Cao Thủ Học Đường - Chương 46

Tác giả:

“ Cát Anh này, cậu có biết trông cậu đáng yêu lắm không?”
“ Đáng yêu sao bằng Mi Khờ được “
“ Xí, tớ không có đáng yêu bằng cậu mà”
“ Ừ , Mi khờ không đáng yêu bằng tớ, Mi Khờ đáng yêu hơn tớ “
“ Tại sao lại là hoa ti gôn chứ không phải là loài hoa khác?”
“ Vì tớ thích hoa ti gôn, tuy cánh hoa nhỏ nhưng chúng lại gắn chặt vào nhau giống như lớp chúng ta ý “
“ Nếu sau này, cậu dám rời xa chúng tớ, tớ sẽ đánh cậu thật đau”
“ Cậu có nỡ không?”
“ Có chứ, cậu đau một tí, tớ cũng đau một tí, còn hơn mất cậu…tớ đau gấp ngàn lần”
Ngoái đầu lại một lần nữa, tiếng cười đùa còn vang đâu đó, những thanh âm trong trẻo của sân trường vọng lại trong tâm trí. Trái tim như bị ai P0'p chặt. Đau…rất đau
.
- Cát Anh, Cát Anh à, Cát Anh…
Giọng nói cơ hồ như đang ở một nơi nào đó rất xa. Giọng nói ấy làm cho tất cả mọi giác quan của nhỏ đông cứng lại. Giọng nói ấy.. Cát Anh xoay nhẹ người. Mặc kệ cho bà Ellen đang trơ người ra như khúc gỗ, nhỏ đã chạy thật nhanh về phía các bạn. Rồi…vỡ òa. Cát Anh ôm lấy bạn thật chặt, ôm như thể chỉ cần buông ra là hình ảnh này sẽ biến mất.
- Đừng đi mà, đừng đi mà..
Ngọc Vi nức nở khóc trên vai Cát Anh, nhỏ khóc ngon lành giống như một đứa trẻ bị đánh đòn. Một vài người hiếu kì nhìn lại rồi ngỡ rằng đó là cuộc tái ngộ lâu ngày. Hà Mi tiến sát lại, đấm nhẹ vào vào bạn, giọng trách móc.
- Sao cậu lại làm thế chứ? Sao cậu lại bỏ bọn tớ đi như thế chứ, cậu ác quá, cậu ác quá.
Nhỏ khóc to hơn, rồi lần lượt những đưa khác cũng khóc theo, cuộc chia li chìm trong nước mắt, không ai ngăn nổi dòng cảm xúc đang chiếm lấy trái tim mình, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Long lanh và đẹp đẽ biết hường nào.
- Tớ xin lỗi, nhưng…đã đến lúc rồi.
Gỡ bạn ra khỏi người mình, nụ cười ngọt ngào trên môi đọng lại. Nhỏ ôm chầm từng đưá một, cái ôm chân thành và nồng nhiệt nhất.
- Tớ phải đi.
- Cát Anh à..
Bàn tay Vi chới với, giữa dòng người tấp nập, giữa sự xô đẩy của cuộc đời, nhỏ thấy bạn mình thật đơn độc.
- Các cậu ở lại..phải sống tốt. Còn nữa, đừng có đối đầu với lớp Anh, phải hòa nhã và đoàn kết. Biết chưa hả ?
Chẳng ai trả lời, chỉ có cái đầu gật nhẹ cùng những giọt nước trong veo rơi xuống. Tan. Cát Anh bặm môi, cố làm ra vẻ thản nhiên nhất, nhưng có ai hay, trong đôi bằng bình lặng như hồ nước mùa thu hằng ngày đang gợn lên những làn sóng. Hình như vẫn là chưa đủ, bàn tay buông thõng, có chút gì đó buồn hơn.
- Tớ đi nhé.
Lần này là đi thật đấy, lần này là xa thật đấy. Và xa…biết bao giờ sẽ gặp lại. Một khi nhỏ đã trở về bện cạnh mẹ mình thì liệu bà Ellen có chịu cho nhỏ gặp lại các bạn một lần nữa ?
Hai mươi chín đưa bất lực nhìn nhau,nghẹn ngào. Biết làm sao đây? Tụi nó không thể làm gì hết, không thể làm gì hết.
“Ting”
Chuông điện thoại reo. Thái Huy vội vàng bắt máy
“ Alo, vâng ạ”
“ Bác nói sao cơ ? Nhật Nam cậu ấy bị làm sao”
“ Vâng, cháu biết rồi. Bệnh viện nào đấy ạ”
“ Nhật Nam sao ? Cậu ấy bị làm sao?” Đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn vội quay ngược lại. Bà Ellen nhìn con gái, cái nhìn đau đớn buông xuông. Có lẽ…bà đã sai.
- Cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra?
Cát Anh giật lấy điện thoại trong tay Huy làm cậu không kịp phản ứng. Hai tám đứa còn lại vừa mừng lại vừa lo. Rõ ràng đây không phải là tính cách của lớp trưởng. Lo lắng quá mức như thế, tụi nó chưa bao giờ nhìn thấy.
- Cát Anh..
- Nói cho tớ biết, cậu ấy bị làm sao? Sao cậu ấy không tới đây ? Sao số điện thoại của cậu ấy lại có giọng của người lạ? Tại sao? Tại sao?
Phải, đó là tất cả những gì nhỏ muốn hỏi lúc này, đó là tất cả những gì nhỏ thắc mắc.
- Cậu ấy đi tìm cậu, nhưng…do mải để ý khắp nơi nên chiếc xe ấy đã..
- Bệnh viện nào ?
Cát Anh sắp không đứng vững, nhỏ cuống lên lay vai Huy thật mạnh. Huy hiểu phản ứng của bạn, kéo nhẹ tay nhỏ ra khỏi sân bay, cậu muốn đích thân đưa nhỏ tới đấy. Máy bay sắp cất cánh, bà Ellen đừng yên một góc, nhìn đứa con gái thân yêu của mình, nụ cười trên khóe môi đẹp hơn bao giờ hết.
- Phu nhân.
- Cứ mặc kệ con bé.
Bà Ellen phẩy tay, mệt mỏi bước ra khỏi phòng chờ. Tên vệ sĩ cúi rạp người, không dám nhìn dù chỉ một giây, tuy nhiên hắn biết phu nhân đã khuất phục hoàn toàn trước tiểu thư.
Bệnh viện.
Một màu trắng toát, cái màu trắng ấy là hiện diện của bón tối và sợ hãi. Cô Thủy đã từng ở đây, bà chủ tịch đã từng ở đây, và tất cả tụi nó cũng đã từng ở đây. Ở đây, ở cái nơi đáng sợ và gớm ghiếc này, chịu đựng đủ mọi sự đau đớn, dày vò và tổn thương. Và giờ, Nhật Nam_cậu bạn bí thư “ác bá” của tụi nó cũng phải trải qua một điều tương tự.
- Bác sĩ, bạn con sao rồi.
“Lại là cô bé ấy”. Trong đôi mắt nhiều nếp nhăn hiện ra ý cười, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình thường đến lạ. Ông xoa đầu Cát Anh, ấm áp như một người ông đối với cô cháu gái bé bỏng của mình, không hiểu sao, cô bé này lại cho ông cảm giác thân thương đến vậy.
- Cháu yên tâm, cậu ấy không sao, chỉ bị xước nhẹ ngoài da.
Ngồi sụp xuống, tưởng chừng như ngàn hoa đang nhảy múa, hai mươi chín đứa cười dài trong nước mắt. Tiếng cười giòn dã tan trong hư không, hành lang của bệnh viện rực rỡ một cách lạ kì. Vị bác sĩ gật gù, nếu để ý kĩ sẽ thấy ông đang nháy mắt với một cậu bé khác đứng đầu dãy hành lang. Ừ, là cậu bé ấy.
“ Vào bệnh viện đi bí thư.”
Nam nhận được tin nhắn ngay sau khi mới bước chân tới sân bay. Bà Ellen khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cậu, rồi đột nhiên bật cười thích thú.
- Nam…
Bà gọi nhẹ, Nam quay đầu, cậu bất ngờ há to miệng, hai cặp mắt đen tròn nhìn bà đầy chờ đợi.
- Bác Ellen, Cát Anh đâu ạ ? Sao bác chưa đi.
- Thế nào cậu bé, mấy đứa tiểu quỷ kia chưa nhắn gì cho cháu à?
Nam ú ớ nói không thành tiếng, năm giây sau, máu nóng trong người cậu đột nhiên bùng lên dữ dội. Chạy thật nhanh, bỏ mặc nụ cười hiền từ đang vang lại sau lưng mình, Nam mang theo cả một túi ấm ức.
- Gặp lại bác sau ạ.
...
Cát Anh mở cửa phòng cấp cứu, giường bệnh trống không, bộ não nhanh chóng nhận thức ra được vấn đề, nhỏ quay nhanh về hướng Thái Huy, mắt liếc bạn một cái thật sắc. Huy giật mình, cậu gãi đầu cười hì hì như chuộc lỗi. Cát Anh nhướn mày, nhỏ nhìn bạn đầy nộ khí.
- Vậy là sao ?
- Thật ra á, là Nam á, không bị cái gì á.
Một tràng á ngon lành được Thế Bảo xổ ra không sót một từ, vì chính lúc này cậu biết, hai tám đứa bạn kia sẽ bảo vệ cậu. Quỳnh Chi nở một nụ cười buồn, nhỏ bước ra phía trước, dịu dàng nhìn bạn.
- Bọn tớ xin lỗi, bọn tớ không còn cách nào khác.
Nén một tiếng thở dài, Cát Anh ngồi xuống giường bệnh dở cười dở khóc nhìn đám bạn.
- Sao các cậu có máy của Nam, lại còn nhờ bác sĩ gọi cho tớ nữa chứ.
Nhỏ vừa dứt lời, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, nụ cười tươi tắn trên môi càng làm khuôn mặt thanh tú trở nên rạng rỡ. Lắc nhẹ chiếc điện thoại trên tay, người đó khẽ chống tay ngang hông rồi liếc mắt với đám học trò.
- Có cô nữa mà.
- Cô…
Cát Anh đứng dậy, tiến lại gần chỗ các bạn, nhỏ cười nhẹ, ôm thật chặt Vi vào lòng, ôm từng đứa một như lúc nhỏ ở sân bay.
- Cảm ơn các cậu, các cậu đã cho tớ biết, tớ thật sự cần ai và cần gì nhất. Cả cô nữa, lão bà bà của em ạ.
Nhỏ cười thật đẹp với cô Thủy, rồi ôm chặt lấy cô, cô Thủy vỗ nhẹ lên vai nhỏ, giống một người chị vỗ về cô em gái nhỏ nhắn của mình. Tất cả đều cười, nụ cười long lanh và đẹp đẽ như nắng vàng mùa hạ. Nam dựa lưng vào tường, cậu khẽ vẽ ra một đường cong nơi khóe miệng, Cát Anh nhìn ra sau, cái nhìn tĩnh lặng và yên bình trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm.
Hạnh phúc là gì ?
Vườn hồng chiều xuống nồng nàn với những cánh hoa ngào ngạt, màu trắng tinh khôi trải dài khắp đường đi. Bà Ellen hướng tia nhìn về phía hai tòa nhà to đùng cuối vườn, nơi mà bên trong cất dấu rất nhiều bí mật, nụ cười mãn nguyện và thanh thản trên môi khiến bà trở về với vẻ đẹp hiền dịu vốn có. Hàn Tuyết sắp xếp lại mẫy lẵng hoa trên bàn, mái tóc đen dài như dòng suối bay bay trong gió, váy trắng thanh tân trên người càng làm cho nhỏ thêm nổi bật.
- Này Vi, cậu chưa cho tớ biết, tại sao lớp Toán luôn phải đến đây vào lúc nửa đêm, trừ ba đứa bọn tớ ra.
Vi vén tóc lên cao một chút, nhỏ gật nhẹ.
- Tớ kể cho cậu một câu chuyện ? Câu chuyện kể rằng, có hai mươi tám đứa học trò định mệnh bắt buộc phải gắn chặt với nhau từ lúc mới cất tiếng khóc chào đời đầu tiên. Bố mẹ chúng làm việc trong cùng một tập đoàn tầm cỡ, cuộc sống vật chất của chúng đầy đủ trong nhung gấm lụa là, nhưng tình thương yêu thì thiếu nhiều vô kể. Từ nhỏ, chúng được học cách làm thế nào để nhìn thấy được suy nghĩ của người ta, làm thế nào để được cầm quyền. Trong môi trường ấy, chúng lớn lên, sưởi ấm cho nhau bằng con tim vốn dĩ đã nguội lạnh. Chúng yêu thương nhau hết mực, thân hơn cả anh em ruột thịt. Lên cấp ba, chúng rời Hà Nội vào Sài Gòn, rời xa cái lạnh rét buốt để bắt đầu một cuộc sống mới. Chúng lại được ở gần nhau, mỗi sáng, chúng thức dậy cười đùa với nhau rất nhiều, sống hết mình với cái tuổi học trò nghịch ngợm. Mỗi tối chúng lại thức dậy, cật lực với sổ sách, với những bài học đáng nhẽ nên dành cho người lớn. Bởi vì, chúng phải nắm giữ tương lai của tập đoàn, nắm giữ chuyển động kinh tế của cả châu Âu. Nối nghiệp của bố mẹ chúng, nối tiếp cuộc đời của bố mẹ chúng.
Hàn Tuyết thở gấp, không lẽ…hai mươi tám đứa học trò ấy lại là …lớp Toán. Vi nhìn thấy sự bất thường trong mắt bạn, nhỏ nắm chặt lấy tay Tuyết, cười nhẹ.
- Cậu thắc mắc phu nhân Ellen là ai mà phải không? bà ấy là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn EW, tập đoàn hàng đầu, nắm giữ trong tay 2/3 nền kinh tế châu Âu.
Vi tiếp tục sắp xếp lại li trên bàn, Hàn Tuyết ngồi phịch xuống, nhỏ lắc lắc đầu, mồ hôi rớt xuống như tắm.
- Không ngờ gia thế các cậu lại…tới mức ấy, thảo nào lớp Toán lại nhận được nhiều ưu tiên từ học viện, thảo nào vườn hồng lại bị ngăn cấm như thế.
Một chiếc khăn tay chìa ra trước, Nhật Nam cười khổ nhìn cô bạn. Gió nhè nhẹ thổi, hương sắc của đất trời quyện vào nhau, bình yên đến lạ lùng. Phía trước, chiếc bánh kem ba tầng in hình cô Thủy và thầy Vinh hiện lên thật đẹp. Vi ngồi xuống cạnh bạn, khẽ bối tóc lên cao, nhỏ lau lại mồ hôi trên trán Tuyết.
- Bí mật ấy đã bị lớp Anh khám phá lâu rồi ngốc ạ?
Cốc nhẹ lên trán Tuyết, Vi lại cười. Từ phía xa, Trúc Ly lại gần, nhỏ cúi nhẹ trước Hàn Tuyết, Tuyết phẩy tay, cau mày.
- Cậu tới đây làm gì?
- Đừng thế mà Tuyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc