Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc - Chương 01

Tác giả: Điển Điển

"Đau quá. . . . . ."
Người đàn ông nằm trên giường bệnh ôm đầu kêu lên một tiếng, trong phòng, nam nữ đang ồn ào, náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn.
Một lúc lâu sau, hắn hạ đôi tay đang ôm đầu xuống, sắc mặt tái nhợt nhìn những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, cầu khẩn: "Tôi cầu xin các người, cho tôi năm phút đồng hồ, làm phiền tất cả các người ra bên ngoài đi, để cho một mình tôi yên tĩnh năm phút, có được không?"
"Các vị nghe chưa? Xin để cho bệnh nhân yên tĩnh một chút đi!"
Người bác sĩ trẻ mặc áo đồng phục trắng xoay người nói, khuôn mặt những người trong phòng tràn ngập vẻ kinh ngạc và bất mãn, nhưng cũng không nói lời nào lập tức nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ, làm phiền anh cũng đi ra ngoài một chút đi." Hắn yêu cầu.
Vị bác sĩ trẻ chỉ vào mũi mình, sững sờ một chút, tiếp theo mở miệng cười gượng gạo: "Được rồi! Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng." Hắn nhún nhún vai, rồi cũng theo mọi người đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh hạng nhất, có chừng mười bình hoa bày các loại hoa đầy đủ màu sắc và chủng loại, chỉ sợ ngay cả tiệm bán hoa cũng sẽ than thở là không bằng.
Âu Dương Tử Duy ngồi trên giường bệnh, trừ sắc mặt trắng bệch giống như những miếng băng đang quấn chặt trên đầu hắn ra, thì hắn vẫn đẹp trai như trước.
Không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh, vụ tai nạn xe cộ lần này không ςướק đi tánh mạng của hắn, thậm chí không gây ra cho hắn quá nhiều thương tổn bên ngoài, nhưng. . . . . . hình ảnh chụp CT-Scan cho thấy có biểu hiện nứt sọ gây tụ máu trong não, hậu quả sau này xảy ra di chứng gì, ngay cả bác sĩ cũng rất khó khăn để dự đoán. . . . . . Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Âu Dương Tử Duy nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhưng cũng không thể nào nghĩ ra được vì sao mình lại xuất hiện ở đây, ở trong phòng bệnh sang trọng này.
Hắn giương mắt nhìn từng bình hoa xung quanh mình, "Công ty Đại Vĩ" tặng, "Tập đoàn Á châu" tặng, "Công ty Đại Đại" tặng. . . . . .
Hắn càng thêm nghi hoặc!
Hắn khẽ nhăn đầu lông mày, cầm chiếc gương trên tay giơ lên quan sát tỉ mỉ khuôn mặt mình.
"Nhìn dáng vẻ của mi. . . . . . Đại khái là khoảng ba mươi tuổi đi! Được rồi, coi như mi ba mươi lăm tuổi là được rồi. . . . . ."
Đột nhiên, hắn thở dài, tinh thần suy sụp để gương xuống.
Hắn cảm giác suy nghĩ của mình đông đặc như hồ dán, ngay cả một chút ấn tượng về bản thân mình cũng không có, mỗi lần hắn muốn tìm trong trí nhớ một chút dấu vết về quá khứ, thì loại hồ dán này giống như bị lên men bắt đầu căng giãn ra, căng đến nỗi đầu hắn như muốn rách ra. Hắn rốt cuộc là ai?
Tại sao lại ở chỗ này?
Những người mới vừa chen chúc ở đây là ai?
Mỗi câu hỏi đều giống như một cây châm, đâm vào đầu hắn càng thêm đau đớn và khó chịu.
"Thôi! Không nghĩ nữa. . . . . . Bọn họ gọi mi là Âu Dương Tử Duy, thì mi chính là Âu Dương Tử Duy đi!" Hắn lẩm bẩm, rồi sau đó cao giọng hướng ra ngoài cửa kêu: "Các người có thể đi vào."
Mọi người đang chờ đợi ở ngoài cửa lại lục tục quay về phòng bệnh, sáu người có sáu loại vẻ mặt.
"Làm ơn! Từng người từng người bước tới." Không để cho những người này có cơ hội nói dông nói dài, Âu Dương Tử Duy lập tức đánh đòn phủ đầu, giọng nói bất lực và mang theo khẩn cầu.
Mọi người trong phòng giống như là nhận được mệnh lệnh, từng người một trở nên câm như hến.
Âu Dương Tử Duy kinh ngạc nhìn bọn họ, chân mày chau càng chặt hơn. Bọn họ sao lại sợ hắn như vậy?
Âu Dương Tử Duy không hiểu nhìn về phía bác sĩ đang mặc áo khoác trắng, "Anh bắt đầu trước đi!" Hắn nói, vô tình liếc trên khay trà thấy trái cây đã gọt xong, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đói, liền thuận tay cầm một quả táo lên cắn một cái.
Rõ ràng chỉ là động tác rất bình thường, nhưng lại khiến những người xung quanh mình sửng sốt.
Bác sĩ ho khan hai tiếng, ૮ưỡɳɠ éρ chính mình nhìn bệnh án trong tay, "Tử Duy, theo biểu hiện lâm sàng cùng kết quả xét nghiệm, não bộ bị tổn thương của cậu đã ổn định, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, thì có thể xuất viện."
"Nhưng, tại sao tôi không nhớ nổi những chuyện xảy ra trước kia? Thậm chí ngay cả tôi là ai tôi cũng không biết!" Vẻ mặt hoang mang cùng những lời nói trong miệng Âu Dương Tử Duy còn chưa xong, bên cạnh một lần nữa lại xôn xao.
"Anh. . . . . ."
"Tử Duy, anh. . . . . ."
Bác sĩ trẻ tuổi vội vàng ho khan hai tiếng, cắt ngang giọng nói kinh ngạc của mọi người."Bởi vì não bộ của cậu bị va chạm mạnh, cho nên mới bị chứng “mất trí nhớ về quá khứ”. Nói cách khác, đối với những người, những chuyện đã qua, tạm thời cậu không nhớ lại được. Nhưng cậu yên tâm, chuyện này sẽ không tổn hại đến trí thông minh của cậu."
"Mất trí nhớ? Trời ơi! Mình cư nhiên bị mất trí nhớ?" Hai vai Âu Dương Tử Duy rũ xuống.
Thật ra thì, hắn đã sớm biết đầu óc của mình có vấn đề, chỉ có điều, khi nghe được chính miệng bác sĩ chứng thực, hắn vẫn không tránh được một hồi khi*p sợ.
"Tử Duy, đừng lo lắng, cậu sẽ khôi phục trí nhớ trở lại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi;" Bác sĩ trẻ tuổi tận lực đem bệnh tình mô tả nhẹ nhàng hơn một chút, mặc dù cảm xúc của Âu Dương Tử Duy xem ra tuyệt đối không hề kích động. . . . . .
Điều này khiến bác sĩ cảm thấy buồn bực và khó hiểu nhất, theo kinh nghiệm lâm sàng, sau khi người bệnh biết mình được chứng mất trí nhớ, không phải là tâm trạng bị kích động, thì cũng là ngỡ ngàng luống cuống, nhưng ở Âu Dương Tử Duy cả hai tâm trạng này đều không có.
"Tôi bị thương như thế nào?" giọng nói của Âu Dương Tử Duy có vẻ bình tĩnh khác thường.
"Tai nạn xe cộ. Xe của cậu ᴆụng vào tường rào một công viên, nguyên nhật thật sự gây ra tai nạn này vẫn còn trong vòng điều tra."
Âu Dương Tử Duy nghe thấy, cố gắng muốn nhớ lại, nhưng mỗi khi suy nghĩ, đầu lại bắt đầu căng ra, đau đến hít thở cũng không thông.
"Tử Duy, từ từ đi, đừng vội vã ép mình suy nghĩ. . . . . ." Bác sĩ trẻ tuổi lập tức lên tiếng ngăn lại.
Âu Dương Tử Duy day day huyệt hai bên thái dương, sau đó nhìn bác sĩ, hỏi tiếp: "Anh kêu tôi là Tử Duy? Chúng ta trước kia có quen biết không?"
"Nhiều hơn cả sự quen biết!" Bác sĩ cười nói: "Tôi tên là Hàn Văn Thịnh, nhà họ Hàn của tôi với nhà Âu Dương của cậu thân nhau đã mấy đời rồi, cha tôi trước kia là bác sĩ riêng của nhà cậu, giờ ông ấy đã về hưu, hiện tại do tôi thay thế. Ngoại trừ là bác sĩ trưởng khoa ngoại thần kinh ở bệnh viện này ra, tôi còn kiêm nhiệm là bác sĩ riêng của nhà Âu Dương cậu." Hàn VănThịnh nói rất cặn kẽ.
"Thật sao?" Âu Dương Tử Duy nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên là thật! Khi còn bé cậu rất thích đi theo sau tôi, tôi làm cái gì, cậu cũng nhất định phải làm theo, bác Âu Dương trai luôn cười khi cậu sùng bái và tôn tôi làm thần tượng, ai biết được sau khi lớn lên, ngược lại cậu còn cười tôi học nghệ không tinh, thiệt là!"
"Ba của tôi?"
Âu Dương Tử Duy trợn to đôi mắt, ánh mắt rất tự nhiên nhìn về một người mập lùn đứng ở bên cạnh Hàn Văn Thịnh, quần áo gọn gàng, mái tóc trên đầu ít đến nỗi có thể đếm được từng cộng, tuổi tác ước chừng khoảng năm, sáu mươi tuổi.
"Tử Duy, cháu không nhớ bác sao? Bác là bác Cao đây!" Cao Phú Nhân tự giới thiệu mình.
"Bác Cao?" Âu Dương Tử Duy khẽ nhíu mày.
Theo trực giác, hắn không thích bác Cao trước mắt này. Nếu là bậc cha chú thì cũng nên có phong thái của người lớn tuổi một chút, tại sao khi nói chuyện với con cháu, ông ta lại có vẻ khúm núm!
"Cha tôi là một nguyên lão của công ty, cũng là một trong những thành viên của hội đồng quản trị."
Người nói chuyện là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp và quyến rũ đứng bên cạnh Cao Phú Nhân, trên mặt trang điểm khá lòe loẹt.
"Cô là ai?"
Âu Dương Tử Duy chỉ hy vọng cô ta cùng hắn không nên có quan hệ quá thân mật, hắn không thể tưởng tượng được mình lại có thân thích như vậy.
"Tử Duy, anh. . . . . ." Cao LiLy dậm đôi chân nhỏ một cái, giọng nói nũng nịu hơi gắt lên: "Làm sao anh có thể quên em? Em là Lily nha! Là bạn từ thời thơ ấu của anh. . . . . ."
"Cô ấy là con gái yêu quý của bác Cao." Một cô gái xinh đẹp ở giường bệnh bên cạnh nói, cô ta cười cười, sau đó lại ghé vào tai Âu Dương Tử Duy, nhẹ giọng mở miệng: "Cô ta theo đuổi anh rất dữ dội!"
Âu Dương Tử Duy sửng sốt, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía cô gái xinh xắn vừa nói kia, chỉ thấy cô nhìn hắn nháy nháy mắt nghịch ngợm, sau đó nhìn về phía một người thanh niên quần áo thẳng thớm, phong thái chững chạc.
"Anh nên giới thiệu mình, anh Lưu."
"À. . . . . . Tôi là Lưu Khải Hiên, cố vấn của công ty. . . . . ."
"Ôi trời! Anh giới thiệu như vậy, anh ấy làm sao biết anh cùng anh ấy quan hệ như thế nào ?" Cô gái xinh xắn cắt ngang lời nói của Lưu Khải Hiên, nhìn sang Âu Dương Tử Duy nói: "Anh Lưu là người bạn tốt nhất của anh khi ở Mỹ."
"Mỹ?"
"Ừ, nhà của anh ở Mỹ nha! Đừng có ngắt lời em, hãy nghe em nói hết đã! Về công, anh Lưu là trợ thủ đắc lực nhất của anh; về tư, anh ấy là bạn bè tốt nhất của anh a!"
"Vậy sao?" Âu Dương Tử Duy vẫn như cũ không có bất kỳ ấn tượng nào.
"Đúng rồi, sao em lại quên một điểm quan trọng nhất. . . . . ." Cô gái xinh đẹp vỗ trán của mình một cái, bổ sung nói: "Anh là tổng giám đốc tập đoàn Khải Đạt, là người đàn ông độc thân có giá trị nhất!"
"Hả?" Âu Dương Tử Duy nhìn về phía cô gái."Thì ra là tôi đây rất đáng tiền a!"
Cô gái bật cười khì một tiếng, "Không chỉ là đáng tiền, anh căn bản là giàu có không ai địch nổi!"
Âu Dương Tử Duy lại nhíu mày.
Hắn mơ hồ biết được mình có thân phận rất đặc biệt, nhưng cấp độ "đặc biệt" này, dường như vượt xa ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
"Kế tiếp vị này là thư ký công ty của anh, Michelle, một cô gái rất có tài năng !" Cô gái tiếp tục giúp mọi người giới thiệu.
"Tổng giám đốc." Michelle lễ phép gật đầu nhẹ, sau đó lên một tập hồ sơ rồi nói: "Những tài liệu này đều là văn kiện khẩn cấp, chờ tổng giám đốc xét duyệt."
Âu Dương Tử Duy xanh mặt, "Bây giờ?"
"Vâng. . . . . . Tổng giám đốc, việc này là do ngài quy định. Ngài nói bất kể trong tình huống nào, chỉ cần là văn kiện khẩn cấp đều phải lập tức liên lạc với ngài, những văn kiện khẩn cấp này đã trì hoãn hơn một tuần lễ rồi!" Michelle lo lắng giải thích, nhìn thấy tổng giám đốc hơi giận, lại vội vàng nói thêm một câu: "Trước kia đến cả bữa ăn ngài cũng không rời được những văn kiện này."
Âu Dương Tử Duy nhìn vẻ mặt Michelle có vẻ vô tội, bất đắc dĩ mở miệng: "Như vậy đi! Trong khi trí nhớ của tôi còn chưa khôi phục như trước kia, cấm không nói trước kia tôi như thế nào."
"Nhưng. . . . . . Nhưng, vậy phải làm sao đây? Những văn kiện khẩn cấp này thì làm thế nào? Ngoài ra, trong công ty còn có một số công việc khác cũng chờ ngài xử lý. . . . . ." Michelle lúng túng nói.
"Chẳng lẽ ngoại trừ tôi ra, không còn bất kỳ một người nào có thể làm chủ được sao?" Âu Dương Tử Duy không hiểu nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người của Lưu Khải hiên, "Ách. . . . . . Anh Lưu! Đúng không?"
Bỗng dưng, nghe có cười khì khì, cô gái xinh đẹp đứng ở bên cạnh hắn không nhịn được ôm bụng phá lên cười, "Ha ha ha. . . . . . ‘Anh Lưu’ là em gọi, còn anh luôn gọi anh ấy là Khải Hiên á!"
Âu Dương Tử Duy có vẻ lúng túng, liếc cô gái đang cười rất quá lố một cái, sau đó bĩu môi, rồi hướng về Lưu Khải Hiên nói: "Khải Hiên, về sau những chuyện của công ty cậu đều có thể quyết định, giúp tôi xử lý cho xong đi!"
"Tôi biết rồi." Lưu Khải Hiên lịch sự cười cười.
"Michelle, về sau có chuyện gì, trước tiên cô giao hết cho Khải Hiên xử lý, nếu thật sự không xử lý được, thì mới giao cho tôi, biết không?"
"Dạ, tổng giám đốc."
Thấy Âu Dương Tử Duy đem quyền điều hành công ty giao cho Lưu Khải Hiên, Cao Phú Nhân đứng ở một bên âm thầm chảy mồ hôi lạnh toàn thân, chỉ có điều không ai chú ý tới.
"Tới phiên em." Trông thấy tất cả mọi người giới thiệu xong xuôi, cô gái xinh đẹp cũng kềm nén không được nữa kêu lên: "Em là em gái của anh”
"Em gái?" Âu Dương Tử Duy dường như đối với việc cô là em gái của mình thì cảm thấy rất hài lòng, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó hắn thuận miệng hỏi: "Vậy em nhất định là Âu Dương Tử Đức, có đúng hay không?"
"Trời ạ!" Âu Dương Tử Đức sợ hãi kêu lên, cảm động đến nước mắt cũng mau rớt ra rồi."Anh, anh nhớ em? Anh còn nhớ rõ em?"
"Anh tên là Tử Duy, em đương nhiên gọi là Tử Đức, Tứ Duy Bát Đức không phải sao! Nếu anh là Tử An, vậy em nhất định phải là Tử Tĩnh, yên lặng! Phải không? Chỉ có điều, em là con gái, sao lại có tên như con trai thế?" Âu Dương Tử Duy nói một tràng, không thèm quan tâm rằng mình đã hắt một thau nước lạnh vào Âu Dương Tử Đức.
Những người bên cạnh sau ba giây sửng sốt, cũng đều khống chế không được mà cười ầm lên.
"Tôi thích Tử Duy này hơn." Hàn Văn Thịnh nở nụ cười sâu hơn, hắn thậm đã chí quên Âu Dương Tử Duy đã bao lâu không hề buông lỏng bản thân mình như vậy.
Âu Dương Tử Đức tức giận nhún nhún vai."Thì ra là chứng mất trí nhớ sẽ tạo ra một người có tính hài hước nha!"
"Đúng rồi, tại sao tôi không thấy cha mẹ của tôi? Tôi hẳn là cũng có cha mẹ chứ? Họ đâu?" Âu Dương Tử Duy đột nhiên hỏi.
Người này nhìn người kia, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám đưa ánh mắt nhìn tới hắn.
"Ách. . . . . . Tôi nghĩ Tử Duy nhất định là mệt mỏi rồi! Mọi người về trước đi, để cho anh ta nghỉ ngơi cho khỏe!" Hàn Văn Thịnh cố ý đổi chủ đề.
Khi Hàn Văn Thịnh nhắc nhở như vậy, Âu Dương Tử Duy đúng là cảm thấy có chút mệt mỏi, đầu óc cũng có vẻ nặng nề.
Cũng được! Dù thế nào đi nữa bây giờ trong đầu hắn đều là một mảnh trống không, cha mẹ là ai, nhìn như thế nào, điều này đối với hắn mà nói cũng chưa phải là vấn đề trọng yếu, bây giờ, dù cho bất cứ người nào ở bên cạnh, hắn cũng không có một chút cảm xúc gì.
"Anh, anh nghỉ ngơi đi! Ngày mai em lại tới thăm anh."
"Ừ." Hắn cười yếu ớt, đưa mắt tiễn những vị khách trong phòng ra về, sau đó quay đầu nhìn về Hàn Văn Thịnh, "Bác sĩ. . . . . ."
"Làm ơn! Đừng gọi tôi là bác sĩ, từ trước đến nay cậu chưa hề xem tôi là bác sĩ." Hàn Văn Thịnh cười nói: "Trực tiếp gọi tên tôi là tốt rồi."
"Được rồi! Văn Thịnh. Cậu có thể ngăn chặn những người không quan hệ gì đến thăm tôi được không? Cậu biết không? Phải nhớ lại mặt mũi của nhiều người như vậy, tên tuổi, rồi hoàn cảnh, rất là mệt mỏi, cũng rất chán ghét!" Hai tay hắn vuốt vuốt, có chút bất đắc dĩ bĩu môi.
Hàn Văn Thịnh nhìn Âu Dương Tử Duy giống như một cậu bé đang nghịch ngợm, không khỏi có chút hoài nghi người trước mắt này có thật sự là Âu Dương Tử Duy hay không.
"Tử Duy, cậu biết không? Hôm nay cậu cười, so với lúc cậu trở về nước từ hơn bốn năm trước còn nhiều hơn!"
"Sao?" Âu Dương Tử Duy có chút khó tin."Trước kia tôi đáng sợ lắm sao?"
"Không phải là đáng sợ, mà là ‘tàn bạo’!" Hàn Văn Thịnh nhìn hắn cười rồi giả một biểu tình rất "tàn bạo" của hắn, "Được rồi, hôm nay cậu nói quá nhiều, nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi lại tới thăm cậu. Có chuyện gì cần tìm tôi thì ấn vào cái nút đầu giường là được rồi." Dứt lời, Hàn Văn Thịnh cũng rời phòng bệnh ra ngoài.
Có lẽ là hôm nay đầu hắn hoạt động quá độ, nên không bao lâu sau, Âu Dương Tử Duy liền mơ mơ hồ hồ tiến vào mộng đẹp.
---------------------
Đường Hân Hân thoải mái vùi người ở ghế sofa, đặt ở ngay trước mặt cô — một chiếc ti vi mười chín inch, đang chiếu một album ảnh lưu hành gần đây.
Nhưng, cô chỉ sững sờ nhìn chòng chọc vào màn hình thôi, chứ về phần nội dung như thế nào, cô không hề có một chút khái niệm.
Cả buổi chiều, cô vẫn duy trì tư thế này, ngay cả hộp điều khiển ti vi cũng lười nhấc lên, vì vậy các tiết mục trên ti vi bắt đầu truyền bá tin tức từ buổi chiều đến tám giờ tối lại chuyển sang chiếu phim bộ, và bây giờ là album ảnh.
Không biết thương thế của hắn như thế nào. . . . . .
Tên ngu ngốc này! Ngày ấy cô chỉ muốn dọa hắn một chút mà thôi, không ngờ hắn căng thẳng như thế. . . . . .
Đường Hân Hân mỗi khi nghĩ đến chuyện này, chân mày khẽ nhíu lại.
Thôi! Đây là hắn tự tìm! Ai bảo hắn bá đạo như vậy! ? Công ty lớn thì thế nào? Có tiền có thế cũng không thể tùy tiện thu mua công ty của nhà người ta chứ! Đây chính là thành tích cha cô cực khổ hơn nửa đời người mới có, tại sao hắn lại có thể tùy tiện ký tên, phá hủy tâm huyết cả đời của cha!
Nghĩ tới đây, đôi môi nhỏ nhắn của cô không khỏi trề ra, nhưng một lát sau, trái tim cô lại tràn ngập cảm giác tội lỗi, một lần nữa cô lại ngẩn người ra. . . . . .
Có lẽ. . . . . . Ngày mai nên đi thăm hắn, tiện thể nói lời xin lỗi. . . . . .
"Con gái, sao giờ này vẫn còn xem ti vi?"
Chẳng biết Đường Quốc Sâm đứng ở sau lưng cô từ lúc nào đột nhiên lên tiếng, làm tâm hồn Đường Hân Hân đang phiêu du trong cõi mộng thức tỉnh lại.
Đường Hân Hân ngồi thẳng người dậy.
"Ba, ba còn chưa ngủ sao?"
"Ba sắp xếp lại tài liệu của công ty một chút." Đường Quốc Sâm nói, thân mình hướng chiếc sofa dài bên cạnh ngồi xuống.
"Ba, công ty. . . . . ."Cô muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng như thế nào mới không làm tổn thương đến trái tim của cha.
"Sao thế? Con gái lớn lên đã hiểu chuyện à nha? Bắt đầu biết quan tâm đến sự nghiệp của cha rồi đấy?" Trên mặt Đường Quốc Sâm tràn đầy sự từ ái của một người cha.
"Ba!" Đường Hân Hân nũng nịu phản đối, dựa vào bên người Đường Quốc Sâm, "Con là con gái của ba, con không quan tâm, thì ai quan tâm?"
"Con đó. . . . . . Tất cả đều do mẹ con chiều con đến hư hỏng rồi!" Đường Quốc Sâm liếc mắt âu yếm nhìn con gái.
Đường Hân Hân ôm cổ Đường Quốc Sâm làm nũng, "Ba, là do ba cưng chiều con mới đúng á! Đã nhiều năm rồi mẹ không có cưng chiều con rồi!"
Câu chuyện đã xoay chuyển về quá khứ, vì vậy thêm đó là một chút thương cảm. Tóc mai hai bên đã có màu muối tiêu, Đường Quốc Sâm nhẹ nhàng thở dài: "Ai. . . . . . Thời gian trôi qua thật là nhanh! Chớp mắt một cái, mẹ con đã ra đi được hơn bảy năm rồi, con cũng đã lớn như vậy."
"Con rất sợ nhắc tới mẹ, mỗi lần nhắc tới mẹ, ba luôn than thở và sầu não! Mẹ ở thiên đàng mà biết, nhất định sẽ mắng con!"
"Nha đầu ngốc, con không nói, thì ba sẽ không nghĩ tới sao?" Đường Quốc Sâm cười trách yêu con gái, rồi lại thở dài nói: "Lớn tuổi, suy nghĩ về quá khứ một chút, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn."
"Ba! Đi một vòng lớn như vậy, thì ra ba đang trách con cả ngày không có ở nhà, không dành một chút thời gian nào ở cùng ba sao?"
Đường Hân Hân phồng má trợn mắt, chọc cho Đường Quốc Sâm vừa cười vừa lắc đầu.
Đối với đứa con giá cá tính hiếu động hoạt bát nhưng có chút tùy tiện, ông thật sự cũng không biết phải làm sao.
"Ba không cần con ở bên cạnh ba cả ngày, chỉ hy vọng con có thể kiềm chế nội tâm, suy nghĩ về hôn nhân nghiêm túc một chút, đó chính là tâm nguyện của ba."
"Ba, ba lại bắt đầu rồi!"
Đường Hân Hân liếc ngang sang Đường Quốc Sâm một cái, rồi tức giận ngã sấp ở trên ghế sofa.
"Con đã là một cô gái hai mươi sáu tuổi, đã tới tuổi kết hôn rồi." Thật vất vả lắm mới có cơ hội, Đường Quốc Sâm cũng không dự định để cho cô giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho có lệ, "Sao? Con gái, có phải con nên dành thời gian. . . . . ."
"Ba, ba thật sự mong muốn con bị gả ra ngoài sao? Con mà lập gia đình, Ba sẽ phải làm sao?" Đường Hân Hân chống nửa người lên, ngửa mặt nhìn Đường Quốc Sâm.
"Chuyện này con không cần phải lo lắng, ba đã sớm có kế hoạch, một khi con kết hôn, thì lúc đó ba có thể thanh thản hưởng phúc rồi!" Đường Quốc Sâm cố làm ra vẻ thoải mái nói đùa, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
Đường Hân Hân ngạc nhiên quan sát Đường Quốc Sâm, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Ba, ba hãy thành thật nói cho con biết, công ty thật sự phải bán đi sao?"
"Này. . . . . ." Đường Quốc Sâm kinh ngạc nhìn Đường Hân Hân."Làm sao con biết?"
"Ba, ba đừng cho rằng con thật sự không quan tâm chuyện của công ty, thật ra thì, công ty hoạt động buôn bán như thế nào, con đều rất rõ ràng."
"Có phải Á Quần nói cho con biết không? Haizz. . . . . . Đứa nhỏ này thật là quá hiền lành, khó trách sẽ bị con bắt nạt, nếu sau này khi hai đứa lấy nhau, nó có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi!"
Trương Á Quần và Đường Hân Hân là bạn bè từ thời thơ ấu, tình cảm thắm thiết dành cho Đường Hân Hân không cần nghi ngờ gì, nhưng từ đầu đến cuối, Đường Hân Hân chỉ xem anh ta là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà thôi.
Trương Á Quần sống thiên về nội tâm, mà Đường Hân Hân lại hoạt bát cởi mở, cá tính rất mạnh mẽ, mặc dù Trương Á Quần lớn hơn cô một tuổi, nhưng Đường Hân Hân lại luôn có cảm giác mình giống như là chị anh ta vậy, vì vậy tất nhiên cô không thể có tình yêu nam nữ với anh ta rồi.
Đường Quốc Sâm rất thương yêu Trương Á Quần, cũng giống như thương yêu Đường Hân Hân vậy, Trương Á Quần trung thực và mạnh mẽ, lại càng là người con rể lý tưởng được lựa chọn trong cảm nhận của ông, vì muốn tác hợp cho mối nhân duyên này, không biết ông đã sử dụng qua biết bao nhiêu quỷ kế, nhưng lại không có hiệu quả gì.
Đường Hân Hân thấy Đường Quốc Sâm dường như chuẩn bị nhắc lại chuyện cũ, vội vàng chặn lại câu nói của ông ——
"Ba, ba lại nói sang chuyện gì nữa? Bây giờ chúng ta đang nói tới chuyện của công ty!"
Đường Quốc Sâm cười khổ một cái."Bây giờ nói chuyện của công ty, có phải là quá muộn hay không? Nếu 2, 3 năm trước con chịu nghe lời của ba, đến công ty giúp ba một tay, như vậy có lẽ sẽ không có vấn đề gì xảy ra!"
"Ba, ba biết rõ con không có hứng thú với chuyện buôn bán kinh doanh rồi mà!"
Mặc dù ngoài miệng Đường Hân Hân nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút áy náy, suy cho cùng cha cũng chỉ có một người con gái duy nhất là cô.
"Dĩ nhiên là ba biết, cho nên mới không có ૮ưỡɳɠ éρ con đến công ty, để mặc cho còn làm người mẫu gì đó."
"Ba, nếu bây giờ con đến công ty giúp ba, như vậy có quá muộn hay không?" Đường Hân Hân nghiêm túc hỏi.
"Con gái, tâm ý của con ba hiểu, nhưng chuyện của công ty ba sẽ có cách xử lý, con cũng đừng lo lắng quá!" Ông mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của cô, nở ra nụ cười thanh thản, tiếp theo ánh mắt kỳ lạ đảo qua, lại chuyển tới đề tài nhạy cảm: "Con lo lắng cho ba như vậy, chi bằng con nên lo lắng cho chuyện lớn cả đời của con đi!"
"Ba. . . . . ."
Đường Hân Hân tính phản đối, Đường Quốc Sâm lại không cho cô cơ hội.
"Muộn rồi, ba muốn đi ngủ." Đường Quốc Sâm đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, mới đi một nửa, ông quay đầu lại nói: "Đừng quên, chuyện lớn cả đời!"
Đường Hân Hân không biết phải làm sao đành ngã xuống ghế sofa, hai tay gác lên sau gáy, đôi mắt nhìn trừng trừng chùm đèn nghệ thuật đang treo ở trần nhà.
Chuyện lớn cả đời?
Cô mới hai mươi sáu tuổi thôi, mà sao ba luôn cảm thấy cô giống như một cô gái già không ai thèm lấy thế?
Chẳng lẽ. . . . . . Ba hy vọng có thể thêm người giúp ông cứu vãn công ty?
Xem ra, chỉ có một con đường có thể đi!
"Không được! Mình không thể để mặc cho tên kia lật đổ công ty của ba!" Đường Hân Hân lầm bầm, giọng điệu kiên định.
Bỗng dưng, một gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng thoáng qua trong suy nghĩ của cô.
Ngồi bật dậy, cô tiện tay cầm tờ báo trên bàn trà lên, tầm mắt lại rơi vào trang tin tức xã hội đầu tiên.
Tổng giám đốc tập đoàn Khải Đạt - Âu Dương Tử Duy bị thương do tai nạn xe cộ, theo tin tức do người thân tiết lộ, trước mắt đã không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng não bộ bị thương nặng, không biết có để lại di chứng gì về sau. . . . . .
Nhìn chằm chằm vào tờ báo, trong lòng Đường Hân Hân một lần nữa lại dâng lên một cảm giác tội lỗi thật sâu. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc