Cao Thủ Học Đường - Chương 03

Tác giả:

Lớp 10 Toán hôm nay có vẻ im ắng lạ thường, Đạt Khoa nhận được mệnh lệnh của lớp trưởng Anh Thư sang dò thám. Cậu đứng mấp mé sau cánh cửa , tim đập thình thịch, nhiệm vụ lần này vô cùng cao cả, cậu mà làm hỏng chuyện thì chưa kể đến sự trừng phạt đích đáng của Anh Thư cũng đã bị tụi con trai lớp Toán cho một trận bầm dập. May mà cả lớp Toán đang tụm lại một chỗ, cậu cố nghiêng người nghe cho rõ xem họ đang có âm mưu gì. Miệng nở một nụ cười tươi tắn, cậu đã biết được những gì cần biết, nhanh chóng rút êm về, thực sự cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Các thành viên lớp Toán dãn ra, đang trao cho nhau những nụ cười rùng rợn, xem ra kế hoạch của tụi nó đã thành công bước một. Cát Anh gấp màn hình laptop lại, hình ảnh từ chiếc camera ngoài cửa biến mất, môi nhỏ thoáng qua một nụ cười .
Đạt Khoa vội vàng bước vào lớp, không quên để ý phía sau lưng ., nhỡ có ai phát hiện thì ૮ɦếƭ. Vừa nhìn thấy cậu, Anh Thư đã giương hai con mắt hỏi với cái giọng bề trên:
- Sao rồi ! chúng nó có động tĩnh gì không.
Ớn ! học đường mà cứ như trong thế giới ngầm ý. Không để bạn đợi lâu, Khoa gật gật cái đầu, bộ dạng tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
- Xem ra lần này lớp Toán muốn quyết chiến với chúng ta rồi đấy.
Anh Thư cười khẩy, cuối cùng thì cái lớp ấy cũng lòi ra cái bản chất của mình. Muốn chiến ư? nhỏ sẵn sàng, để xem tụi nó còn vênh váo được bao lâu. Quay ngoắt người sang phía Bảo Ngọc, nhỏ gạt tay ,gấp luôn cuốn tiểu thuyết của bạn, nhếch mép:
- Đây là lớp Anh, mày không cần phải tỏ ra thục nữ vậy đâu, cái lớp này hiểu mày quá mà.
Bảo Ngọc liếc mắt, nhỏ nhún vai:
- Đóng phải đóng cho hết chứ, nói thật tao căm cái lớp đó lắm rồi đấy, lần này mày ra tay cho tụi nó biết hậu quả luôn đi.
Chẳng thèm bận tâm tới thái độ khinh khỉnh của Bảo Ngọc, Anh Thư từ tốn hỏi Đạt Khoa , giọng điệu chị cả:
- Thế mày có nghe tụi nó nói gì không.
Khoa vỗ иgự¢ tự hào, chuyến đi lần này cậu đã lấy tính mạng ra đánh đổi ( trời !đi có hai bước chân mà đổi lấy tính mạng, đúng là anh hùng rơm)
- Bọn họ đang lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi đón tiếp ba người ấy.
Anh Thư quoắc mắt, nhỏ khoanh tay, vắt chân lên đùi, miệng lẩm bẩm:
- Kế hoạch như thế nào.
- Cái này...cái này thì tớ chưa nghe được.
Khoa ấp a ấp úng, thực tình cậu cũng muốn biết lắm chứ, nhưng mà bọn họ không nói làm sau mà cậu tiếp nhận thông tin được.Thấy nhỏ lớp trưởng đang trợn ròng lên nhìn mình, cậu muốn xỉu. Bàn chân còn không đứng vững. may mà trước khi cậu ôm đất mẹ bao la thì tiếng nói ngột hơn keo của Bảo Ngọc đã vô tình lướt qua, cứu vớt một sinh linh bé bỏng.
- Tao nghĩ cái lớp đó sẽ làm khoa trương , mình phải làm vượt mặt, nếu không cái danh nhất Toàn trường đi tong cho coi.
Anh Thư chuyển hướng nhìn, nhỏ gật gù, trong cái đầu óc thông minh hóa thành tự kiêu kia đã sẵn sàng cho một cuộc thách đấu với lớp học kề bên.
Lớp 10 Toán vừa được thông báo từ Đoàn trường, sáng mai ba học viên mới sẽ đến tham dự với lớp hai tiết đầu. Tất cả lắc đầu ngán ngẩm, cái kiểu khoa trương này đúng chất với học viện, có ba học viên mới mà làm như cả đoàn chính phủ, Quốc hội tới thăm không bằng, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để hạ gục đối thủ.
Kí túc xá....
Một vài đứa được điều ở lại để canh chừng các mama tổng quản, số còn lại nhanh chóng tiến về vườn hoa hồng phía sau dãy nhà A1, bộ dạng vô cùng vụng trộm. Một vài điệp viên của lớp Anh được cử đi theo sát ngay phía sau, trong tay đứa nào cũng cầm một cái bộ đàm, thực ra là điện thoại nhưng mà tụi nó gọi như vậy cho ra dáng tình báo. Vườn hồng cuối chiều dậy lên một hương thơm mê hoặc, hai chú bảo vệ dạt sang hai bên đường nhưỡng chỗ cho các học viên lớp Toán. Tụi nó mỉm cười đi thẳng vào trong, riêng các điệp viên 007 phải quan sát tình hình từ bên ngoài, vì hơn ai hết chúng hiểu, chỗ đó ngoài lớp Toán ra thì ngay cả thầy Hiệu trưởng cũng không được đặt chân tới .
Đạt Khoa chỉnh lại cặp kính đen, sau đó rút bộ đàm ra, gọi cho một người:
- Alo, chim Công gọi Đại Bàng, Đại Bàng nghe rõ trả lời
-" Cái quái gì mà Đại Bàng với cả chim công thế hả, thế nào rồi bọn họ đang làm gì vậy"_ Đầu giây bên kia tỏ vẻ tức tối
Đạt Khoa nuốt nước bọt, cậu đang cố gắng làm cho nó giống một cuộc gọi tình báo thôi mà, lấy lại khí thế, cậu rành rọt trả lới:
- Báo cáo lớp trưởng, tụi nó đã vào vườn hồng rồi, còn làm gì trong đó thì không biết.
Bên kia cụp máy mà không thèm trả lời lại, đúng là rỗi việc . Mới có thế mà đã gọi rồi.
Dưới thảm cỏ xanh mát, có hai mươi lăm học viên đang ngồi Tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu lại bật cười vì hành động của hai anh chàng núp sau hàng ráo của vườn hoa trong màn hình máy tính. Cát Anh rời tay khỏi bàn phím, nhỏ cười nhìn tụi bạn. Bước tiếp theo của kế hoach đã thành công mĩ mãn, bây giờ chỉ cần chúc cho lớp Anh một đêm không an giấc mà thôi.
Những chậu hoa ti gôn đã nở những nụ hoa nhỏ xíu, vài ngày nữa chắc sẽ nở rộ . Mười đứa con gái và mười chậu hoa ti gôn trên tay thong thả đi về kí túc xá. Tụi con trai bước theo phía sau mỉm cười , sự hồn nhiên của con gái lớp toán luôn khiến các cậu cảm thấy dễ chịu, tuy rằng nhiều lúc chúng nó cũng rất hợp với vai bà chằn.
Sau tường rào, có hai kẻ đang nở những nụ cười đắc ý. Nhanh chóng cởi bỏ trang phục bên ngoài, Đạt Khoa gấp luôn cái mắt kiếng đen vào túi, hai đứa ưỡn иgự¢ đi về phòng như vừa trải qua một cuộc du ngoạn thú vị lắm, mặc dù kiến cắn sưng cả chân.
Anh Thư và Bảo Ngọc đã phục kích ngay tại cửa phòng nam, nhìn thấy hai điệp viên là vớ ngay hỏi vội:
- Sao rồi !
- Chúng nó cầm trên tay mấy chậu hoa từ trong vườn đi ra.
Anh thư gật đầu, có vẻ như lớp Toán đã bắt đầ hành động, nhỏ nhìn hai cậu bạn với ánh mắt hài lòng:
- Tốt lắm, các cậu sẽ được tuyên dương vào tiết sinh hoạt cuối tháng, còn bây giờ vào trong và nói cho mấy đứa còn lại, tối nay hành động.
Nói xong nhỏ và Bảo Ngọc bước đi luôn, để lại hai khuôn mặt sung sướng của những điệp viên 007 hết sức nhiệt tình. Bảo Ngọc quay sang Anh Thư, môi đểu cáng nhếch lên:
- Làm sao mà mua được đồ,khi chúng ta không được ra ngoài.
Anh Thư hơi cười:
- Khó với tất cả mọi người, còn với lớp Anh, luôn có lí do chính đáng, Ban Giám Hiệu không cản trở chúng ta đâu.
Bảo Ngọc thở hắt ra. phải rồi, lớp 10 Anh l hình tượng mẫu chuẩn của học viện, nên chỉ một việc cỏn con là xin ra ngoài trường thì quá đơn giản.
9 h tối.....
Màn đêm buông xuống một màu đen kịt, không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích . Có ba mươi học viên đang lén lút làm việc, đôi khi có tiếng thét lên khe khẽ của bọn con gái khi có bóng đen nào đó lướt qua. Anh Thư cố lấy lại bình tĩnh, nhỏ giục nhanh các bạn:
- Khẩn trương lên còn về ngủ, lát nữa bọn lớp Toán đến thì mất công toi.
Dù rất sợ nhưng không đứa nào dám cãi lại. Làm việc , làm việc. Nhưng từ đằng xa , trên cành cây phượng đã tròn năm thập kỉ, có một bóng người lơ lửng, hai con mắt chảy dài những dòng máu đỏ. Bảo Ngọc thét lên kinh hãi, nhỏ thả chậu kiểng xuống sàn, vỡ tan tành:
- Ma , có ma, có ma tụi bây ơi.
Hai mươi chín đứa giật mình quay lại, người Anh Thư run lên, nhưng nhỏ vẫn cố gắng bình tĩnh:
- Bảo Ngọc, mày ăn nói bậy bạ gì thế, ma đâu mà ma, làm gì có ma trên đời này, ha ha, mày liên tưởng ra vậy thôi, tụi bây đừng nghe nó nói nhảm
Nhỏ cố nở một nụ cười gượng gạo.Bây giờ các học viên đã bắt đầu run sợ, tụi nó vẫn làm việc nhưng tiến độ chậm chạp hơn hẳn. lại một bóng trắng nữa thoáng qua, đầu tóc rũ rượi , hai mắt sòng sọc lên, nhẹ như một làn gió, chỉ nhìn thấy nó trong tích tắc nhưng cũng đủ khiến cho Đạt Khoa kêu lên một câu rồi ngất xỉu:
- Ôi con ma màu trắng, ma nữ tha cho ta, ta có làm gì đâu, ma nữ oi, đừng tìm ta
Thấy Khoa xỉu, tụi con gái ôm nhau khóc thút thít, Anh Thư không còn đủ bình tĩnh nữa chính nhỏ cũng đang run lên cầm cập.Rồi một tiếng hú vang lên nghe ảo não vô cùng, tiếp theo là tiếng khóc của nhưng linh hồn ૮ɦếƭ oan uổng. Rồi hàng loạt bóng trắng xuất hiện bay giữa không trung.Không còn dũng khí đứng lại nữa ba mươi đứa thi nha chạy ngay lập tức, miệng không ngừng thét lên dữ dội, tiêng kêu xé toạc không gian yên tĩnh của học viện.
Lẩn sau cái gốc to đùng của cây phượng già, hai mươi tám nam thanh nữ tú của lớp Toán đang đứng cười ngặt ngẽo. Mấy đứa con trai hạ những con rối, có thân được là từ cành hoa hồng, mặc áo sơ mi trắng, và khuôn mặt kinh sợ được tụi con gái vẽ từ những tấm bìa xuống, do cái tính nhát như cáy của lớp Anh cộng với trời tối nên mới nhìn gà hóa cuốc đó thôi. cả lớp đồng loạt quay sang gật gù, nhìn nhỏ lớp trưởng không khỏi bái phục, đúng là diệu kế, chọc tức lớp Anh quả là một việc làm thú vị:
- Cát Anh đúng là số một nha, cậu đúng là không hổ danh lớp trưởng của bọn tớ.
Cát Anh mỉm cười nhìn các bạn nháy mắt tinh nghịch:
- Không phải khen, còn bây giờ về ngủ thôi, sáng mai còn có việc phải làm nữa mà.
Tất cả thu dọn đồ đạc trở về kí túc xá ngủ ngon lành. Trong khi đó ba mươi học viên của lớp Anh trằn trọc mãi, cuối cùng cũng phải thức trắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc