãi, thì cô nên cho anh ấy thêm một cơ hội, hơn nữa con của hai người là vô tội.”
“Đúng, nếu anh ấy thật lòng muốn gánh vác trách nhiệm, cô hãy tha thứ cho anh ấy. d Dáng vẻ của anh ấy, xem ra là hối cãi thật lòng, lạc lối mà biết quay lại cũng là người đàn ông tốt đấy.”
Mọi người, tôi một câu, anh một câu, chị một câu mà khuyên can Triệu Linh Linh. Mà Triệu Linh Linh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại. Đẩy hắn, chạy ra ngoài.
Người đàn ông bình tĩnh, từ tên mặt đất mà đứng lên, cũng chạy ra ngoài.
Cô gái này càng khiến cho hắn thêm phần hứng thú với cô rồi. Đường cong nơi khóe miệng đã biểu thị nên tâm tình đang rất tốt của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc