Cha Con Tranh Sủng - Chương 14

Tác giả: NÁO NÁO

VỀ NHÀ
“Cái đó, cái đó, để tôi làm được rồi.” Thường Mạn Mạn đỏ mặt nói, cảm giác như vậy rất không được tự nhiên, bọn họ chỉ vừa mới quen biết, mặc dù cô bị hắn ᴆụng, nhưng đãi ngộ như vậy, có chút không chịu nổi.
“Đừng động, rất nhanh liền ổn thôi, nếu như cô muốn đau hơn, vậy cứ động đậy đi, tôi không có ý kiến gì.” Tần Phong nói xong, tay cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, miệng còn hướng về phía vết thương, nhẹ nhàng thổi gió, giống như việc hắn làm như vậy, có thể giảm bớt đau đớn cho cô.
Thường Mạn Mạn có chút thất thần nhìn người đàn ông tỉ mỉ trước mắt mình, tâm cô có chút động. Cô không hề biết đàn ông cũng có thể tỉ mỉ như thế, dĩ nhiên trừ bảo bối nhà cô, bảo bối nhà cô là người tốt nhất trên thế giới, cũng là người thương yêu cô nhất.
“Vị tiểu thư này thật có phúc nha, bạn trai cô chu đáo như vậy, cô thật có phúc đấy.”. Một bà lão ngồi ở bên cạnh hâm mộ nói.
“Bà hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai của con.” Thường Mạn Mạn giải thích.
“Ngượng ngùng gì chứ, cô xem anh bạn trẻ tuổi này thật tốt, hoàn toàn không giống với ông xã nhà bà, cháu không biết ông nhà bà như thế nào đâu, một tuần lễ mới để cho bà ăn thịt một lần, lại còn rất ít nữa chứ, ông ấy thật xem bà thành một Tiểu Bạch Thỏ chỉ ăn rau mà sống rồi, cháu xem bà gầy như thế nào nè.” Bà lão nói xong liền vén tay áo mình lên, lộ ra cánh tay gầy, gương mặt buồn bã.
“Bà lại nói xấu tôi ở bên ngoài rồi.” Một ông lão tóc trắng xoá nhẹ nhàng vuốt mũi bà lão, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chìu.
“Ông về rồi à.” Mặt bà lão có chút ửng đỏ.
“Nói, bà lại nói xấu gì tôi rồi?” Ông lão cười cười với Thường Mạn Mạn cùng Tần Phong, sau đó chăm chú nhìn người yêu của mình hỏi.
“Đâu có đâu, tôi có nói xấu ông bao giờ ?” Bà lão phủ nhận. Bà đây không thừa nhận đấy, ông làm gì được tôi nào.
“Thật à? Tôi đã nói như vậy mà bà vẫn không chịu nói ra sao?” Ông lão xấu xa cười. Đối phó với người phụ nữ hắn yêu cả đời này, hắn luôn có biện pháp khiến bà nói thật.
“Không nói, không bao giờ nói.” Chẳng qua, ánh mắt bà có chút hoảng hốt, không có biện pháp, thật đã sống nhiều năm như vậy, bà vẫn không học được cách nói láo, mỗi lần vừa nói dối, ánh mắt bà liền hốt hoảng.
“A, vậy à, vậy tuần lễ thịt liền hủy bỏ.”. Ông lão không chút để ý bà, liền nói, ông cũng không tin bà có thể kiên trì tới khi nào. Hắc hắc!
“Không cần, không cần, ông tốt như vậy, sẽ không để cho tôi không được ăn thịt, đúng không.” Bà lão nói lấy lòng.
“Phải xem biểu hiện của bà đã.” Ông lão có chút không để ý tới bà, nhưng khóe miệng giương nhẹ đã bán đứng tâm tình của ông. Nhiều năm như vậy, nhưng ông vẫn thích trêu chọc bà, nhớ ngày đó cũng vì tham trêu chọc bà, cho nên hai người bọn họ vừa gặp nhau là liền đấu “nhãn công”, hơn nữa sau muôn vàn khó khăn hai người mới có thể hạnh phúc bên nhau.
“Thật sao, thật sao, ông nói thật chứ, hay là ông chỉ nói mà tâm lại không muốn cho tôi ăn thịt, ông xem xem tôi đã gầy tới mức nào nè.” Nói xong bà vén tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy. Có chút bất mãn nói “Ông xem bạn trai của cô bé kia tốt chưa kìa, bôi thuốc cho người yêu còn thổi gió cho nữa.” Nói xong bất mãn trừng mắt liếc nhìn ông lão.
“Bà thật là, tôi không phải cũng vì bà sao, cũng gần 100 tuổi rồi, mà bà còn giống hệt trẻ con, tôi cũng chỉ muốn bà cùng tôi đi hết đoạn đường cuối cùng của đời người, bà biết mà, nếu không có bà, cuộc sống của tôi cũng chẳng có ý nghĩa.” Nói xong, ông lão thâm tình liếc nhìn bà lão.
“Ừ, tôi cũng biết mà, không có ông, cuộc sống của tôi cũng không có ý nghĩa.” Bà lão thẹn thùng nói.
“Đi thôi, phải về rôi, nếu không trong nhà sẽ loạn mất.” Ông lão nói xong đỡ dậy bà lão.
“Tiểu nha đầu, người đàn ông này không tệ, ngàn vạn lần không được bỏ qua nhé.” Nói xong, bà lão còn nghịch ngợm hướng cô nháy mắt mấy cái. d Sau liền cùng ông lão mà rời đi.
Thường Mạn Mạn nhìn hai bóng lưng già của hai ông bà rời đi, thật lâu cũng vẫn chưa thể hồi thần lại, thật khiến người khác hâm mộ, một đôi thần tiên bầu bạn. Thật hy vọng mình cũng có phần phúc khí này.
Tần Phong như có điều suy nghĩ, hắn ngước nhìn vào trong sâu ánh mắt của Thường Mạn Mạn, khóe miệng cong lên một nụ cười, ngay cả chính hắn cũng không biết.
THƯƠNG TÂM
Trong xe Limousine, Thường Mạn Mạn có chút khó chịu, khi ngồi ở trên ghế phụ. d Cô vốn muốn đón taxi về, nhưng hắn cứ ép buộc cô phải để cho hắn đưa về nhà.
“Tần tiên sinh, anh có thể để tôi xuống chỗ này, anh hẳn rất bận, tôi thật sự không sao.” Cô có cảm giác mình đang quấy rầy hắn.
“Không sao, để tôi đưa cô về, cô không nên gọi tôi là Tần tiên sinh, gọi tôi Tần Phong hoặc Phong đều được, bạn bè cũng thường gọi tôi là Phong, nghe rất thân thiết, chúng ta cũng coi như là hữu duyên, nếu cô không ghét bỏ gì tôi, vậy cứ kêu tôi là Phong đi.” Tần Phong nhẹ nhàng nói.
“Ách vậy cũng được, vậy anh cũng gọi tôi là Mạn Mạn đi, Thường tiểu thư nghe cũng không được tự nhiên.” Người ta đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì sao.
“Vậy chúng ta sẽ là bạn của nhau !?.” Trong giọng nói có một chút hưng phấn, nhưng được che giấu rất tốt, Thường Mạn Mạn cũng không phát giác ra.
“Đúng, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau.” Thường Mạn Mạn xấu hổ, cười cười.
“Nhà tôi ở phía trước, dừng ở đây được rồi.”
Thường Mạn Mạn xuống xe.
“Vậy tôi đi trước đây, về sau có thời gian sẽ liên lạc.”
“Ừ, được, hẹn gặp lại.” Thường Mạn Mạn lễ phép đứng ở ven đường, vẫy vẫy tay.
“Mau vào nhà đi.”. Khóe miệng Tần Phong cong lên, hiện rõ vẻ tươi cười.
“Ừ.” Nói xong Thường Mạn Mạn liền đi về phía nhà mình.
Tần Phong dừng xe, cho đến khi không thể thấy được bóng dáng của cô, mới lái xe rời đi.
Thường Khoái Khoái nhìn mẹ, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, xác định giờ là hai giờ chiều không sai, lúc này Mạn Mạn không phải là đang làm việc sao, “Mạn Mạn, sao hôm nay lại về nhà sớm như vậy?”
“Làm việc ở đó không quen à? Hay Mạn Mạn bị bệnh?” Khoái Khoái cau mày hỏi. e Nói xong nhóc dùng tay bàn nhỏ bé của mình sờ sờ trán của Thường Mạn Mạn, hoàn hảo không nóng.
“Khoái Khoái, hức hức ” Thường Mạn Mạn ôm lấy nhi tử khóc lớn.
“Sao vậy Mạn Mạn, có ai khi dễ Mạn Mạn à ?” Thường Khoái Khoái chưa bao giờ thấy Mạn Mạn như vậy, hắn không khỏi nóng nảy.
“Oa oa “
“Mạn Mạn nói cho con biết, con sẽ đi báo thù cho Mạn Mạn.”. Cả khuôn mặt Thường Khoái Khoái tối đen, người nào dám khiến Mạn Mạn nhà nhóc thương tâm như vậy, nhóc thật không thể để cho ông ta hay bà ta yên ổn.
“Oa oa “
“Nói chuyện.” Thật là tức ૮ɦếƭ nhóc mà.
“Không, mẹ muốn khóc. Con để cho mẹ khóc đi. Hức ” nói xong cô lại ôm lấy Thường Khoái Khoái khóc lớn, muốn đem tất cả uất ức trong lòng phát tiết ra ngoài.
Thường Khoái Khoái không nói gì, hiện tại nói cái gì Mạn Mạn cũng không nghe, nhóc vỗ nhẹ lên lưng của cô, sau liền để cho cô phát tiết tâm tình của chính mình.
Bạch Kiểu Thiên xã giao hết mọi chuyện làm ăn, khi trở lại phòng làm việc, hắn muốn tìm Mạn Mạn cùng ăn cơm, nhưng sau khi hắn đi làm về, Mạn Mạn lại không trở lại, gọi điện cũng không có người nhận, lòng hắn cũng ngày càng sợ hãi, hi vọng không có chuyện gì xảy ra, cầm lên chìa khóa xe, sau liền lái về nhà.
Thường Mạn Mạn rốt cuộc vì khóc mệt, mà ngủ thi*p đi.
Thường Khoái Khoái thay cô đắp mền, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà hồng lên, lòng nhóc hơi đau, nhóc chưa từng thấy qua bộ dáng như vậy của Mạn Mạn, trước kia cùng lắm là vì bị thương, sau liền khóc hai cái là tốt, nhưng hôm nay. c.. rốt cuộc là chuyện gì khiến cho cô thương tâm như vậy, nghĩ tới nhóc liền nắm chặt tay lại thành hình quả đấm.
Xem ra còn là chỉ có cách chờ Mạn Mạn tỉnh lại mà hỏi cô rồi, hiện tại việc nhóc muốn làm chính là nấu một bữa cơm thật ngon, nhóc nghĩ Mạn Mạn nhất định còn chưa kịp ăn cơm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc