Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 32

Tác giả: Chấp Loạn

Trương Khởi vừa đi tới sân, Trương Cẩm đã chạy tới. Nàng gọi: "Trương Khởi!"
Trương Khởi quay đầu lại, quỳ gối hành lễ, đang chuẩn bị gọi nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, sợ tới tái mặt lùi lại mấy bước.
Trương Cẩm thấy nàng nhát gan như vậy thì hừ một tiếng, ngẩng lên cất bước đi về phía nàng, đang định mở miệng thì chợt ngẩn ra. Tiếp theo Trương Khởi nghe thấy nàng khách khí gọi: "Cửu huynh."
Thì ra Trương Hiên tới.
Trương Khởi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Hiên, cũng gọi theo: "Cửu huynh."
Trương Hiên cười với Trương Cẩm, hỏi: "Sao lại ra đây?" Trương Cẩm thấy hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Trương Khởi, vênh mặt lên, cười lạnh nói: "Rõ ràng không muốn nói chuyện với muội, cần gì giả vờ giả vịt?"
Thấy muội muội chua ngoa như vậy, Trương Hiên thầm than một tiếng, lắc đầu nghĩ ngợi: Tiêu Cương* từng nói, chỉ có "Lầu cao hàm oán", "Lệ rơi còn đọng", "Eo nhỏ thướt tha", "Lung linh trong kính", mới đáng được xưng là "Tính tình trác tuyệt, tài hoa tinh tế". Muội muội của ta cười thì lớn tiếng, thù hận quá dữ dằn, khóc thì sướt mướt, giận thì trợn mắt. Tính tình như vậy thực sự kém xa A Khởi. (* Tiêu Cương (503―551), Lương Giản Văn Đế. Ông là con trai thứ ba của Lương Vũ Đế. Bởi vì huynh trưởng Tiêu Thống mất sớm, đến năm 531 được đưa lên làm thái tử. Năm 549 năm loạn Hầu Cảnh, Lương Vũ Đế bị bỏ tù ૮ɦếƭ đói, Tiêu Cương được Hầu Cảnh đưa lên ngôi và chịu khống chế trong những năm tại vị. Đến năm 551 bị Hầu Cảnh lập kế soán ngôi sát hại.)
Hắn cười gượng một tiếng, không để ý tới nàng nữa, nói với Trương Khởi: "A Khởi, đi theo ta." Dứt lời, đưa Trương Khởi ngoan ngoãn biết điều rời đi trong ánh nhìn chằm chằm của Trương Cẩm.
Trương Hiên dẫn Trương Khởi tới một góc, thấy không có ai cả, hắn khẽ nói: "Trần Ấp đã phái người tới tìm phụ thân rồi."
Trương Khởi ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Huynh ấy tới tìm phụ thân?"
Trương Hiên gật đầu.
Thấy Trương Khởi ngẩn ngơ, hắn vươn tay yêu thương vuốt mái tóc của nàng, khẽ nói: "Tiêu Mạc vốn không đến nỗi nào, nhưng huynh ấy không thích hợp với muội. A Khởi đi theo Trần Ấp sẽ khá hơn một chút." Hắn nhìn Trương Khởi bằng đôi mắt sáng ngời, ân cần hỏi: "Nghe Trần Ấp nói, muội cũng thích huynh ấy? Như vậy cũng tốt, gả được cho người trong lòng là may mắn của cô tử."
Trương Khởi chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cúi đầu xuống. Nàng xoắn góc áo hỏi: "Phụ thân có nói gì không?"
Trương Hiên nhíu mày, "Phụ thân hứa sẽ bàn với mẫu thân." Đảo mắt, hắn lại an ủi Trương Khởi, "A Khởi đừng buồn lo. Vi huynh sẽ phân trần giúp muội trước mặt mẫu thân."
Hắn nói tới đây, thấy Trương Khởi ngẩng đầu nhìn mình, rõ ràng có điều muốn nói, nhưng hồi lâu không lên tiếng. Không khỏi ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"
Trương Khởi lắc đầu, khẽ nói: "Không có gì."
Trương Hiên ân cần nhìn nàng, im lặng một hồi, lại nói: "Tối qua..." Dừng một chút, hắn nói: "Tối qua nếu A Khởi không che giấu dung nhan, cửa nhà chúng ta e chừng sẽ bị đám quý nhân phá mất. Vừa nãy Trần Ấp khen ngợi muội, huynh ấy nói muội thông tuệ kín kẽ, không ham chốn phồn hoa, đúng là người huynh ấy vẫn luôn chờ đợi."
Người hắn vẫn luôn chờ đợi? Đó là bởi vì gia cảnh nhà hắn như vậy, nên muốn có một cô tử xinh đẹp lại không ham vinh hoa, cam tâm tình nguyện làm thiếp làm cơ? Thật tham lam.
Trương Hiên thở dài một tiếng, nói: "Vi huynh cũng rất tiếc nuối, nếu A Khởi để lộ dung mạo thật, nói không chừng còn có lang quân tốt hơn đến cầu hôn."
Nghe được sự chân thành trong giọng nói của hắn, Trương Khởi ngẩng đầu lên nói, "Liệu có lang quân bần hàn không?"
Trương Hiên ngẩn ra.
Trương Khởi ngẩng đầu, đôi mắt lung linh nhìn vào y, lúng ta lúng túng nói: "Nếu là người xuất sắc chốn hàn môn, A Khởi có thể làm chánh thê."
Giờ phút này, nét mặt của nàng vô cùng dè dặt, nhìn đôi mắt nàng qua hàng mi, có ánh sáng mà hắn chưa từng thấy. Như thể nàng đang nói với hắn về giấc mộng của mình.
Trương Hiên hoàn toàn ngây dại. Lúc lâu sau mới lên tiếng: "Con cháu hàn môn?"
Trương Khởi gật đầu lia lịa, thanh tao, mềm mại, rồi lại cất giấu vẻ dò xét dè dặt: "Trong số những con cháu hàn môn, nếu không phải hoàng thân, A Khởi có thể xứng đôi."
Không biết tại sao, nghe thấy bốn chữ "có thể xứng đôi", Trương Hiên lại cảm thấy đau đớn.
Hắn nhìn chăm chăm vào nàng, lúc lâu sau mới hỏi: "Không phải muội thích Trần Ấp sao?"
Trương Khởi khẽ lắc đầu, nàng nhìn mũi chân mình, khẽ nói: "A Khởi sợ, A Khởi phải làm thê thất của người ta."
Giọng nói vẫn mềm mại, như một đứa bé đang kiên trì với yêu cầu của mình.
"Gả vào hàn môn, con cháu của A Khởi cũng chỉ có thể là con cháu hàn môn, ra vào kinh đô sẽ bị người ta coi thường mãi mãi, A Khởi không sợ sao?" Còn có một câu hắn không nói tiếp, đám hỏi chú trọng môn đăng hộ đối. Nàng tuy là con gái riêng, nhưng vẫn mang họ Trương, vẫn chảy dòng máu của Trương thị Kiến Khang. Gả nàng cho kẻ bần hàn, để đời sau của kẻ bần hàn có huyết mạch của Trương thị, đó là bất kính với huyết mạch gia tộc.
Trương Khởi hiểu vẻ mặt của hắn, nhưng nàng vẫn muốn đấu tranh. Lập tức lắc đầu, nàng cúi đầu nói: "Con cháu quá xa xôi, A Khởi chỉ muốn lúc này có thể sống thiết thực chút."
Trương Hiên lặng thinh.
Qua hồi lâu, Trương Hiên khẽ nói: "Đây là việc lớn, A Khởi để Cửu huynh suy nghĩ một chút."
Nói tới đây, hắn cười nói với Trương Khởi: "Được rồi, không còn sớm nữa, muội đi học đi."
"Dạ."
Trương Khởi đi về phía sau.
Thật ra nàng vẫn biết, Trương Hiên không phải là người quyết đoán. Mà gả nàng làm vợ kiêu tử hàn môn, là một chuyện cần quyết đoán và chính kiến. Chẳng những hắn phải nghĩ cách thuyết phục phụ thân, còn phải thuyết phục Trương Tiêu thị, thậm chí phải thuyết phục người nhà của đại phu nhân.
Sự do dự lúc này của hắn vốn nằm trong dự liệu của Trương Khởi. Cho nên nàng không đau lòng cũng không thất vọng.
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, rõ ràng sắp đến trưa. Trương Khởi cất bước về phòng.
A Lục không có ở đây, Trương Khởi đóng cửa phòng, ngồi lên giường, chống cằm lẳng lặng suy nghĩ.
Một hồi lâu, Trương Khởi đứng lên, nàng nghĩ, nàng phải làm nũng với phụ thân rồi.
Nhìn gương chải đầu trang điểm một lúc, Trương Khởi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa đi ra không lâu, Trương Cẩm đi qua khu rừng liếc mắt nhìn qua bên này, hất cằm ra lệnh: "Xem A Khởi có ở đó không, gọi nó tới đây."
"Dạ."
Hai tỳ nữ tuân lệnh rời đi, lát sau các nàng đã quay lại nói, "Trong phòng không có ai."
Mặt Trương Cẩm thuỗn ra, tức giận nói: "Xem nó trốn đi đâu rồi." Đang lúc ấy, một tỳ nữ đi tới.
Tỳ nữ đó ghé sát vào Trương Cẩm, khẽ nói với nàng ta. Trương Cẩm lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tiêu lang tới? Ta đi gặp chàng ngay!"
Mới vừa nói tới đây, dường như nàng nhớ ra chuyện gì đó, buồn bã cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mẫu thân không đồng ý....." Đâu chỉ là không đồng ý, bây giờ trong số tỳ nữ ở bên nàng, đã có hai người tới trông coi. Bây giờ nàng có động tĩnh, mẫu thân sẽ biết ngay.
Tỳ nữ cung kính nói: "Lang quân Tiêu gia muốn nô tỳ chuyển bốn chữ cho cô tử." Trong sự ngượng ngùng chờ mong của Trương Cẩm, tỳ nữ này khẽ nói: "Còn nhiều thời gian."
Trương Cẩm hơi thất vọng, nhưng lại thấy ngọt ngào, nàng cắn môi ngước đôi mắt lấp lánh nhìn ra cổng, vẻ mặt rõ ràng rất cấp bách.
Tỳ nữ này lại nói: "Lang quân Tiêu gia còn nói, nếu cô tử thấy Trương Khởi, nhớ bảo nàng đến thư phòng ở Chính Lâm viện sườn đông. Lang quân nói, còn một món nợ cuối cùng muốn tính toán với Trương Khởi."
Nợ nần gì vậy? Trương Cẩm thích nghe nhất lời này, mắt nàng bỗng sáng ngời, hưng phấn nói: "Vậy ta đi gọi."
Khi Trương Cẩm khí thế hung hăng đuổi theo Trương Khởi thì Trương Khởi vừa đến ngoài thư phòng Trương Thập Nhị lang.
Bên ngoài thư phòng, viết ba chữ to "Du Nhiên trai" như rồng bay phượng múa, vẫn còn theo thói cũ, một cong một họa, chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngửa đầu nhìn, Trương Khởi ảo tưởng lần thứ một ngàn: nếu ta là một trượng phu, có phải tốt không?
Khi nàng nhìn thư phòng ngẩn người thì một tỳ nữ nhìn nàng. Trương Khởi vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Xin hỏi phụ thân ta có đó không?"
"Lang chủ không có ở đây." Tỳ nữ thờ ơ trả lời.
Dĩ nhiên, đối với Trương Khởi mà nói, thái độ vẫn không phải trọng điểm.
"Oh." Nàng thất vọng đáp một tiếng, ngọt ngào nói: "Vậu A Khởi cáo lui." Những tỳ nữ này, mặc dù có thế lực hơn nàng, nhưng nàng là cô tử Trương thị, cho nên không thể dùng kính ngữ với họ.
Tỳ nữ này liếc nàng một cái, xoay người tránh ra.
Trương Khởi quay người đi trở về. Nàng đi trên đường mòn, trong bụng suy nghĩ: nếu như lần này không có bị đưa ra ngoài, ta phải lộ ra một chút tài hoa.
Nhưng, lần này không bị đưa ra sao?
Trong lòng Trương Khởi hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng nàng có thể làm đã làm rồi, còn lại, chỉ thuận theo ý trời thôi.
Cúi đầu đi một hồi, một âm thanh trong trẻo truyền đến, "A Khởi?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Kêu nàng, là một tỳ nữ bên cạnh Trương Cẩm, nàng nói với Trương Khởi: "Cẩm ni cô đang tìm ngươi."
Trương Cẩm tìm nàng?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, khéo léo đáp một tiếng.
Tỳ nữ nói tiếp, "Đi thôi."
Trương Khởi vẫn không trả lời, âm thanh thanh thúy vang dội của Trương Cẩm truyền đến, "Trương Khởi!"
Vừa nghe đến tiếng kêu chứa sát khí này, Trương Khởi liền co rúm lại.
Thấy nàng ngừng bước chân, mặt lộ vẻ sợ hãi. Trương Cẩm không khỏi mở trừng hai mắt: Trương Khởi này thật là hèn yếu. Nàng chưa làm gì nó đã sợ vậy rồi. Nếu nó lớn gan hơn, không chừng mình sẽ sảng khoái hơn nhiều.
Trương Cẩm hất cằm lên, ra lệnh: "Tới đây. Có người muốn gặp ngươi!"
Có người muốn gặp ta?
Nhất định là Tiêu Mạc!
Lúc này, hắn tới gặp ta làm cái gì? Hắn hoàn toàn có thể xin phép xong, rồi trực tiếp mang mình đến phòng hắn.
Ý định thay đổi thật nhanh, đầu Trương Khởi lại thấp hơn. Nàng không có qua, mà lui về phía sau một bước, cúi đầu sợ hãi nói: "Ta không thể đi."
Trương Cẩm tức giận, quát lên: "Ngươi không nghe lời của ta?"
Trương Khởi nóng nảy, nàng vội vã giải thích: "Mẫu thân đã nói, muốn A Khởi an thủ bổn phận."
Nghe được nàng mang Trương Tiêu thị ra, Trương Cẩm liền lo sợ, không khỏi nhìn hai tỳ nữ bên cạnh.
Chống lại ánh mắt của nàng, một tỳ nữ đi tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô tử, lúc nãy chủ mẫu đã nói vậy. . . ."
Nàng không có nói tiếp.
Trương Cẩm cũng không cần nàng nói tiếp. Nàng nhớ tới cảnh cáo nghiêm nghị cực kỳ của mẫu thân trước đây không lâu, nhớ tới gương mặt âm trầm của đại phu nhân, không khỏi chần chừ một hồi.
Một hồi lâu, nàng cắn răng dậm chân một cái, nói: "Ta mặc kệ!"
Một tỳ nữ khác đi tới, nói: "Cô tử chớ trách, thực là chủ mẫu có nghiêm lệnh!" Nói tới chỗ này, nàng kêu Trương Khởi: "Ngươi đi đi."
Trương Khởi nghe vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Cẩm, chần chờ một lát, lúc này mới từ từ lui về phía sau.
Thấy nàng cất bước rời đi, Trương Cẩm phẫn nộ, nàng ta quát lên: "Trương Khởi, ngươi có nghe lời của ta không?"
Bước chân Trương Khởi cứng đờ, nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm mặt nhỏ giọng nói ra: "Tỷ tỷ, mẫu thân chính là tôn trưởng." Dứt lời, nàng cất bước vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát, Trương Khởi liền đi ra ngoài viện. Nhìn cây cao phủ ấm áp, nàng thầm nghĩ: Trương Tiêu thị có động tác rồi! Ta cũng sẽ không bị mang đến phòng Tiêu Mạc.
Đảo mắt nàng lại hiếu kỳ thầm nghĩ: rốt cuộc là duyên cớ gì? Sao đại phu nhân lại kháng cự việc nữ nhi Trương gia kết thân với Tiêu Mạc vậy chứ?
Trong sân, một hồi tiếng đàn nhẹ nhàng đến. Trong tiếng đàn thanh nhã công chính, có sự uyển chuyển phong lưu. Nghe tiếng nhạc có kỷ xảo cực kỳ thành thạo này, Trương Khởi không khỏi dừng bước.
Tiếp, tiếng đàn chuyển một cái, từ uyển chuyển biến thành chậm rãi, biến thành một loại mưa phùn triền miên vào mùa xuân.
Rõ ràng là tiếng nhạc êm tai, thoải mái, nhưng Trương Khởi lắng lắng nghe nghe, lại đỏ mắt, nghẹn ngào ra tiếng.
Tiếng đàn ngưng lại.
Âm thanh của Viên giáo tập từ bên trong truyền đến, "Người phương nào đang rơi lệ?"
Trương Khởi cúi cúi người ngoài viện, khàn giọng nói: "Là ta, là Trương thị A Khởi."
Viên giáo tập ồ một tiếng, ngạc nhiên nói: "Âm khúc của ta sao lại khiến ngươi rơi lệ?"
Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn cành liễu phất phơ trong gió, một hồi lâu mới trả lời: "Tiếng đàn của giáo tập như mưa xuân, liên tục mà đến, chậm rãi lượn quanh, từng khúc đều có tình. A Khởi xúc động, chỉ nghĩ cảnh xuân này tuy đẹp, lại có ngày giờ quá ngắn, mưa xuân mặc dù ấm, lại ẩm ướt phiền lòng."
Nàng nói lời này, chẳng những chỉ ra ý cảnh trong tiếng đàn của Viên giáo tập, còn biểu đạt sự ưu tư của nàng sau khi thưởng nhạc.
Ở thời đại này trong mắt rất nhiều văn nhân, thương xuân bi thu, phiền muộn chán nản là một loại ý cảnh rất đẹp. Ý cảnh này không thể quá mức, quá mức là bi thương, cũng không thể không có, không có thì không thú vị. Vì vậy, Trương Khởi mặc kệ là ở trước mặt Trương Hiên, hay là Tiêu Mạc, thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần khiếp nhược và bi thương —— chỉ có như vậy, mới có thể lấy được cảm khái và thương tiếc của bọn họ.
Trương Khởi vừa nói xong, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Khúc đàn của ta vốn là vui thích, nhưng người đang buồn nghe vào thì vẫn buồn." Hắn giống như bị Trương Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn, nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng người nghe khác nhau, cảm xúc cũng không giống."
Hắn ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi nhắc nhở, một số ý lúc đầu không nghĩ ra liền thông suốt.
Hắn liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Vào đi."
Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ đi vào —— khi cất bước thì nàng lặng yên không một tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra tinh xảo thông minh của nàng.
Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất hiện tại cửa viện.
Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa nhìn, mắt hắn liền sáng lên.
Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, "Thì ra là như vậy." Hắn chỉ vào đối diện, nói: "Ngươi có thể làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là một tri âm. Ở trước mặt âm nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi đi."
Trương Khởi cũng không từ chối, nhẹ nhàng đáp một tiếng dạ, cất bước đi tới trên giường nhỏ đối diện hắn, chầm chậm ngồi xuống.
Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn một lát, hắn chậm rãi nói: "Trên yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì không muốn xa quê?"
Nghe giọng điệu này của hắn, lúc ấy hắn cũng ở trong tiệc? Trương Khởi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói, lúc đó tất cả tâm thần của mình đều đặt ở trên người Quảng Lăng vương, thật không chú ý tới hắn có ở đó không.
Trong sự hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi cúi đầu, kỷ án, đôi tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể ngồi ở trước mặt hắn, nàng luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội này rốt cuộc để cho nàng bắt được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc