Cặp Đôi Trời Định – Chương 12

Tác giả: Thập Tứ Lang

Đi Mi Sơn cư
Phát sốt do uống quá nhiều rượu, nên chưa tới hai ngày đã khỏe hẳn, Tân Mi lại bắt đầu nhảy nhót vui vẻ, Lục Thiên Kiều hình như cũng bàn giao xong công việc, ngày hôm nay sẽ dẫn nàng khởi hành rời khỏi hoàng lăng.

Một đám yêu quái rồng rắn tới xếp hàng đưa tiễn, tranh thủ lúc Tư Lan đang trưng ra cái mặt trung thành ૮ɦếƭ chẳng từ nan, rồi thề thốt sẽ thay Lục Thiên Kiều bảo vệ hoàng lăng thật tốt, Tân Mi đảo vòng ra phía sau nháy mắt mấy cái với Đào Quả Quả, rồi lại len lén giơ ngón tay cái lên, đá lông nheo với Ánh Liên tỷ tỷ đang đứng rình lén phía sau gốc cây, sau đó mới lén lút chuồn đến phía sau, tìm Triệu quan nhân xin chữ ký.

Triệu quan nhân cảm động đến độ nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt già nua, ký luôn mười mấy chữ ký trên chiếc khăn Tân Mi đưa, xúc động rưng rưng nói: “Không xấu hổ là chân mệnh Thiên nữ của tướng quân đại nhân, quả nhiên là tinh mắt! Thật là biết thưởng thức mà!”

Tân Mi ngạc nhiên: “Cái gì là chân mệnh Thiên nữ?”

Triệu quan nhân còn ngạc nhiên hơn nàng: “Cô còn không biết sao? Bảo vật gương đồng tâm của Thần tiên đã phản chiếu hình ảnh hai người kia mà! Đó là một cái gương hết sức kỳ lạ, chỉ có thể phản chiếu nhân duyên trai gái, còn những người khác không bao giờ chiếu ra được. Ngày đó không phải hai người được chiếu lên gương sao? Không tin thì lần sau trở về chiếu lại!”

Tân Mi há hốc miệng cả buổi mới khép lại được, vô cùng nghi ngờ nói: “Cái gương kia nhất định là đồ giả phải không?”

“Bảo bối trong hoàng lăng sao có thể là giả, giả …” Triệu quan nhân gấp gáp đến độ nói lắp bắp.

“Chuẩn bị đi thôi.”

Rốt cục Lục Thiên Kiều cũng thoát khỏi bầy yêu quái đang chia tay chia chân thâm tình lưu luyến không rời kia, quay đầu nhìn sang phía bên này.
Tân Mi lặng lẽ kéo tay áo Triệu quan nhân: “Đúng rồi, sư phụ làm con rối là ai? Đại thúc giúp ta tìm ngài ấy xin chữ ký nha, chờ ta trở về sẽ tìm đại thúc lấy sau.”

Triệu quan nhân cười nhăn nhở: “À, chuyện này… Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Cô nương chỉ cần để tâm một chút, thì sẽ phát hiện ra ngay thôi.”

… Nói như vậy có khác gì không nói đâu.

Tân Mi bước đến bên cạnh Lục Thiên Kiều, nhìn hắn đang đeo hàm sắt cho Liệt Vân Hoa.

Liệt Vân Hoa chính là linh thú của hắn, hoặc nói cách khác là vật để cưỡi. Tân Tà Trang cũng nuôi rất nhiều giống ngựa, loại cao quý nhất toàn thân trắng như tuyết như Ngân Long Mã, một ngày chạy cả vạn dặm, cưỡi mây đuổi gió cũng không thành vấn đề. Nhưng so với Liệt Vân Hoa trước mặt thực sự thua kém rất nhiều cả về linh khí lẫn khí chất cao quý, dũng mãnh.

Một con linh thú tốt nhất lúc nào cũng phải dũng mãnh nhất và cũng phóng khoáng nhất.

Tân Mi nhìn thấy phong cách lãnh đạm và cao ngạo của Liệt Vân Hoa, cảm thấy nó và chủ nhân của nó thực sự là một khuôn đúc ra. Nghe nói hắn bị đày đến làm quan trông giữ hoàng lăng, nói cho oai vậy thôi chứ thực ra là biến tướng của một kiểu giam cầm khác, nếu hoàng đế không hạ chỉ thì cả đời không thể ra ngoài. Có điều dường như hắn vô cùng tự do, đi về tự nhiên, không ai có thể gây khó khăn cho hắn. Theo một phương diện nào đó, Lục Thiên Kiều cũng là một người dũng mãnh và phóng khoáng.

Nàng bước qua, rướn đầu đến trước mặt hắn, hỏi: “Triệu quan nhân nói gương đồng tâm đã phản chiếu ra bóng hình của đôi ta, cho nên hai ta là nhân duyên trời định, chuyện này là thật sao?”

Tay Lục Thiên Kiều khẽ run lên, không giữ được chiếc hàm sắt và dây cương, để chúng rơi thẳng xuống mặt đất.

“Thật sao?” Sắc mặt nàng rất nghiêm túc.

Hắn cố gắng hết sức quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cúi người rất nhanh, nhặt chiếc hàm sắt và dây cương lên tiếp tục chụp lên đầu Liệt Vân Hoa, hai vành tai hắn từ từ đỏ ửng lên.

“… Giả.” Hắn lạnh lùng trả lời.

Tân Mi bước qua nhìn gương mặt hắn thật kỹ, nghiền ngẫm xem lời của hắn rốt cuộc có phải là thực hay không. Hắn quay lưng lại, đặt yên ngựa lên lưng Liệt Vân Hoa.

Nàng thả lỏng người, thở phào: “Đã nói là giả … Ta sẽ càng không gả cho ngươi.”

Lục Thiên Kiều xoay người nhảy lên lưng ngựa, không nói một lời, đột nhiên vươn tay ôm lấy phía sau nàng đặt lên trước người mình, đầu gối nàng đập mạnh vào chiếc hàm sắt, đau đến độ nước mắt lưng tròng: “Ngươi… Nhất định là ngươi cố ý…”

“Im lặng.” Hắn kéo dây cương, Liệt Vân Hoa hí một tiếng dài, bốn vó tóe lửa, phóng thẳng vào đám mây, lướt gió bay đi.

Tân Mi xoa đầu gối, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút biểu hiện của hắn, hôm nay hình như bản mặt than của hắn lại càng than hơn thì phải, hai mắt không thèm ngó ngang ngó dọc chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, có phải lại tức giận gì rồi không?

Nàng nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Lục Thiên Kiều, tâm trạng ngươi không tốt sao?”

Không có câu trả lời.

“Là tức giận vì ta mới nói tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi?”

Vẫn lặng im không trả lời như trước.

“Hay là lo lắng không tìm được Mi Sơn đại nhân, không hỏi được chuyện của bộ tộc Chiến quỷ?”

Hắn vẫn lặng im không nói lời nào, nghiêm mặt coi như câm điếc.

“Thực ra chuyện này cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, tục ngữ đã nói kẻ xấu sống lâu ngàn năm có lẻ, ngươi giam giữ ta, ςướק Thu Nguyệt của ta, còn nữa, động một tí lại bắt nạt ta, làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhất định là ngươi có thể sống hơn cả ngàn năm.”

Lông mày của hắn rốt cục cũng khẽ run lên.

“Cha ta từng nói, trong thiên hạ này không có chuyện gì là tuyệt đối, không có gì là không thể nghịch chuyển được, cho nên ngay cả khi ta bị đoán mệnh là khắc phu, cha ta trước sau vẫn luôn tin tưởng ta nhất định có thể kiếm được một tấm chồng ngon lành. Hơn nữa, tuy rằng ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta cũng không hy vọng ngươi ૮ɦếƭ, mọi người trong hoàng lăng nhất định cũng hy vọng ngươi có thể tiếp tục sống, ngươi nói thử có đúng hay không? Sống thì phải lạc quan lên.”

Lục Thiên Kiều dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của nàng, vẻ mặt này là đã vắt hết óc suy nghĩ tìm lời an ủi hắn. Nhưng một khắc trước thốt ra lời nào là khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó lại dịu dàng, vỗ về trấn an, bảo người ta phải làm sao mới hợp với tâm trạng thay đổi xoành xoạch như thế này đây.

“Đúng rồi, Triệu quan nhân nói, sư phụ làm con rối gỗ kia ở xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt, ngươi biết là ai không?”

Suy nghĩ của nàng thay đổi thật mau lẹ, mới đó đã nhảy vèo sang chuyện con rối gỗ rồi.

Lục Thiên Kiều khẽ ho một tiếng, ra vẻ thản nhiên xoay đầu đi ngắm nhìn mây mù mờ ảo ở phía xa xa, giọng vô cùng bình thản: “À, là ta làm khi rảnh rỗi ở không thôi.”

Tân Mi thiếu chút nữa là lăn từ trên lưng ngựa xuống, Lục Thiên Kiều nhanh chóng kéo eo nàng lại, không ngờ nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn, ánh mắt mang từ kinh hãi biến thành kinh ngạc, sau đó lại trở thành mừng rỡ như điên, cuối cùng là sự sùng bái nóng bỏng.

“Thật sao?” Nàng hỏi với giọng nhỏ xíu như muỗi.

Hắn tiếp tục bình thản nhìn mây mù xa xa, khẽ ừ một tiếng.

Tân Mi run rẩy mở túi hành lý ra, bới lên bới xuống đống đồ, lâu thật lâu sau rốt cục cũng lôi ra một xấp khăn tay mới tinh, sạch sẽ, hai mắt sáng long lanh đưa đến trước mặt hắn: “Ôi… Giúp, giúp ta ký tên…”

Hai tai hắn nóng bừng lên, kéo nàng ngồi thẳng lại: “Ngồi cho vững, không lại ngã xuống bây giờ.”

“Ký tên…”

“Im lặng.”

“Vậy chúng ta cùng tâm sự về tâm trạng và kinh nghiệm lúc ngươi làm con rối đó đi.”

“…”

Cơn gió lớn thổi tan giọng nói hồn nhiên mang đầy sự sùng bài của nàng, mái tóc của Lục Thiên Kiều cũng bị gió thổi bay rối tung, hắn tránh ánh mắt sùng bái của nàng, không biết vì sao, một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái đã lâu không thấy len lỏi vào, tâm trạng của hắn thực sự tốt hơn rất nhiều.

Mười tám tháng tư, trên núi Bạch Đầu mưa một trận, Mi Sơn quân ở Mi Sơn cư cảm thấy rất ngột ngạt, nhàm chán. Tuy mấy ngày trước đây, không biết Phó Cửu Vân lấy ở đâu một thùng rượu ngọc lưu ly lớn, hào phóng tặng cho y, nhưng Phó Cửu Vân không tới, còn Chân Hồng Sinh con hồ ly kia lại không mấy khi ra khỏi cửa, một thùng rượu ngon lớn như thế mà chỉ có thể tự rót tự uống một mình, mùi vị này thật sự không vui vẻ, sung sướng chút nào cả.

Nghe đám linh quỷ nói, trong ao có nuôi một con cá trích mấy ngày nay có thể sẽ thành tinh, Mi Sơn đang rảnh rỗi đến độ cực kỳ nhàm chán, y liền ôm theo thùng rượu ngọc bảo bối và chén rượu đến nằm dầm dề ở bờ ao quan sát.

Nhưng mới uống được mấy ngụm rượu, linh quỷ canh cửa bên ngoài kinh hoảng chạy về phía y gào ầm lên: “Không ổn rồi! Ngoài kia có hai người đến tìm ngài! Bọn họ không chịu tắm gội, thay quần áo, đang đứng chặn giữa cửa!”

Mi Sơn quân giận tím mặt, đặt chén rượu xuống phóng ra ngoài.
Mi Sơn Cư của y là nơi linh khí thanh khiết nhất trên núi Bạch Đầu, người ngoài muốn vào gặp mặt y, ngay cả thiên đế cũng phải tắm gội thay quần áo trong suối nước nóng phía trước cửa mới có thể vào cửa chính. Hôm nay là loại người nào đến, mượn gan chó hay sao mà dám không tuân thủ quy củ này chứ?
Tên linh quỷ ở sau lưng y nói đứt quãng từng chữ một: “Là một nam một nữ, nữ còn rất trẻ, hình như tên Tân Mi…”
Mi Sơn quân đột nhiên dừng lại.

Hai chữ Tân Mi này giống như chạm vào chốn mềm mại nhất trong tim y, làm dậy nên những cơn sóng, không biết từ khi nào mà y bắt đầu trở nên rối loạn như chú nai con ngơ ngác, khóe miệng cười toét ra.

“Khốn kiếp! Còn không nhanh chóng đón cô nương ấy vào? Gội đầu làm chi, tắm rửa làm gì, cần gì phải thay y phục cơ chứ?!” Y gấp gáp đến độ chửi ầm lên.
Tên linh quỷ kia tiếp tục nói: “Người đàn ông đi cùng hơn hai mươi tuổi, nhìn như hung thần ác sát, tự xưng là Lục Thiên Kiều.”
Y nhất thời khẽ run rẩy.

Mi Sơn quân hơi thấp thỏm, bất an bước đến bên cửa lớn, trên cây cầu gỗ bên ngoài cửa, những đóa hoa hồng hồng trắng trắng hoa rộ rực rỡ, xinh đẹp, Tân Mi mặc một chiếc váy màu lam nhạt rất vừa người, đang đứng bên ở cạnh cây cầu nhìn bầy cá thổi bong bóng dưới mặt hồ.

Khung cảnh đẹp như một bức tranh, trái tim Mi Sơn quân mềm nhũn trong nháy mắt.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Thiên Kiều dẫn theo một con ngựa toàn thân đỏ rực như lửa, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu hiện đang nhìn chằm chằm y, khiến trái tim bé bỏng, yếu ớt của y muốn rụng xuống luôn.
“Người nào tới Mi Sơn cư cũng phải tắm gội thay quần áo, đây là quy củ trước giờ…” Y nói thều thào, không chút sức lực, giọng nói ngày càng yếu ớt.
Lục Thiên Kiều khẽ cau mày, đang định tạm nhượng bộ một chút, tuân theo quy củ nhà y, thì y lập tức lui lại một bước, giọng nói càng nhỏ hơn nữa: “Đương nhiên … Không tuân thủ quy củ cũng không không sao …”

Thật là yếu bóng vía quá đi. Linh quỷ canh cửa không đành lòng che mắt quay đầu sang chỗ khác.

Mi Sơn quân ủ rũ dẫn bọn họ vào cửa, bỗng nhiên tay áo của y bị ai đó kéo lại, Tân Mi cười tít mắt, bước đến gần nhìn y thật kỹ: “Mi Sơn đại nhân, mấy ngày không gặp, ngài gầy đi nhiều quá, thường ngày ngài có ăn được cơm không thế?”

Y khẽ ho một tiếng, không biết có nên nói thật với nàng là tiên nhân ăn cơm cũng rất khó mập lên hay không nữa, chợt nghe nàng nói tiếp: “Ngày nào ngài cũng uống rượu thật không tốt cho cơ thể, hay là để tối nay ta xuống bếp, làm một bữa thật ngon cho ngài nhé?”
Hai mắt y chợt sáng rực lên : “Cô, cô biết nấu cơm sao?”

Nàng gật đầu: “Lần đầu tiên tới thăm nhà của đại nhân, không mang theo lễ vật, vậy bữa cơm này phải làm thật ngon rồi.”
Ôi một cô nương hiền lành, dịu dàng biết bao nhiêu, Mi Sơn quân nhìn nàng đến ngây người ra, cả người lâng lâng, quay về chính sảnh mà cảm giác như chân không chạm đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc