Cặp Đôi Trời Định – Chương 8

Tác giả: Thập Tứ Lang

Vướng mắc của Thiên Kiều
“Ta có một chuyện vạn lần nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi.”
Trời vừa sáng, Tân Mi ngồi xổm bên cạnh Lục Thiên Kiều, đẩy đẩy kéo kéo cho hắn tỉnh lại. Lúc đó hắn vẫn buồn ngủ ríu cả mắt, tóc dính một mớ trên môi, đôi mắt đen nhá lên nhấp xuống, mơ mơ màng màng, thật ngây thơ vô tội.
“Ngươi là nam còn ta là nữ, đúng không?”
Nhìn thấy thái độ của Tân Mi hiếm khi nghiêm túc như thế, Lục Thiên Kiều cảm thấy bản thân mình cũng phải giữ cho nàng ít thể diện làm vốn, thế là hắn dùng tay che ánh sáng đang chiếu vào mặt, đờ đẫn gật gật đầu.
“Trong sử sách các bậc thánh hiền xưa nay đều nói, nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn cái gì mà phi lễ chớ nhìn gì đó nữa. Đàn ông không cẩn thận nhìn thấy *** của phụ nữ thì phải cưới nàng ấy làm vợ, đúng không?”
Lục Thiên Kiều nghe giọng nói mềm mại, bay bổng của nàng, đầu óc vẫn còn mơ màng, chẳng kịp nghĩ nhiều gật gật đầu.
“Nhưng … Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi! Ngươi cũng biết rõ rồi chứ?”
Hắn đang buồn ngủ, lại theo bản năng gật đầu lia lịa.
Tân Mi vỗ tay một cái thật mạnh: “Cho nên ta chỉ muốn nói với ngươi, ta phải đi ngoài!”
Sợi dây trói yêu buộc ngang hông nàng, một đầu lại bị hắn nắm chặt ở trong tay, thật sự không thể đi xa được, đi ngoài lại là việc phải để lộ ra *** … Thôi được rồi, thứ bị lộ ra nào chỉ có ‘***’…
Lục Thiên Kiều thả tay xuống, gương mặt đờ đẫn nhìn nàng, không hề có chút phản ứng nào.
Tân Mi lặp lại: “Ta muốn đi ngoài.”
Hắn vẫn đơ như khúc gỗ, chỉ trợn trắng mắt, đơ đơ mờ mịt.
Tân Mi lệ rơi đầy mặt dậm chân dậm cẳng đứng dậy, tìm một cây đại thụ nhìn có vẻ to lớn chắc chắn, khom lưng núp phía sau, nghẹn ngào: “Ngươi … Cấm ngươi nhìn lén!”
Giả vờ giả vịt trốn tránh một lúc lâu, phía đối diện vẫn im phăng phắc, lặng như tờ, Tân Mi nóng nảy, bước ra xem thử, gào to lên: “Sao ngươi có thể không có chút phản ứng gì như thế hả? Nhìn lén người khác đi ngoài cảm giác thú vị ác liệt đến thế sao!”
Lục Thiên Kiều sững sờ chớp chớp mắt được mấy cái, sau đó … Sau đó hắn ngáp dài một cái, xoay người lại rồi lập tức lăn ra ngủ tiếp.
Quả nhiên là một chuyên gia ngủ nướng quen mắt!
Tân Mi nhào lên ra sức tát tát vào mặt hắn: “Dậy, dậy, dậy!”
Cổ tay nàng chợt bị ai đó nắm chặt lấy, rốt cục Lục Thiên Kiều bị nàng tát tới tấp vào mặt cũng tỉnh ngủ, gương mặt dính sương lạnh, tóc tai rối bù, nằm ngửa mặt trên mặt đất trừng nàng: “Lá gan của cô không nhỏ chút nào!”
Nàng giận dữ: “Ta muốn đi ngoài!”
Đi ngoài, cái từ này có vẻ xa lạ, nhưng sao lại cũng thấy có chút gì đó quen thuộc nhỉ? Lục Thiên Kiều vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn u mê chưa lĩnh ngộ ra mọi tầng ý nghĩa của nó, nằm suy nghĩ nửa buổi, đột nhiên ngộ ra, chỉ trong một thoáng gương mặt của hắn biến hóa khôn lường, từ ngạc nhiên biến thành hổ thẹn, sau đó là tức giận, cuối cùng chốt lại ở nét mặt thẹn thùng đỏ ửng.
Hắn buông tay nàng ra nhanh như chớp, giống như vừa nắm phải thứ gì đó nóng phỏng tay, trơ mắt nhìn Tân Mi chạy về phía nơi rừng rậm sâu thẳm.
Lục Thiên Kiều lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đứng dậy vuốt vuốt tóc, chợt thấy trên người mình có một lá bùa, nhìn rất lạ mắt, hình như không phải của hắn. Lá bùa dùng vỏ cây ngô đồng ngàn năm luyện thành, thích hợp cho linh thú thuộc họ chim cư trú, có lẽ là mới vừa rồi động tác của Tân Mi ‘kịch liệt’ quá nên không cẩn thận làm rơi.
Là con bồ nông mà cô ta hay cưỡi phải không?
Hắn nhìn thật kỹ rồi cuộn lá bùa lại, bỏ vào trong *** mình.
Chuyện này… Hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, chuyện … phụ nữ … cần thời gian bao lâu? Một nén nhang? Hai nén nhang? Thôi được rồi, cho hẳn cô ta thời gian một bữa cơm đó, nếu như còn chưa quay về, hắn sẽ … sẽ chờ thêm một bữa cơm nữa …
Ngước nhìn sắc trời, đã qua bao lâu rồi mà cô ta còn chưa trở về, có nên đi theo xem thử hay không? Không, vẫn nên chờ một chút… Lỡ như có chuyện gì … Nên chờ một lát nữa thì hơn…
Lần đầu tiên trong đời, Lục Thiên Kiều cảm thấy khó khăn và bối rối.
Thời gian ba bữa cơm như sên bò chậm chạp trôi qua, bỗng nhiên hắn đứng dậy, đang tính đi tìm thì nghe phía sau có tiếng bước chân đạp trên cành lá khô, hắn quay đầu lại, thấy ngay vẻ mặt khó chịu của Tân Mi, trên tay đang ôm một mớ nấm hương tươi mơn mởn, cả người dính đầy sương sớm.
“Cô …” Hắn vẫn còn chút lúng túng, không biết nên nói gì cho hợp.
Tân Mi nghiêm mặt vứt mớ nấm trên mặt đất, vừa rồi là cơ hội tuyệt vời để trốn thoát! Nhưng tìm khắp nơi, từ trên xuống dưới cũng không thấy lá bùa Thu Nguyệt đâu, nàng cũng đoán là vừa rồi lúc tát hắn không cẩn thận làm rơi mất rồi. Khốn kiếp! Mất vật để cưỡi, trong cái nơi rừng sâu núi thẳm mênh ௱o^ЛƓ vô bờ này thì đi được nửa bước còn khó khăn, chứ đừng nói đến bỏ trốn.
“… Thu Nguyệt đang ở chỗ của ngươi?” Nàng hỏi.
Lục Thiên Kiều nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Ngươi không được làm tổn thương nó!” Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Lục Thiên Kiều nói ăn bồ nông nướng, nàng cảm thấy hoảng sợ, “Thu Nguyệt rất già, thịt dai nhách, cứng ngắc, cắn mẻ răng còn chưa đứt, không ăn nổi đâu!” (Thu Nguyệt đang nằm trong lòng Lục Thiên Kiều khóc ròng ròng: người ta còn chưa đến sáu tuổi, có chỗ nào già đâu?)
Lục Thiên Kiều im lặng một chút rồi nói: “Vậy phải xem cô có biết nghe lời hay không đã.”
Tân Mi ôm *** lui về phía sau một bước, bộ dạng thấy ૮ɦếƭ không sờn: “Hừ! Ngươi chiếm được thân thể ta cũng không lấy được trái tim ta đâu!”
… Hắn cảm thấy nói chuyện nghiêm túc với nàng, tuyệt đối là lựa chọn sai lầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc