Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 25

Tác giả: Chấp Loạn

Trương Khởi không biết, vận mạng của nàng thiếu chút nữa đã trở lại điểm cong.
Nằm ở trên giường, nàng hướng về phía A Lục có vẻ mặt không vui thầm thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói ra: "A Lục."
A Lục ngẩng đầu nhìn về phía nàng, một đôi mắt to trên mặt tròn nháy nháy .
Trương Khởi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm A Lục, nàng nghiêm túc nói: "A Lục, phu nhân đã đề phòng ta. Không chỉ là bà ta, trong phủ này cũng có rất nhiều người chú ý tới ta. Từ giờ trở đi, ngươi cũng phải sửa đổi tính tình rồi, về sau mặc kệ nhìn thấy người nào, lời nói chỉ có thể nói ba phần. Chuyện ngươi không nên để ý ngàn vạn lần không thể trông nom, lời không nên nói vĩnh viễn không thể nói. Còn nữa, ta nói cái gì, ngươi đều không thể nói ra!"
A Lục nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương Khởi, trái tim cũng treo lên rồi. Nàng gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Ta đều nghe A Khởi."
Trương Khởi ừ một tiếng, tỉ mỉ dặn dò mấy câu.
Khiến Trương Khởi không có nghĩ tới là, Trương Hiên làm việc hết sức lưu loát. Chưa tới một ngày, đêm này, hắn đã tìm đến chỗ Trương Khởi, đưa cho nàng một túi vải.
Trương Khởi đưa tay tiếp xúc, lại cảm thấy vô cùng nặng, túi vải bịch một tiếng rơi xuống trên đất, phát ra một tiếng trầm vang, thiếu chút nữa nện vào chân của nàng.
Trương Khởi sợ hết hồn, nàng thấy cửa phòng vẫn khép chặt, A Lục cũng ở bên ngoài coi chừng. Liền ngồi chồm hổm trên mặt đất mở bao bố ra.
Ánh vàng óng chói hoa nàng mắt!
Trương Khởi trừng lớn mắt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Hiên lắp bắp nói: "Cửu huynh, nơi này có bao nhiêu vàng?"
Trương Hiên cưng chiều nhìn Trương Khởi hưng phấn đến nói không ra lời, dịu dàng nói: "150 lạng vàng." Thấy Trương Khởi há mồm muốn nói gì, hắn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "A Khởi không có ra cửa, cho nên không biết giá thị trường phía ngoài. Mấy ngày nay giá nhà ở Kiến Khang đột nhiên tăng cao không ít, cho nên cho muội được lời đó."
Làm gì có giá nhà tăng? Rõ ràng là cửu huynh ở bên trong thêm chút!
Môi đỏ mọng xinh xắn của Trương Khởi run lên, nhưng không có nói thêm gì nữa, mà là đứng lên, nhẹ nhàng khẽ chào Trương Hiên, nhỏ giọng nói "Cửu huynh tốt với A Khởi, A Khởi khắc trong tâm khảm."
Trương Hiên cười ha ha, vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng. Đảo mắt hắn nghĩ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, vi huynh gặp phải Trần Ấp, giải thích chuyện buổi sáng một chút. Hắn nghe xong rất là than thở, hắn đã hỏi mẫu thân hắn, đã quyết định lấy ra hai mươi lượng vàng đón muội làm thi*p. Muội có bằng lòng hay không?"
Ở thời đại này, thi*p cũng chia cấp bậc. Thi*p có lễ cưới thì địa vị khá cao, mà người mua về, thì địa vị hơi thấp.
Chỉ sợ Trương Khởi không muốn, hắn lại cặn kẽ giải thích: "Trần Ấp này vi huynh cũng biết, gia quy của hắn rất nghiêm, bên cạnh lại không có thông phòng ca kỹ, tương lai nhiều nhất là cưới một thê thất. A Khởi, vi huynh suy nghĩ một chút, ngươi gả cho hắn cũng không tệ lắm, tương lai vợ chồng ba người, nhất định có thể vui vẻ."
Trương Khởi trừng mắt nhìn.
Nàng cúi đầu, cúi cúi với Trương Hiên, nhỏ giọng mà nói ra: "A Khởi cảm tạ cửu huynh quan tâm." Dừng một chút, nàng kiên định lắc lắc đầu, nói: "Cửu huynh, Trần Ấp đó A Khởi không muốn."
"Tại sao?"
Trương Hiên nhíu mày.
Trương Khởi hơi nhếch môi nửa ngày không có lên tiếng, khi Trương Hiên có hơi thất vọng thì nàng cắn môi nói: "A Khởi không thích hắn."
Những lời này vừa ra, Trương Hiên thiếu chút nữa quát lớn. Nhưng thấy Trương Khởi ngẩng đầu lên, mắt ướt nhẹp y hệt nai con nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ưu sầu không nói ra được, hắn lại không mở miệng được rồi.
Thở dài một tiếng, Trương Hiên nói: "Cũng được, chuyện này liền tạm buông."
Trương Hiên nhìn chằm chằm Trương Khởi, muốn nói lại thôi.
Một lát sau, hắn nói: "A Khởi thích Tiêu Mạc?" Hắn thở dài một tiếng, nói: "Tiêu Mạc là con cháu thế gia, đời sau của Tiêu thị. Tiêu thị tất nhiên chú ý hôn sự của hắn, dù công chúa thích hắn, Tiêu thị cũng không nguyện. Vi huynh nghĩ, vợ cả tương lai của hắn, không phải đích nữ Vương Tạ chính là Viên thị. Quý nữ nhà cao cửa rộng cỡ này, chưa chắc có thể chứa được A Khởi."
Trương Khởi nghe được trong lời của hắn tràn đầy ân cần, trong bụng rất cảm động. Nàng lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: "Không, A Khởi không thích Tiêu Mạc, càng không nghĩ phải gả cho hắn."
Nói tới chỗ này, nàng cắn môi, mắt to ướt nhẹp nhìn hắn, nói: "Cửu huynh, A Khởi muốn cầu huynh một chuyện."
"Nói đi."
Trương Khởi cắn môi chặt hơn, răng trắng như tuyết cắn ra mấy dấu răng trên môi, "A Khởi muốn cầu cửu huynh, nếu như ở bên mẫu thân mà có người hỏi học vấn của huynh, huynh có thể nói, có chút học thức, là sau khi quen biết A Khởi, mới hiểu hơn hay không?"
Đôi tay nàng xoắn vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay cũng trắng bệch, trong mắt to long lanh, càng thêm hiện rõ lo lắng, khẩn trương, còn có cầu xin.
Trương Hiên vốn là người thông minh, thoáng chốc hắn liền kịp phản ứng.
Môi giật giật, hắn lại ngậm lại. Một hồi lâu, hắn gật đầu một cái, nói: "Được, ta sẽ cho mẫu thân biết, sau khi quen A Khởi, ta học tốt hơn, học thức cũng có thể nghiệm."
Tiếng nói vừa dứt, Trương Khởi vui vẻ ra mặt. Ở trước mặt hắn, nàng lộ ra diện mạo thật sự. Nụ cười này, tựa như hoa xuân nở rộ, mây đen tan hết, trong tươi mới lộ ra rực rỡ, thật sự là thanh tú đáng yêu vô cùng.
Trương Hiên vốn bởi vì yêu cầu của nàng mà trong lòng có chút không thoải mái, bây giờ liền thấy tâm trạng thật tốt. Hắn tự tay vuốt đầu của nàng, thở dài một tiếng, nói: "A Khởi, cửu huynh sẽ che chở muội."
Trương Khởi gật mạnh đầu, đầu cọ xát ở trong lòng bàn tay hắn, dường như một chú chim nhỏ. Trương Hiên cười ha ha, không nhịn được vươn tay ôm nàng, rồi mới xoay người đi ra.
Đưa mắt nhìn Trương Hiên đi xa. Không đợi A Lục đi tới, Trương Khởi liền đi lên, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nàng phải giấu vàng đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, kéo sàn nhà đã chuẩn bị sớm để giấu vàng ra, Trương Khởi nghĩ ngợi: 80 lượng vàng tăng gần gấp đôi.
Nghĩ tới đây, môi nàng giương lên.
Đảo mắt, tròng mắt nàng xoay động lại nghĩ ngợi nói: nếu không phải quốc quân nước tề hoang dâm tàn bạo, hiện tại đi theo Quảng Lăng vương, cũng tốt hơn ở trong Tiêu phủ lo lắng hãi hùng.
Quảng Lăng vương nguyện ý cho mình hai năm, có hai năm, có lẽ đường lui của mình đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Nhưng quá đáng tiếc chính là, nước Tề liên tiếp xuất hiện bạo quân hoang đường, ở địa phương không lý tưởng đó, không hề dễ dàng như Kiến Khang.
Khi Trương Khởi suy nghĩ lung tung thì bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính lộ ra nịnh hót của A Lục, "Cẩm cô tử, cô tử nhà ta đang ở bên trong, cho hầu gái đi bẩm báo một tiếng."
Âm thanh vang dội, đủ nhắc nhở Trương Khởi trong phòng.
Trương Khởi vội vàng giấu kỹ đồ vật, liền thu thập xong sàn nhà.
Nàng đứng lên vuốt đi bụi bậm trên áo thì âm thanh của Trương Cẩm truyền đến, "Đi bảo nàng thu thập để ra ngoài với ta."
Ra ngoài? Đã chạng vạng tối rồi!
Trương Khởi đang trầm tư thì âm thanh thanh thúy của A Lục đã từ ngoài cửa truyền đến, "Cô tử, người đã tỉnh?"
Trương Khởi đứng lên, nàng đẩy cửa phòng ra, xấu hổ cười nói: "Cẩm tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi?" Đối diện vẻ mặt không nhịn được của Trương Cẩm, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trễ như thế còn ra ngoài, phu nhân biết sẽ mất hứng đấy."
Nghe Trương Khởi nhắc mẫu thân của mình, Trương Cẩm cũng hoảng hốt. Chỉ đảo mắt nàng đã ngưỡng đầu lên nói: "Ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ gặp người ở tại cửa ra vào, mẫu thân ta mới sẽ không nói gì."
Thì ra có người ở cửa ra vào. Trương Khởi cúi cúi với Trương Cẩm, trong veo nói: "A Khởi nghe Cẩm tỷ tỷ."
Lời này là cường điệu cho người một bên nghe, tránh cho truyền tới trong tai Trương Tiêu thị nói là lỗi của mình.
Trương Cẩm không có chú ý tới mói qua một lát, tâm tư Trương Khởi đã vòng vo thật nhiều vòng. Nàng nhíu mày quát lên: "Vậy còn lo lắng làm gì? Đi mau!"
Trương Khởi đáp một tiếng, cất bước đuổi theo Trương Cẩm thì một tỳ nữ vội vã đi tới.
Nàng đi tới trước mặt Trương Cẩm, nhìn sang Trương Khởi, liền cúi cúi với Trương Cẩm phúc, "Cẩm cô tử, phu nhân kêu người."
"Mẫu thân kêu ta?" sắc mặt Trương Cẩm càng thay đổi, nàng chần chờ một hồi, cuối cùng gật đầu nói: "Ta... ta phải đi ngay."
Lúc này, tỳ nữ này nhìn về phía Trương Khởi, "Phu nhân lệnh Khởi ni cô cũng cùng đi!"
Bảo nàng cũng đi?
Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tỳ nữ này. Thấy nàng nhìn, trong mắt tỳ nữ này thoáng qua khinh bỉ và hả hê, còn ngẩng đầu lên.
Trong lòng Trương Khởi lộp cộp, bản năng cảm thấy lo lắng.
Lúc này, Trương Cẩm đã đi ra mấy bước, tỳ nữ này thấy Trương Khởi bất động, kêu lên: "Đi mau!"
Trương Khởi đáp một tiếng, cúi đầu đi theo Trương Cẩm.
Như thường ngày, nàng vẫn cúi đầu, an tĩnh khéo léo, nhưng bây giờ thấy bộ dáng kia của nàng, mấy tỳ nữ đều nhỏ giọng mà nói thầm, "Thật là biết giả bộ." "Người này thật có tâm cơ."
Trương Khởi nghe vào trong tai, vội vàng ngẩng đầu lên đi bộ.
Lần này, tiếng cười càng sâu!
Nhưng vào lúc này, Trương Khởi ngã qua một bên, đột nhiên kêu thảm một tiếng, ôm lấy chân trái từ từ đứng ở trên đất.
Chúng nữ quay đầu lại nhìn, Trương Cẩm kêu lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Khởi đau đến mặt cũng vặn vẹo, trong mắt càng thêm lấp lánh nước mắt, nàng nói giọng khàn khàn: "Ta bị trật." Cắn răng một cái, nàng ép buộc mình tự đứng lên, nào biết vừa đứng, nàng càng thêm không tự chủ được phát ra một tiếng rên, sắc mặt càng trắng hơn.
Trương Khởi cúi đầu, phí sức muốn cất bước, nhưng làm thế nào cũng bất động.
Bộ dáng như vậy, sao còn có thể đi lại?
Tỳ nữ đến gọi thấy thế, nhíu mày lại, quát lên: "Ngươi đi gọi hầu gái của Khởi cô tử đến dìu nàng về." Nàng đi nhanh vài bước, đuổi theo Trương Cẩm.
Lúc này Trương Cẩm cũng thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi với mấy tỳ nữ.
Trong lúc các nàng đi xa thì A Lục cũng chạy đến. Nàng nhìn thấy Trương Khởi sắc mặt trắng bệch, kêu khẽ một tiếng, xông lại đỡ nàng, khẩn cấp hỏi: "Cô tử, ngươi sao thế?"
Trương Khởi nói: "Ta bị trật." Đặt sức nặng cơ thể ở trên người A Lục, Trương Khởi đau đến lại kêu rên.
Hai chủ tớ dắt díu lấy nhau, từng bước từng bước đi về phòng.
Trương Cẩm vừa vào viện, hầu gái đến gọi liền đi mau mấy bước, đi tới trong phòng Trương Tiêu thị nhỏ giọng nói ra.
Lắng lắng nghe nghe, Trương Tiêu thị rên một tiếng, nói: "Nó ngược lại may mắn!" Nàng nghe nói nữ nhi muốn đi Tiêu phủ hẹn hò, trong bụng rất là tức giận. Phái người chặn lại nữ nhi và Trương Khởi thì nàng nghĩ tới kêu hai người này đến, sẽ hung hăng phát tác Trương Khởi một phen, cũng mượn cơ hội gõ nữ nhi.
Nhưng không ngờ, Trương Khởi tại nơi mấu chốt này bị trật chân. Thật là trật chân được lời rồi.
Lúc này, âm thanh của A Hương ở bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Cẩm cô tử tới."
Vừa nghe Trương Cẩm tới, lửa giận của Trương Tiêu thị vọt toát ra, nàng trầm giọng nói: "Kêu nó vào đi!"
Bên này, Trương Khởi được A Lục đỡ về phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Trương Khởi liền nhẹ nhàng đẩy A Lục ra, mình đi tới bên người ngồi xuống.
Thấy nàng đi lại tự nhiên, A Lục trừng lớn mắt.
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đến gần, nhỏ giọng mà nói ra: "Ta cảm thấy phu nhân muốn làm khó ta."
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Trương Khởi khoanh hai tay, từ từ xoắn vặn.
Một hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên, nói: "Tạm thời cũng không có biện pháp tốt." Ở trong vẻ mặt như đưa đám của A Lục, Trương Khởi lại nói: "Nếu có thể các xa Trương Cẩm, nàng ta có lẽ sẽ không nhớ rõ ta." Chỉ là có lẽ, mình đã vào mắt Trương Tiêu thị, nói không chừng lúc nào đó, liền bị nàng ta thuận tay lợi dụng.
Nàng cần suy nghĩ một chút.
Suy nghĩ hồi lâu, Trương Khởi than nhẹ một tiếng, nói: "Ngủ đi."
"Oh."
A Lục từ trước đến giờ là một người không suy nghĩ nhiều, chỉ chốc lát đã ra mồ hôi, Trương Khởi ngồi ở trước màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, không có chút buồn ngủ.
Bên ngoài trăng sáng như nước, gió mát nhẹ thổi, thực là thời khắc tốt để khảy đàn nhị.
Trương Khởi đánh đàn rất hay.
Đáng tiếc, không nói nàng không có đàn, dù nàng có đàn, cũng không dám hiển lộ tài hoa của mình. Bây giờ còn chưa có bị bức đến nông nỗi cần ra sức đánh một trận, đến không còn bất kỳ đường lui nào thì nàng sẽ hoàn toàn lấy ra tài hoa của mình, để cho tiếng tăm tài nữ mỹ nữ của mình lan khắp Kiến Khang, khiến Trương phủ muốn đưa nàng cho người quyền quý làm kỹ thi*p, cũng phải đắn đo. Mà chính nàng, cũng mượn thế cố gắng một chút.
Nàng hiện tại, chỉ muốn lặng lẽ thu xếp, đợi đến chuẩn bị tốt rồi, mới lặng yên không tiếng động biến mất.
Lúc này Trương Khởi, không hề nghĩ đến lời Quảng Lăng vương từng nói với nàng.
Ngồi một hồi, Trương Khởi mỏi mệt, nàng núp ở trên giường, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Trương Khởi mở mắt ra thì phát hiện mặt trời sáng choang chiếu vào trên mặt đất, có một chút cũng chiếu đến trong phòng.
Sao trễ như thế?
Trương Khởi vội vàng bò dậy, thấy chậu nước khăn đều ở trong phòng, nàng vội vã rửa mặt.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp âm thanh của A Lục từ bên ngoài truyền đến, "A Khởi, ngươi đã tỉnh chưa?"
Trương Khởi tức giận lên tiếng: "Tỉnh." Cư nhiên không gọi tỉnh mình, cũng không biết có trễ giờ học không.
Nàng trời sanh giọng nói mềm nhỏ, mặc dù tức giận nói chuyện, âm thanh kia vẫn trong vắt mềm nhũn làm cho người ta thoải mái.
A Lục đẩy cửa phòng ra, đứng ở cửa thò đầu vào. Tròn mắt chuyển động nhanh như chớp, A Lục nhỏ giọng nói: "Là Cẩm cô tử không cho ta kêu ngươi dậy!"
Trương Cẩm?
Trương Khởi ngẩn ra, lược trong tay rơi trên mặt đất.
Nàng khom lưng nhặt lên thì âm thanh của A Lục tiếp tục truyền đến, "Cẩm cô tử muốn ngươi đến phòng hầu."
Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ ngồi dậy, trở lại trên giường ngồi xuống. A Lục tiến vào cửa phòng, "A Khởi, ngươi đói bụng không? Ta mang heo một chút bánh ngọt trở lại." Dứt lời, từ trong lòng móc ra một cái khăn tay, cẩn thận mở ra, lấy ra mấy miếng bánh ngọt bị ép tới dẹp.
Trương Khởi tuyệt không đói, nhưng nàng nghĩ, nàng nên ăn ít thứ.
Mới vừa nhặt một mảnh nhỏ bánh ngọt bỏ vào trong miệng, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, một tỳ nữ đi tới ngoài cửa, kêu: "Khởi cô tử có đó không?"
A Lục lên tiếng: "Ở đây."
Cửa phòng mở ra, tỳ nữ này đi vào. Nàng cúi cúi với Trương Khởi, nói: "Khởi cô tử, Hiên tiểu lang kêu ngươi."
Cửu huynh kêu nàng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc