Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 39

Tác giả: Chấp Loạn

Thấy Trương Khởi phờ phạc đi vào, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Miễn cưỡng ngã vào trên giường lần nữa.
Không bao lâu, A Lục phá cửa mà vào, nàng vọt tới bên cạnh Trương Khởi, ân cần hỏi: "A Khởi, ngươi sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?"
Trương Khởi ngước mắt nhìn nàng, lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì."
A Lục trợn tròn mắt nhìn nàng, căn bản không tin.
Trương Khởi ôm đầu *** lên một tiếng, "Chỉ rớt ít tiền."
"Hả?" A Lục còn đau hơn Trương Khởi, gương mặt tròn của nàng nhăn thành một cục. Không bao lâu, lại nghe được nàng chạy bình bịch vào phòng bên.
Khi nàng trở về thì trong tay cầm một cái khăn tay. Cẩn thận giao khăn kia vào tay Trương Khởi, A Lục nhíu mặt bánh bao, lưu luyến không rời nhìn một lúc, cực kỳ kiên quyết nói: "A Khởi đừng đau lòng, cái này cho ngươi."
Trương Khởi ngẩn ra, nhìn về phía khăn tay trong tay.
Ừ, trên khăn tay thêu là một đóa hoa mai, thêu không đẹp lắm.
Trương Khởi mở khăn tay ra.
Bên trong là một vài đồng tiền và ít trang sức bằng vàng. Thấy Trương Khởi không hiểu nhìn bọn họ, A Lục Nói: "Đây là tiền thưởng hàng tháng của A Lục, A Khởi, ngươi đừng đau lòng."
Đứa nhỏ này!
Trương Khởi cảm động, nàng nhẹ giọng cười một tiếng, gói kỹ khăn tay, đặt nhè nhẹ ở trong tay A Lục, sẳng giọng: "Đứa ngốc! Ta không thiếu mấy cái này đâu."
Trương Khởi lắc đầu một cái, nàng ngã xuống trên giường mềm phía sau, nhìn xà ngang thì thào nói ra: "Ta chỉ. . . ." nàng không có nói tiếp, mà kéo A Lục qua, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Không có việc gì thì đến ngoài sân của Cẩm cô tử, xem chuyện Tiêu gia lang quân cầu hôn có kết quả Như thế nào."
Chuyện này A Lục cũng thấy hứng thú. Cặp mắt nàng sáng choang, cười hì hì nhảy lên "Tốt Tốt." không nói hai lời, xoay người liền Xông ra ngoài.
Không đến nửa canh giờ, A Lục liền trở lại. nàng chạy đến ngủ phòng, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại, tiến tới bên cạnh Trương Khởi rõ ràng có chút khẩn trương, nhỏ giọng mà nói ra: "Cẩm cô tử đang khóc, rất đau lòng."
Trương Cẩm đang khóc? xem ra là Không được.
Trương Khởi cười cười, từ từ đứng lên. Nàng nhỏ giọng nói: "Thì ra vẫn chưa được." Trong phòng ngủ mờ tối, hai mắt của nàng trong trẻo kinh người.
thấy nàng tâm tình rất tốt, A Lục cũng là nhếch miệng cười một tiếng.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài truyền tới âm thanh của một tỳ nữ, "Cô tử, có người đưa tới một hộp gỗ."
"Người nào?" A Lục mở cửa phòng ra.
A Nguyệt đứng ở bên ngoài, thấy A Lục vẫn cười ha ha, nàng lại không dám xem thường như hồi trước. Cúi đầu, đôi tay nàng nâng qua một hộp gỗ, "Nói là Hiên tiểu lang đưa tới."
A Lục nhận lấy hộp gỗ, đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Trương Khởi.
Trương Khởi nhận lấy cái hộp, trong ánh mắt trợn to hiếu kỳ của A Lục, mở nắp hộp ra.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một tờ giấy trắng xếp thành đôi yến bay.
Đưa tay cầm lấy tờ giấy, chỉ nghe một tiếng "tách", một viên hạt sen từ bụng yến lan9 xuống trên bàn con.
Trên giấy trắng sạch sẽ, chẳng có cái gì cả, một cái hộp lớn vậy, chỉ có một đôi yến và một viên hạt sen.
Trương Khởi thu lại cảm xúc, khóe miệng nở một nụ cười. Chỉ là nụ cười kia, thấy thế nào đều hơi giễu cợt, A Lục tò mò hỏi: "Đây là cái gì? Tại sao Hiên lang quân đưa cái này tới?"
Trương Khởi lắc đầu, nàng nói nhỏ: "Đây không phải cửu huynh đưa."
Ở trong ánh mắt khó hiểu của A Lục, nàng từ từ đứng lên, nhẹ nhàng nói ra: "Nó là Tiêu Mạc đưa."
"Tiêu Lang? Đây là ý gì?"
Trương Khởi quay đầu lại, nàng cười cười với A Lục, nhẹ Nói: "Hạt sen" à, hắn đưa ta một hạt sen, là nói cho ta biết, hắn thương ta, nguyện đầu bạc răng long. Đôi yến bay kia cũng như thế, ý tứ của hắn là, hắn tuy phú quý, lại nguyện cùng ta trở thành đôi yến như những người dân gian có tình."
Yến chọn ổ thì không xoi mói phú quý hay nghèo khó, nam nữ dân gian yêu nhau, thường lấy yến làm ví dụ, nguyện cùng nhau bay. Tiêu Mạc muốn nói cho nàng biết, hắn không thể cho nàng vinh hoa phú quý, lại có một trái tim chân thành? Hắn vẫn muốn, nàng buông tha tất cả, cùng ở cùng bay với hắn, làm ngoại thất không màng danh phận phú quý sao?
A Lục chép miệng, nói: "Thật khó hiểu."
"Không khó hiểu." Trương Khởi nhỏ giọng nói ra.
Không khó hiểu, ít nhất cô tử từng đến học đường đều hiểu.
Nam Bắc triều khác nhà Hán, cũng khác thời Đường Tống, thời đại này văn nhân, nam nữ tương tư, đều thích dùng hai nghĩa ẩn dụ để diễn tả tâm trạng. Bọn họ thích quanh co biểu đạt tâm ý của mình. Quanh co càng nhiều, ý tứ càng mịt mờ, tỉ mỉ, chính xác, liền càng được người khen.
Cúi đầu, Trương Khởi ném giấy trắng vào lò than. Lúc này còn là ngày xuân, thời tiết còn hơi se lạnh, nên trong phòng Trương Khởi luôn để sẵn lò than.
Giấy vào trong lửa, ngọn lửa liền xèo dâng lên, đảo mắt liền đốt tờ giấy trắng sáng sạch sẽ thành tro bụi.
A Lục ở bên cạnh khẽ gọi: "Giấy đó rất quý, A Khởi thật lãng phí."
Trương Khởi nhếch khóe miệng, nhỏ giọng mà nói ra: "Quý thì như thế nào? Đâm một cái liền rách, đốt một cái là thành bụi, quá yếu!"
Trong giọng nói, chứa tức giận nồng đậm.
Vừa mới chuẩn bị ném hạt sen vào luôn. Nhưng đảo mắt Trương Khởi nghĩ đến, bây giờ còn là mùa xuân, hạt sen rõ ràng là trữ từ năm ngoái. Nếu mình bỏ rồi, ngộ nhỡ Tiêu Mạc hỏi, muốn tìm hạt khác thay thế cũng không tìm ra.
Liền lại thuận tay ném cho A Lục, nói: "Giúp ta thu hồi."
"Uh."
A Lục cất xong hạt sen, tiến tới sau lưng Trương Khởi, vẫn tò mò hỏi: "A Khởi, lúc nãy ngươi không vui sao?"
Trương Khởi quay đầu lại nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Tiêu Mạc bị cự hôn, một cái chớp mắt liền đưa thứ này đến. Hắn còn muốn làm ta yên lòng, thì tức là chưa bỏ ý định."
Mặc dù nàng đã biết, Tiêu Mạc sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nghĩ đến mấy lần khóc lóc kể lể trong động giả, căn bản không đả động hắn, hắn vẫn muốn biến mình thành ngoại thất (ở hiện đại thì là tình nhân ý), nàng liền phiền não.
Bước đi thong thả trong phòng một lúc, Trương Khởi cắn môi nói: "Trăng bên ngoài thật sáng, A Lục, chúng ta đi thôi."
"Được rồi."
Bên ngoài quả thật có trăng sáng, hôm nay chính là 15, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, chiếu trời đất sáng ngời. Đi ở dưới ánh trăng, gió xuân thổi qua liền tỏa ra mùi hoa, là cho người ta thoải mái.
Đi một hồi, tâm tình Trương Khởi rõ ràng chuyển biến tốt. A Lục thấy thế, cũng nhếch môi cười vui.
Đang lúc ấy, một tiếng sáo như có như không yếu ớt truyền đến. Trương Khởi nghiêng tai lắng nghe, đuổi theo tiếng sáo kia.
Tiếng sáo kia, là từ cái đình Trương Hiên ở truyền đến. Giờ phút này trên đình đài, có bốn năm thiếu niên lang quân đang đứng, một lang quân trong đó cầm sáo ngọc, đối diện trăng sáng thổi. Tiếng sáo từ từ, gió xuân đung đưa, nước gợn liên tục, cảnh đẹp này, thật là hoa lệ đến khiến người ta muốn rơi lệ. trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi dại đi.
A Lục không có nhận thấy được sầu tư của Trương Khởi, nàng ***ng nàng một cái, nhỏ giọng nói ra: "A Khởi tấu mới hay. A Khởi, chúng ta có cần tới hay không?"
Quả thật, A Khởi có thiên phú nhiều hơn người bình thường trong cầm kỳ thư họa.
Nghe được lời A Lục nói, Trương Khởi từ trong mất hồn tỉnh táo lại, nàng cười nhẹ một tiếng, tự giễu nói: "Đúng vậy a, ta tấu nghe hay hơn nhiều. . . . có lẽ trời cao cảm thấy, ta có bề ngoài như thế, mà không làm kỹ nữ khuynh đảo chúng sinh thì thật đáng tiếc? Vì vậy ở trong trí nhớ của ta, rất nhiều thứ đã quên mất, nhưng những trí nhớ này, lại sâu nhập cốt tủy?" Âm thanh của nàng rất nhỏ rất nhẹ, A Lục căn bản nghe không rõ.
Tiếng sáo vẫn mơ hồ truyền đến.
Lắng nghe một hồi, Trương Khởi cúi đầu thở dài nói: "Đi thôi."
Nghe được phải đi, A Lục ngẩn ngơ, có chút thất vọng.
Với thân phận của Trương Khởi, có rất ít cơ hội tiếp xúc với người khác phái. Ở thời đại này giữa nam nữ cũng không có nhiều lễ giáo khắc nghiệt, những thứ trói buộc nữ tử lại càng ít, nàng qua đó, thuận tiện biểu diễn tài hoa của mình, chiếm được vài phần kính trọng của một hai lang quân cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà, Trương Khởi nghĩ, với thân phận của Trương Hiên, bằng hữu của hắn cũng phải là người của thế gia đại tộc. Lang quân thân phận như vậy, dù thật coi trọng nàng, thì thứ cho nàng được cũng chỉ là một vị trí thị thiếp mà thôi. Như vậy nàng cần gì phải tham dự vào phần náo nhiệt này?
Xoay người, váy áo Trương Khởi trải dài dưới ánh trăng, kéo ra một bóng hình xinh đẹp.
Nếu không muốn làm thiếp thì cũng thật khó khăn.
Trương Khởi biết, tướng mạo sau này của nàng, người không có chút thủ đoạn cùng quyền thế rất khó bảo vệ được. Cho nên, nàng muốn tìm trượng phu, nhất định phải tìm người có quyền thế có thủ đoạn để bảo hộ cho mình. Nhưng là, trượng phu như vậy, quý tử thế gia như thế, phải có cô tử môn đăng hộ đối mới có thể xứng đôi, không tới phiên nàng. Mà nếu như nàng không phải là chánh thê, mà chỉ là thiếp hoặc cơ thị, thì chủ mẫu cũng rất khó dung.
Cứ như vậy, nàng liền lâm vào thế bí. Ngoài việc tìm một cao quan hàn môn, Trương Khởi thật sự không biết, đường sống của mình ở nơi nào!
Trăng tròn vành vạnh, chiếu sáng cả một vùng đất. Trương Khởi mới vừa đi được mấy bước, một giọng nói khàn khàn như vịt đực liền truyền đến: "Trăng sáng trên cao, gió hồ ***g lộng, tiểu nương tử phương nào? Làm bạn cùng hoa dưới ánh trăng, đoạn trường nơi mái đình bên bờ hồ."
Âm thanh vang dội, hàm chứa sự nhạo báng cùng đắc ý của thiếu niên.
Đúng là giọng của Trần Ấp.
Trương Khởi không ngờ tới bị hắn gọi lại, còn bị đùa bỡn như vậy. Nàng ngẩn ngơ, chỉ đành phải chậm rãi quay đầu trong tiếng cười đùa của mấy lang quân, từ xa xa khẽ cúi chào, nhẹ giọng nói: "Cửu huynh, muội là A Khởi."
Âm thanh của Trần Ấp biến mất.
Ngược lại Trương Hiên vui mừng kêu: "Là A Khởi à, tới đây, tới đây."
Trương Khởi chần chờ một chút, khẽ trả lời: "Thời gian không sớm nữa, A Khởi phải trở về rồi."
Trong giọng nói của Trương Hiên có chút men say, nghe thấy nàng cự tuyệt, hắn không chút nghĩ ngợi kêu lên: "Thiên tài tới trễ đây mà, đến đây đến đây."
Hắn nói xong, nhìn quanh một vòng, đầy kiêu ngạo nói với chúng lang quân: "Muội muội này của ta vừa động lòng người lại vừa đa tài, không kém Ban Chiêu Tạ Đạo Uẩn. Các ngươi gặp, nhất định sẽ phải lau mắt mà nhìn."
Ngay trước mặt bằng hữu như thế, liền khoa trương tâng bốc nàng .
Nói xong, Trương Hiên thấy Trương Khởi chậm chạp bất động. Hắn liền nhấc chân đi về phía nàng.
Ba bước cũng thành hai, chạy tới trước mặt Trương Khởi. Hắn lại gần Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay muội tới vừa đúng lúc, trong những lang quân này, có một người là thứ tử của Nhữ Nam Viên thị, mặc dù chỉ là thứ tử, nhưng cũng là người có tài. Muội gặp hắn một lần, nếu như nguyện ý, vi huynh sẽ thuyết phục mẫu thân, để cho muội gả làm chính thê của hắn."
Trương Khởi giương mắt nhìn Trương Hiên, có chút tò mò cũng có chút ngây ngô hỏi: "Hắn rất có tài sao? Là tài gì vậy?"
Trương Hiên cười nói: "Tất nhiên là có được một tay thi phú."
Trương Khởi tiếp tục hỏi: "Nhưng mà có quan chức không?"
Trương Hiên cười, hắn đưa tay vuốt mái tóc của nàng. ngước mặt nói: "A Khởi ngốc, làm quan là thứ phàm tục mà thôi, con em thế gia chỉ cần có thể am hiểu thi phú, đi tranh tài ở Thông Huyền, là sẽ được mọi người coi trọng."
Trương Khởi cúi đầu: nhưng mà, muội chính là một người phàm tục đây.
Suy nghĩ một chút nàng mím môi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tối nay có Trần Ấp ở đây." Trong lúc Trương Hiên đang suy nghĩ, âm thanh nhẹ nhàng của Trương Khởi lại vang lên: "A Khởi và Trần Lang vốn có hiềm khích. Trường hợp như thế, chung quy thật không ổn." Nàng cúi chào hắn, chậm rãi lui về phía sau.
Trương Hiên để mặc cho nàng rời đi.
Trương Khởi đi được một lúc, vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh chúng lang quân trêu ghẹo, trách mắng nhau trong đình đài.
Một đêm không mộng mị.
Ngày thứ hai đi học thì không nhìn thấy bóng dáng của Trương Cẩm. Ngày thứ ba cũng thế.
Trương Khởi có chút mất hồn, cũng không chú ý giáo tập đã tuyên bố tan học.
Khi nàng lấy lại tinh thần, trong học đường đã không còn mấy người. Trương Khởi thu thập vật dụng, nhìn mặt trời phía ngoài, thầm nghĩ: bây giờ không có việc gì, đi về ngủ một giấc vậy.
Đúng lúc này, một gia nô đi tới.
Hắn đến trước mặt Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Trương thị A Khởi, lang quân nhà ta cho mời ngươi."
Thấy Trương Khởi nhìn mình, người gia nô giải thích: " Lang quân nhà ta chính là Giáo tập Viên của các ngươi, ngài ấy gọi ngươi qua đó."
Giáo tập Viên gọi nàng?
Tim Trương Khởi đập lỡ một nhịp, vội vàng lên tiếng: "Ta sẽ đến."
Hai người một trước một sau bước đi, không bao lâu sau, liền đến một hoa viên cách học đường không xa. Giáo tập Viên đang ngồi trước một bàn đá, tay cầm một quân cờ trắng, cau mày nhìn bàn cờ trước mắt.
Thấy hắn thất thần, hai người Trương Khởi cũng không gọi hắn.
Đến một lát sau, Giáo tập Viên mới nặng nề thả cờ trắng trong tay xuống, vỗ tay mà cười.
Cười cười, khóe mắt hắn nhìn thấy Trương Khởi.
Phất phất tay, ý bảo người hầu kia lui ra, hắn chuyển sang Trương Khởi, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, nói: "Nhạc phổ đâu?"
Đôi mắt Trương Khởi sáng rỡ, nàng run giọng: "Trong lòng ta vẫn nhớ, còn Giáo tập Viên?"
Nét mặt của nàng, chứa rất nhiều khát vọng cùng mong đợi.
Giáo tập Viên lắc lắc đầu.
Thấy ánh mắt Trương Khởi ảm đạm, hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ta đã hỏi đại nhân nhà ngươi rồi. Hắn nói, nữ nhi thế gia làm sao có thể gả cho nam nhân hàn môn?"
Trương Khởi vội la lên: "Nhưng thân phận ta hèn mọn như thế......."
Giáo tập Viên nhẹ giọng nói: "Đại nhân nhà ngươi còn nói, cô tử Trương gia, thà làm thiếp thế gia, chứ không thể làm thê tử hàn môn. Nếu thật sự có tài hoa xuất chúng, dù cho thân phận mẫu thân không cao, cũng có thể vào cung làm phi, sao có thể hạ mình làm nữ nhân hàn môn chứ?"
Trương Khởi đột nhiên lui về sau mấy bước.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Giáo tập Viên nổi lên cảm giác đồng tình. Hắn thở dài nói: "A Khởi cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Các cô tử đều đã quen với việc này rồi, A Khởi hà cớ gì cứ mãi chấp nhất thế?" Chuyện này, hắn đã rất nghiêm túc hỏi qua chủ nhân Trương thị. Bởi vì hắn cũng cảm thấy, lấy phẩm tính tài hoa của Trương Khởi, thích hợp với thân phận chánh thê hơn.
Đáng tiếc, Trương thị Tử Viễn còn cố chấp hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trương Khởi không nghe thấy những lời an ủi này, nàng mờ mịt nhìn Giáo tập Viên như người mất hồn.
Thấy thế, Giáo tập Viên sờ sờ cằm, muốn đòi cầm phổ nhưng lại chẳng thể mở miệng được. Chờ một lát, thấy nàng vẫn còn thất thần, hắn ném mấy con cờ xuống, chắp hai tay rời đi.
Trương Khởi bước thấp bước cao trở lại phòng mình.
Vừa vào phòng ngủ, nàng liền ngã xuống giường, bụm mặt, không nhúc nhích.
Một hồi lâu, nàng rốt cuộc giật giật thân thể, nâng người lên, từ từ ngồi dậy, Trương Khởi vừa ngẩng đầu, liền thấy A Lục đang đứng ở cửa nhìn quanh, trên mặt hiển hiện đầy vẻ lo lắng cùng sợ hãi.
Trương Khởi nhìn A Lục cười cười, đang định lên tiếng, ở bên ngoài lại truyền tới giọng nói của một phụ nhân trung niên: " Khởi cô tử nhà ngươi có đó không?"
Một tỳ nữ vội vàng lên tiếng: "Vâng, cô tử nhà ta ở đây."
"Đại phu nhân cho mời."
Đại phu nhân?
Ba chữ này vừa thốt ra, trong khu nhà nhỏ lập tức trở nên an tĩnh không một tiếng động. Trương Khởi nhanh chóng ngồi dậy, lấy tay khẽ vuốt vuốt mặt, lại nhìn vào gương đồng quan sát hai mắt, rồi mới vội vã đi ra, cúi đầu nắm chặt vạt áo: "Làm phiền Như ma ma rồi."
Như ma ma là một phụ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi trắng mập phúc hậu, mặc dù không có chút đồ trang sức nào, nhưng vẫn lộ ra một cỗ hơi thở uy nghiêm. Ở trong mắt người ngoài, đây hẳn là quý nhân hiếm có, nhưng trên thực tế, ở trong Trương phủ này, cũng chỉ là một nhũ mẫu đắc lực bên cạnh đại phu nhân mà thôi.
Nhìn thấy Trương Khởi ra ngoài, Như ma ma ôn hòa cười cười: "Khởi cô tử, xin đi cùng lão nô."
Âm thanh bình thản, không nhìn ra vui buồn.
Trương Khởi cố gắng nén sự lo lắng trong lòng xuống, nàng nháy mắt ra hiệu cho A Lục, ngăn cản nàng ấy đi theo, rồi mang ba tỳ nữ khác, theo sau Như ma ma đi gặp đại phu nhân.
Từ lúc trở lại Kiến Khang tới nay, Trương Khởi chưa từng gặp qua vị đại phu nhân này. Theo vai vế thì bà ta chính là tổ mẫu của Trương Khởi.
Cúi đầu đi một lát, môi Trương Khởi mở rồi lại khép, nhưng vẫn không nhịn được đành hỏi: "Không biết tổ mẫu gọi A Khởi đến là vì chuyện gì?"
Như ma ma lại tựa như không nghe thấy vậy, chỉ im lặng đi về phía trước.
Trương Khởi có chút không vui, trong bụng lại càng thêm bất an.
Đi gần nửa canh giờ, nhóm người mới đến phía ngoài một sân viện. Trong sân trồng đầy những cây tùng bách cao lớn, trong khi cả Trương phủ nở đầy hoa lê, hoa đào thì nơi này lại xanh um một mảnh, làm cho người ta có một loại cảm giác như mùa xuân đang bị giấu đi vậy.
Đi qua mấy hành lang, Như ma ma dẫn nàng đến trước một nhà gỗ. Nhà gỗ này cực kỳ tinh xảo, những cây tùng bách vô cùng cao to, cành lá sum xuê, có một phòng nhỏ nằm ẩn trong đó, chỉ có một bên tường lộ ra, thoáng nhìn, giống như ngôi nhà của một cao nhân đang ẩn cư trong núi.
Người còn chưa đến gần, nhưng Trương Khởi đã ngửi được một mùi thơm. Mùi thơm này không thuộc về hoa đào, hoa lê, cũng không phải là mùi son nước, bột phấn.
Ngửi thêm mấy lần, Trương Khởi liền nhận ra, đây là mùi đàn hương!
Trước mắt hiện ra ba gian phòng nhỏ nối tiếp nhau, từ xà ngang đến khung cửa rồi vách tường, tất cả đều được chế tác từ gỗ đàn hương!
Xa hoa đến mức này là cùng!
Nàng biết Trương thị giàu có, Tiêu thị lại càng thêm hào hoa xa xỉ, nhưng nàng không ngờ, lại hào hoa xã xỉ đến mức độ này! Gỗ Đàn hương không hề có ở Kiến Khang, chỉ tính đến chuyện vận chuyển chúng thôi, thì không biết đã hai hết bao nhiêu tiền của, chứ đừng nói đến việc bản thân chúng còn là loại vật phẩm vô cùng đắt!
Nhưng, trong đầu Trương Khởi đột nhiên hiện lên một câu nói: đàn hương, có tính âm hàn cao, người hỏa thịnh thì không nên dùng.
Lời này, là do lúc trước có người đã từng bảo..., tương lai phải làm một gian nhà Đàn hương cho nàng ở, thì đúng lúc có một vị cao tăng đứng bên cạnh thuận miệng nói ra.
Trương Khởi thu lại biểu cảm.
Nàng đi lên bậc thang, hướng bên trong cung kính nói: "Khởi cô tử đến."
"Để cho nàng vào đi." Là giọng nói của một tỳ nữ trẻ tuổi.
"Vào đi thôi."
Trương Khởi đáp một tiếng, cất bước tiến lên. Đi được hai bước, bỗng thấy một phụ nhân trung niên đi ra, trên khuôn mặt trắng tròn của người phụ nhân này tràn đầy nụ cười, cử chỉ hết sức tùy ý, cũng là người Trương Khởi quen, Ôn ma ma!
Chạm mặt Trương Khởi, Ôn ma ma cũng kinh ngạc, bà ta nghiêm túc nhìn Trương Khởi, lúc đi qua nàng thì nhỏ giọng nói một câu: "Can đảm lên."
Đây là chỉ điểm!
Trương Khởi cực kỳ cảm kích, nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng người, im hơi lặng tiếng thi lễ một cái, sau đó vén bức mành được làm từ những hạt trân châu nhỏ mượt mà, cùng cỡ, mà bất kỳ một viên nào cũng có thể đổi lấy mấy chục lượng vàng, cất bước vào bên trong.
Trên chiếc sập mềm trong phòng, có một lão phu nhân mái tóc đã ngả màu bạch kim đang nằm ngủ, ở sau lưng của bà ta, có một tỳ nữ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang hầu quạt.
Ở gần bên góc cửa sổ, còn có hai tiểu tỳ nữ.
Thấy Trương Khởi đi vào, họ cũng ngẩng đầu lên đánh giá nàng một chút.
Trương Khởi đi tới trước sập mềm, nhẹ nhàng thi lễ, nhỏ giọng nói: "A Khởi tham kiến tổ mẫu."
Lão phu nhân mở mắt ra.
Hai tỳ nữ tiến lên, cẩn thận đỡ lão phu nhân ngồi thẳng dậy.
Trương Khởi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy lão phu nhân có dáng vẻ hơi gầy, hai gò má ửng hồng.
Ánh mắt nhìn lén của nàng bị lão phu nhân phát hiện.
Lão phu nhân liếc Trương Khởi một cái, nghiêng đầu đi. Thấy động tác của bà ta, một tỳ nữ lập tức cầm lấy ống nhổ. Lão phu nhân ho mấy cái, khạc ra một ngụm đờm vàng nhỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Khởi.
Bà ta nghiêm mặt, chậm rãi hỏi "Ngươi chính là A Khởi?"
"Bẩm tổ mẫu, cháu gái chính là A Khởi."
Có lẽ nghe thấy Trương Khởi tự xưng cháu gái nên lão phu nhân mất hứng, nghiêm mặt hừ một tiếng. Mà đứng ở phía sau bà ta, một tỳ nữ đã lạnh lùng quát: "Quỳ xuống!"
Ở lúc Trương Khởi "phịch" một tiếng quỳ xuống thì tỳ nữ này liền quát lên: "Trương Khởi, ngươi làm thế nào mà quyến rũ Tiêu thị mạc lang, khiến cho hắn không màng thể thống, chẳng để ý đến tôn ti, mau thành thực khai báo!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc