Cha Con Tranh Sủng - Chương 13

Tác giả: NÁO NÁO

TẦN PHONG
Thường Mạn Mạn vuốt vuốt ***, tâm cô có chút loạn, tức ૮ɦếƭ, không nghĩ tới Bạch Kiểu Thiên hẳn là người như vậy, hắn thế nhưng lại dám bỏ cô, đi cùng với một cô gái khác, trước đây hắn còn luôn miệng nói yêu cô, nếu hôm nay cô không vô tình chạm mặt hắn, cô không biết phải chờ tới khi nào mới biết hắn là người như vậy.
Suy nghĩ một chút về những ngày qua, trong lòng cô liền không khỏi đau. Vốn cô cho là hắn thật là một nam nhân tốt, không nghĩ tới hắn cũng là một người tầm thường, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền sáng mắt, cũng may, cô nhận ra sự thật sớm, nếu không, đến lúc cô rơi sâu vào hố tính, thì không phải sẽ càng đau hơn sao.
Cô tức giận, nhưng cũng không cầm được nước mắt, thầm mắng mình vô dụng, không phải chỉ là một người đàn ông thôi ư, có cần thiết thương tâm thành ra như vậy, dù gì cô vẫn còn bảo bối, bảo bối nhà cô vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội cô. Nghĩ như vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều.
Ầm
Thường Mạn Mạn chỉ lo cúi đầu đi bộ, cô căn bản không có chú ý nhìn đường, càng không biết cô đã đi xuống phần đường dành cho xe chạy lúc nào. Dĩ nhiên liền bị xe ***ng thôi.
Thường Mạn Mạn té xuống đất, nhìn đầu gối bị thương đang có chút máu chảy ra ngoài, nước mắt cô liền tuôn ra.
Tần Phong áo não nhìn chằm chằm thân người màu trắng đang nằm trên đất, thật không biết từ đâu hiện ra một người chạy ra trước xe hắn, hoàn hảo hắn thắng xe kịp, nếu không vật thể này nhất định sẽ bị ***ng bay ra ngoài.
Tần Phong càng nghĩ càng tức giận, nhìn người trên đất vẫn còn chưa nhúc nhích, chẳng lẽ người đó đã bị thương nặng. Nghĩ vậy, hắn vội vàng xuống xe.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tần Phong nhanh chóng đem toàn thân cô lướt nhìn qua một lần, trừ đầu gối bị thương nhẹ, dường như không còn vết thương nào khác, vậy tại sao cô còn chưa đứng lên, chẳng lẽ hắn gặp phải “ Đảng Xe Ủi* ” rồi. Nghĩ tới việc này, ánh mắt hắn lạnh đi mấy phần.
(*) : chỉ những kẻ cố tình bị dụng xe để nhận bồi thường
Thường Mạn Mạn nghe được có người nói chuyện, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, thật là một người xinh đẹp nha, quả thật cùng Bạch Kiểu Thiên không hơn không kém, Tây Trang màu bạc bao khít thân thể cao ngất, ngũ quan xinh xắn thật là một kiệt tác của Thượng Đế, chẳng qua là ánh mắt có chút lạnh lùng, môi hắn mím biểu thị giờ phút này hắn thật không vui.
Tần Phong nhìn đôi mắt đẫm lệ, ௱o^ЛƓ lung, trong suốt, sạch sẽ, hệt như tất cả mọi chuyện trên đời đều không vào được đôi mắt của cô, nước mắt còn chưa kịp lau làm cho lòng hắn không khỏi đau xót, muốn vì cô mà nhận tất cả đau đớn. bf Cái nhìn kia đã bác bỏ cái ý nghĩ không tốt khi nãy của hắn, người có đôi mắt như vậy hoàn toàn không giống hạng người có tâm cơ, muốn ςướק tiền.
“Hức hức thật đau, chảy máu.” Thường Mạn Mạn rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô hiện tại chỉ cảm thấy đau đến nát lòng.
Tần Phong không chút nghĩ ngợi trực tiếp đem cô từ trên mặt đất bế lên, “Bây giờ, chúng ta liền đi bệnh viện.” Cũng may, trên thân nữ nhân này còn có chút thịt, nếu không một chút cảm giác ôm cũng không có.
“Không, không cần, anh thả tôi xuống, tự tôi có thể về nhà bôi thuốc.” Thường Mạn Mạn bất ngờ cảm thấy bị một người đàn ông ôm vào trong *** có chút không ổn.
“Ngoan ngoãn, đến bệnh viện xem thử, như thế tôi mới an tâm, huống chi vết thương này phải xử lý tốt, nếu không sẽ nhiễm trùng.” Tần Phong không để ý tới phản kháng yếu ớt của cô, trực tiếp đặt cô tại ghế trước, sau liền ngồi nhanh vào ghế chính.
“Thật không cần, tôi không sao, chỉ đau một chút.” Vừa nói xong, nước mắt cô lại tuôn ra, ai, không có biện pháp, ai kêu cô trời sanh sợ nhất là đau cơ chứ.
“Sẽ nhanh thôi, cô cố chịu chút.”. Hắn cố nhịn cảm giác muốn đưa tay thay cô lau nước mắt, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
BỆNH VIỆN
Xe rất nhanh liền đến bệnh viện, Tần Phong ôm Thường Mạn Mạn từ trong xe ra, rồi liền vào bên trong.
Thường Mạn Mạn kéo kéo y phục của hắn. Nhỏ giọng nói “Anh có thể thả tôi xuống không, tự tôi có thể đi.” Trừ Bạch Kiểu Thiên cô chưa từng bị bất kỳ một người đàn ông nào ôm qua, cô luôn có chút ngượng ngùng, bất quá cái ôm này thật rất ấm áp.
“Ngoan, nhanh thôi.” Liếc nhìn người trong *** đang đỏ mặt tai hồng, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác muốn êm ái vuốt ve. Tần Phong nghĩ xong liền bỏ ngay ý tưởng ấy trong đầu, đối với loại ý niệm có chút không đứng đắn vừa rồi, nó vốn chưa từng xuất hiện trong đầu hắn đối với một cô gái nào. Hắn không chịu được, nhìn cô gái trong *** mình, cô không phải là rất đẹp, nhưng xác thực làm cho người ta có cảm giác cô thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, chúng hệt như một hồ nước sâu có thể đem người ta hút vào.
“Nhưng. c…..”
“Không có nhưng nhị gì hết, tôi làm cô bị thương nên phải có trách nhiệm chiếu cố cô.” Tần Phong ngắt lời cô. Chỉ ôm cô thật chặt.
Thường Mạn Mạn thấy hắn nói như vậy, cũng không biết nên nói gì hơn đành để mặc cho hắn ôm.
Dọc theo đường đi không ngừng có người quăng tới cái nhìn ghen tỵ, hâm mộ, thưởng thức về phía cô, khiến Thường Mạn Mạn nằm trong lòng hắn rất không thoải mái, cô vốn không thích trở thành tiêu điểm của mọi người, điều này làm cho cô vô cùng cảm thấy không được tự nhiên. Đành đem mặt rút sâu vào trong *** hằn.
Tần Phong cảm giác được người trong *** đang có chút khó chịu, khóe miệng hắn giương nhẹ, khiến hai người càng thêm thân mật.
Mà nhân vật chính – Thường Mạn Mạn, lại chẳng có phản ứng gì. Cô hiện tại chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt của mọi người, hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác.
“Không có gì đâu, đầu gối chỉ bị thương một chút, bôi ít thuốc là ổn rồi.” Một bác sĩ anh tuấn hướng về phía Thường Mạn Mạn nói, ánh mắt tự động không để ý tới Tần Phong người đang đứng sau lưng cô.
“Ừ, cám ơn bác sĩ.” Thường Mạn Mạn cảm kích cười một tiếng.
Bác sĩ sửng sốt một chút. Nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ kia.
Tần Phong vô cùng khó chịu với ánh nhìn của vị bác sĩ dành cho Thường Mạn Mạn, hắn ôm ngay Thường Mạn Mạn vào trong ***. 3 Tuyên bố quyền sở hữu.
“Vị này là chồng ngươi sao?” Bác sĩ hướng về phía Thường Mạn Mạn nói.
“Không phải.”
“Vâng”
“Ách” Thường Mạn Mạn không hiểu người này tại sao lại muốn nói mình là lão công của cô, hai người bọn họ không phải là vừa mới biết nhau sao.
Ha ha bác sĩ cười nhìn hai người trước mắt, không nói gì, đưa cho bọn họ đơn thuốc, rồi tiễn đưa, chuẩn bị cho bệnh nhân kế tiếp.
Tần Phong ôm cô đi ra ngoài, hắn hiện tại cũng không hiểu sao lúc ấy mình lại muốn nói như vậy, bất quá khi nghĩ tới việc mình là lão công của cô, hắn không ghét một chút nào, ngược lại cảm thấy có một chút cao hứng, một chút mong đợi.
Thường Mạn Mạn vừa định hỏi tại sao hắn lại trả lời như vậy, thì cô ý tá liền cầm thuốc tới, bôi thuốc cho cô.
“A đau ” vừa nói xong, nước mắt cô lại muốn rớt xuống. Đem cái vấn đề định hỏi vừa rồi, quên đi.
“Cô tránh ra, để tôi.” Tần Phong cầm lấy thuốc trong tay cô y tá, rồi đuổi cô ta qua một bên.
Y tá giận dữ liếc nhìn Thường Mạn Mạn, cô ta vừa rồi là cố ý, ai kêu người bình thường như Thường Mạn Mạn thế nhưng lại có một anh chàng đẹp trai như vậy làm bạn trai, không phải đó chỉ là một vết thương nhỏ, có cần thiết giả bộ như vậy à.
Ánh mắt không chút thiện ý của cô y tá khiến Thường Mạn Mạn rùng mình.
Tần Phong nhìn sắc mặt không tốt của Thường Mạn Mạn, ánh mắt lạnh của hắn liền liếc về phía cô y tá, lạnh lùng nói “Còn không đi mau, đồ chân tay vụng về.”
Y tá cắn môi, nhanh chóng đi ra ngoài, ánh mắt của người này lạnh quá, làm cho con người ta sợ hãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc