Cao Thủ Học Đường - Chương 45

Tác giả:

Đường Sài Gòn náo nhiệt hẳn lên, ánh đèn điện lung linh tỏa ra tứ phía, xe cộ bộn bề, tấp nập người qua lại, kẻ chạy đi, người trở lại , nó cứ theo một vòng tuần hoàn nối tiếp nhau. Sắp về hè rồi, tiếng ve kêu đã rộn rã một góc trời, ánh đèn điện hắt ra từ những tòa nhà cao ốc khiến người ta phải choáng ngợp, đâu đó có tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng chổi tre xào xạc của chị lao công tất bật. Rảo bước trên con đường rộng lớn thênh thang, nụ cười vẹn nguyên trên khuôn mặt của ba mươi mốt học viên lớp Toán, Hàn Tuyết nắm chặt tay Cát Anh, nhỏ thì thầm như lời ru của gió.
- Nhanh thật đấy, gần một năm học rồi , mới ngày nào tớ còn gây ra bao nhiêu chuyện khiến các cậu phải buồn lòng, thế mà…
- Nhớ lại nha, hồi đấy tớ tức Hàn Tuyết đến mức mà muốn lao vào đấm bả cho tanh bành khói lửa luôn.
Ngọc Vi cười toe toét, hai tay quơ quơ loạn xạ để phụ họa, Thế Bảo cong tay , trụ một chân còn một chân giơ cao lên :
- Hồi đó bà Vi toàn làm Tôn Ngộ Không không à .
- Không cần chờ đợi cái kẹp tóc bay thẳng vào đầu Bảo chỉ sau hai giây, cả đám cười nghiêng ngả. Hàn Tuyết chống tay ngang hông, trợn tròn mắt lên:
- Có phải thế này không nhỉ ?
- Đúng rồi, quá giống.
Bảo cười điên đảo, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Hà Mi lắc lắc con gấu bông nhỏ nhắn trong tay, mắt nhìn lên vì sao sáng nhất trên trời, miệng cười thật tươi:
- Hôm tham gia nữ sinh thanh lịch ý, Hàn Tuyết đẹp mà dữ quá trời.
- Ừ, hôm đó Tuyết làm Mi Khờ khóc nhỉ ?
Khánh Đăng vuốt nhẹ lên tóc Hà Mi, mắt liếc qua chỗ Tuyết một cái. Hà Mi cúi đầu, gật gật như trẻ bị phạt. Hàn Tuyết bước nhẹ lại gần bạn, đưa bàn tay ra:
- Xí xóa nhé Hà…à không Mi Khờ nhỉ ? ngoắc nghéo nào, từ nay tớ sẽ không bao giờ làm cậu khóc nữa đâu.
Đôi mắt to tròn sáng bừng lên, nụ cười thuần khiết rạng rỡ:
- Thật sao ? Tớ ngoắc nghéo với cậu nè, từ nay nếu Hàn Tuyết làm tớ buồn, tớ sẽ bắt cậu phải mua cho tớ 100 à không 1000 chú mèo đôremon nhá.
- Ừ, hứa.
Tuyết gật đầu trong tiếng vỗ tay của các bạn, Nhật Nam tiến lên phía trước,cậu quàng lấy vai Thế Bảo, ưỡn *** lên tay chỉ vào trong con hẻm nhỏ.
- Nhớ đâu nữa không ?
- Nhớ, đôremon bất động.
Hà Mi nhảy nhảy lên, không quên lắc lắc con gấu bông trong tay, theo bước Nhật Nam cả lớp Toán bước vào trong con hẻm. Mùi hương ngọc lan bay tới xộc vào mũi, thứ hương thơm dịu nhẹ mà ngào ngạt, thứ hương thơm giúp con người ta trở về nơi yên bình của tâm hồn mình. Cụ vẫn ngồi đấy, bên mâm bột trắng thơm, đôi mắt già nua lần mò trong bóng tối, ánh sáng từ cây đèn mang xông vẫn không tắt. Ừ, nó mãi cháy thế thôi, như đời cụ cháy âm ỉ mãi. Nhón từng bước nhẹ nhàng, Cát Anh lại ngồi xuống cạnh cụ, đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai yếu gầy.
- Bà ơi, tụi con lại tới thăm bà đây.
- Cát Anh, con đến đấy à?
Cậu hỏi ấy vẫn tràn ngập niềm vui như ngày trước, vẫn đong đầy thứ cảm xúc yêu thương đến nghẹn ngào, cả lớp lần lượt chào cụ. Cụ mỉm cười hiền từ, hàm răng móm mém đến bộ quần áo sờn cũ càng làm cho tụi nó thương cụ hơn.
- Bà ơi, hôm nay bà lại cho tụi con làm bánh cùng nhé.
Nhật Nam ngồi xuống cạnh bếp lửa hồng, đẩy cây củi vào một chút, nụ cười ấm áp đọng lại trên khóe môi
. Cụ gật đầu, đẩy mâm bột ra gần tụi nó.
- Các con cứ làm thoải mái nha, có các con tới chơi bà vui còn không hết ý chứ.
Ngồi quây quần bên mâm bột trắng, tiếng cười đùa lại lần nữa làm góc nhà tối tăm bừng lên sức sống. Mặt mày ai cũng dính đầy bột, Ngọc Vi tay vừa nặn một đóa hồng vừa hỏi:
- Lớp trưởng này, cậu quen bà từ lúc nào mà tớ không biết nhỉ ?
- Từ cái hồi chúng ta chưa vào cấp 3 cơ, lúc đó lần đầu tiên tớ rời Hà Nội vào Sài Gòn, cuộc sống ở đấy khiến tớ choáng ngợp.
- Lúc đó bản công tử đang vi vu bên Lào, à nhầm London
Ngọc Vi khẽ à một tiếng, nhỏ ngước mặt lên, hỏi tiếp:
- Rồi sao ?
- Rồi một hôm, tớ đi dạo, gặp bà đang bán bánh quẩy bên đường, tớ vào mua và từ đó quen bà. Ngày nào tớ cũng chờ trời tối lại chạy ra chỗ vỉa hè nói chuyện với bà, riết thành quen luôn, bà dẫn tớ về nhà, dạy cho tớ cách làm bánh rồi tớ dẫn các cậu tới. Chấm hết.
Ba mươi đứa ồ lên, thì ra sự tích nó như vậy, thảo nào mà Cát Anh quý cụ đến thế. Những chiếc bánh lại được cho vào chảo, lửa cháy bập bùng sưởi ấm những con tim. Đêm hôm đó cả lớp thức thâu đêm canh chầu bánh, gần sáng, đám con trai lăn ra ngủ . Mười một đứa con gái nói chuyện cùng nhau, những chuyện chưa bao giờ nói và có lẽ sẽ không còn có cơ hội nào để nói nữa.
...
Thi ngày cuối, đồng phục sặc sỡ của các trường có dịp được phô trương . Lớp 11 Toán tụ tập dưới gốc cây bàng, chỉnh chu lại quần áo. Huy đứng thẳng, người ưỡn lên, mắt nhìn các bạn :
- Hôm nay tớ thế nào các đồng chí.
- Rất chẹp chai.
Quỳnh Chi nguýt một cái dài cả cây số, hai má phúng phính nhìn Thái Huy.
- Hơ, khen như bà đây chả cần.
- Ớ thế ông cần gì nào?
Quỳnh Chi tay chống nạnh, cổ gân lên sẵn sàng cho một cuộc khẩu chiến long trời lở đất, Cát Anh nhìn hai bạn, lôi tuột Chi xuống dưới.
- Thôi, tha cho Huy đi bà nội.
Chi phủi tay:
- Nể tình lớp trưởng xinh đẹp, tha cho ông đấy.
- Không dám đâu à.
Huy nhảy ra sau lưng Nam, miệng cong lên chọc lại. Quỳnh Chi đứng bật dậy, khí thế bừng bừng định liệng luôn cuốn vở về phía trước. Thật không may, gặp ánh mắt”cường hào, ác bá” nào đó nhỏ phải cười duyên một cái rồi ngồi xuống ngoan ngoãn như một chú mèo con dù trong lòng đang phải “ngậm đắng nuốt cay”.
Reng.
Chuông reo, kết thúc sự ồn ào của sân trường, kết thúc những trò nghịch ngợm láu cá của đám học trò.
- Làm bài tốt nhé.
Cát Anh nhìn Ngọc Vi , ôm bạn một cái thật chặt.
- Cậu cũng vậy, làm bài tốt nhé…
- Tất cả chúng ta cùng làm bài tốt nào.
Chung tay, mỗi đứa một bàn tay và tiếng reo giòn giã, sau tiếng reo ấy mỗi đứa đi về một hướng khác nhau. Cát Anh chựng lại, hình dáng hình quen thuộc của mỗi người, nụ cười buồn chiếm giữ trên khuôn mặt. Sân trường lặng im, chỉ có tiếng chim kêu ríu rít, hoa nắng đung đưa trên những chiếc lá xanh rờn. Từng ô gạch dưới chân vang lên bản hòa ca ngộ nghĩnh, chiếc ghế đá tĩnh lặng tựa thân mình vào gốc cây.
Quay lưng và bước.
Cất giấu nhé, kỉ niệm ơi !
---o0o---
Mười lăm phút sau khi bước chân vào phòng thi, có cô học trò nhỏ vội nộp bài và bước nhanh về phía cổng, như sợ điều gì đó sẽ khiến nhỏ lưu luyến, sẽ khiến nhỏ không nỡ dứt . Chiếc xe đen bóng có vẻ như đã chờ khá lâu. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người phụ nữ ngồi bên trong khẽ nở một nụ cười ấm áp tựa Quan âm, bà nhìn con gái thêm một lượt, kéo nhẹ nhỏ vào lòng rồi vuốt nhẹ lên mái tóc:
- Cát Anh , lại đây với mẹ nào.
- Mẹ..
Cái nhìn hờ hững của con gái khiến bà Ellen thoáng nhíu mày, bà ôm nhỏ chặt hơn nữa, cứ như sợ rằng nhỏ sẽ buông tay bà đi mất. Cát Anh vẫn bình thản, nhỏ nhắm nghiền mắt, khẽ nén một tiếng thở dài.
- Con nhờ mẹ một việc.
- Có chuyện gi con cứ nói đi, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần con vui.
Ánh mắt bừng lên sức sống, bà Ellen mỉm cười hạnh phúc, nhưng câu nói của Cát Anh lần nữa lại khiến bà trên môi tắt hẳn nụ cười:
- Đừng bắt thầy Bình phải rời xa học viện.
- Cát Anh…con phải biết rằng, thầy Bình đã biết quá nhiều chuyện…
Đôi mắt lặng như hồ nước của Cát Anh nhìn lên, chạm vào đáy mắt vốn đã vô cảm của bà làm bà ngưng lại, hai bàn tay đột ngột rời khỏi người nhỏ. Bà cắn môi..
- Mẹ xin lỗi, mẹ không phải là người mẹ tốt…
Nắm chặt lấy cửa xe, Cát Anh hướng tia nhìn ra ngoài khung cửa kính, thu vào mắt những cảnh vật quen thuộc đã ăn sâu vào máu thịt nhỏ suốt hai năm qua. Hè về rồi, phượng chớm nở và có cả tiếng ve kêu râm ran, bầu trời xanh thẳm, trong veo. Sài Gòn vào hạ, đẹp và mơ mộng đến lạ lùng. Nhỏ xoay nhẹ người, khẽ nhìn mẹ mình rồi nở một nụ cười ấm áp.
- Con chỉ nói vậy thôi, nếu như mẹ không làm được cũng chẳng sao…
Bà Ellen lại nhìn con gái, gần con nhưng mà sao xa quá.
- Thôi được rồi, miễn sao con thấy vui là được, mẹ hứa.
Mắt Cát Anh chớp chớp, cái gật nhẹ của nhỏ giúp cho bà cảm thấy thoải mái. Xe lăn bánh…vòng qua những con đường cũ, đưa một người xa dần, xa dần…
Nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt ba mươi học viên còn lại của lớp Toán, tụi nó vỗ tay bộp ăn mừng cho chiến thắng đã biết trước. Hà Mi xoay nhẹ cho chiếc váy đồng phục tung ra, rồi cười lên thích chí. Ngọc Vi Pu'ng nhẹ tay, yêu cầu.
- Hôm nay chúng ta cùng no say. Ố zề.
- Ố zề.
Tiếng reo hò làm náo động cả sân trường vốn yên tĩnh, Nhật Nam khẽ nở một nụ cười cậu ngó quanh định hỏi ý kiến của Cát Anh, nhưng…ánh mắt ấy nhanh chóng biến sắc, cậu vội túm lấy tay của Thế Bảo, nặng giọng.
- Cát Anh đâu?
Thế Bảo giật lùi ra sau, cậu hoảng sợ trả lời.
Cả hai mươi chín ánh mắt hoang mang nhìn nhau, lớp trưởng của tụi nó không bao giờ như thế, lớp trưởng sẽ không bao giờ bắt tụi nó phải chờ. Cậu ấy luôn là người tới đầu tiên và về sau cùng, không thể nào có chuyện này được. Đang trong lúc lo lắng tột độ thì Thái Huy hồng hộc chạy tới, những giọt mồ hôi trên trán rớt xuống chứng tỏ cậu đã phải chạy với tốc độ rất cao.
- Ở kí túc xá cũng không thấy.
- Cái gì cơ?
Ngọc Vi bàng hoàng, nhỏ ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu khóc nấc lên.
- Không thể nào, không thể nào, cậu ấy không thể đi được, cậu ấy không thể đi như thế !
Nhật Nam lao đi, đúng, cậu không thể để nhỏ đi như vậy, phải giữ nhỏ lại trước khi quá muộn. Hai mươi chín đứa nhìn theo bóng dáng của bạn, Khánh Đăng vội rút điện thoại và gọi cho ai đó. Tất cả đều vội vã, tất cả đều đang rất lo sợ…
Năm phút sau, trước cổng trường xuất hiện một chiếc xe, thậm chí Ngọc Vi không còn kịp kéo cửa xe nhẹ nhàng, tay nhỏ siết chặt vào nhau, những giọt nước mắt vẫn thi nhau lăn xuống hai gò má trắng hồng đang tái xanh vì sợ.
- Còn Nhật Nam thì sao ?
Quỳnh Chi bất giác nhìn về phía sau, Đăng lắc đầu:
- Tớ không biết, có lẽ cậu ấy bắt taxi đi trước rồi.
- Nhanh lên bác tài.
Tiếng Ngọc Vi giục vội, bàn tay nhỏ đưa lên, tì vào cửa kính xe. Đôi mắt hoang mang dõi ra ngoài cửa sổ, dò xét qua lớp sương mù trong suốt nơi đáy mắt…

Bảo Ngọc vươn vai sảng khoái, nhỏ bước vào phòng, đặt cặp nhanh lên bàn học . Bàn tay đỡ lấy cánh hồng nhung đang khoe sắc trên kệ, mỉm cười mãn nguyện. Anh Thư vào ngay sau đó, nhỏ khoát tay ra lệnh cho Ngọc lấy hộ cốc nước, uể oải xoa xoa hai bên thái dương. Ngọc chép miệng, ngồi phịch xuống cạnh bạn, rồi liếc nhẹ qua chỗ Thư :
- Làm không được bài hả ?
- Mày nghĩ tao là ai ?
Thư nghiêng đầu, mắt trợn tròng lên nhìn Bảo Ngọc đau đáu, Ngọc cười khô khốc :
- Ừ, mày là Kiều Anh Thư mà, cái gì chả làm được.
Giọng nói pha chút giễu cợt của Ngọc làm Thư muốn nhảy xồng xộc lên, suýt chút nữa nhỏ đã phang luôn cả chiếc cặp vào người bạn nếu như không có sự xuất hiện của bác bảo vệ. Lấy lại nét dịu dàng, Thư gật đầu lễ phép:
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- Chào hai cô, có người nhờ tôi chuyển cái này cho hai cô.
Thư nhìn qua Ngọc, rồi lắc đầu vẻ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cầm lấy phong thư và hộp quà trên tay bác bảo vệ, nhỏ mỉm cười hiền hậu rồi tiễn bác ấy ra tận cửa. Nụ cười tắt nhanh hai giây sau đó, vứt vội hộp quà và phong thư xuống giường như vứt túi rác, Thư bĩu môi:
- Lại là của những thằng con trai vô công rồi nghề.
Ngọc cười khẩy, cố ý che lại sự khinh thường của mình bằng cách nhấp nhẹ một ngụm nước. Mắt liếc vội qua chỗ món quà, nhỏ chợt giật mình khi nhìn thấy tên người gửi. Tiến lại gần hơn một chút nữa, Ngọc dụi dụi mắt như không thể tin vào mắt mình.
- Vũ Cát Anh sao ?
Anh Thư bật nhanh dậy như một cái lò xo, chân mày nhỏ cau lại.
- Mày nói sao ?
Ngọc chìa phong bì thư ra trước mắt Thư.
- Đây này, người gửi là Vũ Cát Anh, người nhận là là lớp trưởng Kiều Anh Thư, là mày chứ còn ai nữa.
Không đợi Ngọc giải thích thêm, Thư đã xé toạc phong thư ra, nét chữ ngay ngắn xinh xắn đập vào mắt nhỏ, đúng…là gửi cho nhỏ mà.
- Vũ Cát Anh, rốt cuộc cậu đang muốn giở trò gì đây ?
“ Anh Thư !
Có lẽ là cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy bức thư này. Ờ thì ngạc nhiên cũng đúng, vốn dĩ chúng ta là kẻ thù mà.
Tôi biết, suốt gần hai năm qua cậu đã có hiềm khích rất lớn đối với tôi. Không hẳn là tôi thích cậu nhưng tôi biết rõ tôi không hề ghét cậu. Có lẽ cậu sẽ bật cười khi nghe tôi nói thế, nhưng…đó là những lời thật lòng đấy.
Cho dù bây giờ tôi có nói gì thì cậu cũng sẽ không tha thứ cho tôi, nói đúng hơn là cậu sẽ không thể coi tôi là bạn được. Nhưng Thư à, tôi muốn chúng là ta láng giềng tốt, tôi muốn trong năm học tới lớp Anh và lớp Toán sẽ cùng nhau phấn đấu chứ không phải là tìm kiếm mọi cách để đấu đá nhau.
Chúng ta đã lớn, đã biết cách suy nghĩ và hành động, và tôi nghĩ các cậu cũng đã quá mệt mỏi vì suốt ngày phải cảnh giác xem chúng tôi sẽ làm gì, phải không ?
Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu
Nhờ cậu và lớp Anh mà cuộc sống của chúng tôi càng thêm thú vị, chúng tôi đoàn kết với nhau hơn, yêu thương nhau hơn cũng là nhờ các cậu đấy.
Cậu là một cô gái thông minh, xinh đẹp và tài năng.
Cậu có vô số anh chàng theo đuổi.
Cậu có tương lai rộng mở phía trước.
Vì thế mà…hãy sống hòa nhã hơn nhé. Tôi biết gia đình cậu đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cậu đang… rất đau. Tôi cũng đã từng như thế, cũng đã từng khóc rất nhiều, đau rất nhiều, nên…tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng, đừng vì thế mà giày vò bản thân mình nhé, cậu hiểu ý tôi mà, phải không?
Xin lỗi vì hai năm qua luôn là kẻ ngáng đường cậu, xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của cậu bị đảo lộn nhiều hơn.
Xin lỗi vì tất cả.”
Phong thư gấp lại, ánh mắt Thư trùng xuống, có một thứ cảm giác nào đó làm nhỏ nghẹn lại trong giây phút. Bảo Ngọc giật lấy bức thư trong tay bạn, hơi nhíu mày rồi khẽ ồ một tiếng, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
- Vũ Cát Anh..cậu ta bị sao thế nhỉ ?
Anh Thư vẫn im lặng, nhỏ vớ lấy hộp quà đã bị quẳng sang một góc giường, nhẹ nhàng mở ra. Mùi hương dịu nhẹ thoảng trong không gian, không quá ngào ngạt, đủ làm cho tâm hồn trở nên thoải mái hơn. Một hộp thủy tinh nhỏ với hàng triệu bông hoa sữ li ti đã được ép khô, một nhành hồng nhung mới hái còn đọng sương đêm yêu kiểu khoe sắc. Dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp được trang trí cẩn thận với khuôn mặt cười rạng rỡ.
“ Chúng ta làm bạn nhé!”
Bảo Ngọc như chưa thể tin vào mắt mình, nhỏ đưa tay lên che miệng. Hai bàn chân suýt chút nữa đã khụy xuống, Anh Thư đưa hộp thủy tinh lên, hít nhẹ một chút hương thơm ngạt ngào.
- Cậu đã chịu nhận thua rồi sao, Vũ Cát Anh? Tôi thì chưa đâu.
...
“ Xin thông báo, chuyến bay Việt Nam-New york sắp khởi hành, đề nghị các hành khách chuẩn bị.”
- Tiểu thư…phu nhân đang đợi người.
Mắt Cát Anh dáo giác nhìn xung quanh, như đang cố kiếm tìm một hình bóng nào đó. Đôi mắt u buồn và ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo. Nhỏ bước chầm chậm, tưởng chừng như muốn trái đất này ngừng quay, tên vệ sĩ lay nhẹ vai, nhỏ vẫn không có ý định quay đầu lại.
- Để ta yên.
Ba chữ ấy làm tên vệ sĩ giật mình, hắn lùi ra sau thêm vài bước, một khi cô chủ nhỏ đã nổi giận nghĩa là…hắn đã phạm phải một sai lầm trầm trọng nào đó. Dòng người vẫn tấp nập, giữa sân bay, hình ảnh cô học trò với mái tóc màu nâu đồng thật bé nhỏ.
- Đi thôi con.
Giọng nói của phu nhân Ellen Trịnh có chút ngập ngừng, bà biết con gái mình đang còn ở giữa ranh giới mong manh của con tim và lí trí. Nhưng…
- Mẹ…
Giọng nói ấm áp và da diết đến lạ lùng, đôi mắt nhỏ nhìn bà…đầy đau thương. Tưởng chừng như trong đối mắt ấy, thế giới sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Đi thôi con.
Bà Ellen cố nhắc lại một lần nữa, bà đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vì bà biết chính lúc này bà cần phải biết vô tình hơn, nếu không…bà sẽ mất tất cả. Như thể không trì hoãn được thêm nữa, Cát Anh miễn cưỡng bước chân về phía trước, bàn chân do dự rồi cũng tiến lên.
Ừ…xa nhé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay