Cấu Kết - Chương 27

Tác giả: Tâm Thường

Ngày đó sau khi về nhà, Cố Hoài Nam ngủ một giấc thật dài, đến tối khi nhìn thấy Diệp Tích Thượng thì làm bộ hỏi mấy câu về chuyện lần trước.
Diệp Tích Thượng báo cáo chi tiết, cuối cùng nói một câu: "Em gái của em xem ra có vẻ ngoan ngoãn hơn so với em."
"Không sai, em ấy được giáo dục tốt, cũng giống như anh, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, Tiểu Tây cũng giống vậy, những lời nói của ba mẹ tôi đối với cô ấy mà nói giống như mệnh lệnh, mặc kệ có ý kiến gì hay không thì cũng tuyệt đối thi hành."
"Dáng vẻ hai người giống nhau như vậy, sao tính tình lại khác nhau nhiều thế?" Diệp Tích Thượng làm ra vẻ như vô tình hỏi.
Cố Hoài Nam lúc ấy đang rửa chén, tay vớt lên một ít bọt xà bông trắng tinh bôi lên trên mặt anh: "Hối hận vì lấy tôi rồi hả ? Tiểu Tây còn chưa có kết hôn mà, anh còn có hi vọng."
Diệp Tích Thượng vuốt mặt, lấy bọt điểm trên chóp mũi cô: "Vậy em phải làm sao? Em đanh đá chua ngoa, xoi mói ngang ngạnh rất khó hầu hạ, ngoại trừ tôi ra thật không dễ tìm được người thứ hai chịu lấy em."
Cố Hoài Nam cởi đôi găng tay cao su ra bỏ vào bồn rửa chén, tay vung lên, chống nạnh: "Anh có ý tứ gì? Diệp Tích Thượng."
Diệp Tích Thượng khóa kỹ vòi nước, quan sát cô một lúc: "Tự mình suy nghĩ."
Đây là bắt đầu ghét bỏ cô ?
Cố Hoài Nam tức giận, tức giận đến độ cả một buổi tốt không vẽ được tranh, quá nửa đêm chạy đi đập cửa phòng anh, ngoài ý muốn phát hiện anh lại không khóa cửa.
Vừa đúng lúc! Cô tức giận đùng đùng vọt vào, mở đèn đầu giường anh ra: "Diệp Tích Thượng, anh không được ngủ."
Diệp Tích Thượng cũng không mở mắt, lật người: "Không được, tôi phải bảo đảm giấc ngủ."
Cố Hoài Nam đi vòng qua bên kia, "Anh ngồi dậy nói rõ ràng cho tôi, có phải anh ghét bỏ tôi hay không?"
Diệp Tích Thượng mở mắt, ngồi dậy: "Đây chính là kết luận của em sau khi đã suy nghĩ?"
"Chẳng lẽ không đúng? Anh nói tôi đanh đá chua ngoa xoi mói ngang ngạnh rất khó hầu hạ, cái này không phải là ghét bỏ tôi sao?" Ánh mắt Cố Hoài Nam có chút lay động, người đàn ông này ngủ không mặc áo? Cứ để trần như vậy, làm người ta ngượng ૮ɦếƭ a.
Diệp Tích Thượng nửa ngày không lên tiếng, cau mày nhìn cô. Cố Hoài Nam ho khan hai tiếng, "Sao anh nhìn tôi làm gì, không ai nói cho anh biết cứ chăm chú nhìn một người thì cũng tương đương với quyến rũ sao? Hơn nữa anh còn ngủ trần."
"Tôi không có ngủ trần, có mặc một chỗ đấy." Anh cúi đầu nhìn mình, một chiếc chăn mỏng phủ ngang hông anh có vẻ không an toàn, không cần nói cũng biết chỗ nào có mặc.
Cố Hoài Nam theo bản năng cũng cúi đầu xuống nhìn vào phần bụng anh, ưmh. . . . . .Bộ vị nào đó rất nổi bật. Cô có chút đỏ mặt: "Anh đang cố ý dẫn dắt tôi phạm tội đúng không? Quá không hiền hậu."
Diệp Tích Thượng liếc cô một cái, rất không nể mặt: "Tôi không cho rằng em đủ năng lực thực hiện hành động phạm tội với tôi."
Cố Hoài Nam khẽ cắn răng, "Ai mà thèm phạm tội với anh, nghĩ mình có bao nhiêu hấp dẫn đây? Đàn ông có vóc dáng rất nhiều, tôi cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng mà tìm anh."
Bị thương tổn nhưng Diệp Tích Thượng chẳng những không tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười: "Cố Hoài Nam."
"Cái gì?"
"Lần sau nói những lời như thế, đừng có đỏ mặt, mắt cũng đừng liếc loạn xung quanh thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
". . . . . . Ai nói dối?"
"Ai nói em nói dối hả?"
Cố Hoài Nam nhất thời cứng họng, tức giận cau mày bĩu môi, vung cái gối đầu đánh anh: "Dù sao anh cũng không được ghét bỏ tôi! Tôi có anh đá chua ngoa xoi mói ngang ngạnh anh cũng phải hầu hạ! Anh đã nói không được ly hôn đấy!"
Diệp Tích Thượng nhàn nhạt nhếch miệng, sắc mặt nghiêm nghị, nhanh nhẹn bắt được tay của cô ςướק gối lại: "Có thể đừng giày vò tôi nữa được không, tôi còn phải đi làm, ngày mai huấn luyện tân binh nhảy dù."
"Là anh không cho tôi ngủ trước! Vậy tôi cũng không thể cho anh ngủ!"
"Nhưng bộ dạng của em không đánh được bao lâu sẽ thấy mệt mỏi, còn tổn thương này đối với tôi cũng chỉ là số lẻ mà thôi."
"Tôi tức giận không ngủ được cũng là trách nhiệm của anh! Anh còn ở đây nói châm chọc!"
Cánh tay dài của Diệp Tích Thượng duỗi một cái ôm ở eo cô kéo về phía trước, Cố Hoài Nam mất đi trọng tâm té lên giường anh: "Vậy thì được, tôi phụ trách."
Khi Cố Hoài Nam ý thức được hình hình không ổn thì môi của anh đã áp xuống, bờ môi hôn cô rất mạnh mẽ. Mới bắt đầu tay chân cô vẫn còn vung loạn, đẩy anh đấm anh, Diệp Tích Thượng bèn nắm chặt cổ tay cô, khiến cô càng giống một chú cá nhỏ không an phận.
Diệp Tích Thượng khẽ rời khỏi môi của cô, giọng nói ám ách trầm thấp: "Em mà cử động nữa đến lượt tôi ngủ không được, vậy coi như là trách nhiệm của em, nếu như trong lòng em khẳng định mình chịu trách nhiệm được thì cứ tiếp tục."
Cố Hoài Nam vẫn chưa thỏa mãn chu miệng lên, nhưng thân thể đã ổn định lại: "Chưa từng thấy qua ăn có người đã ăn đậu hũ còn không biết xấu hổ như vậy, Diệp Tích Thượng, chúc mừng anh đã tiến bộ."
Anh vui vẻ tiếp nhận lời ngợi khen, trong tình huống anh vẫn còn có thể kiểm soát được phải kịp thời thu tay lại: "Đi ngủ đi, bồi dưỡng tinh thần, buổi tối ngày mốt gặp ba em cùng ăn cơm."
Cố Hoài Nam cau mày, "Nhanh như vậy sao? Tôi có thể không đi chứ?"
Diệp Tích Thượng suy tư: "Vậy. . . . . . Tôi mang Tiểu Tây đi cho đủ số?"
Đôi mắt Cố Hoài Nam nhíu lại, "Anh cứ thử xem!"
Cô đột ngột nâng đầu gối lên hung hăng thúc vào *** của anh, Diệp Tích Thượng không có phòng bị, đau đến chảy mồ hôi lạnh. Cố Hoài Nam đã chạy trốn tới cửa, hất cằm lên cảnh cáo.
"Anh dám léng phéng bên ngoài thì tôi sẽ có biện pháp khiến anh phải cởi quân trang, sẽ đem đồ trang bị tiêu chuẩn của anh vứt cho chó ăn!" Dứt lời đóng cửa lại, hài lòng đi ngủ.
Diệp Tích Thượng chịu đựng đau đớn, dở khóc dở cười, tắt đèn đầu giường, nằm xuống lại, không khỏi suy nghĩ, tại sao một người phụ nữ bình thường cũng rất thông minh như Cố Hoài Nam, trong đầu cũng bắt đầu xuất hiện ý định không ngay thẳng rồi hả?
Anh im lặng cười cười, thỉnh thoảng cô giả vờ có bộ dạng ngớ ngẩn kia, lại có mấy phần giống Diệp Tiểu An.
Diệp Tích Thượng liếc nhìn hình của Diệp Tiểu An để trên tủ đầu: Tiểu Diệp Tử, cô ấy chưa chắc đã là một người vợ tốt, nhưng sẽ là một chị dâu tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc