Cha Con Tranh Sủng - Chương 11

Tác giả: NÁO NÁO

BỆNH VỀ MẮT
“Hey, cục cưng bé nhỏ, mấy ngày nay như thế nào, cái khối băng kia có khiến cho em bị tổn thương do giá rét gì không?” Tư Đồ Hoàng nở nụ cười đi tới bên chiếc bàn làm việc của Thường Mạn Mạn, trêu chọc Thường Mạn Mạn tới mức đỏ mặt.
Cô gái này thật đáng yêu, động một chút là đỏ mặt, thật đáng yêu, hắn đối với cô rất có cảm tình.
“Phó Tổng, anh nói cái gì vậy?” Thường Mạn Mạn thẹn thùng nói, hắn luôn là thích nói giỡn với cô, lúc bắt đầu cô rất không quen, nhưng nghe đồng nghiệp nói Phó Tổng vẫn luôn như vậy, nên cô cũng từ từ quen với cách nói chuyện này, nhưng mỗi lần vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
“Bảo bối, anh đã nói với em bao nhiều lần rồi, đừng gọi anh là Phó Tổng, như thế rất lạnh nhạt, gọi anh là Hoàng, em gọi một tiệng coi.” Tư Đồ Hoàng đối với việc trêu chọc Thường Mạn Mạn có thể nói là cả trăm lần cũng không chán. Trêu chọc Thường Mạn Mạn có thể nói là sở thích của hắn, nhưng tên Thiên kia quản cô rất chặt, hắn cũng chỉ có thể thừa dịp Thiên không có ở đây mới đến trêu chọc Thường Mạn Mạn.
“Phó Tổng, không thể gọi như thế, người khác sẽ hiểu lầm.” Thường Mạn Mạn thật không có biện pháp đối phó với Phó Tổng, mỗi lần hắn ta đùa đều muốn nhìn cô mặt đỏ tai hồng, sau mới bằng lòng bỏ qua.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, sợ cái gì. A, có phải là em sợ bị Thiên hiểu lầm đúng không?”. Đôi mắt đào hoa của hắn không ngừng hướng về phía Thường Mạn Mạn mà phóng điện.
“Ách không phải, mà mắt anh bị sao thế, bị bệnh à, nếu vậy thì anh nên đến bệnh viện khám đi nha.” Thường Mạn Mạn nghiêm túc cùng khách sáo nói.
“Ách”, Cả người Tư Đồ Hoàng liền ngây dại, đây là lần đầu tiên hắn phóng điện không thành công, mị lực của hắn có vấn đề rồi à, không được hắn phải đi kiểm tra mị lực của mình mới được.
Vì vậy Tư Đồ Hoàng chạy nhanh như gió lao ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả ᴆụng vào Bạch Kiểu Thiên vừa đi họp về cũng không để ý, chỉ hấp tấp xông về thang máy.
Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ khó hiểu nhìn Tư Đồ Hoàng, rốt cuộc hắn ta bị sao nhỉ, hình như hắn ta chạy từ phòng làm việc của mình ra ngoài, tiểu tử này sẽ không lại tới đùa giỡn lão bà hắn nữa đấy chứ, nhưng nhìn cái dáng vẻ này, thì giống như hắn bị lão bà của mình chỉnh thì phải.
Mặc dù hắn biết tên kia thường xuyên đến đùa giỡn lão bà hắn, trong lòng hắn cũng không vui, nhưng mỗi lần đùa hắn lại không thể bắt gian tại trận, cũng không tiện tìm lý do trừng phạt hắn ta, nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao mỗi lần đều là tên kia thua thiệt, ngược lại hắn lại giúp lão bà hắn giải trí, suy nghĩ một chút thì cũng không tồi, cũng giúp lão bà hắn không quá nhàm chán.
“Bảo bối, Hoàng hắn ta bị sao vậy, hắn chạy như thể bị sói đói đuổi theo ấy?” Bạch Kiểu Thiên đi vào phòng làm việc đem Thường Mạn Mạn từ chỗ ngồi của cô ôm vào lòng.
“Có lẽ anh ấy đau mắt quá nên đi bệnh viện.” Thường Mạn Mạn suy đoán nói, cô cũng không rõ lắm.
“Ấy, anh thả em xuống, nếu bị người khác nhìn thấy, em không biết phải nói thế nào?” Thường Mạn Mạn cảm thấy không được tự nhiên, muốn thoát khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
“Sợ cái gì, em là lão bà* anh, người khác thích nói thì cứ để cho họ nói,anh thương lão bà anh vậy có gì không đúng, mặc kệ họ.” Bạch Kiểu Thiên ôm cô chặt hơn, không để cho cô tránh thoát.
(*) : lão bà = vợ = bà xã, nhưng ta thích để lão bà hơn
“Anh nói gì, ai là lão bà của anh?” Thường Mạn Mạn đỏ mặt khiển trách.
“Sao chứ, em ngủ với anh xong, sau liền muốn phủi tay không phụ trách ư? Huống chi em đã sinh con trai cho anh, em nhất định phải là lão bà của anh, chạy không thoát đâu.” Bạch Kiểu Thiên có chút không vui nói.
“Thông thường đều là nam nhân* phải phụ trách với nữ nhân**, sao em lại phải phụ trách với anh cơ chứ !?.” Thường Mạn Mạn có chút bất mãn nói, chính cô đến bây giờ cũng không biết rõ cô cùng hắn rốt cuộc là phát sinh như thế nào. Thật sự quá buồn bực
(*) : nam nhân = đàn ông
(*) : nữ nhân = phụ nữ
“Em muốn anh có trách nhiệm với em ư, được thôi, vậy thì để anh phụ trách với em vậy, được không !?.” Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ lưu manh nói, bất kể ai phụ trách với ai đều được, chỉ cần hai người bọn họ ở chung một chỗ là tốt rồi.
“Thật không biết nói thế nào với anh, đúng rồi, Khoái Khoái là con trai của em, khi nào lại thành con trai của anh chứ ?” Thường Mạn Mạn rất không hiểu.
LÀ CON TRAI CỦA ANH
“Em nói cái gì?”. Sắc mặt Bạch Kiểu Thiên tối lại, hắn rống giận.
Toàn thân Thường Mạn Mạn run lên, lạnh quá. Nhưng thầy giáo đã dạy cô không thể nói nói láo, cho nên cô vẫn kiên trì làm một đứa bé ngoan. “Ngay cả em cũng không biết ba của Khoái Khoái là ai, làm sao anh có thể khẳng định như vậy, hơn nữa, tại thời điểm em mang thai, em vốn không quen anh, như thế Khoái Khoái làm sao có thể là con anh chứ.” Thường Mạn Mạn không chút sợ hãi, lên tiếng nói, chẳng qua là thanh âm cô càng nói càng nhỏ, trình độ thuyết phục rõ ràng chưa đủ. Ô ô cô hiện tại thì rất sợ, cô chỉ nói sự thật thôi, sao hắn lại đưa ra một gương mặt lạnh như vậy nhìn cô chứ.
“Sao em lại đần độn như thế chứ, em không thấy dáng dấp của anh và Khoái Khoái giống nhau như đúc ư, em từng gặp qua có chuyện trùng hợp đến thế trên đời sao?”. Ánh mắt Bạch Kiểu Thiên bốc lửa, thật không biết đầu nha đầu này làm từ gì, chuyện rõ ràng như vậy mà còn không nhìn thấy, mỗi lần cô đều vì chuyện này mà giãy giụa, bực tức hắn tới mức đỏ mặt tía tai.
“Anh không biết, có một câu tục ngữ: “cõi đời này vô kỳ bất hữu”* à.”
(*) : trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra
“Hơn nữa, em cũng không nhìn ra anh cùng Khoái Khoái có chỗ nào giống nhau nha.” Thường Mạn Mạn vẫn cả gan nói.
Bạch Kiểu Thiên thật muốn cắt đứt cổ của cô, tức ૮ɦếƭ hắn, “Anh nói có là có, bé chính là con trai của anh. Em vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi sự thật này.”
“Em nói không phải là không… Ưm…”
Bạch Kiểu Thiên thô lỗ hôn lên đôi môi đang lảm nhảm kia, đây là một nụ hôn trừng phạt, không chút dịu dàng.
Thường Mạn Mạn chỉ cảm thấy môi thật đau, trong miệng nếm ra mùi vị tanh tanh, khẳng định môi cô đã chảy máu, “Ư… Đau… “
Bạch Kiểu Thiên cũng nếm được mùi máu tươi, nhanh buông cô ra, nhìn đôi môi bị chính mình làm cho sưng đỏ, hắn tự trách muốn ૮ɦếƭ, “Thật xin lỗi, anh không cố ý, rất đau à, để anh thổi gió lên môi cho em, liền hết đau ngay.” Bạch Kiểu Thiên đau lòng thổi gió lên miệng cô. Cô gái nhỏ này luôn có biện pháp để cho hắn mất đi lý trí.
“Hức, hức, anh hư, ghét.” Thường Mạn Mạn đau đớn khóc, cô sợ nhất là đau, cái tên xú gia hỏa (yêu nghiệt) này luôn làm đau cô.
“Được, được, là anh hư, nhưng em không thể nói là chán ghét anh, lần sau anh nhất định sẽ không làm đau em, được không? Đừng khóc.” Bạch Kiểu Thiên đau lòng dụ dỗ, êm ái hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống của cô.
“Còn lâu em mới tin anh, lần nào anh cũng nói như vậy, nhưng chẳng có lần nào làm được cả. Hức, hức” Thường Mạn Mạn vẫn không tha thứ cho hắn.
“Anh không lừa em, ngoan, đừng khóc, em khóc làm lòng của anh cũng đau.” Hắn thật là tự tạo tội nghiệt cho mình mà, làm Mạn Mạn khóc, thì lòng hắn càng khó chịu, hắn chỉ muốn thấy Mạn Mạn cười.
“Bảo bối mau nghe điện thoại, bảo bối mau nghe điện thoại…”. Điện thoại Thường Mạn Mạn vang lên bài hát quen thuộc.
“A lô ” Mặc dù Thường Mạn Mạn cố để cho thanh âm mình vững vàng, nhưng trong thanh âm đó vẫn có một chút xíu âm thanh khóc nức nở.
“Sao vậy, ai khi dễ Mạn Mạn của con vậy, tại sao Mạn Mạn khóc?” Thường Khoái Khoái lo lắng nói.
“Không có, không có, mẹ không có khóc.” Thường Mạn Mạn phủ nhận.
“Còn gạt con, có phải hay không, không muốn con nấu cơm cho Mạn Mạn ăn nữa hả, đúng chứ?” Thường Khoái Khoái đe dọa. Những năm này dạ dày Thường Mạn Mạn đã bị hắn cấp dưỡng, mặc dù cơm Mạn Mạn nấu cũng không phải là dở, nhưng cô thích cơm của Khoái Khoái làm cho cô.
“Không phải vậy” không cho cô nấu cơm còn được, nhưng cô không phải không thích được ăn cơm ngon nha.
“Vậy Mạn Mạn ngoan ngoãn nói cho con biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.” Thường Khoái Khoái đã tưởng tượng ra được bộ dáng hiện giờ của Mạn Mạn rồi.
“Hức, Khoái Khoái, hức, Bạch Kiểu Thiên khi dễ mẹ, hắn làm mẹ bị thương, chảy máu rồi. Hức, Khoái Khoái ” Thường Mạn Mạn nghe được Thường Khoái Khoái nói như vậy cũng không giấu giếm tâm tình của mình nữa, toàn bộ tâm trạng liền phát ra ngoài.
“Nói cái gì, hắn khi dễ Mạn Mạn.” Thường Khoái Khoái nổi giận gầm lên một tiếng.
Thường Mạn Mạn gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, liền “Ừ” một tiếng.
“Chờ một lát, con lập tức tới ngay.” Không đợi Thường Mạn Mạn cúp điện thoại, Thường Khoái Khoái liền cúp trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc