Cha Con Tranh Sủng - Chương 15

Tác giả: NÁO NÁO

VÔ TÌNH GẶP GỠ
Tư Đồ Hoàng năm lần bảy lượt xác định mị lực của mình hoàn toàn không hề yếu đi, rốt cuộc cũng yên tâm mà trở lại công ty.
Nói đi nói lại, hắn vốn rất ư là đẹp trai có thể ví bằng câu nói “ đẹp tựa Ngọc Thụ Lâm Phong, Kim Cương Vương Lão Ngũ” làm gì có cô gái nào không thương yêu hắn chứ, chỉ có cái cô Thường Mạn Mạn gì đó, không hiểu được cách thưởng thức mà thôi. a4 Dọc theo đường đi, tâm tình hắn thật tốt, trong miệng cũng ca hát không thôi.
Triệu Linh Linh bị quản lý “công kích” tới mức bể đầu sứt trán, chuyện gì ông ta cũng đều tìm cô, ông ta nghĩ cô là người máy vạn năng sao? Thật sự không chịu nổi rồi, cô rất muốn từ chức không làm nữa, nhưng khi nghĩ tới cái mức lương cao ngất hiện nay, cô lại mất đi dũng khí.
“A lô “
“…”
“Được, quản lý, tôi lập tức tới ngay.”
“…”
“Vâng, tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ.”
“…”
“Vâng, sẽ nhanh thôi,…” Triệu Linh Linh không nhìn thấy chiếc xe hơi đang chạy ở đầu đường, sau liền…
“…”
Triệu Linh Linh vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô bò tới bên tay lái. Nếu không phải khoảng cách giữa hai chiếc xe hơi lệch một chút, cô hiện tại đã rất thảm.
Trên xe kia, Tư Đồ Hoàng cũng bấn loạn, mà bò tới bên tay lái, nguy hiểm thật, chỉ kém một chút thôi, hai chiếc xe cơ hồ đã ***ng phải nhau, khoảng cách chỉ có mấy cm.
Triệu Linh Linh cùng Tư Đồ Hoàng cùng nhau bình tâm lại, đồng thời cũng nộ khí trùng trùng mà lao ra cửa xe, đồng thời hướng đối phương mà mắng chửi.
“Mẹ nó, cô lái xe như thế nào vậy, không muốn sống nữa à.”
“Mẹ nó, anh lái xe như thế nào vậy, không muốn sống nữa à.”
Vì vậy hai người lại đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, dường như muốn trừng mắt cho tới khi thân thể đối phương xuất hiện ra một lổ thủng, tầm mắt của hai bọn họ không ngừng “xuất ra tia sét”.
“Xin hai người lấy ra bằng lái.” Một thanh âm nghiêm túc cắt đứt ánh mắt công kích của hai người.
“Hừ.”
“Hừ.”
Hai người đồng thời nghiêng đầu, trong lỗ mũi đồng thời phát ra âm thanh “hừ”, sau mới đem bằng lái của mình giao cho cảnh sát giao thông.
“Đồng chí Cảnh sát, là anh ta ***ng tôi trước, chuyện không liên quan gì đến tôi.”
“Đồng chí Cảnh sát, là cô ta ***ng tôi trước, chuyện không liên quan gì đến tôi.”
Hai người lại đồng thời nói. Lần nữa, đồng thời trừng mắt nhau, đồng thời nghiêng đầu, không thèm nhìn đối phương.
Trong lòng Triệu Linh Linh nghĩ, hôm nay cô gặp vận may nên không ૮ɦếƭ, chuyện như vậy, xem ra sau này mọi thứ liền cũng sẽ tốt đẹp, cô đã đem vận xui đuổi đi rồi.
Trong lòng Tư Đồ Hoàng nghĩ, hôm nay hắn gặp vận may nên không ૮ɦếƭ, chuyện như vậy, xem ra sau này mọi thứ liền cũng sẽ tốt đẹp, hắn đã đem vận xui đuổi đi rồi.
Cảnh sát giao thông thấy hai người cũng không bị thương gì, xe cũng không có vấn đề gì, liền không tính toán nữa, để cho bọn họ tự giải quyết.
Hai người chứng kiến vụ tai nạn cũng nghĩ như thế, cũng muốn họ tự giải quyết, không ngờ, khi họ vào đồn cảnh sát liền…
“Nói đi, định giải quyết thế nào.”
“Nói đi, định giải quyết thế nào.”
Hai người lại đồng thời nói. Sau đó lại trừng mắt nhìn nhau.
“Xe tôi không có chuyện gì, xe anh cũng vậy, vậy bỏ qua đi, được chứ”. Giọng Triệu Linh Linh không chút kiên nhẫn.
“Gì, cô nói không có gì là không có gì à, chuyện đâu có dễ dàng như vậy.” Tư Đồ Hoàng không thuận theo, khi nãy hắn cũng định bỏ qua, nhưng hắn thật cảm thấy cô gái này không vừa mắt, không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Vậy anh định làm thế nào?” Triệu Linh Linh gấp gáp nhìn đồng hồ, nếu không nhanh lên liền trễ mất, nếu cô tới trễ không biết tên quản lý không chút tình người đó lại càu nhàu tới khi nào, quả thật sự cào nhào của ông ta so với việc nghe niệm kinh còn kinh khủng hơn.
“Tôi… Chờ một chút, tôi có điện thoại.” Tư Đồ Hoàng nói xong liền tiếp điện thoại.
Triệu Linh Linh thấy cũng không còn nhiều thời gian, cũng không thèm để ý gì tới hắn, trực tiếp ngồi lên xe, rời đi.
Tư Đồ Hoàng ảo não nhìn chiếc xe kia cứ vậy mà rời đi, hắn tức giận tới mức muốn đập ૮ɦếƭ cái điện thoại di động của mình rồi.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
GÂY GỔ
“Khoái Khoái, mẹ con về chưa?” Bạch Kiểu Thiên vào nhà, sau liền hỏi con trai, hiện đang xem ti vi.
“Ông là người khiến cho Mạn Mạn đau lòng, đúng không?” Thường Khoái Khoái đè xuống nút tắt TV, tức giận hỏi.
“Hả mẹ con bị sao ?” Bạch Kiểu Thiên không hiểu gì cả.
“Khóc thật lâu xong, liền ngủ rồi, nói, là ông khiến cho cô ấy đau lòng, đúng chứ?” Thường Khoái Khoái nhíu mày hỏi.
“Ba không biết mà, sau khi ba cùng khách hàng nói xong chuyện buôn bán, liền về công ty muốn tìm mẹ con đi ăn cơm, ai ngờ mẹ con lại không có ở đó, điện thoại cũng không gọi được, sau ba liền về đây, cô ấy có nói chuyện gì đã xảy ra không?” Bạch Kiểu Thiên gấp gáp hỏi.
“Cô ấy chưa nói, tôi đi ra ngoài có chút việc, hai người tự động nói chuyện với nhau đi.” Thường Khoái Khoái khẳng định chuyện này cùng ông ta có liên quan, hãy để cho chính hai người tự giải quyết đi, người cởi chuông phải là người buộc chuông, chỉ cần ông ta không quá đáng là được.
“Ừ, con đi cẩn thận, để ba vào nói chuyện với mẹ.” Bạch Kiểu Thiên rất an tâm về con trai mình, người để cho hắn không yên lòng chính là cô gái nhỏ luôn phản kháng hắn kia.
Bạch Kiểu Thiên nhìn gương mặt còn vương vấn nước mắt của cô gái đang nằm trên giường, tâm chợt đau nhói, hắn nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cô thương tâm như vậy.
Khẽ hôn giọt nước còn đọng lại bên khóe mắt cô, ngưng mắt nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô hệt như trân bảo, cô gái này không biết khi nào đã tiến sâu vào trong lòng hắn, có lẽ là từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô chăng, theo sự tiếp xúc với cô càng ngày càng nhiều, hắn biết mình đã thật rất yêu cô – cô gái nhỏ mơ hồ này.
Bạch Kiểu Thiên cỡi y phục nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào trong *** mình, cũng chỉ có ôm thật chặt cô như vậy, hắn mới có thể có cảm giác giữ được cô bên mình. Trước đây, hắn thật không biết mình có tính độc chiếm mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức chỉ muốn giấu cô đi, độc hưởng vẻ đẹp của cô.
Nhẹ nhàng ở trên mái tóc cô hạ xuống một nụ hôn khẽ, sau liền ôm cô ngủ thật say.
Một hồi chuông điện thoại di động khiến hai người còn đang chìm sâu trong giấc ngủ thức tỉnh.
Thường Mạn Mạn mơ hồ cầm điện thoại, nhưng tay lại ***ng phải gương mặt của ai đó, cô giật mình, khi biết mình đang bị ai đó ôm vào trong ***, cô nhất thời tỉnh táo lại, sau liền muốn thoát khỏi *** của hắn.
Bạch Kiểu Thiên khi nãy còn cười vui nhìn cô gái nhỏ mơ hồ của hắn, nhưng khi cô muốn thoát khỏi *** hắn, hắn liền mất hứng. Hai tay dùng sức không để cho cô tránh thoát.
Thường Mạn Mạn không còn cách nào khác, cô trở mình, tặng cho hắn một cái nhìn xem thường.”Tránh ra, em muốn nghe điện thoại.”
Bạch Kiểu Thiên đối với câu trả lời cùng giọng nói của cô có chút bất mãn, lời nói dịu dàng như “chào buổi sáng” thông thường đâu rồi, hiện tại sao giống như cô đang có ác cảm với hắn vậy. Mặc dù như vậy, Bạch Kiểu Thiên vẫn không muốn buông cô ra. Hắn lấy điện thoại cho cô ý bảo cô nằm trong lòng hắn nghe điện thoại.
Thường Mạn Mạn trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, không có biện pháp, ai kêu khí lực cô không sánh bằng người ta chứ.
Số điện thoại lạ, nhưng cô vẫn nhận, “A lô.”
“Mạn Mạn”
“Anh là?” Thường Mạn Mạn cau mày, không nghĩ ra người đó là ai, thật ra thì cuộc sống của cô vốn rất đơn giản, người đồng bào mang tên “đàn ông” ra, ngoài con trai, chỉ có tên đang nằm bên cạnh cô cùng Học Trưởng, cô thật không biết là đó là ai.
“Sau quên tôi nhanh vậy, thật khiến tôi đau lòng nha.” Thanh âm trêu chọc.
Thường Mạn Mạn suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến người đó, anh ta là người đàn ông ôn nhu kia sao “Là anh sao, Phong, làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”. Cô nhớ đâu có cho hắn số điện thoại của mình
Người đàn ông bên cạnh nghe thấy cô kêu tên thân mật của một người đàn ông khác, mặt lập tức tối đen, hắn tức giận muốn đập vỡ điện thoại của Thường Mạn Mạn, nhưng lại nghĩ như thế sẽ khiến Mạn Mạn tức giận, đành cố đè nén.
“Chuyện tôi muốn làm, không bao giờ không làm được, vết thương của cô đã khá hơn chưa?”
“Ha ha đã tốt hơn nhiều, chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.” Thường Mạn Mạn khách khí nói xong, có thể được một người xa lạ như vậy quan tâm, buồn bực trong lòng của cô cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
“Buổi tối có thời gian không, tôi mời cô ăn cơm.”
“Hôm nay không được, lần sau đi, tôi mời.” Thường Mạn Mạn cảm thấy hắn quan tâm người mới gặp qua một lần như cô, như vậy hẳn hẳn rất tốt, hơn nữa sau chuyện ở bệnh viện cô có ấn tượng rất tốt về hắn, cho nên liền trực tiếp đem hắn làm thành bằng hữu, cũng không muốn nghĩ xem hắn tốt với cô như vậy liệu có ý đồ gì.
“Th*** (honey), anh đói bụng, em trước nên cho anh ăn no chứ?” Bạch Kiểu Thiên cắn răng nghiến lợi nói, thanh âm lại mang theo một chút xíu mị hoặc, đáng ૮ɦếƭ hấp dẫn cực kỳ, làm cho người ta vừa nghe xong liền liên tưởng đến chuyện kia. Đúng vậy, hắn chính là có chủ ý vậy, cô ở trước mặt hắn dám cùng người đàn ông khác câu tam đáp tứ, cô cho hắn đã ૮ɦếƭ sao? Hắn chính là muốn cho người đàn ông ở đầu dây bên kia hiểu lầm. Cũng để tuyên bố Mạn Mạn đã có chủ, bảo hắn tự động cút ngay.
“Mạn Mạn, bên cạnh cô có người à?”
“Phải… tay của anh để ở đâu vậy, lấy ra, lấy ra…”
“Thật xin lỗi, tôi sẽ liên lạc sau, hiện tại tôi hơi bận, bái bai.” Thường Mạn Mạn vừa vỗ vừa đánh cái bàn tay heo đang quấy rối người cô kia, vừa tỏ ý lễ phép nói.
“Vậy cô làm đi, lần sau tôi sẽ cùng cô nói chuyện.”
Tần Phong nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã tắt, tâm tình tốt vừa rồi giờ đã hoàn toàn tan biến, đây là lần đầu tiên suốt hàng trăm ngàn năm qua hắn động lòng với một cô gái, mặc dù người nọ chỉ là loài người hèn mọn, nhưng trong thời gian hai tiếng đồng hồ, hắn không thể chấm dứt lối suy nghĩ kia, trong tim trong óc hắn tất cả đều là cô, thật vất vả lấy dũng khí để gọi điện cho cô, thế nhưng lại để cho hắn nhìn thấy cảnh cô cùng nam nhân khác làm cái loại chuyện đó, thật là tức ૮ɦếƭ hắn. Hung hăng ném chiếc điện thoại trong tay lên tường. Chiếc điện thoại xui xẻo lập tức “được” chia năm xẻ bảy nằm trên sàn nhà lạnh như băng.
Đôi mắt khép chặt của Tần Phong đột nhiên mở ra, hắn đã có chủ ý. Khóe miệng cong lên một tia cười.
“Vào đây.”
“Lão bản.” Người tới cung kính vừa nói.
“Điều tra cho tôi một người, nhớ phải điều tra thật kĩ toàn bộ cuộc sống từ nhỏ đến lớn của người đó.”
“Vâng”
“Người kia là ai?”. Giọng nói của Bạch Kiểu Thiên một chút cũng không có ý tốt đẹp gì.
“Không mượn anh xen vào.” Cô còn nhớ rõ hôm nay hắn cùng cô gái khác liếc mắt đưa tình.
“Anh là chồng em, em dám nói anh không có tư cách xen vào à!?.” Bạch Kiểu Thiên từ lúc cô nói “không mượn anh xen vào”, toàn bộ tức giận của hắn liền bộc phát.
“Nực cười, anh thành lão công của tôi khi nào.” Thường Mạn Mạn châm chọc, những lời này thật không biết hắn đã nói với bao nhiêu cô gái rồi, Thường Mạn Mạn tự nói với bản thân.
“Nói cho anh biết, em có người đàn ông khác bên ngoài đúng không !.” Bộ dáng hắn bây giờ tuyệt đối là “mười phần ghen phu (chồng ghen)”.
“Tôi tại sao phải nói cho anh biết.” Thường Mạn Mạn dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát được khỏi *** của hắn, cô quyết sẽ không phí sức nữa, cứ để cho hắn ôm vậy.
“Tại sao à, là vì anh là người đàn ông của em.” Bạch Kiểu Thiên rống giận.
“Nực cười, thật không biết anh là người đàn ông của bao nhiêu cô gái đây?” Nghĩ tới chuyện buổi sáng, cảnh tượng đập vào mắt cô khi ấy, đã làm bị thương đến lòng của cô.
“Em nói cái gì, sao em nói anh như vậy, trừ em anh làm gì có cô gái nào khác?” Quả thực là tức ૮ɦếƭ hắn.
“Có hay không trong lòng của anh rõ.” Thường Mạn Mạn không muốn so đo với hắn.
“Em không tin tưởng anh?” Trong thanh âm có chút thất vọng.
“Tôi vì sao phải tin tưởng anh?” Thường Mạn Mạn hỏi ngược lại.
“Ha ha, xem ra anh đã đánh giá bản thân quá cao rồi.” Bạch Kiểu Thiên buông tay, hắn xuống giường mặc quần áo tử tế.
“Đúng, từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta, không, liên quan, gì, tới nhau.” Thường Mạn Mạn tuyệt tình nói. Cũng tốt, dù sao cô còn chưa quá thương hắn, đau muộn không bằng sớm đau.
Bạch Kiểu Thiên không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời nói tuyệt tình như vậy, không thèm quay lại liếc nhìn cô một cái, hắn tức giận đi thẳng ra cửa.
Thường Mạn Mạn nhìn bóng lưng kia biến mất, sau liền khóc rống lên. Cô thề đây là lần cuối cùng cô vì người đàn ông này khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc