Câu Được Con Rùa Vàng - Chương 08

Tác giả: Không Hữu Cố Sự

Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, tôi lặng lẽ đến công ty làm việc, không còn cười đùa vui vẻ như bình thường. Tôi đang chờ đợi điện thoại đổ chuông. Tôi nghĩ Trương Hạo sẽ gọi cho tôi. Chỉ cần anh ấy gọi đến, hỏi tôi có còn yêu anh ấy không, tôi sẽ không do dự mà trả lời: Yêu, vẫn còn yêu.
Thế nhưng Trương Hạo không gọi đến. Hết ngày này qua ngày khác. Một tuần đã trôi qua, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lâm Diệu hàng ngày nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ lạnh lùng. Đúng là đồ trẻ con, đồ hẹp hòi, chẳng qua tôi chỉ đến nhà anh hát hò có một buổi, có cần phải tỏ thái độ thế không? Chỉ có điều dạo này tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà so đo với anh. Giờ tôi chỉ quan tâm đến Trương Hạo mà thôi, rốt cuộc anh có gọi đến không thì bảo?
Hai tuần trôi qua, tôi không nhịn nổi nữa. Thôi được rồi, tôi gọi, tôi gọi, tôi mặt dày gọi cho anh một lần. Tôi nhấc máy gọi đến số của Trương Hạo.
- Lâm Sảng? - Giọng nói cho thấy Trương Hạo rất ngạc nhiên và mừng rỡ.
- Đúng thế! - Tôi cố nói thật bình tĩnh.
- Có chuyện gì không?
૮ɦếƭ mất, có chuyện gì không? Tôi chỉ gọi để hỏi anh ta có muốn quay về bên cạnh tôi không? Nhưng tôi đã cảnh cáo bản thân, không được nói ra lời đáng xấu hổ này, anh bảo tôi làm sao nói ra đằng miệng được?
- Ờ, tôi gọi hỏi anh khi nào trả tôi tiền! - Cũng may là còn chuyện khác làm bình phong. Nghĩ lại thấy thật may mắn vì bị anh ta nhổ tóc.
- Nhưng mà hình như em chưa nói cho anh biết số tài khoản của em.
- Thế chiều nay anh mang tiền mặt đến cho tôi, tôi đợi anh ở cửa công ty! - Ừm, cái tôi cần là cuộc gặp mặt. Nhìn thấy tôi là anh sẽ hồn điên phách đảo, tôi là Lâm Sảng mà anh yêu thương nhất ngày xưa mà.
- Vậy… vậy cứ thế nhé!
Nếu như tôi không nghe nhầm thì giọng nói của Trương Hạo có vẻ rất thất vọng. Vậy anh ta hi vọng điều gì? Hi vọng không phải trả tiền cho tôi hay là hi vọng có thể bớt đi tí chút? Chỉ có điều cho dù anh ta hi vọng cái gì, tôi chỉ hi vọng chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.
Vì cuộc gặp mặt buổi chiều, suốt cả ngày đầu óc tôi cứ căng ra như dây đàn, thậm chí ngay việc hít thở ra sao lúc gặp mặt, tôi cũng phải tập luyện trước gương hết lần này đến lần khác.
Trước khi hết giờ làm, tôi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đôi chút. Tôi vẫn tươi trẻ và tràn đầy sức sống như vậy. Trương Hạo ơi là Trương Hạo, ban đầu sao anh có thể lựa chọn một “con gà ốm” mà từ bỏ một người khoẻ đẹp như tôi? Cũng may là anh biét quay đầu lại, tôi sẽ bao dung cho anh bằng một trái tim vĩ đại! Mau quay về đi!
Nhận được điện thoại của Trương Hạo, anh ta nói anh ta chờ tôi ở nhà để xe.
Lúc nhìn thấy Trương Hạo, anh ta trông gầy đi nhiều, đáng đời! Không có tôi sao anh có thể béo tốt được? Tôi cười đểu cáng.
Anh ta vẫy tay gọi tôi. Tôi đi về phía đó, lạnh nhạt nhìn anh ta. Vẫn nụ cười quen thuộc ấy, nhớ lại hồi ức trước đây… đi qua đoạn đường này rồi có phải chúng tôi sẽ lại được ở bên nhau? Tôi thấy cổ họng mình nghẹn ngào. Tôi biết nếu như tôi không nói gì đó, nước mắt tôi sẽ lại trào ra.
- Sao thế, có phải quên mất đến đây để làm gì rồi không?
- Nhìn thấy em vẫn còn tràn đầy năng lượng như vậy, đột nhiên anh cảm thấy rất hạnh phúc. Thực ra anh cứ nghĩ, cho dù anh có không ở bên cạnh em, em cũng vẫn sống rất tốt. Em biết không, lúc trước ở bên nhau, cho dù là khi nào, tâm trạng có ra sao thì khi gặp anh em vẫn sẽ cười, đây cũng là nguyên nhân khiến cho anh yêu em! - Trương Hạo nhẹ nhàng nói, nhưng có vẻ rất chân thành. Tôi có thể nhận ra điều đó.
Đương nhiên, đó là ưu điểm của tôi mà.
Trương Hạo đưa cho tôi một cái túi giấy, nói: “Trong này là mười bảy nghìn năm trăm tệ, giấy nợ em cứ giữ lại làm kỷ niệm đi!”
Kỷ niệm, kỷ niệm gì? Tôi hoang mang.
- Anh nói vậy là có ý g?
- Anh đã không còn tư cách nói yêu em nữa, đứa bé không phải là của anh, anh cũng chẳng có nghĩa vụ chăm sóc cô ta, anh đang làm thủ tục ly hôn với cô ta, sau này anh sẽ rời khỏi đây. Vốn dĩ anh vẫn chưa yên tâm về em, hôm nay nhìn thấy em thế này, anh cũng đỡ lo rồi. Lâm Sảng, chúng ta không thể đi đến cuối con đường, anh rất có lỗi với em… Sau này em phải tự chăm sóc tốt bản thân, em nhất định phải hạnh phúc đấy!
Mắt Trương Hạo đỏ hoe, anh vội vàng ngồi vào trong xe, ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi, cố giấu đi sự đau đớn trong lòng. Tại sao chúng tôi cứ phải như thế này? Lúc em vừa định nói anh hãy ở lại, tại sao anh lại ra đi
Đồ ngốc!
Tôi co giò đuổi theo, nhưng bị ai đó kéo lại. Ngoảnh đầu lại nhìn, là “Con riêng”
- Anh dở hơi à, không thấy tôi đang đuổi theo người đàn ông của tôi sao? - Tôi gần như phát điên lên
- Chị mà còn nói nữa, tôi sẽ cho chị biết tay! - “Con riêng” lúc này đã không còn giữ được thái độ bình thản thường ngày, bộ dạng anh ta cứ như chuẩn bị cầm dao đâm chém người đến nơi.
- Anh mà còn kéo tôi, tôi cũng sẽ cho anh biết tay! - Tôi hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến thái độ bất thường của anh ta. Tôi chỉ biết anh ta đang ngăn cản tôi giữ lại người quan trọng nhất trong đời mình.
- Lên xe! - Cuối cùng “Con riêng” đành phải thỏa hiệp, kéo tôi lên xe.
Tôi lên xe, càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Tôi liền lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Hạo.
- Tôi vẫn còn yêu anh, tôi không cho anh đi, anh mà không quay lại tôi sẽ giết anh, giết cả nhà anh! - Tôi khóc lóc, đau đớn tột cùng, tôi chỉ sợ Trương Hạo sẽ nói: “Xin lỗi, anh yêu em, nhưng anh thật sự phải đi!”
Cũng may Trương Hạo không nói vậy, anh chỉ ngây ra vài giây rồi nói bằng giọng hân hoan:
- Em đang ở đâu?
- Em… - Tôi còn chưa nói hết thì “Con riêng” đã phanh gấp. Điện thoại bị ngắt tín hiệu.
Tôi đang định quay lại gõ đầu anh ta thì Lâm Diệu đã lạnh lùng lên tiếng, đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại:
- Cút xuống!
Mặc dù lúc này tôi đã nhận ra “Con riêng” có thể… có thể thật sự cũng có hơi hơi thích tôi, nhưng giữa hạnh phúc của tôi và “Con riêng”, tôi vẫn không do dự lựa chọn vế đầu tiên. Lúc này đây, điều quan trọng nhất với tôi vẫn là người đàn ông ấy.
Tôi vừa lao xuống xe vừa gọi đến số của Trương Hạo:
- Em ở…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc