Cao Thủ Học Đường - Chương 41

Tác giả:

Bước chân đều đều, khác xa với sự vội vã của ba học viên Kiệt, Đăng và Tuyết , hai mươi chín học viên còn lại rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian đi tới đó. Đôi mắt ánh lên một nỗi buồn thăm thẳm. Ngoài kìa, bầu trời vẫn rất xanh, những đám mây uốn quanh tạo thành những vòng tròn đẹp đẽ. Tiếng bước chân rơi vào hư không, lạc lõng giữa khuôn viên rộng lớn của học viện. Đâu đó vẫn nghe thoang thoảng mùi hương nhè nhè của những cánh hoa hồng. Cát Anh đưa mắt về hướng ấy, khóe miệng bất giác cong lên, một nụ cười buồn vô tận.
Bà Ellen đón lớp Toán trong một căn phòng rất đẹp, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm kiểu Pháp tỏa ra khắp phòng. Bà mỉm cười, ánh mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy một người
- Ôi, Nhật Nam, đã lâu không gặp cháu, ta nhớ cháu quá chừng, lớn thế này rồi cơ à, rất ra dáng một thanh niên tuấn tú.
Bà liếc nhanh qua chỗ con gái đầy ẩn ý, rồi kéo Nam lại gần mình:
- Xem nào, lại đây để ta nhìn cháu rõ hơn.
- Vâng đã lâu không gặp bác ạ !
Nam cố nở một nụ cười nhẹ, cậu đưa mắt qua chỗ khác.
- Dạo này Bác vẫn khỏe chứ ạ ?
Bà Ellen gật gù, nụ cười ấm áp tuyệt nhiên an phận trên môi, bà di mắt về phía sau, khẽ nheo mắt một cái rồi vẫy tay nhẹ.
- Nào vào đây hết đi , sao lại đứng ngoài đấy chứ, vào đây cho ta xem hết nào.
Gót chân chạm vào cái nền lạnh của căn phòng, sự rụt rè khiến tụi nó hơi khựng lại. Cát Anh cau mày, nhỏ nhìn thẳng vào mắt mẹ tỏ vẻ không hài lòng:
- Mẹ gọi chúng con đến có chuyện gì không ?
Sự hiền dịu bỗng chốc tan biến, khuôn mặt bà Ellen thất sắc. Bà cắn nhẹ môi, bàn tay gõ gõ lên cạnh bàn gần đó, hành động ấy khiến cho cả lớp Toán nín thở, ít nhất tụi nó biết bây giờ…bà đang nổi giận. Dĩ nhiên, bà không thể giận con gái mình, hoàn toàn không, ngày từ lúc sinh ra Cát Anh đã là đứa con gái độc nhất, mỗi bước đi của nhỏ đều có hàng trăm ánh mắt dõi theo. Gia đình tan vỡ, nhỏ càng là một vật báu mà bà không muốn ai tước đoạt.
Nhưng…
Tại sao bà lại có những biểu hiện đó ?
Khuôn mặt lạnh tanh từ từ ngước lên, chạm vào cái nhìn tò mò của Anh Kiệt. Cậu giật nảy mình, chân vô thức lùi ra sau một bước.
- Ta bảo lớp Toán đến, sao lại có người ngoài ở đây ?
- Họ đã vào lớp, vì thế họ cũng là bạn của chúng con.
Cát Anh lạnh nhạt bước lại ngồi trên chiếc ghế sofa phía trước, nhỏ lật giở cuốn tạp chí trên bàn , từ tốn giải đáp giúp mẹ.
- Học viên mới ? Chẳng phải ta đã nói lớp Toán không có ai được vào rồi hay sao ?
Chân đứng không vững, giọng nói lạnh tanh ấy khiến cho Anh Kiệt có chút sợ hãi, cậu cúi mặt xuống, rõ ràng đang muốn lẩn trốn sự bực tức trong ánh mắt người phụ nữ ấy. Ngọc Vi vội vàng bước ra giữa, nhỏ lắc đầu :
- Bác Ellen, xin bác đừng làm các cậu ấy sợ.
- Ngọc Vi .
Có đôi chút ngạc nhiên, nhưng giọng nói đã nhẹ hơn nhiều, bà nhìn cô gái trước mặt chép miệng :
- Các cháu lớn hết rồi, ta không nhận ra ai hết nữa.
Trợ lí Kim nghiêm mặt, bà mắng nhẹ con gái :
- Vi, con không được vô lễ.
Vi quay qua nhìn mẹ, cái nhìn buồn xa xăm, bắt gặp nó, trợ lí Kim quay đi, bà thật sự không muốn nhìn thấy con gái đau khổ hơn nữa, suốt bao năm qua bà đã quá tàn nhẫn với nhỏ rồi.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, ai cũng im lặng, chỉ có những tia nắng ngoài kia vẫn thi nhau nhảy múa, chúng đan cài vào nhau, len qua kẽ lá và chạm xuống mặt đất thật nhẹ. Cát Anh đưa mắt về phía các bạn, nhỏ khẽ nở một nụ cười trấn an, sau đó xoay người về phía bà Ellen:
- Chúng con đã đến đông đủ rồi, có chuyện gì, mẹ nói đi.
- Ta chỉ muốn gặp các con thôi, đã lâu lắm rồi ta không về nước.
Một cái nhíu mày nghi ngại, Cát Anh bặm môi :
- Thật sự là không có chuyện gì ?
Bà Ellen không nhìn thẳng vào mắt con gái, bà chỉ cố gắng tập trung tia nhìn ra ngoài sân.
- Vườn hồng … vẫn tốt chứ ?
Khánh Đăng giật nảy mình, rõ ràng cậu nghe thấy trong đó cả một bí mật nào đó, từ lúc gia nhập lớp Toán rõ ràng có một cái gì đó rất không ổn. Vườn hồng , sau cái vẻ đẹp hút hồn của những cánh hoa được ngụy trang bên ngoài là cả một kho tàng bí ẩn bên trong.
Lần đầu tiên bước vào cái thế giới ấy, cậu đã bị nó làm cho choáng ngợp. Nhưng cho đến tận hôm nay, Đăng vẫn không hiểu, rốt cuộc bí mật của vườn hồng ra sao ?
- Mẹ không cần bận tâm ?
Giọng nói nhẹ nhàng của Cát Anh làm cậu bừng tỉnh, Đăng chuyển hướng nhìn về phía bà Ellen, nín thở theo từng cử chỉ trên khuôn mặt ấy.
- Cát Anh à !
Ánh mắt ấy tha thiết biết nhường nào . Nó là cho trái tim Đăng se lại, cậu hết nhìn bà, lại nhìn sang cô bạn lớp trưởng, nhỏ vẫn ung dung ngồi đó, rất bình tĩnh từ từ ngước khuôn mặt lên, chớp nhẹ .
- Mẹ yên tâm, hết tuần sau…con sẽ về với mẹ.
Một thứ cảm xúc dâng lên khiến cho vòm họng đắng chát, thứ nước trong vắt từ khóe mi rớt xuống lúc nào không hay, bà Ellen khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, với bà, như vậy là quá đủ.
Lớp Toán đứng nhìn nhau, câu nói ấy của Cát Anh chẳng khác nào đâm vào trái tim tụi nó một nhát chí mạng. Nhật Nam thần người, cậu cúi gằn mặt , dán chặt đôi mắt xuống sàn nhà. Bàn tay Ngọc Vi níu chặt lấy chiếc ghế, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt vào nhau, rướm máu. Hàn Tuyết ngồi sụp xuống cạnh Hà Mi, cả sức lực như bị ai hút mất.
Cả sức lực đã bị câu nói ấy hút mất.
Chiều buông nắng.
Ngọn gió hanh khô thổi qua làm cho những chiếc lá rơi xào xạc. Sân trường lặng im chìm trong khoảnh khắc buồn của lòng người.
“Có bao giờ … khi hạ tới, màu phượng vĩ đỏ rực đốt cháy một góc trời, cả lớp mình vẫn quây quần bên nhau ?
Cậu vẫn đứng đấy , vẫn mỉm cười với chúng tớ. Vẫn đón lây niềm vui rạng ngời trong ánh mắt.
Thả tung ước mơ trong những chiều tan học, và dạo chơi bên những cánh hoa hồng.
Có không ?
Liệu còn có không ?
Hay
Mùa xuân sẽ đi qua khi không còn dáng cậu, không còn giọng nói dịu thêm thoảng qua như làn gió vào buổi sớm ban mai ?
Không còn nụ cười trong veo và ánh mắt thản nhiên đến lạ.
Và …chúng tớ sẽ bị nỗi đau dày vò, mặc thời gian gặm nhấm kỉ niệm để thu mình một góc và nhìn bầu trời xám xịt ngoài kia .
Cậu có biết, với chúng tớ cậu quan trọng đến nhường nào hay không?”

Đôi mắt Anh Thư đờ đẫn chú mục vào cây hoa xương rồng trên cửa sổ, nhỏ ghì chặt con mèo con vào người và im lặng. Bảo Ngọc cũng nằm trong một trạng thái tương tự, nhỏ vắt cheo chân, dựa lưng vào chiếc ghế gỗ và hướng ánh nhìn ra ngoài sân.
Mùa xuân năm nay đến muộn hơn, nhưng nó vẫn thật đẹp, ít ra trong tầm mắt lúc này, Ngọc vẫn nhìn thấy những mầm non mởm trên cây bàng gần đó. Nhờ lớp Toán mà kí túc xá “nóng” hơn mọi ngày, từ phòng nam cho đến phòng nữ, từ hành lang tới mọi ngóc ngách đều nghe thấy những lời bàn tán rì rầm. Nếu như mọi ngày các học viên lớp Anh đã không để yên cho nó tiếp diễn như vậy, nhưng ngay lúc này đây, chính lớp Anh cũng đang gặp trục trặc, nhất là cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Kiều Anh Thư.
Trở mình , Thư xoay người vào trong , đối diện với bức tường sơn màu xanh nhạt. Chú mèo con trong tay nhỏ cứ cố vùng mình thoát thân, nhưng vô ích, nó liên tiếp kêu “meo meo” khiến cho Bảo Ngọc không tài nào chịu nổi. Nhỏ bước lại gần, giải phóng cho con mèo rồi lấy tay khua khua trước mặt Anh Thư vài cái:
- Này, mày làm sao thế hả ? Rốt cuộc lúc sáng người đàn bà kia đã nói gì với mày.
Thư vẫn im lặng, nhỏ thở dài thườn thượt. Ngọc không chịu thôi, nhỏ vực người bạn dậy, tát nhẹ máy phát vào má Thư, nặng giọng:
- Này, mày có nghe tao nói không hả ? Bà ta là ai mà khiến mày ra nông nỗi này vậy Thư ?
Cái đầu lắc qua lắc lại, Anh Thư vẫn không chịu trả lời, nói đúng hơn tâm hồn nhỏ hoàn toàn đã bay đi đâu mất.
- Kiều Anh Thư.
Bảo Ngọc rít lên, nhỏ nhảy bổ lên giường Thư hét lớn :
- Tỉnh lại đi .
- Hả ???
Quay mặt lại nhìn bạn như một vật thể mới rơi xuống từ cung trăng, Thư sợ hãi lùi người về phía sau , khi Ngọc lại gần, nhỏ lại tránh ra xa.
- Anh Thư, mày bị làm sao thế , nói tao nghe nào ?
Cầm lấy hai bả vai bạn lắc thật mạnh, Bảo Ngọc chau mày :
- Bà ta là ai vậy ?
- Một con người đáng sợ .
Đáy mắt Thư lóe lên vài tia ᴆục ngầu, nhỏ cầm thật chặt chiếc gối trong tay, dường như hành động ấy lại khiến cho Bảo Ngọc thêm tò mò. Ngọc vươn tay ra, cầm lấy chiếc ly trên bàn vứt nhẹ xuống sàn.
*Choang*
Vỡ tan tành.
Từng mảnh thủy tinh lăn lốc trên mặt đất, nổi bật giữa nền đá hoa , tiếng động đó đã làm Thư giật mình.
Nhỏ quay qua, nhìn Ngọc đau đáu :
- Mày làm gì thế hả ?
Bảo Ngọc khẽ cười, nụ cười đểu giả, nhạt thếch định vị trên môi làm cho khuôn mặt nhu mì bỗng chốc thay đổi.
- Tỉnh rồi sao ?
Giọng nói cợt nhã ấy “ đánh thức” bản năng dễ khó chịu tiềm tàng của Anh Thư, nhỏ trừng mắt lên , đâm cáu :
- Tao ngủ hồi nào mà mày bảo tỉnh ? Tao đang suy nghĩ, là suy nghĩ đấy.
- Thế tại sao tao hỏi mày không trả lời, cứ thừ người như pho tượng thế kia ?
Chân mày Thư bỗng co lại, nhỏ liếc mắt qua một bên, thì thầm bằng cái giọng đáng sợ.
- Cơ _hội_ đến_ rồi.
Mắt Ngọc trợn tròng lên, nhỏ thụt lùi về sau mép giường, nhìn Thư kinh hãi. Rốt cuộc cô bạn lớp trưởng này đang muốn làm gì đây ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc